Edit: Trexy
Beta: Poko Plu
...oo...oo...oo...
"Ngươi..." Mạt Ngôn bị thanh âm thình lình đột nhiên vang lên bên tai dọa hoảng sợ tới mức đầu óc trong nháy mắt trống rỗng, không hề nghĩ ngợi liền thốt ra.
Doãn Mộ Tuyết hơi giật mình, tưởng nàng có chuyện muốn nói, nhìn qua Mạt Ngôn rồi lên tiếng: "Ân?"
Lúc này Mạt Ngôn mới hồi phục tinh thần lại, tia bối rối hiện lên dưới đáy mắt, nhanh chóng đứng dậy tiếp nhận chén đĩa trên tay Doãn Mộ Tuyết, cầm lấy trái lê quơ quơ trước mặt Doãn Mộ Tuyết: "Trái này, ta muốn ăn lê, hắc hắc. Ân, hôm nay lê thực lớn, khẳng định ăn rất ngon. Hắc hắc."
Mạt Ngôn dùng tay phải lấy dao gọt hoa quả, tay trái lại từ trong đĩa chọn quả lê lớn nhất bắt đầu gọt vỏ. Vỏ lê từng chút được gọt xuống, thời điểm chỉ còn chút cuối cùng cũng sắp được gọt xong, bỗng nhiên Mạt Ngôn: "A.", Doãn Mộ Tuyết nhanh chóng quay đầu lại xem xét.
Vừa thấy không có gì nghiêm trọng, Doãn Mộ Tuyết vội vàng tiếp nhận dao gọt hoa quả trong tay Mạt Ngôn để ra chỗ khác, liền trách: "Thế nào lại không cẩn thận như vậy nha, bịt chặt vết thương trên đầu ngón tay lại, ta đi lấy hòm thuốc đến." Nhanh chóng xách hòm thuốc trở lại, ngồi xuống trước mặt Mạt Ngôn liền lấy thuốc ra để sát trùng vết thương cho Mạt Ngôn: "Tê.", Mạt Ngôn khẽ phát ra tiếng than nhẹ, thấy Doãn Mộ Tuyết ngẩng đầu nhìn nàng, Mạt Ngôn nhanh chóng cắn răng ngậm miệng lại. Doãn Mộ Tuyết nhìn qua loại dao này cũng không tạo vết thương quá sâu, cuối cùng mới thả lỏng tâm tình, lấy miếng băng keo cá nhân từ trong hòm thuốc cẩn thận bao quanh miệng vết thương.
"Được rồi, vết thương không lớn. Hai ngày nay phải chú ý, đừng động đến nước." Doãn Mộ Tuyết vừa thu thập hòm thuốc vừa dặn dò Mạt Ngôn.
"Hảo, ta nghe lời ngươi." Người nào đó lúc nãy còn bị cồn làm rát vết thương đến nhe răng nhếch miệng lúc này khóe miệng đã kéo đến tận mang tai, chăm chú nhìn thẳng vào Doãn Mộ Tuyết đang ngồi đối diện thu dọn hòm thuốc mà ngẩn người. Ánh mắt theo đường thẳng ngắm nhìn thân ảnh Doãn Mộ Tuyết, từ lúc Doãn Mộ Tuyết đặt hòm thuốc vào lại vào trong tủ âm tường đến khi trở lại ngồi xuống bên cạnh nàng, Mạt Ngôn cuối cùng mới thu hồi lại ánh mắt, đang chuẩn bị lấy quả lê lên gọt hết chỗ vỏ còn sót lại, bỗng cảm nhận được đầu ngón tay Doãn Mộ Tuyết khẹ vuốt nhẹ vết thương.
"Đặt xuống, để ta làm. Rõ ràng vừa cắt vào tay, thế nào lại như trí nhớ của hài tử tựa Điểm Điểm chưa dứt đau là đã quên." Doãn Mộ Tuyết để lê cắt miếng vào trong đĩa, dùng nĩa ăn hoa quả cắm vào khối lê đưa đến trước mặt Mạt Ngôn, Mạt Ngôn thè lưỡi tiếp được lê đưa vào miệng.
Tiểu bất điểm vẫn luôn khoanh hai tay trước ngực chuyên tâm xem phim hoạt hình, đột nhiên mở miệng hỏi: "Ma ma, ngươi thương di di, không thương Điểm Điểm sao? Ma ma đút lê cho di di cũng không đút cho Điểm Điểm."
