Edit: Poko Plu
Beta: Poko Plu
...oo...oo...oo...
Trong biệt thự của Mạt Ngôn, Điểm Điểm và Mạt Ngôn đều chăm chú nhìn vào khối thịt nướng cuối cùng còn trong đĩa, hai người đều nắm chắc lấy đũa chuẩn bị rục rịch, ngay tại thời điểm hai người đồng thời duỗi tay hạ đũa xuống, lại phát hiện khối thịt nướng thơm ngon cực phẩm bị đôi đũa khác gắp lấy, sau đó tao nhã bỏ vào trong miệng: "Ân, ăn ngon. Ngôn Ngôn, nhà hàng này nướng thịt không tồi." Doãn Mộ Tuyết vừa nói vừa ăn thêm ngụm cơm, ân, món này ăn với cơm có hương vị vừa phải, không đầy mỡ nhưng khi ăn vào như hòa tan vào trong miệng.
Mạt Ngôn và Điểm Điểm mắt mở lớn nhìn khối thịt nướng mà hai người đều thèm nhỏ dãi hồi lâu đã vào miệng Doãn Mộ Tuyết, hai người đồng thời lộ ra ánh mắt mất mác. Mạt Ngôn là người lớn còn đỡ, chỉ đổi hướng điều khiển đôi đũa trong tay quệt qua nước xốt trong đĩa thịt nướng, lại thu hồi ngậm đầu đũa trong miệng, có thể nếm thử chút ý vị của thịt nướng cực phẩm cũng tốt. Nhưng tiểu tử kia dù sao cũng là tiểu hài tử nha, vừa thấy khối thịt nướng bị Doãn Mộ Tuyết bỏ vào miệng ăn luôn, khuôn miệng nhỏ nhắn chu lên, nước mắt đảo quanh viền mắt: "Ma ma, đó là của Điểm Điểm."
Doãn Mộ Tuyết vừa quay đầu nhìn qua, thấy tiểu bất điểm đã thành bộ dạng sắp khóc, nhanh chóng hỏi: "Điểm Điểm, làm sao vậy?"
Tiểu tử kia cũng thực lợi hại, bộ dạng ủy khuất đáng thương của nhóc khiến lần này Mạt Ngôn cũng không thể đứng về phía Doãn Mộ Tuyết. Mạt Ngôn cắn đầu đũa, cẩn thận mở lời: "Tiểu Tuyết, ngươi vừa nãy... hình như đã đoạt khối thịt nướng mà Điểm Điểm muốn."
Mạt Ngôn vừa nói như vậy, Doãn Mộ Tuyết mới bừng tỉnh đại ngộ, nàng vừa nãy lúc ăn cơm nghĩ đến về sau làm thế nào để có thể tăng nhanh tiến độ công việc, căn bản là không hề chú ý đến Điểm Điểm muốn ăn khối thịt nướng kia. Hoàn hảo Doãn Mộ Tuyết không có chú ý tới, nếu đã chú ý, phỏng chừng bộ dạng 囧của người nào đó cũng bị nhìn thấu.
Doãn Mộ Tuyết nhanh chóng gắp đũa rau chân vịt cho tiểu tử kia: "Điểm Điểm, thực xin lỗi, ma ma không biết là Điểm Điểm muốn ăn. Trước ăn món này nha, lần sau ma ma lại mua thịt nướng cho ngươi, được không?"
Tiểu bất điểm kỳ thực không phải là hài tử dễ dụ, đặc biệt là thời điểm nhắc đến thức ăn, liền quăng luôn người vừa bênh vực nhóc mà nói với Doãn Mộ Tuyết: "Ân, ma ma không cần mua cho di di nha. Bởi vì vừa rồi di di cũng muốn đoạt với Điểm Điểm."
Mạt Ngôn nghe xong, thiếu chút nữa đánh rơi chén cơm đang nâng trên tay xuống đất. Hả? Tiểu gia hỏa này, lúc nào đã học được bản lĩnh có chết cũng phải kéo thêm người làm đệm lưng. Khụ khụ khụ... Lúc nãy nàng không phải chỉ là hướng đũa vào đĩa đúng lúc nhóc cũng vậy thôi sao, thế nhưng bị tiểu tử kia báo cáo mẹ nhóc. Đối mặt với chuyện này, Mạt Ngôn đương nhiên phải chứng minh bản thân trong sạch: "Tiểu Tuyết, ha ha ha, không phải nha, ta là chuẩn bị gắp cho Điểm Điểm." Nói xong liền quay qua giải thích với tiểu tử kia: "Điểm Điểm, di di là vội vàng chuẩn bị gắp đến cho ngươi ."
