Edit: Poko Plu
Beta: Poko Plu
...oo...oo...oo...
Doãn Mộ Tuyết chỉ vừa bước xuống bậc thang thứ nhất, khi nghe được câu hỏi của Mạt Ngôn liền giật mình đến run rẩy, nàng hạnh phúc sao? Vấn đề này Doãn Mộ Tuyết cũng từng tự hỏi bản thân qua vô số lần, cho dù cuộc sống của nàng có gian nan hơn nữa, nàng cũng có thể tìm được ít nhất một lý do khiến nàng tin tưởng vững chắc bản thân đang hạnh phúc. Tuy dần dần nàng ngay đến cả định nghĩa về hạnh phúc là gì đều đã quên, nhưng vừa thấy Điểm Điểm bên cạnh, Doãn Mộ Tuyết liền cảm thấy chỉ cần có được nhóc, bản thân liền vô cùng hạnh phúc.
"Ta thực hạnh phúc." Lời Doãn Mộ Tuyết phiêu du từ dưới cầu thang truyền lên, chỉ một câu nói đơn giản như vậy lại tựa như có kim đâm vào lòng khiến Mạt Ngôn đau đớn đến không thể khống chế bản thân. Mạt Ngôn nắm chắc tay vịn cầu thang khiến các đầu ngón tay trắng bệch, chậm rãi ngồi xuống đất, khẩn thiết túm lấy mảnh áo sơ mi trước ngực, loại cảm giác đau đớn chưa bao giờ có tại trái tim bắt đầu lan ra khắp toàn thân.
Tiểu Tuyết nói nàng hạnh phúc, nhưng vì sao bản thân mỗi lần gặp nàng, đều cảm nhận được trong ánh mắt nàng sẽ tản ra loại cảm xúc bi thương, chỉ có khi đối mặt với Điểm Điểm mới không xuất hiện. Nếu nàng thật sự hạnh phúc, bản thân cũng sẽ chân thành chúc phúc cho nàng. Nhưng Tiểu Tuyết, ngươi biết không? Ngươi cứ gắng gượng tạo vỏ bọc kiên cường như vậy, sẽ làm Mạt Ngôn ta đây càng thêm đau lòng.
Nghe thanh âm bước chân Doãn Mộ Tuyết và Điểm Điểm đi xuống cầu thang càng lúc càng xa xôi, tựa như có kim đâm xuyên thấu qua lồng ngực cắm thẳng vào trái tim Mạt Ngôn. Đối với Tiểu Tuyết, Mạt Ngôn xem nàng là muội muội mà yêu thương. Vì lời hứa hẹn thuở ấu thơ, Mạt Ngôn đã đau khổ tìm kiếm qua nhiều năm như vậy, không biết là từ lúc nào, cho dù là Tiểu Tuyết hay chuyện tìm kiếm Tiểu Tuyết, vô thanh vô tức đã thành loại chấp nhất tồn tại trong sinh hoạt của Mạt Ngôn. Mà ngay tại thời điểm sắp tiếp cận được đáp án, ông trời lại âm kém dương sai khiến hai người lại gặp lại nhau trong tình huống không ai ngờ được, Doãn Mộ Tuyết là một nữ nhân đã là mẹ của một hài tử đã xuất hiện tại sinh hoạt của Mạt Ngôn khiến nàng lại bất tri bất giác đã bị hấp dẫn, nhưng khi Mạt Ngôn muốn đối tối với nữ nhân này, hiện thực lần thứ hai lại trêu đùa nàng, nữ nhân này cư nhiên lại là muội muội nàng đau khổ tìm nhiều năm.
Tiểu Tuyết, Doãn Mộ Tuyết, hai tên gọi khác nhau, hai thân phận khác nhau, cuối cùng lại là một người. Đầu Mạt Ngôn tuy đã có chút choáng váng nhưng vẫn cố gắng sắp xếp những suy nghĩ hỗn loạn để xác định giữa bản thân và nàng ấy cuối cùng là loại quan hệ nào? Nàng hình như đã thích nữ nhân mà trước đây nàng luôn xem là muội muội. Bây giờ là nên xem nàng thành muội muội mà yêu thương, hay là người trong lòng mà yêu thương, Mạt Ngôn thất thần. Nguyên bản Mạt Ngôn bởi vì lời nói giả vờ kia của Tiểu Tuyết mà đau lòng, nay lại càng tích tụ nhiều tâm sự hơn.
Mạt Ngôn tâm càng lúc càng đau, đầu càng ngày càng choáng, lại nhớ đã đến giờ bản thân trở về bệnh viện, cuối cùng vẫn là lấy điện thoại di động ra bấm số Thư Cầm: "Thư Cầm, ngươi đến tiểu khu Dương Quang đón ta." Mạt Ngôn nói đơn giản nơi nàng hiện tại đang ở liền cúp máy.
