Dạ Quân Minh nghe vậy, trong lòng không khỏi nảy lên một tia cảm giác quái dị.
Mày kiếm nhăn lại, mở miệng hỏi.
“Thái hậu nương nương ngày hôm qua bị rắn cắn!?”
Trùng hợp đến như vậy! Nàng cũng bị rắn cắn!
Dạ Quân Minh lại nhớ tới chuyện xảy ra hôm qua.
Nghĩ tới vị thiếu niên bị rắn cắn kia, bây giờ cũng đã trở về rồi, không biết có gọi đại phu chưa?
Dạ Quân Minh suy nghĩ, không hề phát giác, chính mình đối với vị thiếu niên kia, bắt đầu có sự quan tâm.
Một bên, Tiểu Đức tử thấy bộ dạng cúi đầu nghĩ ngợi của Dạ Quân Minh, con ngươi nhẹ nhàng chuyển động, không khỏi mở miệng, cẩn thận hỏi.
“Thân thể Thái hậu nương nương không được tốt, hoàng thượng có muốn đến Mộng Nguyệt điện không ạ?”
Nghe được lời này của tiểu Đức tử, Dạ Quân Minh liền tỉnh táo hẳn, phượng mâu lóe lên, môi mỏng mở ra, trầm giọng nói.
“Không cần!’
Hắn cũng người đàn bà này ngoại trừ vai vế, thân phận ra, chẳng có cảm tình nào, việc gì phải đi thăm?
…
Từ chỗ cao té xuống, Nhạc Đồng Đồng bị thương.
Mặc dù không đến nỗi tàn phế, nhưng mấy ngày qua, Nhạc Đồng Đồng cũng chỉ có thể an phận ở Mộng Nguyệt điện dưỡng thương.
Ở đây, TV máy tính không có, quả thực có thể gây buồn bực chết người.
Cuối cùng, nghe người ta bát quái, đã trở thành thú tiêu khiển của Nhạc Đồng Đồng.
Cung nhân ở Mộng Nguyệt điện, trước nay rất sợ vị Thái hậu nương nương bề ngoài xinh đẹp nhưng lòng dạ rắn rết.
Nhưng kể từ khi Thái hậu nương nương té xỉu ở ngự hoa viên rồi tỉnh lại vào một tháng trước, tính tình liền đại biến.
Trở nên hiền hòa dễ thân, thỉnh thoảng cười đùa chung một chỗ với mọi người.
Cho nên, vô tình, mọi người không còn sợ Thái hậu nương nương nữa.
Sau khi biết được Thái hậu nương nương thích nghe bát quái, mọi người lại càng ríu rít trò chuyện, trước gót chân Nhạc Đồng Đồng luôn cướp lời nói chính mình vừa biết được chuyện lạ.
Bởi vì nói hay, có thưởng!
Kết quả, ở trong hoàng cung vốn không có thứ tiêu khiển, Nhạc Đồng Đồng lại nghe được rất nhiều chuyện bát quái.
Chẳng hạn như Lý đại nhân đã hơn lục tuần, vừa cưới tiểu thiếp thứu mười tám.
Hay là Tân khao Trạng nguyên thực ra rất sợ vợ, hôm trước bị vợ hung hãn bắt tại chỗ ở Hoa Lâu, hôm nay đang ở nhà quỳ giặt quần áo.
Kinh thành có mười thiếu niên thiếu nữ mất tích!
Biết được chuyện này, Nhạc Đồng Đồng rất hứng thú.
Cho nên, lập tức hỏi người nói đến chuyện này- Tiểu Quế tử.
“Tiểu Quế tử ngươi nói nhanh lên, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Kinh thành dưới chân thiên tử, lại có tới mười người mất tích! Lá gan quá lớn!”
Thấy được hứng thú của Nhạc Đồng Đồng, Tiểu Quế tử nói càng thêm hăng say, nói hết chuyện mình biết ra.
“Hồi bẩm Thái hậu nương nương, nô tài vừa nghe người vận chuyển nguyên liệu tiến cung có nói, gần mấy tháng nay, các thiếu niên thiếu nữ đột nhiên mất tích. Không chỉ ở kinh thành, những nơi khác cũng xảy ra. Hơn nữa những thiếu niên thiếu nữ mất tích đều từ mười ba đến mười tám, toàn một đám như hoa như ngọc…”
Nghe Tiểu Quế tử kể sinh động như thật, mọi người đột nhiên òa lên.
