"Mẫu hậu yên tâm, đây không phải là mứt quả, mà là mật hoa quả Trẫm cho người vận chuyển từ Cung Quốc tới. Mật hoa quả này cùng thuốc Mẫu hậu uống không có xung đột, hơn nữa mật hoa quả còn có hiệu quả đối với việc làm lành vết thương, những thứ này đều để Lý ngự y xem qua rồi mới để cho Mẫu hậu dùng !"
Nghe Dạ Quân Minh giải thích Nhạc Đồng Đồng mới bừng tỉnh đại ngộ.
Mật hoa quả từ Cung Quốc tới! ?
Nghe nói Cung Quốc cách Thương Minh quốc đường sá xa xôi, lúc này mới mấy ngày đã chuyển tới đây một chút mật hoa quả.
Nghĩ đến, Dạ Quân Minh đã sớm cho người chuẩn bị...
Không ngờ, Dạ Quân Minh này cũng có thời gian cẩn thận như vậy...
Nghĩ tới đây, Nhạc Đồng Đồng mở miệng nói.
"Vậy phải cảm ơn Hoàng Thượng, vì bệnh tình của Ai gia mà mấy ngày nay Hoàng Thượng phải cực khổ."
"Không vất vả, chiếu cố Mẫu hậu là việc Trẫm phải làm, lại nói, lần này Mẫu hậu sở dĩ bị thương hoàn toàn là bởi vì Trẫm!"
Nói đến đây, Dạ Quân Minhcàng chăm chú nhìn Nhạc Đồng Đồng.
Môi mỏng mở ra, đem nghi ngờ mấy ngày nay hỏi ra.
"Mẫu hậu, tình huống lúc đó nguy hiểm như vậy, vì sao ngươi lại không quản tính mạng mình đi lên cứu Trẫm! ?"
Dạ Quân Minh mở miệng, thần sắc nghiêm túc chưa từng có.
Nhạc Đồng Đồng nghe vậy, trên mặt đầu tiên là sửng sốt, lại không lập tức mở miệng.
Bởi vì, vấn đề này nàng cũng không biết nên nói như thế nào.
Ở trong cảm nhận của Dạ Quân Minh, nàng là không quan tâm đến tính mạng của mình đi cứu hắn.
Thế nhưng kỳ thực, nàng cũng không vĩ đại như vậy.
Lúc đó, nàng đúng là lo lắng cho Dạ Quân Minh, thế nhưng, nàng càng yêu quý tính mạng của mình.
Chỉ là, nàng không cẩn thận giẫm phải thứ gì đó, cả người liền nhào tới phía Dạ Quân Minh .
Cuối cùng, càng âm sai dương thác vì hắn cản ám khí trí mạng kia...
Việc này, Nhạc Đồng Đồng cũng cảm thấy thực trùng hợp.
Thế nhưng bây giờ, nàng không muốn chặn cũng đã chặn rồi. Hiện tại phía sau lưng còn mơ hồ đau xót!
Nếu nói ra sự thực với Dạ Quân Minh, còn không bằng để cho mình vĩ đại một lần!
Nghĩ tới đây, Nhạc Đồng Đồngliền đối với Dạ Quân Minh, mở miệng nói.
"Kỳ thực lúc đó Ai gia cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ là nhìn thấy Hoàng Thượng gặp nguy hiểm, còn chưa kịp suy nghĩ, hai chân thật giống như tự có ý thức bổ nhào tới, may mắn Hoàng Thượng không có việc gì, Ai gia cũng mạng lớn, không chết được."
Nhạc Đồng Đồng mở miệng nói , trong nháy mắt, cảm giác mình thoáng cái trở nên vô cùng vĩ đại.
Xem xem, nàng nói đến mình cũng cảm động. Chớ nói chi là Dạ Quân Minh .
Dù sao, trước đây Dạ Quân Minh có bao nhiêu ghét nữ tử này. Hắn ghét nàng tâm địa ác độc, quyến rũ Phụ hoàng hắn, hại nước hại dân, tàn hại bách tính.