Doãn Mộ Tuyết nhìn bộ dáng nghiêm túc của Mạt Ngôn, không khỏi có chút buồn cười, người đã lớn như vậy, lời tiểu hài tử nói cũng tin là thật sao: "Được rồi, Điểm Điểm, ngươi đã nghe di di nói chưa? Lần sau không được nói như vậy, biết không?"
"Ân, di di ngươi nhanh ăn." Tiểu tử kia nửa quỳ trên ghế dùng đũa gắp mấy cọng rau chân vịt qua chén Mạt Ngôn, hành động này có thể tính là tiểu bất điểm tung cành ô liu sao? Mạt Ngôn cảm động đến bật người đưa chén qua. Thời điểm sắp sửa tiếp được, tiểu tử kia không biết là cố ý hay vô tình, đầu đũa vừa tách ra, mấy cọng rau chân vịt liền hoa lệ sượt qua sát chén Mạt Ngôn mà rơi xuống mặt bàn. Tiểu tử kia mặc kệ thức ăn rơi xuống có ảnh hưởng gì đến vệ sinh hay không, tay bé nhỏ nhanh chóng lại dùng đũa gắp vào chén Mạt Ngôn. Đã vậy còn bày ra vẻ mặt chờ mong nhìn Mạt Ngôn thu hồi lại chén liền gắp bỏ vào miệng ăn luôn.
Đây là tung cành ô-liu sao? Cho dù khẳng định đây chính xác là cành ô liu đã bị phá hỏng rồi. Nhìn đi, bộ dạng tiểu gia hỏa kia cười như không cười, thoạt nhìn là ngây thơ chuyện gì cũng không hiểu, ai có thể lại biết đây là phúc hắc đâu. Nhưng Mạt Ngôn là ai vậy, đừng nói rơi trên bàn, lúc nhỏ thức ăn rơi xuống đất cũng đã từng ăn qua. Vẻ mặt đầy ý cười nhìn Điểm Điểm, chậm rãi gắp đũa rau chân vịt bỏ vào trong miệng nhấm nuốt: "Điểm Điểm, món này ăn ngon, di di cũng gắp qua cho ngươi." Biết rõ tiểu tử kia không thích ăn thức ăn người khác gắp, Mạt Ngôn lại cố tình làm,người lớn cũng đã sắp ba mươi hơn thua với tiểu hài còn chưa đến bốn tuổi, chuyện này mà truyền ra ngoài, thể diện của Mạt tổng còn có thể đặt được chỗ nào nha.
Nhưng tiểu tử kia cũng thực thông minh, bất động thanh sắc gắp qua chén Doãn Mộ Tuyết: "Ma ma, ngươi cũng dùng bữa nha." Làm xong còn nhân lúc Doãn Mộ Tuyết không chú ý, liền thè lưỡi với Mạt Ngôn.
Mạt Ngôn nghĩ muốn lật bàn, độ phúc hắc của tiểu gia hỏa này quả thực so với kia mực còn đen hơn. Bỏ đi, nàng là người trưởng thành không chấp nhặt đấu với tiểu hài tử. Mạt Ngôn tuy tự an ủi bản thân như vậy nhưng trong lòng vẫn là nghẹn khuất nha, nàng đường hoàng là tổng tài tập đoàn Hoành Quang, thế nhưng bại dưới tay tiểu thí hài. Hừ, tiểu gia hỏa, ta liền không đưa đồ chơi mô phỏng Liêu Vũ Hàn cho ngươi.
Nguyên bản Lạc Vi cho Doãn Mộ Tuyết hai ngày nghỉ nhưng qua ngày hôm sau Doãn Mộ Tuyết liền bắt đầu đi làm. Đối với Doãn Mộ Tuyết mà nói, hiện tại chuyện trọng yếu nhất ngoài Điểm Điểm, kỳ thực chính là kiếm tiền kiếm tiền lại kiếm tiền, nàng phải nhanh chóng kiếm đủ tiền trả lại cho Mạt Ngôn.
Hiện tại công ty Lạc Vi có khách hàng rất khó ứng phó, mọi người trong công ty có thể tránh được liền tránh đi, tuyệt đối không nguyện tiếp nhận. Lạc Vi không có cách nào khác tính toán sau khi hợp tác với họ hết quý này, quý tiếp theo liền không cộng tác nữa. Sau khi Doãn Mộ Tuyết hiểu rõ liền đến gõ cửa phòng làm việc của Lạc Vi.
