Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, không biết tại sao, Bình An chỉ cảm thấy trong lòng ngòn ngọt , tựa như trong lòng được rót mật .
Còn có, y phục trên người rõ ràng đơn bạc như vậy, không ngăn được bao nhiêu hàn khí, chỉ là, nàng lại cảm thấy toàn thân đều ấm áp, như được một vầng thái dương ấm áp vây quanh...
Cuối cùng, khóe miệng Bình An nhẹ nhàng câu lên, đôi mắt đẹp khẽ nhắm, không bao lâu liền tiến vào trong mộng đẹp...
Mà bên Dạ Quân Lăng ngồi ở một cũng mệt mỏi, ngáp một cái liền tùy ý tìm một chỗ nằm xuống đi ngủ.
Vốn tưởng rằng sơn động này có xương người hắn nhất định sẽ ngủ không được. Ai biết, hắn vừa nằm xuống, một cơn buồn ngủ lập tức kéo tới. Không bao lâu sau Dạ Quân Lăng cũng chìm vào giấc ngủ ...
...
"Hoàng Thượng, Lý ngự y nói Thái hậu nương nương là vì kinh sợ quá độ mới dẫn đến ngất xỉu, ngày mai sẽ tỉnh lại, không bằng Hoàng Thượng trở về nghỉ ngơi trước đi! Nơi này có nô tỳ chiếu cố Thái hậu nương nương là được rồi!"
Nhìn Dạ Quân Minh cực nhọc ngày đêm, không hề nghỉ ngơi hầu hạ trước giường chiếu cố Nhạc Đồng Đồng, Thúy Nha đứng ở một bên, sau khi do dự rất lâu, rốt cuộc lấy hết dũng khí đối với nam tử tuấn mỹ vô song, lại lãnh khốc trước mắt này mở miệng nói.
Chỉ thấy nam tử trước mắt này từ khi Thái hậu nương nương hôn mê cư nhiên tấu chương cũng không phê , cực nhọc ngày đêm, không hề nghỉ ngơi, nửa bước không rời đứng ở chỗ này, thực làm cho người ta kinh ngạc không thôi.
Nghĩ lại trước đây quan hệ giữa Thái hậu nương nương và Hoàng Thượng ác liệt, bây giờ, thái độ Hoàng Thượng đối đãi với Thái hậu nương nương cùng trước quả thực là khác nhau một trời một vực!
Đối với việc này, Thúy Nha vừa mừng vừa lo. Mừng đương nhiên là Hoàng Thượng bắt đầu coi trọng Thái hậu nương nương, sau này Thái hậu nương nương ở trong cung cũng có chỗ dựa vào .
Để sinh tồn trong hậu cung này, nếu không có chỗ dựa, cho dù là Thái hậu tôn quý cũng sẽ bị người khi dễ .
Bây giờ, Hoàng Thượng quan tâm Thái hậu nương nương như vậy, sau này Thái hậu nương nương cũng sẽ không bị người khi dễ.
Lo lại là không biết vì sao, nhìn nam tử trước mắt này chiếu cố Thái hậu nửa bước không rời, Thúy Nha lại cảm thấy trong lòng là lạ .
Hoàng Thượng cho dù quan tâm Thái hậu, thế nhưng phần quan tâm này hình như có chút hơi quá...
Cũng không biết là có phải nàng đa tâm ...
Ngay lúc Thúy Nha trong lòng nghi hoặc, Dạ Quân Minh vừa nghe thấy Thúy Nha nói, khuôn mặt tuấn tú hơi sững sờ, phượng mâu lóe ra liền phục hồi tinh thần lại.
Sau một khắc, Dạ Quân Minh chỉ hơi quay đầu, nhìn nhìn sắc trời bên ngoài.
Chỉ thấy bên ngoài mưa rền gió dữ, tiếng sấm tia chớp, không ngừng đan xen.
Nghĩ lại lúc hắn tới nơi này mới là buổi trưa, không ngờ nháy mắt trời đã tối . Chẳng trách hắn hiện tại ngồi có chút eo mỏi lưng đau .
Trong lòng suy nghĩ, Dạ Quân Minh liền từ chỗ ngồi chậm rãi đứng lên, đầu tiên là cúi đầu nhìn nữ tử vẫn còn mê man nằm ở trên giường.
Thấy nữ tử còn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, Dạ Quân Minh liền tính toán xoay người hồi cung.
Dù sao, hôm nay hắn còn có rất nhiều tấu chương còn chưa phê duyệt!
Trong mắt người đời, Hoàng đế là người có quyền thế, có thể hô phong hoán vũ! Thế nhưng ai biết, kỳ thực làm Hoàng đế cũng không phải là chuyện dễ dàng!
Hơn nữa, để làm một vị Hoàng đế tốt càng không dễ dàng! Bởi vì mỗi một ngôn hành cử chỉ của Hoàng đế cũng có thể ảnh hưởng đến thiên hạ muôn dân!
Nghĩ tới đây, Dạ Quân Minh chỉ cảm thấy trên vai càng thêm nặng.
