Nhạc Đồng Đồng nhìn bộ dạng đắc ý khoe khoang của Dạ Quân Lăng không khỏi hé miệng cười nói.
Dạ Quân Lăng này thật đúng là đáng yêu!
Lúc hai người nói chuyện vui vẻ, lại không nhận thấy hai đạo bóng dáng đang đứng ở cửa.
Dạ Quân Minh nhìn hai người trong phòng đang ôm nhau nói chuyện thật vui vẻ, phượng mâu không khỏi hơi híp lại.
Vừa biết được Dạ Quân Lăng rốt cuộc đã bình an trở về, lo lắng trong lòng Dạ Quân Minh mới bỏ xuống.
Vốn tưởng rằng Dạ Quân Lăng tiến cung sẽ đến tìm mình, ai biết, hắn ở trong cung đợi lâu như vậy, lại đợi không được Dạ Quân Lăng.
Về sau lại biết được, Dạ Quân Lăng vừa tiến cung liền chạy thẳng tới Mộng Nguyệt điện.
Biết được tin tức, Dạ Quân Minh liền lập tức vội vã chạy tới.
Không ngờ, nhìn thấy lại là một màn như vậy ——
Chỉ thấy trong gian phòng cổ kính, một nam một nữ đang gắt gao ôm nhau.
Nam tử thần thái phấn khởi, đang vui mừng nói gì đó. Nữ tử được nam tử ôm vào trong ngực cười tươi như hoa.
Nam tuấn nữ mỹ, nếu người không biết nhìn còn tưởng đây là một đôi hữu tình đâu!
Thấy vậy, vẻ mặt Dạ Quân Minh lập tức trầm xuống, trong lòng như như bị xáo trộn, đủ loại tư vị.
Chỉ cảm thấy hình ảnh này quá chói mắt, khiến hắn hận không thể hung hăng tách đôi nam nữ đang ôm nhau kia ra.
Ngược lại với Dạ Quân Minh sắc mặt âm trầm, Bình An đứng ở bên cạnh Dạ Quân Minh vừa nhìn thấy tình huống bên trong, sắc mặt cũng không khá hơn chút nào.
Sau khi được mang về Hoàng cung, Bình An toàn thân chật vật, chân lại bị thương, liền tắm rửa thay y phục trước, lại để ngự y băng bó kỹ vết thương.
Về sau từ trong miệng cung nữ biết được Thái hậu nương nương bị trọng thương, trong lòng lo lắng, liền tính toán đến xem.
Ai biết, khi nàng đi tới nơi này lại nhìn thấy một màn như thế!
Nhìn Dạ Quân Lăng ôm chặt Nhạc Đồng Đồng, ánh mắt nhìn Nhạc Đồng Đồng không chút nào che giấu quan tâm và lo lắng.
Tựa như trong ngực hắn ôm là trân bảo quan trọng nhất của hắn!
Nhu tình trong mắt thiếu niên, thần thái phấn khởi của hắn, nhất cử nhất động đều chưa từng có ở trước mặt nàng. Thế nhưng bây giờ...
Nhìn thiếu niên nhu tình, quan tâm thiếu nữ trong lòng hắn, tim Bình An như bị một tảng đá lớn đè nặng...
Ngược lại với hai người sắc mặt phức tạp ngoài cửa, hai người trong phòng lại hoàn toàn không biết.
Lúc này, Nhạc Đồng Đồng nghe Dạ Quân Lăng thần thái phấn khởi nói đến cuộc sống mấy ngày ở dưới đáy vực .
Dù sao cũng chỉ là một tiểu hài tử, hơn nữa sinh ra trong Hoàng thất, cho nên, ở đáy vực làm những chuyện như vậy, Dạ Quân Lăng đều cảm thấy tự hào đắc trí không thôi.
Nhìn Nhạc Đồng Đồng bất đắc dĩ, trên mặt tiếu ý không ngừng.
Nhưng mà, ngay lúc hai người nói chuyện vui vẻ, đột nhiên một tiếng ho khan phút chốc từ cửa tẩm cung truyền đến.
Nghe thấy tiếng ho khan này, Nhạc Đồng Đồng đầu tiên là sửng sốt, lập tức liền quay đầu nhìn lại.