"Lạc tổng, hợp đồng với khách hàng này, có thể giao cho ta phụ trách được không?" Lời Doãn Mộ Tuyết nói xác thực khiến Lạc Vi có chút kinh ngạc, người khách này chính là củ khoai lang nóng phỏng tay, những người khác đều là tìm cách vứt đi, mà Doãn Mộ Tuyết nàng thế nhưng chủ động nói muốn nhận lấy.
"Tiểu Doãn, công ty đều đã tính toán không hợp tác với họ nữa, ta nghĩ muốn biết ngươi vì sao chủ động đề nghị bản thân thực hiện chuyện này?" Doãn Mộ Tuyết vào công ty đã có đoạn thời gian, Lạc Vi đối với năng lực của nàng cũng đã có hiểu biết nhất định, nàng là thực muốn biết Doãn Mộ Tuyết có ý tưởng gì.
Suy nghĩ của Doãn Mộ Tuyết kỳ thực rất đơn giản, một là nàng muốn kiếm tiền, hai là cảm thấy công ty có thể tìm được đối tác đã không dễ dàng gì, không nên bởi vì khách hàng khó ứng phó, liền dễ dàng buông tha: "Lạc tổng, ta chỉ là cảm thấy bỏ cuộc thực đáng tiếc, dù sao cũng là khách hàng đem đến khoản lợi nhuận không tệ cho công ty chúng ta."
Lạc Vi không hỏi thêm nữa, đã có người nguyện ý thử lưu lại khách hàng, người làm chủ công ty là nàng cớ sao không đồng ý đâu, dù sao nàng cũng không tổn thất gì. Vì thế liền chính thức giao hợp đồng với công ty Đồng Tấn cho Doãn Mộ Tuyết đi theo tiến.
Đồng Tấn sở dĩ bị nói thành khó có thể ứng phó kỳ thực cũng chỉ vì tổng tài bên ấy tương đối nghiêm khắc, tính tình lại có điểm cổ quái mà thôi. Theo thường lệ với khách hàng khác, công ty Lạc Vi các nàng chỉ cần vẽ mẫu thiết kế sản phẩm tối đa chỉ cần chỉnh sửa không quá hai lần, đến Đồng Tấn thì bất kỳ bản vẽ nào cũng bị yêu cầu chỉnh sửa lại ít nhất năm lần, mỗi lần đều bởi vì chỉnh sửa mẫu thiết kế mà tiêu hao lượng thời gian lớn, cứ thế thời hạn trong hợp đồng còn lại càng lúc càng ít, đa số nhân viên được giao chuyện này đều phải đến nhà xưởng đốc thúc tăng ca làm thêm giờ mới có thể hoàn thành. Thường xuyên qua lại, hiện tại nhà xưởng chỉ cần nghe đến giấy tờ với Đồng Tấn, tất cả đều không muốn làm. Đây cũng là lý do vì sao Lạc Vi tính toán từ quý tiếp theo sẽ ngưng hợp đồng với Đồng Tấn.
Doãn Mộ Tuyết sau khi rời khỏi văn phòng Lạc Vi liền trở lại chỗ ngồi, đến nước cũng không kịp uống ngụm nào đã bắt đầu vùi đầu vào chỉnh lý tư liệu có liên quan đến Đồng Tấn. Trong quá trình chỉnh lý, Doãn Mộ Tuyết phát hiện mặc dù là loại sản phẩm, Đồng Tấn lần lượt yêu cầu vẽ mẫu thiết kế là bởi vì đều sử dụng kiểu thông thường mà mẫu được chấp thuận lại có chút khác biệt, lần cuối cùng đều phải dùng những vật tư đặc biệt mà không phải loại có sẵn. Có khả năng là nhân viên phụ trách đã có thói quen dùng những loại nguyên liệu phổ biến như các khách hàng khác, đây có lẽ là nguyên nhân thực sự khiến tất cả mọi người trốn tránh chuyện làm việc với Đồng Tấn.
Đúng lúc vừa ký hợp đồng với Đồng Tấn cách đây không lâu, Doãn Mộ Tuyết nhanh chóng xem xét, nhà xưởng bên kia hẳn là đang vẽ mẫu thiết kế, nàng liền bật người nắm lấy ống nghe điện thoại bàn bấm số gọi qua nhà xưởng, câu thông cả buổi, sau khi Doãn Mộ Tuyết phân tích lợi hại trong hợp đồng này cho họ, nhà xưởng cuối cùng đã đáp ứng dùng vật liệu nàng chỉ định để làm hàng mẫu lần này.
