Edit: Poko Plu
Beta: Poko Plu
...oo...oo...oo...
"Tần Phong, ta van cầu ngươi, đừng uống nữa, được không?" Doãn Mộ Tuyết từ trong phòng ngủ đi ra, đoạt chai rượu trắng đã vơi bớt nửa trong tay Tần Phong năn nỉ nói.
Tần Phong uống say, mùi rượu nồng nặc đầy người, loạng choạng đứng dậy, lần nữa đoạt lại chai rượu từ trong tay Doãn Mộ Tuyết tiếp tục uống. Doãn Mộ Tuyết lần thứ hai muốn tiến lên đoạt lại chai rượu, lại bị Tần Phong mắng to: "Ngươi cút cho ta, ta không cần thứ sao chổi như ngươi quản." Sau đó dùng lực đá Doãn Mộ Tuyết, chỉ nghe đầu Doãn Mộ Tuyết đập xuống đất trước, thân người va vào cạnh bàn trà.
"Ma ma... Ngô ngô ngô..." Tiếng khóc non nớt tại phía sau Doãn Mộ Tuyết truyền tới, có lẽ vừa nãy hai người lớn tiếng trong phòng khách, đánh thức Điểm Điểm đang ngủ trong phòng.
Doãn Mộ Tuyết không kịp xử lý vết thương trên trán, gian nan chống tay từ sô pha đứng lên, đi qua ôm lấy tiểu công chúa đang khóc mà an ủi: "Điểm Điểm, ngoan, ma ma ở đây, không phải sợ nha."
Có lẽ dòng chất lỏng màu đỏ sẫm dọc theo hai má Doãn Mộ Tuyết không ngừng chảy xuống dọa tiểu công chúa, cho dù Doãn Mộ Tuyết dỗ như thế nào, Điểm Điểm ngược lại càng khóc lớn hơn.
"Choang..." Thanh âm chói tai của chai rượu bị đập vỡ, vang lên tại phía sau Doãn Mộ Tuyết cách đó không xa. Điểm Điểm bị dọa ôm chặt lấy Doãn Mộ Tuyết, thân hình nho nhỏ tại trong ngực Doãn Mộ Tuyết không ngừng run rẩy, thanh âm nức nở áp lực thay cho tiếng khóc lớn vừa rồi.
Doãn Mộ Tuyết cố không để ý đến Tần Phong sau khi đập vỡ chai rượu vẫn còn đang chửi mắng bản thân, ôm lấy Điểm Điểm còn đang tại trong lòng ngực bản thân, hai mắt đong đầy nước mắt, nhưng lại sợ hãi đến không thể khóc lên, ẵm nàng tránh vào phòng ngủ. Doãn Mộ Tuyết trốn vào trong phòng vẫn gắt gao ôm Điểm Điểm trong ngực, sợ nếu bản thân buông lỏng tay, thì nam nhân ngoài cửa, người đã từng đối với mình thề non hẹn biển, phát thệ sẽ yêu bản thân và hài tử cả đời, sẽ xông vào quyền đấm cước đá, phát tiết oán khí của hắn vì làm ăn thất bại mà giận chó đánh mèo lên trên người nàng.
Nước mắt không tiếng động từ khoé mắt Doãn Mộ Tuyết trào ra, rơi xuống trên gương mặt của hài tử trong ngực.
"Ma ma, không khóc, Điểm Điểm thổi thổi cho ngươi, liền không còn đau nữa." Hài tử còn đang nức nở trong ngực Doãn Mộ Tuyết thoát khỏi vòng tay nàng, đứng trước mặt Doãn Mộ Tuyết, điểm mũi chân lên, cố chu đôi môi nhỏ nhắn thổi thổi khí lên miệng vết thương trên trán của Doãn Mộ Tuyết còn đang ngồi dưới đất. Thổi được hai cái liền dừng lại nức nở một tiếng.
"Điểm Điểm thật ngoan, Điểm Điểm thổi thổi, ma ma tuyệt không đau đớn." Sau khi Doãn Mộ Tuyết vươn tay lau khô nước mắt nơi khoé mắt Điểm Điểm, mới đứng dậy rút khăn giấy lau đi nước mắt và vết máu trên mặt bản thân. Vết thương trên trán mặc dù máu đã đọng lại, nhưng vết thương sâu trong lòng Doãn Mộ Tuyết, những đau xót tuỳ ý không ngừng lan ra.