Thế nhưng, hắn vạn lần không ngờ, ở thời điểm hắn nguy hiểm nhất lại là nữ tử này không đếm xỉa tính đến mạng mình mà nhào tới cứu hắn. Này, thế nào không làm cho hắn cảm động! ?
Trong lòng suy nghĩ, Dạ Quân Minh thật lâu cũng không có phục hồi tinh thần lại. Thẳng đến một lúc lâu, Dạ Quân Minh mới mở miệng nói.
"Cám ơn ngươi."
Lần đầu tiên, Dạ Quân Minh dùng thanh âm chân thành nghiêm túc như vậy nói cám ơn với Nhạc Đồng Đồng.
Nghe vậy, Nhạc Đồng Đồng sửng sốt, lập tức mở miệng nói.
"Đây là việc nên làm!"
Nói đến đây, Nhạc Đồng Đồng lại như nghĩ đến cái gì, đối Dạ Quân Minh mở miệng hỏi.
"Nga, đúng rồi, Dạ Quân Lăng cùng Bình An thế nào! ?"
Nhạc Đồng Đồng hôn mê mấy ngày,bởi vì bị thương trong người, bị đau đớn quấn quít, cũng không thể hỏi gì.
Bây giờ thân thể tốt lên nhiều mới nhớ tới, đã mấy ngày không có nhìn thấy hai người Dạ Quân Lăng cùng Bình An .
Chẳng lẽ là bọn họ cũng bị thương! ? Hay là gặp bất trắc ! ?
Trong lòng lo lắng, Dạ Quân Minh vừa nghe đến Nhạc Đồng Đồng lời này, khuôn mặt tuấn tú lập tức trầm xuống, trên mặt cũng bị lây mấy phần ngưng trọng.
Thấy vậy, trong lòng Nhạc Đồng Đồng không khỏi 'Lộp bộp' một tiếng, một nỗi bất an lập tức xông lên đầu .
"Có phải Quân Lăng cùng Bình An đã xảy ra chuyện hay không! ?"
Nhạc Đồng Đồng mở miệng nói, cũng bởi vì quá mức lo lắng kích động, cả người lập tức từ trên giường ngồi dậy . Cũng bởi vì kích động, lại không cẩn thận động tới vết thương.
Trong nháy mắt, một cơn đau nhói như xé rách liền lập tức từ phía sau lan tràn đến toàn thân.
"A, đau quá!"
Phía sau lưng đau nhức, làm ngũ quan xinh xắn của Nhạc Đồng Đồng lập tức vo thành một nắm .
Dạ Quân Minh thấy vậy, mày kiếm lập tức nhíu chặt cùng một chỗ, lập tức lo lắng nói.
"Ngươi không nên quá mức kích động! Lý ngự y nói vết thương của ngươi mới bắt đầu khép lại thôi!"
Dạ Quân Minh mở miệng, trên mặt đều là vẻ lo lắng không chút nào che giấu.
Nói xong lời này, Dạ Quân Minh lập tức quay đầu, hướng phía cung nhân bên cạnh mở miệng quát.
"Các ngươi còn đứng đó làm cái gì! ? Còn không mau đi gọi ngự y! ?"
"Dạ dạ dạ... Nô tài lập tức đi!"
Nghe thấy Dạ Quân Minh quát, lại thây ánh mắt tràn đầy vẻ lo lắng kia của Dạ Quân Minh, cung nhân đứng ở một bên trong lòng kinh hãi, vội vàng chạy ra ngoài.
Dù sao ánh mắt Hoàng Thượng hiện tại quá mức đáng sợ, tựa như muốn ăn thịt người!
Sau khi cung nhân vội vã đi thỉnh ngự y, lúc này, Nhạc Đồng Đồng mới chậm rãi định thần lại.
Trong lòng lo lắng cho mấy người Dạ Quân Lăng, Nhạc Đồng Đồng cũng bất chấp vết thương phía sau lưng, lập tức vươn tay bắt lấy cánh tay Dạ Quân Minh, khẩn trương hỏi.
"Ngươi nói mau đi! Quân Lăng cùng Bình An sao rồi! ? Chẳng lẽ là..."
Lời cuối cùng kia Nhạc Đồng Đồng không dám nói ra khỏi miệng.
