Edit: Poko Plu
Beta: Poko Plu
...oo...oo...oo...
Mạt Ngôn vừa ra khỏi cửa WC liền nhìn thấy Doãn Mộ Tuyết đứng với tiểu bất điểm cách đó không xa, lại ôm bụng giả bộ thành bộ dáng yếu ớt đến không thể ra gió đi đến gần hai mẹ con: "Tiểu Tuyết, cảm ơn ngươi! May mắn có ngươi ở đây, nếu không thì hôm nay ta còn thật không biết nên trở về như thế nào."
Doãn Mộ Tuyết nghĩ muốn mở miệng nói cho người nào đó vài phương tiện để về nhà, một là có thể lựa chọn xe buýt bên ngoài. Cho dù không thích xe buýt, còn có rất nhiều taxi để nàng mặc sức chọn lựa. Nhưng vừa thấy bộ dáng đáng thương của người nào đó, vẫn là có chút không đành lòng mở miệng hỏi chuyện khác: "Ngươi không sao chứ? Có muốn đến chỗ nhân viên sân bay xin vài viên thuốc uống hay khhông?"
Uống thuốc? Không cần, tuyệt đối không cần. Mạt Ngôn cũng không muốn để cho Doãn Mộ Tuyết thấy bộ dáng nàng phải uống mấy ly nước mới nuốt được một viên thuốc. Mạt Ngôn nhanh chóng khoát tay với Doãn Mộ Tuyết: "Ta cảm giác đã tốt hơn nhiều, không cần đâu. Trong nhà có, về nhà ta lại uống. Chỉ muốn phiền ngươi đưa ta về nhà, thật sự là ngại quá." Mặc dù ngoài miệng Mạt Ngôn đều là ngữ khí thật có lỗi, nhưng trong lòng lại vui đến nở hoa.
Thời điểm lái xe được nửa đường, Mạt Ngôn ngồi tại ghế phó lái lại thống khổ ôm bụng: "Tiểu Tuyết, có thể hay không... dừng xe lại chờ ta chút?"
Lúc này ven đường đều là trống trơn, không có chỗ nào kín đáo cả, Doãn Mộ Tuyết muốn dừng cũng không biết nên dừng chỗ nào nha, chẳng lẽ lại bắt nàng mở to hai mắt nhìn Mạt Ngôn có thể bị nhìn thấy bất cứ lúc nào bởi mấy chiếc xe khác chạy ngang qua, chẳng biết tại sao, ẩn sâu trong lòng Doãn Mộ Tuyết có chút không nguyện ý.
"Ngươi nhịn thêm chút nữa, phía trước có trạm xăng dầu." Doãn Mộ Tuyết vừa nói vừa dùng sức nhấn mạnh chân ga dưới chân. Trán Mạt Ngôn bắt đầu xuất mồ hôi, cố nén từng đợt quặn thắt như sóng cuộn biển gầm trong dạ dày, thanh âm lộc cộc không ngừng truyền tới, đến cả Điểm Điểm ngồi phía sau cũng nghe được: "Di di, ngươi đói bụng sao? Điểm Điểm có kẹo nha." Nói xong, tiểu tử kia lấy viên kẹo từ trong túi áo muốn đưa cho Mạt Ngôn, nhưng đáng tiếc tay nhóc quá ngắn, thân thể lại bị dây an toàn trói buộc, làm thế nào cũng không thể đưa đến trước mặt Mạt Ngôn. Tiểu tử kia vươn tay cầm kẹo cả nửa ngày cũng không thấy Mạt Ngôn xoay người lại nhận, có điểm bị đả kích, tức giận lấy kẹo lại: "Hừ! Di di không ăn, ta giữ lại đưa cho ma ma ăn."
Hiện tại đến cả chút xóc nảy trong xe cũng khiến Mạt Ngôn không dám lơi lỏng, vẫn luôn gắt gao nắm chặt dây an toàn, sợ nàng chỉ cần hơi thả lỏng sẽ không cầm cự nổi được nữa, nàng làm sao dám xoay người lấy kẹo trên tay tiểu tử kia. Bụng lại quặn đau, Mạt Ngôn không ngừng dùng miệng hít vào, muốn thoải mái hơn chút ít. Mạt Ngôn cảm thấy nàng cũng đã sắp nhẫn đến cực hạn, nhỏ giọng nói với người bên cạnh: "Tiểu Tuyết, dừng ở đây đi, bên kia có bụi cỏ."
