*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiểu Mã vội vàng đem túi đeo lưng của hắn đến.
Diệp Thiếu Dương vừa thổ vừa cho tay vào túi lấy một hộp kim khâu, ấn nhẹ, nắp hộp văng ra, bên trong có chứa một đống kim khâu không đồng nhất. Diệp Thiếu Dương mò lấy một cây kim tầm trung, ngón tay phải kẹp lên đâm vào ba vị trí ở cổ tay trái ba cái, sau đó buông kim xuống, lấy ra một cây kim nhỏ khác để đâm vào ngón tay trái.
Ngón giữa tay phải của hắn hơi cong, từ chỗ vết đâm của cánh tay trái chảy ra một dòng máu đen, nửa phút sau, đám máu đen mới từ từ pha loãng thành máu đỏ.
"Giấy..."
Tiểu Mã vội vàng lấy một miếng giấy đưa cho Diệp Thiếu Dương. Hắn lau miệng xong, xoay người ngửa mặt nằm lên giường, thở hổn hển, hô hấp khí, nói: "Mẹ nó, bị gài bẫy rồi!"
"Bị gài bẫy gì?". Tiểu Mã sửng sốt: "Cậu không phải là uống nhiều rượu sao?"
"Cái gì mà uống nhiều rượu, bình rượu có vấn đề, bên trong có cổ trùng!". Diệp Thiếu Dương nhàn nhạt nói, hắn đang hồi tưởng lại chuyện Trần Vũ vô duyên vô cớ mời hắn ăn, ân cần khuyến khích hắn uống Bách Hoa Tửu, chuyện này vốn hắn cảm thấy có gì đó lạ thường, đáng tiếc hắn còn tưởng là cậu ta tốt bụng, hoàn toàn không chút phòng bị.
"Không thể nào!". Tiểu Mã khiếp sợ kêu lên: "Chính hắn ta và tôi cũng uống rượu mà, vì sao chúng tôi không bị gì?"
"Cậu ngốc quá, rượu không có vấn đề, vấn đề là ở cái ly kia! Bách Hoa Tửu chỉ là thứ che giấu khí tức cổ trùng, khiến tôi không phát hiện được mà thôi!".
Tiểu Mã sửng sốt một hồi lâu, mới nói rằng: "Hắn không thù không oán với cậu, tại sao lại muốn hại cậu?"
"Sao tôi biết được! Đưa điện thoại di động của tôi đây!"
Tiểu Mã đưa điện thoại di động tới cho hắn, Diệp Thiếu Dương vốn định gọi cho Chu Tĩnh Như bảo Đàm Tiểu Tuệ tới trợ giúp, cô là người của gia tộc Đại Vu Tiên, ắt hẳn có khả năng đối phó với cổ thuật, bây giờ mà tìm cô quả là đúng người.
Kết quả, Chu Tĩnh Như đã tắt điện thoại, Đàm Tiểu Tuệ cũng không có điện thoại di động, Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một lúc, phát hiện ra mình chẳng quen biết ai, chỉ có thể tìm tới Chu Tĩnh Như, mà nếu đến công ty của cô hỏi, vạn nhất không tìm được lại lãng phí thời gian, phiền phức lắm.
Mình chỉ mới tạm thời ngăn chặn hành động của cổ trùng, giống như gây mê nó thôi, lỡ như nó tỉnh lại, quậy phá gì đó trong người mình, chưa chắc mình có thể áp chế được.
Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là gọi điện thoại cho lão Quách.
Điện thoại vừa bắt, Diệp Thiếu Dương lập tức nói rằng: "Sư huynh, chuẩn bị cho đệ một ít đồ vật, đưa hết Ngao Thành Hoàn Tử (1) qua đây, cành nhanh càng tốt.". Sau đó hắn thở hổn hển, nói tiếp: "Tám cân đậu tương, ba cân táo đỏ, năm cân bã đậu, một ít lọ nồi và bột đồng tiền.".
(1) Ngao Thành Hoàn Tử: Thuốc viên hình tròn, được hầm chín.
Lão Quách vốn là người vào Nam ra Bắc, rất có kiến thức, vừa nghe Diệp Thiếu Dương nhắc tới mấy loại thuốc đó, lập tức hiểu ra, trầm mặc, thấp giọng hỏi: "Có người dính cổ trùng à?"