Khe khẽ thở dài một hơi, Dạ Quân Minh hơi quay đầu, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Thúy Nha đứng ở một bên, mở miệng nhàn nhạt nói.
"Vậy ngươi hầu hạ Thái hậu cẩn thận đi!"
"Nô tỳ tuân chỉ!"
Nghe thấy Dạ Quân Minh căn dặn, Thúy Nha lập tức một mực cung kính đáp lại.
Dạ Quân Minh thấy vậy, mới yên tâm bước về phía trước.
Nhưng mà, vừa lúc đó, phía sau lại truyền đến một đạo thanh âm yếu ớt.
"Nước, nước... Khụ khụ..."
Khi Dạ Quân Minh nghe thấy động tĩnh phía sau, lập tức không hề nghĩ ngợi liền xoay người đi tới.
Thúy Nha đứng ở một bên vừa nghe thấy lời nữ tử trên giường, lập tức đi tới bàn rót một ly trà nóng tính toán bón cho Nhạc Đồng Đồng.
Chỉ là hiện tại, Nhạc Đồng Đồng vẫn còn đang hôn mê, Thúy Nha muốn uy nàng uống nước cũng có chút khó khăn.
Dạ Quân Minh thấy vậy, mày kiếm lập tức nhăn lại, lập tức mở miệng trầm giọng nói.
"Để Trẫm làm!"
"Ngạch... dạ..."
Nghe thấy Dạ Quân Minh nói vậy, Thúy Nha đầu tiên là do dự một chút, lập tức đưa ly trà tới.
Dạ Quân Minh thấy vậy, đầu tiên là vén vạt áo ngồi ở trên giường, sau đó cẩn thận nâng đầu Nhạc Đồng Đồng đặt lên đùi mình, điều chỉnh tốt tư thế cho Nhạc Đồng Đồng, Dạ Quân Minh mới tiếp nhận ly trà Thúy Nha đưa tới, cẩn thận uy Nhạc Đồng Đồng uống.
Cuối cùng, cho Nhạc Đồng Đồng uống nước trà xong, thấy khóe miệng Nhạc Đồng Đồng dính một chút nước trà, Dạ Quân Minh còn cẩn thận lấy khăn tay ra lau cho Nhạc Đồng Đồng.
Hành động ôn nhu, cẩn thận kia càng khiến người khác nghi ngờ!
Nếu không phải sớm biết hai người trước mắt là quan hệ 'Mẹ con', người ngoài còn tưởng đây là một đôi là vợ chồng!
Nhìn Dạ Quân Minh cẩn thận săn sóc Nhạc Đồng Đồng như vậy, làm Thúy Nha nhìn líu lưỡi!
Không ngờ, Hoàng Thượng vẫn lạnh như băng cũng có thời điểm ôn nhu như vậy.
Đối với tâm tư của Thúy Nha, Dạ Quân Minh không hề hay biết, lúc này ở trong mắt Dạ Quân Minh chỉ có tiểu nữ tử đang gối đầu lên chân mình.
Chỉ thấy tiểu nữ tử này uống xong nước trà lại tiếp tục mê man, hàng lông mày vẫn luôn cau chặt của Dạ Quân Minh mới hơi giãn ra .
Chỉ là, thấy hai gò má của tiểu nữ tử trước mắt này nguyên bản phấn hồng, lúc này lại trắng như tờ giấy, không có huyết sắc, hai gò má còn rõ ràng gầy đi không ít.
Thấy vậy, ánh mắt Dạ Quân Minh nhìn phía Nhạc Đồng Đồng càng thêm mấy phần thương tiếc mà ngay cả hắn không hề nhận thấy...
Nữ nhân này thành ra như vậy hoàn toàn là vì hắn...
Trong lòng suy nghĩ, Dạ Quân Minh đối với Nhạc Đồng Đồng, không khỏi nổi lên một chút áy náy.
Nghĩ lại trước đây mình còn tưởng nàng tiếp cận Dạ Quân Lăng là có mục đích, đối với nàng cừu thị không ngớt.
Tới thời điểm hắn nguy hiểm nhất, nàng lại đứng ra, thử hỏi thế gian này có ai có thể làm được điều này! ?
Hắn nợ nữ nhân này một mạng...
Ngay lúc Dạ Quân Minh đang suy nghĩ, đột nhiên một tiểu thái giám liền từ ngoài vội vã đi vào.
Khi thấy tình huống bên trong, trên mặt tiểu thái giám kia không khỏi sửng sốt.
Bất quá, cũng không kịp suy nghĩ nhiều liền bị con ngươi lạnh như băng của Dạ Quân Minh quét tới, trong lòng giật mình, lập tức cúi đầu.
Dạ Quân Minh thấy vậy, môi mỏng nhẹ mân, lập tức lại cúi đầu nhìn tiểu nữ tử đang gối trên chân mình.
Trong con ngươi xẹt qua một tia thương tiếc, lập tức thân thủ nhẹ nhàng đặt tiểu nữ này nằm xuống giường, mới chậm rãi đứng lên.