Doãn Mộ Tuyết hình như là bị Điểm Điểm nói trúng tâm tư, trên mặt liền hiện lên tia đỏ ửng, nhanh chóng dùng nĩa cắm lấy khối khác đưa tới trước mặt tiểu tử kia: "Điểm Điểm, tay di di bị thương, cho nên ma ma mới đút cho di di trước. Hiện tại ma ma không phải cũng đút cho ngươi ngay sao? Nếu lo ma ma không thương ngươi đến vậy, phải nghe lời ma ma nha, biết chưa? Đừng như di di chơi dao lại tự khiến bản thân bị thương." Nói xong, dùng tay xoa tóc tiểu tử kia, trong mắt tràn đầy yêu thương.
"Tiểu Tuyết... Ta cũng không phải là ham chơi nên bị cắt phải." Mạt Ngôn vừa ngậm miếng lê trong miệng chưa nhai hết vừa ra sức thanh minh cho bản thân. Nhưng Doãn Mộ Tuyết người ta chỉ lo trấn an tiểu tử kia, căn bản là không nghe lời nàng nói lọt vào trong tai.
Ăn xong hoa quả ba người lần lượt ngồi trên ghế sa lông xem TV, Mạt Ngôn thường xuyên liếc mắt qua phía bàn tay không cách nàng đến cm kia, không được tự nhiên cũng thấp thỏm đặt tay trên sô pha, ánh mắt vừa quan sát Doãn Mộ Tuyết, vừa lặng lẽ di chuyển tay dán đến gần tay của Doãn Mộ Tuyết.
"Ma ma, ta muốn ngồi bên này." Phim hoạt hình vừa hết, tiểu bất điểm tâm huyết dâng trào liền từ ghế bên kia đã chạy qua, đặt mông ngồi xuống chỗ chính giữa Doãn Mộ Tuyết và Mạt Ngôn. Thịt tại mông tiểu tử này thịt có chút nhiều, khẳng định không cảm giác được gì khác lạ đâu nha.
Mạt Ngôn nhíu mày bắt đầu chậm rãi rút tay ra từ phía dưới mông tiểu tử kia, nhanh chóng giấu đến phía sau lưng xoa mấy ngón tay của nàng, trên mặt còn phải lộ ra tươi cười nhìn tiểu bất điểm: "Điểm Điểm, ngày mai di di đón Liêu Vũ Hàn qua chơi với ngươi, có thấy vui không?"
Tiểu tử kia đoán chừng cũng không nhớ rõ trước đây nhóc đã từng yêu cầu chuyện gì, nghe Mạt Ngôn nói vậy, vẻ mặt nghiêm túc giải thích: "Liêu Vũ Hàn muốn về nhà với Lạc di, sẽ không đến đâu." Tiểu tử kia nói xong, ngáp dài, xem bộ dáng là buồn ngủ đến nơi rồi.
Quả thực không sai, chỉ chốc lát sau, tiểu tử kia liền dựa vào Doãn Mộ Tuyết mà ngủ. Thời điểm Doãn Mộ Tuyết muốn đứng dậy, Mạt Ngôn lại giành đứng lên trước, nhẹ ấn nàng ngồi xuống lại trên ghế sa lông, xoay người nhẹ nhàng ôm lấy tiểu tử kia đi đến lầu hai. Mạt Ngôn nhẹ nhàng giúp tiểu tử kia cởi áo khoác bên ngoài, sau đó cẩn thận đắp kín chăn mới đóng cửa đi xuống lầu.
Doãn Mộ Tuyết nghiêng người thả lỏng ngồi trên ghế sa lông, nghe được tiếng bước chân của Mạt Ngôn, nắm thật chặt tấm chăn mỏng trên người, biếng nhác khẽ nâng đầu hỏi người đang bước đến: "Không tỉnh đi?"
Doãn Mộ Tuyết khẳng định không biết ngọn đèn nhu hòa rọi vào trên người của nàng, nguyên bản là bộ dạng biếng nhác sớm đã biến hóa thành loại phong vị khác, đối với Mạt Ngôn mà nói chính là hấp dẫn trí mạng. Mạt Ngôn không tự chủ được nuốt xuống nước bọt, tim lại đập gia tốc thêm lần nữa, xuất hiện loại cảm giác khác thường từ bụng dưới truyền thẳng lên. Đi từ từ đến phía trước sô pha, cũng không dám ngẩng đầu nhìn Doãn Mộ Tuyết thêm lần nào, chỉ sợ âm thanh trong TV truyền ra cũng không át được thanh âm nhịp tim đang đập cuồng loạn của nàng.
Doãn Mộ Tuyết khẽ nhướng mày, nhẹ vén thảm đắp trên người, nâng đầu nói vọng qua chỗ Mạt Ngôn đang đứng: "Ngôn Ngôn,qua bên này đi, có thảm." Nói xong, ánh mắt lại nhìn vào hình ảnh trên TV.
"Tiểu Tuyết, chúng ta xem phim điện ảnh, được không?" Mạt Ngôn cầm lấy đĩa phim trên bàn thuận thế ngồi xuống bên người Doãn Mộ Tuyết, mặt bìa tinh mỹ bên ngoài tựa hồ đã nói lên được phần nào nội dung ái tình bên trong.
