Tháng ba năm sau, đúng vào hội đạp thanh, mùa yến oanh, dưới núi có hai gia đình giàu có kết thành thân gia. Tiếng khua chiêng gõ trống rộn ràng khắp đường phố, ngõ hẻm. Người phát kẹo cưới, kẻ xem náo nhiệt, không khí sôi nổi, tưng bừng.()
(Tháng ba là mùa xuân, có tiết Thanh Minh, người xưa thường tổ chức lễ tảo mộ, hội đạp thanh (giẫm lên cỏ), là mùa chim yến, chim oanh nô nức bay về. Trong Truyện Kiều, đại thi hào Nguyễn Du có miêu tả:
“…Thanh Minh trong tiết tháng ba
Lễ là tảo mộ, hội là đạp thanh
Gần xa nô nức yến anh
Chị em sắm sửa bộ hành chơi xuân…”)
Chín năm nữa lại trôi qua, Bạch Hoa dìu Mạnh Bà đi chầm chậm trên con đường đá xanh. Không biết còn có thể đi trên con đường này bao nhiêu lần nữa. Nàng đã già yếu lắm rồi, mái tóc bạc trắng. Ngay cả tự mình đi đường cũng không đi nổi, chỉ có ánh mắt là còn linh hoạt, sáng rõ. Cạnh người lão bà bà có một nam tử trẻ tuổi tuấn tú. Nhìn theo tuổi tác có lẽ là con cháu của nàng. Nhưng biểu hiện trên gương mặt vị nam tử lại không giống như với trưởng bối. Ánh mắt ấm áp đó như đang nhìn người vợ mới cưới của mình. Tóm lại, rất là kỳ quái.
Mạnh Bà vừa đi, thỉnh thoảng quay sang nhìn người bên cạnh, mỉm cười. Sau đó ánh mắt nàng đột nhiên dừng lại ở một nơi cách đó không xa. Có một người phụ nữ trẻ trung, xinh đẹp, tay dắt một đứa bé tám chín tuổi. Đôi mắt đứa trẻ sáng ngời, như có ánh sáng lẳng lặng chảy bên trong.
Nàng chợt nhớ tới năm đó, cũng có một thiếu niên tên Bạch Thảo xuất hiện giữa đám cỏ lau. Một tay cầm thức ăn, một tay bám lên bờ tường, cố gắng leo qua đi vào. Thỉnh thoảng hắn còn bị té chổng vó, nhưng hết đau lại ngoác miệng cười. Nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời, làm người ta cảm thấy vô cùng ấm áp.
Người phụ nữ trẻ tuổi nắm tay đứa bé chậm rãi đi ngược về phía Mạnh Bà. Nàng dịu dàng nói với đứa trẻ: “Lúc về không được nói với cha là mẹ mua bánh đậu ngọt cho con, tối con lại không chịu ăn cơm làm cha con tức giận, biết không?”
“Dạ con biết rồi ạ. Nhất định con sẽ không nói.” Đứa bé ngoan ngoãn trả lời.
Lúc người phụ nữ đi tới trước mặt Mạnh Bà, thấy bà lão này vẫn đang nhìn mình thì hiền lành mỉm cười với nàng, sau đó đi lướt qua.
“Mẹ, sao lão bà bà kia lại nhìn chúng ta chằm chằm vậy?”
“Mẹ cũng không biết.”
Tiếng trò chuyện của mẹ con họ càng lúc càng xa.
Gió nhè nhẹ thổi, cuốn mấy sợi tóc của người phụ nữ trẻ tuổi bay bay. Một cây trâm nghiêng nghiêng cài vào mái tóc đen mượt. Đuôi trâm có khắc một đóa hoa đơn giản, nhưng trông rất đẹp.
