Edit: Nhi Nhi
Beta: Poko Plu
...oo...oo...oo...
Thư Cầm nửa tin nửa ngờ, rõ ràng thời điểm bản thân nếm thử vừa nãy còn cảm thấy vị có chút mặn nha, như thế nào La Quyên còn nói vừa miệng đâu? Thư Cầm liền tiếp nhận lấy bát La Quyên còn thừa lại chút canh uống thử: "A, khụ... khụ... Mặn như vậy mà ngươi còn nói hương vị vừa phải, loại vị giác gì đây nha, ngươi... ngươi, đừng uống." Vừa nói vừa rót ly nước chạy lại đưa cho La Quyên: "Nhanh uống nước, ta đi lấy cơm."
Một bữa cơm trải qua với La Quyên liên tục nói: "Ăn ngon, còn muốn.", đồng thời là Thư Cầm trả lời: "Đừng ăn món này, đổi món khác." mà kết thúc. La Quyên vàThư Cầm đều no đến chống đỡ không được, không muốn động đậy, ai có thể ngờ được La Quyên ăn nhiều như vậy là bởi vì đồ ăn này do Thư Cầm làm, cho dù có khó ăn hơn nữa cũng bất tri bất giác ăn so với bình thường còn nhiều hơn; mà Thư Cầm lại là nếm thử một đũa thức ăn quá mặn mà bật người lùa mấy ngụm cơm trắng, một bàn đồ ăn kề hết nếm món này là đến món khác, hai bát cơm lớn cũng bất tri bất giác vào trong dạ dày Thư Cầm.
Bên kia, Mạt Ngôn đi theo phía sau Doãn Mộ Tuyết, mới vừa vào cửa liền rất tức giận mở miệng: "Ngươi xem đi, ngươi xem đi, ta đã nói hắn sẽ tìm đến, muốn ngươi và Điểm Điểm đến nhà của ta, ngươi không tin, này không phải liền tìm tới. Hôm nay ngươi và Điểm Điểm không theo ta trở về, Mạt Ngôn ta liền ngốc luôn ở đây không đi, chính ngươi chọn." Nói xong, còn nổi giận đùng đùng tiêu sái bước đến trước sô pha liền đặt mông ngồi xuống, khí thế Mạt Ngôn nàng đây thề muốn cắm rễ ở đây.
Đối với Điểm Điểm mà nói, nhóc còn quá nhỏ, ân oán giữa người lớn còn chưa hiểu. Nhóc chỉ biết Doãn Mộ Tuyết là mẹ nhóc, mà Tần Phong là ba nhóc. Nhìn mẹ nhóc dẫn nhóc lên lầu hồi lâu mà ba nhóc nhưng còn chưa theo tới, tiểu tử kia có chút nghi hoặc, kéo góc áo Doãn Mộ Tuyết hỏi: "Ma ma, ba ba đâu? Như thế nào còn chưa lên đây? Ba ba lạc đường tìm không thấy nhà sao?"
"Ba ba trở về nhà trước đây. Điểm Điểm về sau liền luôn tại bên cạnh ma ma, được không?" Tiểu tử kia sau khi nghe xong, chuyện hiểu chuyện không gật đầu, quay đầu liền đi ngoạn đồ chơi của nhóc.
Doãn Mộ Tuyết nhìn Mạt Ngôn, bất đắc dĩ lắc đầu, xem ra tính tình bướng bỉnh khi còn bé căn bản là không sửa. Doãn Mộ Tuyết vừa thấy Mạt Ngôn như vậy, chỉ biết là theo tình hình hiện tại, nói với nàng thế nào vẫn là vô dụng, rõ ràng không để ý tới người nào đó còn đang tức giận mà đến phòng bếp nấu cơm.
Tần Phong vẻ mặt đắc ý về đến nhà, vào cửa liền thấy Hứa Linh đứng chờ trước cửa: "Lão bà, ngươi thật sự là phúc tinh của ta nha, lão công ngươi sắp phát tài. Ngươi có biết sao chổi trước kia nhận thức ai sao? Là Tổng tài tập đoàn Hoành Quang, ha ha ha, thật sự là trời cũng giúp ta." Vừa nói vừa ôm lấy Hứa Linh, hôn đã lại gặm.
