Chỉ thấy một mạt bóng dáng màu vàng sáng đang nhanh chóng biến mất trong tầm mắt mình...
Thấy vậy, trên mặt Nhạc Đồng Đồng không khỏi sửng sốt.
Trong lúc nhất thời, cũng không biết là mình nhìn nhầm hay là thế nào.
Bởi vì, trong Hoàng cung rộng lớn này, dám mặc màu vàng sáng duy chỉ có một người!
Chỉ là, không có khả năng nha!
Dạ Quân Minh hắn như thế nào tới Mộng Nguyệt điện! ?
Là mình nhìn lầm rồi đi! ?
Nghĩ tới đây, Nhạc Đồng Đồng chỉ khẽ lắc đầu, không suy nghĩ nhiều cái khác.
...
Bình An là một người hoạt bát hiếu động , sau khi tới Hoàng cung mấy ngày liền không chịu nổi nữa.
Kết quả là, nàng liền la hét muốn xuất cung.
Đặc biệt, ngày mai chính là tiết nhân duyên mỗi năm một lần.
Nghe nói hằng năm lúc này, người chưa thành thân sẽ đến miếu Nguyệt Lão cầu duyên, sau này sẽ tìm được người như ý. Hơn nữa, miếu Nguyệt Lão kia nghe nói rất linh nghiệm.
Hằng năm lúc này, người đến miếu Nguyệt Lão bái thần cầu duyên tấp nập không ngừng, cơ hồ dẫm nát đại môn miếu Nguyệt Lão.
Lần này Bình An tới nơi này, trong lòng nàng cũng biết mình là vì sao mà đến.
Chỉ là, Bình An là một người không muốn khuất phục vận mệnh , nếu muốn nàng lựa chọn giữa Dạ Quân Minh và Dạ Quân Lăng , nàng ai cũng không muốn.
Cho nên, nàng liền tính toán đi miếu Nguyệt Lão nhìn nhìn, có thể tìm được lang quân như ý hay không!
Thấy Bình An đề cập đến chuyện đi miếu Nguyệt Lão, Nhạc Đồng Đồng tự nhiên cũng hứng thú.Chỉ là, nàng không phải muốn cầu duyên.
Dù sao, nghĩ đến thân phận mình, sau này cũng không thể gả đi nữa.
Nàng sở dĩ cảm thấy hứng thú, là vì muốn gióp vui.
Nghe nói, trên đỉnh núi miếu Nguyệt Lão kia có một khỏa đại thụ ngàn năm, gốc cây đại thụ này vô cùng to, cành lá rậm rạp, che trời tế nguyệt, cơ hồ che phủ cả ngọn núi.
Nghe nói, mỗi một người lên miếu Nguyệt Lão cầu duyên đều sẽ ở dưới gốc cây viết tên mình lên dải lụa đỏ rồi ném lên trên cây.
Đến khi người trong số mệnh của mình xuất hiện, chỉ cần họ đứng ở dưới gốc cây, như vậy hồng trù kia sẽ rơi vào người đó.
Tuy nói chuyện này không biết là thật hay giả, chỉ là, Nhạc Đồng Đồng cũng vô cùng hiếu kỳ.
Chỉ là ngại với thân phận này không thể tùy tiện xuất cung, nếu chỉ là để Bình An mang theo hạ nhân đi, có phần cảm thấy cô đơn.
Dạ Quân Lăng biết được việc Nhạc Đồng Đồng có ý định xuất cung đến miếu Nguyệt Lão du ngoạn, lập tức không nói hai lời, liền thân thủ vỗ vỗ ngực, bảo đảm nói.
"Điểm việc nhỏ ấy, để ta đi làm đi! Ta đi cầu Hoàng huynh, Hoàng huynh nhất định sẽ cho các ngươi xuất cung !"
"Thật vậy sao! ? Ngươi đi cầu Hoàng huynh ngươi! ?"
Nghe thấy Dạ Quân Lăng lời này, Nhạc Đồng Đồng sửng sốt, có chút kinh ngạc.
Vì chuyện lần trước, nàng cũng đã một thời gian không gặp Dạ Quân Minh .