Khi thấy hai người chẳng biết xuất hiện lúc nào ở cửa, đầu tiên là ngẩn ra, sau một khắc, khi ánh mắt Nhạc Đồng Đồng rơi vào Bình An bình yên vô sự, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức vui vẻ, mở miệng kêu .
"Nha, Bình An, mau, mau vào đây!"
Mặc dù vừa rồi từ trong miệng Dạ Quân Lăng biết được Bình An không có việc gì, thế nhưng, chưa tận mắt nhìn thấy thì nàng không thể yên lòng.
Bây giờ, nhìn thấy Bình An chẳng biết đi tới nơi này từ lúc nào, Nhạc Đồng Đồng không suy nghĩ nhiều, chỉ kêu Bình An tiến vào.
Tự nhiên cũng không hề nhận thấy được khác thường trên mặt Dạ Quân Minh cùng Bình An.
Ngược lại với Nhạc Đồng Đồng vẻ mặt vui mừng, Dạ Quân Lăng nguyên bản đang hăng say kể với Nhạc Đồng Đồng cuộc sống ở đáy vực, vừa nghe thấy tiếng ho khan này, tuấn mày lập tức dựng thẳng, như có chút không vui vì có người tới quấy rầy bọn họ.
Bất quá, khi hắn quay đầu nhìn lại, phát hiện đến đây không phải ai khác mà là Dạ Quân Minh cùng Bình An, khuôn mặt tuấn tú sửng sốt.
Sau một khắc, khi thấy Dạ Quân Minh sắc mặt lo lắng, còn có ánh mắt chăm chú rơi vào trên người hắn mới ý thức được, mình cư nhiên ôm cô gái trong ngực, ôm đến bây giờ...
Thấy vậy, Dạ Quân Lăng giật mình, lập tức buông lỏng tay ra.
Trong lòng cũng xấu hổ ảo não, đặc biệt bị ánh mắt thâm sâu khó lường của Dạ Quân Minh nhìn, Dạ Quân Lăng không khỏi có chút chột dạ...
Như tiểu hài tử làm sai bị đại nhân bắt ...
Chột dạ làm con ngươi Dạ Quân Lăng không khỏi lóe ra một chút, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt thâm thúy củaDạ Quân Minh...
Đối với hỗ động giữa Dạ Quân Minh và Dạ Quân Lăng, Nhạc Đồng Đồng một chút cũng không nhận thấy được.
Hiện tại, nàng tràn đầy vui mừng nhìn Bình An.
Trước đây, nàng còn tưởng Dạ Quân Lăng cùng Bình An rơi xuống vực nhất định sẽ gặp bất trắc, không ngờ hai người bọn họ còn có thể bình an trở về.
Đối với lần này, Nhạc Đồng Đồng tự nhiên vui mừng khôn xiết.
Loại cảm giác mất đi mà có lại được này làm cho nàng vô cungg vui mừng, đâu còn chú ý tới cái khác! ?
Bình An nguyên bản sắc mặt âm trầm, khi thấy Nhạc Đồng Đồng nhìn mình, vẻ mặt vui mừng thần sắc kích động, tâm tình cũng tốt lên không ít.
Dù sao, Bình An biết, Nhạc Đồng Đồng là thật tâm quan tâm chính mình .
Nghĩ tới đây, sắc mặt Bình An lập tức khôi phục lại thần sắc dĩ vãng, dưới sự nâng đỡ của cung nữ chậm rãi đi đến phía Nhạc Đồng Đồng.
"Thái hậu nương nương, nghe nói ngươi bị thương phía sau lưng, ngươi nhanh nằm xuống đi, nếu không động đến vết thương sẽ không tốt."
Bình An mở miệng, trên mặt đều là vẻ quan tâm.
Nhạc Đồng Đồng thấy vậy, không khỏi câu môi cười, mở miệng nói.
"Ha ha, Ai gia không có việc gì, cám ơn ngươi quan tâm, chân ngươi còn bị thương, đừng đứng , mau ngồi xuống đi!"
Nghe thấy Nhạc Đồng Đồng nói vậy, Bình An gật gật đầu, sau đó được cung nữ cẩn thận hầu hạ ngồi ở một bên.
