Edit: Mèo Sama
Beta: Poko Plu
...oo...oo...oo...
Thì ra tiểu tử kia không thích ăn món này nha. Mạt Ngôn lập tức cảm thấy bản thân hiểu sai sự việc nên nhanh chóng thêm gắp cải thìa Điểm Điểm vừa mới ăn vào bát của nhóc, nàng còn mang theo vẻ mặt mong chờ nhóc gắp cải thìa bỏ vào miệng.
Mạt Ngôn chờ a chờ, không ngờ tiểu tử kia lại trưng ra vẻ mặt không vui dùng đũa gắp bỏ ra ngoài bát. Mạt Ngôn nhíu mày, nàng không hiểu nổi, rõ ràng lúc nãy tiểu bất điểm kia có ăn nha, sao bây giờ lại gắp ra rồi. Mạt Ngôn cũng thật không tin như vậy, tiếp tục gắp thêm vào bát tiểu tử kia. Điểm Điểm bĩu môi lên sắp khóc, quay đầu nhìn Doãn Mộ Tuyết cầu cứu.
Sau khi Doãn Mộ Tuyết xấu hổ nhìn Mạt Ngôn, mới nhìn đến ánh mắt của Điểm Điểm: "Điểm Điểm nghe lời, không thể làm như vậy, biết không?" Doãn Mộ Tuyết gắp hai miếng cả trắng bỏ lại vào trong bát Điểm Điểm.
Mạt Ngôn nhìn hai miếng cải trắng trong chén không biết sao tâm tình đột nhiên tốt lên, trên vẻ mặt than lại lộ ra tia mỉm cười mà ngay cả chính nàng cũng không biết.
Chỉ là Mạt Ngôn vui mừng quá sớm, ai nói tiểu hài tử sẽ không có tâm cơ? Nhìn Điểm Điểm người gặp người thích nhà chúng ta biểu hiện đi.
Điểm Điểm nhìn hai miếng cải trắng trong chén làm cho nhóc rối rắm, nửa ngày trôi qua cũng không hề động đũa. Nhóc lặng lẽ quan sát khi hai người đang ngồi trên bàn không để ý đến bản thân thì gắp miếng cải trắng để lại trên dĩa rồi đem miếng còn lại gắp cho Doãn Mộ Tuyết, miệng còn nói những lời khiến người khác cảm thấy là lời làm nũng ngọt ngào: "Ma ma, Điểm Điểm cũng gắp cho ngươi."
Cứ như vậy, vốn là Mạt Ngôn gắp hai miếng cải trắng cho nhóc thì nhóc sẽ dùng biện pháp tương tựa gắp cho Doãn Mộ Tuyết. Bình thường Điểm Điểm cũng hay gắp đồ ăn cho Doãn Mộ Tuyết, cho nên dù Điểm Điểm làm như vậy nàng cũng không cảm thấy ngạc nhiên. Nhưng mà Mạt Ngôn sau khi nhìn thấy hành động kia thì tiểu tử trước mặt nàng nháy mắt liền biến thành tiểu thiên sứ, đỉnh đầu có vòng tròn nhỏ, trên tay còn cầm cây gậy thiên sứ nhỏ.
Mạt Ngôn không khỏi có chút cảm khái. Nhìn xem Doãn Mộ Tuyết người ta so với nàng còn nhỏ tuổi hơn lại còn có con lớn như vậy, nhưng nhìn lại bản thân, đừng nói đến con cái, nhiều năm như vậy mà chưa có người nào để nàng chân chính kết giao. Mạt Ngôn càng nghĩ càng cảm thấy cuộc đời nàng có chút bi thương, khẽ thở dài cảm khái: "Tiểu Doãn, lão công của ngươi thật hạnh phúc khi có người vợ xinh đẹp như ngươi và có con gái đáng yêu như vậy."
Đúng không? Hắn hạnh phúc sao? Doãn Mộ Tuyết không ngờ bản thân lại miệt mài theo đuổi vấn đề này. Có lẽ Tần Phong cũng đã từng cảm thấy hạnh phúc tựa như nàng ấy, nhưng cuối cùng hạnh phúc kia cũng bị phiền muộn thay thế. Nhưng mà dù sao đây là chuyện cá nhân của Doãn Mộ Tuyết, nàng không có thói quen nói ra chuyện riêng của bản thân cho người khác biết, huống hồ là trước mắt người tựa như cơm cha áo mẹ của nàng. Doãn Mộ Tuyết đành phải cười khổ đáp: "Hẳn là vậy đi."