Công việc bên Doãn Mộ Tuyết cũng xem như thuận buồm xuôi gió còn bên Mạt Ngôn, ngoại trừ mỗi ngày vội vàng chạy đến công ty, chỉ có hai chuyện nàng nhất định phải theo sát tiến độ.
Sau khi Mạt Ngôn tự tay đưa tiền cho Tần Phong, vốn định đem hợp đồng tống tiền kia tố cáo Tần Phong khiến hắn vào tù là xong hết mọi chuyện. Nhưng vừa nghĩ đến nếu có ngày Điểm Điểm sau này lớn lên lại hỏi ba nhóc làm thế nào ngồi tù liền nói chi tiết với nhóc hắn là người xảo trá vì lợi dụng chuyện ly hôn với mẹ nhóc, đòi Mạt Ngôn nàng năm trăm vạn? Đây không khỏi quá mức tàn nhẫn. Tiểu tử kia không hề làm chuyện gì sai, không cần phải thừa nhận những chuyện sai lầm giữa người lớn. Vả lại nếu chỉ khiến Tần Phong vào tù không phải quá mức khoan dung với hắn rồi sao?
"Thư Cầm, nhờ ngươi đăng kí công ty ma đó ngươi đã chuẩn bị ổn thỏa chưa? Tốt lắm, có thể cho người phía bên kia bắt đầu hành động. Bên Hứa Linh, ngươi tiếp tục lệnh người theo dõi. Còn bên Tần Phong, hắn không phải là thích đánh cược sao? Vậy chúng ta liền cho hắn cơ hội, dù sao hắn hiện tại hắn cũng có tiền, không phải sao? Tóm lại, cuối cùng chỉ cần khiến hắn cầm cố giấy tờ bất động sản để mượn nợ là được." Mạt Ngôn tựa lưng vào chiếc ghế xoay lớn bọc da, trên tay quay cây bút đã từng đưa Tần Phong ký tên, khắp người tản mác ra khí thế lạnh lùng khiến Thư Cầm có chút không rét mà run.
Trong lòng Thư Cầm không khỏi có chút thương hại Tần Phong, tên này không chọc ai lại đụng đến Mạt Ngôn nha. Bình thường Mạt Ngôn là công dân tốt tiêu chuẩn, từ trong ra ngoài thoạt nhìn vô hại, nhưng nếu động đến điểm mấu chốt của người này, Thư Cầm nàng cũng phải sợ hãi ba phần.
"Bên Hứa Linh, không biết là nàng ta đang dao động tâm tư hay sao, thời điểm nói chuyện điện thoại hôm qua có nói sẽ trở lại đây, còn thúc giục ta nhanh chóng giới thiệu cho nàng vài đường kiếm tiền, xem ra là đợi không kịp nữa. Còn bên Tần Phong, ta đã có biện pháp." Thư Cầm nói xong thấy sắc mặt Mạt Ngôn có chút hòa hoãn, mới xoa cổ bản thân nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Ngôn, vậy... thù lao của ta đâu?"
Mạt Ngôn chậm rãi mở ra ngăn kéo thứ nhất, từ bên trong lấy ra hộp đựng trang sức xinh đẹp. Thư Cầm còn tưởng là nàng cho bản thân đây, nhanh chóng đứng lên chuẩn bị đến nhận: "Ai nha, Tiểu Ngôn, ta không phải chỉ nói đùa thôi, ngươi còn mua thật nha, ta đây liền không khách khí." Tay vừa mới đưa qua, Mạt Ngôn liền xoay ghế dựa chuyển qua hướng khác, vuốt ve vòng cổ trong hộp, trầm tư nói: "Thư Cầm, ngươi nói ta đưa thứ này cho Tiểu Tuyết, nàng có thích hay không nha?"
Tay Thư Cầm đang chống trên bàn nhất thời mềm nhũn, thiếu chút nữa đã khiến toàn bộ nửa người trên ngã xuống mặt bàn làm việc của Mạt Ngôn. Người này thực sự chơi nàng? Đưa cho Doãn Mộ Tuyết còn hỏi ý kiến nàng làm chi, Thư Cầm bị đả kích, hai tay ôm ngực ngồi trở lại vào trong ghế da, hừ lạnh không đáp trả vấn đề của Mạt Ngôn.