Edit: Nhi Nhi
Beta: Hoon
...oo...oo...oo...
Sáng sớm, Doãn Mộ Tuyết liền mang theo Điểm Điểm đến tiểu khu bên cạnh hỏi thăm xem hiện còn nơi nào nhận giữ trẻ hay có trường mẫu giáo gần đây hay không. Đi suốt nửa ngày vẫn không thấy, tìm được mỗi một người đồng ý nhận giữ trẻ thì lại không ưng ý, trong nhà vừa bẩn vừa bê bối, nhìn sơ qua cũng thấy vật nhọn khắp nơi, Điểm Điểm không cần nhón chân cũng có thể với tới. Doãn Mộ Tuyết mới nghĩ đã thấy sợ hãi, càng không có ý định để Điểm Điểm lại chỗ này.
Doãn Mộ Tuyết rầu rĩ mang theo Điểm Điểm trở về nhà, tiểu tử kia thấy Doãn Mộ Tuyết thật lâu cũng không mở miệng, nghiêng đầu dùng đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn mẹ: "Ma ma ơi, sao ma ma không nói gì hết vậy? Ma ma quên đường về nhà sao? Điểm Điểm biết nè. Bên này bên này." Vừa nói vừa lấy đôi tay nhỏ bé lôi kéo Doãn Mộ Tuyết đi về hướng nhà mình.
Hành động của Điểm Điểm làm Doãn Mộ Tuyết mỉm cười trong nháy mắt, sủng nịch xoa đầu Điểm Điểm, khen: "Điểm Điểm của ma ma thật là giỏi, biết cả đường về nhà." Tuy rằng Doãn Mộ Tuyết biết mở miệng khẩn cầu Mạt Ngôn thật có chút không phải, nhưng cũng đánh liều bấm điện thoại.
Thời điểm điện thoại vang lên là lúc Mạt Ngôn đang trên đường lái xe trở về thăm ba mẹ: "Uy?"
"Mạt tổng, là ta, ngươi có thể cho phép ta mang theo Điểm Điểm đi làm thêm một ngày nữa được không?" Doãn Mộ Tuyết vừa nghe tiếng Mạt Ngôn bắt máy, liền nhanh chóng nói một hơi, nàng sợ chỉ cần một khắc do dự thì bản thân sẽ không dám mở miệng thêm lần nào nữa.
A, hôm nay tiểu tử kia còn muốn đi theo, ta phải mua Cừu vui vẻ và Sói xám tặng cho nhóc mới được, mua thêm gì nữa bây giờ? Đúng rồi, còn phải mua dép lê cho tiểu tử kia! Mạt Ngôn bỗng nhiên cảm thấy thật cao hứng , trong lòng còn tính toán xem sẽ chuẩn bị những gì, nên Doãn Mộ Tuyết ở đầu dây bên kia hồi hộp chờ nàng gật đầu đồng ý vô tình bị lãng quên.
Doãn Mộ Tuyết đợi đã lâu cũng chưa thấy Mạt Ngôn trả lời, còn tưởng rằng yêu cầu của nàng làm Mạt Ngôn mất hứng, nhanh chóng nói.
"Mạt tổng, thật là ngại, làm ngươi phải khó xử, coi như vừa rồi ta chưa nói gì đi."
"Tiều Doãn, ngươi hiểu lầm rồi, ta không có ý đó. Ngươi dẫn tiểu tử kia đi cùng đi, à không, là nhất định phải mang nhóc theo nha." Mạt Ngôn sợ mình không biểu đạt rõ ý tứ sẽ làm cho Doãn Mộ Tuyết hiểu lầm, nên còn cố tình dừng xe ở bên đường chờ Doãn Mộ Tuyết nói tiếp.
Mặc kệ Mạt Ngôn là vì khách sáo hay bất đắc dĩ nhận lời, Doãn Mộ Tuyết nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm, ít nhất có thể qua được hôm nay rồi, cuộc sống sau này từ từ tính đi, nói không chừng ngày mai sẽ tìm được thôi. Doãn Mộ Tuyết thực sự rất cảm kích, âm thanh cũng thành tông cao hơn bình thường: "Mạt tổng, thật sự không biết phải cảm tạ ngươi như thế nào."
