Edit: Poko Plu
Beta: Poko Plu
...oo...oo...oo...
Thư Cầm ra ngoài ăn bữa sáng xong vừa trở về, thuận tiện cũng mua phần cháo cho Mạt Ngôn. Thư Cầm còn chưa vào cửa, ba người trong phòng đã nghe được tiếng nàng nói truyền vào: "Tiểu Ngôn, ta tìm được chỗ bán đồ ăn sáng, đồ ăn vặt của quán đó thật sự quá ngon, đáng tiếc ngươi hiện tại không thể ăn. Bất quá ta có mua cháo về cho ngươi, nhìn cũng rất ngon nha." Thư Cầm vừa mở cửa phòng vừa quơ hộp cháo trên tay, a? Đây là tình huống gì? Nàng chỉ vừa đi ra ngoài trong chốc lát, tại sao trở về liền thay đổi đến nghiêng trời lệch đất, tay nắm lấy tay rồi cơ đấy, tiến triển thế này cũng quá nhanh đi.
"Tiểu Tuyết tới rồi." Thư Cầm đi đến tủ đồ bên cạnh đầu giường bệnh định đặt hộp cháo đang cầm trong tay lên, lập tức đã bị hộp giữ nhiệt hấp dẫn lực chú ý, chẳng lẽ là Tiểu Tuyết đưa tới? Thư Cầm có chút ngạc nhiên, đang vươn tay chuẩn bị cầm lên xem cho rõ, đã bị thanh âm từ người đứng phía sau ngăn chặn ý đồ.
"Thư Cầm, không cho phép ngươi đụng đến nó." Mạt Ngôn không quan tâm đến lỗ kim trên mu bàn tay còn đang được Doãn Mộ Tuyết ấn bông gòn lên, bước nhanh đến trước mặt Thư Cầm, nhanh chóng đoạt lấy hộp giữ nhiệt ôm vào trong ngực.
Tư thế này của Mạt Ngôn, như thế nào lại cảm thấy đã từng thấy qua trước đây, Thư Cầm cẩn thận hồi tưởng, đúng rồi, là hộp sandwich, chẳng lẽ thời điểm đã sớm nhận thức Tiểu Tuyết trong lời Tiểu Ngôn đã nói là lúc đó sao? "Nha, Tiểu Ngôn, ta không phải chỉ là muốn nhìn thử xem bên trong có món gì thôi mà, có cần phải khẩn trương như vậy sao? Thực keo kiệt, uổng phí ta luôn nghĩ cho ngươi, mua cháo về cho ngươi ăn, sớm biết vậy đem cho chó con trước cổng bệnh viện còn tốt hơn đem về cho ngươi." Thư Cầm khinh bỉ trừng Mạt Ngôn, xoay người bước đến sô pha muốn chơi đùa với tiểu tử kia.
"Tiểu gia hỏa, nói cho tỷ tỷ biết ngươi tên gì, tỷ tỷ mua kẹo cho ngươi ăn." Thư Cầm tự tin vào dung mạo của bản thân, trên có thể mê đảo lão nhân, dưới có thể thu phục hài tử. Tiểu gia hỏa trước mắt này, bất quá chỉ là một tiểu hài tử hồn nhiên, Thư Cầm tin tưởng nàng tuyệt đối có thể thu phục nhóc ngay.
Điểm Điểm lấy que kẹo từ trong túi ra đưa tới trước mặt Thư Cầm, thời điểm nàng còn đang nghi hoặc không biết có nên lấy hay không, tiểu tử kia liền nói lời khiến Thư Cầm thiếu chút nữa đã nghẹn chết.
"Tên ta không phải là Tiểu Gia Hỏa, tên ta là Điểm Điểm. Ta cho ngươi kẹo ăn, ngươi nhanh gọi ta là tỷ tỷ." Điểm Điểm nói xong, nhét que kẹo đang cầm trong tay vào tay Thư Cầm, cao hứng chạy đến trước mặt Doãn Mộ Tuyết, khoe khoang nói: "Ma ma, Điểm Điểm làm tỷ tỷ nha."
Doãn Mộ Tuyết xấu hổ nhìn qua Thư Cầm đang ngồi trên sô pha khóe miệng không ngừng run rẩy, liền nhanh chóng giải thích với tiểu tử kia: "Điểm Điểm, ngươi nhỏ hơn tỷ tỷ rất nhiều, cho nên không thể làm tỷ tỷ nha. Không nên chạy loạn, đi qua chơi với tỷ tỷ, được không? Lát nữa hộ sĩ a di sẽ đến đâm kim vào tay di di, nếu nhìn thấy Điểm Điểm chạy loạn, nàng sẽ tức giận."
