Edit: Sun
Beta: Poko Plu
...oo...oo...oo...
Sáng sớm hôm sau, Mạt Ngôn liền đi ra ngoài, chỉ còn Thư Cầm và Doãn Mộ Tuyết lưu lại ở nhà. Mạt Ngôn xách theo rương đầy tiền lái xe đến trước quán Quân Duyệt đúng thời gian đã hẹn, liền nhìn thấy Tần Phong ngồi chờ ở bàn đầu tiên bên cạnh cửa sổ trong quán cà phê.
"Tiền ngươi muốn ta đã đem đến nhưng ta có điều kiện, nếu ngươi đáp ứng thì tiền này là của ngươi." Mạt Ngôn nói xong lấy ra phần hợp đồng đặt trước mặt Tần Phong.
Sau khi Tần Phong xem xong thì để lại trên bàn, cười nói: "Mạt Ngôn, ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi mang đủ tiền, ta liền ký ngay cho ngươi. Lát nữa ta sẽ trả Điểm Điểm lại cho sao chổi, à không, là Doãn Mộ Tuyết."
"Ngươi kiểm tra lại đi." Mạt Ngôn đẩy rương tiền qua, đồng thời cũng ném cây bút theo.
Tần Phong cảnh giác quan sát bốn phía, xác nhận không có điểm nào đáng nghi, yên tâm không kiêng nể liền mở hẳn ra, chắc là không hơn kém gì số tiền đã yêu cầu, hai mắt tỏa sáng đóng rương tiền lại, yên tâm ôm vào trong ngực, lấy nhanh cây bút trên bàn ký xuống tên hắn, Tần Phong.
"Ta lập tức gọi điện thoại cho Doãn Mộ Tuyết, chỉ cần nàng đem năm mươi vạn còn lại đến tay ta, ta liền cam đoan kí tên." Tần Phong vỗ ngực, sau đó lấy điện thoại gọi cho Doãn Mộ Tuyết.
Doãn Mộ Tuyết như mong muốn trước hết hỏi tình huống của Điểm Điểm, biết được Điểm Điểm hết thảy đều an toàn, bất đắc dĩ chấp nhận yêu cầu năm mươi vạn của Tần Phong.
"Ta cảnh cáo ngươi đừng đùa giỡn quá đáng. Còn có,ngươi đừng quên nội dung trong hợp đồng, ngàn vạn lần không thể để Tiểu Tuyết biết trong tay ngươi có bốn trăm năm mươi vạn từ ta, bằng không hậu quả chính ngươi biết rõ, đến lúc đó liền không phải là năm trăm vạn." Mạt Ngôn không muốn Doãn Mộ Tuyết biết Tần Phong lấy bốn trăm năm mươi vạn từ nàng, vì thế trong hợp đồng đó là điều khoản đầu tiên mà tối qua nàng đã nhân lúc Doãn Mộ Tuyết ngủ say, rời giường mở máy tính ra soạn kỹ, chuyên chú nhấn mạnh vào chuyện này.
Chỉ trong vòng buổi sáng Tần Phong đã lấy được bốn trăm năm mươi vạn trở lại khách sạn, chưa từng thấy qua số tiền nhiều như vậy ,Hứa Linh há to miệng đến nửa ngày vẫn chưa hồi phục tinh thần, thẳng đến khi Tần Phong cầm lấy xấp phe phẩy trước mặt Hứa Linh, nàng ta mới kích động chạy lại ôm cổ Tần Phong: "Lão công, chúng ta có tiền nha. Chúng ta liền dắt theo Điểm Điểm đến một thành phố khác bắt đầu lại được không?"
Tần Phong đắc ý, có số tiền này thì về sau hắn và Hứa Linh muốn sinh bao nhiêu đứa là bấy nhiêu đứa: "Nói cho ngươi biết, lát nữa ngươi đi theo ta, ngươi nhìn lão công ngươi dùng tiểu gia hỏa đó đổi năm mươi vạn trở về, cho ngươi thấy sự lợi hại của lão công nhà ngươi. Hừ, cần chi đi đến thành phố khác, ta muốn ở đây sinh vài tiểu tử trắng trẻo mập mạp với ngươi khiến sao chổi đỏ mắt nhìn."