Chỉ là, mặc dù Nhạc Đồng Đồng chưa nói, trong lòng Dạ Quân Minh cũng biết rõ ràng.
Chỉ là, nhìn nữ tử trước mắt này vẻ mặt khẩn trương lo lắng, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, giống như tùy thời sẽ ngã xuống, Dạ Quân Minh có chút không đành lòng .
Môi mỏng mở ra, không khỏi mở miệng an ủi nói.
"Mẫu hậu, ngươi không cần lo lắng, Trẫm đã phái người xuống đáy vực tìm..."
"Đáy vực! ?"
Nghe thấy lời Dạ Quân Minh, Nhạc Đồng Đồng không khỏi hoảng sợ.
"Ngươi lời này là có ý gì! ?"
Thấy không gạt được Nhạc Đồng Đồng nữa, Dạ Quân Minh mới mở miệng nói.
"Quân Lăng cùng Bình An đều bị rơi xuống vực..."
"Cái gì! ?"
Nghe thấy Dạ Quân Minh nói, Nhạc Đồng Đồng chỉ cảm thấy 'Ầm' một tiếng, như sét đánh ngang tai, cả người triệt để chấn động.
Trong đầu, càng không ngừng vang vọng hai từ 'Trụy nhai'.(*.*ý là rơi xuống vực đấy ạ*.*)
Trời ạ!
Dạ Quân Lăng cùng Bình An...
Nghĩ đến hai người Dạ Quân Lăng cùng Bình An đã chết, tim Nhạc Đồng Đồng liền hung hăng co rút.
Dù sao, nàng là thật tâm coi Dạ Quân Lăng cùng Bình An thành hảo huynh đệ tỷ muội.
Bây giờ, nghĩ đến bọn họ gặp bất trắc , Nhạc Đồng Đồng chỉ cảm thấy trong lòng mất mác, như bị một tảng đá khổng lồ đè nặng đến không thở nổi.
Sau một khắc, trước mắt tối sầm, Nhạc Đồng Đồng liền ngất đi...
Ôm nữ tử ngã vào trong lòng, nhìn khuôn mặt nàng tái nhợt không chút huyết sắc, tựa như một đóa hoa thủy tinh đụng vào thì sẽ lập tức tan ra.
Dạ Quân Minh trong lòng căng thẳng, một loại cảm giác tên là đau lòng lập tức xông lên đầu.
"Người tới! Mau truyền ngự y!"
Bây giờ đã là buổi đem, trên trời mây đen giăng kín, sấm chơp đan xen, phong vân biến sắc, dấu hiệu một hồi sấm chớp mưa bão mưa săp đến !
Bởi vì Bình An bị thương ở chân, không tiện đi lại, cho nên, sau khi ăn xong cá nướng buổi trưa, hai người liền tìm một sơn động dừng chân.
Nhìn trên trời mây đen không ngừng kéo đến, còn có cuồng phong không ngừng thổi quét, đem cành cây thổi trúng ngã trái ngã phải, rất là dọa người!
Thấy vậy, Dạ Quân Lăng nhíu mày lo lắng.
"Trời sắp mưa rồi, ta ra ngoài nhặt một chút cành cây về nhóm lửa."
"Ừ, vậy ngươi đi nhanh về nhanh!"
Nghe thấy Dạ Quân Lăng nói vậy, Bình An ngồi ở trong sơn động không khỏi mở miệng nói.
Dù sao bên ngoài cuồng phong loạn quét, mây đen đầy trời, trong sơn động càng tối như mực, nếu để nàng ở chỗ này một mình, nàng sẽ sợ hãi .
Có lẽ nhận thấy được Bình An sợ hãi, Dạ Quân Lăng không nói gì, chỉ gật gật đầu, sau đó đi ra ngoài .
... ........
Trong rừng cây, cái gì cũng không có, chỉ có lá cây và củi khô là nhiều.
Không đến một lát, Dạ Quân Lăng đã nhặt được một đống củi lớn.
Cầm đá đánh lửa lên, rất nhanh, sơn động nguyên bản tối như mực lập tức sáng lên. Thấy vậy, Bình An mới thả lỏng một chút.