Tiểu tử kia mếu máo mất hứng, nhóc đã cho kẹo que rồi, vì sao vẫn không được làm tỷ tỷ. Nhưng khi ngồi vào bên cạnh Thư Cầm, vẫn gọi nàng là tỷ tỷ. Tiếng tỷ tỷ này khiến Thư Cầm cao hứng đến hỏng rồi, nàng là con một trong nhà, lại là vai vế nhỏ nhất trong dòng họ, từ nhỏ đã không có ai gọi nàng tỷ tỷ nha. Tuy tuổi của tiểu gia hỏa trước mắt này có chút nhỏ, nhưng so với không có ai gọi thì tốt hơn nhiều.
"Tỷ gì mà tỷ, ngươi cũng không suy nghĩ liền khiến Điểm Điểm gọi loạn bối phận, Điểm Điểm, gọi Cầm di." Nếu không phải có Doãn Mộ Tuyết đang đứng bên cạnh, Mạt Ngôn thật muốn ném gối đầu qua hướng người nào đó, lại muốn dùng khuôn mặt lừa gạt tiểu la lị.
Thư Cầm lập tức nhụt chí, nàng đời này không bao giờ được làm tỷ tỷ chính xác là do Mạt Ngôn làm hại. Thời điểm còn ở trường học, gặp được các học muội năm dưới đáng yêu, Thư Cầm sẽ luôn đề nghị các nàng gọi bản thân là tỷ tỷ, mỗi lần như vậy đều bị Mạt Ngôn cứng rắn răn dạy bọn họ phải gọi thêm chữ học đằng trước, học tỷ, khác nhau chỉ có một chữ, nhưng ý nghĩa lại khác xa. Hiện tại, thật vất vả mới có một cơ hội, có tiểu la lị đáng yêu như vậy đồng ý gọi nàng tỷ tỷ, Mạt Ngôn đáng ghét kia thế nhưng lại thăng chức cho nàng, Cầm di, ngươi tại sao không bảo nhóc gọi ngươi Ngôn di, thế thì còn có chút công bằng.
"Cầm di, Điểm Điểm còn có sô cô la, ngươi muốn ăn không?" Tiểu tử kia không biết lấy túi sô cô la nhỏ từ nơi nào đưa đến trước mặt Thư Cầm.
Bởi vì tay trái Mạt Ngôn đã đâm kim lúc trước rồi, hộ sĩ phải đổi lại đâm tay phải. Tay trái Mạt Ngôn cầm muỗng múc cháo từ hộp giữ nhiệt đưa đến miệng, nhưng tay trái không phải là tay thuận nên không được linh hoạt, lại thêm cổ không thể cử động, cháo đều đã sắp rớt lên người Mạt Ngôn.
"Để ta làm cho." Doãn Một Tuyết nhìn không được nữa, đoạt lấy muỗng từ trong tay Mạt Ngôn, bắt đầu công cuộc đút cháo cho Mạt Ngôn ăn.
Khi Quý Phỉ Phỉ xách theo hộp cháo dinh dưỡng mà người giúp việc đã làm bước vào cửa, đúng lúc nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt liền không vui: "Ngôn Ngôn, ta đem cháo dinh dưỡng Ngô di nấu đến cho ngươi bồi bổ. Ngươi xem ngươi, ăn cháo hoa này có dinh dưỡng gì. Đến, nếm thử cháo này đi." Quý Phỉ Phỉ vừa nói vừa bất động thanh sắc đẩy Doãn Mộ Tuyết còn đang cầm thìa trong tay ra, mở hộp cháo cá hồi với nước hầm gà, lấy muỗng múc liền đưa đến bên miệng Mạt Ngôn.
Nữ nhân này có quan hệ như thế nào với Mạt Ngôn nàng không muốn biết, nhưng vì sao nhìn thấy Mạt Ngôn há miệng ăn muỗng cháo kia lại khiến nàng khó chịu. Còn nữa, mặc kệ ngươi có quan hệ gì với Mạt Ngôn thì dựa vào đâu lại xem thường cháo hoa. Cháo hoa không có dinh dưỡng? Mỗi ngày trên thế giới này không biết có bao nhiêu người vì có thể húp được ngụm cháo hoa mà liều mạng cố gắng đấy. Doãn Mộ Tuyết đóng lại hộp giữ nhiệt, đi đến sô pha kéo tay Điểm Điểm đang không ngừng nhét sô cô la vào miệng Thư Cầm, mặc kệ người nào đó nằm trên giường bệnh còn đang sững sờ, tức giận đi ra cửa.
