Hoa Khai đứng ở một bên nhìn mọi việc diễn ra trước mắt. Trong lòng nàng cảm thấy hơi phức tạp, đó là thân thể của mình, bây giờ lại bị ôm chặt như vậy. Đó là giọng nói của mình, lại nói những lời mình sẽ không bao giờ nói.
Trong lúc Tử Trúc vẫn còn ôm “Hoa Khai”, nữ tử đã thoát hồn ra ngoài. Tử Trúc lập tức cảm giác được người trong lòng hình như không còn chút khí lực nào, xụi lơ tựa vào người hắn. Tử Trúc nghi hoặc tách nàng ra một khoảng, mới phát hiện hai mắt Hoa Khai đã nhắm nghiền, gương mặt trắng bệch không còn chút sinh khí. Tử Trúc run run đưa tay để dưới mũi nàng, cũng không cảm giác được nàng đang thở.
Tử Trúc quá sợ hãi. Hắn đau khổ lắc lắc thân thể Hoa Khai. Vị đạo sĩ ở cách đó không xa vẫn đang tập trung làm phép cũng nhận ra có chuyện, vội vàng đi về phía Tử Trúc.
Hình như vị đạo sĩ không thấy hồn phách Hoa Khai đang đứng một bên, trực tiếp đi xuyên qua người nàng. Hoa Khai cảm thấy hơi khó hiểu, không phải sư phụ cũng giống mình, có thể thấy được ma quỷ sao? Vì sao người không nhìn thấy mình?
Nữ tử áo trắng bước ra từ trong thân thể Hoa Khai, rơi nước mắt bước đến cạnh nàng nói: “Xin cô đừng nói cho chàng biết sự tồn tại của ta.”
“Vì sao?”
“Bởi vì chàng nhất định sẽ không yêu ta, ta cần gì phải cho chàng biết?” Hai mắt nữ tử đẫm lệ. “Cám ơn cô cho ta mượn thân thể. Có thể được chàng ôm như vậy, ta không còn gì hối tiếc. Mặc dù ta biết chàng không phải ôm ta… Để báo đáp cô, ta sẽ giúp cô bắt nữ quỷ kia. Xin cô cứ đợi tin của ta.” Dứt lời, nàng xoay người bỏ đi. Gió lạnh cuốn lấy mái tóc và tà áo trắng của nàng bay bay, bóng lưng kia trông vô cùng bi thương.
Hoa Khai nhìn nữ tử áo trắng đi rồi, liền xoay người nhìn mình vẫn đang nằm trên đất.
Lúc đó vị đạo sĩ vẫn ở cạnh xác nàng tụng kinh cầu hồn. Còn Tử Trúc thử rất nhiều phương pháp cũng không thể khiến nàng tỉnh lại. Hắn tuyệt vọng, vừa ôm chặt thân thể nàng vừa khóc, quyết không buông ra, miệng lẩm bẩm nói: “Hoa Khai, muội tỉnh lại đi… tỉnh lại đi.” Ánh mắt đã mơ hồ tan rã.
Nỗi tuyệt vọng lớn nhất trên đời, không phải là từ đầu đã không có hy vọng, mà là mang lại hy vọng sau đó lại không chút lưu tình cướp đi. Bây giờ Tử Trúc ôm thi thể của Hoa Khai, cũng đáng thương như lúc đó Hoa Khai ôm thi thể Bạch Thảo.
Hoa Khai trầm mặc một lúc rồi xoay người nhập vào thể xác mình. Nàng từ từ mở mắt, nhẹ nhàng nói với vị đạo sĩ: “Sư phụ, con không sao.” Dứt lời, nàng tránh khỏi vòng tay Tử Trúc, đứng lên.
Dường như vị đạo đĩ và Tử Trúc vẫn chưa hồi phục tinh thần, trân trối nhìn Hoa Khai sửa sang lại y phục vừa xộc xệch vừa bẩn của mình. Mãi một lúc sau, vẫn là vị đạo sĩ nhanh chóng lấy lại bình tĩnh trước, vội vàng đi đến cạnh Hoa Khai cầm tay nàng lên bắt mạch. Lúc cảm nhận được mạch nàng đang đập mới thật sự thở phào nhẹ nhõm, nói: “Cảm ơn trời đất, Phật Tổ phù hộ độ trì!” Vị đạo sĩ bật khóc, lệ rơi trên gương mặt già nua: “Chừng nào thì con mới có thể sửa cái tính cố chấp! Sớm muộn gì con cũng hại chết chính mình!”