Nghe Doãn Mộ Tuyết nói xong, trong lòng Mạt Ngôn có cảm giác đau đớn. Thật buồn cười a, nàng thế nhưng lại đi ghen tị với tên nam nhân mà bản thân còn chưa hề biết mặt. Chính là vì sao lời nói kia của nàng tuy có xuôi tai nhưng lại không lộ ra được tia vui thích nào? Ngược lại có chút chua xót, là do bản thân nghĩ nhiều sao? Mạt Ngôn không nói gì nữa, nhìn Doãn Mộ Tuyết trước mặt đang gắp thức ăn cho Điểm Điểm.
Lúc Doãn Mộ Tuyết thu thập chén bát thì Mạt Ngôn mang Điểm Điểm ra phòng khách chơi đùa. Vết thương trên trán và cổ của Doãn Mộ Tuyết vẫn khiến Mạt Ngôn để tâm, ngẫm lại không chừng có thể tìm được chút thông tin từ miệng tiểu tử kia.
Mạt Ngôn tiến đến bên cạnh Điểm Điểm, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu bất điểm, ngươi có biết tại sao chỗ này của ma ma ngươi lại bị thương không?" Mạt Ngôn vừa nói vừa chỉ tay lên trán.
Tiểu tử kia quay đầu nhìn Mạt Ngôn, hai tay không ngừng hoa tay múa chân, vẻ mặt nghiêm túc đáp: "Ba ba cứ như vậy rồi ma ma lại như vậy như vậy. Sau đó chỗ này của ma ma liền đau đớn, Điểm Điểm có thổi vù vù cho nàng nha."
Mạt Ngôn nhìn tiểu tử kia không chỉ miêu tả bằng hành động mà miệng còn phối hợp giải thích nhưng cuối cùng nàng cũng hoàn toàn không hiểu tiểu tử kia muốn biểu đạt gì. Khi nàng nghe xong thì trên đầu xuất hiện ba đường hắc tuyến, đỉnh đầu còn có một đám quạ đen quạc quạc quạc bay ngang qua. Hỏi tiểu hài tử về vết thương trên người mẹ nhóc tuyệt đối là lựa chọn không sáng suốt.
Tiểu tử kia nói xong, thấy Mạt Ngôn không phản ứng gì thì lại quay đầu chuyên tâm xem hình ảnh trên TV.
Thời điểm Doãn Mộ Tuyết rửa xong chén bát từ trong bếp đi ra liền nhìn thấy Điểm Điểm ngồi trên ghế sô pha tập trung xem hoạt hình đang chiếu trên TV, mà Mạt Ngôn bên cạnh tựa như đang dùng ánh mắt thất bại nhìn chằm chằm Điểm Điểm. Chẳng lẽ Điểm Điểm lại gây ra chuyện gì làm Mạt tổng mất hứng sao? Xem ra ngày mai nàng nhất định phải tìm ra phương pháp giải quyết mới được.
Doãn Mộ Tuyết suy tư đi đến phòng khách nói với Mạt Ngôn: "Mạt tổng, nếu không còn việc gì nữa thì ta và Điểm Điểm về nhà trước. Hôm nay rất cảm ơn ngươi cho phép ta mang Điểm Điểm tới đây. Ngươi yên tâm, ngày mai sẽ không như vậy nữa."
Nàng nói xong rồi vẫy tay gọi Điểm Điểm: "Được rồi Điểm Điểm, chúng ta không xem nữa, về nhà với ma ma đi."
A? Hiện tại phải về nhà a? Rõ ràng còn rất sớm nha! Thậm chí Mạt Ngôn còn luyến tiếc hai người này rời khỏi. Ngày mai tiểu tử kia sẽ không đến đây sao? Thật đáng tiếc a, nàng thật vất vả mới gặp được tiểu hài tử mà bản thân không ghét a. Tuy nghĩ như vậy nhưng Mạt Ngôn không thể chủ động đưa ra yêu cầu này cho Doãn Mộ Tuyết.
"Tiểu Doãn, không có việc gì đâu. Nếu ngươi đồng ý thì mỗi ngày cũng có thể mang theo tiểu tử kia đến đây làm. Lại nói có tiểu hài tử trong nhà cũng ra dáng gia đình a, náo nhiệt chút."