Nguyên lai thích một người, sẽ đau đớn như vậy, Mạt Ngôn rất muốn khiến tình yêu của nàng đối với Doãn Mộ Tuyết trở lại thành tình thân đối với Tiểu Tuyết như trước đây, nhưng mỗi lần kiềm nén lại khiến đau đớn trong nàng càng lúc càng tăng thêm. Mạt Ngôn nhắm mắt tựa vào thành cầu thang, trong lòng xuất hiện câu hỏi muốn hỏi Tiểu Tuyết hay tựa như tự hỏi bản thân nàng: "Tiểu Tuyết, ta nên làm gì bây giờ, xem ngươi thành muội muội, hay đem ngươi thành nữ nhân mà ta yêu?" Mà mỗi lần hỏi xong, trong lòng Mạt Ngôn sẽ có thanh âm khác vang lên: "Nàng hiện tại đến cả gặp ngươi cũng không muốn gặp, như thế nào còn có thể cho phép ngươi xem nàng thành muội muội hay đem nàng thành nữ nhân trong lòng ngươi."
Thư Cầm không hề hỏi nguyên nhân, cúp điện thoại liền trực tiếp lái xe đến tiểu khu Mạt Ngôn đã nói. Xe rẽ vào khúc quanh, Thư Cầm nhìn thấy được hai mẹ con thật là quen mắt, đây không phải là hài tử trong ảnh chụp sao? Nữ nhân bên cạnh nhóc hẳn là Tiểu Tuyết trong lời Mạt Ngôn.
Thư Cầm nhanh chóng giảm tốc độ xe lại, kéo cửa kính xuống, lộ ra mỉm cười thân thiện với hai mẹ con liền bắt chuyện: "Tiểu Tuyết, đúng không? Ta tên Thư Cầm, là bằng hữu của Mạt Ngôn, nàng không ở cùng chỗ với các ngươi sau?"
Doãn Mộ Tuyết mang theo Điểm Điểm đi khắp xung quanh tìm cả nửa ngày cũng không tìm được nhà trẻ liền mất hứng mà trở về, tự nhiên bị người không quen biết đang ngồi trong xe hỏi như vậy, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào. Nàng tưởng Mạt Ngôn đã ly khai ngay sau khi các nàng rời đi, chẳng lẽ còn chưa đi sao? Doãn Mộ Tuyết thậm chí có cảm giác bất an, cổ nàng như vậy, không phải là thời điểm xuống lầu nhìn không rõ bậc thang dưới chân liền trượt chân ngã từ cầu thang xuống chứ? Nghĩ như vậy, bước chân Doãn Mộ Tuyết không khỏi nhanh hơn.
"Nàng còn chưa trở về sao?" Doãn Mộ Tuyết tận lực bình tĩnh hỏi ra lời này, nhưng vẻ lo lắng trên mặt vẫn dừng lại trong mắt Thư Cầm.
Khi Thư Cầm theo Doãn Mộ Tuyết và tiểu tử kia chạy qua chỗ rẽ ngay cầu thang, liền nhìn thấy Mạt Ngôn đang ngồi dưới hàng hiên, dựa vào thành cầu thang, sắc mặt có chút trắng bệch.
Hoàn hảo, không có phát sinh chuyện té cầu thang như bản thân đã tưởng tượng. Doãn Mộ Tuyết liền thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nói với Thư Cầm phía sau: "Thư tiểu thư, phiền ngươi đưa nàng trở về. Còn nữa, hy vọng Thư tiểu thư có thể khuyên nhủ nàng, khiến nàng từ nay về sau đừng tới quấy rầy sinh hoạt bình thường của chúng ta." Nói xong, thời điểm Thư Cầm còn chưa nghiền ngẫm được những lời này là có ý gì, Doãn Mộ Tuyết ngay khi bước đến bên người Mạt Ngôn đã đứng khựng lại vài giây liền tiếp tục lôi kéo Điểm Điểm vào phòng.
"Uy, này... Ngươi... nói lời này là có ý gì nha?" Thư Cầm nhìn cánh cửa đóng lại, nửa câu sau cũng chùng xuống. Tạm gác lại đi, nàng trước tiên phải đưa Mạt Ngôn trở về bệnh viện lại nói tiếp, chấn động não nói nghiêm trọng thì cũng không nghiêm trọng, nhưng thời điểm phát tác cũng là có thể gây chết người .