Hiện tại là mùa xuân, ban ngày dương quang xán lạn, tự nhiên không cảm thấy lạnh, thế nhưng một khi đến tối, nhiệt độ không khí liền giảm xuống.
Đặc biệt đêm nay, bên ngoài mây đen rậm rạp, cuồng phong loạn quét, nhiệt độ không khí so với bình thường càng lạnh hơn.
Hiện tại Dạ Quân Lăng đã nhóm lửa lên, Bình An lập tức đi qua sưởi ấm.
Nhưng mà, thời điểm Bình An ngồi ở chỗ kia sưởi ấm, lại cảm thấy phía dưới mông như có thứ gì đó.
Chân mày nhăn lại, trong lòng nghi hoặc, Bình An liền vô thức đưa tay sờ sờ thứ phía dưới.
Chỉ cảm thấy vật kia có chút tròn tròn, hơn nữa còn có một vài chỗ lõm xuống ...
Chậm sờ mó, nghi hoặc trong lòng Bình An dần dần bị cảm giác bất an thay thế.
Dạ Quân Lăng bên cạnh nguyên bản đang đốt lửa, thấy Bình An không ngừng sờ phía sau, trong lòng nghi hoặc, không khỏi mở miệng hỏi.
"Này, ngươi đang sờ cái gì đó! ?"
Dạ Quân Lăng vừa mới dứt lời, khi thấy thứ ở trên tay Bình An, lập tức bị dọa đến nghẹn họng nhìn trân trối, mục trừng khẩu ngốc.
Bình An cũng không ngoại lệ!
Thời điểm thấy vật cầm ở trên tay, Bình An chỉ cảm thấy 'Ầm' một tiếng, cả người triệt để chấn động.
Đôi mắt đẹp mở lớn, sau một khắc, tiếng kêu thảm thiết phút chốc từ trong miệng nàng tràn ra ——
"A..."
Thất kinh thét chói tai, âm lượng vang vọng đến tận trời, làm rung chuyển cả sơn động!
Không trách Bình An thất kinh như vậy, dù sao, thứ nàng cầm ở trên tay không phải cái khác, mà là một cái đầu lâu!
Nhìn cái đầu tròn tròn trắng trắng trên tay, cùng hốc mắt sâu lõm kia, dù cho không có tròng mắt thế nhưng nó như là đang ngó chừng ngươi vậy.
Trong nháy mắt, Bình An chỉ cảm thấy một cỗ hàn khí từ lòng bàn chân từng chút từng chút lan lên đỉnh đầu.
Sau một khắc, khi Bình An tỉnh hồn lại, tay nhỏ bé lập tức vung lên, đem đầu lâu trên tay ném ra . Lại vô cùng vừa vặn ném tới trong lòng Dạ Quân Lăng.
Nguyên bản, Dạ Quân Lăng nhìn thấy Bình An cầm đầu lâu trên tay đã sớm sợ hãi.
Dù sao, hắn cũng chỉ là một đứa nhỏ mà thôi, nơi nào thấy qua cái loại đầu lâu này ! ?
Trong lòng sợ hãi, ai biết, Bình An vung tay liền ném đầu lâu tới trên người hắn .
Dạ Quân Lăng vốn muốn tránh, thế nhưng thân thể đã sớm cứng ngắc, thời điểm đầu lâu kia ném qua đây lại vô thức tiếp được .
Cúi đầu nhìn đầu lâu trên tay. Vừa lúc đầu lâu kia đối diện với mình.
Mặc dù đầu lâu kia đã sớm không còn huyết nhục, chỉ là nhìn thế nào cũng làm người ta sợ hãi!
Thấy vậy, Dạ Quân Lăng sợ đến tim cũng như ngừng đạp, sau một khắc, đem đầu lâu trên tay ném ra khỏi sơn động.
Bình An trong lòng sợ hãi, sau khi ném đầu lâu kia đi, sau một khắc liền nghĩ tới. Nơi này có đầu lâu, khẳng định còn có những vật khác.
Nghĩ tới đây, cũng bất chấp đau đớn, lập tức hướng phía Dạ Quân Lăng bên kia nhào tới.
"Oa... Thật đáng sợ! Chúng ta mau chạy đi! Ở đây thật đáng sợ!"