Lần này nàng cũng muốn xuất cung đến miếu Nguyệt Lão du ngoạn, chỉ là, nàng là đương kim Thái hậu, nếu không có Hoàng đế cho phép thì tuyệt đối không thể xuất cung .
Chỉ là hiện tại, nàng lại không muốn bởi vì việc này mà đi tìm Dạ Quân Minh, cũng không biết Dạ Quân Minh biết được nàng muốn xuất cung có thể cho phép hay không, cho nên vẫn luôn không cho người đi nói với Dạ Quân Minh việc này.
Bây giờ, nếu có Dạ Quân Lăng đi nói, cũng không biết Dạ Quân Minh cho phép hay không cho phép.
Dù sao, Dạ Quân Minh bảo hộ đệ đệ hắn như vậy, trước đây đã năm lần bảy lượt cảnh cáo nàng, không được tiếp cận Dạ Quân Lăng ...
Nghĩ tới đây, Nhạc Đồng Đồng lộ vẻ lo lắng.
Bên cạnh Dạ Quân Lăng thấy vậy, trong lòng nghĩ nghĩ, cũng biết lo lắng trong lòng Nhạc Đồng Đồng .Lập tức mở miệng nói.
"Mẫu hậu yên tâm đi, Hoàng huynh không phải người không phân rõ phải trái , lại nói, chỉ là xuất cung, ta nghĩ Hoàng huynh cũng sẽ không ngăn cản !"
"Ai, vậy ngươi tạm thời thử đi!"
Nghe thấy lời Dạ Quân Lăng , Nhạc Đồng Đồng không ôm bất cứ hy vọng nào, chỉ là để Dạ Quân Lăng đi thử.
Dù sao, từ sau khi Bình An công chúa tới, hai người bọn họ cả ngày dính cùng một chỗ.
Cảm giác như thế, làm cho nàng nghĩ tới thời gian ở thế kỷ hai mươi mốt trước đây. Cảm giác như vậy thật tốt!
Cho nên, nàng cũng muốn cùng Bình An đến miếu Nguyệt Lão du ngoạn một phen.
Chỉ là, đối với việc đi miếu Nguyệt Lão, Nhạc Đồng Đồng cũng không dám ôm hy vọng quá lớn.
Dù sao, hi vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều.
Cho nên, khi Nhạc Đồng Đồng từ trong miệng Dạ Quân Lăng biết được , Dạ Quân Minh cư nhiên cho phép nàng cùng Bình An xuất cung, Nhạc Đồng Đồng trong lòng chấn động không ngớt.
"Cái gì! ? Hoàng huynh ngươi đáp ứng Ai gia ngày mai xuất cung! ?"
"Ha ha, đúng vậy, ta đã nói Hoàng huynh không phải là người không nói lý, chỉ là xuất cung du ngoạn một chút, Hoàng huynh sẽ không cự tuyệt !"
Nhìn thấy Nhạc Đồng Đồng vẻ mặt kinh ngạc vui mừng, Dạ Quân Lăng không khỏi nhếch miệng cười.
Dù sao, hắn thích nhìn thấy nhất, chính là bộ dạng nữ tử này hài lòng.
Chỉ nhìn thấy nàng hài lòng, hắn liền hài lòng!
...
Ngày hôm sau, sắc trời mời vừa hừng sáng. Nhạc Đồng Đồng liền rời khỏi giường, sau đó để Thúy Nha hầu hạ trang điểm.
Hôm nay nàng được Dạ Quân Minh cho phép, lại hẹn Bình An và Dạ Quân Lăng cùng nhau đến miếu Nguyệt Lão.
Nghĩ đến hôm nay có thể thỏa thích du ngoạn, Nhạc Đồng Đồng liền vui vẻ không thôi.
Tuy nói mình thân là Thái hậu nương nương, chỉ là, Nhạc Đồng Đồng lại không thích mặc những trang phục diễm lệ đẹp đẽ quý giá.
Cho nên hôm nay, Nhạc Đồng Đồng chỉ để Thúy Nha búi một búi tóc đơn giản.
