Edit: Jung Yuki
Beta: Hoon
...oo...oo...oo...
Thư Cầm thu thập chén vào phòng bếp rửa kĩ rồi cất đi, dùng khăn lau khô nước trên tay, đi đến trước cửa phòng ngủ La Quyên phòng ngủ: "La Quyên, thay đồ xong chưa? Leo núi nên đi sớm mới được, nếu không xuống núi sẽ muộn."
Thư Cầm vừa nói xong, cửa phòng chậm rãi mở ra, La Quyên đứng ở cạnh cửa, y phục trên người vẫn chưa thay ra" "Thực xin lỗi, hôm nay không thể đi leo núi ." Mặc dù là giải thích nhưng vẫn nghe ra có chút mất mác.
"Lúc nãy còn rất tốt mà, như thế nào bây giờ liền nói không đi rồi? Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao? Hôm nay không đi liền không đi, lần sau đi cũng được." Thư Cầm thân thiết nhìn La Quyên đứng cạnh cửa.
Nên nói thế nào với nàng đây? Chẳng lẽ nói vừa rồi tiến vào thay quần áo mới phát hiện dì cả ghé thăm nàng? Điều này làm sao mà nói ra đây, chính là nếu không nói rõ ràng, nàng khẳng định sẽ cho là mình lại đang đùa nàng. La Quyên do dự nửa ngày, khuôn mặt đỏ hồng cúi đầu nhỏ giọng nói: "Cũng không có việc gì, chính là... chính là... ta mới vừa phát hiện dì cả ghé thăm ta."
Nguyên lai là lí do này, Thư Cầm biết được lí do, còn tưởng đã xảy ra chuyện gì lớn: "Lần sau chúng ta lại đi, hôm nay ngươi ở nhà nghỉ ngơi cho tốt đi."
La Quyên vừa nghe Thư Cầm nói như vậy, cho rằng nàng lập tức muốn đi về, gấp đến độ mặt càng đỏ hơn: "Vậy ngươi... cũng có thể... không cần đi, ở chỗ này với ta thêm chút nữa?" Vừa nói xong, La Quyên đã không dám nhìn thẳng Thư Cầm, sợ nàng sẽ cự tuyệt, đầu cúi thấp đến nỗi gập thân người thành góc vuông.
Hiện tại La Quyên hoàn toàn là bộ dạng thiếu nữ ngượng ngùng, Thư Cầm thực hoài nghi trước mắt thật sự là La Quyên luôn chỉnh đốn nàng hay sao? Thật sự là cùng một người, xem ra nữ nhân thật sự là trời sinh diễn viên, có rất nhiều mặt, chính là có mặt còn chưa được khai quật lên mà thôi.
"Trong nhà ngươi có phim không ?" Thư Cầm nghĩ biện pháp để tiêu tốn thời gian nhất chính là xem phim, như vậy cả hai ai cũng không cần lên tiếng, cũng có thể loại bỏ tình cảnh chỉ có thể xấu hổ mà không biết làm gì ngoài uống nước như lần trước, làm hại nàng thời điểm trở về thiếu chút nữa đã tìm đại gốc cây nào đó mà giải quyết tại chỗ luôn rồi.
Đĩa phim thì nàng lại có rất nhiều, nhưng mà tất cả đều là phim bách hợp nha, không biết Thư Cầm có thể xem được thể loại này hay không, La Quyên có chút khó xử nói: "Có, nhưng không biết ngươi có thích xem hay không?" Nói xong La Quyên lại quay vào trong phòng mặc áo khoác có nón ngồi xổm trước kệ TV trong phòng kháchlấy chồng đĩa ra.
Thư Cầm nhìn người ngồi chồm hổm trên mặt đất, hai tay cầm hai cái đĩa dường như rất khó quyết định, ánh mắt trái phải nhìn qua lại không dưới mười lần, sau khi hạ quyết định mới đem cái đĩa bên tay trái bỏ xuống, đặt cái đĩa bên tay phải vào đầu đĩa, đợi đến khi máy báo đã nhận đước tín hiệu mới đi đến sa lông ngồi vào chỗ bên cạnh Thư Cầm.
