Bây giờ đã là buổi đem, trên trời mây đen giăng kín, sấm chơp đan xen, phong vân biến sắc, dấu hiệu một hồi sấm chớp mưa bão mưa săp đến !
Bởi vì Bình An bị thương ở chân, không tiện đi lại, cho nên, sau khi ăn xong cá nướng buổi trưa, hai người liền tìm một sơn động dừng chân.
Nhìn trên trời mây đen không ngừng kéo đến, còn có cuồng phong không ngừng thổi quét, đem cành cây thổi trúng ngã trái ngã phải, rất là dọa người!
Thấy vậy, Dạ Quân Lăng nhíu mày lo lắng.
"Trời sắp mưa rồi, ta ra ngoài nhặt một chút cành cây về nhóm lửa."
"Ừ, vậy ngươi đi nhanh về nhanh!"
Nghe thấy Dạ Quân Lăng nói vậy, Bình An ngồi ở trong sơn động không khỏi mở miệng nói.
Dù sao bên ngoài cuồng phong loạn quét, mây đen đầy trời, trong sơn động càng tối như mực, nếu để nàng ở chỗ này một mình, nàng sẽ sợ hãi .
Có lẽ nhận thấy được Bình An sợ hãi, Dạ Quân Lăng không nói gì, chỉ gật gật đầu, sau đó đi ra ngoài .
... ........
Trong rừng cây, cái gì cũng không có, chỉ có lá cây và củi khô là nhiều.
Không đến một lát, Dạ Quân Lăng đã nhặt được một đống củi lớn.
Cầm đá đánh lửa lên, rất nhanh, sơn động nguyên bản tối như mực lập tức sáng lên. Thấy vậy, Bình An mới thả lỏng một chút.
Hiện tại là mùa xuân, ban ngày dương quang xán lạn, tự nhiên không cảm thấy lạnh, thế nhưng một khi đến tối, nhiệt độ không khí liền giảm xuống.
Đặc biệt đêm nay, bên ngoài mây đen rậm rạp, cuồng phong loạn quét, nhiệt độ không khí so với bình thường càng lạnh hơn.
Hiện tại Dạ Quân Lăng đã nhóm lửa lên, Bình An lập tức đi qua sưởi ấm.
Nhưng mà, thời điểm Bình An ngồi ở chỗ kia sưởi ấm, lại cảm thấy phía dưới mông như có thứ gì đó.
Chân mày nhăn lại, trong lòng nghi hoặc, Bình An liền vô thức đưa tay sờ sờ thứ phía dưới.
Chỉ cảm thấy vật kia có chút tròn tròn, hơn nữa còn có một vài chỗ lõm xuống ...
Chậm sờ mó, nghi hoặc trong lòng Bình An dần dần bị cảm giác bất an thay thế.
Dạ Quân Lăng bên cạnh nguyên bản đang đốt lửa, thấy Bình An không ngừng sờ phía sau, trong lòng nghi hoặc, không khỏi mở miệng hỏi.
"Này, ngươi đang sờ cái gì đó! ?"
Dạ Quân Lăng vừa mới dứt lời, khi thấy thứ ở trên tay Bình An, lập tức bị dọa đến nghẹn họng nhìn trân trối, mục trừng khẩu ngốc.
Bình An cũng không ngoại lệ!
Thời điểm thấy vật cầm ở trên tay, Bình An chỉ cảm thấy 'Ầm' một tiếng, cả người triệt để chấn động.
Đôi mắt đẹp mở lớn, sau một khắc, tiếng kêu thảm thiết phút chốc từ trong miệng nàng tràn ra ——
"A..."
Thất kinh thét chói tai, âm lượng vang vọng đến tận trời, làm rung chuyển cả sơn động!
Không trách Bình An thất kinh như vậy, dù sao, thứ nàng cầm ở trên tay không phải cái khác, mà là một cái đầu lâu!
Nhìn cái đầu tròn tròn trắng trắng trên tay, cùng hốc mắt sâu lõm kia, dù cho không có tròng mắt thế nhưng nó như là đang ngó chừng ngươi vậy.
Trong nháy mắt, Bình An chỉ cảm thấy một cỗ hàn khí từ lòng bàn chân từng chút từng chút lan lên đỉnh đầu.