Rất nhiều năm trước, cũng trong gió xuân hây hây, nàng thấy một cô gái ngồi trên cây. Người mặc áo trắng, tóc dài bồng bềnh. Làn da trắng bệch như chưa từng được tiếp xúc với ánh nắng mặt trời, ngay cả tròng mắt cũng hơi có màu trắng. Nhìn thoáng qua trong suốt, như có nước mắt tụ ở bên trong. Cô gái nắm lấy cánh hạc giấy, làm cho nó chậm rãi bay. Không ngờ đứa bé Tần Tử Trúc liền cười rất vui vẻ. Có điều hắn không nhìn thấy cô gái, hắn vui vẻ vì tưởng hạc giấy có thể tự mình bay được. Cô gái thấy hắn vui như thế, cũng hài lòng mỉm cười theo. Trong mắt tràn đầy tình cảm ấm áp, dịu dàng.
Hai câu chuyện xưa giờ đã có chút mơ hồ, theo gió chậm rãi tan đi.
Nàng ngẩng đầu, nhìn người bên cạnh nói: “Về nhà thôi.”
Bạch Hoa mỉm cười gật đầu, đỡ người nàng chầm chậm đi về hướng nhà của họ, phía sau là ánh nắng chiều xinh đẹp. Không biết bên ánh nắng chiều kia có những ai? Có những câu chuyện gì? Ai biết được?
Hai năm sau, dương thọ của nàng sắp hết. Gương mặt tiều tụy, hơi thở mỏng manh.
Nàng biết, hôm nay chính là ngày cuối cùng của mình. Cái gì đến phải đến, không thể nào tránh khỏi. Tìm cách để Bạch Hoa ra ngoài, hồn phách già nua của nàng một mình đi xuống địa phủ. Ở địa phủ, ai thấy nàng cũng vô cùng ngạc nhiên. Chẳng qua Mạnh Bà chỉ rời đi hơn mười năm, sao có thể thay đổi thành dáng vẻ này? Không phải nàng đã chết từ lâu sao? Sao còn có thể già đi? Chúng quỷ soa không tài nào biết được. Chỉ thấy nàng lặng lẽ hái mấy đóa Mạn Đà La Hoa nở rộ bên đường Hoàng Tuyền, lại vào Mười tám tầng địa ngục lấy một ít Bất diệt minh hỏa. Sau đó nàng tới cầu Nại Hà gánh một thùng nước sông Vong Xuyên đen kịt, rồi bỏ một đóa Hồng Liên không biết đem từ đâu tới vào giữa Vong Xuyên Đỉnh. Ngọn lửa đun dưới Vong Xuyên Đỉnh, nước trên đỉnh dần dần bốc hơi. Sương khói đen ngòm chậm chạp tản ra. Sau đó sương khói màu đen kia lại biến thành màu đỏ, lượn lờ quanh đỉnh, như tình cảm sâu nặng dây dưa mấy kiếp người.
Sương khói màu đỏ bay lên trên địa phủ, cuối cùng lại hóa thành nhiều đóa Hồng Liên, nở ra ánh sáng đỏ thẫm. Bầy vong hồn, quỷ soa đều há hốc ra nhìn, địa phủ bao giờ lại có cảnh sắc như vậy?
Mạnh Bà ngước gương mặt già nua, nhìn Hồng Liên nở rộ. Một cảm giác thân thuộc chợt thoáng qua, nhưng không nhớ nổi là gì. Bất chợt giật mình, bỗng nhiên nước mắt rơi đầy. Nước mắt chảy trên hai gò má nhăn nheo. Từng giọt, từng giọt rơi vào trong đỉnh. Mỗi một giọt nước mắt, đều là thất tình lục dục của nàng trong mấy kiếp. Vui, giận, buồn bã, sợ sệt, yêu thương, ác độc, dục vọng, còn có cả chấp niệm mấy ngàn năm gì đó, đều đi theo nước mắt chảy vào Vong Xuyên Đỉnh, dần dần biến mất. Trái tim đau cùng cực cũng dần dần không còn cảm giác. Đến khi giọt lệ cuối cùng rơi xuống, trong mắt nàng không còn chút ánh sáng, trầm đục như nước sông Vong Xuyên, hoàn toàn không còn vui buồn. Tâm đã đại triệt đại ngộ, làm sao có vui có buồn? Vô số âm thanh bi thương từ bốn phương tám hướng truyền tới. Không biết là ai đang khẽ thở dài?