"Ngươi muốn trả ơn cho ta thì đừng khách sáo với ta như thế nữa, một tiếng Mạt tổng hai tiếng Mạt tổng, gọi ta là Mạt Ngôn đi." Mạt Ngôn thật sự không hề thích cách xưng hô này chút nào, ở công ty cả đống người kêu nàng là Mạt tổng thì không nói, về đến nhà cũng bị kêu như vậy, thế ở nhà với ở công ty có gì khác đâu, cả chút cảm giác thân thuộc cũng không có.
Mạt Ngôn và Doãn Mộ Tuyết mặc niệm trong lòng. Không hiểu sao Doãn Mộ Tuyết lại cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, hai má cũng có chút nóng lên. Doãn Mộ Tuyết dùng hai tay xoa má không ngừng, vẫn nên gọi Mạt tổng thì hơn: "Mạt tổng, thật sự cảm ơn ngươi. Ta không quấy rầy ngươi làm việc nữa, tạm biệt." Sau khi vội vàng cúp máy, Doãn Mộ Tuyết đặt tay lên ngực cảm thấy trái tim vẫn còn đang đập loạn của bản thân, thở dài.
Ban đầu vì chuyện của Lục Hoành mà Mạt Ngôn buồn bực không thôi, vừa tiếp xong điện thoại, tâm tình liền trở nên tốt đẹp, còn phong tao đem xe mui trần mở ra, ngâm nga vài câu hát rồi chạy thẳng về nhà.
Chưa tới giữa trưa, Hồng Viện đã cầm ly rượu đỏ biếng nhác ngồi ở ghế salon trong phòng khách tự oán trách và hối tiếc, vừa thấy tâm can bảo bối của mình trở về, nháy mắt liền vui vẻ gấp trăm lần, giày còn chưa kịp mang, chân trần chạy đến ôm cổ Mạt Ngôn: "Ai nha, Ngôn Ngôn, cuối cùng ngươi cũng quay lại rồi, ta lo lắng chết đi được. Ta còn định đến đồn công an báo ngươi mất tích nha. Con bé bướng bỉnh này, không phải mẹ sắp xếp cho ngươi gặp mặt công tử nhà họ Lục sao? Ngươi như thế nào lại nhẫn tâm như vậy, lâu thế rồi cũng không về thăm bà già đáng thương này..." Hồng Viện thật vất vả mới gặp được Mạt Ngôn, đem hết tâm tư từ lâu để ở trong lòng nói hết ra.
Nhiều năm như vậy, Mạt Ngôn coi như là thần kinh bách chiến, đã sớm luyện được biện pháp đối phó lão mẹ nàng lải nhải. Lúc đứng trước cửa, Mạt Ngôn đã sớm đem hai khối bông gòn nhét vào lỗ tai, tuy không thể cách ly hoàn toàn được âm thanh của mẹ nàng, nhưng ít nhiều cũng làm giảm bớt được cái âm lượng cao vút của bà ấy.
Hồng Viện thấy mình nói nửa ngày, Mạt Ngôn cũng chỉ hiện lên tia tươi cười so với khóc còn khó coi hơn mà nhìn nàng. Hồng Viện kiễng mũi chân hí mắt nhìn vào tai Mạt Ngôn, quả nhiên lại nhét bông gòn, vươn tay liền bóc đi ra: "Ngôn Ngôn, này là cái gì đây?" Hồng Viện cầm hai khối bông gòn trong tay quơ quơ hỏi.
Câu này Mạt Ngôn từ lâu không biết đã nghe bao nhiêu lần, mặc dù biết rõ đáp án, nhưng Hồng Viện vẫn sẽ luôn luôn hỏi lại. Mạt Ngôn nắm lấy bàn tay của Hồng Viện, dìu nàng ngồi lại lên ghế salon, vứt cái ly đi thật xa làm rượu đỏ cũng văng hết ra ngoài.
"Mẹ, ta nói với người bao nhiêu lần rồi, không có việc gì thì đừng uống rượu nữa, ai không biết nhìn đến còn tưởng người là con ma men a. Mẹ cho dù có mặc tựa như ăn mày, thì cũng không che dấu được khí chất quý phu nhân của người đâu.
"Tiểu Ngôn, bây giờ cái ly kia cũng như là sủng vật của mẹ thay cho ngươi vậy, suốt ngày không thể rời tay, buổi sáng cũng một ly, tối đến cũng một ly như thế, làm thế nào mẹ có thể không cầm cho được?" Trong thư phòng, Mạt Minh Triết vừa nghe đến âm thanh khoa trương của lão bà, liền biết là Mạt Ngôn đã về, tài liệu đang nhìn hăng say cũng nhanh chóng buông xuống, đi ra.