“Trời ạ! Quá kinh khủng!”
“Không phải là bị quỷ bắt đi đấy chứ! Gần tới tiết thanh minh rồi, nhất định là có rất nhiều quỷ…”
“Phi phi phi, quỷ quái gì ở đây? Ta nghĩ bọn họ bị mấy tên cướp bắt đi, chuyện này mấy năm nay đâu thiếu! Trước kia có hai tỷ muội sát thôn ta, bị kẻ khác bắt đi, phụ mẫu các nàng biết được, giờ bị điên hết cả rồi.”
“Oa, thật đáng thương a.”
“Đúng vậy, những người này bị lừa bán đi, khẳng định cả đời này cũng khó đoàn tụ với gia đình được.”
Càng nói, mọi người lại càng rối rít nổi lên một tầng thương cảm.
Nhạc Đồng Đồng cũng không ngoại lệ !
Dù bất kể người nào, cũng không muốn lìa xa người thân của mình.
Điều này làm cho Nhạc Đồng Đồng không khỏi nhớ tới cha mẹ mình.
Bản thân mình đang ở triều đại này, không biết cha mẹ ở đó như thế nào?
Biết mình chết rồi, nhất định cha mẹ rất đau đớn!
Cả đời này, khẳng định cũng không thể trở về, lúc cha mẹ già đi, ai sẽ chăm sóc họ đây?
Càng nghĩ, Nhạc Đồng Đồng càng khổ sở, lỗ mũi ê ẩm, cho nên, khoát khoát tay, bảo mọi người lui ra, còn lại chính mình thì ngây ngốc ở đó.
Nàng, rất nhớ nhà…
….
Liên tiếp mấy ngày, Nhạc Đồng Đồng chỉ ở trong Mộng Nguyệt điện.
Thế nhưng, đối với sự tình bên ngoài, nàng không phải hoàn toàn không biết.
Vì mọi người biết nàng thích nghe chuyện bát quái nên cũng kể hết cho nàng.
Cho nên, Nhạc Đồng Đồng cũng biết, mấy ngày hôm nay, nhiều người không khỏi bàng hoàng, nghe nói, vừa có không ít thiếu niên thiếu nữ mất tích.
Vì thế, trong nội cung bất kể là ai, chỉ cần tụ tập với nhau, thì đều nhắc đến chuyện này.
Nhạc Đồng Đồng nhìn một số người trong cung.
Nghe nói, mấy ngày nay hoàng thượng bởi vì chuyện này, liên tiếp cùng các trọng thần triều đình ở trong ngự thư phòng thương lượng đối sách, pháu không ít người điều tra chuyện này.
Song, cũng không có tra ra được những thiếu niên thiếu nữ kia rốt cuộc đi nơi nào.
Những người mất tích kia, dường như tan biến trong không khí, nếu bị bán đi thì còn may giữ được cái mạng.
Nếu như đã chết…
Thử nghĩ xem, tâm tình Nhạc Đồng Đồng rất buồn bực.
Thúy Nha thấy vụ việc mất tích kia khiến Nhạc Đồng Đồng lo lắng, tâm tình tối tắm, cho nên mở miệng đề nghị.
“Thái hậu nương nương, hoa hải đường cùng Bạch Ngọc Lan ở ngự hoa viên vừa mới nở! Không bằng chúng ta cùng đi xem!”
Nghe được lời này của Thúy Nha, trong lòng biết Thúy Nha muốn phân tán lực chú ý của nàng, nàng không nên nghĩ đến những chuyện không vui.
Trong lòng hiểu rõ, Nhạc Đồng Đồng không nên phụ lòng tốt của Thúy Nha, cho nên, liền gật đầu.
“Tốt, vậy chúng ta đi đi.”
Nói xong lời này, Nhạc Đồng liền từ mặt ghế quý phi có tấm lót lông chồn tuyết trắng đứng lên, trực tiếp đi ra ngoài.
Thúy Nha thấy vậy, lập tức mở miệng kêu to.
‘Ôi, Thái hậu, người nên đổi y phục đi đã!”
Nhạc Đồng Đồng không hề nghĩ ngợi, mở miệng nói.
“Ai gia mặc thế này không tốt sao?”
Nói xong, Nhạc Đồng không khỏi cúi đầu nhìn y phục hôm nay mặc trên người.
Một thân tuyết trắng la quần lụa mỏng, ống tay áo cùng làn váy thêu những đóa hoa mai tinh xảo, thoạt nhìn thanh nhã thoát tục.