"Lão bà ngươi đồng ý những điều kiện ngươi đưa ra? Hài tử kia đâu? Thật sự phải nhường cho nàng sao?" Sau khi Hứa Linh biết Điểm Điểm chính là nữ nhi của Tần Phong, liền suy nghĩ làm cách nào có thể giành lấy Điểm Điểm, thứ nhất chính là bởi vì nàng ta không sinh được, nghĩ muốn thỏa mãn nguyện vọng được làm mẹ; thứ hai là đối với thứ mà Doãn Mộ Tuyết có, Hứa Linh nàng tự nhiên là nhất định phải cướp được từ tay nàng ta, lấy không được cũng muốn nghĩ biện pháp đoạt tới tay.
Tần Phong đang cao hứng đây, Doãn Mộ Tuyết muốn ly hôn với hắn, lấy năm mươi vạn đến đổi, Tần Phong hắn cũng có thể lấy để mở cửa hàng: "Không đồng ý cũng phải đồng ý, năm mươi vạn đổ lấy quyền nuôi nấng hài tử, sao chổi kia không ngại. Lấy thì lấy đi, lão bà, đừng nghĩ nhiều như vậy, hài tử đi, chỉ cần năm mươi vạn lấy đến đây, nàng muốn làm gì, ta đây không quan tâm. Về sau có ngươi sinh con trai bảo bối đến hiếu kính chúng ta."
Lời Tần Phong nói tựa như dùng đao nhọn đâm vào lòng Hứa Linh, mấy ngày hôm trước, mẹ Tần Phong là Trần Tuyết Hà lại tới, nghe được Tần Phong lên án Doãn Mộ Tuyết đồng thời đề cao Hứa Linh bằng các loại nịnh nọt đến buồn nôn, Trần Tuyết Hà đã hoàn toàn xem Hứa Linh trở thành con dâu, thích ý vô cùng, thời điểm trước khi rời đi còn thần tình chờ mong nói với Hứa LinhL "Chờ Tiểu Phong nhà chúng ta tìm được sao chổi kia, sau khi liên hôn với nàng, ngươi liền nhanh chóng kết hôn với Tiểu Phong liền sinh tôn tử cho ta." Hứa Linh lúc ấy chỉ có thể cười khổ gật đầu đáp đồng ý.
Mỗi lần Tần Phong nhắc tới chuyện sinh tiểu hài tử, Hứa Linh đều sẽ chột dạ chuyển đề tài qua chuyện khác, nàng không biết chuyện này còn có thể giấu được bao lâu, cũng không dám tưởng tượng nếu có ngày Tần Phong phát hiện sẽ là hậu quả gì. Nguyên bản, Hứa Linh chỉ là muốn từ Tần Phong trên người chiếm chút tiện nghi liền ôm của chạy lấy người. Nhưng ai biết, có lẽ thật sự là ứng nghiệm câu ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, Hứa Linh thế nhưng thật sự yêu thích Tần Phong.
"Lão công, hiện tại trong tay ngươi cũng không có lợi thế gì đáng kể, ngươi cảm thấy lão bà ngươi sẽ dùng năm mươi vạn đến đổi với ngươi tờ đơn ly hôn sao? Nếu là ta cũng sẽ không ngu như vậy. Ta cảm thấy chúng ta hẳn là như vậy..." Sau khi Hứa Linh ghé vào tai Tần Phong thầm thì, nhướn mày với Tần Phong mà nói: "Ngươi cảm thấy ta nói đúng không?"
Tần Phong kích động đến ôm cổ Hứa Linh, hung hăng hôn lên miệng nàng ta: "Lão bà, ngươi thật sự là quá thông minh. Ta ngày mai liền đi hỏi thăm."
Mạt Ngôn thật đúng là nói chuyện giữ lời, thấy Doãn Mộ Tuyết căn bản là không thấy nàng có ý tứ về nhà, cơm nước xong nàng thật sự liền chơi xấu nằm bất động trên sô pha nhà Doãn Mộ Tuyết. Cho dù là ngủ sô pha, nàng cũng phải ở bên cạnh hai mẹ con Doãn Mộ Tuyết.
Doãn Mộ Tuyết nhìn đồng hồ thấy đã hơn tám giờ tối, Mạt Ngôn ngồi trên sô pha căn bản là không có chút ý định muốn rời đi nào, nàng cũng không biết làm sao. Cho dù là Doãn Mộ Tuyết nàng có tâm giữ Mạt Ngôn lại, nhưng không thể để cho nàng ngủ tại sô pha vốn là chỗ ngồi nha. Doãn Mộ Tuyết không khỏi có chút khó xử, nhưng lại không muốn trực tiếp đuổi Mạt Ngôn đi thôi, đành phải quanh co lòng vòng nhờ tiểu quỷ tinh quái hỏi thử: "Điểm Điểm, ngươi đi hỏi di di muốn ngủ ở chỗ này sao?" Doãn Mộ Tuyết nói nhỏ bên tai Điểm Điểm.
