Edit: Trexy
Beta: Hoon
...oo...oo...oo...
"Tiểu Ngôn, ngươi đã quên? Có khoảng thời gian ta phải ngồi nhờ xe của ngươi để rời khỏi công ty sao? Ta không có nói cho ngươi có kẻ điên mỗi ngày đều đứng bên ngoài chờ ta hay sao, chính là Tần Phong mà ngươi nói. Ngươi không biết người nọ quả thực... Nói thế nào cho ngươi hiểu đây, ta chưa từng gặp qua người nào không nói đạo lý còn khóc la om sòm như vậy. Thật đúng là, thế nhưng lại để Doãn Mộ Tuyết gặp phải, thực đáng buồn cho nàng. Cũng may hiện tại nàng đã sắp ly hôn với hắn.Đừng nói năm mươi vạn, nếu ta là Doãn Mộ Tuyết, năm trăm vạn ta cũng nguyện ý đưa, chỉ cần thoát ly quan hệ với hắn và có quyền nuôi nấng hài tử là được."
Thấy bộ dáng đầy căm phẫn của Thư Cầm, Mạt Ngôn cũng không cần Thư Cầm đi điều tra nữa, xem ra Tần Phong này thật không phải là người lương thiện gì, Tiểu Tuyết muốn ly hôn với hắn nếu không đưa ra năm mươi vạn này thì khẳng định không thể làm được.
Thời điểm Mạt Ngôn chở Doãn Mộ Tuyết và Điểm Điểm rời khỏi tiểu khu, có một chiếc xe loại gia đình vẫn luôn theo đuôi xe các nàng, thẳng đến khi xe Mạt Ngôn dừng lại ngoài nhà trẻ, chiếc xe kia cũng dừng lại cách đó không xa, người trên xe cố ý đem nón kéo rất thấp che đến hơn nửa khuôn mặt, khóe miệng lộ ra tia mỉm cười không muốn người khác biết được.
Bởi vì Doãn Mộ Tuyết không muốn dọn đến nhà Mạt Ngôn mà Mạt Ngôn bởi vì Tần Phong lại càng thêm lo lắng nên đơn giản là đến bám trụ trong nhà Doãn Mộ Tuyết. Buổi sáng đưa Điểm Điểm đến nhà trẻ, sau nữa lại chở Doãn Mộ Tuyết đi làm. Tan tầm người nào đó trước đi đón Doãn Mộ Tuyết sau lại đi đón Điểm Điểm, nghiễm nhiên thăng cấp thành lái xe toàn quyền đưa đón.
Từ lần trước tại nhà hàng bị Thư Cầm làm ngơ rồi bỏ đi, Quý Phỉ Phỉ đã có khoảng thời gian không thấy được Thư Cầm. Trước đây, Thư Cầm cơ hồ cách một ngày sẽ mặc gió mưa hay nắng gắt mà xuất hiện trước mặt Quý Phỉ Phỉ, mặc kệ Quý Phỉ Phỉ đối đãi lạnh nhạt như thế nào, Thư Cầm đều vẫn mặc kệ hết thảy mà lấy lòng nàng. Hiện tại Thư Cầm lại không hề xuất hiện, cũng không đến tìm nàng lấy lòng, Quý Phỉ Phỉ ngược lại thấy không quen. Ngồi trong phòng làm việc không ngừng xoay bút trên mặt bàn, Quý Phỉ Phỉ suy nghĩ nếu không thì nên chủ động gọi điện thoại cho Thư Cầm đi.
"Quý tổng, đây là tài liệu lần trước ngài kêu ta cho người điều tra, ta đặt ở đây cho ngài. Nếu không có việc gì khác, ta đi ra ngoài trước." Sindy đặt văn kiện trong tay đặt trên bàn đến trước mặt Quý Phỉ Phỉ, lúc sắp xoay người bước ra ngoài, lại nghe được Quý Phỉ Phỉ mở miệng nói: "Sindy, ngươi gọi điện thoại cho Thư Cầm, liền hỏi thử gần đây nàng có phải rất bận hay không? Ngươi đừng nói cho nàng là ta bảo ngươi hỏi."
"Được." Sindy ra ngoài trở lại chỗ ngồi của nàng, liền gọi điện cho Thư Cầm: "Uy, Thư phó tổng nha, chuyện là... trước đây ngươi không phải nói ngươi có bằng hữu làm đại lý bán sôcôla hay sao? Muốn hỏi thử ngươi chừng nào thì đến đây, liền đưa danh thiếp cho Tiểu Sindy ta."