Hoa Khai nhìn vị đạo sĩ khóc thương tâm như thế, nàng biết mình đã thật sự làm người bị kinh sợ, nhưng chỉ có thể nói: “Sư phụ, con đã đến Quỷ Môn quan một chuyến, cũng coi như đã chết một lần. Hơn nữa không phải người đã nói, tất cả đều có số mệnh hết rồi sao? Diêm Vương muốn con canh ba chết, ai dám giữ con đến canh năm? Nếu như vậy, con cần gì phải sợ? Lúc nào con phải chết, Diêm Vương nhất định không bỏ qua. Lúc con chưa phải chết, ông ta cũng không thể chứa chấp. Người xem, ông ấy đã để con quay lại rồi.”
Vị đạo sĩ cũng nhận ra mình đã thất thố, nhanh chóng lau nước mắt, thở dài một hơi. Hơn nữa, ông hiểu một điều, nếu không cố chấp thì không phải là Hoa Khai.
Tử Trúc ở phía sau đến giờ mới thật sự hồi phục tinh thần, mới thật sự tin Hoa Khai còn sống. Nàng đã trở về rồi. Hắn không dám tin đi lên phía trước, vừa vươn tay ra lại bị Hoa Khai né tránh.
Hoa Khai nói: “Trời sáng rồi, chúng ta đi thôi.” Dứt lời, liền nhặt trường kiếm lên, và cả áo choàng trắng. Sau đó, nàng lại cẩn thận giấu cái áo choàng đó đi. Cuối cùng nàng vẫn không biết ai đã khoác chiếc áo này cho mình. Vì sao người đó phải cải trang thành hình dáng của Bạch Thảo, dụng ý là gì? Nàng không biết câu trả lời, mãi cho đến một ngày của mấy năm sau, mới hoàn toàn hiểu được.
Mặt trời từ từ nhô khỏi đường chân trời, từng tia nắng vàng nhạt trải khắp nơi. Gió ban mai se se lạnh.
Tử Trúc nhìn hai tay mình trống rỗng, ngơ ngẩn hồi lâu. Hắn nhìn bóng dáng Hoa Khai dần đi xa, lòng nghi hoặc, tim lại đau đau. Dường như Hoa Khai vừa ôm hắn chưa từng xuất hiện trên cõi đời này, nàng vẫn lạnh lùng như thế. Mãi đến khi vị đạo sĩ vỗ vỗ vai hắn, ý bảo hắn quay về, Tử Trúc mới chậm chạp đi theo.
Trở về trong phòng, Hoa Khai thay một bộ quần áo sạch sẽ, sau đó kể hết mọi chuyện đã xảy ra với nàng cho vị đạo sĩ và Tử Trúc nghe. Nhưng lúc kể đến nữ tử áo trắng, Hoa Khai thản nhiên nhìn lướt qua Tử Trúc, rồi không hề đề cập tới sự tồn tại của nàng.
Sau khi vị đạo sĩ nghe xong, ông ngẫm nghĩ nói: “Xem ra có không ít người đột nhiên chết ở con sông này, nhưng không ai biết cũng không có ai cầu siêu. Sự oán hận của những hồn phách này tích tụ càng lúc càng lớn, rồi đi tìm kẻ khác chết thay nên mới hại không ít người. Tội ác cứ thế lập đi lập lại. Hơn nữa nữ quỷ kia đêm đêm lại ra ngoài tác oai tác quái, lời đồn càng lúc càng nhiều mới khiến thôn này càng ngày càng vắng người.”
“Vậy những người đột nhiên chết đi này chắc phải có liên quan tới nữ quỷ đó.” Tử Trúc nói chen vào.
Vị đạo sĩ gật đầu. “Chỉ sợ nữ quỷ này chính là nữ nhân bị điên mười tám năm trước. Có lẽ đã có chuyện gì xảy ra mới có sự việc hôm nay. Bây giờ, trước tiên phải cầu kinh siêu độ cho những oan hồn dưới lòng sông, để bọn họ có thể sớm ngày đầu thai làm người.”
Ba người ăn qua loa vài thứ, rồi nghỉ ngơi. Căng thẳng cả đêm ai cũng vô cùng mệt mỏi, vừa ngả lưng trên đống cỏ khô đã lập tức chìm vào giấc ngủ.
Tử Trúc mơ một giấc mơ. Thời điểm trong mơ chính là năm đó lúc hắn gặp Hoa Khai trong ngôi miếu đổ nát, cả người nàng toàn là máu. Nàng không nói, không nhúc nhích, cả ánh mắt cũng không động đậy. Sau đó lại mơ thấy nàng chạy ra cửa, mất dạng trong trời đông. Hắn vội vàng đi tìm, phát hiện nàng ngất trên tuyết, dường như đã bị tuyết vùi lấp. Cuối cùng, chính là lúc ở bờ sông. Hắn nhìn nàng từng bước đi ra giữa sông rồi trầm mình trong đó. Mặt sông cuồn cuộn nổi sóng lại không thấy bóng dáng nàng đâu, chỉ có khoảng không cô tịch.