Sau một khắc, khi Bình An tỉnh hồn lại, tay nhỏ bé lập tức vung lên, đem đầu lâu trên tay ném ra . Lại vô cùng vừa vặn ném tới trong lòng Dạ Quân Lăng.
Nguyên bản, Dạ Quân Lăng nhìn thấy Bình An cầm đầu lâu trên tay đã sớm sợ hãi.
Dù sao, hắn cũng chỉ là một đứa nhỏ mà thôi, nơi nào thấy qua cái loại đầu lâu này ! ?
Trong lòng sợ hãi, ai biết, Bình An vung tay liền ném đầu lâu tới trên người hắn .
Dạ Quân Lăng vốn muốn tránh, thế nhưng thân thể đã sớm cứng ngắc, thời điểm đầu lâu kia ném qua đây lại vô thức tiếp được .
Cúi đầu nhìn đầu lâu trên tay. Vừa lúc đầu lâu kia đối diện với mình.
Mặc dù đầu lâu kia đã sớm không còn huyết nhục, chỉ là nhìn thế nào cũng làm người ta sợ hãi!
Thấy vậy, Dạ Quân Lăng sợ đến tim cũng như ngừng đạp, sau một khắc, đem đầu lâu trên tay ném ra khỏi sơn động.
Bình An trong lòng sợ hãi, sau khi ném đầu lâu kia đi, sau một khắc liền nghĩ tới. Nơi này có đầu lâu, khẳng định còn có những vật khác.
Nghĩ tới đây, cũng bất chấp đau đớn, lập tức hướng phía Dạ Quân Lăng bên kia nhào tới.
"Oa... Thật đáng sợ! Chúng ta mau chạy đi! Ở đây thật đáng sợ!"
Chỉ cần vừa nghĩ tới trong sơn động này có người chết, hơn nữa ở đây còn có bạch cốt các loại , Bình An liền sợ đến thất kinh, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp cũng sợ đến hoa dung thất sắc .
Ngược lại với Bình An sợ hãi không thôi, Dạ Quân Lăng sau khi ném cái đầu lâu đi còn chưa kịp định tinh thần lại, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, sau một khắc, hắn liền bị Bình An ôm chặt lấy .
Bụng bị đè nặng, ép tới Dạ Quân Lăng chỉ thiếu không phun cá nướng đã ăn ra .
Quan trọng nhất là cổ của hắn lúc này đang bị người nắm chặt đến không thể hít thở.
"Ngươi mau buông tay! Buông tay!"
Cổ bị người bóp chặt, rất nhanh , mặt Dạ Quân Lăng liền trướng lên như màu gan heo . Chỉ tiếc Bình An vẫn hoàn toàn không biết.
Lúc này, Bình An vẻ mặt hoang mang sợ hãi, thét chói tai liên tục, nàng bây giờ chỉ nghĩ rời khỏi cái sơn động này nhanh lên một chút mà thôi.
Thấy vậy, Dạ Quân Lăng bất đắc dĩ, không muốn bị người bóp chết ở trong này. Nếu không, ở đây lại có thêm một khối bạch cốt !
Nghĩ tới đây, hai tay Dạ Quân Lăng hung hăng đẩy Bình An đang ôm chặt hắn ra.
"A, đau quá..."
Bị Dạ Quân Lăng hung hăng đẩy tới trên mặt đất, phía sau lưng phát đau, làm cho nàng nhịn không được bị đau kinh hô lên tiếng.
"Ngươi làm gì lại đẩy ta! ? Đau quá!"
"Làm sao lại đẩy ngươi! ? Nếu không đẩy ngươi ra, ở đây lại có thêm một cỗ thi thể !"
"Cái gì! ? Thi thể! ? Ở chỗ nào! ? Ở chỗ nào! ?"
Vừa nghe đến Dạ Quân Lăng lời này, Bình An không có nghe được hắn ý tại ngôn ngoại, lập tức thất kinh quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy, ở trong sơn động trừ cái đầu lâu vừa rồi kia ra cũng không thấy các loại xương khác.
Dạ Quân Lăng thấy vậy, không khỏi bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Hắn đã xớm biết nữ nhân này là một phiền phức! Trong lòng bất đắc dĩ nghĩ, Dạ Quân Lăngmở miệng nói.