Ánh sáng đỏ dần tắt. Mấy đóa Hồng Liền cũng dần biến thành sương khói tan vào địa phủ. Trong Vong Xuyên đỉnh chỉ còn một chén nước trong vắt màu xanh lục.
Nàng cầm nó trở lại nhân gian.
Đợi Bạch Hoa trở về, Mạnh Bà đưa chén nước tới trước mặt hắn nói: “Chàng uống đi.”
“Nước gì thế?” Bạch Hoa hỏi.
“Thuốc độc, chàng dám uống không?” Nàng cười nói.
Bạch Hoa nở nụ cười, thâm tình nhìn nàng. “Bất kể nàng đưa cho ta thứ gì, ta đều uống hết.” Dứt lời liền đỡ lấy tay Mạnh Bà, cúi đầu uống hết không sót một giọt. “Đúng là vừa trong vừa mát.” Chỉ cần là nàng đưa, hắn sẽ không bao giờ nghi ngờ.
Mạnh Bà chăm chú nhìn gương mặt Bạch Hoa, giống như phải tạc sâu hình dáng hắn vào lòng. Thế nhưng, nàng phát hiện dù mình có cố gắng thế nào, gương mặt kia vẫn là mơ hồ. Cuối cùng vẫn không tìm được tình cảm sâu nặng khi xưa, không còn tìm được.
“Hôm nay, là ngày thiếp chết.” Nàng nói.
Hắn vuốt mái tóc bạc của nàng, ôn hòa nói: “Không cần sợ, ta sẽ đi theo hồn phách nàng. Cho dù nàng đầu thai đến đâu, ta đều có thể tìm được.”
Nghe xong câu nói của Bạch Hoa, đột nhiên Mạnh Bà hỏi sang chuyện khác: “Bạch Hoa, chàng biết đường đến Bạch Phách sơn không?”
“Nàng hỏi lung tung gì thế? Nơi này chính là Bạch Phách sơn.”
“Không, thiếp nói là nơi chàng gặp thiếp lần đầu tiên ở nhân gian. Nơi Bạch Thảo chết.”
“Sao vậy?”
“Chàng đến đó đi. Thiếp có để một thứ ở đó cho chàng.”
Bạch Hoa nhíu mày: “Sao nàng không trực tiếp đưa cho ta mà lại để ở đó? Nàng đến đó bao giờ? Sao ta lại không biết?”
“Chàng đừng hỏi nhiều như vậy. Cứ đi đi sẽ biết.”
“Ta không muốn rời khỏi nàng bây giờ. Ta muốn cùng nàng đi qua đường Hoàng Tuyền, nhìn nàng đầu thai chuyển kiếp.”
“Đừng lo. Thiếp không chết ngay được đâu. Chàng ngự gió mà đi, chỉ một chốc là đến nơi. Thiếp ở đây chờ chàng, đợi đến khi nào chàng về mới thôi.” Nàng cười.
Bạch Hoa hơi do dự. “Vậy được rồi. Nàng ở đây đợi ta. Ta sẽ về nhanh thôi.” Dứt lời, đã không còn bóng dáng.
“Chàng đừng quay đầu…” Nàng ở sau lưng hắn thì thầm. Có điều hắn đi quá nhanh, nên không nghe thấy. Là thứ gì ở đó? Chẳng qua chỉ là cái cớ mà thôi.
Mạnh Bà nâng ánh mắt trầm đục, trống rỗng nhìn hoa nở khắp ngọn núi, một màu đỏ thắm. Chuyện cũ một lần, lại một lần lũ lượt tràn về trong đầu. Cuối cùng tất cả đều chìm vào yên tĩnh, không một chút gợn sóng, một chút cũng không.
