Edit: Poko Plu
Beta: Poko Plu
...oo...oo...oo...
Ngày hôm sau, Doãn Mộ Tuyết đến Ngọc Uyển viên chọn được vị trí tốt, cùng Điểm Điểm chờ Phương Dụ đến nơi.
Thời điểm mười giờ bốn mươi, Mạt Ngôn lái xe đưa Phương Dụ đến Ngọc Uyển viên, rất muốn đi vào với Phương Dụ, nhưng lại sợ Doãn Mộ Tuyết nhìn thấy nàng sẽ không vui, đành phải nhờ phục vụ đứng trước cửa dẫn Phương Dụ vào trong, lại trở vào trong xe ngồi chờ. Lúc sáng hôm nay, Mạt Ngôn chở Phương Dụ đi ra ngoài ăn điểm tâm, nhưng trong lòng nàng vẫn luôn nghĩ đến chuyện của Doãn Mộ Tuyết, cũng chỉ ăn qua loa vài miếng. Lúc này ngồi trong xe bụng đã vang lên tiếng kháng nghị, Mạt Ngôn nhìn xung quanh, cuối cùng tìm được túi đồ ăn vặt dưới băng ghế sau, chắc là tối hôm qua không cẩn thận rơi ra từ bao đồ ăn vặt mua cho Điểm Điểm, liền xé mở ăn nhanh đến không để ý hình tượng. Một túi đồ ăn vặt nhỏ căn bản không thể no bụng. Nhưng Mạt Ngôn lại không dám tiến vào Ngọc Uyển viên ăn, lại không muốn lái xe đi đến chỗ khác. Vì thế người nào đó xuống xe đi đến trước cửa, vẫy tay với phục vụ: "Nhà hàng các ngươi có giao hàng ra bên ngoài không?"
Phục vụ sinh rất là lễ phép cúi người trả lời: "Thật ngại quá, chỗ chúng ta ở đây không có loại dịch vụ này. Ngài có thể đi vào dùng cơm, bây giờ còn có chỗ trống."
Mạt Ngôn không cam lòng, nàng lại không yêu cầu bọn họ đưa thức ăn quá xa, chỉ cần đưa tới chỗ xe nàng đang đậu trong bãi đậu xe là được: "Không quá xa đâu, ngay tại bãi đậu xe của nhà hàng các ngươi, đến chỗ... xe ta đậu là được."
Phục vụ rất là kiên trì, Mạt Ngôn đơn giản nói lý lẽ với hắn: "Bãi đậu xe có phải là của nhà hàng các ngươi hay không? Đúng thế, nếu vậy, cũng là nơi để các ngươi làm việc, ta là khách hàng của các ngươi, ta nguyện ý ăn cơm tại bãi đậu xe cũng không được? Ngươi gọi giám đốc của nhà hàng các ngươi đến nói chuyện."
Phục vụ vừa nghe Mạt Ngôn muốn gọi giám đốc, vậy hắn liền bị liên lụy mà phải nghe giám đốc phê bình sao? Cân nhắc nặng nhẹ, cuối cùng cũng phải nhượng bộ thỏa hiệp.
Trong Ngọc Uyển viên, Doãn Mộ Tuyết gọi cả bàn toàn là những món Phương Dụ thích ăn. Trong bữa cơm, Doãn Mộ Tuyết không ngừng gắp đồ ăn cho Phương Dụ: "Viện trưởng, ngài nếm thử món này, hương vị rất ngon đi."
Nhiều năm không gặp, đứa nhỏ này vẫn không thay đổi gì so với lúc còn ở Từ Tâm viện, nhớ kỹ những món ăn nàng thích. Năm đó vẫn còn là hài tử tính tình trẻ con, hiện tại cũng đã có nữ nhi đáng yêu như vậy, Phương Dụ rất là vui mừng: "Ta còn tưởng cả đời này sẽ không còn được gặp lại ngươi và Tiểu Ngôn rồi đó, không nghĩ tới không những được gặp lại, mà Tiểu Tuyết nhà chúng ta đều đã có bảo bối đáng yêu như vậy. Ba của tiểu bảo bối là người ở nơi nào? Đối với ngươi có tốt không?"
