Editor: Kusami
Beta-er: Irisbui1609
Có thể đã có chút biết trước với tương lai, Lan thúc cũng đã có chút gấp gáp. Ăn xong bữa sáng, thúc lập tức đi về chỗ các tộc lão. Thế giới này tuy giống như Trung Quốc cổ đại, nhưng đã trải qua thời gian dài, Thước Nhạc phát hiện lịch sử nơi này phát triển rất chậm. Có lẽ bởi tu sĩ tồn tại, người thống trị thế giới này dường như có thể cai trị lâu hơn. Hơn nữa bởi sau lưng mỗi quốc gia đều có lực lượng siêu cấp tồn tại nên rất ít khi xảy ra chiến tranh. Mà mọi người luôn sống cuộc sống không chút thay đổi ấy, thứ duy nhất thay đổi cuộc sống của họ chính là đưa tử nữ đến Thánh Thành, hy vọng bọn họ có thể được môn phái tu sĩ chọn lựa. Như vậy cũng có nghĩa, cuộc sống của họ sẽ có thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Tuy nhiên cuộc sống nhất thành bất biến* như vậy cũng có cái lợi, ít nhất cuộc sống của họ an dật, tuy hàng năm đều có người vì thiên tai mà không thể sinh sống, bán thân làm nô lệ, cũng có không ít người bán nhi bán nữ** nhưng tình huống như vậy ở thôn Tam Họ gần như không gặp. Bọn họ bị cho là địa giới của Tương Viên thành, rời xa tu sĩ, như vậy cũng ít áp bách. Mà sinh sống cạnh rừng, cũng có nghĩa, mật độ dân cư nơi này của họ ít, lại hoang vắng. Tuy rằng cuộc sống không tốt lắm, nhưng tuyệt sẽ phải không có áo mặc không đủ cơm ăn. Nói tóm lại, thôn Tam Họ vẫn vô cùng an dật. Nhưng khi Lan thúc cảnh giác thấy khả năng tai họa, thúc cũng sẽ không bỏ qua, nạn tuyết rất có thể sẽ phá hủy cuộc sống của họ.
*nhất thành bất biến: một mực duy trì không chút thay đổi
**bán nhi bán nữ: bán con trai bán cả con gái
Tuy rằng Thước Nhạc cũng rất lo lắng, nhưng cậu không thể giúp quá nhiều, cũng không thể đi với Lan thúc ra ngoài. Việc mà cậu có thể làm là chuẩn bị thật nhiều trước khi tai họa giáng xuống, để cuộc sống nhà họ thoải mái chút. Có lẽ vào lúc tai họa giáng xuống sẽ làm chút việc trong khả năng.
Không lo về bên Lan thúc nữa, Thước Nhạc gọi mọi người trong nhà dậy. Lan thẩm, Lan Y, Lan Phi, vợ chồng Tiền gia, còn có hai đệ đệ của Sâm Kỳ, thêm một tỷ tỷ của cậu ta cũng tới giúp đỡ. Sâm gia có năm đứa con, nếu tính cả Sâm Ba thì phải có sáu đứa. Trên Sâm Kỳ còn có hai tỷ tỷ, bọn họ đều đã lấy chồng, hiện tại cũng đã có hài tử. Đại tỷ của cậu gả cho người Trần gia trong thôn, đúng là đệ đệ thúc gia nhà Tiền tẩu tử. Sâm gia, Lan gia, Trần gia là ba thế gia vọng tộc trong thôn Tam Họ, trước kia cũng từng nghe đệ đệ mình nhắc tới, hơn nữa còn là chuyện của tỷ tỷ mình, đại tỷ Sâm gia lần này cũng đến, vừa lúc giúp đỡ. Mặt khác cũng đến xem Thước Nhạc là ai, sao ai cũng khen tốt.
Năm thanh niên mà Thước Nhạc thấy ngày đó, hai người trong đó là nữ lang của Sâm gia, nhị nữ lang ở ngay thôn bên cạnh, cũng rất gần. Nhà Lan thúc và Sâm gia vốn gần nhau, hai nhà sân trước sân sau, hơn nữa Thước Nhạc bởi Sâm Ba nên cũng rất chăm sóc cho Sâm Kỳ, cho nên khi sáng nay Sâm Kỳ nghe nói Thước Nhạc muốn làm dưa chua đã trở về bảo huynh đệ sang giúp đỡ, dù sao tuyết rơi cũng không làm gì khác.
Thước Nhạc vừa thấy nhiều người như vậy thì cũng liền hỏi bọn họ có muốn cùng làm không, nếu cùng làm thì người đông cũng tiện hơn. Đối với đề nghị của cậu, Sâm gia Tiền gia đều rất thích. Sâm gia rất tin tưởng Thước Nhạc, dù sao Sâm Kỳ cũng học được rất nhiều từ cậu mà. Vợ chồng Tiền gia thì lại mù quáng ủng hộ cậu luôn rồi, dù sao sự cảm kích của họ với cậu cũng không thể nói hết trong một hai câu. Cho nên tất cả đều đồng ý.