Tuy trạm xăng dầu phía trước chỉ còn cách mấy trăm mét, nhưng Doãn Mộ Tuyết vẫn dừng xe lại tấp vào ven đường. Xe vừa mới dừng lại, Mạt Ngôn liền vội vã mở cửa xe, cầm bịch khăn giấy liền chạy nhanh đến bụi cỏ như thể có ôn dịch ở phía sau.
Điểm Điểm nhìn thấy Mạt Ngôn xuống xe, rất chi là tò mò, tiểu tử kia liền đưa kẹo que vừa rồi muốn đưa cho Mạt Ngôn đưa đến trước mặt Doãn Mộ Tuyết: "Ma ma, di di đi rồi, kẹo này cho ngươi. Ma ma, di di vì sao lại xuống xe rồi?"
Doãn Mộ Tuyết không biết nên giải thích như thế nào cho Điểm Điểm nghe đây, nàng cũng không thể nói cho Điểm Điểm là Mạt Ngôn cần đi nặng, nghĩ hồi lâu mới mở miệng: "Điểm điểm, di di ăn phải đồ không sạch sẽ, bụng đau. Cho nên Điểm điểm nhất định không thể tùy tiện ăn đồ ăn bậy, biết không? Còn có, đồ ăn vặt cũng không thể ăn quá nhiều."
Tiểu tử kia lúc hiểu lúc không gật đầu, lập tức liền từ trong túi áo lấy ra que kẹo lớn xé vỏ liền bỏ vào trong miệng bắt đầu ăn. Doãn Mộ Tuyết không nói gì lắc đầu, uổng công nàng nói nãy giờ, tiểu gia hỏa này căn bản là không có nghe đi. Còn nữa, túi áo nhóc từ khi nào lại bị bỏ vào nhiều kẹo như vậy, thời điểm lúc sáng bản thân mặc quần áo cho nhóc, rõ ràng bên trong túi áo không có gì mà, chẳng lẽ là thừa dịp bản thân không chú ý, tiểu tử kia liền trộm tự bỏ vào?"Điểm Điểm, ma ma hỏi ngươi, kẹo này có phải là ngươi lén bỏ vào trong túi áo không?" Doãn Mộ Tuyết nắm lấy kẹo trong tay quơ qua quơ lại trước mặt tiểu tử kia.
Tiểu tử kia tựa như bị nắm thóp, lập tức ủ rũ, mếu máo cúi đầu thấp đến không thể thấp hơn, đến khi chắc chắn Doãn Mộ Tuyết nhìn không thấy, liền lặng lẽ cầm kẹo que trên tay đưa vào miệng liếm tiếp. Bộ dáng tiểu tử kia khiến Doãn Mộ Tuyết cũng không nhẫn tâm trách cứ thêm, Doãn Mộ Tuyết cũng không biết Điểm Điểm học chiêu này từ đâu, mỗi lần hơi trách cứ nàng, liền lộ ra bộ dáng đáng thương như vậy.
"Được rồi, ngẩng đầu lên, ma ma cũng không phải không cho ngươi ăn, nhưng không được ăn quá nhiều, ăn nhiều sẽ có sâu khoét lỗ trong răng, sẽ phải tới bác sĩ, biết không?" Doãn Mộ Tuyết lấy khăn giấy từ trong túi giúp Điểm Điểm lau nước mũi, không biết có phải là thời tiết hai ngày nay đột nhiên trở lạnh khiến tiểu tử này hơi bị cảm, vẫn luôn chảy nước mũi.
Mười mấy phút đồng hồ trôi qua, Mạt Ngôn lại còn chưa trở về, Doãn Mộ Tuyết có chút lo lắng, nói với tiểu bất điểm đang ngồi phía sau: "Điểm điểm, ngươi ngoan ngoãn ngồi trên xe, ma ma đến xem thử di di liền trở lại.". Đợi sau khi tiểu tử kia gật đầu, Doãn Mộ Tuyết mới xuống xe, đóng kỹ cửa xe, bước theo phương hướng khi nãy Mạt Ngôn chạy qua.
Thời điểm ngồi trên xe, còn tưởng rằng chỉ là bụi cỏ thưa thớt, Doãn Mộ Tuyết lại gần mới phát hiện, ngọn cỏ tranh thấp cũng cao đến nửa người, nếu có người ngồi xổm tại chỗ này không lên tiếng, ai không nhìn kỹ làm sao biết trong đây có người nha. Doãn Mộ Tuyết rất sợ mấy bụi cỏ như vậy, luôn lo lắng sẽ có thứ gì từ bên trong xông tới, tuy hiện tại đa số rắn đều rút vào động ngủ đông, nhưng lỡ như đụng phải một con còn chưa muốn ngủ đông thì sao?! Doãn Mộ Tuyết trong lòng lo lắng, vừa đi vừa hô lớn: "Mạt tổng... Mạt tổng..."
