Edit: Mèo Sama
Beta: Asa
...oo...oo...oo...
Tần Phong ngồi trên ghế salon, đưa mắt nhìn Doãn Mộ Tuyết ở cửa, dừng lại hành động trên tay: "Trở lại?"
Doãn Mộ Tuyết chỉ đơn giản: "Ừ.", sau đó cầm trên tay túi đồ mới mua đi vào phòng bếp. Đem đồ vật trong túi cất vào tủ lạnh, máy móc đem chén bát chất đầy rửa kỹ rồi mới bắt đầu làm cơm chiều.
Biểu cảm trên mặt Doãn Mộ Tuyết cực kỳ lạnh lùng, chỉ thỉnh thoảng nghe thấy tiếng cười vui vẻ truyền từ phòng khách thì mới trở nên có chút nhu hòa.
Trên bàn cơm, Doãn Mộ Tuyết chỉ im lặng ăn phần cơm của mình, đôi khi nghiêng người lấy đồ ăn mà nàng không với tới đưa vào trong bát.
Tần Phong ăn xong liền đứng dậy đến nơi hắn hay cất rượu, nhưng tìm nửa ngày cũng không tìm thấy, vì vậy tức giận chất vấn Doãn Mộ Tuyết đang ngồi ăn cơm trên bàn "Sao chổi, sao ngươi lại không mua rượu cho ta?"
Bắt đầu từ khi nào thì trong miệng Tần Phong, Doãn Mộ Tuyết trở thành sao chổi rồi? Đại khái là từ khi hắn bắt đầu bán xe lấy tiền. Mẹ của Tần Phong, Trần Tuyết Hà là người trọng nam khinh nữ, chỉ vào Doãn Mộ Tuyết và Điểm Điểm mắng: "Từ lúc cái sao chổi ngươi kết hôn với con trai ta và sinh đứa nhỏ không mang lại may mắn kia thì sự nghiệp của nó ngày càng kém. Bây giờ tới lượt sao chổi ngươi làm hại nó đến xe cũng phải bán."
Xem ra những lời này đối với Tần Phong mà nói tựa như gáo nước lạnh dội hắn tỉnh lại. Vì sau khi hắn cẩn thận suy nghĩ lại thì thấy sự nghiệp của hắn bắt đầu đi xuống là từ khi Doãn Mộ Tuyết sinh Điểm Điểm, cuối cùng cũng hoàn toàn phá sản. Nhưng Điểm Điểm là con gái ruột của hắn, Tần Phong không đành lòng trách cứ, vì vậy hắn đem mọi tội lỗi đổ dồn lên người Doãn Mộ Tuyết, cho rằng mọi bất hạnh hiện tại của hắn đều do nàng mang lại.
Doãn Mộ Tuyết biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, vì vậy đứng dậy mang Điểm Điểm đang cầm bát cơm của mình kéo vào trong phòng nhỏ của nàng, đóng kỹ cửa phòng lại. Không để ý đến câu hỏi của Tần Phong, tiếp tục ngồi lại trên bàn ăn cơm.
"Lão tử đang hỏi ngươi, rượu ở đâu? Ha ha ăn, ngươi TM đồ sao chổi, chỉ có biết ăn thôi. Hôm nay lão tử cho ngươi ăn đủ."
Tần Phong tức giận tiến đến bên cạnh bàn nắm lấy tóc Doãn Mộ Tuyết, nhấn mặt nàng vào trong chén. Doãn Mộ Tuyết không có bất kỳ phản kháng nào, chỉ dùng tay đập vỡ chén dĩa trên bàn thành nhiều mảnh rồi cầm một mảnh nhỏ trong tay.
Tần Phong nghe thấy tiếng đập vỡ chén dĩa, động tác trên tay cũng từ từ dừng lại. Doãnh Mộ Tuyết chậm rãi đứng lên, cầm mảnh sứ nhỏ đặt trên cổ đứng nhìn Tần Phong, cười lạnh: " Tần Phong, ta chỉ cần dùng một ít sức, ngươi nói máu của ta có thể phun lên người ngươi không?"
Tần Phong bị thái độ khác thường của Doãn Mộ Tuyết dọa sợ, nhìn thấy trên cổ nàng đã có chút chảy máu. Hắn liền buông tóc nàng ra, miệng không ngừng mắng: "Kẻ điên, ngươi điên rồi! Ngươi không chỉ là sao chổi còn là một kẻ điên không biết gì."
Doãn Mộ Tuyết nhìn bóng dáng Tần Phong vừa mắng vừa rời khỏi, thế nhưng lại cười lớn. Tần Phong, không phải ngươi chê ta là sao chổi sao? Nếu trên người ngươi dính đầy máu của sao chổi thì đời này của ngươi sẽ không rửa sạch được, thoát không nổi ác vận do sao chổi mang lại.
"Ma ma, tay đau đau." Điểm Điểm bưng chén nhỏ từ trong phòng nàng đi ra thì nhìn thấy tay Doãn Mộ Tuyết đang chảy máu liền nức nở.
Doãn Mộ Tuyết nghe thấy tiếng của Điểm Điểm mới cúi đầu nhìn tay mình, ném mảnh chén dĩa dính đầy máu kia rồi ngồi xuống nhìn Điểm Điểm cười: "Điểm Điểm, đã ăn no chưa? Ma ma lấy thêm cơm cho con, được không?"
Điểm Điểm lắc đầu, không đưa cái bát đang cầm trong tay cho Doãn Mộ Tuyết, lại chỉ vào cổ nàng nói: "Ma ma, đau đau, để Điểm Điểm thổi."