Tử Trúc giật mình tỉnh lại. Sau khi tỉnh lại hắn mới nhận ra người mình ướt đẫm mồ hôi lạnh. Hắn nhìn Hoa Khai đang ngủ say một bên mới biết thì ra mình vừa nằm mơ. Đó không phải sự thật. Tử Trúc nhìn Hoa Khai hồi lâu, không tự chủ được vươn tay áp lên mặt nàng. Rất ấm. Hắn nhớ đến lúc Hoa Khai ở bờ sông, thân thể, quần áo nàng ướt đẫm. Đôi mắt nhắm nghiền, không động đậy, đã tắt thở khá lâu. Lúc đó, hắn không thể nào tin vào sự thật là nàng đã chết, chỉ có thể ôm xác nàng gào khóc bất lực.
Tử Trúc nhẹ vuốt ve bên má Hoa Khai, nhìn thoáng qua đường chân trời đỏ lửa. Đã chạng vạng tối. Hắn không bao giờ muốn trải qua cảm giác này lần nữa. Cũng chính từ thời điểm đó, hắn nhìn Hoa Khai, âm thầm quyết định trong lòng.
Sau khi Tử Trúc tỉnh lại không lâu, vị đạo sĩ và Hoa Khai cũng lần lượt tỉnh lại. Họ ăn một ít lương khô rồi cầm theo đạo cụ để cầu siêu đến bờ sông.
Vì trời vẫn chưa tối hẳn nên trên đường vẫn còn vài cụ già đi lại. Họ thấy mấy người lạ thì vô cùng ngạc nhiên.
Lão nhân lúc trước đưa bọn họ qua sông cũng nhìn thấy họ, mới tiến lên hỏi: “Mọi người phải đi rồi sao?”
Vị đạo sĩ nói: “Không phải, chúng tôi muốn đến bờ sông siêu độ cho những oan hồn đã chết dưới đó.”
“Siêu độ?” Ông lão trố mắt nhìn: “Nhưng lúc này đâu có ai chết?”
Vị đạo sĩ thở dài nói: “Chỉ sợ những người mất tích trong thôn này đều chết ở đó.”
Ông lão vô cùng sợ hãi. “Vậy còn con ta? Con của ta thì sao?”
“Bần đạo cũng không rõ lắm, chi bằng ông đi với chúng tôi đi.”
“Được được.” Ông lão đáp ứng, vội vàng đi theo.
Mấy cụ già khác sau khi nghe bọn họ nói chuyện xong, hốc mắt đỏ đỏ, cũng không để ý trời đã sắp tối, đi theo phía sau vị đạo sĩ.
Sau khi tới bờ sông, vị đạo sĩ liền bắt đầu dựng đàn làm phép, tụng kinh siêu độ. Khoảng nửa canh giờ sau, mặt sông vốn đang tĩnh lặng bỗng nhiên nổi sóng, từng đợt mùi tanh hôi bị thổi tới. Dù vậy, mọi người mắt cũng không nháy, vẫn chăm chú theo dõi. Hồi lâu sau, mặt sông yên tĩnh trở lại, nhưng từ dưới đáy sông lại có hơn mười tử thi đã chết lâu ngày bị đẩy lên cạnh bờ.
Những cụ già vừa kêu to vừa nhanh chóng chạy đến chỗ tử thi. Những thi thể này đã chìm trong nước mấy năm, đã không còn nhìn ra hình dáng gì nhưng có vài người cũng nhận ra quần áo họ mặc trên người.
Ông lão nhận ra quần áo con mình đã mặc lúc ra đi, liền bật khóc. Ông chỉ mong con mình không bận tâm đến hai ông bà lão ở nhà mà xây dựng cuộc sống cho tốt, không thể tưởng tượng được con mình đã chết ở dòng sông này từ lâu, không ai hay biết, cũng không người bái tế.
Lão nhân khóc đến mức gần như kiệt sức, mới ngẩng đầu nhìn vị đạo sĩ, đau đớn hỏi: “Là ai hại chết con ta?! Trả con cho ta…”
“Lão nhân gia đừng đau lòng nữa. Nay hài cốt đã nổi lên, sau này an tang cho tốt là được rồi. Hồn phách của họ tối nay cũng sẽ được dẫn đi, một lần nữa đầu thai làm người. Như vậy vẫn tốt hơn so với bị chôn vùi dưới đáy sông không ai hay biết.”
“Con của ta…” Lão nhân vẫn tiếp tục khóc thê lương.