Hứa Linh trừ bỏ muốn tiền, còn muốn tiểu hài tử tên Điểm Điểm nhưng Tần Phong làm chuyện này sau khi lấy được số tiền kia liền không để ý đến lời của Hứa Linh liền lập tức bác bỏ, xách lấy rương tiền dẫn theo Hứa Linh và Điểm Điểm ra khỏi khách sạn, gọi điện nói rõ chỗ hẹn với Doãn Mộ Tuyết.
Thời điểm Mạt Ngôn đem năm mươi vạn đưa đến trước mặt Doãn Mộ Tuyết, Thư Cầm có chút không hiểu, Mạt Ngôn không phải nói với nàng là đến sở cảnh sát sao? Thế nào lại đem theo nhiều tiền như vậy trở về đưa cho Doãn Mộ Tuyết: "Tiểu Ngôn, tiền này là???"
"Ách, ta đưa cho Tiểu Tuyết mượn, Tần Phong muốn năm mươi vạn mới đồng ý ly hôn với Tiểu Tuyết, đồng thời buông tha quyền nuôi nấng Điểm Điểm." Mạt Ngôn nhẹ nhàng bâng quơ trả lời, Thư Cầm cảm thấy chuyện này thực kỳ lạ.
"Ngôn Ngôn, ngươi yên tâm, tiền này nhất định ta sẽ trả lại cho ngươi." Doãn Mộ Tuyết không biết biểu đạt làm sao để có thể bày tỏ sự cảm kích ân tình này, có lẽ cảm xúc hiện tại vẫn không thể diễn đạt hết bằng lời nhưng giờ phút này trong lòng Doãn Mộ Tuyết lại muốn nói.
"Ngươi và hắn hẹn ở đâu vậy? Đi thôi, ta đưa ngươi đến đó." Mạt Ngôn chỉ mong Doãn Mộ Tuyết và Tần Phong cắt đứt quan hệ, càng trì hoãn thêm giây phút nào càng khiến Mạt Ngôn cảm thấy Tần Phong làm bẩn Doãn Mộ Tuyết, thực sự rất khó chịu.
Ba người Doãn Mộ Tuyết chạy xe đến trước chỗ đã hẹn với Tần Phong, Mạt Ngôn ngay tại lúc Doãn Mộ Tuyết xuống xe, nhẹ nắm lấy tay nàng: "Không cần lo lắng, có chuyện gì thì chúng ta ở bên ngoài."
Đến khi Doãn Mộ Tuyết nhìn thấy Điểm Điểm ngồi bên cạnh Tần Phong liền đỏ mắt, mũi lại là chua xót, bước nhanh qua ôm lấy tiểu tử kia: "Điểm Điểm nhớ ma ma không?Lát nữa ma ma liền dắt ngươi về nhà." Nói xong liền quăng túi xách trên tay đến trước mặt Tần Phong, lãnh mạc nói: "Tiền ta đã đem đến, cần ký gì thì hôm nay ngươi làm luôn đi, về sau thì ngươi đi đường dương quan ngươi, ta và Điểm Điểm đi cầu độc mộc của chúng ta, không còn quan hệ gì nữa."
Tần Phong không để ý Doãn Mộ Tuyết nói gì, lấy tiền từ bên trong túi xách trên bàn mở ra đếm, khoái chí đem đơn ly hôn đã ký đưa qua cho Doãn Mộ Tuyết: "Ta cùng không cần có quan hệ gì với các ngươi. Yên tâm, không có ngươi và Điểm Điểm, ta sẽ sống tốt hơn, đi rồi về sau đừng tìm lại."
Trong lúc Tần Phong và Doãn Mộ Tuyết nói chuyện, người đang giữ rương tiền đứng ngoài cửa không yên tâm đi tới đi lui, văng vẳng trong đầu là suy nghĩ: "Hứa Linh, đem số tiền này cao chạy xa bay." Nhưng liền nghĩ tới những ngày sống chung với Tần Phong, nếu làm vậy thật là quá tàn nhẫn với Tần Phong đi. Nhưng dù sao so với tình yêu say đắm với Tần Phong thì bốn trăm năm mươi vạn vẫn có mị lực lớn hơn, trải qua đấu tranh nội tâm giãy dụa, Hứa Linh liền đem theo rương tiền đi đến ven đường. Nhưng qua hồi lâu vẫy tay vẫn không bắt được chiếc taxi nào, đang lúc muốn từ bỏ để tìm phương tiện công cộng khác mà đi, thì có chiếc xe hơi hiệu Aston Martin dừng lại trước mặt nàng, người bên trong xe hạ kính xuống mỉm cười ngọt ngào với Hứa Linh: "Ngươi đi chỗ nào, ta thuận tiện đưa ngươi đến đó, ở đây rất khó bắt xe."