BIết được nội dung đĩa phim, Thư Cầm xem như hiểu được La Quyên vừa rồi vì sao lại hỏi dò ý bản thân, đây không phải là phim bách hợp sao? Thư Cầm tuy rằng vẫn luôn mê luyến Quý Phỉ Phỉ, cũng cho rằng nữ nữ yêu nhau thực bình thường, nhưng nàng còn chưa từng có xem qua loại phim này. Bên trong phim, hai nữ nhân vật chính dán sát người vào nhau, ôm chầm lấy nhau triền miên, thanh âm vang vọng chỉ cách xa chỗ hai người ngồi chưa được năm mét, Thư Cầm mạnh mẽ nuốt xuống ngụm nước miếng.
Mà La Quyên bên cạnh mặt càng thêm đỏ bừng, ánh mắt mơ hồ chăm chú nhìn bức tranh trên tường bên cạnh TV, chính là không dám nhìn cảnh tượng trên màn ảnh và Thư Cầm ngồi bên cạnh.
"La Quyên..." Thư Cầm nhẹ giọng gọi, La Quyên cả kinh xoay người bối rối đáp lời nàng: "A..."
"Khụ, ta hỏi ngươi có muốn uống nước hay không?" Thư Cầm lo lắng nàng nếu nhìn nữa, sẽ không kiềm chế được sẽ chịu ảnh hưởng từ phim mà không làm chủ được bản thân, đành phải mượn cớ uống nước để phân tán vài phần lực chú ý.
Thư Cầm nói làm La Quyên có một chút mất mác, nàng nguyên bản sau khi nghe được Thư Cầm gọi nàng, trong lòng còn có chút ít chờ mong, cũng không nghĩ đến là hỏi muốn uống nước hay không. La Quyên oán hận nắm lấy gối dựa lưng ôm vào trong ngực, có chút không vui nói: "Không uống."
Câu này La Quyên nói có điểm oán niệm, lọt vào tai Thư Cầm thực tự nhiên liền chuyển thành người nào đó bởi vì hiện tượng sinh lý mà tâm sinh xúc động, vẫn rót chén nước đưa đến trước mặt nàng.
"Uống đi, uống nhiều nước ấm một chút, thân thể mới có thể ấm áp lên." Thư Cầm nguyên bản tưởng rằng cảnh phim vừa nãy cũng đã xong thì sẽ không sao nữa, cũng không nghĩ đến, sau khi rót nước trở về chỗ ngồi xuống không được bao nhiêu lâu, hình ảnh càng thêm kinh hãi lại bắt đầu trình diễn , mà người nào đó ở bên cạnh còn làm nũng nói: "Thư Cầm, tay ta lạnh."
Thư Cầm không nghe ra được ẩn ý, vừa nghe La Quyên nói xong liền nói:"Ta giúp ngươi lấy túi giữ ấm tay."
"Hỏng rồi." Chẳng lẽ là nàng nói chưa đủ hàm súc sao? Đứa ngốc này thế nhưng nói muốn đi lấy cho nàng túi giữ ấm tay. Cho dù là túi nước giữ ấm ở trong phòng ngủ thật, La Quyên nàng cũng phải nói nó đã hỏng rồi.
"Ta đây giúp ngươi lấy nhiều thêm vài kiện quần áo." Thư Cầm đứng dậy chuẩn bị đi đến phòng ngủ La Quyên. Lúc Thư Cầm đi qua trước mặt La Quyên, tay đột nhiên bị La Quyên bắt lấy: "Tay ngươi rất ấm, cho ta nắm là được." Nói xong liền kéo Thư Cầm ngồi trở lại trên ghế sa lông.
Tay bị La Quyên nắm thật chặt, trên màn ảnh lại đang trình diễn cảnh hạn chế độ tuổi, tiếng thở dốc so với lúc trước càng thêm nóng bỏng, Thư Cầm không chỉ có thể cảm giác được trong lòng bàn tay bản thân đã bắt đầu ra mồ hôi, mà còn có thể cảm giác được sức nặng truyền từ vai trái truyền.