Nhiều người nên cũng không cần Thước Nhạc ra tay, cậu bắt đầu chỉ huy toàn diện, để Lan thẩm tìm mấy cái chum lớn trong nhà. Trong nhà không có đồ chuyên để muối dưa nhưng mấy chum chứa nước cũng có thể làm được. Vì nhà đông người nên Thước Nhạc muốn làm nhiều một chút. Mùa đông vốn không có gì khác để ăn, làm nhiều chút cũng tốt.
Rửa sạch chum, lau khô nước, lấy cải trắng từ trong hầm ra, cắt gọt lại, sau đó đun hai nồi nước lớn, bên cạnh lại đặt thêm một thau nước lạnh cỡ lớn nữa, trần qua cải trắng trong nước rồi rồi lại dội qua nước lạnh, sau đó xếp ngay ngắn vào trong chum, cách một tầng lại rải một lớp muối, như vậy cứ xếp từng tầng một cho đến miệng chum. Bên trên dư lại chút khoảng trống, sau đó xử lý một vài củ cải không thể để nguyên như vậy, sau đó sắp thật chặt bên trên, bịt kín miệng chum lại, càng chặt càng tốt. Cải trắng nơi này không to như trên Địa Cầu nhưng thuần thiên nhiên không có ô nhiễm. Lượng nước cũng không nhiều bằng, như vậy cải trắng nhất định không xấu, chỉ cần làm tốt mọi mặt thì chờ một tháng sau có thể ăn rồi. Đến lễ mừng năm mới có thể làm món sủi cảo dưa chua.
Thực tế có mấy cách muối dưa chua lận, còn có loại đưa vào trong chum sau đó cho muối vào đổ nước, bên trên đặt một hòn đá lớn. Còn có cách muối của phương Nam nữa. Mà cách muối mà Thước Nhạc làm là học theo mẹ Thước, là cách mà họ làm khi sống ở nông thôn Đông Bắc.
Nhiều người sức mạnh, vốn cũng không cần đến nhiều người như vậy, Tiền tẩu tử cùng Tiền ca về nhà trước chuẩn bị, nhà bọn họ chỉ có hai người nên không ăn nhiều như vậy, nhưng nhà mẹ đẻ của Tiền tẩu ở đây, nên cũng muốn làm nhiều chút.
Làm xong cho Lan gia, đoàn người lại đến Tiền gia, bên đó đã chuẩn bị xong xuôi rồi. Làm lần thứ hai lại càng dễ hơn một chút, không tới một canh giờ đã làm xong thêm cả một chum lớn. Sau đó đến Sâm gia, đại tỷ Sâm gia cũng không nhịn nổi, về nhà cũng sửa sang lại một chiếc chum làm dưa chua.
Dưa chua cuối cùng cũng làm xong, về nhà thấy Lan thúc đã trở về, “Lan thúc, tộc thương lượng sao rồi?”
“Mấy tộc lão cũng khá coi trọng, nói tình huống năm nay cũng không khác mấy so với năm đó. Hiện tại đã thông báo cho người trong thôn chuẩn bị, các nhà các hộ đều phải đắp giường sưởi, chờ sau đợt tuyết rơi này sẽ sửa lại nhà cửa, tích trữ lương thực.”
Thước Nhạc nghĩ rằng hiện cũng chỉ có thể làm như vậy.
“Cũng đã thông báo đến những thôn xung quanh, đoán rằng cũng đều sẽ chuẩn bị, xa hơn nữa thì chúng ta không lo được. Ừm, tiểu Nhạc, tuyết ngừng thì ta tìm người khác đi cùng ngươi đến Tương Viên thành. Mấy ngày nay ta sợ không rời đi được.”
Thước Nhạc cười cười, “Lan thúc, không sao đâu, ta đã đi một lần, có thể tìm được, không thì để Lan Y đi với ta là được rồi.”
Lan thúc lắc đầu, “Không được, Lan Y còn nhỏ, vậy để Tuấn Bình đi theo ngươi đi, hắn làm việc ta mới yên tâm.” Thước Nhạc nghe thấy là người quen thì không nói gì nữa.
Hai ngày tiếp theo tuyết ngừng rơi, mà trời thì vẫn âm u như cũ, lục ca đã khôi phục hoàn toàn, quay lại nhà của mình, giờ ngoại trừ không thể vận động mạnh ra thì cũng đã có thể đi lại bình thường, nhưng vẫn còn phải tĩnh dưỡng. Cho dù có nhỏ hơn nữa thì cũng là phẫu thuật, cơ thể nhất định vẫn có chút thiếu hụt, còn cần tĩnh dưỡng thêm nữa.
Thước Nhạc đã làm xong xe ngựa, mỗi linh kiện đã làm xong sau đó ghép lại với nhau, cậu không sử dụng bất kỳ cái đinh nào, đúng chuẩn lắp ghép thành, như vậy rắn chắc lại bền đẹp, bốn bánh xe và cả thung xe rộng một mét rưỡi, dài hai mét ba, cao một mét sáu, hơn nữa bánh xe cách mặt đất khoảng một mét mốt, mét hai, cũng lớn cỡ trung.