"Ngươi thật là ngốc! Ta nói thi thể, là ta! Vừa rồi ta thiếu chút nữa bị ngươi bóp chết!"
"Ngạch..."
Nghe thấy Dạ Quân Lăng nói, Bình An nguyên bản thất kinh trên mặt sửng sốt, nghĩ lại vừa rồi mình luống cuống, trên mặt lập tức xấu hổ.
Chỉ là, sau một khắc, Bình An giống như là nghĩ đến cái gì, đôi mi thanh tú nhíu chặt, trên mặt không chút nào che giấu vẻ sợ hãi.
"Ta rất sợ! Cái sơn động này còn có người chết! Chúng ta rời khỏi nơi này nhanh một chút đi!"
Chỉ cần nghĩ đến từng có người chết ở nơi này, Bình An một khắc cũng không muốn ở lại chỗ này.
Nhưng mà, khi Bình An vừa mới nói ra lời này, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng vang thật lớn. Ngay sau đó, một hồi mưa tầm tã liền trút xuống.
Nhìn bên ngoài cuồng phong loạn quét, sấm chớp ầm ầm, mưa to như trút nước, Dạ Quân Lăng tuấn mày nhíu chặt, mở miệng nói.
"Bên ngoài đang mưa to! Chúng ta trừ ở đây, còn có thể đi đâu! ?" Dạ Quân Lăng bất đắc dĩ nói.
Lại nói, cái sơn động này, bọn họ phải mất một lúc lâu mới tìm được!
Nghe thấy Dạ Quân Lăng nói vậy, Bình An lập tức nhíu mày nói.
"Thế nhưng, thế nhưng ta rất sợ..."
Bình An mở miệng nói, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng bởi vì sợ hãi mà không còn huyết sắc , tái nhợt một mảnh, thoạt nhìn, vô cùng đáng thương.
Thấy vậy, mặc dù trong lòng Dạ Quân Lăng cũng phi thường sợ hãi. Chỉ là nói thế nào hắn cũng là nam nhân, nam nhân hẳn là phải ở thời điểm nữ nhân sợ hãi mà bảo hộ nữ nhân !
Trong lòng suy nghĩ, Dạ Quân Lăng lập tức hung hăng đè nén nỗi sợ xuống đáy lòng, trên mặt cũng làm làm ra một bộ trời không sợ, đất không sợ, mở miệng nói.
"Nữ nhân ngốc! Có cái gì đáng sợ ! ? Chẳng qua là một cái đầu lâu khô mà thôi! Ta một chút cũng không sợ, ha ha..."
Dạ Quân Lăng mở miệng ha ha cười, nhưng có trời mới biết hắn cười có bao nhiêu giả.
Nhìn Dạ Quân Lăng rõ ràng là sợ muốn chết lại làm ra một bộ trời không sợ, đất không sợ, nếu là bình thường Bình An đã sớm vạch trần hắn .
Thế nhưng bây giờ, nhìn thiếu niên trước mắt cười gượng , Bình An chỉ mím môi không nói một câu.
Dạ Quân Lăng cười một hồi, thấy Bình An im lặng không lên tiếng, không khỏi mở miệng nói.
"Được rồi, bây giờ sắc trời không còn sớm, chúng ta ngủ đi! Ngày mai chúng ta còn phải tiếp tục tìm đường ra nữa! Cũng không biết người Hoàng huynh phái đi tìm chúng ta lúc nào mới tìm được chúng ta, chúng ta cũng phải tự lực cánh sinh!"
"Ừ. Được!" Nghe thấy Dạ Quân Lăng nói, Bình An khẽ gật đầu một cái.
Bất quá, trước khi nằm xuống, đôi mắt đẹp lại lần nữa nhìn quét bốn phía một lần. Thấy bốn phía không có những thứ làm người sợ hãi, mới chậm rãi nằm trên mặt đất.
Trên mặt đất không có cỏ khô, thật lạnh. Hơn nữa hiện tại bên ngoài đang mưa tầm tã, nằm trên mặt đất càng lạnh hơn.
Nằm trên mặt đất vừa cứng lại ướt này, Bình An chỉ cảm thấy toàn thân không thoải mái .