"Tiểu Tuyết... Điểm Điểm, các ngươi đi đâu thế?" Mạt Ngôn đẩy tay Quý Phỉ Phỉ ra, bước xuống giường tháo bình truyền dịch trên giá cầm trong tay liền chạy ra ngoài cửa đuổi theo: "Tiểu Tuyết, ta còn chưa ăn xong đâu, ngươi thế nào chưa nói gì đã bỏ đi rồi." Mạt Ngôn cẩn thận quan sát vẻ mặt Tiểu Tuyết đã có chút tức giận, nàng không hiểu, vừa nãy còn rất tốt mà, như thế nào lại đột nhiên tức giận bỏ đi?
Mạt Ngôn nói xong liền chuẩn bị vươn tay phải còn đang cắm kim truyền dịch trên mu bàn tay muốn giữ lấy hộp giữ nhiệt trên tay Doãn Mộ Tuyết, Quý Phỉ Phỉ thấy thế liền mất hứng, bưng cháo trong tay bước nhanh đến trước mặt Mạt Ngôn: "Ngôn Ngôn, ở đây không phải là còn có cháo của ta sao? Được rồi, ngươi ngoan ngoãn nằm lại trên giường đi rồi nhanh ăn, không thôi lát nữa cháo sẽ nguội mất."
"Phỉ Phỉ, đừng làm rộn. Ta đang nói chuyện quan trọng với Doãn Mộ Tuyết đây, nếu không ngươi cứ đặt hộp cháo lên tủ đi, lát nữa ta lại ăn, được không? Thư Cầm còn chưa có ăn nữa đấy, nếu không ngươi đưa Thư Cầm ăn?" Mạt Ngôn nóng nảy, sợ Doãn Mộ Tuyết hiểu lầm, muốn nhanh chóng giải quyết Quý Phỉ Phỉ. Đối với Quý Phỉ Phỉ, Mạt Ngôn vẫn luôn xem nàng là muội muội mà đối đãi, tuy đối mặt với lời thổ lộ của nàng, Mạt Ngôn cũng không thể nhẫn tâm cự tuyệt trắng ra khiến nàng thương tâm, mỗi lần đều từ chối thực uyển chuyển. Có lẽ bởi vì như vậy mới khiến Quý Phỉ Phỉ cho rằng trong tâm Mạt Ngôn còn có chỗ cho nàng.
"Ngôn Ngôn, cháo này là ta đem đến đây cho ngươi, ngươi thế nhưng lại bắt ta đưa cho người không liên quan, cháo nghe xong liền thương tâm." Quý Phỉ Phỉ bướng bỉnh tiếp tục đưa cháo đến trước mặt Mạt Ngôn.
Thư Cầm nhìn thấy Quý Phỉ Phỉ cẩn thận quan tâm Mạt Ngôn, lại nghe được câu nói vừa rồi, tim không khỏi đau đớn như bị đao cứa qua. Thư Cầm nàng dù yêu nhưng vẫn còn có tôn nghiêm, không chấp nhận bị người khác dù là người mình yêu hạ thấp đến như vậy: "Phỉ Phỉ, cháo vốn đã không có tâm, đã không có tâm thì làm sao có thể thương tâm đây?" Thư Cầm thản nhiên nói ra câu như vậy liền đi ra cửa.
La Quyên đang đi tuần gần đây, không biết bản thân bị ma xui quỷ khiến như thế nào lại bước qua cổng bệnh viện đi đến phòng bệnh của Mạt Ngôn, thêm vài bước thì đến nơi liền thấy Thư Cầm vẻ mặt mất mác từ bên trong đi ra, nhanh chóng rảo bước đi qua: "A, trùng hợp như thế, lại gặp nhau."
Người này tại sao lại đến đây? Chẳng lẽ lại xảy ra tai nạn giao thông? Hay là đến đây để thăm Tiểu Ngôn? Thư Cầm bắt đầu có chút hâm mộ bằng hữu có chỉ số cảm xúc EQ không cao, người ta tuy chỉ số cảm xúc EQ không cao, đã có cả đám nữ nhân vây quanh, mà nàng tự nhận có chỉ số cảm xúc EQ cao hơn người thường, hiện tại lại đang ảm đạm cô đơn: "Nha, không ngờ hành lang của bệnh viện cũng cần cảnh sát giao thông tuần tra, Mạt Ngôn đang ở trong phòng, ngươi tự vào đi." Nói xong, Thư Cầm lập tức đi đến bãi đậu xe của bệnh viện.
La Quyên nhìn theo bóng dáng Thư Cầm lộ ra tia mỉm cười mê người, tăng tốc cước bộ đuổi theo đến khi sóng vai đi bên cạnh Thư Cầm: "Ai bảo ngươi bệnh viện không cần cảnh sát giao thông nha. Lại nói tiếp, ta có nói với ngươi là ta đến tìm Mạt Ngôn sao? Tự cho là thông minh." La Quyên vừa nói vừa kéo cánh tay Thư Cầm.