Doãn Mộ Tuyết dùng tay lau sơ cổ mình, nhìn lại vừa thấy, thì ra chảy máu. Trách không được Điểm Điểm nói thổi vù vù. Doãn Mộ Tuyết cảm thấy thần kinh bị Tần Phong chiếu cố quá mức chu đáo đến mức nàng đã hoàn toàn không có cảm giác đau đớn qua vết cắt nhỏ này. Điều duy nhất nhắc nhở nàng đang bị thương là từng giọt từng giọt máu nhỏ xuống sàn nhà.
Nhìn Điểm Điểm không nói, Doãn Mộ Tuyết dùng tay trái chưa bị thương sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Điểm Điểm, thứ mà nàng nguyện ý dùng cả sinh mệnh của mình để đánh đổi, ôn nhu nói: "Điểm Điểm ngoan, mẹ không đau. Đi đánh răng rửa mặt rồi đi ngủ, được không?"
Lúc Doãn Mộ Tuyết đem Điểm Điểm đặt lên giường, nàng thu dọn tàn cục trong nhà ăn, sau đó Doãn Mộ Tuyết mới mở hòm thuốc băng bó lại vết thương trên tay và trên cổ của mình. Chuẩn bị mọi việc thật tốt, thời điểm nàng vào phòng Điểm Điểm, cuộn tròn thân thể ôm Điểm Điểm nhưng thật lâu cũng không thể ngủ được.
Trước kia Doãn Mộ Tuyết cho rằng người mà nàng yêu nhất ngoại trừ Điểm Điểm thì Tần Phong là người duy nhất trên đời này. Vì vậy cho dù Tần Phong không yêu nàng, đối xử với nàng ra sao, nàng cũng một lòng yêu hắn mà chọn cách nhẫn nhịn.
Chính tại thời khắc ngày hôm nay, nàng thiếu chút nữa đã tang mệnh dưới bánh xe, không có người cứu. Doãn Mộ Tuyết bỗng nhiên ngộ ra một điều sau khi sống sót qua tai nạn, thì ra nàng vẫn luôn xem nhẹ trên đời này còn có người mà nàng yêu, chính xác là nàng.
Một ly rồi lại một ly "Thanh U Lan" bị Mạt Ngôn uống cạn. Cuối cùng Thư Cầm cũng chịu không được mà đoạt chén rượu trong tay nàng, lo lắng hỏi: "Tiểu Ngôn, đừng uống nữa! Ngươi đâu phải là loại người hay lấy rượu giải sầu. Ngươi nói cho ta biết, hôm nay làm sao vậy? Là vì Tiểu Tuyết sao? Lần này, không, phải là một lần nữa nhờ đến thám tử tư giỏi nhất trong nước tìm kiếm sao? Rất nhanh sẽ tìm được thôi!"
Mạt Ngôn cười khổ, đoạt chén rượu trong tay Thư Cầm, uống một hơi cạn sạch: "Thư Cầm, ngươi yên tâm, ta không sao. Chỉ là muốn uống rượu mà thôi!"
Mạt Ngôn nguyện ý uống say, nhưng thế nào lại không say đây. Có lẽ khi say sẽ không đau khổ vì nhớ đến hình dáng không rõ của Tiểu Tuyết, say liền không thất vọng khi không có tin tức tốt về Tiểu Tuyết, lại không cần phải quan tâm đến nữ nhân chỉ vừa mới quen biết mà áy náy.
Nguyễn Băng Yến đứng sau quầy bar, ánh mắt một khắc cũng không rời khỏi trên người Mạt Ngôn. Hôm nay ánh mắt Mạt Ngôn làm nàng cảm thấy khó hiểu, ánh mắt kia làm trong lòng nàng dâng lên một tia hi vọng. Từ khi Nguyễn Băng Yến bắt đầu nhìn thấy Thư Cầm và Mạt Ngôn thì đã thích nàng, qua nhiều năm như vậy cũng một mực thích thầm. Nhưng mỗi lần nhìn đến ánh mắt không chứa mọi thứ kia, Nguyễn Băng Yến thật tuyệt vọng. Lần này, trong ánh mắt kia không như không quan tâm mọi thứ xung quanh, cũng không như ánh mắt khi nhắc tới Tiểu Tuyết, mà là hoàn toàn khác.
Cuối cùng Mạt Ngôn cũng say, mà còn say đến không biết trời đất, miệng không ngừng lẩm bẩm tên Tiểu Tuyết. Đôi khi Thư Cầm còn nghe thấy Mạt Ngôn nói vài tên vô nghĩa.
Thư Cầm đem Mạt Ngôn về nhà, liền đem nàng ném lên giường của mình, lập tức cũng thở gấp ra nằm bên cạnh. Mạt Ngôn so với nàng cao hơn cm, thể trọng cơ thể cũng không kém nhiều lắm, nhưng Thư Cầm cảm thấy khi Mạt Ngôn say thì mới được là chính bản thân nàng.
Thư Cầm đem Mạt Ngôn từ cửa kéo vào phòng ngủ, mệt đến mức thở không ngừng, còn có cảm giác bản thân trong nháy mắt già thêm vài tuổi.
"Tiểu Tuyết... Tiểu Tuyết... Doãn Mộ Tuyết..." Mặc dù Mạt Ngôn say đến mức như vậy nhưng cũng có thể chính xác ôm lấy gấu bông ở đầu giường kia vào trong ngực.