Nhìn Bình An chỉ bị thương ở chân, khí sắc cũng không tệ lắm, Nhạc Đồng Đồng mới rốt cuộc thả lỏng.
Đôi mắt đẹp đảo qua, liền rơi vào Dạ Quân Minh còn đứng ở cửa. Thấy vậy, Nhạc Đồng Đồng không khỏi mở miệng nói.
"Hoàng thượng ngươi cũng tới."
Nhạc Đồng Đồng mở miệng, đối với việc Dạ Quân Minh đến đây, một chút cũng không ngoài ý muốn.
Bởi vì từ khi nàng bị thương nằm trên giường tới nay, Dạ Quân Minh quả thực là coi nơi này thành tẩm cung của mình.
Có đôi khi chuyển cả tấy chương sang đây xử lý.
Đối với khác thường của Dạ Quân Minh, Nhạc Đồng Đồng ban đầu cũng kinh ngạc không ngớt.
Chỉ là về sau suy nghĩ một chút, Dạ Quân Minh là bởi vì mình chặn lại ám khí, cứu hắn một mạng, cho nên hắn mới đối xử khác với mình.
Mặc dù, ám khí kia không phải nàng nguyện ý đi chặn. Thế nhưng chuyện cũng đã xảy ra, kỳ thực để Dạ Quân Minh hiểu lầm cũng không tệ.
Ít nhất, hiện tại Dạ Quân Minh cũng sẽ không nổi nóng với mình .
Cho nên nói, trong cái họa có cái may! ?
Nhạc Đồng Đồng đang nghĩ ngợi, Dạ Quân Minh nguyên bản đứng ở cửa, vừa nghe thấy lời Nhạc Đồng Đồng liền sải bước đi vào.
Phượng mâu thâm thúy yên tĩnh quan sát Nhạc Đồng Đồng, thấy sắc mặt Nhạc Đồng Đồng hôm nay không tệ, mới hơi chút yên tâm lại.
Cuối cùng, phượng mâu vừa chuyển, liền rơi vào trên người Dạ Quân Lăng.
"Quân Lăng, mấy ngày nay ngươi chịu khổ, đã bảo ngự y nhìn cho ngươi một cái chưa! ?"
Nói như thế nào cũng là thân đệ đệ duy nhất của mình, Dạ Quân Minh đương nhiên là quan tâm .
Nghe thấy Dạ Quân Minh nói, Dạ Quân Lăng lập tức mở miệng nói.
"Hoàng huynh không cần lo lắng, ta không sao."
"Nói như thế nào cũng ngã xuống từ chỗ cao như vậy, dù bên ngoài không có thương tích nhưng vẫn nên để ngự y nhìn một cái Trẫm mới yên tâm."
Nghe thấy Dạ Quân Minh nói, Dạ Quân Lăng liền tính toán cự tuyệt.
Nhưng mà, lúc này Nhạc Đồng Đồng ngồi ở trên giường không khỏi mở miệng nói.
"Đúng vậy! Quân Lăng, ngươi nghe Hoàng thượng nói đi, ngoan ngoãn để ngự y kiểm tra một chút đi! Nếu không, Ai gia cũng không yên lòng đâu!"
Nhạc Đồng Đồng mở miệng, trên mặt đều là vẻ quan tâm.
Dạ Quân Lăng nghe nói, khóe miệng không khỏi nhất câu, mở miệng cười nói.
"Được, vậy ta sẽ tới chỗ ngự y xem một chút!"
Dạ Quân Lăng mở miệng, mặt mày vui vẻ, hai tròng mắt mỉm cười, một bộ bảo bảo nghe lời.
Đối với lời Nhạc Đồng Đồng càng là nói gì nghe nấy.
Ánh mắt nhìn phía Nhạc Đồng Đồng càng đầy vui mừng tiếu ý.
Nhưng mà, ngay lúc ánh mắt Dạ Quân Lăng đang hết sức chăm chú nhìn Nhạc Đồng Đồng, lại không hề nhìn thấy ánh mắt của Dạ Quân Minh đứng ở bên cạnh hắn càng thâm sâu khó lường...