"Là đệ dính đấy, đừng hỏi nữa, mau mang tới đây!"
Cúp điện thoại, Diệp Thiếu Dương nhắm mắt lại nằm trên giường, Tiểu Mã không dám quấy rầy hắn, chỉ ngồi kế bên lo lắng chờ đợi.
Nửa tiếng sau, lão Quách lòng như lửa đốt chạy tới, vừa vào phòng ngủ đã thấy Diệp Thiếu Dương sắc mặt vàng vọt, giữa hai hàng lông mày có một luồng khí xanh đen ngưng tụ, kinh ngạc, vội vàng bắt mạch của Diệp Thiếu Dương, sắc mặt trầm xuống, sợ hãi thốt: "Không xong rồi, đúng là cổ trùng!"
Y kéo mí mắt của Diệp Thiếu Dương lên, chỉ thấy bên ngoài nhãn cầu của hắn bị che phủ bởi một tầng màu trắng như tơ kén, lòng chợt trầm xuống, vội vàng mở miệng của hắn ra, đầu lưỡi đã biến thành một màu đen thùi, chính giữa có một đường màu vàng như sáp.
"Kim Tằm Cổ!". Lão Quách nhíu mày nhìn thần tình hư nhược của Diệp Thiếu Dương, lo lắng nói: "Một trong tam đại cổ thuật Miêu Cương, khó làm lắm!".
Tiểu Mã vừa nghe xong ngơ ngẩn, lẩm bẩm nói: "Tiểu Diệp có máu Thiên sư, vậy có bị gì không?"
"Bởi vì đệ ấy có máu Thiên sư nên mới tạm thời khắc chế cổ trùng, nếu là người bình thường thì đã thập tử nhất sinh rồi! Cổ trùng là do con người luyện chế, so với độc yêu hay độc thi còn lợi hại hơn."
Lão Quách nói xong lấy ra một túi dược hoàn màu lục trông như trứng cút giao cho Diệp Thiếu Dương, nhất thời một mùi kích thích tràn ngập căn phòng.
"Ta mới luyện chế xong dựa trên nguyên vật liệu mà đệ dặn. Bất quá... Viên thuốc này chỉ có thể tạm thời áp chế cổ trùng, muốn diệt trừ tận gốc thì phải dùng Mao Sơn Thập Bát Thần Châm, đáng tiếc ta không biết thuật đó!". Lão Quách khổ sở nói: "Tiểu sư đệ chắc biết dùng, chỉ là có một số huyệt vị đệ không tự làm được!"
Diệp Thiếu Dương nói: "Dễ lắm, để đệ dạy cho huynh, sau đó chỉ huynh làm!"
Lão Quách chần chừ sờ sờ gáy: "Có vẻ không hợp môn quy cho lắm, tiểu sư đệ, ta là đệ tử ngoại môn, Thập Bát Thần Châm lại là y thuật nội môn… "
Y còn chưa dứt lời, Diệp Thiếu Dương đã khoát khoát tay, bảo: "Đừng quan tâm tới mấy cái môn quy, sớm muộn gì đệ cũng là chưởng môn Mao Sơn, lời nói của đệ chính là môn quy. Huynh còn không ra tay nữa, đệ sẽ chết đấy. Đến lúc đó xem Thanh Vân Tử có ‘xử đẹp’ huynh không!"
Lão Quách giơ tay lau mồ hôi, kể ra môn quy rất quan trọng, thế nhưng sinh mạng của tiểu sư đệ vẫn quan trọng hơn. Y lập tức gật đầu, nói: "Tiểu sư đệ, đệ nói đi."
Diệp Thiếu Dương bắt đầu giảng sơ qua cách thi triển và nội dung Thập Bát Thần Châm, lão Quách vốn có căn bản y thuật Mao Sơn, nghe xong liền hiểu hơn phân nửa, lại được Diệp Thiếu Dương chỉ điểm, mọi thứ không thành vấn đề.
Diệp Thiếu Dương bảo Tiểu Mã đỡ mình đi tới phòng khách, tìm một chỗ đất trống, bắt đầu cởi sạch y phục. Hắn khoanh chân ngồi xuống nền đất, đưa hộp kim châm cho lão Quách, nuốt dược hoàn, bảo lão Quách lập tức thực hiện.