Không cần biết người bên trong xe mỉm cười ngọt ngào mê hoặc đến thế nào nhưng nếu cho quá giang xe hẳn cũng là người tốt đi, Hứa Linh vẫn luôn khôn khéo thế nhưng lại mở miệng trả lời: "Đến sân bay, ngươi tiện đường sao?"
Không nghĩ đến người trong xe nghe xong liền ha hả nở nụ cười: "Duyên phận nha, ta cũng đang muốn đến sân bay đón người. Mau lên đây đi, ta đang lo đi một mình trên đường sẽ buồn đến phát hoảng, hiện tại tốt rồi, có ngươi nói chuyện với ta."
Sau khi lên xe, hai người chậm rãi tán gẫu nhiều chuyện, Hứa Linh cũng thả lỏng đi vài phần cảnh giác: "Ngươi làm nghề gì mà lại có thể lái xe tốt như vậy, ta tin tưởng chắc chắn ngươi không phải là bậc phổ thông đi làm công." Sau khi Hứa Linh lên xe mới phát hiện, trừ bỏ là xe tốt, người này vận trang phục tất cả đều là những thương hiệu hàng đầu thế giới nha.
"Kỳ thật cũng không có gì, chỉ là làm vài dự án đầu tư, vận may tốt nên kiếm tiền được thôi. Không nói chuyện này nữa, xem ra ngươi là đi công tác. Đến thành phố nào vậy?"
Không biết là do bị hấp dẫn hay tại trọng tâm câu chuyện lại đột ngột chuyển đến đề tài khác, Hứa Linh càng muốn tìm hiểu thêm, trong tay nàng cũng có tiền, nay cũng là thời điểm nên học kiếm tiền nha: "Không biết ngươi họ gì? Ta tên Hứa Linh, chuẩn bị đến Hải Nam."
"Các bằng hữu đều gọi ta Lula, qua đoạn thời gian ngắn ta cũng phải đến Hải Nam, nếu có duyên nói không chừng chúng ta còn có thể gặp lại nha." Nữ nhân tên Lula này quay đầu lại trao cho Hứa Linh nụ cười mỉm đến chết người, lái xe chậm rãi đậu vào bên đường, xoay người về chỗ ngồi phía sau, từ bên trong túi xách cao cấp sờ soạng lấy ra vật nhỏ đưa cho Hứa Linh: "Thời điểm trước đây có lần tham dự hội nghị đầu tư hạng mục, chủ sự có đưa tặng ta lễ vật nhỏ, tặng cho ngươi, coi như tín vật chúng ta lần sau có thể gặp lại nha. Nói đùa thôi, chỉ là cảm thấy nó thực thích hợp với ngươi." Lula nói xong gỡ ra móc nối dây chuyền đeo lên cổ Hứa Linh nhưng trong lòng nàng lại tức đến sôi máu, đây chính là nàng mua để dành tặng cho người quan trọng mà.
Hứa Linh vừa thấy chiếc vòng trên cổ lóe lên ánh hào quang, nhìn qua liền biết chính là kim cương đi, đối với lần tương phùng đầu tiên nàng ấy đã thực hào phóng, nàng càng thêm tin tưởng vững chắc Lula chính là người có tiền. Đối với Lula phát tài như vậy, Hứa Linh càng thêm cảm thấy hứng thú: "Lula, có thể nói cho ta biết ngươi đang đầu tư vào ngành nào hay không nha? Giúp ta đi theo ngươi phát tài cùng nhau a."
"A, thời gian ít ỏi không thể nói rõ. Hôm nay ta không mang danh thiếp, nếu không thì thế này, ngươi nói số điện thoại của ngươi để ta lưu lại, ngày nào đó ta có thời gian liền gọi cho ngươi, hẹn chỗ nào thuận tiện ta với ngươi chậm rãi nói chuyện kỹ càng." Cứ như vậy, hai người nói chuyện vài câu rồi để lại phương thức liên lạc.