Thư Cầm vừa gửi ảnh trong phòng việc qua cho La Quyên thì nhận được điện thoại gọi đến, có chút giật mình, cho tới bây giờ đều là nàng gọi điện cho Sindy, hôm nay thế nào lại chủ động gọi cho nàng rồi? Vẫn là dùng điện thoại bàn tại văn phòng, Thư Cầm cảm thấy cuộc điện thoại này của Sindy không phải muốn sôcôla đơn giản như vậy: "Thật xin lỗi Sindy, trong khoảng thời gian này ta tương đối bận. Chỗ bằng hữa cũng đã lâu rồi không có ghé qua, trong tay ta tạm thời không có. Chờ khi nào ta đến chỗ bằng hữu, nhất định nhớ kỹ lấy cho ngươi mấy hộp. Được rồi, ta đang vội, lần sau lại nói tiếp."
Nghe đầu bên kia đã cúp điện thoại, Sindy cầm ống nghe đứng tại chỗ nửa ngày vẫn còn thắc mắc vì sao không hề nghe Thư Cầm nhắc đến vị kia, giữa nàng ấy và tổng tài của nàng cuối cùng là làm sao vậy, thời gian dài đã không đến thăm thì không nói, vứt cành ô liu qua thế nhưng lại bị nàng ném trở về. Sindy không nghĩ nhiều, đem nguyên văn Thư Cầm nói báo cáo cho Quý Phỉ Phỉ.
Quý Phỉ Phỉ thế nhưng nổi giận, liền ngay cả bản thân nàng cũng không tin tưởng, nàng như thế nào sẽ bởi vì Thư Cầm không vội đến gặp nàng mà tức giận, rõ ràng người nàng thích chính là Mạt Ngôn, là Mạt Ngôn. Trong lòng Quý Phỉ Phỉ không ngừng thôi miên bản thân, người tên Tiểu Tuyết kia mới chính là tình địch của nàng, La Quyên? Hừ, nàng ta muốn thì cứ đem Thư Cầm đi, nàng mới không hiếm lạ.
Quý Phỉ Phỉ nghĩ vậy liền nhanh chóng đứng dậy, cầm lấy văn kiện vừa rồi Sindy đưa cho nàng xuống lầu lấy xe lái đến tập đoàn Hoành Quang, nàng phải hạ thủ vi cường bắt cóc Mạt Ngôn trước nữ nhân tên Tiểu Tuyết này.
Quý Phỉ Phỉ nện đôi giày cao gót cao ba phân chuẩn bị đi vào văn phòng Mạt Ngôn đúng ngay thời điểm Mạt Ngôn mở cửa chuẩn bị đi đến công ty của Lạc Vi để tìm Tiểu Tuyết ăn cơm trưa. Quý Phỉ Phỉ bước nhanh đi qua kéo khuỷu tay Mạt Ngôn làm nũng: "Ngôn Ngôn, thời gian thật dài ta không thấy người, thật nhớ chết ta."
Bỗng nhiên, khóe mắt Quý Phỉ Phỉ liếc qua phía đối diện thấy Thư Cầm đang cầm văn kiện cúi đầu đi đến, nhanh chóng lớn tiếng mở miệng làm nũng lần nữa: "Ai nha, Ngôn Ngôn, ta biết ngươi cũng nhớ ta nha, ta đây bây giờ đã đến. Đừng nóng giận, cùng lắm ta dẫn ngươi đi ăn món Pháp bù lại?"
Mạt Ngôn rút ra tay bị Quý Phỉ Phỉ kéo, có chút không hiểu nhìn Qúy Phỉ Phỉ, hắc, nàng lúc nào nói nhớ nàng ấy? Tức giận? Thực không thể hiểu được: "Phỉ Phỉ, ta hiện tại có việc phải đi ra ngoài, hôm nay không rảnh đi với ngươi, nếu không thì để Thư Cầm đi với ngươi, nàng hiện tại đang rảnh." Mạt Ngôn nhanh chóng đi đến đối diện Thư Cầm, thấy vẻ mặt nàng ấy chỉ có nhàn nhạt, bất đắc dĩ nói: "Thư Cầm, ngươi thay ta đi ăn cơm trưa với Phỉ Phỉ, ta còn có việc phải đi ra ngoài, liền không thể đi cùng các ngươi." Mạt Ngôn nói xong, liền như cá chạch nhanh chóng chạy trốn.
