Edit: Poko Plu
Beta: Poko Plu
...oo...oo...oo...
Lúc trước tuy đã nói qua, La Quyên lại không hy vọng quá xa vời là Thư Cầm có thể thật sự đến đón nàng. Vừa nghe Thư Cầm nói như vậy, La Quyên cảm động đến sắp rơi nước mắt xuống, sợ Thư Cầm nghe được thanh âm nàng khác thường, cố nén lại nói câu cuối: "Ân, ta nhớ ngươi." Sau đó liền cúp điện thoại rất nhanh.
La Quyên vừa mới nói dứt lời, Thư Cầm cũng nói câu: "Ta cũng muốn ngươi." Sau đó lại phát hiện đầu bên kia điện thoại truyền đến chính là thanh âm rời rạc: "Tút... tút... tút..." Hả? Bên La Quyên đã xảy ra chuyện gì, nàng còn chưa nói hết cẩu đó, liền treo máy rồi. Thư Cầm vừa tức vừa lo lại gọi qua thêm lần nừa, chờ La Quyên vừa bắt máy, nàng liền bắt đầu trách cứ: "Vừa nãy sao lại tắt điện thoạ, ta còn chưa nói xong đâu. Ngươi... Ngươi... Không có chuyện gì đi? Sao lại khóc?" Thanh âm Thư Cầm nguyên bản thực lớn, đến khi nghe được tiếng nức nở từ đầu bên kia điện thoại truyền qua, ngữ điệu lập tức hạ xuống vài âm.
"Ta nhớ ngươi, rất nhớ ngươi. Hức... hức... hức... Không có chuyện gì, chỉ là rất nhớ ngươi." Nước mắt La Quyên không ngừng rơi xuống, có lẽ là sắp chia tay những đồng nghiệp đã ở chung được hơn một tháng, hoặc là vì những lời lúc nãy Thư Cầm đã nói, nói chung giờ khắc này La Quyên dù không có lý do gì nhưng lại đặc biệt nhớ nhung Thư Cầm, không nghĩ vừa khóc, nước mắt lại không thể khống chế đồng loạt rơi xuống.
Lời này của La Quyên dường như đánh thẳng vào trong lòng Thư Cầm, cảm thấy vui vẻ rồi lại cảm thấy khó chịu: "Ngoan, đừng khóc, a? Đến ngày mai là có thể gặp." Sau khi Thư Cầm cúp điện thoại, lại lái xe chạy nhanh như bay vào đường cao tốc, quay đầu xe trở về sân bay thêm lần nữa.
"Tiểu thư, chuyến bay gần nhất đến thành phố Hồ Bắc?" Nhớ đến buổi chiều hôm nay không cần đi làm, Thư Cầm quyết đoán mua vé máy bay thực hiện lữ trình đến thành phố Hồ Bắc tìm La Đại tiểu thư.
Ai sống chỗ gần đây đều lần lượt rời khỏi nơi tập huấn, những người còn lại là tương đối cách khá xa nhà. Thời điểm chạng vạng, điện thoại bàn trong phòng La Quyên vang lên: "Uy, xin hỏi là La Quyên sao? Có tỷ tỷ ngươi là La Cầm đến thăm ngươi, ngươi đến cổng làm vài thủ tục liền có thể đi."
La Cầm? Tỷ tỷ của nàng? La Quyên có chút buồn bực, nàng không có tỷ tỷ nha, lại càng không nhận thức người nào tên La Cầm. Nhưng người ta cũng đã cất công đến đây tìm nàng, chẳng lẽ nàng cứ như vậy đem người ta đứng chờ trước cửa đến đông lạnh, chuyện không để tâm người khác như thế nàng không làm được. La Quyên xoay người xuống giường, mặc quần áo tử tế đi xuống lầu.
Thư Cầm chờ trước cửa đã lạnh đến nỗi co người lại, khoác chiếc áo bông màu đỏ thẫm không ngừng đi qua đi lại, còn không ngừng hà hơi vào tay, bộ dáng kia y hệt bà cô tại Đông Bắc trong kịch truyền hình, chỉ thiếu khăn quấn trên đầu để giữ ấm. Thư Cầm nàng cũng biết thời gian này tại Hồ Bắc khẳng định rất lạnh, ai bảo nàng quá nôn nóng đến quá nhanh, trừ bỏ quần áo đơn bạc vận trên người, cũng tìm không thấy thứ nào có thể làm ấm người, đành phải tùy tiện tìm đại cửa hiệu nhỏ trên đường vào mua áo khoác nhìn qua có vẻ ấm áp nhất, cũng không để ý đến màu sắc với kiểu dáng liền vội mặc lên người.