Toàn thân như bị một tầng hơi lạnh vây quanh, sau một khắc, Bình An chỉ cảm thấy ngứa mũi, lập tức hắt xì.
"Hắt xì, hắt xì..."
Liên tiếp đánh vài cái hắt xì, nước mắt nước mũi toàn bộ phun ra.
Đang lúc Bình An khó chịu, sau một khắc, nàng chỉ cảm thấy trên người ấm áp, một kiện trường bào còn mang theo hơi ấm liền đắp lên trên người nàng .
"Ngạch..."
Nhìn cẩm bào màu lam trên người, trên mặt Bình An lập tức sửng sốt, đôi mắt đẹp đảo qua liền rơi vào thiếu niên đang ngồi ở bên cạnh mình.
Bởi vì bộ y phục này không phải là của ai khác , mà là của thiếu niên này vẫn mặc .
Thấy vậy, Bình An lập tức mở miệng nói.
"Không cần, trời lạnh như vậy ngươi vẫn nên mặc vào đi!"
Bình An mở miệng nói , sau một khắc liền định đứng lên phủ y phục lên trên người Dạ Quân Lăng, lại bị Dạ Quân Lăng một tay ngăn trở.
"Ta cho ngươi đắp ngươi liền đắp đi! Ngươi đã đủ phiền phức , nếu bị lạnh lần nữa phát sốt cảm mạo , ta lahi phải chiếu cố ngươi!"
Thấy Dạ Quân Lăng vẻ mặt ghét bỏ, Bình An không khỏi lẩm bẩm.
"Ngươi có thể không chiếu cố ta..."
Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, không biết tại sao, Bình An chỉ cảm thấy trong lòng ngòn ngọt , tựa như trong lòng được rót mật .
Còn có, y phục trên người rõ ràng đơn bạc như vậy, không ngăn được bao nhiêu hàn khí, chỉ là, nàng lại cảm thấy toàn thân đều ấm áp, như được một vầng thái dương ấm áp vây quanh...
Cuối cùng, khóe miệng Bình An nhẹ nhàng câu lên, đôi mắt đẹp khẽ nhắm, không bao lâu liền tiến vào trong mộng đẹp...
Mà bên Dạ Quân Lăng ngồi ở một cũng mệt mỏi, ngáp một cái liền tùy ý tìm một chỗ nằm xuống đi ngủ.
Vốn tưởng rằng sơn động này có xương người hắn nhất định sẽ ngủ không được. Ai biết, hắn vừa nằm xuống, một cơn buồn ngủ lập tức kéo tới. Không bao lâu sau Dạ Quân Lăng cũng chìm vào giấc ngủ ...
...
"Hoàng Thượng, Lý ngự y nói Thái hậu nương nương là vì kinh sợ quá độ mới dẫn đến ngất xỉu, ngày mai sẽ tỉnh lại, không bằng Hoàng Thượng trở về nghỉ ngơi trước đi! Nơi này có nô tỳ chiếu cố Thái hậu nương nương là được rồi!"
Nhìn Dạ Quân Minh cực nhọc ngày đêm, không hề nghỉ ngơi hầu hạ trước giường chiếu cố Nhạc Đồng Đồng, Thúy Nha đứng ở một bên, sau khi do dự rất lâu, rốt cuộc lấy hết dũng khí đối với nam tử tuấn mỹ vô song, lại lãnh khốc trước mắt này mở miệng nói.
Chỉ thấy nam tử trước mắt này từ khi Thái hậu nương nương hôn mê cư nhiên tấu chương cũng không phê , cực nhọc ngày đêm, không hề nghỉ ngơi, nửa bước không rời đứng ở chỗ này, thực làm cho người ta kinh ngạc không thôi.
Nghĩ lại trước đây quan hệ giữa Thái hậu nương nương và Hoàng Thượng ác liệt, bây giờ, thái độ Hoàng Thượng đối đãi với Thái hậu nương nương cùng trước quả thực là khác nhau một trời một vực!
Đối với việc này, Thúy Nha vừa mừng vừa lo. Mừng đương nhiên là Hoàng Thượng bắt đầu coi trọng Thái hậu nương nương, sau này Thái hậu nương nương ở trong cung cũng có chỗ dựa vào .