Thước Nhạc không làm ghế ngồi trong xe mà làm một chiếc kháng mộc, kết hợp một chỗ với thùng xe. Vào xe thì bên phải là một bếp lò nhỏ, nhiệt độ trong bếp lò có thể làm nóng kháng mộc. Trước đó vì để đặt thông khí, cậu đã tìm được người làm chiếc bàn đồng đặc ở dưới kháng mộc, lúc trước vì để cho khói bay theo đường đó ra ngoài nên đã nghiên cứu rất lâu, cuối cùng vẫn nghĩ ra cách khắc trận pháp vào trên ống dẫn, cũng vì vậy mà dẫn tới Thước Nhạc thiết kế trận pháp khắp toàn xe luôn, trận tật phong, trận phòng hộ, trận cân bằng, phòng cháy, phòng thủy, chống bụi… Loạn hết cả lên, chỉ cần có ích với chiếc xe này cậu đều khắc lên hết. Hiệu quả rất rõ rệt, ít nhất đã giải quyết được vấn đề rung lắc của xe, cho dù bên ngoài có chấn động ra sao, người trong xe cũng sẽ không cảm thấy gì. Hơn nữa ngay cả nước ở trong vũng bùn cũng không thể văng lên nổi, khiến cho những thứ dùng để giảm sóc của cậu cũng không cần dùng đến. Dù sao so với chuyện dùng các biện pháp rườm rà để giảm xóc thì dùng trận pháp lại càng hiệu quả hơn, cũng để Thước Nhạc nhận thức được bản thân không phải người thường, nên có lẽ có thể sử dụng vài biện pháp đặc biệt để đạt được mục đích của mình. Cậu có chút quá mức bỏ qua truyền thừa trong đầu rồi.
Bên trái cửa là một cái ngăn kéo, đặt các loại hộp từ nhỏ đến lớn, có thể dùng để đựng điểm tâm, trà cụ. Ngăn kéo được làm bằng cách đặc biệt, sẽ không vì sẽ xóc nảy mà rơi ra ngoài, nhưng Thước Nhạc phát hiện trận cân bằng dùng rất tốt, bên trong xe vốn chẳng cảm thấy chấn động gì cả, cho nên những gì làm trước đó hoàn toàn không cần đến.
Bên phải kháng mộc có một khoảng không sâu khoảng hai mươi cm, bình thường trải chiếu nên không nhìn ra nhưng chỉ cần vén lên là có thể thấy được. Ngăn đó có thể mở ra, bên trong có đặt đồ, rộng hai mươi cm, dài ba mươi cm, có thể đặt rất nhiều thứ.
Ba mặt thùng xe đều làm cửa sổ, nhưng vì trời lạnh, thế giới này không có thuỷ tinh, cậu chỉ có thể làm cửa hình mạng nhện, bên ngoài dùng rèm che lại, cũng có thể kéo vào, cũng có một tầng rất dày, kéo rèm lại có thể bảo đảm vừa có thể nhìn ra bên ngoài lại vừa có thể giữ ấm. Hơn nữa rèm kia có độ trong suốt rất cao, cho dù không kéo ra cũng có thể thấy được bên ngoài.
Kỳ thật, đôi khi Thước Nhạc không nghĩ ra có thể làm thêm công năng gì nữa không? Bởi vì có không gian nên chỉ cần có một chiếc xe để di chuyển là được rồi, những thứ này chỉ là để che dấu thôi mà. Nhưng nếu cậu đã rơi xuống nơi này, đi lại cũng có chút phương tiện, nếu không thể bay tới bay lui thì hẳn không để lãng phí là được.
Ngày làm xong xe có cả đám người vây xem, kiểu dáng xe rất đơn giản nhưng Thước Nhạc điêu khắc rất nhiều hoa văn nho nhỏ trên xe khiến cho cả cỗ xe trở nên lịch sự tao nhã. Đây là chiếc xe màu nâu đậm, càng thiên về màu đen, bốn bánh xe khiến cho thùng xe thoạt nhìn càng thêm trầm ổn. Tuy nhiên Lan thúc vỗ thùng xe, thậm chí dùng tâng hơi nâng lên, “Tiểu nhạc, xe này của ngươi, ngựa có thể kéo được sao?”
Phù… Lan Y, Lan Phi đều phì cười. Vừa rồi lúc Thước Nhạc lắp xe họ đã phát hiện, thùng xe này nặng vô cùng, thùng xe này thoạt nhìn không quá lớn, họ còn thấy thùng xe lớn hơn nữa cơ, thùng xe trong nhà mấy quý nhân còn lớn hơn xe này nữa cơ. Xe này được làm hoàn toàn từ gỗ khiến cho người ta cảm thấy rất nặng, rất dày, phải mấy con ngựa mới có thể kéo nổi, hơn nữa khi tháo xe này ra nhất định rất mất sức.
Thước Nhạc nở nụ cười, sự thật thắng hùng biện, nếu không phải phát hiện trận pháp dùng rất tốt, cậu cũng không làm như vậy. Hơn nữa có vài trận pháp có thể mang lại hiệu quả vô cùng tốt ở thế giới này, có lẽ vì chúng hấp thu năng lượng càng đơn thuần.
Thấy trời đã nắng lên, Thước Nhạc đến chồng ngựa, dắt ngựa ra, đóng xe lên, sau đó tự mình đi lên, cầm dây cương thật dài trong tay. Thước Nhạc nhẹ rung tay, con ngựa bước lên phía trước, vốn không dừng lại, rất thuận lợi tiến bước. Mắt Lan Phi sáng lên, chạy hai bước ngồi lên trên đó.