Gọi vài lần cũng chưa nghe được tiếng trả lời, Doãn Mộ Tuyết lo lắng có phải nàng ấy rơi xuống sườn dốc ở phía dưới rồi hay không, vì thế lại gọi to xuống phía dưới hai tiếng nữa liền có thanh âm suy yếu đáp trả: "Ta ở chỗ này, ngươi đừng lại đây. Ta còn... có... ân... thêm mấy phút đồng hồ nữa là tốt rồi." Doãn Mộ Tuyết nghe được cái thanh âm kia, phản xạ có điều kiện bịt mũi lại: "Ta trở vào trong xe chờ ngươi, chính ngươi chú ý xung quanh nhìn thử có rắn hay không, còn có đừng đạp loạn mấy bụi cỏ quá rậm."
Rắn? Một câu Doãn Mộ Tuyết hảo tâm nhắc nhở khiến toàn bộ thần kinh Mạt Ngôn đều bắt đầu căng thẳng, nàng sợ nha, từ nhỏ nàng đã sợ những thứ mềm nhũn, nhớp nháp, lạnh băng như giun, cá chạch, lươn, rắn linh tinh các loại tất cả đều là thiên địch của nàng. Mạt Ngôn rất muốn lau mông nhanh để rời khỏi chỗ mới vừa rồi còn cảm thấy có chút dễ chịu, nhưng trong bụng còn có thiên quân vạn mã chuẩn bị xuất trận. Mạt Ngôn đành phải tiếp tục ngồi xổm, vừa phải chuyên chú giải quyết mâu thuẫn bên trong, vừa phải cảnh giác nhìn xung quanh, nàng phát thề về sau không bao giờ tùy tiện ăn bậy nữa, loại chịu tội này qua một lần là đủ rồi.
Doãn Mộ Tuyết cũng không thật sự trở lại trong xe, mà là đi ra xa vài bước, đứng ở giữa vừa có thể nhìn thấy xe vừa có thể nhìn khái quát bụi cỏ có đột nhiên xuất hiện thứ gì nguy hiểm hay không. Mạt Ngôn không có nghe được thanh âm của Doãn Mộ Tuyết, cho rằng nàng đã trở vào trong xe, sau khi cảm giác được dạ dày trong cơ thể đã bình ổn lại, Mạt Ngôn nhanh chóng chỉnh đốn lại bản thân liền chạy về hướng chỗ xe đậu như bị ma đuổi phía sau. Mới vừa chạy chưa được vài bước, Mạt Ngôn liền phát hiện Doãn Mộ Tuyết đứng cách đó không xa, nhất thời cảm thấy mất mặt tới cực điểm. Hình tượng chói sáng của nàng nha, cứ như vậy tại trước mặt Doãn Mộ Tuyết liền mất hết. Mạt Ngôn có loại xúc động muốn thu mua Ngọc Uyển viên, như vậy để xem về sau có ai còn dám đem thức ăn nguội lạnh cho nàng.
Doãn Mộ Tuyết còn chưa chờ Mạt Ngôn đi đến trước mặt nàng, đã xoay người trở lại trong xe, Mạt Ngôn vừa mới ngồi vào xe, tiểu tử đang ngồi phía sau lấy que kẹo đã ăn được hơn phân nửa, ghét bỏ nói với nàng: "Di di, ngươi thật thối, còn ăn đồ bậy, Điểm Điểm không chơi với ngươi nữa."
Mạt Ngôn đưa tay áo lên mũi ngửi thử, không biết có phải là bởi vì vừa nãy mũi nàng đã thích ứng với mùi này rồi, nàng ngửi thử cũng không cảm giác được gì nha. Mạt Ngôn chưa từ bỏ ý định lại ngửi tiếp, vẫn là không có, đơn giản đưa tay duỗi đến trước mặt Doãn Mộ Tuyết: "Tiểu Tuyết, ngươi ngửi được gì không, có mùi hay không? Mũi ta như thế nào lại không ngửi thấy?"