Không muốn ầm ĩ đến nữ tử trên giường, Dạ Quân Minh nhẹ nhàng đi ra khỏi tẩm cung.
Tiểu thái giám kia thấy vậy, lập tức biết ý nhẹ nhàng theo ra.
Đợi đến khi ra khỏi phòng ngủ, Dạ Quân Minh mới chắp hai tay ra sau lưng, ngẩng đầu nhìn mưa to bên ngoài trầm giọng nói.
"Chuyện gì! ?"
Nam tử mở miệng, giọng điệu trầm thấp, không giận mà uy!
Người tới nghe vậy, trong lòng căng thẳng, lập tức liền cúi đầu liễm mâu, một mực cung kính mở miệng nói.
"Hồi bẩm Hoàng Thượng, có tin tức của Thất vương gia cùng Bình An công chúa!"
"Cái gì! ?"
Nghe thấy lời người tới, Dạ Quân Minh phượng mâu mở lớn, lập tức xoay người, hướng phía tiểu thái giám kia nhìn lại.
"Đã tìm được bọn họ! ?"
Thấy Dạ Quân Minh lo lắng, người tới lập tức mở miệng nói tiếp.
"Hồi bẩm Hoàng Thượng, Hồ thị vệ bẩm báo, tạm thời vẫn chưa tìm được Thất vương gia cùng Bình An công chúa, chỉ là bọn họ phát hiện ở rừng cây dưới đáy vực có dấu vết có người đốt lửa, ở đáy vực không hề có người ở, hơn nữa dưới đáy vực có một đầm nước cực sâu. Chắc hẳn lúc đó Thất vương gia nhảy xuống vách núi sau đó rơi vào trong đầm nước, cho nên kết luận Thất vương gia vẫn chưa chết, chắc hẳn hai ngày nữa là có thể tìm được Thất vương gia bọn họ!"
Nghe thấy người tới bẩm báo, Dạ Quân Minh mày kiếm nguyên bản nhíu chặt, lập tức hơi giãn ra .
Chỉ cảm thấy tảng đá lớn vẫn đặt trong lòng kia rốt cuộc nhẹ đi không ít.
Biết mấy người Dạ Quân Lăng chưa chết, tâm tình Dạ Quân Minh vui mừng không ít.
Chỉ là, bây giờ vẫn chưa nhìn thấy Dạ Quân Lăng bình yên vô sự, Dạ Quân Minh thủy chung vẫn còn lo lắng.
Kết quả là, Dạ Quân Minh lập tức mở miệng nói.
"Phân phó xuống, toàn lực lục soát, nhất định phải mau chóng tìm được Thất vương gia cùng Bình An công chúa!"
"Dạ!"
...
Khi Bình An tỉnh giấc, chỉ cảm thấy cả người như được một hỏa lò ấm áp bao bọc, thoải mái ấm áp vô cùng.
Hơn nữa, mặt đất nguyên bản lạnh như băng, lúc này lại trở nên ấm áp đàn hỗi, quả thực so với giường lớn trong hoàng cung càng làm cho người thoải mái !
Cảm giác thoải mái như vậy mấy ngày nay chưa từng cảm nhận được.
Lúc này, cảm giác thoải mái như thế làm Bình An không khỏi muốn tiếp tục ngủ.
Nhưng mà, vừa lúc đó, Bình An đột nhiên nghĩ đến cái gì, giật mình lập tức tỉnh táo lại.
Bởi vì, nơi này chính là hoang sơn dã lĩnh, trong sơn động băng lãnh này, mặt đất lạnh như băng sao có thể đàn hồi và ấm áp! ?
Trừ phi là nàng đã chết, tới thiên đường!
Trong lòng nghi hoặc lại kinh ngạc, Bình An lập tức mở mắt.
Khi thấy một màn trước mắt, Bình An lập tức như bị sét đánh, kinh sợ đứng hình.
Chỉ thấy, đập vào mắt là một khuôn mặt tuấn mỹ đang ngủ say.
Hiện tại đã là sáng sớm, cả đêm mưa tầm tã chẳng biết dừng lại lúc nào.
Dương quang rực rỡ xuyên qua cành lá chiếu vào trong sơn động. Cũng chiếu sáng toàn bộ sơn động .
Cũng đem khuôn mặt tuấn mỹ gần trong gang tấc chiếu thanh thanh sở sở .
Mặt như quan ngọc, trán cao mày rậm, mũi cao thẳng tắp, đôi môi đỏ tươi, đường nét hoàn mỹ...
Nhìn thiếu niên trước mắt đang ngủ say này, Bình An cả người đều dại ra.
Bởi vì, thiếu niên cách mình gần như vậy, gần đến mức nàng có thể thấy rõ từng sợi lông mi của hắn.
Nếu là trước đây, nàng gặp phải tình huống như vậy, khẳng định không nói hai lời, một cước đá bay.
Thế nhưng bây giờ...
Nhìn khuôn mặt ngủ say trước mắt này, Bình An chỉ cảm thấy tim đập rộn lên...
Bởi vì, đây là lần đầu tiên có một nam nhân cách nàng gần như vậy...