Mái tóc dài đen nhánh mềm mại, trên đầu chỉ nhẹ nhàng kéo một búi tóc đơn giản, ở giữa cắm một cây trâm bạch ngọc lan hoa thanh lịch. Số tóc còn lại chỉ là tùy ý xõa tung phía sau, nhiễm mực hai vai.
Một thân y phục tuyết trắng thêu ám văn, cổ áo mở rộng, càng làm nổi bật nên xương quai xanh ưu nhã phấn hạng của nàng.
Bên hông thắt yên la màu hồng nhạt, làm vòng eo thon nhỏ không bằng nắm tay càng thêm thon thả.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn không chút son phấn cũng đã minh diễm chiếu người.
Đợi Thúy Nha trang điểm hoàn tất, Nhạc Đồng Đồng không khỏi đứng ở trước gương đồng chậm rãi xoay một vòng, tinh tế quan sát chính mình hôm nay mặc.
Chỉ cảm thấy một thân trang điểm này cực kỳ thanh lịch tinh xảo.
Nhạc Đồng Đồng vô cùng yêu thích.
Chỉ là, nàng cũng biết, khuôn mặt này của mình vô cùng tốt.
Dù cho tố y trang điểm, cũng khó che thiên tư quốc sắc!
Trong lòng đang vui vẻ, Thúy Nha đứng ở một bên không khỏi mở miệng than thở .
"Nương nương thật xinh đẹp! Cửu thiên tiên nữ cũng không hơn là bao!"
"Ha ha..."
Đối với lời Thúy Nha , Nhạc Đồng Đồng chỉ mím môi cười.
Nhưng mà, vừa lúc đó, một đạo thanh âm thanh thúy mang theo nồng đậm tiếu ý, liền từ cửa phút chốc truyền đến.
"Ha ha, nương nương đương nhiên là thiên tư quốc sắc, hôm nay một thân trang điểm này, nếu không phải ta đã sớm biết thân phận của nương nương, còn tưởng rằng là cô nương chưa xuất giá nhà người nào đâu!"
Theo thanh âm thanh thúy kia, một đạo bóng dáng màu tím xinh đẹp liền từ cửa bước vào.
Chỉ thấy một mạt bóng dáng màu vàng sáng đang nhanh chóng biến mất trong tầm mắt mình...
Thấy vậy, trên mặt Nhạc Đồng Đồng không khỏi sửng sốt.
Trong lúc nhất thời, cũng không biết là mình nhìn nhầm hay là thế nào.
Bởi vì, trong Hoàng cung rộng lớn này, dám mặc màu vàng sáng duy chỉ có một người!
Chỉ là, không có khả năng nha!
Dạ Quân Minh hắn như thế nào tới Mộng Nguyệt điện! ?
Là mình nhìn lầm rồi đi! ?
Nghĩ tới đây, Nhạc Đồng Đồng chỉ khẽ lắc đầu, không suy nghĩ nhiều cái khác.
...
Bình An là một người hoạt bát hiếu động , sau khi tới Hoàng cung mấy ngày liền không chịu nổi nữa.
Kết quả là, nàng liền la hét muốn xuất cung.
Đặc biệt, ngày mai chính là tiết nhân duyên mỗi năm một lần.
Nghe nói hằng năm lúc này, người chưa thành thân sẽ đến miếu Nguyệt Lão cầu duyên, sau này sẽ tìm được người như ý. Hơn nữa, miếu Nguyệt Lão kia nghe nói rất linh nghiệm.
Hằng năm lúc này, người đến miếu Nguyệt Lão bái thần cầu duyên tấp nập không ngừng, cơ hồ dẫm nát đại môn miếu Nguyệt Lão.
Lần này Bình An tới nơi này, trong lòng nàng cũng biết mình là vì sao mà đến.
Chỉ là, Bình An là một người không muốn khuất phục vận mệnh , nếu muốn nàng lựa chọn giữa Dạ Quân Minh và Dạ Quân Lăng , nàng ai cũng không muốn.
Cho nên, nàng liền tính toán đi miếu Nguyệt Lão nhìn nhìn, có thể tìm được lang quân như ý hay không!