Ra khỏi sân, Thước Nhạc hơi dùng sức rung dây cương, ngựa bắt đầu chạy. Mấy ngày nay tuyết rơi, tuyết vẫn còn đọng trên đường, nhưng không hề ảnh hưởng tới con ngựa này. Có lẽ bởi ngày nào Thước Nhạc cũng cho nó uống nước hồ, cơ thể ngựa này được cải thiện rất nhiều. Khi chạy về phía trước, dường như có gió xung quanh hắn thổi về phía trước dẹp hết tuyết sang hai bên tạo thành một con đường. Hơn nữa khiến Thước Nhạc cảm thấy rất ngạc nhiên là nơi có hố ở phía trước thì trước khi chân nó chạm đất thì đã bị lấp đầy, chẳng lẽ vì con ngựa này có hai thuộc tính? Cậu có lẽ nên tìm hiểu chút nữa về thế giới này.
Tốc độ cũng không vì thùng xe nặng mà chậm lại, vững vàng như trên đất bằng, thoải mái đến mức khiến Thước Nhạc nghĩ ô tô cũng chỉ đến thế mà thôi. Tiến tiến bước bước chợt dừng lại, thùng xe và ngựa hoàn toàn đồng bộ. Hiệu quả có được còn tốt hơn so với suy nghĩ của cậu, thậm chí còn không cần có người khống chế, đều do ngựa tự xử lý, hoàn toàn không thành vấn đề.
Chờ đến khi chạy về nhà, Lan Phi há miệng cười to, Thước Nhạc thấy gió kia đã thổi hết vào bụng cậu ta rồi, không chừng tối nay lại đau bụng ấy chứ. Con ngựa tựa hồ cũng rất hưng phấn, chờ đến lúc Thước Nhạc xuống xe thì cọ đầu qua, lộ ra vẻ mặt sung sướng. Có lẽ, nó cũng muốn lựa chọn công cụ.
Mấy người Lan thúc cũng ngồi lên xe thử cảm nhận một chút, hiệu quả rất tốt. Tam thúc thậm chí muốn mở miệng nhờ Thước Nhạc làm cho một chiếc nữa, Thước Nhạc cũng khó từ chối, nhưng chiếc xe này sử dụng rất nhiều bùa chú. Hơn nữa còn dùng nguyên liệu trong không gian làm ra, nếu sử dụng tài liệu ở huyện làm ra sợ rằng không thể đạt được hiệu quả như vậy, cũng không thể khắc bùa dễ dàng như thế, huống chi nếu làm rồi, sợ rằng sau này sẽ phiền toái. Cho nên cậu chỉ có thể nói, đây là con ngựa tự nguyện. Ngựa này đã có thể xác định có hai thuộc tính, vốn không dễ tìm. Mà giá của nó cũng không phải họ có thể trả được, bò lại kéo không nổi.
Dù vậy, tam thúc vẫn không hết hy vọng, có lẽ không tin cách nói của Thước Nhạc, kéo bò nhà Lan thúc đến kéo thử xem có được không. Thước Nhạc cũng không phản đối, chỉ đứng bên cạnh cười cười, nhìn xem sao. Trong lòng Lan thúc cũng không vui, nhưng mà là huynh đệ nhà mình nên khó mà nói gì được, hơi nhíu mày.
Kết quả thực nghiệm đã được xác minh, bởi không ngờ xe lại có hiệu quả tốt như vậy, Thước Nhạc thấy thật chói mắt, tất không thể để xe đi lại bình thường, chỉ cần dùng tinh thần lực hơi kéo xe lại là được. Thấy bò bước đi khó khăn, tam thúc chỉ có thể từ bỏ suy nghĩ trong đầu, khi nhìn về phía con ngựa thì có hơi hâm mộ ghen tị.
Lan thúc rất bất mãn với chuyện này, đến tối cũng không giữ tam thúc lại ăn cơm. Đến khi ăn cơm, thúc còn xin lỗi và giải thích với Thước Nhạc, nhưng cậu không để bụng. Cậu cũng đâu cho rằng tất cả mọi người đều có tính cách giống như Lan thúc. Kiến thức tam thúc có hạn nên mới có phản ứng như vậy. Kỳ thật, hai ngày nay cậu cũng đã nhận ra, thúc ta cũng có hơi muốn chiếm lợi từ người khác, nhưng tính cách vẫn rất tốt bụng. Thước Nhạc lại không có quan hệ gì với họ nên cũng không bận tâm. Có điều, cậu chữa bệnh cho lục ca, thế nhưng nhà tam thúc lại chẳng được ơn nhờ câu nào, khi cậu làm dưa muối cũng không đến giúp, đã vậy lần này còn muốn nhờ cậu làm này làm kia, cũng quả thật không vui được. Có lẽ bởi người với người có khác biệt, cậu thật ra cũng không thấy sao cả, chỉ thấy sống với người như vậy có hơi không thoải mái. Lan Sinh và lục ca lại rất tốt, đáng tiếc lại không quản nhà. Điều này cũng khiến Thước Nhạc nhận ra, không phải ai cũng giống ai, sau này cậu cần chú ý làm việc.