Hửm? Doãn Mộ Tuyết tưởng bản thân nghe lầm. Nếu thật sự như vậy thì đúng là giúp nàng một việc lớn. Nhưng Doãn Mộ Tuyết lại lo lắng Mạt Ngôn chỉ khách sáo thôi. Dắt tay tiểu gia hỏa kia, cười miễn cưỡng: "Mạt tổng, cảm ơn ngươi. Nhưng mà đây cũng không phải kế sách lâu dài, ta vẫn nên gửi nàng tới nhà trẻ thì hơn."
Nếu Doãn Mộ Tuyết không đồng ý, Mạt Ngôn cũng không tiếp tục đề tài này nữa. Đứng dậy cầm lấy chìa khóa xe đi sau lưng hai người đến cạnh cửa để đổi giày, đồng thời đi ra ngoài: "Đi thôi, ta muốn ra ngoài đi dạo, đúng lúc đưa hai người về luôn."
Doãn Mộ Tuyết làm sao không thể không biết được ý tốt của Mạt Ngôn. Hôm qua nàng không biết phải đi đến nhà ga công cộng như thế nào nên mới đồng ý để Mạt Ngôn đưa nàng về. Hôm nay nàng đã hiểu toàn bộ, bất luận ra sao cũng không tiếp tục gây phiền toái cho Mạt Ngôn: " Mạt tổng, không có gì đâu. Ta và Điểm Điểm ra bến xe buýt, từ đây tới đó đi nhanh thôi. Điểm Điểm đi thôi! Về nhà với ma ma."
Có điều Điểm Điểm vẫn đứng bất động bên cạnh chiếc Ferrari của Mạt Ngôn, còn nhỏ giọng nói đủ cho người nào đó nghe được: "Ma ma, ta muốn ngồi xe của tỷ tỷ."
Doãn Mộ Tuyết có chút khó xử, lúc nàng đang chuẩn bị tiến lên kéo Điểm Điểm thì tiểu tử kia lại bị Mạt Ngôn ôm ngồi vào vị trí phó lái, sau đó xoay người dùng vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Doãn Mộ Tuyết đang nắm tay lại: "Đi thôi Tiểu Doãn. Ngươi thấy tiểu tử kia đã ngồi trên xe rồi kìa."
Doãn Mộ Tuyết thấy vậy cũng không tiếp tục từ chối nữa, nàng mạnh mẽ mở cửa xe ôm Điểm Điểm xuống, đặt nàng ngồi ngay ngắn chỗ phía sau. Doãn Mộ Tuyết vốn định ngồi phía sau nhưng lại nhớ tới gì đó liền ngồi ở vị trí phó lái. Nàng cũng không muốn Mạt Ngôn cảm thấy nàng là lái xe cho bản thân và Điểm Điểm nha.
Mạt Ngôn đỡ Doãn Mộ Tuyết ngồi xuống, mỉm cười nhìn Điểm Điểm đang ngồi phía sau và Doãn Mộ Tuyết ngồi bên cạnh, sau đó mới khởi động xe chậm rãi ra khỏi tiểu khu. Có lẽ là vì nguyên nhân trên xe có tiểu hài tử, hôm nay Mạt Ngôn chạy không quá nhanh.
Khi xe chạy đến chi nhánh mở rộng của Lộ Thời thì Doãn Mộ Tuyết đưa tay chỉ: "Mạt tổng, phiền ngươi dừng lại ở lối rẽ kia, ta và Điểm Điểm đi bộ trở về là được."
Từ đây đi bộ về? Đi bộ từ đây về nhà mất ít nhất bốn mươi phút mà nàng còn mang theo tiểu hài tử. Mạt Ngôn không hiểu vì sao Doãn Mộ Tuyết phải làm như vậy: "Tiểu Doãn a, trời cũng tối mịt rồi, ngươi mang theo Điểm Điểm trở về rất không an toàn. Vì vậy ta tốt nhất vẫn nên đưa hai người trở về."
Mắt Doãn Mộ Tuyết nhìn thấy xe Mạt Ngôn chạy vượt qua chi nhánh mở rộng Lộ Thời, cũng đành nói ra sự thật, nhanh chóng mở miệng: "Mạt tổng, thật ra hiện tại ta và Điểm Điểm ở tiểu khu bên kia, đi vài phút liền tới nơi."
