Edit: Mèo Sama
Beta: Poko Plu
...oo...oo...oo...
Câu này bình thường sáng nào tiểu bất điểm cũng nói, nhưng hôm nay lại khiến mặt Doãn Mộ Tuyết nóng lên, giọng nói có chút mất tự nhiên: "Điểm Điểm nếu tiếp tục không đứng lên thì hôm nay ma ma... không dẫn ngươi đi công viên chơi!" Doãn Mộ Tuyết vừa nói vừa vói tay vào trong chăn kéo tiểu tử kia.
Tiểu tử kia mất hứng, uốn éo muốn thoát khỏi tay Doãn Mộ Tuyết. Điều này làm cho Doãn Mộ Tuyết không khỏi tức giận: "Điểm Điểm! Nếu ngươi còn không đứng lên thì ma ma sẽ đánh ngươi!" Nhưng uy hiếp như vậy căn bản không có hữu dụng với Điểm Điểm, tiểu tử kia tránh thoát khỏi tay Doãn Mộ Tuyết, trở mình tiếp tục mơ mộng đẹp của nhóc.
"Tiểu Tuyết, để cho nàng ngủ thêm chút nữa đi, giấc ngủ giúp hài tử cao hơn chút." Mạt Ngôn không biết tìm từ đâu ra thông tin này, bộ dạng lúc ngủ của tiểu tử kia thật sự rất đáng yêu, nàng cũng không nhẫn tâm nhìn Tiểu Tuyết mạnh mẽ kéo tiểu bất điểm. Đúng rồi, hình như tiểu tử kia vừa mới thầm thì câu gì đó, nói nhỏ quá nên nàng nghe không rõ, lát nữa nàng hỏi lại Tiểu Tuyết.
Doãn Mộ Tuyết thấy Điểm Điểm ngủ như bất tỉnh, lại nghe Mạt Ngôn nói vậy, nàng đành phải đắp chăn cẩn thận lại cho Điểm Điểm, sau đó xoay người ra khỏi phòng ngủ, đi tới phòng ăn.
Mạt Ngôn ngồi vào bàn ăn, ý cười rực rỡ nhìn Doãn Mộ Tuyết đang múc cháo cho mình: "Tiểu Tuyết." Mạt Ngôn nhẹ nhàng gọi.
"Hửm?" Doãn Mộ Tuyết múc xong một chén cháo đưa đến trước mặt Mạt Ngôn lại múc cho bản thân một chén rồi ngồi đối diện Mạt Ngôn. Doãn Mộ Tuyết cho rằng Mạt Ngôn gọi nàng là có chuyện muốn nói, kết quả là nàng đã uống hết hai chén cháo cũng chưa nghe thấy lời kế tiếp của Mạt Ngôn: "Ngươi có việc muốn nói?" Doãn Mộ Tuyết ngẩng đầu nhìn Mạt Ngôn ngồi đối diện hỏi.
Mạt Ngôn nhìn đáp lại lại ánh mắt của Doãn Mộ Tuyết, mỉm cười nói: "Không có việc gì, chỉ là muốn gọi ngươi." Thanh âm ôn nhu phát ra từ miệng vừa mới uống cháo phảng phất hương gạo, dường như còn mang theo vị ngọt hòa tan lòng người nghe, mà trong ánh mắt ôn nhu kia tựa hồ có thể nhẹ nhàng trôi nổi trên mặt nước.
Doãn Mộ Tuyết có chút bối rối cúi đầu, tránh được ánh mắt Mạt Ngôn. Nàng ra vẻ bình tĩnh, tiếp tục uống cháo trong chén.
"Đúng rồi Tiểu Tuyết, vừa rồi tiểu tử kia lầm bầm cái gì vậy? Ta nghe không rõ." Mạt Ngôn vốn chỉ muốn tìm đề tài để phá vỡ bầu không khí xấu hổ này của nàng và Doãn Mộ Tuyết. Nhưng không ngờ nàng vừa nói dứt câu, liền thấy được Doãn Mộ Tuyết đối diện khục vài tiếng, đem một hớp cháo vừa mới uống phun ra, không ngừng ho sằng sặc.