Vị đạo sĩ thở dài, nhìn những tử thi đó. Người chết chắc chắn không chỉ có bao nhiêu đây. Có điều những người khác chết lâu lắm rồi, thi thể đã hoàn toàn mục nát, hồn phách chắc cũng rời đi sau khi tìm được người chết thay. Bây giờ chỉ còn lại nữ quỷ kia mà thôi.
Đêm đã khuya, Hoa Khai vẫn chưa ngủ. Nàng thao thức mở to mắt, suy nghĩ chuyện gì đó. Không biết bao lâu sau, nữ tử áo trắng kia lại xuất hiện trước mặt nàng, trong tay cầm một vật, là vài lá bùa kết thành kết ấn.
Nữ tử nói: “Nữ quỷ kia đã bị ta đánh trọng thương, giam trong này. Không lâu nữa Hắc Vô Thường sẽ đến bắt đi.”
“Cảm ơn. Có điều ta vẫn còn muốn hỏi nàng ta vì sao lại hại chết nhiều người như vậy.”
“Việc này, để ta kể cho cô nghe là được rồi.”
Thì ra, chồng của nữ nhân kia nói là muốn ra ngoài kiếm tiền, nhưng đi rồi không thấy quay về. Lúc đó nàng ta vừa có mang, đứa con bị lại sảy ngoài ý muốn. Chuyện này đả kích nặng nề đến tâm lý nàng. Đau khổ vì mất con, chồng chờ mãi không trở về, dần dần nàng hóa điên. Gặp ai nàng cũng nói: “Vì sao phải đi? Vì sao phải đi?.” Bệnh tình càng lúc càng nặng, đến mức nổi điên cắn người. Lúc đó cha mẹ chồng vẫn còn sống, còn cột nàng nhốt lại. Nhưng sau đó hai người lần lượt qua đời, không còn ai trông coi nàng ta nữa. Một ngày nọ, nữ nhân điên đi đến bờ sông, trầm mình tự sát. Có điều, không thể tưởng tượng được sau khi nàng chết đi, oán khí không giảm mà càng lớn hơn, hóa thành ác quỷ. Nữ quỷ một lòng chỉ muốn mọi người ở lại thôn này. Một lần nọ, có mấy nam thanh niên trong thôn ra ngoài kết bạn, lại đi ban đêm, không có ai đưa tiễn. Lúc đó nữ quỷ kia liền dẫn họ đến bờ sông, hại chết toàn bộ. Thi thể họ chìm xuống đáy sông không nổi lên được, không ai hay biết.
Về sau nữ quỷ này ngày càng lợi hại, có thể đọc được trí nhớ của người khác. Sau đó nàng ta biến thành người trong lòng bọn họ muốn gặp nhất, dẫn bọn họ tự nhảy xuống sông. Bình thường đều là lúc đêm khuya vắng vẻ mới có thể nhiều lần thành công.
“Sự việc sau này thì mọi người đã biết.”
“Vì sao cô biết những chuyện này?” Hoa Khai hỏi.
“Tuy tu vi của ta không cao, nhưng để biết chuyện kiếp trước của quỷ hồn ta vẫn làm được.” Nữ tử mỉm cười, dịu dàng nhìn Tử Trúc đang ngủ say, một lúc sau mới quay đầu lại nói với Hoa Khai: “Khi nào Hắc Vô Thường đến đây, cô chỉ cần giao nữ quỷ kia cho hắn là được rồi.”
“Sao cô không tự giao?”
“Ta nói rồi, ta muốn báo đáp cô. Cô bắt nó giao cho Hắc Vô Thường cũng coi như là tích được công đức, sẽ có ích cho những ngày sau này của cô.” Dứt lời, nữ tử liền biến mất.
Hoa Khai cầm vật đó trên tay, lẻn ra cửa. Quả nhiên không bao lâu sau, ở xa xa có một thân ảnh mặc áo đen, mang mặt nạ đen, kéo theo xích sắt đang đến gần. Không giống Bạch Vô Thường lúc nào cũng cười hi hi ha ha, cả đoạn đường Hắc Vô Thường đều trầm mặc, bước chân không tiếng động đi đến trước mặt Hoa Khai.
Dù Hắc Vô Thường đeo mặt nạ, Hoa Khai cũng có thể cảm nhận được hắn đang nhìn vật trên tay mình.
Hoa Khai đưa vật đó cho Hắc Vô Thường. Hắn không nói một lời nhận lấy nó từ trên tay Hoa Khai, sau đó liền xoay người rời đi. Cũng giống như lúc đến, không một tiếng động, càng đi càng xa.
Ngọn lửa xanh nhạt dưới Vong Xuyên đỉnh đã dần tắt. Hôm nay không có nhiều vong hồn lắm, Mạnh Dung cũng trở về từ bên bờ Vong Xuyên, nhìn vào trong, nói nhỏ gì đó. Địa phủ to như vậy chỉ còn vong hồn Mạnh Khương ở lại cạnh Mạnh Bà, nghe Mạnh Bà kể chuyện xưa. Mạnh Bà nhàn nhạt nói xong, Mạnh Khương sớm đã khóc đỏ hai mắt.