Hồng Viện nhìn Mạt Minh Triết cau mũi, hôm nay tâm tình của nàng tốt, không muốn cùng người nào đó so đo, nhưng vẫn không quên nói móc lại lão công trêu chọc bản thân trước mặt: "Ngôn Ngôn, về sau ngươi nhất định phải tìm một người thật hiểu tâm tư của ngươi nha, nếu giống ba ngươi không hiểu chút gì về phụ nữ như vậy, ngàn vạn lần phải tránh xa ra."
Tuy rằng bởi vì chuyện của Tiểu Tuyết, Mạt Ngôn đã từng rất lãnh đạm với Mạt Minh Triết, có lần mấy tháng cũng không nói với ông câu nào. Nhưng thời gian theo năm tháng trôi đi, mặc kệ Mạt Ngôn đối xử với bản thân như thế nào, Mạt Minh Triết đều yêu thương nàng trước sau vẫn như vậy, cho dù là đá cũng có thể tạo ra nhiệt, ấm lên, huống chi Mạt Ngôn lại là một người bình thường, sao lại có thể không rung động.
Thái độ của Mạt Ngôn phát sinh biến hóa lớn nhất là lúc Mạt Ngôn vừa mới đến công ty không lâu, còn chưa được Mạt Minh Triết giao lại chức tổng giám đốc. Ngày đó, lúc Mạt Ngôn đang đi cùng với đồng nghiệp nói chuyện phiếm, đột nhiên di động vang lên, bên kia điện thoại truyền đến thanh âm khóc nức nở của mẹ nàng. "Ngôn Ngôn, ba của ngươi..."
Mạt Ngôn vừa nghe, cả người ngồi trên ghế bỗng nhiên bật dậy, mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh, lớn tiếng hỏi. "Ba của ta làm sao vậy?"
"Ngôn Ngôn, ngươi lập tức đến bệnh viện nhân dân đi, ta sợ nếu chậm trễ, ngươi sẽ không thể nhìn thấy ba của ngươi nữa." Hồng Viện khóc lóc, cúp điện thoại.
Mạt Ngôn cũng là từ khoảnh khắc đó mới chợt hiểu được, thì ra từ lâu Mạt Minh Triết đã sớm dung nhập vào trong lòng của nàng mà nàng lại không hề hay biết. Sau khi tiếp di động xong, Mạt Ngôn hai mắt mơ hồ điên cuồng lái xe vượt liền mấy cái đèn đỏ chạy tới bệnh viện. Cũng may, Mạt Minh Triết được cấp cứu kịp thời, nằm viện hai tuần thì có thể về nhà. Cũng là từ lúc đó, Mạt Minh Triết mới chính thức quyết định đem chức vị tổng giám đốc giao lại cho Mạt Ngôn, không phải vì bản thân ông, mà Mạt Minh Triết sợ có một ngày mình đột nhiên biến mất, Mạt Ngôn yếu thế sẽ dễ bị người ta khi dễ.
Nhân dịp Mạt Ngôn về nhà, Hồng Viện đích thân xuống bếp nấu bữatrưa thật ngon, mà đầu bếp mướn về nhà trước đó thì ở bên cạnh làm trợ thủ cho nàng. Trong lúc đợi mẹ nấu cơm, Mạt Ngôn tranh thủ đi vào phòng chứa đồ xem thử, nàng nhớ mẹ đã cất những món đồ chơi khi còn bé của nàng vào đây.
Xem ra đã qua thời gian dài chưa có ai đến đây, vừa đẩy cửa bước vào Mạt Ngôn đã cảm nhận được trong không khí đầy bụi bặm phiêu tán, nhanh chóng dùng tay phẩy phẩy trước mặt. Thật cẩn thận nhìn xung quanh, cuối cùng cũng nhìn thấy cái rương lớn đựng đồ chơi cũ của mình ở một góc. Trên mặt thực bẩn, còn có vài cọng tóc vương vãi, bụi đóng thành lớp dày.Mạt Ngôn đem đồ vật bên trong đổ ra hết, cũng không tìm được món đồ chơi mà nàng cảm thấy thích hợp với tiểu quỷ kia. Ban đầu chúng bị nàng nổi giận lấy ra nhưng giờ lại được nhặt lên và cất kỹ càng lại trong rương.