Beta-er: Irisbui1609
Có thể đã có chút biết trước với tương lai, Lan thúc cũng đã có chút gấp gáp. Ăn xong bữa sáng, thúc lập tức đi về chỗ các tộc lão. Thế giới này tuy giống như Trung Quốc cổ đại, nhưng đã trải qua thời gian dài, Thước Nhạc phát hiện lịch sử nơi này phát triển rất chậm. Có lẽ bởi tu sĩ tồn tại, người thống trị thế giới này dường như có thể cai trị lâu hơn. Hơn nữa bởi sau lưng mỗi quốc gia đều có lực lượng siêu cấp tồn tại nên rất ít khi xảy ra chiến tranh. Mà mọi người luôn sống cuộc sống không chút thay đổi ấy, thứ duy nhất thay đổi cuộc sống của họ chính là đưa tử nữ đến Thánh Thành, hy vọng bọn họ có thể được môn phái tu sĩ chọn lựa. Như vậy cũng có nghĩa, cuộc sống của họ sẽ có thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Tuy nhiên cuộc sống nhất thành bất biến* như vậy cũng có cái lợi, ít nhất cuộc sống của họ an dật, tuy hàng năm đều có người vì thiên tai mà không thể sinh sống, bán thân làm nô lệ, cũng có không ít người bán nhi bán nữ** nhưng tình huống như vậy ở thôn Tam Họ gần như không gặp. Bọn họ bị cho là địa giới của Tương Viên thành, rời xa tu sĩ, như vậy cũng ít áp bách. Mà sinh sống cạnh rừng, cũng có nghĩa, mật độ dân cư nơi này của họ ít, lại hoang vắng. Tuy rằng cuộc sống không tốt lắm, nhưng tuyệt sẽ phải không có áo mặc không đủ cơm ăn. Nói tóm lại, thôn Tam Họ vẫn vô cùng an dật. Nhưng khi Lan thúc cảnh giác thấy khả năng tai họa, thúc cũng sẽ không bỏ qua, nạn tuyết rất có thể sẽ phá hủy cuộc sống của họ.
*nhất thành bất biến: một mực duy trì không chút thay đổi
**bán nhi bán nữ: bán con trai bán cả con gái
Tuy rằng Thước Nhạc cũng rất lo lắng, nhưng cậu không thể giúp quá nhiều, cũng không thể đi với Lan thúc ra ngoài. Việc mà cậu có thể làm là chuẩn bị thật nhiều trước khi tai họa giáng xuống, để cuộc sống nhà họ thoải mái chút. Có lẽ vào lúc tai họa giáng xuống sẽ làm chút việc trong khả năng.
Không lo về bên Lan thúc nữa, Thước Nhạc gọi mọi người trong nhà dậy. Lan thẩm, Lan Y, Lan Phi, vợ chồng Tiền gia, còn có hai đệ đệ của Sâm Kỳ, thêm một tỷ tỷ của cậu ta cũng tới giúp đỡ. Sâm gia có năm đứa con, nếu tính cả Sâm Ba thì phải có sáu đứa. Trên Sâm Kỳ còn có hai tỷ tỷ, bọn họ đều đã lấy chồng, hiện tại cũng đã có hài tử. Đại tỷ của cậu gả cho người Trần gia trong thôn, đúng là đệ đệ thúc gia nhà Tiền tẩu tử. Sâm gia, Lan gia, Trần gia là ba thế gia vọng tộc trong thôn Tam Họ, trước kia cũng từng nghe đệ đệ mình nhắc tới, hơn nữa còn là chuyện của tỷ tỷ mình, đại tỷ Sâm gia lần này cũng đến, vừa lúc giúp đỡ. Mặt khác cũng đến xem Thước Nhạc là ai, sao ai cũng khen tốt.
Năm thanh niên mà Thước Nhạc thấy ngày đó, hai người trong đó là nữ lang của Sâm gia, nhị nữ lang ở ngay thôn bên cạnh, cũng rất gần. Nhà Lan thúc và Sâm gia vốn gần nhau, hai nhà sân trước sân sau, hơn nữa Thước Nhạc bởi Sâm Ba nên cũng rất chăm sóc cho Sâm Kỳ, cho nên khi sáng nay Sâm Kỳ nghe nói Thước Nhạc muốn làm dưa chua đã trở về bảo huynh đệ sang giúp đỡ, dù sao tuyết rơi cũng không làm gì khác.
Thước Nhạc vừa thấy nhiều người như vậy thì cũng liền hỏi bọn họ có muốn cùng làm không, nếu cùng làm thì người đông cũng tiện hơn. Đối với đề nghị của cậu, Sâm gia Tiền gia đều rất thích. Sâm gia rất tin tưởng Thước Nhạc, dù sao Sâm Kỳ cũng học được rất nhiều từ cậu mà. Vợ chồng Tiền gia thì lại mù quáng ủng hộ cậu luôn rồi, dù sao sự cảm kích của họ với cậu cũng không thể nói hết trong một hai câu. Cho nên tất cả đều đồng ý.