Kỳ thật chương trình TV đến tột cùng là đang chiếu thứ gì, Doãn Mộ Tuyết căn bản là không hề nghe thấy được. Ngay tại thời điểm tiểu tử kia ngồi chính giữa nàng và Mạt Ngôn, Doãn Mộ Tuyết cũng đã phát hiện Mạt Ngôn chậm rãi dời tay qua cạnh tay nàng, nàng hoàn toàn có thể bất động thanh sắc bắt lấy bàn tay đang dần dịch qua. Nhưng chẳng biết tại sao, trong lòng lại có điểm chờ mong được bàn tay ấy nắm chặt, chỉ cần là chút đụng chạm nhỏ nhặt cũng được.
"Nếu hay thì chúng ta liền xem phim điện ảnh đi. Lâu rồi ta cũng chưa xem lại." Doãn Mộ Tuyết lấy đĩa phim từ Mạt Ngôn đem bỏ vào trong đầu DVD xong liền quay lại ngồi xuống sô pha, khẽ kéo chăn trên người Mạt Ngôn xê dịch qua đắp lên người bản thân.
Đoạn mở đầu phim thật dài, cuối cùng cũng tiến nhập vào vấn đề chính, câu chuyện ái tình lãng mạn tươi đẹp luôn có thể đánh động vào lòng vô số người, khiến cho người khác không tự giác thâm nhập vào trong đó. Trên màn ảnh, thời điểm khi nam nữ chính đang thâm tình sóng vai đối diện nhau, đầu Doãn Mộ Tuyết không biết từ khi nào đã tựa vào trên vai của Mạt Ngôn.
"Thực đẹp, nếu trong thực tế cũng có câu chuyện tình yêu đẹp như thế thì tốt rồi." Doãn Mộ Tuyết cảm thán, có lẽ là trong cuộc hôn nhân với Tần Phong lúc trước đã khiến nàng chịu nhiều thương tổn, ngược lại càng khao khát mong muốn có được tình yêu rung động như trên màn ảnh.
Đầu Mạt Ngôn khẽ tựa vào đầu Doãn Mộ Tuyết, tay đang cầm chăn cũng nhẹ nhàng hạ xuống nắm lấy tay Doãn Mộ Tuyết, ánh mắt chăm chú nhìn màn hình, ngữ khí chậm rãi nhưng cực kỳ kiên định nói ra: "Tiểu Tuyết, nhất định ngươi sẽ gặp được, tin tưởng ta, nhất định sẽ có lúc ngươi gặp được."
Tình ca được tấu lên bởi tiếng đàn vĩ cầm vang lên đúng lúc, trên ghế sa lông hai người tựa hồ còn đang đắm chìm vào những suy tư miên man bất định, vẫn chưa phục hồi lại tinh thần. Thẳng đến khi trên màn hình hiện lên những dòng chữ cảm ơn khán giả thông báo kết thúc bộ phim, hai người vẫn tiếp tục dựa vào nhau, ai cũng không mảy may cử động chút nào.
Thực lâu sau, Mạt Ngôn hình như đã hạ quyết tâm rất lớn để có đủ dũng khí mở lời: "Tiểu Tuyết, ngươi và ta còn có Điểm Điểm cứ sống chung với nhau như vậy, ngươi có đồng ý không?"
Trong nháy mắt Doãn Mộ Tuyết tựa hồ như quên mất cách hô hấp, đầu hơi nâng lên lại chợt nhận thức được vị trí hiện tại của hai người: "Ngôn Ngôn, bất luận như thế nào, ngươi cũng đều sẽ là di di của Điểm Điểm." Doãn Mộ Tuyết không ngốc, Mạt Ngôn đã nói đếm như thế, nàng không phải không biết.
Mạt Ngôn ngồi thẳng người dậy, hai tay nắm lấy hai bờ vai của Doãn Mộ Tuyết, hai mắt nhìn thẳng Doãn Mộ Tuyết, ánh mắt nghiêm túc mở miệng lần nữa: "Tiểu Tuyết, ta không nghĩ chỉ làm di di của Điểm Điểm, ta nghĩ..." Câu nói kế tiếp còn chưa kịp thành lời, đã bị Doãn Mộ Tuyết dùng tay che miệng đè nén lại.
"Ta biết, ngươi hẳn là đã muốn đi ngủ, ta cũng cảm thấy buồn ngủ rồi, ân, ngủ ngon." Doãn Mộ Tuyết bối rối đứng lên chạy trở về phòng ngủ trên lầu hai, sau khi đóng chặt cánh cửa phòng lại quay lưng dựa vào, vỗ về trái tim đang đập rộn ràng không ngừng. Doãn Mộ Tuyết bị ý nghĩ khi nãy của chính bản thân khiến cho hoảng sợ, nàng thế nhưng thiếu chút nữa không khống chế được nghiêng người qua hôn lên môi Mạt Ngôn.