Mạt Ngôn cũng không biết tại sao nàng lại hoảng hốt đi tìm đồ chơi lúc bé của mình để tặng cho tiểu bất điểm kia như vậy, rõ ràng chỉ cần đi mua cái mới là tốt rồi nha, không thu hoạch được gì không nói, còn làm cho mặt mày nhem nhuốc bụi bặm đi ra. Nhưng mà cho dù biến thành bộ dạng này nàng cũng không ngăn được mỉm cười, vẫn là chút nữa đi mua thứ mới vẫn tốt hơn.
Mạt Ngôn ở nhà ăn cơm trưa xong, lại bị Hồng Viện hết nhéo nhéo một chút ở chỗ này lại kéo kéo một chút ở chỗ kia để xác định nàng có bị gầy đi tí nào không, có ăn no hay chưa. Cuồi cùng, vết sẹo cũng quên đau nói với Mạt Ngôn: "Con gái ngoan, hai ngày trước Vương a di nói tiểu tử kia của nàng sắp từ nước ngoài trở về, hỏi ngươi có muốn gặp người ta hay không..." Hồng Viện lời còn chưa nói xong, đã bị Mạt Ngôn đánh gãy: "Mẹ, nếu người còn như vậy, sau này con sẽ không về đây nữa. Mẹ, con nói với người lần cuối, hiện tại con không muốn tính đến chuyện đó."
Hồng Viện thất vọng a một tiếng, đứa con này của nàng thật là không có biện pháp trị, không biết giống ai mà tính tình quật cường, khi đã quyết định việc gì, thì có mười con trâu lớn cũng không ngăn cản nổi. Cho dù trong lòng Hồng Viện có vạn lần không nguyện ý, thì cũng không thể làm được gì. Hồng Viện quyết định để qua thêm thời gian nữa đi, nàng sẽ từ từ thuyết phục Mạt Ngôn. Đồng hồ điểm một giờ rưỡi, Hồng Viện đưa đôi mắt trông mong nhìn tâm can bảo bối của mình tuyệt tình lái xe rời đi mà ngay cả ngoái đầu lại một lần cũng không có, làm cho nàng ngồi ngây ngốc suốt một phút đồng hồ sau mới bật dậy chạy theo.
Hồng Viện trong lòng thực buồn bực, thực mất mát a, yên lặng trở lại ngồi trên ghế sofa, do dự nhặt lên ly rượu còn nằm lăn lóc, thâm trầm nhìn.
Sau khi từ nhà ba mẹ đi ra, Mạt Ngôn liền chạy thẳng đến tiệm quần áo thời trang trẻ em gần nhất, chọn một đôi dép lê con thỏ cùng một đôi dép lê gấu mèo, lại lấy thêm một con chó bông thật lớn rồi mới tính tiền đi ra, đem thú bông cất kỹ ở ghế sau, lại ghé ngay đến tiệm băng đĩa. Nhưng vào đó tìm cả nửa ngày cũng không thấy, đành phải mở miệng hỏi chủ tiệm: "Lão bản, cho ta hỏi chút, Cừu vui vẻ và Sói xám ở đâu ạ?"
Lão bản rất nhiệt tình dẫn Mạt Ngôn đến khu dành riêng cho trẻ em, cười cười chỉ lên cái kệ trên cùng: "Chính là ở đó."
Mạt Ngôn nhìn sơ qua hàng loạt loạt tất cả toàn là hình ảnh trẻ con, lại mở miệng, "Lão bản, phiền ngươi gói lại hết cho ta toàn bộ phim hoạt hình hay nhất hiện nay dành cho tiểu hài tử tuổi."
Có khách hàng hào phóng đến cửa, chủ tiệm tự nhiên phá lệ chịu khó, chưa đến hai phút, lão bản đã xách hai tay hai túi lớn đưa đến trước mặt Mạt Ngôn, trên mặt tràn đầy ý cười: "Tổng cộng một ngàn bốn trăm năm mươi ba tệ."
Sau khi Mạt Ngôn tiếp nhận hai túi kia, lo lắng mua nhiều như vậy nếu xem hết lúc này sẽ khiến chỉ số IQ của bộ não tài năng bị hạ xuống nha, không trách được tiểu quỷ kia...