Mạt Ngôn nhanh chóng đứng lên lấy khăn giấy đi ra sau lưng Doãn Mộ Tuyết, một tay cầm khăn giấy đưa cho Doãn Mộ Tuyết, một tay không ngừng vỗ nhẹ lưng nàng: "Đây, ngốc quá! Tại sao vẫn còn như hài tử không cẩn thận liền sặc vậy!" Động tác vỗ nhẹ của Mạt Ngôn theo tiếng ho khan càng lúc càng nhỏ của Doãn Mộ Tuyết mà biến thành khẽ vuốt ve.
Từ khi biết chuyện Mạt Ngôn chính là Ngôn Ngôn, Doãn Mộ Tuyết vẫn luôn muốn tìm một cơ hội nói với Mạt Ngôn, nhưng luôn âm kém dương sai, không thể mở miệng nói được. Hiện tại, nếu Mạt Ngôn nhắc tới ký ức lúc nhỏ, Doãn Mộ Tuyết cũng liền tra theo lời nói của nàng, "Ngôn Ngôn, ngươi ngồi xuống, ta có lời muốn nói với ngươi." Từ khi hai người biết được thân phận của nhau thì đây là lần đầu tiên Doãn Mộ Tuyết chủ động gọi Mạt Ngôn như vậy.
Doãn Mộ Tuyết nói xong, tay Mạt Ngôn khựg lại vài giây mới chậm rãi thu lại. Nàng lại trở về chỗ ngồi đối diện với Doãn Mộ Tuyết: "Ngươi nói đi, ta nghe." Tuy trên mặt Mạt Ngôn chỉ có ý cười, nhưng trong lòng nàng đã có cảm giác không tốt. Nàng vẫn còn nhớ rõ tính tình Tiểu Tuyết lúc nhỏ, cho dù sau này có nhiều đổi thay nhưng trong tiềm thức vẫn có vài chỗ không thay đổi. Tựa như bộ dạng nghiêm túc của Doãn Mộ Tuyết lúc này, Mạt Ngôn biết chắc chắn lời nói tiếp theo của Doãn Mộ Tuyết chắc hẳn không phải là chuyện tốt.
Chờ Mạt Ngôn trở lại vào chỗ ngồi, Doãn Mộ Tuyết mới lên tiếng: "Ngôn Ngôn, chúng ta đã hai mươi năm không gặp nhau. Nhớ lại từ lúc đó đến nay cũng thật nhanh, đảo mắt thời gian đã trôi qua thật nhanh, chúng ta đều đã không còn là đứa nhỏ ngây thơ nữa. Ngươi thấy đó, Điểm Điểm sắp bốn tuổi, mà ngươi cũng đã là tổng tài của tập đoàn Hoành Quang."
"Tiểu Tuyết, ngươi muốn nói gì, ta đều nghe hết." Mạt Ngôn chờ khi Doãn Mộ Tuyết tạm dừng mới nói ra những lời này. Từ trên mặt Doãn Mộ Tuyết có thể nhìn thấy, lời nói kế tiếp mới chính là trọng điểm. Mà loại cảm giác không biết tên này khiến trong lòng Mạt Ngôn thấp thỏm không thôi.
"Ngôn Ngôn, thật ra trong khoảng thời gian này, cho dù ngươi không nói, ta cũng có thể cảm giác được trong lòng ngươi đang tự trách. Đó là chuyện của quá khứ, chúng ta cũng không thể tiếp tục như lúc còn ở Từ Tâm viện, đã lâu rồi, rất lâu, rất nhiều chuyện đều đã thay đổi, mọi người cũng thay đổi." Lời này của Doãn Mộ Tuyết tuy nói ra rất uyển chuyển, rất bình tĩnh, nhưng mỗi một lời đều đập vào tâm Mạt Ngôn. Mạt Ngôn có thể nghe không hiểu ý nghĩ trong lời này sao? Nhưng mà nàng không nghĩ bản thân cứ như vậy buông tay.
"Tiểu Tuyết, chúng ta đều phải thích ứng sự thay đổi của nhau. Nhưng ngay lúc này đây, vô luận như thế nào thì ta cũng sẽ không buông tay. Ta sẽ dùng hành động để chứng minh lời hứa của ta. Tiểu Tuyết, ngươi nhớ kỹ, ngoại trừ cha mẹ của ta ra, ngươi và Điểm Điểm là hai người quan trọng nhất trong sinh mệnh của ta. Được rồi, ta đi gọi tiểu tử kia rời giường ăn cơm, sau đó đi công viên chơi." Mạt Ngôn nói xong liền đứng dậy rời khỏi bàn ăn, không cho Doãn Mộ Tuyết có cơ hội nói tiếp, nàng thực sự sợ Doãn Mộ Tuyết sẽ càng nói ra nhiều lời nàng không muốn nghe.