Còn có Bình An cái miệng nhỏ nhắn phiết cao cao, vẻ mặt không vui...
...
Dạ Quân Lăng cùng Bình An có thể trở về, Nhạc Đồng Đồng tự nhiên vô cùng vui mừng.
Tâm tình lo lắng mấy ngày nay rốt cuộc đặt xuống, cho nên, gần đây Nhạc Đồng Đồng đều ngoan ngoãn nghe lời ngự y, hảo hảo ở trong tẩn điện dưỡng thương.
Bởi vì Nhạc Đồng Đồng này lần bị thương rất sâu, ám khí kia thiếu chút nữa chạm tới trái tim, cho nên Lý ngự y càng phân phó Nhạc Đồng Đồng trong vòng một tháng không được lộn xộn.
Thế nhưng, Nhạc Đồng Đồng là người không chịu ngồi yên, để cho nàng ngoan ngoãn một hai ngày còn được, nếu kéo dài nàng cũng không kiên trì được!
Kết quả là, khi tinh thần Nhạc Đồng Đồng khá hơn, Nhạc Đồng Đồng liền ngốc không nổi nữa, mỗi ngày đều muốn đi ra ngoài một chút.
Thế nhưng, mấy người Dạ Quân Lăng đâu thể đồng ý! ?
Mỗi ngày, Dạ Quân Lăng đều đi tới Mộng Nguyệt điện bồi Nhạc Đồng Đồng, biết Nhạc Đồng Đồng không chịu ngồi im, cho nên liền đặc biệt cho người đi tìm các loại ca vũ. Còn có các loại tạp kỹ biểu diễn đặc sắc vô cùng!
Kết quả là, Mộng Nguyệt điện mỗi ngày đều vô cùng náo nhiệt, tiếng cười nói vỗ tay liên tiếp không ngừng.
Nhạc Đồng Đồng thích náo nhiệt, cho dù hiện tại không thể lộn xộn, thế nhưng mỗi ngày có thể nhìn thấy biểu diễn đặc sắc như thế, còn có Dạ Quân Lăng ở bên, Nhạc Đồng Đồng tự nhiên rất hài lòng. Cũng không cảm thấy buồn chán .
Thật giống như hiện tại, Dạ Quân Lăng mời một đoàn tạp kỹ phi thường nổi danh tới biểu diễn.
Chỉ thấy đoàn tạp kỹ này, mỗi một màn biểu diễn đều vô cùng đặc sắc.
Có nhảy qua lửa, giẫm đao, thiết la hán, phun lửa ...
Tiết mục phong phú, đặc sắc làm cho người ta thấy hoa cả mắt, tiếng vỗ tay, tiếng thét to càng liên tục không ngừng...
Nhạc Đồng Đồng hành động bất tiện, chỉ có thể nằm ở trên ghế quý phi nhìn biểu diễn trên sân khấu.
Trên ghế quý phi này trải một tầng đệm thật dày, theo Thúy Nha nói, đây là Dạ Quân Lăng cố ý cho người chuẩn bị, nói nàng bị thương phía sau lưng, nằm như vậy sẽ thoải mái hơn.
Đối với việc này, Nhạc Đồng Đồng lại càng hài lòng.
Trước đây, nàng chỉ cho rằng Dạ Quân Lăng là một người cái gì cũng không biết, ăn chơi trác táng, không ngờ cũng có thời điểm cẩn thận như thế.
Hơn nữa, bây giờ hắn đối với mình càng chăm sóc chu đáo.
Trước đây, Nhạc Đồng Đồng còn oán giận, thiếu niên lớn lên dễ nhìn như vậy lại là con mình.
Thế nhưng bây giờ, nhìn Dạ Quân Lăng quan tâm mình như vậy lại cảm thấy, có một nhi tử sự đối với mình cẩn thận như vậy kỳ thực cũng không tệ !
Nhạc Đồng Đồng một bên ngồi ở trên ghế quý phi mềm mại xem cuộc vui, vừa ăn nho do Dạ Quân Lăng lột vỏ, chỉ cảm thấy thích ý không ngớt!
"Mẫu hậu, nho này ngọt không! ?"