Thư Cầm không rõ vừa nãy Quý Phỉ Phỉ tại sao phải làm vậy, chẳng lẽ thuần túy là muốn trước mặt nàng khoe khoang sao? Nhưng mục đích của nàng ấy hình như không thanh công, bởi vì thời khắc này Thư Cầm không cảm thấy đau lòng như lúc trước, nhạt nhoà đến mức làm cho bản thân nàng cũng có chút giật mình. Thậm chí Thư Cầm cảm thấy có chút buồn cười, chẳng biết tại sao, Thư Cầm bỗng nhiên lại nhớ đến La Quyên.
"Thật xin lỗi,ta đã có hẹn với người khác. Lần sau đi." Thư Cầm mỉm cười nói với Quý Phỉ Phỉ, không để ý Quý Phỉ Phỉ đứng bên cạnh, Thư Cầm lấy di động bấm dãy số của La Quyên: "Uy, đang bận sao?Vài giờ cơ à, ta đến bồi ngươi." Lời này tuy nhẹ, lại như sấm đánh ngang tai Quý Phỉ Phỉ.
Thời điểm Mạt Ngôn đến công ty Lạc Vi, Doãn Mộ Tuyết đang bận rộn đến chân không chạm đất, bộ dáng này của Doãn Mộ Tuyết, Mạt Ngôn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, nàng thế nhưng đứng trong góc khuất ngơ ngác nhìn hồi lâu. Trên người Doãn Mộ Tuyết tựa như ánh lên vầng hào quang khiến tim Mạt Ngôn đập thình thịch không ngừng.
"Nha, không biết ngọn gió nào thổi tổng tài đại nhân đến đây?" Lạc Vi đứng sau lưng Mạt Ngôn vỗ vai nàng, theo phương hướng ánh mắt của Mạt Ngôn nhìn qua, trách không được, nguyên lai không phải gió nha, là Tiểu Tuyết thổi tới. Lạc Vi cảm thấy thực may mắn là công ty có mở điều hòa, không phải thế liền thổi đến nỗi khiến ma ma độc thân như nàng bị đông lạnh mà chết nha.
Mạt Ngôn tựa như làm chuyện xấu bị người khác bắt gặp, ha hả cười gượng hai tiếng ý đồ che dấu sự thất thần vừa nãy: "Lạc tổng, ta tìm Tiểu Tuyết có chút việc."
Mạt Ngôn này không phải là muốn tới chiêu dụ người rời đi qua công ty nàng làm việc chứ, vậy không được, nàng nên phòng bị trước: "Doãn tiểu thư, ta và Mạt tổng có chuyện muốn nói, ngươi đi với chúng ta."
Doãn Mộ Tuyết nghe được Lạc Vi gọi nàng, ngẩng đầu lên mới phát hiện Mạt Ngôn không biết đứng trong góc từ khi nào: "Được, Lạc tổng." Nói xong liền sực nhớ quay đầu hỏi Mạt Ngôn: "Ngươi đến đây lúc nào?"
Mạt Ngôn còn đang rối rắm bởi lời nói của Lạc Vi, nàng căn bản là không có việc gì muốn nói với Lạc Vi nha, thật vất vả hẹn Tiểu Tuyết ăn cơm trưa, Lạc Vi nàng lại muốn đến góp vui. Trong lòng Mạt Ngôn có chút khó chịu, lại không thể biểu đạt trực tiếp ra ngoài, chỉ có thể dùng ánh mắt oán hận nhìn người nào đó đang ngầm vui vẻ đứng bên cạnh. Đối với câu hỏi của Tiểu Tuyết, đại não của Mạt Ngôn liền trả lời: "Thời điểm ngươi đang bận làm việc ta đã đến rồi."
A? Vậy nàng không phải đã nhìn thấy bộ dạng lớn tiếng vừa rồi của bản thân sao? Không biết nàng sẽ cảm thấy thế nào? Doãn Mộ Tuyết có chút rối rắm, từ khi nào nàng lại bắt đầu để ý đến hình tượng của bản thân trong lòng Mạt Ngôn đây?