Miệng lưỡi giao triền, cảm giác với đối phương không có chút xa lạ nào, cọ xát lẫn nhau, trong lòng dường như đã được tình cảm lấp đầy, nhưng tựa hồ lại thiếu chút gì nữa, Doãn Mộ Tuyết không thể kiềm chế được nữa nắm lấy tay của người sau lưng nàng dời về phía giữa hai chân của nàng: "Ngôn Ngôn, ta muốn." "Ân..."
"A..." Sáng sớm, bị giấc mộng của chính bản thân làm cho tỉnh lại, Doãn Mộ Tuyết theo phản xạ liền thét chói tai lại bật người ngồi dậy từ trên giường, mắt nhìn tiểu tử bên cạnh vẫn còn đang ngủ say, lặng lẽ vươn tay dò xét xuống hạ thân. Trời ạ, nàng vừa nãy là mơ thấy gì trong mộng đây, thế nhưng... Doãn Mộ Tuyết nhanh chóng xuống giường tìm đồ lót và quần áo sạch đi vào phòng tắm.
Không ngừng dùng nước lạnh hất lên trên mặt nhưng vẫn không thể hạ được nhiệt độ nóng bỏng trên mặt hạ xuống, thời điểm Doãn Mộ Tuyết với khuôn mặt ửng hồng bước ra từ phòng tắm, vừa lúc đụng phải Mạt Ngôn đi ta từ trong phòng ngủ.
"Sớm a, tiểu Tuyết." Mạc Ngôn đã ăn mặc chỉnh tề, miệng nở nụ cười làm lộ ra răng nanh trắng nõn chào buổi sáng với Doãn Mộ Tuyết, dường như còn thoáng ngửi được mùi bạc hà thanh mát từ trên người này.
Trong nháy mắt, tim Doãn Mộ Tuyết lại đập thực nhanh, thật vất vả bình ổn lại tâm tình, cư nhiên bản thân lại dễ dàng nhanh chóng ngượng ngùng đến như thế. Doãn Mộ Tuyết có thể cảm giác được nhiệt độ hai má lại tăng lên, không dám ngẩng đầu nhìn Mạt Ngôn, cúi đầu nói tiếng: "Sớm.", liền bất an trở về trong phòng bản thân.
Toàn bộ buổi sáng, Doãn Mộ Tuyết đều tận lực không nhìn Mạt Ngôn, bởi vì mỗi khi nhìn đến, tình cảnh trong mộng lại tự động hiện lên rất sống động trong đầu nàng. Doãn Mộ Tuyết vốn dĩ luôn ngăn nắp gọn gàng, thế nhưng hiếm khi lại không chú ý đến như vậy, ra cửa liền sực nhớ nàng còn để vỏ đậu phộng trong phòng mà chưa quét dọn lại.
"Tiểu Tuyết, ngươi làm sao vậy, mặt sao lại hồng như vậy, phát sốt sao?" Thời điểm Mạt Ngôn ăn điểm tâm liền phát hiện Doãn Mộ Tuyết đỏ mặt đến bất thường, tuy nàng luôn cúi đầu, nhưng vẫn bị Mạt Ngôn phát hiện, lúc này vừa nghe nàng nói, mặt càng đỏ hơn, Mạt Ngôn đang muốn vươn tay sờ trán Doãn Mộ Tuyết, đã thấy Doãn Mộ Tuyết tránh qua bên cạnh.
"Không... không có việc gì. Chỉ là ăn mặc có chút dày, cảm thấy nóng chút thôi." Doãn Mộ Tuyết vừa nói vừa gỡ khăn quàng từ trên cổ xuống cầm trên tay. Ngoài phòng gió lạnh thổi lùa qua cổ, Doãn Mộ Tuyết không khỏi rùng mình.
Mạt Ngôn nhanh chóng cầm lấy khăn quàng trên tay Doãn Mộ Tuyết quấn lên cổ nàng lại lần nữa, làm xong còn đem hai nút áo khoác gài chặt lại, cuối cùng còn không quên dặn dò: "Phải cẩn thận, đề phòng bị cảm.Vẫn nên giữ ấm kỹ càng so với để bị lạnh thì tốt hơn."
Thời điểm ngón tay Mạt Ngôn rơi vào trong tầm mắt nàng, tràng cảnh trong mộng lại tái diễn trong đầu Doãn Mộ Tuyết thêm lần nữa, nhanh chóng dùng tay cản động tác của Mạt Ngôn lại: "Ngôn Ngôn, để ta tự làm là được rồi."