"Châm số 1, Trung Thô, huyệt Bách Hội.". Thanh âm của Diệp Thiếu Dương vang lên, lão Quách lấy ra kim châm tương ứng cắm lên đỉnh đầu Diệp Thiếu Dương, một dòng máu đen sềnh sệch từ từ chảy xuống.
"Châm số 2, Tam Tế, Nhân Trung. Châm số 3, Nhị Thô, Thái Dương..."
Lão Quách dựa theo lời chỉ dẫn Diệp Thiếu Dương cắm mười tám cây châm không đồng nhất xen kẽ tại các huyệt vị trên thân thể hắn, sau đó hòa một lá bùa thành nước, dựa theo trình tự rải xuống các huyệt vị để hỗ trợ thâm nhập vào trong cơ thể hắn. Diệp Thiếu Dương lập tức vận chuyển cương khí tụ hội tại vị trí cổ trùng, tiến hành trùng kích.
Hắn rõ ràng cảm nhận được có một con trùng đang giãy giụa trong dạ dày hắn, không ngừng phun ra cổ độc, kích thích nội tạng, đau đến mức cả người run lên.
Máu đen không ngừng từ chảy ra từ những chỗ kim châm, càng lúc càng nhiều, cho đến khi toàn thân Diệp Thiếu Dương trông như một người máu, tình cảnh hết sức ghê gớm, khiến ai nấy đều phải giật mình. Tiểu Mã đứng bên cạnh hồi hộp quan sát, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Đến khi cây kim châm cuối cùng đâm vào người Diệp Thiếu Dương, thân thể hắn chợt lay động mãnh liệt, miệng phát sinh một tiếng kêu thảm thiết, mềm nhũn ngã bật về phía sau. Lão Quách vội vàng chạy tới đỡ để tránh cho hắn nằm xuống đất, kim châm đâm xuyên vào da thịt, như vậy sẽ rắc rối to.
"Mau, mau đến phụ ta một tay!". Lão Quách chỉ huy Tiểu Mã đỡ Diệp Thiếu Dương vào nhà vệ sinh, lão Quách dìu hắn ngồi xuống đất, Tiểu Mã mở vòi hoa sen, pha thành nước ấm, rửa toàn bộ máu đen trên người Diệp Thiếu Dương. Sau khi thân thể hắn sạch sẽ máu đen, lão Quách thận trọng nhổ kim châm cất vào trong hộp, đỡ Diệp Thiếu Dương nằm lên giường.
Mười phút sau, Diệp Thiếu Dương đã nhẹ nhàng mở mắt, lớp màng trong đáy mắt đã biến mất, khôi phục lại vẻ bình thường.
"Sao rồi?". Lão Quách và Tiểu Mã đồng thanh hỏi.
"Cổ trùng đã chết.". Diệp Thiếu Dương nói, mày nhăn lại: "Nhưng đệ có thể cảm giác trong cơ thể còn có cái gì đó ngoài cổ trùng, lúc cổ trùng hòa tan, nó cũng theo đó đi ra, đệ không biết nó là cái gì..."
Đang nói, điện thoại di động chợt vang lên, Tiểu Mã chạy qua xem, hét lớn: "Chu Tĩnh Như gọi."
Diệp Thiếu Dương nhận điện thoại di động, mở máy, Chu Tĩnh Như hỏi: "Em đang cùng Tiểu Tuệ xem phim, sắp đến đoạn gay cấn, anh tìm em có việc gì?”
Diệp Thiếu Dương trợn mắt đáp: "Em cứ xem phim tiếp đi, anh suýt chết rồi này! Bây giờ không sao nữa!"
Chu Tĩnh Như cả kinh hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra?"
"Bảo Đàm Tiểu Tuệ nghe điện thoại."
Đàm Tiểu Tuệ bắt máy, Diệp Thiếu Dương liền kể lại mọi chuyện sơ lược, trong đó có nhắc đến cảm giác của mình bây giờ, hỏi cô nguyên nhân. Đàm Tiểu Tuệ nghe xong kêu lên thất thanh: "Đó là Nhân Huyết Cổ!” (2)
Nhân Huyết Cổ: Cổ trùng bằng máu người.
P/s: Tới chương này thì Thanh Tử có viết ngoại truyện Tiểu Mã gặp quỷ ký, tuy nhiên chưa dịch được do không rảnh. Các bạn muốn xem thì đợi 1 thời gian nữa nhé =))
Tiểu Mã vội vàng đem túi đeo lưng của hắn đến.