Tận khi chuyện cũ đã kể hết, Mạnh Khương vẫn còn ngồi đó khóc. Một hồi lâu sau, Mạnh Bà mới mở miệng: "Chuyện xưa nói hết rồi, cô cũng nên đi thôi."
"Ta muốn ở lại nơi này."
"Cô nói cái gì?"
"Ta muốn ở lại nơi này, dù có thế nào đi nữa!" Mạnh Khương ngẩng đầu, kiên định nhìn Mạnh Bà.
"Được." Mạnh Bà ngay cả một chút do dự cũng đều không có.
Mạnh Khương chưa từng nghĩ tới Mạnh Bà dễ dàng đáp ứng như vậy, nàng ngược lại đã quên nên phản ứng thế nào.
"Đừng lo lắng, ta mang cô đi làm quen địa phủ một chút, có một số nơi cô không thể đi. Tùy tiện đi vào, bị dọa bị thương, ta mặc kệ." Nói xong, Mạnh Bà liền xoay người rời đi.
Mạnh Khương đứng dậy chạy đuổi theo: "Vì sao cho ta ở lại nơi này?"
Mạnh Bà dừng bước, xoay người, nhìn nàng nói: "Cô không phải muốn ở lại đây sao?"
"Ta muốn, nhưng không phải cô nên ngăn cản mới đúng sao?"
Mạnh Bà thản nhiên cười cười: "Ta vì sao muốn ngăn cản?"
Mạnh Khương không thèm nhắc lại, không phải vì nàng không biết trả lời thế nào, mà nàng cảm thấy cho dù Mạnh Bà có cười rộ lên, ý cười cũng vĩnh viễn không chạm tới đáy mắt, hình như ở nơi sâu thẳm nhất, đều là những bi thương người khác không thể chạm đến.
Nữ tử này đến tột cùng là bị điều gì tổn thương?
"Quá khứ của cô?" Mạnh Khương đột nhiên hỏi Mạnh Bà.
"Quá khứ của ta?"
"Ừ, ta muốn nghe chuyện xưa của cô."
Mạnh Bà cười nhẹ: "Ngay cả ta chính mình cũng không biết, làm thế nào nói cho cô?"
"Cô làm sao có thể không biết?"
"Bởi vì ta đã quên."
"Đã quên?"
"Ừ. Đã quên." Dứt lời, Mạnh Bà xoay người bước đi, không hề để ý tới Mạnh Khương.
Mạnh Khương đi theo, cũng không thèm nhắc lại.
"Bình thường không được đi lung tung, có rất nhiều nơi đều không phải nơi chúng ta có thể tới." Mạnh Bà tới trước một cửa động u ám thì ngừng lại, trên đỉnh thạch động còn có khắc vài chữ đỏ tươi như máu - Thập Bát Nê Lê (mười tám tầng địa ngục) []. Bên ngoài có chút ánh sáng, mơ hồ còn có thể thấy một cầu thang đá vào sâu tận bên trong, rất sâu không thấy điểm cuối, bên trong cũng tối đen, cái gì cũng không thấy được.
Chỉ nghe vô số thanh âm kêu khóc từ bên dưới vang ra, càng vào sâu bên trong, càng hắc ám vang vọng, âm thanh tê tâm liệt phế, chọc thủng màng nhĩ, vạn phần thê lương. Mạnh Khương nghe được, trong lòng phát lạnh.
"Phía dưới là mười tám tầng địa ngục, là nơi giam giữ và trừng trị ác quỷ. Hình phạt không giống nhau, nơi giam giữ cũng không giống nhau, càng đi sâu vào trong, càng thống khổ không chịu nổi. Chúng nó lúc còn sống làm hết chuyện xấu xa, chết rồi khó tránh khỏi chịu tội. Cái này gọi là nhân quả báo ứng." Mạnh Bà nghe thấy thanh âm kêu gào, mặt không đổi sắc, thoáng như không nghe thấy.
"Vì sao cô có thể bình tĩnh như vậy? Cô không thấy âm thanh đó thực làm cho người ta khó chịu sao?" Mạnh Khương nhìn Mạnh Bà, hỏi.
Mạnh Bà thản nhiên nói: "Chờ ngươi ở địa phủ ngây ngốc mấy ngàn năm rồi, ngày ngày đêm đêm đều nghe thấy, vô luận là thanh âm gì, cuối cùng đều trở thành thói quen."