Đi vào phòng ngủ, Mạt Ngôn dựa lưng đứng phía sau cánh cửa ngây ngốc nhìn tiểu tử trên giường, nửa ngày cũng chưa động. trong lòng nói nhỏ: "Tiểu Tuyết, ngươi đã đã ra đừng đến quấy rầy cuộc sống an bình của ngươi, nhưng ta làm không được. Ta nghĩ muốn đối đãi ngươi như muội muội, nhưng lại làm không được. Ta nên làm cái gì bây giờ? Ta phải làm như thế nào đây? Hiện tại ta chỉ đến thăm ngươi mà thôi, ngươi liền vội vã muốn phân rõ giới tuyến với ta. Nếu ngày nào đó nói cho ngươi biết ý muốn trong lòng ta, ta thật sự không dám tưởng tượng ngươi sẽ có phản ứng ra sao."
Mạt Ngôn mang theo Điểm Điểm rời giường, sau khi ăn xong bữa sáng, nàng lái xe chở Doãn Mộ Tuyết và Điểm Điểm đi đến công viên trong rừng. Đến giữa trưa, mặt trời mới chậm rãi thoát ra khỏi đám mây, cực kỳ keo kiệt chiếu vài tia ánh nắng cho thành phố này. Nhưng chỉ vì chút ấm áp này cũng làm cho nhiều người phấn khích, sôi nổi đi dã ngoại với gia đình trong công viên.
Doãn Mộ Tuyết cẩn thận trải thảm xuống mặt cỏ, sau đó lấy ra vài món ăn nhẹ và chút hoa quả tươi từ giỏ đặt ở giữa, lại đặt ấm nước sôi để nguội vào bên cạnh. Nàng nhìn Mạt Ngôn đang chơi đùa với Điểm Điểm cách đó không xa, khóe miệng Doãn Mộ Tuyết lộ ra tia cười khổ: "Ngôn Ngôn, lời hôm nay của ta ngươi đều nghe rõ sao? Hẳn là về sau rất khó lại có cơ hội cùng nhau ra ngoài chơi đùa như vậy."
Trên mặt cỏ cách Doãn Mộ Tuyết không xa, một đôi nam nữ đang dựa sát vào nhau nói lời thâm tình thì đột nhiên nam nhân kia bị tiếng cười khanh khách của Điểm Điểm hấp dẫn tầm mắt, vội vàng đứng dậy nói với người bên cạnh một câu: "Ngươi ở đây chờ ta một lát." Sau đó chạy về phía bên kia.
"Điểm Điểm? Ngươi là ai? Điểm Điểm sao lại cùng một chỗ với ngươi? Điểm Điểm, mau tới đây, đến cạnh ba ba." Tần Phong vốn muốn Hứa Linh hai người cùng nhau đi phơi nắng đem thân thể đã muốn mốc meo để loại bỏ cảm giác khó chịu, không ngờ lại thấy được nữ nhi của hắn đang chơi đùa với một người xa lạ."
Khoan đã, tại sao nhìn ngươi này lại quen mắt như vậy? Sau khi Tần Phong kéo Điểm Điểm ra, hắn cẩn thận đánh giá Mạt Ngôn. Đây không phải là tổng tài của tập đoàn Hoành Quang đã thu mua công ty hắn sao? Tại sao nàng lại bên cạnh với Điểm Điểm. Có câu kẻ thù gặp mặt liền đỏ mắt, khi công ty Tần Phong bị Hoành Quang thu mua, hắn liền tức giận chạy đến Hoành Quang cãi lộn, kết quả còn bị bảo vệ Hoành Quang đuổi ra khỏi cửa lớn. Hiện tại gặp nhau trong tình cảnh này, đương nhiên hắn càng thêm tức giận.
"Ngươi mau nói cho ta biết, tại sao ngươi ở cùng một chỗ với Điểm Điểm?" Tần Phong kéo Điểm Điểm ra phía sau, hắn quát lớn Mạt Ngôn.