Thư Cầm vẻ mặt không hiểu quay đầu nhìn La Quyên, gấp gáp muốn rút tay lại, tiểu ác ma này lại muốn đùa giỡn nàng trò gì đây? Chẳng lẽ còn là bởi vì chuyện bản thân đạp phải chân váy nàng tại buổi tiệc cuối năm vào năm ngoái, sau đó không phai đã bị nàng chỉnh lại rồi sao? "La Quyên, ngươi lại muốn làm gì? Ta nói cho ngươi biết, chuyện ta lỡ đạp chân váy ngươi đã qua gần một năm, ngươi còn chưa muốn buông tha ta nha?" Nếu như có người hỏi Thư Cầm ai là hóa thân của sự kết hợp giữa thiên sứ và ác ma, Thư Cầm tuyệt đối liền trả lời là người đang đi bên cạnh nàng. Người này chính là sói khoác trên người bộ cảnh phục, hai ngày trước là bởi vì lo lắng cho Mạt Ngôn, Thư Cầm cũng thả lỏng cảnh giác với người vốn là sói lại đội lốt cừu trước mặt.
"Thư Cầm, ta thù dai vậy sao? Ngươi nhìn vào mắt ta liền biết ta vô tội biết bao nhiêu. Người ta hôm nay đến đây chính là muốn tìm ngươi." La Quyên cũng không nói dối nha, nàng hôm qua đã bỏ thời gian đứng bên cạnh thật lâu nghiên cứu kỹ càng xe Thư Cầm, hôm nay vội tới là vì lấy lý do đưa hóa đơn phạt mà đến tìm Thư Cầm.
Thư Cầm mới không thèm tin lời tiểu ma đầu nói, lần trước tại bữa tiệc cuối năm đã mắc mưu bộ dáng thiên chân vô tà, tiếp nhận lời xin lỗi lại bảo không có việc gì của nàng lừa được, lần này nói gì nàng cũng phải đề cao tâm nhãn để đề phòng. Thư Cầm đi được hai bước sẽ dừng lại qua qua nhìn La Quyên, mỗi lần như vậy La Quyên đều mỉm cười nhìn lại Thư Cầm. Hai người cứ đi rồi lại dừng ngắt quãng như vậy đến khi đi đến bãi đậu xe, thời điểm Thư Cầm đang muốn mở cửa xe bước lên, La Quyên không nhanh không chậm rút ra xấp hóa đơn phạt từ trong bao bên hông ra bắt đầu viết: "Chủ xe có biển số XXXX tự tiện trang trí xe mà chưa theo trình tự là đến cơ quan phụ trách để thay đổi đăng ký, phạt tiền tệ." Viết xong, mỉm cười đưa hóa đơn phạt trong tay đến trước mặt Thư Cầm còn đang sững sờ, sau đó vẻ mặt đồng tình nói: "Lần sau gặp chuyện tương tự như vậy, ngươi có thể gọi cho ta, ta sẽ giúp ngươi. Nhớ rõ, trong vòng ngày phải đi nộp tiền phạt nha."
Thư Cầm oán giận nhìn La Quyên vẻ mặt đắc ý, nàng đã biết đụng tới nữ nhân này sẽ không có chuyện tốt, nàng không phải chỉ là điểm tô cho xe thêm đẹp hơn chút ít, dán hình đồ án mèo nhỏ tại cốp xe thôi sao? , sao nàng ấy không cướp ngân hàng luôn đi?! Nhưng ai bảo La Quyên hiện tại đang mặc cảnh phục, lời nói và hành động của nàng chính là thực thi pháp luật nha, Thư Cầm không thể trêu vào.
Thư Cầm buồn bực nắm chặt hóa đơn phạt trong tay, sau khi lên xe liền khóa tất cả các cửa xe lại. La Quyên nhanh chóng chạy đến chỗ phó lái nghĩ muốn mở cửa ngồi vào, vừa rồi là đồng nghiệp của nàng đưa tới, nếu Thư Cầm không chở nàng, nàng phải đi bộ trở về. Nhưng La Quyên kéo hai lần mới phát hiện cửa xe đã bị Thư Cầm khóa lại rồi, lập tức giả vờ đáng thương: "Thư Cầm, nể tình ta gọi điện thoại báo cho ngươi biết chuyện tai nạn giao thông của Mạt Ngôn, ngươi sẵn tiện đường chở ta về đồn luôn đi mà."
Thư Cầm nếu bây giờ còn mở cửa cho La Quyên lên xe, nàng khẳng định bản thân là não tàn. Thư Cầm liếc mắt nhìn La Quyên đang đứng bên ngoài áp mặt vào cửa kính xe chỗ phó lái, dưới chân liền giẫm chân ga, xe ngay tức thì đã chạy ra khỏi bãi đậu xe.