Edit: Poko Plu
Beta: Poko Plu
...oo...oo...oo...
"Tiểu Ngôn, ngươi đã bao lâu chưa về nhà rồi? Vẫn là tranh thủ chút thời gian về nhà thăm Mạt thúc cùng Hồng di đi, ngươi thật sự tính cứ như vậy cả đời không để ý tới bọn họ? Mạt thúc bọn họ chẳng qua chỉ vì quan tâm ngươi nên mới như vậy, nói mới nhớ, ta cảm thấy họ Lục kia cũng không tồi nha, nhiều tiền bộ dạng lại không tệ lắm. Dù sao ngươi hiện tại cũng không có đối tượng kết giao, không bằng chấp nhận thử tiến tới với hắn?" Thư Cầm một tay cầm gấu bông, một tay xách túi đồ linh tinh đi theo phía sau Mạt Ngôn, nói với người nãy giờ trầm mặc không lên tiếng đi trước mình.
Aiz, ai bảo ngày hôm qua Thư Cầm bị lão bà của Mạt Minh Triết, Hồng Viện, cố ý gọi điện thoại đến mời mình đi ăn cơm. Nói là ăn cơm, không bằng nói là Hồng Viện tố khổ với Thư Cầm, ý chỉ người nào đó vắng vẻ, vô tình với hai vị lão nhân gia bọn họ nha.
Đã năm mươi mấy tuổi nhưng thoạt nhìn vẫn chỉ hơn bốn mươi vài năm, vẫn luôn duy trì phong thái, Hồng Viện vẻ mặt quý khí thiếu chút nữa là nước mắt nước mũi lôi kéo tay Thư Cầm tại trong phòng ăn trước mặt mọi người khóc lóc kể lể, cuối cùng còn không quên đối với nàng bổ sung mấy câu: "Ta cùng ba ba nàng không phải chỉ muốn tìm cho nàng một chỗ tốt sao? Tương lai chờ ta cùng ba ba nàng không còn, còn có người tốt chu đáo chiếu cố nàng khi nóng khi lạnh. Nha đầu bướng bỉnh kia thế nhưng hai tháng cũng không về nhà lấy một lần, gọi điện thoại còn trực tiếp treo máy với ta. Thư Cầm, ta biết Ngôn Ngôn của chúng ta chỉ có thể nghe vào tai duy nhất lời ngươi nói, a di cầu ngươi giúp đỡ khuyên nhủ nàng. Nàng nếu thật không vừa lòng tiểu tử họ Lục của tập đoàn Tam Kiến kia, liền quay về để ta lại tìm người khác khiến nàng vừa lòng."
Hồng Viện thật là bị nha đầu quật cường nhà nàng làm lo lắng không yên, bắt đầu từ khi Mạt Ngôn bảy tuổi đến Mạt gia cho đến hiện tại, Hồng Viện chưa từng xa cách, không gặp mặt Mạt Ngôn lâu như vậy. Hồng Viện muốn đến công ty nhìn Mạt Ngôn, lại bị Mạt Minh Triết ngăn trở nói ảnh hưởng không tốt, muốn gọi điện thoại hẹn nha đầu kia ra ngoài gặp mặt một lần, nếu không phải là không tiếp, thì cũng nói là vì công việc bận rộn mà cự tuyệt Hồng Viện. Làm mẹ dễ dàng sao? Cũng bởi vì đoạn thời gian trước nàng lấy tư cách là mẹ thay Mạt Ngôn tự chủ trương đáp ứng cho nàng và công tử của tập đoàn Tam Kiến quen nhau, Mạt Ngôn liền tức giận hai tháng không thèm về nhà. Hồng Viện thật sự là không nghĩ ra biện pháp gì, chỉ có thể van cầu Thư Cầm trợ giúp.
"Mẹ ta tìm ngươi? Ngươi thấy họ Lục kia tốt, liền nói với lão nhân gia nàng, tác hợp hai người các ngươi, được không?" Mạt Ngôn mở cửa xe, ngồi trên xe thắt dây an toàn, lái xe ra khỏi bãi đỗ. Xe chạy qua nơi nàng vừa gặp Doãn Mộ Tuyết, Mạt Ngôn không khỏi thả chậm tốc độ xe. Không biết về sau còn có thể nhìn thấy nàng hay không? Xem ra nàng hẳn là thường đến siêu thị này. A, Mạt Ngôn, ngươi vì sao lại để ý nữ nhân xa lạ tên Doãn Mộ Tuyến đến như vậy? Các ngươi bất quá là lần đầu tiên gặp mặt, ngẫu nhiên cứu nàng mà thôi. Mạt Ngôn cực không thích loại cảm giác mà chính bản thân nàng cũng không thể hiểu rõ này.