Thế nhưng, đối với cảm giác này, nàng một chút cũng không chán ghét...
Chỉ cảm thấy, thiếu niên trước mắt này thì ra lớn lên cũng rất dễ nhìn!
Trước đây, nàng vẫn chỉ cho rằng ca ca của mình nam tử đẹp mắt nhất.
Thời điểm ở Lăng Ngọc quốc cũng không thiếu hoàng tôn quý tộc theo đuổi mình.
Thế nhưng, đối với những kẻ a dua nịnh hót ấy nàng lại một chút hứng thú cũng không có, chứ đừng nói là liếc mắt nhìn bọn hắn .
Bởi vì nàng biết, những người đó sở dĩ đối tốt với mình, hoàn toàn là vì thân phận công chúa của nàng mới khắp nơi lấy lòng nàng!
Nhưng mà thiếu niên này lại không như vâyn! Từ lúc nhỏ bọn họ đã kết bạn .
Lúc đó hai người bọn họ đều nhìn đối phương không vừa mắt, lần này tới đây cũng là nhìn không thuận mắt.
Thế nhưng trải qua chuyện ám sát lần này, dần dần, nàng đối với thiếu niên này có chút thay đổi .
Trước mắt, nàng ghét thiếu niên này, vô xỉ, công tử bột, hơn nữa thường xuyên cùng nàng đối nghịch!
Thế nhưng lần này, bọn họ cùng nhau bị người đuổi giết, nhảy xuống vách núi. Sau khi rơi xuống nàng lại bị thương, cái gì cũng không làm được. Lúc này đều là thiếu niên này chiếu cố nàng.
Hai người bọn họ đều sinh ra trong gia đình Hoàng đế, bình thường đâu phải làm những việc nặng nhọc! ?
Nếu chỉ có một mình nàng, nàng đã sớm chết đói. May mắn có hắn bên cạnh...
Trong lòng cảm thán, Bình An nhìn thiếu niên bên cạnh, bất tri bất giác gian, nhìn đến dại ra.
Chỉ cảm thấy cảm giác hiện tại thực sự... Rất tốt!
Trong lúc Bình An rung động, Dạ Quân Lăng nguyên bản ngủ say, tuấn mày hơi khẽ động, lập tức liền chậm rãi mở mắt ra.
Khi thấy thiếu niên trước mắt này sắp tỉnh, Bình An chỉ cảm thấy trong lòng ngọt ngào.
Chỉ cảm thấy nếu sau này, mỗi ngày nàng mở mắt ra, điều đầu tiên nhìn thấy là thiếu niên này, hẳn là một chuyện không tệ đi! ?
Nghĩ tới đây, Bình An trong lòng ngọt tư tư .
Nhưng mà, ngược lại với Bình An tâm tình vui mừng không ngớt, Dạ Quân Lăng nằm ở bên cạnh nàng, sau khi mở mắt ra, nhìn thấy thiếu nữ nằm ở bên cạnh mình, đầu tiên là sửng sốt.
Đợi đến khi phục hồi tinh thần lại, cả người càng thoáng cái từ trên mặt đất nhảy lên.
Bộ dạng kinh sợ kia tựa như gặp thứ gì đó đáng sợ! Thấy vậy, Bình An nguyên bản còn đang chìm đắm trong ngọt ngào, trên mặt lập tức trầm xuống.
Thế nào thiếu niên này nhìn thấy nàng lại sợ như vậy, chẳng lẽ nàng xấu như vậy! ? Làm cho hắn không muốn thấy sao? !
Trong lòng suy nghĩ, Bình An liền mở miệng quát.
"Ngươi gặp quỷ sao! ?"
"So với quỷ còn đáng sợ hơn? ! Đang yên lành, ngươi thế nào ngủ ở bên cạnh ta! ? Tối hôm qua ngươi rõ ràng ngủ ở bên kia, thế nào lại qua đây ngủ! ? May mắn y phục của ta còn mặc chỉnh tề..."
Dạ Quân Lăng vừa lải nhải, vừa cúi đầu kiểm tra y phục trên người.
Thấy y phục trên người mình không tổn hao gì mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà, nghe thấy Dạ Quân Lăng nói những lời này, sắc mặt Bình An lập tức chuyển thành mây đen, đôi mi thanh tú nhíu chặt, trong con ngươi vẻ tức giận cuồn cuộn.
"Dạ Quân Lăng! Ngươi lời này là có ý gì! ? Chẳng lẽ, ở trong lòng của ngươi, ta là hạng người như vậy sao! ? Lại nói , cô nam quả nữ ở cùng một chỗ, muốn nói bất lợi, cũng là ta chịu thua thiệt có được không! ?"
Nghe thấy Bình An sư tử hống, Dạ Quân Lăng chỉ quệt môi, mở miệng nói.
"Nếu đổi là nữ tử khác, là các nàng chịu thiệt, còn ngươi! ? Ngươi nhìn một cái bộ dạng ngươi bây giờ! ? Giống như một con sư tử! Một điểm tư vị nữ nhân cũng không có, ở cùng một chỗ với ngươi, ta mới là người chịu thiệt!"