Tiểu tử kia đang vẽ khỉ và heo nhỏ trên vở, đầu cũng không nâng mở miệng hỏi Mạt Ngôn: "Di di, ngươi muốn ngủ ở đây sao?" Hỏi xong lại dùng ngón tay chỉ vào hình khỉ trên vở cười vui vẻ nói với Doãn Mộ Tuyết: "Ma ma, di di là khỉ, ha ha ha."
Tiếng cười của tiểu tử kia khiến Mạt Ngôn chú ý, dịch chuyển lại gần bên người tiểu bất điểm, rướn cổ nhìn, hắc, tiểu gia hỏa này, dám vẽ nàng thành khỉ còn cười không ngừng, vẫn là bị cuốn vào bức tranh nhóc đang vẽ: "Điểm Điểm, di di là khỉ, vậy bên cạnh là gì? Khỉ nhỏ sao?"
Mạt Ngôn không hỏi còn đỡ, vừa hỏi, tiểu tử kia liền thẳng người để lộ toàn bộ bức vẽ: "Đây là ma ma, đây là Điểm Diểm, đây là Cầm di, còn di di đây là ngươi."
Mạt Ngôn nhìn tranh vẽ toàn những hình trừu tượng, lại kết hợp với lời giải thích của tiểu tử kia, còn cả khóe miệng của hình khỉ nhóc còn vẻ thêm vạch tựa như nước miếng, khóe miệng nàng không khỏi run rẩy, thiếu chút nữa là mắt trợn trắng ngất tại chỗ luôn. Nàng thật muốn bổ đầu tiểu gia hỏa này đầu nhìn thử xem, tại sao trong mắt tiểu tử kia nàng và Thư Cầm đều là động vật nha. So sánh giữa nàng với Thư Cầm, tốt xấu nàng là khỉ, Thư Cầm chính là được hoa lệ biến thân toàn diện, thành thân thích của Thiên Bồng Nguyên soái luôn.
"Hừ, thế nhưng nói di di là khỉ, hôm nay buổi tối không cho ngươi ngủ với ma ma." Mạt Ngôn hai tay nhéo má phúng phính của tiểu tử kia, ây da, xúc cảm thật không tệ, Mạt Ngôn không khỏi lại kéo nhiều thêm hai phát.
"Tiểu Tuyết, ngươi đã không muốn đi qua nhà ta, vậy đêm nay ta chỉ có thể chen chúc với ngươi và Điểm Điểm." Mạt Ngôn vân đạm phong khinh nói ra lời như vậy, lại khiến Doãn Mộ Tuyết hoảng sợ.
"A? Nhưng mà... Aiz... Được rồi, bất quá giường có chút nhỏ, khả năng có chút chật." Xem ra Mạt Ngôn là hạ quyết tâm lưu lại , Doãn Mộ Tuyết đành phải đứng dậy đi lấy thêm chăn mới dặt lên giường.
Thời điểm Mạt Ngôn mặc áo ngủ của Doãn Mộ Tuyết trở lại phòng ngủ, Doãn Mộ Tuyết và Điểm Điểm đã sớm nằm trên giường. Chiếu theo cảnh tượng ngày hôm qua Mạt Ngôn nhìn thấy, nàng còn tưởng Điểm Điểm sẽ ngủ ở tận cùng bên trong đây, không nghĩ tới hiện tại tiểu tử kia ngủ ngay giữa, càng làm cho nàng khó chịu chính là thế nhưng phía ngoài bìa giường có đặt tấm chăn khác, chắc là chuẩn bị cho nàng, không biết vì sao Mạt Ngôn có chút mất mác.