Tóc đen nhánh, chỉ tùy ý búi mà thôi.
Trừ những thứ này ra, không còn những thứ khác.
Chẳng qua, Nhạc Đồng Đồng không thích nhiều phục sức.
Nghĩ tới khi mình tới đây, nhìn mình đẹp như vậy, nhưng y phục diễm lệ, trên đầu trên tay đầy trang sức, lại được tô son điểm phấn, mặc dù diễm lệ, nhưng không phải phong cách của nàng.
Đối với nàng, đơn giản như vậy là tốt rồi, việc gì phải làm mình như cây thông nô en?
Nghe được những lời này, Thúy Nha nhíu mày hỏi.
“Đẹp thì có đẹp, nhưng hình như hơi bình thường quá.”
Nghĩ tới y phục trước kia của Thái hậu nương nương, toàn là tơ lụa thượng đẳng, không phải y phục đang được ưa chuộng thì nhất định không mặc.
Trên đầu cũng là chu sai vờn quanh, mã não ngọc thạch, diễm lệ vô cùng!
Nhưng kể từ khi Thái hậu nương nương té xỉu ở ngự hoa viên, mọi việc đều trở nên khác xưa.
Thái hậu nương nương nói mình mất trí nhớ, nhưng mất trí nhớ lại khiến tính tình đại biến, so với trước kia thì khác xa một trời một vực, quả thực làm cho nguwoif ta không thể tưởng tượng nổi.
Hôm nay Thái hậu nương nương nhà nàng mặc như vậy, người không biết, sẽ bảo ăn mặc mộc mạc như vậy chỉ là một cô nương, không thể nào là Thái hậu!?
Thúy Nha suy nghĩ, Nhạc Đồng Đồng không biết ý nghĩ của Thúy Nha.
Chẳng qua chỉ phất phất tay, mở miệng nói.
“Được rồi, chẳng qua đi ra ngự hoa viên rồi về thôi mà!”
Nhạc Đồng Đồng nói xong, không để Thúy Nha mở miệng, liền bước ra ngoài.
Mấy ngày nằm tĩnh dưỡng, uống thuốc đắng, vết thương trên người Nhạc Đồng Đồng đã sớm khỏi hẳn.
Hôm nay, Nhạc Đồng Đồng bước đi như bay, thưởng thức cảnh đẹp bốn phía.
Rưởng cột chạm trổ, quỳnh lâu ngọc vũ, tầng tầng lớp lớp, cầu nhỏ nước chảy, núi giả ngọc thạch, cái gì cũng có.
Khó trách được người người đếu muốn được vào cung, ở nơi này xanh vàng rực rỡ, quả thực quá xa hoa.
Nhạc Đồng Đồng dù thích vị trí Thái hậu này, nhưng không thích nhiều người đi theo.
Bất kể đi nơi nào, nàng cũng chỉ mang Thúy Nha bên mình.
Giống như giờ phút này!
Tuổi tác không chênh lệch nhau, nên lúc chỉ có mỗi Nhạc Đồng Đồng và Thúy Nha, hai người không hề câu nệ gì cả.
Thúy Nha đi theo Nhạc Đồng Đồng một thời gian dài, cũng biết Thái hậu nương nương của ngày hôm nay, chẳng qua là một cô bé, cũng dần buốn lỏng sự sợ hãi.
Bên trong hoàng cung xinh đẹp này, hai người thỉnh thoảng xem cảnh bên này, thỉnh thoảng ngắm cảnh bên kia, nói chuyện thật vui.
“Thái hậu nương nương xem kia, hôm nay mới vừa cống Bạch Ngọc Lan vào hoàng cung, thật đẹp.”
“Còn có, năm hoa hải đường mới nở kia a…”
Thúy Nha vừa thưởng thức cảnh đẹp, vừa líu ríu không ngừng.
Nhạc Đồng Đỗng vẫn luôn nghe, khóe miệng mỉm cười, vô cùng hưởng thụ giờ khắc thanh tĩnh này.
Cuối cùng hai người xuyên qua biển hoa, phía trước các nàng không xa, một cái hồ liền xuất hiện trước mặt Nhạc Đồng Đồng.
Chỉ thấy hồ này rất lớn, nuôi ngàn vạn con cá chép.
Chỉ thấy cá chép, hồng như lửa, vàng như kim, trắng như tuyết, làm người ta hoa cả mắt!
Bầy cá chép không ngừng bơi lội, tiêu dao tự tại như thế!