Để sinh tồn trong hậu cung này, nếu không có chỗ dựa, cho dù là Thái hậu tôn quý cũng sẽ bị người khi dễ .
Bây giờ, Hoàng Thượng quan tâm Thái hậu nương nương như vậy, sau này Thái hậu nương nương cũng sẽ không bị người khi dễ.
Lo lại là không biết vì sao, nhìn nam tử trước mắt này chiếu cố Thái hậu nửa bước không rời, Thúy Nha lại cảm thấy trong lòng là lạ .
Hoàng Thượng cho dù quan tâm Thái hậu, thế nhưng phần quan tâm này hình như có chút hơi quá...
Cũng không biết là có phải nàng đa tâm ...
Ngay lúc Thúy Nha trong lòng nghi hoặc, Dạ Quân Minh vừa nghe thấy Thúy Nha nói, khuôn mặt tuấn tú hơi sững sờ, phượng mâu lóe ra liền phục hồi tinh thần lại.
Sau một khắc, Dạ Quân Minh chỉ hơi quay đầu, nhìn nhìn sắc trời bên ngoài.
Chỉ thấy bên ngoài mưa rền gió dữ, tiếng sấm tia chớp, không ngừng đan xen.
Nghĩ lại lúc hắn tới nơi này mới là buổi trưa, không ngờ nháy mắt trời đã tối . Chẳng trách hắn hiện tại ngồi có chút eo mỏi lưng đau .
Trong lòng suy nghĩ, Dạ Quân Minh liền từ chỗ ngồi chậm rãi đứng lên, đầu tiên là cúi đầu nhìn nữ tử vẫn còn mê man nằm ở trên giường.
Thấy nữ tử còn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, Dạ Quân Minh liền tính toán xoay người hồi cung.
Dù sao, hôm nay hắn còn có rất nhiều tấu chương còn chưa phê duyệt!
Trong mắt người đời, Hoàng đế là người có quyền thế, có thể hô phong hoán vũ! Thế nhưng ai biết, kỳ thực làm Hoàng đế cũng không phải là chuyện dễ dàng!
Hơn nữa, để làm một vị Hoàng đế tốt càng không dễ dàng! Bởi vì mỗi một ngôn hành cử chỉ của Hoàng đế cũng có thể ảnh hưởng đến thiên hạ muôn dân!
Nghĩ tới đây, Dạ Quân Minh chỉ cảm thấy trên vai càng thêm nặng.
Khe khẽ thở dài một hơi, Dạ Quân Minh hơi quay đầu, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Thúy Nha đứng ở một bên, mở miệng nhàn nhạt nói.
"Vậy ngươi hầu hạ Thái hậu cẩn thận đi!"
"Nô tỳ tuân chỉ!"
Nghe thấy Dạ Quân Minh căn dặn, Thúy Nha lập tức một mực cung kính đáp lại.
Dạ Quân Minh thấy vậy, mới yên tâm bước về phía trước.
Nhưng mà, vừa lúc đó, phía sau lại truyền đến một đạo thanh âm yếu ớt.
"Nước, nước... Khụ khụ..."
Khi Dạ Quân Minh nghe thấy động tĩnh phía sau, lập tức không hề nghĩ ngợi liền xoay người đi tới.
Thúy Nha đứng ở một bên vừa nghe thấy lời nữ tử trên giường, lập tức đi tới bàn rót một ly trà nóng tính toán bón cho Nhạc Đồng Đồng.
Chỉ là hiện tại, Nhạc Đồng Đồng vẫn còn đang hôn mê, Thúy Nha muốn uy nàng uống nước cũng có chút khó khăn.
Dạ Quân Minh thấy vậy, mày kiếm lập tức nhăn lại, lập tức mở miệng trầm giọng nói.
"Để Trẫm làm!"
"Ngạch... dạ..."
Nghe thấy Dạ Quân Minh nói vậy, Thúy Nha đầu tiên là do dự một chút, lập tức đưa ly trà tới.
Dạ Quân Minh thấy vậy, đầu tiên là vén vạt áo ngồi ở trên giường, sau đó cẩn thận nâng đầu Nhạc Đồng Đồng đặt lên đùi mình, điều chỉnh tốt tư thế cho Nhạc Đồng Đồng, Dạ Quân Minh mới tiếp nhận ly trà Thúy Nha đưa tới, cẩn thận uy Nhạc Đồng Đồng uống.