Nhắc đến ăn cơm người thích nhất chính là ai, không thể nghi ngờ chính là Lạc Vi, cơm cũng đã ăn, tiền còn không cần nàng phải trả, thuận tiện còn ngăn cản được ý tưởng đem người đi của Mạt Ngôn còn chưa thực hiện được. Thời điểm một mình Lạc Vi đi WC, Mạt Ngôn chớp lấy khoảng thời gian hiếm hoi ở riêng này đến sát bên cạnh Doãn Mộ Tuyết nói:"Tiểu Tuyết, ta đã gọi người đem hành lý của ngươi và tiểu tử kia đóng gói lại mang đến nhà của ta. Ta chính là muốn nói cho ngươi chuyện này, hôm nay ngươi và tiểu tử kia không thể không cẩn thận. Tan tầm ngươi chờ ta đến đón ngươi."
Doãn Mộ Tuyết chỉ nghĩ là Mạt Ngôn nói dối hù dọa nàng, nhưng ai biết khi nàng vừa trở lại văn phòng liền nhận được điện thoại của quản lý tiểu khu gọi đến cho nàng.
"Cái gì?" Nguyên bản Doãn Mộ Tuyết đang an vị trên ghế liền từ chỗ ngồi đứng bật dậy, làm kinh động đến những người trong văn phòng, toàn thể đều quay đầu lại chú ý đến nàng.
Quản lý tại đầu bên kia điện thoại cũng bị âm thanh của Doãn Mộ Tuyết làm cho hoảng sợ, bình thường nhìn ôn nhu khả ái, không nghĩ tới kích động liền lớn tiếng như vậy: "Kia Doãn tiểu thư, chẳng lẽ không phải ngươi cho bọn họ dọn đi sao?"
Doãn Mộ Tuyết còn có thể nói không phải sao? Chẳng lẽ lại bắt bọn họ mới vừa dọn đồ từ lầu chín xuống lại dọn lên lần nữa, nàng sợ là bọn họ sẽ bỏ của chạy lấy người a. Mấy thứ đồ của nàng tuy không đáng tiền, nhưng vẫn còn dùng được nha.
"Đúng vậy, là ta bảo bọn họ dọn, ngài cho bọn họ đi đi." Doãn Mộ Tuyết tựa như bị rút hết khí lực ngồi trở lại ghế dựa, nửa ngày cũng chưa hồi phục lại tinh thần. Mạt Ngôn này cũng quá làm theo ý mình, Doãn Mộ Tuyết không biết là có nên tức giận hay không đây.
Buổi chiều vào thời điểm tan tầm, lúc Tần Phong đi vào nhà trẻ thì thấy tiểu tử kia đang nhìn Liêu Vũ Hàn biểu diễn lại điệu múa cưỡi ngựa (tiểu tử kia ép Liêu Vũ nhảy điệu múa cưỡi ngựa cho nhóc xem.) Sau khi Tần Phong chào hỏi với cô giáo nhà trẻ chào hỏi, liền đi đến trước cửa bên ngoài phòng học vẫy tay với Điểm Điểm, tiểu tử kia thấy thế liền hưng phấn chạy đến ôm cổ Tần Phong.
"Điểm Điểm, hôm nay ma ma rất bận, nên ba ba tới đón ngươi. Đi chơi với ba ba, được không?" Tần Phong lấy cây kẹo đường rất lớn từ trong tay tựa như nhà ảo thuật biến ra đưa cho nhóc.
Ba ba đến đón nữ nhi, sẽ không ai nhiều chuyện mà hỏi đến? Thời điểm cô giáo thấy Tần Phong dẫn Điểm Điểm đi, cũng không hỏi nhiều, còn cười nói: "Điểm Điểm, đi chơi với ba ba vui vẻ, ngày mai đến sớm hơn chút nha."
Điểm Điểm bị Tần Phong dẫn ra từ trong nhà trẻ, lập tức đi đến bãi xe, bởi vì Hứa Linh đã sớm đậu xe chờ ở đó.
Trí nhớ tiểu tử kia rất tốt,tuy chỉ gặp qua Hứa Linh một lần, nhưng khi vừa bị Tần Phong dắt đến trước mặt Hứa Linh, nhóc liền mở miệng gọi Hứa Linh: "Di di".
Hứa Linh sợ tiểu tử kia nói lộ hết việc bản thân và Doãn Mộ Tuyết có quen biết nhau, nhanh chóng cười tiến lên nhét vào miệng nhóc mấy khối bánh: "Nha, miệng của tiểu tử này thật ngọt. Đi thôi Tần Phong, nhanh lái xe." Nói xong liền nửa lôi nửa kéo Tần Phong dẫn theo tiểu tử kia chạy qua chỗ lấy xe chạy đi.