Doãn Mộ Tuyết không muốn Phương Dụ lo lắng cho nàng, tránh được ánh mắt Phương Dụ, gắp thức ăn vào trong bát Điểm Điểm, cúi đầu miễn cưỡng cười nhẹ đáp: "Là người địa phương ở đây, đối với ta rất tốt. Viện trưởng, ngài ăn món này, đây là món ngài trước đây thích ăn." Doãn Mộ Tuyết gắp thịt viên đầu sư tử vào trong bát Phương Dụ, chuyển hướng đề tài với Phương Dụ.
Phương Dụ vẫn luôn xem Doãn Mộ Tuyết là con ruột của bản thân, lại sống với nàng nhiều năm như vậy. Cho dù là tính tình lẫn cách đối nhân xử thế của Doãn Mộ Tuyết, Phương Dụ đều rõ ràng hơn ai hết. Doãn Mộ Tuyết tuy vừa rồi che giấu rất khá, nhưng Phương Dụ vẫn là từ ánh mắt và trong cử chỉ của nàng mà nhìn thấu được chút manh mối: "Hài tử, nguyện vọng duy nhất của ta chính là ngươi chỉ cần sống vui vẻ hạnh phúc là tốt rồi."
Phương Dụ mặc dù chưa nói rõ ràng, nhưng là qua lời nói này ý chỉ nàng đã hiểu được phần nào tâm tình của Doãn Mộ Tuyết. Qua nhiều năm như vậy, Doãn Mộ Tuyết đã hình thành thói quen tại trước mặt người khác che giấu nội tâm đau xót của nàng, cho dù là trước mặt người thân cận tín nhiệm nhất cũng không hy vọng đối phương thấy được những vết sẹo trong lòng nàng: "Viện trưởng, ta sẽ ."
Trong lúc nói chuyện phiếm, hai người ai cũng không có đề cập đến Mạt Ngôn, Phương Dụ không biết hai hài tử trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì, Mạt Ngôn chưa từng nhắc tới với nàng, mà đứa nhỏ trước mắt này chuyện gì cũng không nói. Phương Dụ không muốn đi hỏi nhiều, nhưng lại cảm thấy có vài lời tất yếu nàng phải nói với Doãn Mộ Tuyết trước khi nàng rời đi: "Tiểu Tuyết, mấy năm nay ngươi sống ở nơi nào? Ta và Tiểu Ngôn đều đi tìm ngươi, nhưng ngươi lại như là hoàn toàn tiêu thất, không lưu lại chút manh mối nào."
"Viện trưởng, thực xin lỗi, qua ngần ấy năm lại ngài lo lắng cho ta. Ngài yên tâm, về sau sẽ không, đây là số điện thoại và hộp thư địa chỉ mail của ta, ngài nếu muốn gặp ta, tùy thời đều có thể liên hệ với ta." Sau khi Doãn Mộ Tuyết lấy giấy bút từ trong túi viết xuống số điện thoại và địa chỉ e-mail của nàng, liền đưa cho Phương Dụ.
"Ma ma, là hộp thư gì thế, là hộp thư dưới lầu chung cư nhà chúng ta sao?" Điểm Điểm an tĩnh ngồi ăn cơm ngẩng đầu dùng đôi môi bóng mỡ hỏi.
Câu hỏi non nớt của tiểu tử kia làm cho không khí nguyên bản có chút trầm trọng nháy mắt đã được hóa giải, Phương Dụ yêu thương đưa tay xoa đầu tiểu bất điểm: "Tiểu Tuyết, tiểu tử này rất đáng yêu, y hệt như ngươi khi còn bé."
Nói chuyện về Điểm Điểm, Doãn Mộ Tuyết mới lộ ra tươi cười chân thật phát ra từ nội tâm: "Viện trưởng, ngài đừng nhìn nàng an an tĩnh tĩnh thế này, bình thường đều là quỷ quái tinh nghịch, có khi nói ra mấy lời thật khiến ta giật mình, tựa như tiểu đại nhân.". Doãn Mộ Tuyết rút tờ khăn giấy đưa tới bên miệng Điểm Điểm nói: "Điểm Điểm, mau lau miệng đi, ngươi nếu không lau sạch, bà ngoại sẽ cười ngươi nha."