Thư Cầm cứng đờ thắt lưng đến thẳng tắp, trái tim đập điên cuồng, cho dù trước kia tại trước mặt Quý Phỉ Phỉ cũng chưa từng cuồng loạn như vậy, chẳng lẽ bản thân thật sự đã đến tuổi khí huyết hưng thịnh như lang như sói sao? Thư Cầm, ngươi nhất định phải khống chế... Ngươi nhất định phải khống chế... Chính là, nàng sắp không khống chế được nữa.
"La Quyên..." Thư Cầm nhỏ giọng gọi.
"Ân?" La Quyên thấp giọng đáp.
Thư Cầm chậm rãi quay đầu nhìn La Quyên tựa đầu lên vai nàng. Bộ dáng đỏ mặt khẽ cười làm Thư Cầm không khỏi có chút rung động: "Ta nghĩ... nghĩ muốn... hôn ngươi." Hô hấp Thư Cầm dồn dập phả trên môi La Quyên, không chờ La Quyên trả lời, Thư Cầm liền nhắm ngay môi La Quyên hôn xuống.
Hai đôi môi chạm nhau, đầu lưỡi quấn quanh chơi đùa, thanh âm môi lưỡi giao hòa hỗn loạn kết hợp với thanh âm vọng ra từ trong TV, nhiệt độ cơ thể của hai người cũng theo đó mà không ngừng tăng lên. Thư Cầm tay không kiềm lòng nổi luồn vào trong quần áo của La Quyên, tay mới vừa đụng phải thắt lưng La Quyên dã nghe được tiếng than nhẹ từ miệng nàng: "Ân..." Khi tay Thư Cầm hướng lên phía trên, tay lại bị La Quyên nhanh chóng đè xuống.
Thư Cầm thấy La Quyên ngăn cản, cũng sẽ không tiếp tục, chậm rãi buông đôi môi bị nàng hôn có chút sưng đỏ, nhẹ giọng nói: "Thực xin lỗi, ta..." Thư Cầm còn muốn nói tiếp, lại bị La Quyên đang đỏ mặt đưa tay nhanh chóng che miệng nàng lại: "Không liên quan đến ngươi, chính là... hôm nay thân thể ta không tiện." Lời vừa nói ra, làm cho chính bản thân nàng cũng cảm thấy vô cùng thẹn thùng. Vừa dứt lời, liền lập tức chôn đầu vào trong ngực Thư Cầm không muốn ngẩng lên.
"Phim đã hết, ngươi còn không muốn đứng lên sao?" Thư Cầm trêu chọc nói với La Quyên vẫn đang được bản thân còn xấu hổ không muốn ngẩng đầu lên, đúng là phong thủy luân chuyển, ai lại nghĩ tới La Quyên trước mặt người khác hệt như tiểu ác ma sẽ có lúc như thiếu nữ thẹn thùng còn không dám ngẩng đầu đâu.
Lời Thư Cầm nói khiến La Quyên càng thêm đỏ mặt, vùi đầu càng sâu, hai tay nắm thành đấm không ngừng đánh nhẹ vào người Thư Cầm: "Chán ghét... Chán ghét... Chán ghét..."
Cho dù là đánh nhẹ cũng sẽ đau, La Quyên tuy rằng đánh rất nhẹ, nhưng Thư Cầm vẫn là rất đau đâu: "Chán ghét còn ăn đậu hũ của ta?" Thư Cầm vừa nói vừa cầm tay La Quyên, muốn tiếp tục đè nàng xuống.
"A... Ngươi lại đùa ta." La Quyên cuối cùng nâng lên gương mặt đỏ ửng của nàng , chu miệng hé môi biểu đạt nàng bất mãn.
Thư Cầm vươn ngón tay ra xoa lên khắp đôi môi La Quyên đã có chút lem son, mặc dù mới mới vừa hôn môi quá, nhưng Thư Cầm không hề muốn lừa dối La Quyên, hiện tại có vài chuyện vẫn phải nói cho rõ ràng, không muốn khiến La Quyên thiệt thòi.