Nhiều người nên cũng không cần Thước Nhạc ra tay, cậu bắt đầu chỉ huy toàn diện, để Lan thẩm tìm mấy cái chum lớn trong nhà. Trong nhà không có đồ chuyên để muối dưa nhưng mấy chum chứa nước cũng có thể làm được. Vì nhà đông người nên Thước Nhạc muốn làm nhiều một chút. Mùa đông vốn không có gì khác để ăn, làm nhiều chút cũng tốt.
Rửa sạch chum, lau khô nước, lấy cải trắng từ trong hầm ra, cắt gọt lại, sau đó đun hai nồi nước lớn, bên cạnh lại đặt thêm một thau nước lạnh cỡ lớn nữa, trần qua cải trắng trong nước rồi rồi lại dội qua nước lạnh, sau đó xếp ngay ngắn vào trong chum, cách một tầng lại rải một lớp muối, như vậy cứ xếp từng tầng một cho đến miệng chum. Bên trên dư lại chút khoảng trống, sau đó xử lý một vài củ cải không thể để nguyên như vậy, sau đó sắp thật chặt bên trên, bịt kín miệng chum lại, càng chặt càng tốt. Cải trắng nơi này không to như trên Địa Cầu nhưng thuần thiên nhiên không có ô nhiễm. Lượng nước cũng không nhiều bằng, như vậy cải trắng nhất định không xấu, chỉ cần làm tốt mọi mặt thì chờ một tháng sau có thể ăn rồi. Đến lễ mừng năm mới có thể làm món sủi cảo dưa chua.
Thực tế có mấy cách muối dưa chua lận, còn có loại đưa vào trong chum sau đó cho muối vào đổ nước, bên trên đặt một hòn đá lớn. Còn có cách muối của phương Nam nữa. Mà cách muối mà Thước Nhạc làm là học theo mẹ Thước, là cách mà họ làm khi sống ở nông thôn Đông Bắc.
Nhiều người sức mạnh, vốn cũng không cần đến nhiều người như vậy, Tiền tẩu tử cùng Tiền ca về nhà trước chuẩn bị, nhà bọn họ chỉ có hai người nên không ăn nhiều như vậy, nhưng nhà mẹ đẻ của Tiền tẩu ở đây, nên cũng muốn làm nhiều chút.
Làm xong cho Lan gia, đoàn người lại đến Tiền gia, bên đó đã chuẩn bị xong xuôi rồi. Làm lần thứ hai lại càng dễ hơn một chút, không tới một canh giờ đã làm xong thêm cả một chum lớn. Sau đó đến Sâm gia, đại tỷ Sâm gia cũng không nhịn nổi, về nhà cũng sửa sang lại một chiếc chum làm dưa chua.
Dưa chua cuối cùng cũng làm xong, về nhà thấy Lan thúc đã trở về, “Lan thúc, tộc thương lượng sao rồi?”
“Mấy tộc lão cũng khá coi trọng, nói tình huống năm nay cũng không khác mấy so với năm đó. Hiện tại đã thông báo cho người trong thôn chuẩn bị, các nhà các hộ đều phải đắp giường sưởi, chờ sau đợt tuyết rơi này sẽ sửa lại nhà cửa, tích trữ lương thực.”
Thước Nhạc nghĩ rằng hiện cũng chỉ có thể làm như vậy.
“Cũng đã thông báo đến những thôn xung quanh, đoán rằng cũng đều sẽ chuẩn bị, xa hơn nữa thì chúng ta không lo được. Ừm, tiểu Nhạc, tuyết ngừng thì ta tìm người khác đi cùng ngươi đến Tương Viên thành. Mấy ngày nay ta sợ không rời đi được.”
Thước Nhạc cười cười, “Lan thúc, không sao đâu, ta đã đi một lần, có thể tìm được, không thì để Lan Y đi với ta là được rồi.”
Lan thúc lắc đầu, “Không được, Lan Y còn nhỏ, vậy để Tuấn Bình đi theo ngươi đi, hắn làm việc ta mới yên tâm.” Thước Nhạc nghe thấy là người quen thì không nói gì nữa.
Hai ngày tiếp theo tuyết ngừng rơi, mà trời thì vẫn âm u như cũ, lục ca đã khôi phục hoàn toàn, quay lại nhà của mình, giờ ngoại trừ không thể vận động mạnh ra thì cũng đã có thể đi lại bình thường, nhưng vẫn còn phải tĩnh dưỡng. Cho dù có nhỏ hơn nữa thì cũng là phẫu thuật, cơ thể nhất định vẫn có chút thiếu hụt, còn cần tĩnh dưỡng thêm nữa.
Thước Nhạc đã làm xong xe ngựa, mỗi linh kiện đã làm xong sau đó ghép lại với nhau, cậu không sử dụng bất kỳ cái đinh nào, đúng chuẩn lắp ghép thành, như vậy rắn chắc lại bền đẹp, bốn bánh xe và cả thung xe rộng một mét rưỡi, dài hai mét ba, cao một mét sáu, hơn nữa bánh xe cách mặt đất khoảng một mét mốt, mét hai, cũng lớn cỡ trung.