Tuy Mạt Ngôn cả người choáng váng đến lợi hại, đôi mắt cũng không thể mở ra, nhưng những lời Doãn Mộ Tuyết nói vừa rồi nàng đã nghe được, nghĩ muốn vươn tay giữ chặt lấy Doãn Mộ Tuyết sắp đi lướt qua nàng: "Mặc kệ ngươi là Tiểu Tuyết trước kia, hay là Doãn Mộ Tuyết hiện tại, ngươi vẫn luôn là muội muội của ta. Tỷ tỷ đến thăm muội muội, xưng hô này hẳn là cũng không quá phận nha, Tiểu Tuyết." Nhưng tiếc là đầu đã choáng váng đến chỉ cần động đậy đầu ngón tay liền khó khăn, chỉ có thể tùy ý Doãn Mộ Tuyết đi lướt qua bên người nàng trở vào phòng. Trong lòng Mạt Ngôn hiện tại chỉ có một hy vọng, chính là nếu Tiểu Tuyết có thể tiếp nhận lại người tỷ tỷ là nàng đây, làm nàng ấy trở về bên cạnh bản thân, cho dù bắt nàng chôn giấuvùi dập đi tình yêu đang nảy mầm trong lòng, Mạt Ngôn nàng cũng nguyện không hề hối hận. Nếu đối mặt với đau khổ, Mạt Ngôn lựa chọn chỉ cần một mình nàng thừa nhận là được rồi.
"Tiểu Ngôn, Tiểu Ngôn... Ngươi thấy thế nào rồi? Còn có thể đi được hay không?" Doãn Mộ Tuyết tựa vào cạnh cửa trong phòng, nghe thấy thanh âm lo lắng của Thư Cầm ngoài cửa, tâm liền bắt đầu khẩn trương. Thời điểm đứng bên cạnh người nọ, Doãn Mộ Tuyết không cẩn thận nhìn thấy sắc mặt người nọ. Rõ ràng thời điểm lúc nãy khi nàng và Điểm Điểm đi xuống cầu thang, sắc mặt người nọ vẫn còn tốt mà, như thế nào lúc này lại trở nên trắng bệch như vậy. Sẽ không phải là có chuyện gì chứ? Doãn Mộ Tuyết có loại xúc động muốn mở toang cửa ra, cuối cùng vẫn là kiềm chế thu hồi trở về tay đang đặt trên nắm cửa. Khúc mắc trong lòng Doãn Mộ Tuyết chung quy không dễ dàng cởi bỏ như vậy, nếu đã gặp mặt Mạt Ngôn lại lần nữa, là ông trời đã cho nàng cơ hội hoàn thành tâm nguyện, nàng vẫn nên nhận thức được điểm dừng. Những ngày làm việc tại nhà Mạt Ngôn, Doãn Mộ Tuyết hiện tại càng nguyện ý xem đoạn thời gian ấy như giấc mộng đẹp, nàng tình nguyện dừng lại ngay hiện tại còn có thể gượng cười tỉnh giấc, nhưng không nghĩ muốn sẽ có ngày rơi lệ nhận ra sự thật tàn khốc.
Thư Cầm lo lắng vạn phần sờ trán Mạt Ngôn, như thế nào lại nóng như vậy? Tới tận lầu chín, một mình nàng sao có thể đỡ Mạt Ngôn còn cao hơn cả nàng đi xuống cầu thang đây? Thư Cầm mới mặc kệ giữa hai người này đã xảy ra chuyện gì, nhanh chân bước đến trước cửa phòng Doãn Mộ Tuyết gõ mạnh mấy tiếng, còn đề cao âm lượng nói với người trong nhà: "Tiểu Tuyết, ngươi nhanh đi ra đây giúp ta, Tiểu Ngôn phát sốt rồi, phải nhanh đưa đến bệnh viện, nhưng một mình ta không đỡ nàng được."
Lời Thư Cầm nói khiến trong lòng Doãn Mộ Tuyết căng thẳng, như thế nào lại phát sốt rồi? Chẳng lẽ là di chứng còn lại của tai nạn giao thông sao? Doãn Mộ Tuyết bình tĩnh lại, mở cửa ra, giao Điểm Điểm cho bà nội Đông Tử cách vách nhờ giúp đỡ chiếu cố, liền giúp Thư Cầm đỡ Mạt Ngôn từng bước đi xuống cầu thang.
Cầu thang vốn đã hẹp, ba người lại đi song song có vẻ càng thêm hạn hẹp, thế nên những người đang đi cầu thang gặp ba người đều phải đi vòng lại chỗ rẽ nhường đường cho ba người mới có thể đi tiếp. Mạt Ngôn tuy ý thức đã mơ màng, nhưng vẫn có thể cảm giác được độ ấm truyền từ tay Doãn Mộ Tuyết, lại ngửi được hương vị thản nhiên từ trên người Doãn Mộ Tuyết truyền đến.
Ba người thật vất vả mới đến được dưới lầu, Thư Cầm liền giao toàn bộ trọng lượng Mạt Ngôn lên trên người Doãn Mộ Tuyết, chạy đi lấy xe lái lại đây.