Mạt Ngôn bị kẻ đột nhiên xuất hiện tự xưng là ba của Điểm Điểm làm cho hoảng sợ, khi nàng đang chuẩn bị lên tiếng chất vấn đối phương thì chợt nghe tiếng Doãn Mộ Tuyết phát ra từ sau lưng: "Điểm Điểm, mau đến đây với ma ma. Tần Phong, đơn ly hôn hai ngày trước ta đã ký tên, hy vọng ngươi chọn thời điểm mau ký tên vào. Người nhà ngươi vốn không thích Điểm Điểm, cho nên hy vọng ngươi đồng ý để ta có quyền nuôi con." Doãn Mộ Tuyết thấy Tần Phong lôi kéo Điểm Điểm không cho nhóc trở về, nàng nhanh chóng bước đến kéo lại Điểm Điểm từ sau lưng hắn.
Từ khi Doãn Mộ Tuyết mang theo Điểm Điểm rời khỏi, thời gian đầu quả thật Tần Phong không có đi tìm, cả ngày đều vui vẻ trong nhà với Hứa Linh. Nhưng thời gian sau, hắn không khỏi có chút nhớ nhung Điểm Điểm với Doãn Mộ Tuyết, đặc biệt mỗi khi hắn phải làm cơm cho Hứa Linh ăn, hắn càng nhớ đến bản thân không cần làm cũng có đủ một ngày ba bữa cơm. Tần Phong sợ Hứa Linh biết nên hắn lặng lẽ tìm nàng một thời gian, nhưng Doãn Mộ Tuyết tựa như mang theo Điểm Điểm bốc hơi khỏi thành phố này vậy, ngay cả chút tin tức cũng không tìm được.
"Sao chổi, cuối cùng ngươi cũng xuất hiện rồi? Ngươi không chỉ mang Điểm Điểm bỏ đi, còn bán hết tất cả đồ đạc trong nhà, ngươi làm vậy cũng thật quá tuyệt tình. Ta nói cho ngươi biết, hôm nay ông trời để ta gặp lại ngươi, ta sẽ không dễ dàng buông tha cho ngươi. Ồ, vậy mà cũng quen biết được với người giàu có. Ngươi không phải thứ tốt lành gì, nữ nhân bên cạnh ngươi chắc cũng không phải loại tốt lành gì!" Tần Phong vừa nói vừa kích động chỉ vào Mạt Ngôn mắng.
"Nói đến ngươi, thành phố này có nhiều công ty như vậy sao ngươi không thu mua, cần gì phải thu mua công ty của ta? Ngươi nói đi. Ngươi TM không phải chỉ là cha ngươi có tiền sao? Là có thể không quan tâm đến sống chết của người khác, đem người ta chà đạp dưới chân. Hôm nay ta cũng không tin ta không thể cho ngươi nếm thử chút loại tư vị này."
Mạt Ngôn vốn không biết Tần Phong là ai, nhưng vừa nghe hắn mắng Doãn Mộ Tuyết với bản thân nàng như vậy liền tức giận, ngữ khí cũng không khỏi cường ngạnh lên: "Vị tiên sinh này, mời ngươi nói chuyện có văn hóa hơn chút. Ai là sao chổi? Cả nhà ngươi mới chính là sao chổi! Loại người như ngươi, công ty bị thu mua cũng xứng đáng. Cơ bản làm người ngươi cũng không làm được thì sao có thể kinh doanh công ty tốt được!" Lời Mạt Ngôn hoàn toàn chọc giận Tần Phong, khi nàng vừa nói xong thì nắm đấm của Tần Phong liền bay đến mặt nàng.
Chỉ cảm thấy trên mặt truyền đến đau đớn, Mạt Ngôn ngã xuống mặt cỏ, nháy mắt trong miệng bắt đầu lan tràn mùi máu tươi. Khóe miệng Mạt Ngôn chảy máu xác thực làm Doãn Mộ Tuyết sợ hãi. Trước khi Tần Phong vung xuống quyền tiếp theo, nàng ôm Điểm Điểm chắn giữa hai người.
Nắm đấm của Tần Phong đánh vào lưng Doãn Mộ Tuyết. Mạt Ngôn cũng không kịp đẩy nàng ra, phóng nhanh từ trên mặt đất đứng lên kéo Doãn Mộ Tuyết và Điểm Điểm ra sau lưng mình.