Nhìn Nhạc Đồng Đồng vẻ mặt thích ý ăn nho do mình lột, Dạ Quân Lăng không khỏi câu môi cười nói.
Bộ dạng kia nhìn như một tiểu cẩu cẩu đợi chủ nhân khen ngợi, rất là đáng yêu.
Nhạc Đồng Đồng nghe nói, chỉ hơi nghiêng mặt, cười híp mắt nhìn Dạ Quân Lăng đang dùng một đôi mắt lấy lòng nhìn nàng, mở miệng cười nói.
"Ừ, rất ngọt!"
Liên tiếp uống thuốc đắng mấy ngày, đói bụng thì ăn một chút rau xanh cháo loãng các loại, bây giờ thật vất vả có thể ăn chút hoa quả, Nhạc Đồng Đồng ăn cái gì cũng cảm thấy ngon.
Đặc biệt, đây là 'Nhi tử' hiếu thuận nàng! Đương nhiên là ngọt đến nhập tâm nhập phổi !
Dạ Quân Lăng nghe thấy lời Nhạc Đồng Đồng lập tức cười đến khoa trương.
"Ha ha, Mẫu hậu thích ăn thì ăn nhiều một chút, đợi một lát nhi thần lập tức cho người ra roi thúc ngựa chuyển một ít từ Vân Khuê tiến cung!"
Nghe thấy Dạ Quân Lăng nói, Nhạc Đồng Đồng nghĩ nghĩ liền mở miệng hỏi.
"Vân Khuê! ? Nghe nói Vân Khuê cách kinh thành đường sá xa xôi, cho dù mới hái xuống, chuyển đến kinh thành không phải cũng hỏng sao! ?"
Nếu là ở hiện đại phương tiện giao thông phát triển, nàng không cảm thấy cái gì.
Chỉ là ở triều đại phương tiện giao thông khó khăn, chỉ có ngựa và thuyền, hơn nữa Vân Khuê cách kinh thành ít nhất cũng phải mười ngày, cho dù nho mới hái chuyển tới nơi này cũng sẽ bị hỏng! ?
Ngay lúc Nhạc Đồng Đồng đang tính toán lại thấy Dạ Quân Lăng khóe miệng mỉm cười, mở miệng nói.
"Ha ha, này còn không đơn giản sao! ? Chỉ cần đem nho mới hái xuống để trong rương đá, lại cho người cưỡi thiên lý mã, ra roi thúc ngựa, ngày đêm đi gấp, ba ngày là đến kinh thành!"
Dạ Quân Lăng nói vẻ mặt nhẹ nhõm, thế nhưng, Nhạc Đồng Đồng nghe nói, lại khẽ nhăn mày.
Dạ Quân Lăng thấy vậy, không khỏi mở miệng hỏi.
"Mẫu hậu, ngươi đây là thế nào! ?"
Bây giờ, ánh mắt Dạ Quân Lăng một khắc cũng luyến tiếc rời khỏi Nhạc Đồng Đồng, cho nên, đối thần sắc trên mặt Nhạc Đồng Đồng, tự nhiên thấy rõ.
Nhìn ra Nhạc Đồng Đồng như có chút không đồng ý, Dạ Quân Lăng không khỏi quan tâm hỏi.
Nhạc Đồng Đồng nghe nói, lập tức mở miệng.
"Mặc dù Ai gia thích ăn nho, nhưng hao tài tốn của như vậy, Ai gia ăn cũng không vui, sau này, ngươi cũng không cần cho người chuyển nho từ Vân Khuê tới."
Mặc dù, nàng hiện tại là Thái hậu nương nương, tất cả chi phí đều xa hoa vô cùng.
Thế nhưng, nàng vẫn còn có chút không quen.
Dù sao, hai tháng trước nàng vẫn còn là một học sinh bình thường.
Cho dù gia đình có chút điều kiện cũng không có xa xỉ như vậy .
Đối với tâm tư của Nhạc Đồng Đồng, Dạ Quân Lăng không hề hay biết.
Lúc này, vừa nghe thấy Nhạc Đồng Đồng nói, chỉ khẽ gật đầu một cái, mở miệng nói.
"Đúng vậy, Mẫu hậu."