Mạnh Bà lại dẫn Mạnh Khương đến đường luân hồi, rồi nói với nàng: "Bình thường, người thường đều đi qua đường Hoàng Tuyền, đến cầu Nại Hà, uống canh Mạnh Bà. Nhưng những hồn phách nghiệp chướng nặng nề, đều là do quỷ soa trực tiếp kéo đến Diêm Vương điện, để Diêm Vương thẩm vấn, lại nghe Phán Quan định tội, cuối cùng đưa vào mười tám tầng địa ngục chịu phạt. Một số ít bị phán làm súc sinh, cũng không uống Mạnh Bà canh, mà Ngưu Đầu Mã Diện trực tiếp đẩy vào súc sinh đạo, chính là để họ nhớ kỹ chính mình mắc tội nghiệt. Trừ phi kiếp sau được làm người, mới cần uống canh Mạnh Bà. Bình thường cô cho vong hồn uống canh Mạnh Bà xong, thì đưa họ đến nơi này, cho bọn họ nhập nhân đạo. Cô phải mười phần cẩn thận, lỡ như trượt chân rơi vào vòng luân hồi, ta cũng không thể nào cứu được."
Mạnh Khương gật gật đầu.
Mạnh Bà tiếp tục đi tới phía trước, đi một lúc lâu, đến trước đại điện màu son liền ngừng lại, nói với Mạnh Khương: "Nơi này là cửa điện Diêm Vương, bình thường ông ấy đều ở bên trong, ngẫu nhiên mới đi tuần tra. Không có việc gì cần bẩm báo, cũng đừng đến nơi này. Không phải vì có quy định gì, mà là Diêm Vương phi thường hình sự, thật có chút dọa người." Dứt lời lại chỉ phía trước: "Bên kia là chỗ ở của Phán Quan, không có việc gì, cũng đừng đến chỗ đó, hắn không thích bị người khác quấy rầy. Ngay cả ta mấy ngàn năm rồi, cũng chỉ gặp Phán Quan có vài lần mà thôi."
Mạnh Khương nhất nhất đáp ứng.
Chỉ chốc lát, Mạnh Bà lại xoay người đi sâu vào trong địa phủ. Mạnh Khương đi theo phía sau. Hai người đi thật lâu, ngay cả quỷ hồn thỉnh thoảng phiêu đãng bay qua cũng không thấy đâu, thiên địa tựa hồ hoàn toàn tĩnh mịch, không có một chút tiếng vang, địa phủ to như vậy thoạt nhìn tựa như chỉ có hai người nàng cùng Mạnh Bà, thật sự hoang vắng.
Cũng không biết bao lâu sau, ngay lúc Mạnh Khương muốn mở miệng hỏi Mạnh Bà muốn đi đâu, Mạnh Bà đã dừng lại, phía trước dường như không còn đường đi, chỉ thấy tối đen sâu không tận cùng.
Mạnh Bà nhìn bóng đêm vô tận phía trước. Loại tối tăm này, cùng địa phủ âm trầm hoàn toàn bất đồng. Địa phủ tuy âm u, nhưng ít ra còn có thể thấy được, nghe được. Mà vùng đất phía trước, hoàn toàn là bóng đen, tựa như bị người dùng búa đem địa phủ bổ ra hai nửa, hoàn toàn tách biệt thành hai thế giới. Mạnh Bà không biết bên trong là gì, bởi vì không biết, nên có chút sợ hãi. Nàng từng thử đưa tay vào, chỉ thấy phần tay còn ở bên ngoài, còn bàn tay ở trong bóng tối, cách nào cũng không nhìn thấy.
"Đây là nơi nào?"
"Đại khái là cuối địa phủ."
"Vì sao lại tối đen như thế? Bên trong có cái gì?"
"Không biết, có lẽ là vực sâu vạn trượng. Cũng có lẽ là không có gì cả."
Mạnh Bà trả lời Mạnh Khương xong, lại vẫn như cũ đứng tại chỗ, hình như cũng không muốn đi. Nàng đột nhiên nhắm hai mắt, cẩn thận lắng nghe tiếng vang nho nhỏ truyền đến bên tai, là thanh âm từ trong bóng đêm. Thanh âm vi vu rất nhỏ, có chút giống tiếng gió, hoặc nghe như có tiếng người nói chuyện, lại bị gió thổi tan đi mất. Mất hút không thể nghe thấy. Mạnh Bà nghe đã mấy ngàn lần, mỗi năm ngày này, cũng đều nghe thấy. Vô luận nàng ở đây, hay vẫn ở Mạnh Bà trang, hoặc trên cầu Nại Hà, vẫn luôn nghe thấy. Rất nhiều lần, Mạnh Bà muốn đi nghe cho rõ, nhưng cuối cùng cũng cảm thấy nghe không được rõ ràng.
Thanh âm kia, rất đáng thương.