Chỉ cần vừa nghĩ tới trong sơn động này có người chết, hơn nữa ở đây còn có bạch cốt các loại , Bình An liền sợ đến thất kinh, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp cũng sợ đến hoa dung thất sắc .
Ngược lại với Bình An sợ hãi không thôi, Dạ Quân Lăng sau khi ném cái đầu lâu đi còn chưa kịp định tinh thần lại, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, sau một khắc, hắn liền bị Bình An ôm chặt lấy .
Bụng bị đè nặng, ép tới Dạ Quân Lăng chỉ thiếu không phun cá nướng đã ăn ra .
Quan trọng nhất là cổ của hắn lúc này đang bị người nắm chặt đến không thể hít thở.
"Ngươi mau buông tay! Buông tay!"
Cổ bị người bóp chặt, rất nhanh , mặt Dạ Quân Lăng liền trướng lên như màu gan heo . Chỉ tiếc Bình An vẫn hoàn toàn không biết.
Lúc này, Bình An vẻ mặt hoang mang sợ hãi, thét chói tai liên tục, nàng bây giờ chỉ nghĩ rời khỏi cái sơn động này nhanh lên một chút mà thôi.
Thấy vậy, Dạ Quân Lăng bất đắc dĩ, không muốn bị người bóp chết ở trong này. Nếu không, ở đây lại có thêm một khối bạch cốt !
Nghĩ tới đây, hai tay Dạ Quân Lăng hung hăng đẩy Bình An đang ôm chặt hắn ra.
"A, đau quá..."
Bị Dạ Quân Lăng hung hăng đẩy tới trên mặt đất, phía sau lưng phát đau, làm cho nàng nhịn không được bị đau kinh hô lên tiếng.
"Ngươi làm gì lại đẩy ta! ? Đau quá!"
"Làm sao lại đẩy ngươi! ? Nếu không đẩy ngươi ra, ở đây lại có thêm một cỗ thi thể !"
"Cái gì! ? Thi thể! ? Ở chỗ nào! ? Ở chỗ nào! ?"
Vừa nghe đến Dạ Quân Lăng lời này, Bình An không có nghe được hắn ý tại ngôn ngoại, lập tức thất kinh quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy, ở trong sơn động trừ cái đầu lâu vừa rồi kia ra cũng không thấy các loại xương khác.
Dạ Quân Lăng thấy vậy, không khỏi bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Hắn đã xớm biết nữ nhân này là một phiền phức! Trong lòng bất đắc dĩ nghĩ, Dạ Quân Lăngmở miệng nói.
"Ngươi thật là ngốc! Ta nói thi thể, là ta! Vừa rồi ta thiếu chút nữa bị ngươi bóp chết!"
"Ngạch..."
Nghe thấy Dạ Quân Lăng nói, Bình An nguyên bản thất kinh trên mặt sửng sốt, nghĩ lại vừa rồi mình luống cuống, trên mặt lập tức xấu hổ.
Chỉ là, sau một khắc, Bình An giống như là nghĩ đến cái gì, đôi mi thanh tú nhíu chặt, trên mặt không chút nào che giấu vẻ sợ hãi.
"Ta rất sợ! Cái sơn động này còn có người chết! Chúng ta rời khỏi nơi này nhanh một chút đi!"
Chỉ cần nghĩ đến từng có người chết ở nơi này, Bình An một khắc cũng không muốn ở lại chỗ này.
Nhưng mà, khi Bình An vừa mới nói ra lời này, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng vang thật lớn. Ngay sau đó, một hồi mưa tầm tã liền trút xuống.
Nhìn bên ngoài cuồng phong loạn quét, sấm chớp ầm ầm, mưa to như trút nước, Dạ Quân Lăng tuấn mày nhíu chặt, mở miệng nói.
"Bên ngoài đang mưa to! Chúng ta trừ ở đây, còn có thể đi đâu! ?" Dạ Quân Lăng bất đắc dĩ nói.
Lại nói, cái sơn động này, bọn họ phải mất một lúc lâu mới tìm được!
Nghe thấy Dạ Quân Lăng nói vậy, Bình An lập tức nhíu mày nói.