Cuối cùng, cho Nhạc Đồng Đồng uống nước trà xong, thấy khóe miệng Nhạc Đồng Đồng dính một chút nước trà, Dạ Quân Minh còn cẩn thận lấy khăn tay ra lau cho Nhạc Đồng Đồng.
Hành động ôn nhu, cẩn thận kia càng khiến người khác nghi ngờ!
Nếu không phải sớm biết hai người trước mắt là quan hệ 'Mẹ con', người ngoài còn tưởng đây là một đôi là vợ chồng!
Nhìn Dạ Quân Minh cẩn thận săn sóc Nhạc Đồng Đồng như vậy, làm Thúy Nha nhìn líu lưỡi!
Không ngờ, Hoàng Thượng vẫn lạnh như băng cũng có thời điểm ôn nhu như vậy.
Đối với tâm tư của Thúy Nha, Dạ Quân Minh không hề hay biết, lúc này ở trong mắt Dạ Quân Minh chỉ có tiểu nữ tử đang gối đầu lên chân mình.
Chỉ thấy tiểu nữ tử này uống xong nước trà lại tiếp tục mê man, hàng lông mày vẫn luôn cau chặt của Dạ Quân Minh mới hơi giãn ra .
Chỉ là, thấy hai gò má của tiểu nữ tử trước mắt này nguyên bản phấn hồng, lúc này lại trắng như tờ giấy, không có huyết sắc, hai gò má còn rõ ràng gầy đi không ít.
Thấy vậy, ánh mắt Dạ Quân Minh nhìn phía Nhạc Đồng Đồng càng thêm mấy phần thương tiếc mà ngay cả hắn không hề nhận thấy...
Nữ nhân này thành ra như vậy hoàn toàn là vì hắn...
Trong lòng suy nghĩ, Dạ Quân Minh đối với Nhạc Đồng Đồng, không khỏi nổi lên một chút áy náy.
Nghĩ lại trước đây mình còn tưởng nàng tiếp cận Dạ Quân Lăng là có mục đích, đối với nàng cừu thị không ngớt.
Tới thời điểm hắn nguy hiểm nhất, nàng lại đứng ra, thử hỏi thế gian này có ai có thể làm được điều này! ?
Hắn nợ nữ nhân này một mạng...
Ngay lúc Dạ Quân Minh đang suy nghĩ, đột nhiên một tiểu thái giám liền từ ngoài vội vã đi vào.
Khi thấy tình huống bên trong, trên mặt tiểu thái giám kia không khỏi sửng sốt.
Bất quá, cũng không kịp suy nghĩ nhiều liền bị con ngươi lạnh như băng của Dạ Quân Minh quét tới, trong lòng giật mình, lập tức cúi đầu.
Dạ Quân Minh thấy vậy, môi mỏng nhẹ mân, lập tức lại cúi đầu nhìn tiểu nữ tử đang gối trên chân mình.
Trong con ngươi xẹt qua một tia thương tiếc, lập tức thân thủ nhẹ nhàng đặt tiểu nữ này nằm xuống giường, mới chậm rãi đứng lên.
Không muốn ầm ĩ đến nữ tử trên giường, Dạ Quân Minh nhẹ nhàng đi ra khỏi tẩm cung.
Tiểu thái giám kia thấy vậy, lập tức biết ý nhẹ nhàng theo ra.
Đợi đến khi ra khỏi phòng ngủ, Dạ Quân Minh mới chắp hai tay ra sau lưng, ngẩng đầu nhìn mưa to bên ngoài trầm giọng nói.
"Chuyện gì! ?"
Nam tử mở miệng, giọng điệu trầm thấp, không giận mà uy!
Người tới nghe vậy, trong lòng căng thẳng, lập tức liền cúi đầu liễm mâu, một mực cung kính mở miệng nói.
"Hồi bẩm Hoàng Thượng, có tin tức của Thất vương gia cùng Bình An công chúa!"
"Cái gì! ?"
Nghe thấy lời người tới, Dạ Quân Minh phượng mâu mở lớn, lập tức xoay người, hướng phía tiểu thái giám kia nhìn lại.