Nếu xe này là của Doãn Mộ Tuyết, nàng đã sớm đá văng Mạt Ngôn ra ngoài rồi. Nào có người nào sau khi giải quyết xong còn nhờ người khác ngửi mùi trên quần áo? Lại nói tiếp, còn cần phải gần như vậy mới ngửi được sao? Nàng ấy vừa lên xe đã ngửi thấy rồi, nói là "hương bay xa ngàn dặm" cũng không sai, thật không biết nàng ăn phải thức ăn như thế nào có thể nghe mùi nồng nặc như vậy. Nhưng phải để cho người ta chút mặt mũi. Doãn Mộ Tuyết vẫn là trái lương tâm nói: "Không có, tiểu hài tử nói lung tung thôi."
Mạt Ngôn thấy Doãn Mộ Tuyết tâm tình tốt lên, lập tức bắt đầu nổi lên chủ ý: "Tiểu Tuyết, ngươi thật không qua nhà giúp ta nấu cơm nữa sao? Ngươi xem, ngày hôm qua chỉ là ở bên ngoài ăn một bữa liền biến thành như vậy. Ăn thêm mấy lần nữa, sớm muộn gì ta cũng hương tiêu ngọc vẫn."
Mạt Ngôn nhắc tới đến vấn đề này, Doãn Mộ Tuyết lại lập tức biến trở lại thành vẻ mặt lạnh lùng lúc trước, nói ra lời triệt tiêu chút hy vọng mong manh của Mạt Ngôn: "Mạt tổng, thứ cho ta lực bất tòng tâm." Nói xong, không khí trong xe liền trầm mặc, hai ngày nay Mạt Ngôn lúc nào cũng dụng tâm suy nghĩ, nhưng nghĩ như thế nào cũng nghĩ không ra đến tột cùng là tại sao lại khiến Doãn Mộ Tuyết đột nhiên lạnh lùng như vậy.
Xe vừa mới về đến nội thành, Doãn Mộ Tuyết liền tấp xe vào ven đường bên cạnh trạm xe buýt công cộng: "Mạt tổng, ngươi hẳn là có bằng hữu ở gần đây, ta cũng xin phép đi trước." Sau khi xuống xe, mở cửa sau, cúi người bế Điểm Điểm xuống: "Điểm Điểm, nên xuống xe, chào di di đi."
Mạt Ngôn máy móc phất tay với Điểm Điểm, nhưng ánh mắt vẫn dừng lại tại trên người Doãn Mộ Tuyết. Nhìn Doãn Mộ Tuyết đi càng lúc càng xa, trong lòng Mạt Ngôn bỗng xuất hiện ý nghĩ đáng sợ, cho dù là Doãn Mộ Tuyết vừa mới nhận thức hay là muội muội Tiểu Tuyết, bất luận là thân phận nào, Mạt Ngôn đều cảm thấy nàng đang từng chút mất đi người này.
Mạt Ngôn mở ra cửa xe, đứng tại phía sau Doãn Mộ Tuyết hét lớn: "Tiểu Tuyết...", Doãn Mộ Tuyết mặc dù có nghe được, nhưng vẫn không hề quay đầu lại mang theo Điểm Điểm bước lên xe buýt.
Mạt Ngôn nhanh chóng đóng cửa phó lái, vòng ra đầu xe mở cửa ngồi vào vô lăng, khởi động xe đuổi theo sau xe buýt. Nhưng tiếc thay giao thông trong nội thành vốn là thực chật chội, đừng nói ngươi lái Jaguar, cho dù ngươi lái Ferrari loại thể thao, cũng chỉ có thể xuôi theo dòng xe cộ từ từ di chuyển. Chạy đến ngã tư, xe buýt phía trước còn cách chỗ xe nàng tận mấy chiếc, thẳng đến khi cột dèn giap thông chuyển qua màu xanh, Mạt Ngôn liền nhanh chóng nhấn chân ga chạy theo hướng xe buýt.
"Két... Phanh..." Hai chiếc xe va chạm nhau tạo nên hỗn hợp thanh âm bén nhọn vang lên tại giữa ngã tư, Mạt Ngôn bị túi khí bật ra chèn ép đến không thể nhúc nhích, chấn động thật lớn khiến nàng váng đầu hoa mắt, qua hồi lâu mới lấy lại tinh thần, vừa rồi là đâm xe sao? Mạt Ngôn thử lắc đầu, nhưng cơn đau nhức phát ra từ cổ khiến nàng đình chỉ động tác tiếp theo. Thanh âm ồn ào hỗn loạn từ bốn phương tám hướng truyền thẳng vào lỗ tai khiến nàng không thể giữ được tỉnh táo.