"Ngươi!"
Nghe thấy Dạ Quân Lăng lời này, Bình An chỉ cảm thấy ngực tức giận cuồn cuộn, chỉ muốn bùng phát.
Dạ Quân Lăng đáng chết này !
Mệt nàng vừa rồi còn nghĩ hắn không tệ!
Ai biết hiện tại, lại làm trầm trọng thêm!
Vừa rồi nàng nhất định là chưa tỉnh ngủ, đầu óc một mảnh hỗn độn mới có thể nghĩ ngợi lung tung !
Dạ Quân Lăng này, cho dù nam nhân trên thế giới này đều chết sạch nàng cũng sẽ không coi trọng hắn!
Trong lòng đang nghĩ ngợi, khuôn mặt Bình An càng là vì tức giận mà trướng đỏ lên.
Đôi môi mở ra, liền tính toán rống trở lại.
Nhưng mà, vừa lúc đó, một trận tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến. Nghe vậy, Bình An cũng quên mất bọn họ đang cãi nhau.
Hai người đầu tiên là đưa mắt nhìn nhau, không dám mở miệng nói chuyện.
Bởi vì có tiếng bước chân, chứng minh bên ngoài có người!
Thế nhưng bọn họ không xác định những người này là người trong cung đến tìm bọn họ , hay là thích khách!
Nếu là thích khách, như vậy bọn họ nhất định phải chết!
Suy nghĩ trong lòng Bình An cũng là suy nghĩ trong lòng Dạ Quân Lăng.
Kết quả là, hai người không hề nói chuyện, trong lúc nhất thời, toàn bộ sơn động đều trở nên im ắng, tựa như kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.
Trong sơn động yên tĩnh một mảnh, động tĩnh bên ngoài lại càng trở nên rõ ràng.
Nghe tiếng bước chân loạn loạn xạ từ xa đến gần, rõ ràng là hướng phía bên này đi tới .
Trong lúc nhất thời, tim Bình An và Dạ Quân Lăng trong nháy mắt đề cao .
Hai người đều giương một đôi mắt đầy lo lắng khẩn trương, chăm chú nhìn cửa sơn động.
Sống hay chết, liền nhìn giờ khắc này .
Trong lòng lo lắng, sau một khắc, một đội nhân mã liền từ bên ngoài sơn động đi đến.
Khi thấy nam tử dẫn đầu xuất hiện, con ngươi Dạ Quân Lăng không khỏi mở lớn...
...
"Thái hậu nương nương, ngươi rốt cuộc tỉnh, thật là tốt quá!"
Khi thấy nữ tử trên giường chuyển tỉnh, Thúy Nha càng kinh hỉ nói.
Lập tức, liền đem trà sâm đã chuẩn bị tốt đưa tới, hầu hạ Nhạc Đồng Đồng uống hết.
Đợi đến khi uống hết ly trà này Nhạc Đồng Đồng mới cảm thấy tỉnh táo lại .
Đôi mắt đẹp đầu tiên là tĩnh tĩnh nhìn bốn phía, thấy trong phòng chỉ có mình và Thúy Nha, thấy vậy, Nhạc Đồng Đồng đầu tiên là ngẩn ra, sau một khắc, giống như là nghĩ đến cái gì, đôi mắt đẹp lập tức mở lớn. Hai tay vươn ra liền bắt được cánh tay Thúy Nha.
"Thúy Nha! Quân Lăng cùng Bình An rốt cuộc ra sao rồi! ? Bọn họ không rơi xuống vực bỏ mình! ? Ngươi mau nói cho Ai gia đi!
Nghĩ đến điều mình nghe được trước khi hôn mê, Nhạc Đồng Đồng càng thêm lo sợ.
Dạ Quân Lăng cùng Bình An đều bằng hữu tốt nhất của nàng ở nơi này, nàng một chút cũng không muốn bọn họ gặp chuyện không may!
Ngay lúc Nhạc Đồng Đồng kích động khổ sở, Thúy Nha bị Nhạc Đồng Đồng lắc đến choáng váng, lắc đến xương cốt cũng phải bị tản ra.
Trong lòng thán phục, không ngờ Thái hậu nương nương bị bệnh, khí lực cư nhiên lớn như vậy!
Trong lòng đang nghĩ ngợi, nhưng mà, còn chưa đợi Thúy Nha mở miệng nói gì. Sau một khắc, một đạo tiếng nói quen thuộc mang theo kinh hỉ liền từ cửa phòng phút chốc truyền đến ——
"Mẫu hậu, nhi thần đã trở về!"
Theo tiếng nói quen thuộc kia, một đạo bóng dáng màu xanh nhạt tựa như sao băng cấp tốc vọt vào.
Nhạc Đồng Đồng nghe vậy, còn chưa kịp phản ứng, sau một khắc, cả người liền bị nhét vào một cái ôm dày rộng ấm áp...
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, không biết tại sao, Bình An chỉ cảm thấy trong lòng ngòn ngọt , tựa như trong lòng được rót mật .