Thước Nhạc không làm ghế ngồi trong xe mà làm một chiếc kháng mộc, kết hợp một chỗ với thùng xe. Vào xe thì bên phải là một bếp lò nhỏ, nhiệt độ trong bếp lò có thể làm nóng kháng mộc. Trước đó vì để đặt thông khí, cậu đã tìm được người làm chiếc bàn đồng đặc ở dưới kháng mộc, lúc trước vì để cho khói bay theo đường đó ra ngoài nên đã nghiên cứu rất lâu, cuối cùng vẫn nghĩ ra cách khắc trận pháp vào trên ống dẫn, cũng vì vậy mà dẫn tới Thước Nhạc thiết kế trận pháp khắp toàn xe luôn, trận tật phong, trận phòng hộ, trận cân bằng, phòng cháy, phòng thủy, chống bụi… Loạn hết cả lên, chỉ cần có ích với chiếc xe này cậu đều khắc lên hết. Hiệu quả rất rõ rệt, ít nhất đã giải quyết được vấn đề rung lắc của xe, cho dù bên ngoài có chấn động ra sao, người trong xe cũng sẽ không cảm thấy gì. Hơn nữa ngay cả nước ở trong vũng bùn cũng không thể văng lên nổi, khiến cho những thứ dùng để giảm sóc của cậu cũng không cần dùng đến. Dù sao so với chuyện dùng các biện pháp rườm rà để giảm xóc thì dùng trận pháp lại càng hiệu quả hơn, cũng để Thước Nhạc nhận thức được bản thân không phải người thường, nên có lẽ có thể sử dụng vài biện pháp đặc biệt để đạt được mục đích của mình. Cậu có chút quá mức bỏ qua truyền thừa trong đầu rồi.
Bên trái cửa là một cái ngăn kéo, đặt các loại hộp từ nhỏ đến lớn, có thể dùng để đựng điểm tâm, trà cụ. Ngăn kéo được làm bằng cách đặc biệt, sẽ không vì sẽ xóc nảy mà rơi ra ngoài, nhưng Thước Nhạc phát hiện trận cân bằng dùng rất tốt, bên trong xe vốn chẳng cảm thấy chấn động gì cả, cho nên những gì làm trước đó hoàn toàn không cần đến.
Bên phải kháng mộc có một khoảng không sâu khoảng hai mươi cm, bình thường trải chiếu nên không nhìn ra nhưng chỉ cần vén lên là có thể thấy được. Ngăn đó có thể mở ra, bên trong có đặt đồ, rộng hai mươi cm, dài ba mươi cm, có thể đặt rất nhiều thứ.
Ba mặt thùng xe đều làm cửa sổ, nhưng vì trời lạnh, thế giới này không có thuỷ tinh, cậu chỉ có thể làm cửa hình mạng nhện, bên ngoài dùng rèm che lại, cũng có thể kéo vào, cũng có một tầng rất dày, kéo rèm lại có thể bảo đảm vừa có thể nhìn ra bên ngoài lại vừa có thể giữ ấm. Hơn nữa rèm kia có độ trong suốt rất cao, cho dù không kéo ra cũng có thể thấy được bên ngoài.
Kỳ thật, đôi khi Thước Nhạc không nghĩ ra có thể làm thêm công năng gì nữa không? Bởi vì có không gian nên chỉ cần có một chiếc xe để di chuyển là được rồi, những thứ này chỉ là để che dấu thôi mà. Nhưng nếu cậu đã rơi xuống nơi này, đi lại cũng có chút phương tiện, nếu không thể bay tới bay lui thì hẳn không để lãng phí là được.
Ngày làm xong xe có cả đám người vây xem, kiểu dáng xe rất đơn giản nhưng Thước Nhạc điêu khắc rất nhiều hoa văn nho nhỏ trên xe khiến cho cả cỗ xe trở nên lịch sự tao nhã. Đây là chiếc xe màu nâu đậm, càng thiên về màu đen, bốn bánh xe khiến cho thùng xe thoạt nhìn càng thêm trầm ổn. Tuy nhiên Lan thúc vỗ thùng xe, thậm chí dùng tâng hơi nâng lên, “Tiểu nhạc, xe này của ngươi, ngựa có thể kéo được sao?”
Phù… Lan Y, Lan Phi đều phì cười. Vừa rồi lúc Thước Nhạc lắp xe họ đã phát hiện, thùng xe này nặng vô cùng, thùng xe này thoạt nhìn không quá lớn, họ còn thấy thùng xe lớn hơn nữa cơ, thùng xe trong nhà mấy quý nhân còn lớn hơn xe này nữa cơ. Xe này được làm hoàn toàn từ gỗ khiến cho người ta cảm thấy rất nặng, rất dày, phải mấy con ngựa mới có thể kéo nổi, hơn nữa khi tháo xe này ra nhất định rất mất sức.
Thước Nhạc nở nụ cười, sự thật thắng hùng biện, nếu không phải phát hiện trận pháp dùng rất tốt, cậu cũng không làm như vậy. Hơn nữa có vài trận pháp có thể mang lại hiệu quả vô cùng tốt ở thế giới này, có lẽ vì chúng hấp thu năng lượng càng đơn thuần.
Thấy trời đã nắng lên, Thước Nhạc đến chồng ngựa, dắt ngựa ra, đóng xe lên, sau đó tự mình đi lên, cầm dây cương thật dài trong tay. Thước Nhạc nhẹ rung tay, con ngựa bước lên phía trước, vốn không dừng lại, rất thuận lợi tiến bước. Mắt Lan Phi sáng lên, chạy hai bước ngồi lên trên đó.