Sau khi Lula đã đưa Hứa Linh vào trong sân bay, liền chạy ra xe giẫm chân ga vọt ra khỏi sân bay, lấy điện thoại ra vội vàng bấm số người nào đó: "Tiểu Ngôn, ta nói cho ngươi biết, ngươi phải bồi thường ta một vòng cổ kim cương, không, hai vòng, một vòng để đền bù tổn thất tinh thần cho ta. Ngươi có biết hay không, vòng cổ mà ta chuẩn bị tặng La Quyên vì nhận lời giúp ngươi liền tặng mất cho người ta a."
Tại bên đầu điện thoại phía Mạt Ngôn, lúc Thư Cầm chở Hứa Linh rời đi không lâu, Doãn Mộ Tuyết cũng ôm Điểm Điểm từ bên trong đi ra liền trở về nhà, hiện tại Mạt Ngôn đang ngồi trong phòng khách xem phim hoạt hình với tiểu tử kia, nghe được Thư Cầm tại đầu bên kia tức giận đến thở hổn hển, thế nhưng tâm tình Mạt Ngôn lại rất tốt, đến cả vòng cổ cũng đã tặng, chứng minh sự tình tiến triển coi như thuận lợi, ha hả cười ngây ngô vài tiếng sau đó mới mở miệng: "Được được được, bù cho ngươi bù cho ngươi, nói chuyện chính sự chút đi. Sự tình tiến triển thực thuận lợi, đúng không?"
Tiểu Ngôn thế nhưng hỏi nàng như vậy, cũng là quá xem thường năng lực của nàng rồi: "Tiểu Ngôn, nhanh trả ta sợi dây chuyền khác, phải là vòng cổ kim cương một ca ra nha, ngày mai liền phải đưa đến tay ta, còn nữa, sau này chính ngươi tự mình dây dưa với nữ nhân kia đi." Sư Cầm nói xong không đợi Mạt Ngôn mở miệng liền cúp máy, nghĩ đến vòng cổ, sực nhớ đến hai ngày nay bởi vì chuyện của Doãn Mộ Tuyết, nàng đã hơn một ngày chưa liên lạc với La Quyên.
"Uy, vội sao?" Thư Cầm dừng xe tại bên đường dùng bả vai kẹp lấy điện thoại, ôn nhu hỏi người tại bên đầu dây khác.
La Quyên đang thu thập hành lý, tiếp nhận điện thoại, ý cười nơi khóe miệng càng sâu, bước nhanh đi đến cuối hành lang không có ai liền trả lời: "Ân, có chút bận. Đang thu thập hành lý. Ngươi thì sao?" Bộ dáng La Quyên thẹn thùng thế nhưng lại khiến mấy người đồng nghiệp cùng đi trong đợt tập huấn đứng hơi xa ồn ào cả lên.
Thanh âm kia cũng rơi vào tai Thư Cầm lo lắng hỏi "Làm sao vậy? Vừa nãy sao lại ồn như vậy?"
La Quyên sao có thể nói những người đó ồn ào vì tưởng nàng nói chuyện điện thoại với bạn trai a, nàng sợ nếu nàng nói ra, Thư Cầm hiểu lầm thì phải làm thế nào, liền nhanh chóng giải thích: "Không có gì, có người không cẩn thận ngã sấp xuống hành lang. Ngươi hiện tại đang ở đâu?"
"Ta vừa rời khỏi sân bay, đang trên đường trở về nhà, chiều ngày mai giờ nào ngươi về? Ta đi đón ngươi." Có câu nói khoảng cách có thể khiến người ta càng thêm hiểu rõ nội tâm của bản thân, Thư Cầm hình như cảm nhận được tinh túy của những lời này. Trước kia, luôn đảo quanh bên cạnh Quý Phỉ Phỉ, nói rằng cả đời này trừ bỏ nàng ai cũng không thể yêu. Chỉ đến khi nào khoảng cách nới rộng, chợt nhận ra tình cảm hiện tại so với nguyên bản trong lúc vô tình đã thay đổi hương vị. Đối với La Quyên, Thư Cầm thật không rõ bản thân đối với nàng là cảm kích hay là yêu say đắm nhưng hiện tại thời gian cách xa La Quyên chỉ trong vòng một tháng, lại phát hiện nàng nhớ nhung La Quyên thực nhiều, đến khi nàng giật mình lại, dường như nàng ấy đã sắp sửa chiếm hết vị trí vốn đã từng dành cho Quý Phỉ Phỉ trong lòng bản thân.