"Đã tìm được bọn họ! ?"
Thấy Dạ Quân Minh lo lắng, người tới lập tức mở miệng nói tiếp.
"Hồi bẩm Hoàng Thượng, Hồ thị vệ bẩm báo, tạm thời vẫn chưa tìm được Thất vương gia cùng Bình An công chúa, chỉ là bọn họ phát hiện ở rừng cây dưới đáy vực có dấu vết có người đốt lửa, ở đáy vực không hề có người ở, hơn nữa dưới đáy vực có một đầm nước cực sâu. Chắc hẳn lúc đó Thất vương gia nhảy xuống vách núi sau đó rơi vào trong đầm nước, cho nên kết luận Thất vương gia vẫn chưa chết, chắc hẳn hai ngày nữa là có thể tìm được Thất vương gia bọn họ!"
Nghe thấy người tới bẩm báo, Dạ Quân Minh mày kiếm nguyên bản nhíu chặt, lập tức hơi giãn ra .
Chỉ cảm thấy tảng đá lớn vẫn đặt trong lòng kia rốt cuộc nhẹ đi không ít.
Biết mấy người Dạ Quân Lăng chưa chết, tâm tình Dạ Quân Minh vui mừng không ít.
Chỉ là, bây giờ vẫn chưa nhìn thấy Dạ Quân Lăng bình yên vô sự, Dạ Quân Minh thủy chung vẫn còn lo lắng.
Kết quả là, Dạ Quân Minh lập tức mở miệng nói.
"Phân phó xuống, toàn lực lục soát, nhất định phải mau chóng tìm được Thất vương gia cùng Bình An công chúa!"
"Dạ!"
...
Khi Bình An tỉnh giấc, chỉ cảm thấy cả người như được một hỏa lò ấm áp bao bọc, thoải mái ấm áp vô cùng.
Hơn nữa, mặt đất nguyên bản lạnh như băng, lúc này lại trở nên ấm áp đàn hỗi, quả thực so với giường lớn trong hoàng cung càng làm cho người thoải mái !
Cảm giác thoải mái như vậy mấy ngày nay chưa từng cảm nhận được.
Lúc này, cảm giác thoải mái như thế làm Bình An không khỏi muốn tiếp tục ngủ.
Nhưng mà, vừa lúc đó, Bình An đột nhiên nghĩ đến cái gì, giật mình lập tức tỉnh táo lại.
Bởi vì, nơi này chính là hoang sơn dã lĩnh, trong sơn động băng lãnh này, mặt đất lạnh như băng sao có thể đàn hồi và ấm áp! ?
Trừ phi là nàng đã chết, tới thiên đường!
Trong lòng nghi hoặc lại kinh ngạc, Bình An lập tức mở mắt.
Khi thấy một màn trước mắt, Bình An lập tức như bị sét đánh, kinh sợ đứng hình.
Chỉ thấy, đập vào mắt là một khuôn mặt tuấn mỹ đang ngủ say.
Hiện tại đã là sáng sớm, cả đêm mưa tầm tã chẳng biết dừng lại lúc nào.
Dương quang rực rỡ xuyên qua cành lá chiếu vào trong sơn động. Cũng chiếu sáng toàn bộ sơn động .
Cũng đem khuôn mặt tuấn mỹ gần trong gang tấc chiếu thanh thanh sở sở .
Mặt như quan ngọc, trán cao mày rậm, mũi cao thẳng tắp, đôi môi đỏ tươi, đường nét hoàn mỹ...
Nhìn thiếu niên trước mắt đang ngủ say này, Bình An cả người đều dại ra.
Bởi vì, thiếu niên cách mình gần như vậy, gần đến mức nàng có thể thấy rõ từng sợi lông mi của hắn.
Nếu là trước đây, nàng gặp phải tình huống như vậy, khẳng định không nói hai lời, một cước đá bay.
Thế nhưng bây giờ...
Nhìn khuôn mặt ngủ say trước mắt này, Bình An chỉ cảm thấy tim đập rộn lên...
Bởi vì, đây là lần đầu tiên có một nam nhân cách nàng gần như vậy...
Thế nhưng, đối với cảm giác này, nàng một chút cũng không chán ghét...