Ra khỏi sân, Thước Nhạc hơi dùng sức rung dây cương, ngựa bắt đầu chạy. Mấy ngày nay tuyết rơi, tuyết vẫn còn đọng trên đường, nhưng không hề ảnh hưởng tới con ngựa này. Có lẽ bởi ngày nào Thước Nhạc cũng cho nó uống nước hồ, cơ thể ngựa này được cải thiện rất nhiều. Khi chạy về phía trước, dường như có gió xung quanh hắn thổi về phía trước dẹp hết tuyết sang hai bên tạo thành một con đường. Hơn nữa khiến Thước Nhạc cảm thấy rất ngạc nhiên là nơi có hố ở phía trước thì trước khi chân nó chạm đất thì đã bị lấp đầy, chẳng lẽ vì con ngựa này có hai thuộc tính? Cậu có lẽ nên tìm hiểu chút nữa về thế giới này.
Tốc độ cũng không vì thùng xe nặng mà chậm lại, vững vàng như trên đất bằng, thoải mái đến mức khiến Thước Nhạc nghĩ ô tô cũng chỉ đến thế mà thôi. Tiến tiến bước bước chợt dừng lại, thùng xe và ngựa hoàn toàn đồng bộ. Hiệu quả có được còn tốt hơn so với suy nghĩ của cậu, thậm chí còn không cần có người khống chế, đều do ngựa tự xử lý, hoàn toàn không thành vấn đề.
Chờ đến khi chạy về nhà, Lan Phi há miệng cười to, Thước Nhạc thấy gió kia đã thổi hết vào bụng cậu ta rồi, không chừng tối nay lại đau bụng ấy chứ. Con ngựa tựa hồ cũng rất hưng phấn, chờ đến lúc Thước Nhạc xuống xe thì cọ đầu qua, lộ ra vẻ mặt sung sướng. Có lẽ, nó cũng muốn lựa chọn công cụ.
Mấy người Lan thúc cũng ngồi lên xe thử cảm nhận một chút, hiệu quả rất tốt. Tam thúc thậm chí muốn mở miệng nhờ Thước Nhạc làm cho một chiếc nữa, Thước Nhạc cũng khó từ chối, nhưng chiếc xe này sử dụng rất nhiều bùa chú. Hơn nữa còn dùng nguyên liệu trong không gian làm ra, nếu sử dụng tài liệu ở huyện làm ra sợ rằng không thể đạt được hiệu quả như vậy, cũng không thể khắc bùa dễ dàng như thế, huống chi nếu làm rồi, sợ rằng sau này sẽ phiền toái. Cho nên cậu chỉ có thể nói, đây là con ngựa tự nguyện. Ngựa này đã có thể xác định có hai thuộc tính, vốn không dễ tìm. Mà giá của nó cũng không phải họ có thể trả được, bò lại kéo không nổi.
Dù vậy, tam thúc vẫn không hết hy vọng, có lẽ không tin cách nói của Thước Nhạc, kéo bò nhà Lan thúc đến kéo thử xem có được không. Thước Nhạc cũng không phản đối, chỉ đứng bên cạnh cười cười, nhìn xem sao. Trong lòng Lan thúc cũng không vui, nhưng mà là huynh đệ nhà mình nên khó mà nói gì được, hơi nhíu mày.
Kết quả thực nghiệm đã được xác minh, bởi không ngờ xe lại có hiệu quả tốt như vậy, Thước Nhạc thấy thật chói mắt, tất không thể để xe đi lại bình thường, chỉ cần dùng tinh thần lực hơi kéo xe lại là được. Thấy bò bước đi khó khăn, tam thúc chỉ có thể từ bỏ suy nghĩ trong đầu, khi nhìn về phía con ngựa thì có hơi hâm mộ ghen tị.
Lan thúc rất bất mãn với chuyện này, đến tối cũng không giữ tam thúc lại ăn cơm. Đến khi ăn cơm, thúc còn xin lỗi và giải thích với Thước Nhạc, nhưng cậu không để bụng. Cậu cũng đâu cho rằng tất cả mọi người đều có tính cách giống như Lan thúc. Kiến thức tam thúc có hạn nên mới có phản ứng như vậy. Kỳ thật, hai ngày nay cậu cũng đã nhận ra, thúc ta cũng có hơi muốn chiếm lợi từ người khác, nhưng tính cách vẫn rất tốt bụng. Thước Nhạc lại không có quan hệ gì với họ nên cũng không bận tâm. Có điều, cậu chữa bệnh cho lục ca, thế nhưng nhà tam thúc lại chẳng được ơn nhờ câu nào, khi cậu làm dưa muối cũng không đến giúp, đã vậy lần này còn muốn nhờ cậu làm này làm kia, cũng quả thật không vui được. Có lẽ bởi người với người có khác biệt, cậu thật ra cũng không thấy sao cả, chỉ thấy sống với người như vậy có hơi không thoải mái. Lan Sinh và lục ca lại rất tốt, đáng tiếc lại không quản nhà. Điều này cũng khiến Thước Nhạc nhận ra, không phải ai cũng giống ai, sau này cậu cần chú ý làm việc.