Tình huống gì đây? Chẳng lẽ nơi hôm qua không phải là nhà nàng? Hiện tại ở bên này vậy trước kia ở đâu? Rất nhiều dấu chấm hỏi hiện ra trong đầu Mạt Ngôn. Sau khi nghe xong lời Doãn Mộ Tuyết, nàng cũng không dừng xe, chạy đến tiểu khu theo lời Doãn Mộ Tuyết.
Doãn Mộ Tuyết nói Mạt Ngôn dừng xe ở cổng tiểu khu. Xuống xe nói lời tạm biệt với nàng, sau đó Doãn Mộ Tuyết dắt tay Điểm Điểm thoải mái đi vào tiểu khu.
Mạt Ngôn lại tiếp tục đánh giá tiểu khu này. Mặc kệ nói gì thì nói, hoàn cảnh ở đây kém hơn nơi bản thân nhìn thấy hôm qua rất nhiều. Dường như nàng cũng hiểu vì sao Doãn Mộ Tuyết lại đi tìm công việc thu ngân. Nhưng mà Mạt Ngôn vẫn có chút không hiểu, tại sao Doãn Mộ Tuyết lại đột nhiên đổi số điện thoại? Mà trễ như vậy nếu không mang hài tử về nhà thì cũng phải có người gọi cho nàng chứ?
Ngày hôm sau, Mạt Ngôn vừa về tới văn phòng liền gọi Thư Cầm vào, lại mở miệng hỏi vấn đề khiến Thư Cầm phải mở rộng tầm mắt: "Thư Cầm, ta hỏi ngươi. Ngươi có biết Cừu Vui Vẻ và Sói Xám là gì không? Còn có, tiểu hài tử bốn tuổi thích xem phim hoạt hình gì?"
"Gì? Khi nào mà bên cạnh ngươi lại xuất hiện tiểu hài tử bốn tuổi? Tại sao ta không biết!"
Thư Cầm cẩn thận liệt kê ra những thứ mà tiểu hài tử bốn tuổi yêu thích. Nàng quen biết Mạt Ngôn lâu như vậy cũng chưa thấy nàng hứng thú với bất kỳ tiểu hài tử nào, lại càng không cần nói về việc đi hỏi thăm về thể loại phim hoạt hình. Hôm này người này lại chủ động hỏi vấn đề mạc danh kỳ diệu này, người này đến tột cùng đã gặp phải chuyện gì mà Thư Cầm lại không biết nha. Thư Cầm tựa vào bàn, hai hàng lệ như hai sợi mì dài biểu đạt nội tâm nàng giờ phút này tích tụ thật nhiều thứ nha.
Mạt Ngôn thật muốn đá vào hai chân của loại bạn bè khốn nạn như nàng ta. Năng lực bổ não cũng quá mạnh đi, rõ ràng bản thân chỉ hỏi vài câu mà người này lại có thể nghĩ nàng đã có tiểu hài tử bốn tuổi.
"Cho dù ngươi có thì cũng không đến lượt ta. Ngươi nhanh chóng nói cho ta biết, thế nào là Cừu Vui Vẻ và Sói Xám?"
Thư Cầm đỡ trán tỏ vẻ bất đắc dĩ, có bạn bè kỳ quái như vậy thì nàng nên nói gì cho tốt đây. Cho dù Mạt Ngôn ngươi là đại tổng tài, nhất lí vạn kỵ, nhưng tốt xấu cũng phải tự bản thân xem vài bộ phim hoạt hình chứ, đây là điểm mà trẻ con thích nhất. Thư Cầm cũng không nghĩ cần giải thích nhiều, trực tiếp cầm lấy Ipad đưa tới trước mặt Mạt Ngôn, còn không quên ghét bỏ khinh bỉ nàng hai câu: "Tiểu Ngôn, ta vốn không muốn ghét bỏ ngươi. Nhưng mà... Aiz, ngươi tự xem đi, đây là Cừu Vui Vẻ và Sói Xám đó."
Mạt Ngôn cầm lấy Ipad của Thư Cầm đưa cho, vừa nhìn thấy thì trên mặt nàng đủ loại biểu tình. Aiz, thì ra là phim hoạt hình, không phải là Cô Bé Quàng Khăn Đỏ trong bụng Sói Xám nha. Chả trách tiểu tử kia lại chạy đến trước mặt mẹ nàng nói bản thân không cho nàng xem. Biểu hiện của Thư Cầm coi như nhắc nhở Mạt Ngôn, mấy vấn đề sau Mạt Ngôn cũng không định hỏi nàng nữa, miễn để nàng lại tiếp tục khinh bỉ bản thân.