Doãn Mộ Tuyết không biết, nếu không có hài tử thì hiện tại nàng sẽ ra sao. Nếu không phải vì hài tử này, có lẽ ngay tại lần Tần Phong đánh gãy xương sườn bản thân, cũng đã ly khai căn nhà này rồi. Nhà? Nơi này đã từng khiến người ta hâm mộ, gia đình khoái hoạt hạnh phúc mỹ mãn. Gồm có ba người tương thân tương ái, nam nhân yêu thương vợ con, nữ nhân dịu dàng thành thục hoàn mỹ khéo hiểu lòng người yêu thương chồng con, cũng có hài tử đáng yêu xinh đẹp khiến người ta kiềm lòng không được nghĩ muốn tiến lên xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn. Nhưng tất cả đều bị phá hủy khi nam nhân làm ăn thất bại, người đã từng đối với vợ con nâng trong tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan biến thành nam nhân dã man, say rượu thành tánh, tính tình thô bạo, đối với thê tử thì mắng chửi, đấm đá. Thê tử lần lượt khuyên can nhường nhịn, đổi lại nam nhân không hề hối cải, lại càng thêm cam chịu. Mà hài tử trở thành mối ràng buộc duy nhất của nơi nhà không ra nhà này.
Sau khi mắng đã rồi, uống xong giọt rượu cuối cùng, Tần Phong say như chết, nằm dài trên sô pha, ngôi nhà mới khôi phục được sự yên tĩnh. Sau khi Doãn Mộ Tuyết trấn an được Điểm Điểm, mới mở cửa phòng đi ra, bắt đầu làm hàng loạt hành động mà chính nàng cũng không biết đã làm bao nhiêu lần, rửa sạch chai rượu rỗng, quét dọn mảnh thủy tinh văng đầy đất. Sau khi hoàn thành xong hết thảy, Doãn Mộ Tuyết mới có chút thời gian chân chính thuộc về nàng,
Kéo thân thể mỏi mệt trở lai phòng, khởi động máy tính, Doãn Mộ Tuyết tự cho phép bản thân hoàn toàn thả lỏng tâm tình, không để ý đến bất cứ việc gì. Từ đầu ngón tay Doãn Mộ Tuyết lướt trên bàn phím, văn tự trên màn hình tái hiện lại sự tình phát sinh trong phòng khách vừa rồi.
Sau khi Tần Phong say rượu tỉnh lại, nước mắt giàn giụa quỳ gối trước mặt Doãn Mộ Tuyết sám hối: "Tiểu Tuyết, ta sai, ta không nên uống rượu, không nên động thủ đánh ngươi, ta không phải người, ta là vương bát đản, ngươi hãy tha thứ cho ta một lần, được không? Ta thề với trời về sau thật sự không bao giờ uống nữa. Ngươi hãy vì Điểm Điểm, lại tha thứ cho ta thêm một lần đi." Tần Phong lại một lần nữa cùng một địa điểm, cùng đối với một người xem mà trình diễn một tiết mục không có gì thay đổi. Người đã từng nói nam nhân dưới gối có hoàng kim, hiện tại quỳ xuống tại mặt đất tựa như cỏ rác.
Doãn Mộ Tuyết có thể không quan tâm lời nam nhân chỉ nói được trên miệng, nhưng không thể không để tâm đến câu nói vì Điểm Điểm. Đáng tiếc Điểm Điểm còn quá nhỏ, không rõ vì sao ba ba đánh ma ma, không rõ ba ba đã từng tươm tất lịch thiệp, vì sao lai biến thành thần tình hồ đồ, miệng đầy mùi rượu. Hài tử chỉ biết nhóc gọi người này là ba ba, nhóc thích thời điểm không có việc gì liền nhào vào lòng hắn, nhượng hắn chơi đùa với bản thân đến vui vẻ. Mỗi lần Doãn Mộ Tuyết nhìn thấy Điểm Điểm trong ngực Tần Phong thoải mái cười to, nàng đã cảm thấy hết thảy bản thân chịu đựng đều là đáng giá, không vì mình, mà là vì Điểm Điểm.