Tiểu tử kia nhanh chóng hai tay cầm khăn giấy dùng sức lau môi vài cái, lau xong còn chu miệng nhỏ nhắn đưa đến trước mặt Phương Dụ: "Bà ngoại, Điểm Điểm đã lau sạch nha. Điểm Điểm liền tới giúp bà ngoại lau lau." Nói xong, tiểu tử kia liền duỗi tay đưa khăn giấy cầm trên tay vừa rồi mới được dùng để lau miệng nhóc đến trước mặt Phương Dụ, tỏ vẻ phải giúp Phương Dụ lau miệng.
Trong nhà hàng bởi vì hành động ngây thơ của tiểu tử chọc hai người lớn cười vui rộn rã, mà người nào đó còn đang chờ tại bên ngoài bãi đậu xe khách quan mà nói thì có chút đáng thương.
Tuy hôm nay dự báo thời tiết nói là trời nắng, nhưng tại thời điểm giữa trưa mặt trời vẫn thẹn thùng trốn đằng sau tầng mây, keo kiệt không chịu tỏa chút ánh nắng ấm áp xuống thành phố này, những cơn gió đua nhau thổi đến đây, thức ăn đưa từ phòng bếp Ngọc Uyển viên đến bãi đậu xe, đã được gió lạnh "săn sóc" qua mà hạ nhiệt độ đến nguội lạnh mới được đưa đến tay người nào đó.
Mạt Ngôn thật muốn phát tiết bất mãn của nàng với phục vụ đưa cơm tới, thức ăn thế này mà ngươi cũng dám đem lại đây nha, canh đã nguội ngắc hỏi nàng như thế nào uống nha. Nhưng ai bảo đây cũng là bởi vì yêu cầu vô lý của bản thân nàng a, lời đến bên miệng lời liền bị nàng ép nuốt xuống, bây giờ phải là điệu thấp làm việc, miễn cho lát nữa sẽ kinh động người bên trong lại khiến nàng ấy không vui.
Mạt Ngôn hứng chịu ánh mắt khác thường của phục vụ, yên lặng tiếp nhận chén đĩa trở vào trong chiếc xe Land Rover của nàng. Cầm lấy muỗng uống thử canh đã không còn chút độ ấm nào, Mạt Ngôn nghĩ muốn phun ra, nàng thực hoài nghi canh này có phải là đem từ cách đây mười dặm đến hay không, lạnh đến nuốt không trôi. Mạt Ngôn ngậm ngụm canh trong miệng đợi ấm lên chút ít mới nuốt vào, lại gắp thức ăn vào miệng nếm thử, trừ bỏ lạnh vẫn là lạnh. Mạt Ngôn hối hận, sớm biết vậy nàng vẫn nên vào cửa hàng tiện lợi -Eleven bên cạnh mua ly mì ăn liền còn ngon hơn, tốt xấu không cần lấy khoang miệng bản thân làm công cụ tăng độ ấm nha. Mạt Ngôn ngậm vài hớp sau, hoàn toàn buông tha loại phương pháp tăng nhiệt độ này. Ý tưởng nuốt hết vào dạ dày rồi từ từ cũng ấm lên, cũng không quản thức ăn đã lạnh lẽo, bắt đầu không ngừng đưa vào miệng nuốt xuống.
Làm như vậy hậu quả chính là ngày hôm sau người nào đó bị bụng của bản thân hành hạ đến mệt lử.
Phương Dụ bởi vì còn muốn trở về thăm người thân, Mạt Ngôn đem nàng đưa đến sân bay quá cảnh, Doãn Mộ Tuyết mang theo Điểm Điểm vội vã chạy đến. Doãn Mộ Tuyết cầm trên tay gói to đưa đến tay Phương Dụ, có chút luyến tiếc nói: "Viện trưởng, lần từ biệt này không biết bao giờ mới có thể gặp lại. Đây là khăn mặt trước đây may cho ngài nhưng vẫn chưa có cơ hội đưa, bây giờ có thể vừa lúc để ngài dùng đến. Điểm Điểm, mau nói với bà ngoại lời vừa rồi đã nói với ma ma trên xe." Doãn Mộ Tuyết dắt tay Điểm Điểm khóe mắt đã phiếm đỏ đến trước mặt Phương Dụ.