"Thế nhưng, thế nhưng ta rất sợ..."
Bình An mở miệng nói, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng bởi vì sợ hãi mà không còn huyết sắc , tái nhợt một mảnh, thoạt nhìn, vô cùng đáng thương.
Thấy vậy, mặc dù trong lòng Dạ Quân Lăng cũng phi thường sợ hãi. Chỉ là nói thế nào hắn cũng là nam nhân, nam nhân hẳn là phải ở thời điểm nữ nhân sợ hãi mà bảo hộ nữ nhân !
Trong lòng suy nghĩ, Dạ Quân Lăng lập tức hung hăng đè nén nỗi sợ xuống đáy lòng, trên mặt cũng làm làm ra một bộ trời không sợ, đất không sợ, mở miệng nói.
"Nữ nhân ngốc! Có cái gì đáng sợ ! ? Chẳng qua là một cái đầu lâu khô mà thôi! Ta một chút cũng không sợ, ha ha..."
Dạ Quân Lăng mở miệng ha ha cười, nhưng có trời mới biết hắn cười có bao nhiêu giả.
Nhìn Dạ Quân Lăng rõ ràng là sợ muốn chết lại làm ra một bộ trời không sợ, đất không sợ, nếu là bình thường Bình An đã sớm vạch trần hắn .
Thế nhưng bây giờ, nhìn thiếu niên trước mắt cười gượng , Bình An chỉ mím môi không nói một câu.
Dạ Quân Lăng cười một hồi, thấy Bình An im lặng không lên tiếng, không khỏi mở miệng nói.
"Được rồi, bây giờ sắc trời không còn sớm, chúng ta ngủ đi! Ngày mai chúng ta còn phải tiếp tục tìm đường ra nữa! Cũng không biết người Hoàng huynh phái đi tìm chúng ta lúc nào mới tìm được chúng ta, chúng ta cũng phải tự lực cánh sinh!"
"Ừ. Được!" Nghe thấy Dạ Quân Lăng nói, Bình An khẽ gật đầu một cái.
Bất quá, trước khi nằm xuống, đôi mắt đẹp lại lần nữa nhìn quét bốn phía một lần. Thấy bốn phía không có những thứ làm người sợ hãi, mới chậm rãi nằm trên mặt đất.
Trên mặt đất không có cỏ khô, thật lạnh. Hơn nữa hiện tại bên ngoài đang mưa tầm tã, nằm trên mặt đất càng lạnh hơn.
Nằm trên mặt đất vừa cứng lại ướt này, Bình An chỉ cảm thấy toàn thân không thoải mái .
Toàn thân như bị một tầng hơi lạnh vây quanh, sau một khắc, Bình An chỉ cảm thấy ngứa mũi, lập tức hắt xì.
"Hắt xì, hắt xì..."
Liên tiếp đánh vài cái hắt xì, nước mắt nước mũi toàn bộ phun ra.
Đang lúc Bình An khó chịu, sau một khắc, nàng chỉ cảm thấy trên người ấm áp, một kiện trường bào còn mang theo hơi ấm liền đắp lên trên người nàng .
"Ngạch..."
Nhìn cẩm bào màu lam trên người, trên mặt Bình An lập tức sửng sốt, đôi mắt đẹp đảo qua liền rơi vào thiếu niên đang ngồi ở bên cạnh mình.
Bởi vì bộ y phục này không phải là của ai khác , mà là của thiếu niên này vẫn mặc .
Thấy vậy, Bình An lập tức mở miệng nói.
"Không cần, trời lạnh như vậy ngươi vẫn nên mặc vào đi!"
Bình An mở miệng nói , sau một khắc liền định đứng lên phủ y phục lên trên người Dạ Quân Lăng, lại bị Dạ Quân Lăng một tay ngăn trở.
"Ta cho ngươi đắp ngươi liền đắp đi! Ngươi đã đủ phiền phức , nếu bị lạnh lần nữa phát sốt cảm mạo , ta lahi phải chiếu cố ngươi!"
Thấy Dạ Quân Lăng vẻ mặt ghét bỏ, Bình An không khỏi lẩm bẩm.
"Ngươi có thể không chiếu cố ta..."