Giường vốn là không lớn, cho dù là nằm tách ra hai tấm chăn khác nhau, trung gian còn có tiểu tử kia dang ngủ, nhưng chân hoặc tay của Doãn Mộ Tuyết và Mạt Ngôn lơ đãng sẽ đụng chạm đến đối phương. Trong bóng đêm, Mạt Ngôn trợn to hai mắt, hoàn toàn không có chút buồn ngủ nào, mũi có thể ngửi được hương vị từ đối phương, lỗ tai có thể nghe thấy hô hấp của đối phương, mà tay chân thường xuyên đụng chạm đến thân thể đối phương, này hết thảy đối với Mạt Ngôn mà nói, không thể nghi ngờ là loại dày vò ngọt ngào. Tim đập không ngừng nhanh hơn, hô hấp cũng trở nên trầm trọng, vì tránh cho Doãn Mộ Tuyết nghe được, Mạt Ngôn liền trùm chăn che kín miệng mũi bản thân.
Thật lâu sau, Mạt Ngôn đã che kín đến nỗi sắp không thở nổi cảm giác Doãn Mộ Tuyết đã ngủ, liền lặng lẽ ôm chăn đi đến sô pha trong phòng khách, nàng thực sợ nế lại tiếp tục nằm trên giường, sẽ kiềm chế không được cỗ xúc động muốn ôm Doãn Mộ Tuyết vào lòng đang sôi sục trong huyết quản.
Mạt Ngôn mới vừa đi ra, Doãn Mộ Tuyết liền mở mắt chăm chú nhìn theo hướng cửa phòng mà hít thở nặng nề. Nhẹ nhàng vỗ về trái tim đang đập cuồng loạn, không rõ nàng đây là làm sao vậy, tim đập cho tới bây giờ đều chưa bao giờ nhanh như như vậy. Vừa rồi hai người trong lúc vô ý cách lớp chăn đụng chạm như có như không, lại khiến trong lòng Doãn Mộ Tuyết tạo nên từng đợt gợn sóng. Lớn đến từng tuổi này, Doãn Mộ Tuyết nàng khi nào đã vì nữ nhân khác mà hỗn loạn qua. Vươn tay tìm được chỗ vừa rồi Mạt Ngôn xuống, trên sàng đan còn lưu lại thân nhiệt của người kia, Doãn Mộ Tuyết thậm chí có chút tham lam luyến tiếc loại ấm áp này.
Trong phòng khách, Mạt Ngôn tuy rằng đem chăn gắt gao cuộn lại trên người, vẫn là ngăn cản không được cảm giác rét lạnh trong đêm đông: "Khụ khụ khụ..." Mạt Ngôn tuy đã dùng chăn che miệng ho khan, vẫn bị Doãn Mộ Tuyết trong phòng nghe được.
Doãn Mộ Tuyết nằm trên giường nhăn mi, đứng dậy cầm lấy áo khoác bên cạnh đắp hờ lên vai liền đến phòng khách mở đèn mở miệng nói: "Lên giường ngủ đi, trời lạnh, ngủ ở đây sẽ cảm mạo." Nói xong, đi qua kéo chăn còn bọc trên người Mạt Ngôn kéo ra ôm trở về giường.
Chăn đã bị lấy, người nào đó càng là lạnh đến răng đều bắt đầu đánh vào nhau, rụt vai đứng dậy đi theo sau Doãn Mộ Tuyết nằm lại trên giường cuộn người lại, những xúc động trong lòng đều đã bị rét lạnh đả đảo. Sao đó, hai người ngược lại an tâm rất nhiều, chỉ chốc lát sau liền tiến nhập vào mộng đẹp.
Sáng sớm, chuông báo thức từ điện thoại của Doãn Mộ Tuyết đúng giờ vang lên như thường, Doãn Mộ Tuyết theo thói quen tính vươn tay ôm Điểm Điểm hãm vào trong ngực nàng, nhưng lại cảm thấy có chỗ nào không thích hợp, tay và chân hình như là bị thứ gì đó đè nặng đến khó có thể nhúc nhích.
"Ân..." Doãn Mộ Tuyết vừa mới động đậy, nháy mắt lại bị đè ép tới gắt gao. Doãn Mộ Tuyết không thể không chậm rãi mở to mắt, này vừa thấy cuối cùng nàng đã biết vì sao bản thân không thể động đậy. Có người nào đó thế nhưng không biết khi nào đã chui vào trong chăn của nàng và Điểm Điểm, còn lấy chân gác lên đùi nàng, tay còn đặt lên tay nàng ôm Điểm Điểm.
"Ngôn Ngôn, ngươi nhanh tỉnh, ngươi đè ta." Doãn Mộ Tuyết dùng sức gỡ tay Mạt Ngôn ra, lại đẩy ra cẳng chân thon dài trên người bản thân. Sau khi giải trừ áp lực trên tay và chân, lại cảm thấy tê nhức.