Mạt Ngôn cầm tay lái rẽ qua hẻm nhỏ, thản nhiên nói với Thư Cầm ngồi bên cạnh: "Ta nghĩ muốn uống rượu." Sau đó, liền phóng xe đến phương hướng mờ tối.
Mạt Ngôn chỉ tại thời điểm tâm tình buồn bực mới có thể đi uống rượu, Thư Cầm nghĩ nàng nguyên nhân là nhắc đến Lục Hoành vừa rồi, nhanh chóng giải thích nói: "Tiểu Ngôn, ngươi cũng biết ta không phải ý đó. Ta đối với Phỉ Phỉ chính là trung trinh trước sau không đổi, trừ bỏ Phỉ Phỉ, ai ta cũng đều nhìn không vào trong mắt, mà ngay cả ngươi, Tiểu Ngôn, ta cũng chỉ có thể xem ngươi là bạn bè." Nhắc tới Quý Phỉ Phỉ, Thư Cầm trong lòng lại có chút buồn bực. Nàng có thể không biết Quý Phỉ Phỉ trong mắt trừ bỏ Mạt Ngôn ngồi bên cạnh, vẫn chỉ có Mạt Ngôn thôi sao? Chính là, ai khiến cho Thư Cầm nàng tại thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy Quý Phỉ Phỉ liền mê thượng nàng ấy đâu. Vì có thể tiếp cận mỹ nhân, nàng cũng không tiếc buông tự ái đi lấy lòng Mạt Ngôn lúc ấy hoàn toàn không thèm đáp lời nàng. Tuy rằng cuối cùng hai người cũng bởi vậy biến thành bạn bè như bây giờ, nhưng mục đích để Thư Cầm làm hết thảy đều là vì Quý Phỉ Phỉ.
Mạt Ngôn nghe Thư Cầm nói xong, hừ lạnh đáp: "Thư Cầm, ta cảm tạ ngươi xem ta là bạn bè, không phải như vậy ta còn không biết ngươi thật sự còn ngốc hơn dân bản xứ Châu Phi. Nói, cho dù ngươi thực thích ta, ta còn ghét bỏ đâu."
Thư Cầm nói, khiến Mạt Ngôn nhớ tới thời điểm vừa mới vào đại học, nàng mặt than dọa không ít người, cũng không chủ động cùng người khác chào hỏi lôi kéo làm quen, cho nên thời gian rất dài nàng đều là một người độc lai độc vãng. Thẳng đến sau khi có Quý Phỉ Phỉ tìm đến nàng, loại tình huống này mới có chút cải thiện. Từ đó về sau, Thư Cầm chỉ cần mỗi lần rảnh rỗi liền làm đủ mọi cách lôi kéo làm quen, quan tâm Mạt Ngôn. Đương nhiên, mục đích cuối cùng của Thư Cầm là để Mạt Ngôn giới thiệu bản thân nhận thức với Quý Phỉ Phỉ. Sau đó, ba người luôn luôn đồng thời xuất hiện, chỗ có Mạt Ngôn, nhất định sẽ có Quý Phỉ Phỉ, đương nhiên cũng nhất định sẽ có Thư Cầm. Tình cảm nhất sương tình nguyện như vậy lại rối rắm vẫn luôn duy trì liên tục cho đến khi ba người các nàng tốt nghiệp, thẳng cho đến hiện tại vẫn còn tiếp tục.
Từ lúc Thư Cầm cùng Mạt Ngôn bắt đầu quen biết nhau cho đến hiện tại, thời gian không sai lệch lắm cũng đã mười lăm năm, Thư Cầm chưa bao giờ nghe Mạt Ngôn nhắc qua người nàng thích, mà Mạt Ngôn cũng như đóng kín nội tâm bản thân, không cho bất luận người nào đi vào lòng nàng.
Qua ngần ấy năm, Thư Cầm từ trong lời Mạt Ngôn nghe được nàng nhắc tới một người nhiều nhất, tên là Tiểu Tuyết, muội muội của nàng tại cô nhi viện. Hồi tưởng lại khi còn tại đại học, Mạt Ngôn luôn sẽ tranh thủ mấy ngày nghỉ đến khắp nơi hỏi thăm tung tích Tiểu Tuyết, nhưng mỗi lần đều là trở về với vẻ mặt mất mát. Về sau làm việc, liền bắt đầu thông qua các mối quan hệ với nhân lực trong cảnh cục và thám tử tư, mong muốn tìm kiếm Tiểu Tuyết. Nhưng là Tiểu Tuyết dường như tiêu thất từ thế gian này vào hư không, mặc cho Mạt Ngôn tiêu phí bao nhiêu thời gian, tinh lực và tài lực, trừ bỏ tìm hiểu được sự tình Tiểu Tuyết từ mười sáu tuổi còn ở cô nhi viện về trước, những việc khác lại không hề tra ra được. Với lập trường là bằng hữu, chuyện Thư Cầm có thể làm duy nhất cho Mạt Ngôn chính là thời điểm nàng yêu cầu, yên lặng lắng nghe. Đôi khi thời điểm nhìn thấy thân ảnh Mạt Ngôn có chút cô đơn, Thư Cầm khó tránh khỏi sẽ có chút đau lòng.