Phương Dụ ngồi xổm xuống đối diện với Điểm Điểm, tiểu tử kia liền bật người lên phía trước, tay nhỏ bé gắt gao ôm cổ Phương Dụ, thanh âm non nớt tại bên tai nàng vang lên: "Bà ngoại, Điểm Điểm sẽ nhớ ngài, ngài cũng nhớ trở về xem Điểm Điểm nha. Chờ Điểm Điểm trưởng thành, cũng sẽ đến thăm ngài."
Lời nói uất ức của tiểu tử kia khiến ba cái người lớn ở đây đều có chút động dung, sau lần Phương Dụ về nước thăm người thân này, không biết đến năm tháng nào mới có thể trở về. Phương Dụ gắt gao ôm tiểu tử kia vào trong ngực, khóe mắt có chút ướt át: "Điểm Điểm phải nghe lời ma ma nói, làm tiểu hài tử ngoan ngoãn. Bà ngoại có thời gian liền sẽ trở lại gặp ngươi, được không?"
Ba người nhìn theo Phương Dụ đi qua cổng an ninh, chờ cho đến khi không còn thấy được thân ảnh mới xoay người đi ra ngoài cửa. Mới vừa đi không được vài bước, Mạt Ngôn đột nhiên ôm bụng chạy tới WC.
Doãn Mộ Tuyết cảm thấy nếu nàng cứ như vậy mang theo Điểm Điểm đi về, tựa hồ hơi có chút thất lễ, tốt xấu trước kia người nọ cũng từng là áo cơm cha mẹ của nàng. Doãn Mộ Tuyết đã đi đến ngoài cửa, cũng sắp ra khỏi cửa sân bay vẫn là lấy điện thoại di động ra bấm số: "Mạt tổng, ta cùng Điểm Điểm đi trước." Doãn Mộ Tuyết nói xong, đầu dây bên kia không hề có tiếng động nào, thời điểm nàng đang muốn cúp máy, bên kia mới truyền đến thanh âm suy yếu: "Tiểu Tuyết, ngươi có thể hay không... Chờ ta chút... Đến chỗ ta." Mạt Ngôn vừa dứt lời bỗng có tiếng động không hợp lúc truyền vào tai Doãn Mộ Tuyết.
Doãn Mộ Tuyết căn bản không muốn đi để ý tới Mạt Ngôn, đang tính cùng Điểm Điểm bước lên xe. Nhưng thanh âm suy yếu của Mạt Ngôn, không ngừng xuất hiện trong đầu Doãn Mộ Tuyết. Trong lòng tuy vẫn là oán hận Mạt Ngôn, nhưng dưới chân lại không tự chủ được vẫn là bước nhanh đến WC.
Doãn Mộ Tuyết mang theo Điểm Điểm vừa mới đi tới cửa, liền thấy có mấy người hối hả chạy ngoài, từng người đều dùng sức bịt mũi. Doãn Mộ Tuyết còn nghĩ thầm rằng, tốt xấu cũng là phi trường quốc tế nha, như thế nào đến cả WC cũng không xử lý ổn. Nghi hoặc đẩy cửa ra đi vào, tiểu tử kia mới vào cửa liền bịt mũi nói: "Ma ma, hảo thối, Điểm Điểm không vào WC. Ma ma, chúng ta đi ra ngoài, được không?"
Doãn Mộ Tuyết cũng không biết Mạt Ngôn rốt cuộc là ở đâu trong những cánh cửa đang đóng, lấy điện thoại di động ra bấm dãy số Mạt Ngôn, tiếng chuông có chút quen thuộc truyền ra từ cánh cửa chính giữa. Sau khi Doãn Mộ Tuyết xác định được vị trí, mới lôi kéo Điểm Điểm đi ra: "Uy, ngươi không sao chứ? Ta và Điểm Điểm chờ ở trước cửa, có chuyện gì thì gọi điện thoại."
Mạt Ngôn nghe xong, nháy mắt cảm thấy trận đau bụng này kéo đến rất đáng giá. Mạt Ngôn cũng đơn giản đem mấy thứ còn nghẹn lại trong bụng thả lỏng mở ra, đến đây liền hoàn toàn văn chương trôi chảy. Áp lực trong bụng được giải quyết, Mạt Ngôn lại cảm thấy cả người thần thanh khí sảng, chỉnh sửa y phục trên người, không để ý tới ánh mắt quái dị của người bên ngoài, sau khi rửa tay xong liền sải bước đi ra ngoài.