"Ngươi khỏe, ta là La Quyên, xin hỏi có người tìm ta sao?" Sau khi La Quyên chào cảnh vệ đứng cạnh cửa đối diện với nàng theo nghi thức quân đội liền lịch sự hỏi.
Thư Cầm đang đứng lui vào trong góc, vừa nghe đến tiếng nói của La Quyên, bật người như gặp được cứu tinh liền nhảy ra từ chỗ khuất bên cạnh, sụt sịt vài tiếng mới mở miệng: "La Quyên, là ta."
Nếu không phải :La Quyên nhận ra giọng nói của Thư Cầm, nếu chỉ nhìn qua quần áo nàng còn thực không tin người này chính là Thư Cầm. La Quyên vừa thấy Thư Cầm hiện tại xuất hiện trước mặt nàng, đôi mắt lại đỏ, từ từ đi qua vừa đến nơi lại ôm Thư Cầm ôm thực chặt, nhỏ giọng đau lòng nói bên tai Thư Cầm: "Ngươi ngốc nha, trời lạnh như thế, ngươi đến đây làm chi? Có phải đã bị đông lạnh đến hỏng rồi hay không?"
"Không lạnh, nhìn thấy ngươi liền không lạnh." Thư Cầm cũng gắt gao ôm La Quyên vào trong ngực, cảm thụ độ ấm của La Quyên. Rõ ràng khi nãy còn lạnh đến toàn thân run lên, lúc này lại không còn chút hàn ý nào.
Tiểu chiến sĩ quả nhiên là chiến sĩ, cho dù hai người bên cạnh ôm nhau đến muốn phát ra lửa nóng, ánh mắt cũng vẫn luôn là nhìn không chuyển mắt chỉ chuyên chú nhìn về phía trước. Sau khi Thư Cầm đi theo bên cạnh La Quyên hoàn tất các loại thủ tục, hai người mới trở vào trong phòng.
Vừa bước qua cửa phòng, sau khi phát hiện trong phòng chỉ có một mình La Quyên ở, Tnư Cầm cũng không giữ kỷ luật này nọ, liền áp La Quyên lên tường bắt đầu hôn. Thư Cầm thình lình hôn, không cho La Quyên bất kỳ cơ hội suy xét nào, trong cường thế còn có ôn nhu, xâm chiếm lấy đôi môi La Quyên đến toàn bộ khoang miệng. Giữa kẽ hở khi hai đôi môi tạm rời nhau ra để hai người thở dốc thì kết nối với nhau là chất lỏng trong suốt, hai đầu lưỡi giao triền chơi đùa trong khoang lẫn nhau, đôi tay Thư Cầm có chút lạnh lẽo chậm rãi trượt vào quần áo La Quyên.
Có lẽ là nhiệt độ của đôi tay so với thân thể thì lạnh hơn rất nhiều, tay Thư Cầm vừa chạm vào vùng eo của đối phương, thân thể La Quyên liền không nhịn dược mà run rẩy, miệng cũng không kiềm được bật ra tiếng rên nhẹ: "Ân."
La Quyên nghĩ muốn dùng tay che miệng, lại phát hiện cả người đã vô lực trượt xuống dưới, trong lòng cũng có thanh âm đang không ngừng nói với nàng: "Không phải sợ, cho nàng, nàng sẽ không để ý..."
Những nụ hôn của Thư Cầm bắt đầu trở nên nhu hòa, ôm lấy La Quyên từng bước đi đến chiếc giường không phải là quá lớn. Quần áo từng kiện bị cởi ra lại rơi xuống sàn nhà, hô hấp cũng theo số lượng y phục của hai người giảm dần mà trở nên càng lúc càng dồn dập, trong khi Thư Cầm nắm lấy hai đoàn mềm mại, có thể cảm giác được nhân nhi dưới thân càng lúc càng run rẩy. Hồi tưởng lại lần trước tại nhà La Quyên, Thư Cầm chậm rãi rời đi đôi môi có chút sưng đỏ của La Quyên, ôn nhu hỏi: "Có thể chứ?"