Diệp Thiếu Dương vừa thổ vừa cho tay vào túi lấy một hộp kim khâu, ấn nhẹ, nắp hộp văng ra, bên trong có chứa một đống kim khâu không đồng nhất. Diệp Thiếu Dương mò lấy một cây kim tầm trung, ngón tay phải kẹp lên đâm vào ba vị trí ở cổ tay trái ba cái, sau đó buông kim xuống, lấy ra một cây kim nhỏ khác để đâm vào ngón tay trái.
Ngón giữa tay phải của hắn hơi cong, từ chỗ vết đâm của cánh tay trái chảy ra một dòng máu đen, nửa phút sau, đám máu đen mới từ từ pha loãng thành máu đỏ.
"Giấy..."
Tiểu Mã vội vàng lấy một miếng giấy đưa cho Diệp Thiếu Dương. Hắn lau miệng xong, xoay người ngửa mặt nằm lên giường, thở hổn hển, hô hấp khí, nói: "Mẹ nó, bị gài bẫy rồi!"
"Bị gài bẫy gì?". Tiểu Mã sửng sốt: "Cậu không phải là uống nhiều rượu sao?"
"Cái gì mà uống nhiều rượu, bình rượu có vấn đề, bên trong có cổ trùng!". Diệp Thiếu Dương nhàn nhạt nói, hắn đang hồi tưởng lại chuyện Trần Vũ vô duyên vô cớ mời hắn ăn, ân cần khuyến khích hắn uống Bách Hoa Tửu, chuyện này vốn hắn cảm thấy có gì đó lạ thường, đáng tiếc hắn còn tưởng là cậu ta tốt bụng, hoàn toàn không chút phòng bị.
"Không thể nào!". Tiểu Mã khiếp sợ kêu lên: "Chính hắn ta và tôi cũng uống rượu mà, vì sao chúng tôi không bị gì?"
"Cậu ngốc quá, rượu không có vấn đề, vấn đề là ở cái ly kia! Bách Hoa Tửu chỉ là thứ che giấu khí tức cổ trùng, khiến tôi không phát hiện được mà thôi!".
Tiểu Mã sửng sốt một hồi lâu, mới nói rằng: "Hắn không thù không oán với cậu, tại sao lại muốn hại cậu?"
"Sao tôi biết được! Đưa điện thoại di động của tôi đây!"
Tiểu Mã đưa điện thoại di động tới cho hắn, Diệp Thiếu Dương vốn định gọi cho Chu Tĩnh Như bảo Đàm Tiểu Tuệ tới trợ giúp, cô là người của gia tộc Đại Vu Tiên, ắt hẳn có khả năng đối phó với cổ thuật, bây giờ mà tìm cô quả là đúng người.
Kết quả, Chu Tĩnh Như đã tắt điện thoại, Đàm Tiểu Tuệ cũng không có điện thoại di động, Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một lúc, phát hiện ra mình chẳng quen biết ai, chỉ có thể tìm tới Chu Tĩnh Như, mà nếu đến công ty của cô hỏi, vạn nhất không tìm được lại lãng phí thời gian, phiền phức lắm.
Mình chỉ mới tạm thời ngăn chặn hành động của cổ trùng, giống như gây mê nó thôi, lỡ như nó tỉnh lại, quậy phá gì đó trong người mình, chưa chắc mình có thể áp chế được.
Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là gọi điện thoại cho lão Quách.
Điện thoại vừa bắt, Diệp Thiếu Dương lập tức nói rằng: "Sư huynh, chuẩn bị cho đệ một ít đồ vật, đưa hết Ngao Thành Hoàn Tử (1) qua đây, cành nhanh càng tốt.". Sau đó hắn thở hổn hển, nói tiếp: "Tám cân đậu tương, ba cân táo đỏ, năm cân bã đậu, một ít lọ nồi và bột đồng tiền.".
(1) Ngao Thành Hoàn Tử: Thuốc viên hình tròn, được hầm chín.
Lão Quách vốn là người vào Nam ra Bắc, rất có kiến thức, vừa nghe Diệp Thiếu Dương nhắc tới mấy loại thuốc đó, lập tức hiểu ra, trầm mặc, thấp giọng hỏi: "Có người dính cổ trùng à?"