"Tiểu Tuyết, đừng đẩy ra ta, còn có thể cho phép ta trở lại làm tỷ tỷ Ngôn Ngôn của ngươi như trước đây, được không?" Mạt Ngôn thấp giọng nỉ non từ trên đỉnh đầu Doãn Mộ Tuyết truyền đến, còn chưa chờ Doãn Mộ Tuyết trả lời, Mạt Ngôn lại thở dài nhẹ giọng nói: "Doãn Mộ Tuyết, thực xin lỗi, ta sẽ đem ngươi chôn giấu dưới đáy lòng, toàn tâm toàn ý trở thành tỷ tỷ tốt của Tiểu Tuyết." Nói xong, Doãn Mộ Tuyết cảm nhận được hai tay nguyên bản buông thõng của người bên cạnh liền ôm chặt lấy nàng.
Những lời này của nàng là có ý gì? Tại sao nàng lại nói sẽ đem Doãn Mộ Tuyết chôn giấu dưới đáy lòng, chỉ làm tỷ tỷ của Tiểu Tuyết. Doãn Mộ Tuyết nghĩ nửa ngày cũng nghĩ không ra, cuối cùng đành phải xem những lời này chỉ là do người nào đó phát sốt mà hồ đồ nói ra thôi.
Thư Cầm lái xe tới nhanh nhẹn xuống xe mở cửa ra, giúp Doãn Mộ Tuyết đỡ Mạt Ngôn vào băng ghế phía sau xong, vừa thả ra, đầu Mạt Ngôn liền chúi xuống, Thư Cầm nhanh chóng đỡ nàng đến, vừa buông tay Mạt Ngôn lại ngã xuống. Nguyên bản Doãn Mộ Tuyết đã lo lắng, thấy vậy lại càng thêm lo lắng, ngồi trên xe vươn tay đỡ lấy đầu Mạt Ngôn liền nói với Thư Cầm: "Đi nhanh đi Thư tiểu thư, ta với ngươi cùng đưa nàng đến bệnh viện."
Trên đường, Thư Cầm đã quá hiểu rõ tính cách Mạt Ngôn bắt đầu ngồi trước vô lăng lầm bầm lầu bầu: "Ta liền theo Tiểu Ngôn gọi ngươi là Tiểu Tuyết đi. Ta với Mạt Ngôn là bạn học thời đại học, người này lúc ấy thật sự là thiếu muối, đối với ai cũng đều bày ra bộ mặt than, tựa như toàn thế giới này đều đang thiếu nợ nàng. Nếu không phải ta không chê nàng, mặt dày mày dạn sống chết muốn kết giao bằng hữu với nàng, chắc là toàn bộ cuộc sống đại học của nàng đều sẽ là đơn độc trải qua. Ngươi không biết khi đó chuyện người này làm được nhiều nhất, chính là ra ngoài đi tìm ngươi, ta đoán chừng hơn phân nửa các thành phố ở Trung Quốc đều đã bị nàng dụng tâm tìm hiểu qua..." Thư Cầm một mình một người nói liên miên cằn nhằn hồi lâu, trên cơ bản đã thuật lại hết thảy sinh hoạt của Mạt Ngôn vài năm nay đều đã nỗ lực tìm kiếm tin tức Tiểu Tuyết như thế nào.
Mỗi lần Thư Cầm nhắc tới khi biểu tình Mạt Ngôn mất mác bởi vì điều tra không có kết quả, Doãn Mộ Tuyết đều sẽ không tự chủ được quay đầu liếc nhìn người nào đó ngồi bên cạnh đang nhắm hai mắt. Chẳng lẽ là nàng hiểu lầm sao? Người này thật sự không biết bản thân chính là Tiểu Tuyết sao? Nếu chính là như vậy, vì sao nàng lại đối tốt với một người xa lạ đến như vậy? Nghe Thư Cầm nói xong, Doãn Mộ Tuyết liền suy nghĩ đến thất thần.
Kỳ thật ngay tại thời điểm Thư Cầm vừa bắt đầu nói, Mạt Ngôn còn sót lại chút thanh tỉnh đã muốn lên tiếng ngăn cản, nàng không muốn Doãn Mộ Tuyết biết những chuyện này, bởi vì khi đã nói ra hết thảy mười mấy năm vô vọng tìm kiếm vẫn bặt vô âm tín, càng như là lời nói dối, là vì nàng giải vây. Bất kể như thế nào, lúc trước là bản thân không thể tuân thủ hứa hẹn với Tiểu Tuyết, mới khiến hai người biệt ly qua nhiều năm như vậy. Nhưng tiếc là lực bất tòng tâm, còn chưa mở miệng đã bị sốt đến hôn mê bất tỉnh.