Toàn thân La Quyên sớm đã ửng đỏ, xấu hổ hai mắt cũng không dám mở, lại có chút lo lắng khẽ mở hai phiến môi nhỏ giọng nói: "Nhưng thân thể ta đã không còn nguyên vẹn, ngươi sẽ để ý sao?" Chuyện La Quyên sắp nói cũng đã được Mạt Ngôn nhắc qua, đối với La Quyên mà nói đó là đoạn thời gian thống khổ nhất mà nàng từng trải qua, vì thế trước đây nàng từng phải tiếp thu qua khoảng thời gian thực dài để trị liệu tâm lý. Đây cũng là lần đầu tiên nàng mở lòng chủ động đề cập với người khác, hạ quyết tâm thực lớn ngoại trừ nàng ấy, người ngoài không ai có thể biết.
Thư Cầm dùng tay nhéo nhẹ mũi La Quyên, hờn dỗi nói: "Đứa ngốc, đối với ta mà nói ngươi vẫn luôn trọn vẹn." Nói xong, tinh tế hôn từ khóe môi La Quyên thẳng xuống phía dưới, không ngừng liếm duyện gáy ngọc lại đến vành tai.
"Ân..." Loại cảm giác nóng bỏng không ngừng lan ra khắp người khiến La Quyên không kiềmm lòng nổi phát ra tiếng rên yêu kiều, sau khi phát giác bản thân thất thố, nhanh chóng dùng tay bụm miệng.
Sau khi kiện nội y cuối cùng cũng bị chậm rãi cởi bỏ, miệng lưỡi tương giao, mút vào khẽ liếm, những kinh nghiệm học được từ nha phiến trong đầu Thư Cầm đều lần lượt dược thực hiện, tay cũng chậm rãi từ eo La Quyên trượt xuống dưới. Ngay tại thời điểm tay Thư Cầm vừa chạm vào bụi hoa phía dưới, La Quyên bỗng nhiên thét chói tai, giật lấy chăn bao bọc lấy thân thể của bản thân đến gắt gao, toàn thân còn run rẩy không ngừng, miệng thì không ngừng la hét: "Ngươi không cần lại đây, không cần lại đây, cầu ngươi không cần lại đây..."
Thư Cầm không để ý La Quyên phản kháng, khẩn thiết ôm nàng vào trong ngực, miệng không ngừng an ủi: "La Quyên, là ta, Thư Cầm, không phải sợ, là ta đây, là ta đây mà..."
Thật lâu sau, La Quyên trong ngực Thư Cầm mới an tĩnh lại, nhưng lại ôm Thư Cầm anh anh anh khóc lên, miệng còn không ngừng giải thích: "Thực xin lỗi, Thư Cầm, thực xin lỗi, ta thật sự không muốn như vậy, ngươi không cần giận ta, được không?"
Phản ứng khi nãy của La Quyên khiến Thư Cầm không khỏi nhớ tới lời Mạt Ngôn đã từng nói với nàng trước đây, có chút lo lắng mở miệng hỏi: "La Quyên, nói cho ta biết, phát sinh chuyện gì, được không? Ngươi cứ như vậy, ta thực lo lắng, cũng thực đau lòng."
Thư Cầm vừa hỏi, La Quyên cắn chặt lấy môi dưới, tùy ý để nước mắt lướt qua khuôn mặt, thật lâu sau mới miễn cưỡng mở miệng nói với Thư Cầm: "Thư Cầm, ta là nữ nhân không sạch sẽ." Nói xong, dường như đợi Thư Cầm đưa ra phán quyết cuối cùng, nước mắt từng giọt rơi xuống. La Quyên lúc này đây là thật sự động tình, nếu như nói hai mươi lăm năm cuộc đời nàng từng động qua mấy lần, xem như đây là lần thứ hai, lần đầu tiên khiến nàng như lướt qua lưỡi hái sắc bén của tử thần, làm cho nàng hoàn toàn chết tâm với nam nhân. Lúc này đây, chẳng lẽ lúc này đây lại vì nữ nhân mà đau lòng đến chết sao?