Ngoài cửa sổ nổi lên trận gió, cuốn theo rất nhiều cánh hoa rơi vào phòng. Nàng nhìn chúng, lại nhìn trời, như nhớ lại ngày ấy trên thiên đình, nàng và hắn trầm mặc đối diện nhau. Chớp mắt một cái, giật mình đã qua mấy ngàn năm. Kết quả, chỉ là hư không.
Nàng nhìn về phía chân trời, hơi thở dần dần yếu đi. Cuối cùng đến một chút hơi tàn cũng biến mất. Thân thể nàng duy trì tư thế cũ, ánh mắt nhìn lên trời, không nhắm lại.
Bạch Hoa nhanh chóng xuống núi. Nhân gian vẫn không ngớt huyên náo, ồn ào như trước. Hắn đi xuyên qua đám người, không quan tâm bất kỳ một ai. Tuy hắn có rất nhiều nghi hoặc trong lòng, nhưng bước chân không hề dừng lại. Hắn nghĩ, nhất định phải làm xong chuyện này cho nhanh rồi trở về cạnh nàng. Nhưng cách núi Bạch Phách hoa đào đầy trời càng xa, cảnh tượng trong đầu hắn càng trở nên mơ hồ. Hắn dần chậm bước, trong đầu chợt có rất nhiều thứ trở nên hỗn loạn, không thể phân biệt. Trong lòng có âm thanh thôi thúc hắn trở về, hãy quay về hướng đã đi!
Hắn đột ngột quay đầu. Âm thanh kia biến mất, mọi thứ trong đầu cũng trở nên trống rỗng. Chỉ thấy nhân gian phồn hoa trước mắt. Hắn… vì sao lại ở đây?
Một trận gió nhẹ thổi tới, thổi qua hốt hoảng rối tung trong lòng hắn. Cơn gió còn cuốn theo thứ gì đó. Hắn nhẹ nhàng giơ tay chụp lấy, là một cánh hoa đào. Hắn mờ mịt nhìn xung quanh, hoa đào ở đâu ra? Sau đó lại tự hỏi, mình ở đây làm gì? Thật kỳ lạ, không phải mình đang tu luyện trên núi Côn Luân sao? Sao đột nhiên lại đi vào nhân gian?
Hắn mờ mịt đứng yên nhìn nhân gian sầm uất, ồn ào náo nhiệt. Từng gương mặt xa lạ đi qua trước mắt hắn. Vô số người nhìn hắn rồi lại đi tiếp. Hắn không nhận ra ai cả. Hắn nên nhận ra ai đó sao?
Vì sao cứ cảm thấy mình đã quên một chuyện rất quan trọng? Đã quên chuyện gì? Cuối cùng mình đã quên cái gì? Chưa bao giờ tâm trạng hắn lại bối rối không yên như vậy.
Ở nơi Tây phương cực lạc xa xôi, Phật Tổ lặng lẽ mở mắt, miệng niệm một câu kinh.
Không biết bao lâu sau, bầu trời trong xanh thăm thẳm bỗng kéo mây đen dày đặc. Chỉ trong một lúc, từng giọt mưa lớn rơi xối xả xuống nhân gian. Người người đi đường đều chạy tìm chỗ trú. Ngã tư to như vậy chỉ còn mình hắn đứng đó, cả người ướt đẫm. Hồi lâu sau, hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Nhưng ngoại trừ cơn mưa, hắn vẫn không nhìn ra được cái gì khác.
Đột nhiên phía chân trời xuất hiện một ánh chớp, theo sau là tiếng nổ ầm vang, đồng thời gọi về tâm trí hắn. Cuối cùng, hắn lắc lắc đầu, ném cánh hoa đào trong tay, đi về hướng núi Côn Luân.
Đóa hoa trôi theo dòng nước, không biết về nơi nào.