"La Quyên, ta không muốn lừa dối ngươi. Ngươi đã nói chờ ta hoàn toàn quên Phỉ Phỉ lại đến tìm ngươi, lúc này ta đến nhưng ta lại chưa hoàn toàn quên được nàng, nhiều năm như vậy không phải nói một câu quên liền có thể quên được. Ta biết ta đối với ngươi như vậy là không công bằng cho ngươi, nhưng hy vọng ngươi có thể cho ta thêm chút thời gian."
Kỳ thật Thư Cầm có thể mở rộng cửa lòng nói ra những lời này, La Quyên đã thực thỏa mãn, tuy nàng càng muốn nghe được Thư Cầm nói đã quên Quý Phỉ Phỉ, nhưng kia cũng bất quá là bịt tay trộm chuông, lừa mình dối người mà thôi: "Thư Cầm, ta biết. Ta chờ ngươi, chính là đừng khiến ta chờ lâu quá, được không? Mấy ngày nữa ta muốn đi thành phố B học tập một tháng, thời điểm trở về có thể ra sân bay đón ta được không?" Nói xong, La Quyên cười thật tươi để Thư Cầm an tâm.
La Quyên tuy không có nói rõ, nhưng một tháng này là thời gian nàng muốn cho Thư Cầm suy nghĩ thấu triệt. Dùng thời gian một tháng để quên một người mà nàng đã yêu đơn phương mười năm, có thể làm được hay không chính Thư Cầm cũng không biết: "Được." Đây chính là lời đáp ứng yêu cầu của La Quyên, hay là cho chính bản thân nàng, hoặc là cho cả hai, Thư Cầm cũng không nghĩ nhiều liền đồng ý.
La Quyên có chú ý tới quá trình thay đổi biểu tình trên mặt Thư Cầm, chẳng lẽ là do khẩn trương quá sao? Nàng có nghĩ bản thân là cố tình gây sự hay không? La Quyên nhanh chóng kết thúc chủ đề nghiêm túc này, cười đề nghị: "Giữa trưa chúng ta đi ra ngoài ăn đi."
La Quyên thiện giải ý nhân như vậy làm Thư Cầm càng thêm áy náy tự trách, tuy không biết bản thân phải mất bao lâu tài năng quên được Quý Phỉ Phỉ, nhưng nàng vẫn muốn dùng phương thức của bản thân yêu thương nữ nhân trước mắt này: "Trong nhà có nguyên liệu không? Chúng ta ở nhà nấu ăn đi."
Trù nghệ của Thư Cầm cũng không phải quá tốt, trước kia nàng từng dùng cả đêm làm hộp cơm trưa tình yêu đưa cho Quý Phỉ Phỉ, kết quả Quý Đại tiểu thư chỉ nếm một muỗng liền ném hộp cơm vào thùng rác, cuối cùng còn khinh bỉ nói với Thư Cầm: "Thư Cầm, loại tiêu chuẩn này ngươi cũng lấy ra cho người ăn? Cho chó ăn nó còn ghét bỏ." Từ sau đó, Thư Cầm cũng có khổ luyện thêm, nhưng tiếc thay thiên phú không đủ, làm đồ ăn tựa như thiếu mất đi phần hương vị, mặc dù có thể ăn, nhưng không thể nói là ngon.
Thư Cầm cẩn thận đặt đĩa đồ ăn đến trước mặt La Quyên, vẻ mặt chờ mong khiến La Quyên liền bật người hít sâu: "Thơm quá, ta có thể ăn ngay sao?" Bộ dáng gấp gáp của nàng trong mắt Thư Cầm rất là đáng yêu.
Thư Cầm đặt chén canh đến trước mặt La Quyên: "Nếm thử chút canh trước, có phải... rất mặn hay không?" Lúc nêm muối vừa rồi, Thư Cầm có chút run tay bỏ vào hơi nhiều, khi nãy có lén nếm thử, quả nhiên có chút mặn.
Đối với người luôn luôn ăn nhạt như La Quyên mà nói, canh này của Thư Cầm không thể không mặn, nhưng La Quyên lại điềm nhiên húp hết chén canh, cuối cùng còn quơ chén không với Thư Cầm nói: "Hương vị vừa vặn, ăn rất ngon, ta còn muốn."