"Tiểu Ngôn, đã qua nhiều năm như vậy, ngươi vẫn luôn cố chấp tìm Tiểu Tuyết, ngươi có nghĩ cho bản thân sao? Vì sao nhiều người ưu tú như vậy theo đuổi ngươi đều không thể khiến ngươi động tâm? Tiểu Ngôn mở ra nội tâm của ngươi, thử yêu đi, cũng thử tiếp nhận tình yêu của người khác. Cho nên, a di các nàng làm như vậy, cũng thật sự là vì đau lòng ngươi mà thôi." Thư Cầm hiếm khi có vẻ mặt nghiêm túc nói với Mạt Ngôn những lời này, nàng vẫn là nên thẳng thắn nói với Mạt Ngôn sớm hơn. Cho dù những lời này khiến Mạt Ngôn tiếp nhận Quý Phỉ Phỉ, mà Thư Cầm nàng cuối cùng rơi vào công dã tràng, nàng cũng chịu. Ít nhất đó là vì giúp nàng ấy nhìn thấy được những cơ hội khác.
"Thư Cầm, ta đã biết. Hai ngày nữa ta sẽ về nhà. Hắc... Còn có, ngươi nói như vậy, sẽ không sợ ta thật sự bắt đầu tiếp nhận người khác, trước hết liền bắt lấy Phỉ Phỉ sao?" Mạt Ngôn rất hận trời xanh, nhưng lại cảm tạ trời xanh, ít nhất tại trong cuộc đời hai mươi tám năm của nàng, trời xanh ban cho nàng một người bằng hữu như Thư Cầm. Hạng người nào có tài năng đi vào nội tâm của nàng, kỳ thật chính bản thân nàng cũng thật muốn biết.
Tiểu Tuyết sao? Đối với Tiểu Tuyết, Mạt Ngôn phần nhiều là bởi vì lời hứa hẹn với muội muội mà áy náy, cho dù là đúng như nàng khi còn bé nói câu kia, không muốn Tiểu Tuyết gả cho người khác. Chính là qua nhiều năm như vậy, Tiểu Tuyết đã lập gia đình hay chưa, đã có trượng phu ôn nhu săn sóc và những hài tử đáng yêu hay chưa, đều không thể nào biết được. Nghĩ đến Tiểu Tuyết, trong đầu Mạt Ngôn lại hiện ra bóng dáng Doãn Mộ Tuyết. Mạt Ngôn chưa bao giờ suy nghĩ từ thời điểm bắt đầu suy nghĩ đến Tiểu Tuyết, trong đầu hiện ra... thân ảnh người khác. Hôm nay nàng đây là bị làm sao vậy? Lại trong thời gian ngắn như vậy nhớ tới người kia tận hai lần. Mạt Ngôn hiện tại chỉ muốn đến Tử Mị say cho đã, say có lẽ không còn tiếp tục rối rắm.
"Tiểu Ngôn, nếu Phỉ Phỉ lựa chọn ngươi, ta cũng không oán không hối. Chính là, ta sẽ không buông bỏ quyền tiếp tục theo đuổi nàng." Sau khi Thư Cầm chờ Mạt Ngôn dừng xe lại, mở cửa xe, xuống xe, đứng trước mặt Mạt Ngôn, vẻ mặt nghiêm túc nói với nàng.
Mạt Ngôn vừa thấy bộ dạng Thư Cầm nghiêm túc, dường như tùy thời muốn nhào vào quyết đấu với nàng. Hoàn hảo Mạt Ngôn nàng cho dù thật sự thích hoặc tiếp nhận người khác, người đó cũng tuyệt đối không phải là Quý Phỉ Phỉ. Nhìn Thư Cầm gấp gáp, Mạt Ngôn thật muốn hung hăng khinh bỉ nàng. Bất quá, Mạt Ngôn xem trọng những lời Thư Cầm nghiêm túc khuyên nhủ nàng, cuối cùng vẫn là không lên tiếng.