Hai tay Thư Cầm nâng lên mặt La Quyên, ngón tay nhẹ nhàng lau đi từng dòng nước mắt không ngừng trào ra nơi khóe mắt, chỉ cười nói: "Đứa ngốc, ta không biết trước kia trên người ngươi đã phát sinh qua chuyện gì. Bất quá, từ hôm nay trở đi, ngươi là nữ nhân của Thư Cầm ta, không được nói bản thân như vậy nữa, biết không?"
La Quyên ôm chặt lấy Thư Cầm, tựa đầu lên vai Thư Cầm nghẹn ngào khóc rống lên, tựa như muốn phát tiết hết thảy những đớn đau không thể nói với bất cứ ai vẫn luôn tồn đọng trong lòng suốt mấy năm nay. Tuy thường ngày La Quyên rạng rỡ như ánh mặt trời, lại có ai biết nội tâm của nàng kỳ thực thống khổ đến tưởng như không bao giờ có thể dứt.
Chờ sau khi La Quyên khóc đến mệt lả người ngồi trong ngực Thư Cầm, nàng mới chậm rãi kể lại đoạn chuyện cũ thống khổ ám ảnh nàng từng ngày. Nguyên lai, thời điểm La Quyên khi còn học trung học đã từng thích hội trưởng hội học sinh trong trường, sau khi tên hội trưởng nguyên bản vốn đã thèm nhỏ dãi sắc đẹp của La Quyên từ khi biết được La Quyên thích thượng hắn, cũng bắt đầu triển khai các loại theo đuổi với La Quyên. Sau khi hai người ngọt ngào kết giao được đoạn thời gian ngắn, lại bởi vì một nữ sinh năm cuối vừa chuyển trường đến mà đã xảy ra biến hóa, hội trưởng không hề tìm đến La Quyên. Không rõ chuyện gì nên La Quyên tìm đến hắn năn nỉ hỏi cho rõ, vốn là tên háo sắc, hắn liền hẹn La Quyên sau giờ tan học sau đến nhà kho gần trường học chờ hắn. La Quyên khi ấy không rõ thế sự chỉ nghĩ hắn có ý muốn hòa hảo với nàng, sau khi tan học liền một mình một người đến nhà kho chờ trước, không nghĩ tới bầu trời sắp tối đen cũng không thấy người nọ đến. Thời điểm đang muốn rời đi, lại thấy tên hội trưởng hội học sinh đó đi cùng với vài tên thoạt nhìn như du côn đến chỗ nàng, cưỡng bách nàng tiến vào nhà kho trống rỗng làm nhục nàng.
Tuy những người kia cuối cùng cũng phải chịu trừng phạt thích đáng, nhưng đối với La Quyên đã bị thương tổn cũng không bởi vì vậy mà khỏi hẳn. Cuộc sống sau đó, La Quyên bị chứng tự bế, phí hoài bản thân, triệt để thu mình, không nói lời nào, thẳng đến sau khi được đưa đến nhà bà ngoại ở xa tại nông thôn, có lẽ bởi vì nơi đây nông dân chất phác trải qua những người vô ưu vô lo, La Quyên mới chậm rãi đồng ý tiếp thu trị liệu tâm lý.Cho dù là bác sĩ tâm lý có năng lực đến thế nài, cũng trị không hết vết thương lòng, ví dụ như cho dù biểu hiện La Quyên bình ổn đến đâu, nhưng trong lòng nàng vẫn không quên được tràng cảnh khi đó.
Nghe La Quyên bi thương nói xong, trong lòng Thư Cầm tựa như bị đâm thành lỗ hổng, có gió thổi qua lại đau đớn vì bỏng rát. Thư Cầm gắt gao ôm La Quyên vào trong ngực, nữ nhân này, Thư Cầm nghĩ muốn yêu thương nàng bằng tất cả những gì bản thân sở hữu: "Đều đã qua, đều đã qua..." Những nụ hôn nhỏ vụn rải rác lên trán La Quyên, từng câu nhẹ giọng an ủi, tựa như khúc hát ru khiến La Quyên cảm thấy phá lệ an bình.
Từ nay về sau, nàng nghĩ muốn núp vào trong ngực rời đi, không lại rời đi: "Thư Cầm, vĩnh viễn cũng không được rời đi ta, được không?" La Quyên chui vào trong ngực Thư Cầm dụi đầu, cảm giác an tâm này, đã qua nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng tìm lại được trở về.