Mạnh Bà cảm thấy như vậy.
Mạnh Bà nghĩ cho dù là thanh âm gì, chỉ cần nghe trong mấy ngàn năm, đều đã thành thói quen. Nhưng âm thanh này, lại chưa từng trở thành thói quen của nàng. Có đôi khi, Mạnh Bà thật muốn xông vào trong bóng đêm này, nhìn xem ai phát ra thanh âm. Nhưng chung quy vẫn không làm được.
"Cô ở đây làm gì?" Mạnh Khương thấy Mạnh Bà hai mắt vẫn nhắm, nhịn không được hỏi.
Mạnh Bà mở mắt. "Cô có nghe thấy thanh âm gì không?"
"Thanh âm?" Mạnh Khương cũng tĩnh tâm lắng nghe, song cái gì cũng không nghe được, đành phải lắc lắc đầu.
"Xem ra, chỉ có ta nghe thấy."
"Cái gì?"
"Không có việc gì, trở về đi." Dứt lời, Mạnh Bà xoay người bước đi, thanh âm đáng thương vẫn văng vẳng bên tai.
Sau khi trở lại Mạnh Bà trang, Mạnh Khương thỉnh cầu Mạnh Bà một chuyện.
Chính là xin Mạnh Bà đừng cho Mạnh Dung biết nàng là con gái của Mạnh Dung. Dù sao Mạnh Khương vẫn chưa được Mạnh Dung nuôi nấng ngày nào, mối quan hệ ngượng ngập này, tốt hơn vẫn đừng nên cho nàng biết.
Mạnh Bà liền đáp ứng.
Mạnh Khương cứ như vậy ở lại địa phủ, sau cũng không có rời đi.
Vài năm qua đi, lại có một người đến đây, gọi là Mạnh Qua.
Ngày ấy, lúc Mạnh Dung và Mạnh Khương đang mang canh cho một đám quỷ hồn, thì Mạnh Qua đang ở trong đám quỷ hồn này. Mạnh Bà nhìn nàng một cái, rồi cầm chén canh đưa tới trước mặt nàng.
Mạnh Qua nhìn người trước mắt sửng sốt hồi lâu, rồi nói: “Nguyên lai là cô ở đây?”
Mạnh Bà mới nhướng mắt, nhìn nữ tử xinh đẹp mỹ lệ trước mặt, hỏi: "Cô nương biết ta?"
Mạnh Qua nhìn kỹ gương mặt Mạnh Bà, một lúc lâu mới nở nụ cười, nói: “Nhận sai người, ta cứ nghĩ là gặp cố nhân.” Dứt lời, liền tiếp nhận chén canh trong tay Mạnh Bà, nhìn nước Vong Xuyên trong suốt thấy cả đáy, có chút hốt hoảng, lẩm bẩm nói: “Năm đó tiên đan của Thái Thượng Lão Quân cũng không thể làm ta quên điều gì, chén canh nho nhỏ này có thể làm ta quên hết thảy được sao? Nực cười.” Dứt lời, một hơi liền uống cạn. Đem chén trả lại cho người trước mắt, còn nói: “Nước rất trong, vừa vặn ta đang khát.”
Mạnh Bà cũng không nghe không ra nàng đang nói gì, chỉ là nhìn nàng, lại phát hiện ánh mắt nàng không giống ánh mắt thanh minh của quỷ hồn sau khi uống canh. Cho tới cùng cũng không thấy chút thay đổi nào.
Mạnh Bà chợt nhíu mi, nói: “Cô không phải quỷ hồn bình thường.”
Mạnh Qua cười cười: “Ta chưa từng nói qua ta là quỷ hồn bình thường.”
“Không nên?”
“Ngươi không phải đã đoán được sao?”
“Không sợ bị bắt trở về sao?”
Mạnh Qua hơi cười cười, bất quá lần này nụ cười có chút càn rỡ. “Ta nếu đã xuống đây, không phải đã chuẩn bị bị bắt sao?”
“Không sợ bị phạt sao?”
“Sợ a, nhưng sợ ta cũng sẽ làm.” Mạnh Qua cười cười, đột nhiên hai tay chống thành cầu, nhẹ nhàng nhảy về phía trước, ngồi lên thành cầu Nại Hà. Hai chân còn đung đa đung đưa, phía sau lưng nàng, là sông Vong Xuyên sâu không thấy đáy.
Mạnh Bà vốn không phải người tò mò, cũng không nhịn được hỏi: “Vì cái gì?”
“Chẳng vì sao cả, chỉ cảm thấy trên đó ngây ngốc lâu rồi, mệt mỏi, muốn xuống dưới này một chút. Thuận tiện tìm hiểu này nọ.”
“Tìm một người, hoặc là nói, tìm một đáp án.”