Thấy Bình An đề cập đến chuyện đi miếu Nguyệt Lão, Nhạc Đồng Đồng tự nhiên cũng hứng thú.Chỉ là, nàng không phải muốn cầu duyên.
Dù sao, nghĩ đến thân phận mình, sau này cũng không thể gả đi nữa.
Nàng sở dĩ cảm thấy hứng thú, là vì muốn gióp vui.
Nghe nói, trên đỉnh núi miếu Nguyệt Lão kia có một khỏa đại thụ ngàn năm, gốc cây đại thụ này vô cùng to, cành lá rậm rạp, che trời tế nguyệt, cơ hồ che phủ cả ngọn núi.
Nghe nói, mỗi một người lên miếu Nguyệt Lão cầu duyên đều sẽ ở dưới gốc cây viết tên mình lên dải lụa đỏ rồi ném lên trên cây.
Đến khi người trong số mệnh của mình xuất hiện, chỉ cần họ đứng ở dưới gốc cây, như vậy hồng trù kia sẽ rơi vào người đó.
Tuy nói chuyện này không biết là thật hay giả, chỉ là, Nhạc Đồng Đồng cũng vô cùng hiếu kỳ.
Chỉ là ngại với thân phận này không thể tùy tiện xuất cung, nếu chỉ là để Bình An mang theo hạ nhân đi, có phần cảm thấy cô đơn.
Dạ Quân Lăng biết được việc Nhạc Đồng Đồng có ý định xuất cung đến miếu Nguyệt Lão du ngoạn, lập tức không nói hai lời, liền thân thủ vỗ vỗ ngực, bảo đảm nói.
"Điểm việc nhỏ ấy, để ta đi làm đi! Ta đi cầu Hoàng huynh, Hoàng huynh nhất định sẽ cho các ngươi xuất cung !"
"Thật vậy sao! ? Ngươi đi cầu Hoàng huynh ngươi! ?"
Nghe thấy Dạ Quân Lăng lời này, Nhạc Đồng Đồng sửng sốt, có chút kinh ngạc.
Vì chuyện lần trước, nàng cũng đã một thời gian không gặp Dạ Quân Minh .
Lần này nàng cũng muốn xuất cung đến miếu Nguyệt Lão du ngoạn, chỉ là, nàng là đương kim Thái hậu, nếu không có Hoàng đế cho phép thì tuyệt đối không thể xuất cung .
Chỉ là hiện tại, nàng lại không muốn bởi vì việc này mà đi tìm Dạ Quân Minh, cũng không biết Dạ Quân Minh biết được nàng muốn xuất cung có thể cho phép hay không, cho nên vẫn luôn không cho người đi nói với Dạ Quân Minh việc này.
Bây giờ, nếu có Dạ Quân Lăng đi nói, cũng không biết Dạ Quân Minh cho phép hay không cho phép.
Dù sao, Dạ Quân Minh bảo hộ đệ đệ hắn như vậy, trước đây đã năm lần bảy lượt cảnh cáo nàng, không được tiếp cận Dạ Quân Lăng ...
Nghĩ tới đây, Nhạc Đồng Đồng lộ vẻ lo lắng.
Bên cạnh Dạ Quân Lăng thấy vậy, trong lòng nghĩ nghĩ, cũng biết lo lắng trong lòng Nhạc Đồng Đồng .Lập tức mở miệng nói.
"Mẫu hậu yên tâm đi, Hoàng huynh không phải người không phân rõ phải trái , lại nói, chỉ là xuất cung, ta nghĩ Hoàng huynh cũng sẽ không ngăn cản !"
"Ai, vậy ngươi tạm thời thử đi!"
Nghe thấy lời Dạ Quân Lăng , Nhạc Đồng Đồng không ôm bất cứ hy vọng nào, chỉ là để Dạ Quân Lăng đi thử.
Dù sao, từ sau khi Bình An công chúa tới, hai người bọn họ cả ngày dính cùng một chỗ.
Cảm giác như thế, làm cho nàng nghĩ tới thời gian ở thế kỷ hai mươi mốt trước đây. Cảm giác như vậy thật tốt!
Cho nên, nàng cũng muốn cùng Bình An đến miếu Nguyệt Lão du ngoạn một phen.