"Là đệ dính đấy, đừng hỏi nữa, mau mang tới đây!"
Cúp điện thoại, Diệp Thiếu Dương nhắm mắt lại nằm trên giường, Tiểu Mã không dám quấy rầy hắn, chỉ ngồi kế bên lo lắng chờ đợi.
Nửa tiếng sau, lão Quách lòng như lửa đốt chạy tới, vừa vào phòng ngủ đã thấy Diệp Thiếu Dương sắc mặt vàng vọt, giữa hai hàng lông mày có một luồng khí xanh đen ngưng tụ, kinh ngạc, vội vàng bắt mạch của Diệp Thiếu Dương, sắc mặt trầm xuống, sợ hãi thốt: "Không xong rồi, đúng là cổ trùng!"
Y kéo mí mắt của Diệp Thiếu Dương lên, chỉ thấy bên ngoài nhãn cầu của hắn bị che phủ bởi một tầng màu trắng như tơ kén, lòng chợt trầm xuống, vội vàng mở miệng của hắn ra, đầu lưỡi đã biến thành một màu đen thùi, chính giữa có một đường màu vàng như sáp.
"Kim Tằm Cổ!". Lão Quách nhíu mày nhìn thần tình hư nhược của Diệp Thiếu Dương, lo lắng nói: "Một trong tam đại cổ thuật Miêu Cương, khó làm lắm!".
Tiểu Mã vừa nghe xong ngơ ngẩn, lẩm bẩm nói: "Tiểu Diệp có máu Thiên sư, vậy có bị gì không?"
"Bởi vì đệ ấy có máu Thiên sư nên mới tạm thời khắc chế cổ trùng, nếu là người bình thường thì đã thập tử nhất sinh rồi! Cổ trùng là do con người luyện chế, so với độc yêu hay độc thi còn lợi hại hơn."
Lão Quách nói xong lấy ra một túi dược hoàn màu lục trông như trứng cút giao cho Diệp Thiếu Dương, nhất thời một mùi kích thích tràn ngập căn phòng.
"Ta mới luyện chế xong dựa trên nguyên vật liệu mà đệ dặn. Bất quá... Viên thuốc này chỉ có thể tạm thời áp chế cổ trùng, muốn diệt trừ tận gốc thì phải dùng Mao Sơn Thập Bát Thần Châm, đáng tiếc ta không biết thuật đó!". Lão Quách khổ sở nói: "Tiểu sư đệ chắc biết dùng, chỉ là có một số huyệt vị đệ không tự làm được!"
Diệp Thiếu Dương nói: "Dễ lắm, để đệ dạy cho huynh, sau đó chỉ huynh làm!"
Lão Quách chần chừ sờ sờ gáy: "Có vẻ không hợp môn quy cho lắm, tiểu sư đệ, ta là đệ tử ngoại môn, Thập Bát Thần Châm lại là y thuật nội môn… "
Y còn chưa dứt lời, Diệp Thiếu Dương đã khoát khoát tay, bảo: "Đừng quan tâm tới mấy cái môn quy, sớm muộn gì đệ cũng là chưởng môn Mao Sơn, lời nói của đệ chính là môn quy. Huynh còn không ra tay nữa, đệ sẽ chết đấy. Đến lúc đó xem Thanh Vân Tử có ‘xử đẹp’ huynh không!"
Lão Quách giơ tay lau mồ hôi, kể ra môn quy rất quan trọng, thế nhưng sinh mạng của tiểu sư đệ vẫn quan trọng hơn. Y lập tức gật đầu, nói: "Tiểu sư đệ, đệ nói đi."
Diệp Thiếu Dương bắt đầu giảng sơ qua cách thi triển và nội dung Thập Bát Thần Châm, lão Quách vốn có căn bản y thuật Mao Sơn, nghe xong liền hiểu hơn phân nửa, lại được Diệp Thiếu Dương chỉ điểm, mọi thứ không thành vấn đề.
Diệp Thiếu Dương bảo Tiểu Mã đỡ mình đi tới phòng khách, tìm một chỗ đất trống, bắt đầu cởi sạch y phục. Hắn khoanh chân ngồi xuống nền đất, đưa hộp kim châm cho lão Quách, nuốt dược hoàn, bảo lão Quách lập tức thực hiện.