Còn có, y phục trên người rõ ràng đơn bạc như vậy, không ngăn được bao nhiêu hàn khí, chỉ là, nàng lại cảm thấy toàn thân đều ấm áp, như được một vầng thái dương ấm áp vây quanh...
Cuối cùng, khóe miệng Bình An nhẹ nhàng câu lên, đôi mắt đẹp khẽ nhắm, không bao lâu liền tiến vào trong mộng đẹp...
Mà bên Dạ Quân Lăng ngồi ở một cũng mệt mỏi, ngáp một cái liền tùy ý tìm một chỗ nằm xuống đi ngủ.
Vốn tưởng rằng sơn động này có xương người hắn nhất định sẽ ngủ không được. Ai biết, hắn vừa nằm xuống, một cơn buồn ngủ lập tức kéo tới. Không bao lâu sau Dạ Quân Lăng cũng chìm vào giấc ngủ ...
...
"Hoàng Thượng, Lý ngự y nói Thái hậu nương nương là vì kinh sợ quá độ mới dẫn đến ngất xỉu, ngày mai sẽ tỉnh lại, không bằng Hoàng Thượng trở về nghỉ ngơi trước đi! Nơi này có nô tỳ chiếu cố Thái hậu nương nương là được rồi!"
Nhìn Dạ Quân Minh cực nhọc ngày đêm, không hề nghỉ ngơi hầu hạ trước giường chiếu cố Nhạc Đồng Đồng, Thúy Nha đứng ở một bên, sau khi do dự rất lâu, rốt cuộc lấy hết dũng khí đối với nam tử tuấn mỹ vô song, lại lãnh khốc trước mắt này mở miệng nói.
Chỉ thấy nam tử trước mắt này từ khi Thái hậu nương nương hôn mê cư nhiên tấu chương cũng không phê , cực nhọc ngày đêm, không hề nghỉ ngơi, nửa bước không rời đứng ở chỗ này, thực làm cho người ta kinh ngạc không thôi.
Nghĩ lại trước đây quan hệ giữa Thái hậu nương nương và Hoàng Thượng ác liệt, bây giờ, thái độ Hoàng Thượng đối đãi với Thái hậu nương nương cùng trước quả thực là khác nhau một trời một vực!
Đối với việc này, Thúy Nha vừa mừng vừa lo. Mừng đương nhiên là Hoàng Thượng bắt đầu coi trọng Thái hậu nương nương, sau này Thái hậu nương nương ở trong cung cũng có chỗ dựa vào .
Để sinh tồn trong hậu cung này, nếu không có chỗ dựa, cho dù là Thái hậu tôn quý cũng sẽ bị người khi dễ .
Bây giờ, Hoàng Thượng quan tâm Thái hậu nương nương như vậy, sau này Thái hậu nương nương cũng sẽ không bị người khi dễ.
Lo lại là không biết vì sao, nhìn nam tử trước mắt này chiếu cố Thái hậu nửa bước không rời, Thúy Nha lại cảm thấy trong lòng là lạ .
Hoàng Thượng cho dù quan tâm Thái hậu, thế nhưng phần quan tâm này hình như có chút hơi quá...
Cũng không biết là có phải nàng đa tâm ...
Ngay lúc Thúy Nha trong lòng nghi hoặc, Dạ Quân Minh vừa nghe thấy Thúy Nha nói, khuôn mặt tuấn tú hơi sững sờ, phượng mâu lóe ra liền phục hồi tinh thần lại.
Sau một khắc, Dạ Quân Minh chỉ hơi quay đầu, nhìn nhìn sắc trời bên ngoài.
Chỉ thấy bên ngoài mưa rền gió dữ, tiếng sấm tia chớp, không ngừng đan xen.
Nghĩ lại lúc hắn tới nơi này mới là buổi trưa, không ngờ nháy mắt trời đã tối . Chẳng trách hắn hiện tại ngồi có chút eo mỏi lưng đau .
Trong lòng suy nghĩ, Dạ Quân Minh liền từ chỗ ngồi chậm rãi đứng lên, đầu tiên là cúi đầu nhìn nữ tử vẫn còn mê man nằm ở trên giường.
Thấy nữ tử còn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, Dạ Quân Minh liền tính toán xoay người hồi cung.
Dù sao, hôm nay hắn còn có rất nhiều tấu chương còn chưa phê duyệt!
Trong mắt người đời, Hoàng đế là người có quyền thế, có thể hô phong hoán vũ! Thế nhưng ai biết, kỳ thực làm Hoàng đế cũng không phải là chuyện dễ dàng!
Hơn nữa, để làm một vị Hoàng đế tốt càng không dễ dàng! Bởi vì mỗi một ngôn hành cử chỉ của Hoàng đế cũng có thể ảnh hưởng đến thiên hạ muôn dân!
Nghĩ tới đây, Dạ Quân Minh chỉ cảm thấy trên vai càng thêm nặng.
Khe khẽ thở dài một hơi, Dạ Quân Minh hơi quay đầu, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Thúy Nha đứng ở một bên, mở miệng nhàn nhạt nói.