Chỉ là, đối với việc đi miếu Nguyệt Lão, Nhạc Đồng Đồng cũng không dám ôm hy vọng quá lớn.
Dù sao, hi vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều.
Cho nên, khi Nhạc Đồng Đồng từ trong miệng Dạ Quân Lăng biết được , Dạ Quân Minh cư nhiên cho phép nàng cùng Bình An xuất cung, Nhạc Đồng Đồng trong lòng chấn động không ngớt.
"Cái gì! ? Hoàng huynh ngươi đáp ứng Ai gia ngày mai xuất cung! ?"
"Ha ha, đúng vậy, ta đã nói Hoàng huynh không phải là người không nói lý, chỉ là xuất cung du ngoạn một chút, Hoàng huynh sẽ không cự tuyệt !"
Nhìn thấy Nhạc Đồng Đồng vẻ mặt kinh ngạc vui mừng, Dạ Quân Lăng không khỏi nhếch miệng cười.
Dù sao, hắn thích nhìn thấy nhất, chính là bộ dạng nữ tử này hài lòng.
Chỉ nhìn thấy nàng hài lòng, hắn liền hài lòng!
...
Ngày hôm sau, sắc trời mời vừa hừng sáng. Nhạc Đồng Đồng liền rời khỏi giường, sau đó để Thúy Nha hầu hạ trang điểm.
Hôm nay nàng được Dạ Quân Minh cho phép, lại hẹn Bình An và Dạ Quân Lăng cùng nhau đến miếu Nguyệt Lão.
Nghĩ đến hôm nay có thể thỏa thích du ngoạn, Nhạc Đồng Đồng liền vui vẻ không thôi.
Tuy nói mình thân là Thái hậu nương nương, chỉ là, Nhạc Đồng Đồng lại không thích mặc những trang phục diễm lệ đẹp đẽ quý giá.
Cho nên hôm nay, Nhạc Đồng Đồng chỉ để Thúy Nha búi một búi tóc đơn giản.
Mái tóc dài đen nhánh mềm mại, trên đầu chỉ nhẹ nhàng kéo một búi tóc đơn giản, ở giữa cắm một cây trâm bạch ngọc lan hoa thanh lịch. Số tóc còn lại chỉ là tùy ý xõa tung phía sau, nhiễm mực hai vai.
Một thân y phục tuyết trắng thêu ám văn, cổ áo mở rộng, càng làm nổi bật nên xương quai xanh ưu nhã phấn hạng của nàng.
Bên hông thắt yên la màu hồng nhạt, làm vòng eo thon nhỏ không bằng nắm tay càng thêm thon thả.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn không chút son phấn cũng đã minh diễm chiếu người.
Đợi Thúy Nha trang điểm hoàn tất, Nhạc Đồng Đồng không khỏi đứng ở trước gương đồng chậm rãi xoay một vòng, tinh tế quan sát chính mình hôm nay mặc.
Chỉ cảm thấy một thân trang điểm này cực kỳ thanh lịch tinh xảo.
Nhạc Đồng Đồng vô cùng yêu thích.
Chỉ là, nàng cũng biết, khuôn mặt này của mình vô cùng tốt.
Dù cho tố y trang điểm, cũng khó che thiên tư quốc sắc!
Trong lòng đang vui vẻ, Thúy Nha đứng ở một bên không khỏi mở miệng than thở .
"Nương nương thật xinh đẹp! Cửu thiên tiên nữ cũng không hơn là bao!"
"Ha ha..."
Đối với lời Thúy Nha , Nhạc Đồng Đồng chỉ mím môi cười.
Nhưng mà, vừa lúc đó, một đạo thanh âm thanh thúy mang theo nồng đậm tiếu ý, liền từ cửa phút chốc truyền đến.
"Ha ha, nương nương đương nhiên là thiên tư quốc sắc, hôm nay một thân trang điểm này, nếu không phải ta đã sớm biết thân phận của nương nương, còn tưởng rằng là cô nương chưa xuất giá nhà người nào đâu!"
Theo thanh âm thanh thúy kia, một đạo bóng dáng màu tím xinh đẹp liền từ cửa bước vào.