“Tìm được rồi sao?”
“Vẫn chưa.”
“Hiện tại cô không sợ sao?”
“Sợ cái gì?”
“Nếu bây giờ ta tố cáo với thiên đình, khiến cho thiên binh truy bắt cô, cô không sợ sao?”
Mạnh Qua nhìn ánh mắt Mạnh Bà, khẳng định nói: “Cô sẽ không.”
“Sao cô xác định như vậy?”
“Bởi vì cô không phải loại người thích xen vào chuyện người khác.”
Mạnh Bà nhìn nàng một hồi, liền chỉ vào đường luân hồi, rồi nói: “Đường ở kia, cô tự đi thôi.”
Nhưng Mạnh Qua cũng không có động tĩnh, chỉ nhìn đường luân hồi rồi nói, trong mắt có chút đau thương. “Thực không nghĩ lại đi đầu thai như vậy, rất không cam lòng.”
“Đừng quên, cô hiện tại chỉ là một hồn phách mà thôi, nếu cô muốn dùng bộ dáng này đi đến thế gian, quỷ soa liền bắt cô trở về, lại bẩm báo thiên đình.”
“Ta nói là nói thế thôi.” Dứt lời, Mạnh Qua liền theo cầu Nại Hà, hướng đường luân hồi mà đi tới.
Mạnh Bà nhìn bóng dáng của nàng, nhịn không được hỏi: “Bất quá cuộc đời con người ngắn ngủi vài chục năm, cho dù cô mang theo trí nhớ luân hồi, nhưng mỗi một kiếp chính là một lần bắt đầu, kiếp trước cũng không thể làm gì cho kiếp này, đều là uổng phí. Rốt cuộc cũng phải bắt đầu từ đầu, cô cảm thấy đáng giá sao?”
Mạnh Qua đứng ở đó nghe Mạnh Bà nói, một hồi lâu, mới quay đầu lại: “Ta cũng không biết, nếu nói không làm như vậy, ta cũng không biết làm thế nào mới là tốt.” Nàng đau khổ cười.
Mạnh Bà nhìn nữ tử đang hướng đầu đường luân hồi mà tiến tới, không biết vì sao, Mạnh Bà cảm thấy bóng lưng kia thật cô đơn, là người cô đơn nhất mà nàng đã từng gặp, như là nỗi cô đơn đã có đến mấy ngàn năm.
Mạnh Bà xoay người, không hề nhìn nàng. Nhưng thật lâu sau, lúc nàng quay đầu lại chuẩn bị rời khỏi, lại phát hiện Mạnh Qua vẫn bất động đứng đó, so với ban nãy không hề thay đổi. Gió địa phủ thổi qua, cuốn nhẹ gấu váy nàng.
Mạnh Bà đi qua, đứng bên cạnh nàng, nhưng chỉ thấy nàng thất thần nhìn xa xa, lệ rơi đầy mặt. Tuy rằng Mạnh Bà cùng nữ tử này vừa mới gặp qua, nhưng nàng cảm thấy được rằng nàng ta thực kiên cường, không phải người dễ dàng rơi lệ.
“Vì sao không đi? Vì sao lại khóc?” Mạnh Bà hỏi.
Qua thật lâu, Mạnh Qua mới chậm rãi quay đầu nhìn Mạnh Bà, nói: “Ta… vừa mới, thấy hắn, thật sự thấy hắn.” Sau khi nói xong, Mạnh Qua lấy tay bưng kín mặt. Nước mắt theo kẽ hở trên tay nàng từ giọt rơi xuống, đọng trên mặt bùn đen, rồi tan đi mất. Nàng nghẹn ngào: “Nguyên lai hắn ở đây, khó trách ta không đợi được hắn, ta vẫn không đợi được hắn…”
Mạnh Bà không biết nên nói gì, nhưng vẫn đứng cạnh nàng. Thật lâu sau đó, Mạnh Qua mới đưa tay lau khô toàn bộ nước mắt, đột nhiên lại cười rạng rỡ với Mạnh Bà, giống như nước mắt vừa nãy cũng không phải của nàng.
“Ta sau này cũng ở lại địa phủ cùng ngươi.”
Mạnh Bà chợt sửng sốt, rồi lập tức liền không sao, nói: “Vậy tùy cô. Bất quá, ít nhất cũng nói ta biết tên cô.”
“Các nàng tên là gì?” Mạnh Qua chỉ vào hai người đang ở bên kia nhóm lửa nấu nước.
“Mạnh Dung, Mạnh Khương.”
“Vậy được rồi. Gọi ta là Mạnh Qua.”
Rất nhiều năm về sau, Mạnh Bà mới biết được, Mạnh Qua kỳ thật không gọi là Mạnh Qua.