"Vậy ngươi hầu hạ Thái hậu cẩn thận đi!"
"Nô tỳ tuân chỉ!"
Nghe thấy Dạ Quân Minh căn dặn, Thúy Nha lập tức một mực cung kính đáp lại.
Dạ Quân Minh thấy vậy, mới yên tâm bước về phía trước.
Nhưng mà, vừa lúc đó, phía sau lại truyền đến một đạo thanh âm yếu ớt.
"Nước, nước... Khụ khụ..."
Khi Dạ Quân Minh nghe thấy động tĩnh phía sau, lập tức không hề nghĩ ngợi liền xoay người đi tới.
Thúy Nha đứng ở một bên vừa nghe thấy lời nữ tử trên giường, lập tức đi tới bàn rót một ly trà nóng tính toán bón cho Nhạc Đồng Đồng.
Chỉ là hiện tại, Nhạc Đồng Đồng vẫn còn đang hôn mê, Thúy Nha muốn uy nàng uống nước cũng có chút khó khăn.
Dạ Quân Minh thấy vậy, mày kiếm lập tức nhăn lại, lập tức mở miệng trầm giọng nói.
"Để Trẫm làm!"
"Ngạch... dạ..."
Nghe thấy Dạ Quân Minh nói vậy, Thúy Nha đầu tiên là do dự một chút, lập tức đưa ly trà tới.
Dạ Quân Minh thấy vậy, đầu tiên là vén vạt áo ngồi ở trên giường, sau đó cẩn thận nâng đầu Nhạc Đồng Đồng đặt lên đùi mình, điều chỉnh tốt tư thế cho Nhạc Đồng Đồng, Dạ Quân Minh mới tiếp nhận ly trà Thúy Nha đưa tới, cẩn thận uy Nhạc Đồng Đồng uống.
Cuối cùng, cho Nhạc Đồng Đồng uống nước trà xong, thấy khóe miệng Nhạc Đồng Đồng dính một chút nước trà, Dạ Quân Minh còn cẩn thận lấy khăn tay ra lau cho Nhạc Đồng Đồng.
Hành động ôn nhu, cẩn thận kia càng khiến người khác nghi ngờ!
Nếu không phải sớm biết hai người trước mắt là quan hệ 'Mẹ con', người ngoài còn tưởng đây là một đôi là vợ chồng!
Nhìn Dạ Quân Minh cẩn thận săn sóc Nhạc Đồng Đồng như vậy, làm Thúy Nha nhìn líu lưỡi!
Không ngờ, Hoàng Thượng vẫn lạnh như băng cũng có thời điểm ôn nhu như vậy.
Đối với tâm tư của Thúy Nha, Dạ Quân Minh không hề hay biết, lúc này ở trong mắt Dạ Quân Minh chỉ có tiểu nữ tử đang gối đầu lên chân mình.
Chỉ thấy tiểu nữ tử này uống xong nước trà lại tiếp tục mê man, hàng lông mày vẫn luôn cau chặt của Dạ Quân Minh mới hơi giãn ra .
Chỉ là, thấy hai gò má của tiểu nữ tử trước mắt này nguyên bản phấn hồng, lúc này lại trắng như tờ giấy, không có huyết sắc, hai gò má còn rõ ràng gầy đi không ít.
Thấy vậy, ánh mắt Dạ Quân Minh nhìn phía Nhạc Đồng Đồng càng thêm mấy phần thương tiếc mà ngay cả hắn không hề nhận thấy...
Nữ nhân này thành ra như vậy hoàn toàn là vì hắn...
Trong lòng suy nghĩ, Dạ Quân Minh đối với Nhạc Đồng Đồng, không khỏi nổi lên một chút áy náy.
Nghĩ lại trước đây mình còn tưởng nàng tiếp cận Dạ Quân Lăng là có mục đích, đối với nàng cừu thị không ngớt.
Tới thời điểm hắn nguy hiểm nhất, nàng lại đứng ra, thử hỏi thế gian này có ai có thể làm được điều này! ?
Hắn nợ nữ nhân này một mạng...
Ngay lúc Dạ Quân Minh đang suy nghĩ, đột nhiên một tiểu thái giám liền từ ngoài vội vã đi vào.
Khi thấy tình huống bên trong, trên mặt tiểu thái giám kia không khỏi sửng sốt.
Bất quá, cũng không kịp suy nghĩ nhiều liền bị con ngươi lạnh như băng của Dạ Quân Minh quét tới, trong lòng giật mình, lập tức cúi đầu.
Dạ Quân Minh thấy vậy, môi mỏng nhẹ mân, lập tức lại cúi đầu nhìn tiểu nữ tử đang gối trên chân mình.
Trong con ngươi xẹt qua một tia thương tiếc, lập tức thân thủ nhẹ nhàng đặt tiểu nữ này nằm xuống giường, mới chậm rãi đứng lên.
Không muốn ầm ĩ đến nữ tử trên giường, Dạ Quân Minh nhẹ nhàng đi ra khỏi tẩm cung.