"Châm số 1, Trung Thô, huyệt Bách Hội.". Thanh âm của Diệp Thiếu Dương vang lên, lão Quách lấy ra kim châm tương ứng cắm lên đỉnh đầu Diệp Thiếu Dương, một dòng máu đen sềnh sệch từ từ chảy xuống.
"Châm số 2, Tam Tế, Nhân Trung. Châm số 3, Nhị Thô, Thái Dương..."
Lão Quách dựa theo lời chỉ dẫn Diệp Thiếu Dương cắm mười tám cây châm không đồng nhất xen kẽ tại các huyệt vị trên thân thể hắn, sau đó hòa một lá bùa thành nước, dựa theo trình tự rải xuống các huyệt vị để hỗ trợ thâm nhập vào trong cơ thể hắn. Diệp Thiếu Dương lập tức vận chuyển cương khí tụ hội tại vị trí cổ trùng, tiến hành trùng kích.
Hắn rõ ràng cảm nhận được có một con trùng đang giãy giụa trong dạ dày hắn, không ngừng phun ra cổ độc, kích thích nội tạng, đau đến mức cả người run lên.
Máu đen không ngừng từ chảy ra từ những chỗ kim châm, càng lúc càng nhiều, cho đến khi toàn thân Diệp Thiếu Dương trông như một người máu, tình cảnh hết sức ghê gớm, khiến ai nấy đều phải giật mình. Tiểu Mã đứng bên cạnh hồi hộp quan sát, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Đến khi cây kim châm cuối cùng đâm vào người Diệp Thiếu Dương, thân thể hắn chợt lay động mãnh liệt, miệng phát sinh một tiếng kêu thảm thiết, mềm nhũn ngã bật về phía sau. Lão Quách vội vàng chạy tới đỡ để tránh cho hắn nằm xuống đất, kim châm đâm xuyên vào da thịt, như vậy sẽ rắc rối to.
"Mau, mau đến phụ ta một tay!". Lão Quách chỉ huy Tiểu Mã đỡ Diệp Thiếu Dương vào nhà vệ sinh, lão Quách dìu hắn ngồi xuống đất, Tiểu Mã mở vòi hoa sen, pha thành nước ấm, rửa toàn bộ máu đen trên người Diệp Thiếu Dương. Sau khi thân thể hắn sạch sẽ máu đen, lão Quách thận trọng nhổ kim châm cất vào trong hộp, đỡ Diệp Thiếu Dương nằm lên giường.
Mười phút sau, Diệp Thiếu Dương đã nhẹ nhàng mở mắt, lớp màng trong đáy mắt đã biến mất, khôi phục lại vẻ bình thường.
"Sao rồi?". Lão Quách và Tiểu Mã đồng thanh hỏi.
"Cổ trùng đã chết.". Diệp Thiếu Dương nói, mày nhăn lại: "Nhưng đệ có thể cảm giác trong cơ thể còn có cái gì đó ngoài cổ trùng, lúc cổ trùng hòa tan, nó cũng theo đó đi ra, đệ không biết nó là cái gì..."
Đang nói, điện thoại di động chợt vang lên, Tiểu Mã chạy qua xem, hét lớn: "Chu Tĩnh Như gọi."
Diệp Thiếu Dương nhận điện thoại di động, mở máy, Chu Tĩnh Như hỏi: "Em đang cùng Tiểu Tuệ xem phim, sắp đến đoạn gay cấn, anh tìm em có việc gì?”
Diệp Thiếu Dương trợn mắt đáp: "Em cứ xem phim tiếp đi, anh suýt chết rồi này! Bây giờ không sao nữa!"
Chu Tĩnh Như cả kinh hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra?"
"Bảo Đàm Tiểu Tuệ nghe điện thoại."
Đàm Tiểu Tuệ bắt máy, Diệp Thiếu Dương liền kể lại mọi chuyện sơ lược, trong đó có nhắc đến cảm giác của mình bây giờ, hỏi cô nguyên nhân. Đàm Tiểu Tuệ nghe xong kêu lên thất thanh: "Đó là Nhân Huyết Cổ!” (2)
Nhân Huyết Cổ: Cổ trùng bằng máu người.
P/s: Tới chương này thì Thanh Tử có viết ngoại truyện Tiểu Mã gặp quỷ ký, tuy nhiên chưa dịch được do không rảnh. Các bạn muốn xem thì đợi 1 thời gian nữa nhé =))