Tiểu thái giám kia thấy vậy, lập tức biết ý nhẹ nhàng theo ra.
Đợi đến khi ra khỏi phòng ngủ, Dạ Quân Minh mới chắp hai tay ra sau lưng, ngẩng đầu nhìn mưa to bên ngoài trầm giọng nói.
"Chuyện gì! ?"
Nam tử mở miệng, giọng điệu trầm thấp, không giận mà uy!
Người tới nghe vậy, trong lòng căng thẳng, lập tức liền cúi đầu liễm mâu, một mực cung kính mở miệng nói.
"Hồi bẩm Hoàng Thượng, có tin tức của Thất vương gia cùng Bình An công chúa!"
"Cái gì! ?"
Nghe thấy lời người tới, Dạ Quân Minh phượng mâu mở lớn, lập tức xoay người, hướng phía tiểu thái giám kia nhìn lại.
"Đã tìm được bọn họ! ?"
Thấy Dạ Quân Minh lo lắng, người tới lập tức mở miệng nói tiếp.
"Hồi bẩm Hoàng Thượng, Hồ thị vệ bẩm báo, tạm thời vẫn chưa tìm được Thất vương gia cùng Bình An công chúa, chỉ là bọn họ phát hiện ở rừng cây dưới đáy vực có dấu vết có người đốt lửa, ở đáy vực không hề có người ở, hơn nữa dưới đáy vực có một đầm nước cực sâu. Chắc hẳn lúc đó Thất vương gia nhảy xuống vách núi sau đó rơi vào trong đầm nước, cho nên kết luận Thất vương gia vẫn chưa chết, chắc hẳn hai ngày nữa là có thể tìm được Thất vương gia bọn họ!"
Nghe thấy người tới bẩm báo, Dạ Quân Minh mày kiếm nguyên bản nhíu chặt, lập tức hơi giãn ra .
Chỉ cảm thấy tảng đá lớn vẫn đặt trong lòng kia rốt cuộc nhẹ đi không ít.
Biết mấy người Dạ Quân Lăng chưa chết, tâm tình Dạ Quân Minh vui mừng không ít.
Chỉ là, bây giờ vẫn chưa nhìn thấy Dạ Quân Lăng bình yên vô sự, Dạ Quân Minh thủy chung vẫn còn lo lắng.
Kết quả là, Dạ Quân Minh lập tức mở miệng nói.
"Phân phó xuống, toàn lực lục soát, nhất định phải mau chóng tìm được Thất vương gia cùng Bình An công chúa!"
"Dạ!"
...
Khi Bình An tỉnh giấc, chỉ cảm thấy cả người như được một hỏa lò ấm áp bao bọc, thoải mái ấm áp vô cùng.
Hơn nữa, mặt đất nguyên bản lạnh như băng, lúc này lại trở nên ấm áp đàn hỗi, quả thực so với giường lớn trong hoàng cung càng làm cho người thoải mái !
Cảm giác thoải mái như vậy mấy ngày nay chưa từng cảm nhận được.
Lúc này, cảm giác thoải mái như thế làm Bình An không khỏi muốn tiếp tục ngủ.
Nhưng mà, vừa lúc đó, Bình An đột nhiên nghĩ đến cái gì, giật mình lập tức tỉnh táo lại.
Bởi vì, nơi này chính là hoang sơn dã lĩnh, trong sơn động băng lãnh này, mặt đất lạnh như băng sao có thể đàn hồi và ấm áp! ?
Trừ phi là nàng đã chết, tới thiên đường!
Trong lòng nghi hoặc lại kinh ngạc, Bình An lập tức mở mắt.
Khi thấy một màn trước mắt, Bình An lập tức như bị sét đánh, kinh sợ đứng hình.
Chỉ thấy, đập vào mắt là một khuôn mặt tuấn mỹ đang ngủ say.
Hiện tại đã là sáng sớm, cả đêm mưa tầm tã chẳng biết dừng lại lúc nào.
Dương quang rực rỡ xuyên qua cành lá chiếu vào trong sơn động. Cũng chiếu sáng toàn bộ sơn động .
Cũng đem khuôn mặt tuấn mỹ gần trong gang tấc chiếu thanh thanh sở sở .
Mặt như quan ngọc, trán cao mày rậm, mũi cao thẳng tắp, đôi môi đỏ tươi, đường nét hoàn mỹ...
Nhìn thiếu niên trước mắt đang ngủ say này, Bình An cả người đều dại ra.
Bởi vì, thiếu niên cách mình gần như vậy, gần đến mức nàng có thể thấy rõ từng sợi lông mi của hắn.
Nếu là trước đây, nàng gặp phải tình huống như vậy, khẳng định không nói hai lời, một cước đá bay.
Thế nhưng bây giờ...
Nhìn khuôn mặt ngủ say trước mắt này, Bình An chỉ cảm thấy tim đập rộn lên...
Bởi vì, đây là lần đầu tiên có một nam nhân cách nàng gần như vậy...
Thế nhưng, đối với cảm giác này, nàng một chút cũng không chán ghét...