*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Thiếu Dương lắc đầu: "Đúng là như vậy nhưng cô gái kia chưa chắc bị nó giết chết, tuy nhiên do vùng này thuộc phạm vi thế lực của nó, nó biết được chúng ta tới đây, cố ý cản đội đưa ma, làm xì lốp xe, sau đó tiến vào thân thể thiếu nữ, dẫn dụ chúng ta chú ý. Thừa lúc chúng ta chú ý đến thiếu nữ, nhân cơ hội giết chết cha thiếu nữ, sau đó biến thành bộ dáng ông ấy.”.
“Cho dù nó là yêu linh, muốn che giấu được chúng ta cũng không dễ dàng gì, bởi vì trên người nó không có thứ che giấu yêu khí, bất quá kế hoạch của nó lại rất hoàn mỹ, giả vờ như yêu khí là từ nữ thi phát ra, sau đó nó làm bộ đem chôn nữ nhi, lên xe chúng ta, mục đích là để chế tạo ảo cảnh tường quỷ, khiến chúng ta rơi xuống sườn núi."
"Ơ đệt, con này thông minh thế?". Tiểu Mã thở dài nói: "Nếu nó đã lợi hại như vậy, sao không trực tiếp đấu võ với chúng ta luôn đi, lao lực như thế làm gì không biết?”.
Diệp Thiếu Dương cười lạnh một tiếng: "Đối phó với cậu thì đương nhiên không cần mưu mẹo nham hiểm, chỉ cần liếc mắt thôi cậu cũng chết. Chỉ có tôi là có Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, nó đâu dám tự tin đánh thắng tôi! Đương nhiên là phải bày trò cho bớt việc rồi!”.
Tiểu Mã đá đá cái thi thể trên đất, hỏi: "Súc sinh này có mạnh bằng Phùng Tâm Vũ không?"
"Chẳng kém Phùng Tâm Vũ là bao!"
"Không thể nào?". Tiểu Mã trợn to hai mắt: "Sao tôi thấy cậu giết nó dễ dàng quá vậy?"
"Dễ dàng?". Diệp Thiếu Dương thật muốn phun vào mặt cậu: "Tôi nói nó chưa chắc đánh thắng được tôi, chứ có nói tôi dễ dàng thắng nó không? Lúc đó nó đã vào xe, lại có hai người vô dụng các cậu ở bên cạnh, nếu tôi không sớm phát giác, giành lấy tiên cơ, nhét Thiên Địa Sinh Tử Khấu vào miệng nó, phế đi phân nửa tu vi của nó, cậu có biết hậu quả là gì không?”.
Lão Quách nhớ tới trận chiến lúc nãy, cũng rất kinh sợ, nói rằng: "Tiểu sư đệ, nó là quỷ phó của Thất bà bà?"
"Tám phần mười là thế, Thất bà bà là một yêu linh, con quỷ này làm đầy tớ cho nó quả là có chút lỗ vốn, chưa biết chừng nó còn không kém Thất bà bà."
Tiểu Mã nói: "Tôi cứ thắc mắc vì sao nó biết chúng ta đến đây?"
"Vùng này là lãnh địa của nó, đương nhiên nó phải biết. Tri giác của quỷ yêu mạnh gấp trăm lần loài người, có thể chúng ta vừa mới vào vùng núi đã bị nó phát hiện, sau đó âm mưu đối phó với chúng ta."
Tiểu Mã cười hề hề, nói rằng: "Cánh tay đắc lực nhất của nó đã bị chúng ta tiêu diệt, nếu nó đã sớm biết kết quả thì sao không ra đấu tay đôi với chúng ta luôn đi, đánh không thắng vẫn còn có cơ may đào tẩu, bày trò làm gì. Phải rồi tiểu Diệp tử, hồn phách trốn thoát kia sẽ như thế nào?"
"Tu vi của nó cũng đã đạt tới đẳng cấp quỷ thủ lĩnh, thực lực không phải thuộc dạng vừa, bất quá nó đã mất đi yêu thân, coi như cũng mất đi phân nửa sức mạnh, lần sau gặp lại, chắc chắn sẽ dễ đối phó, chúng ta cửu tử nhất sinh cũng coi như không uổng phí. Đi thôi, lên xe trước!".
Lão Quách lái xe trở về đường chính, ba người lên xe thì nhìn thấy ghế sau chỉ còn lại một bãi máu đen và một chút dịch màu xanh biếc, thi thể nam tử đã biến mất, phía trên đống máu còn có một đồng tiền Điêu mẫu sáng lấp lánh.
Diệp Thiếu Dương rút ra mấy tờ giấy nhặt lấy đồng tiền, lau lau, nhét xuống đai lưng, nói rằng: "Thấy rõ chưa, thân thể này là giả, yêu linh vừa chết, thân giả cũng tan chảy!”.
Tiểu Mã tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống, khó hiểu hỏi: "Tiểu Diệp tử, trước chỉ nghe cậu nói có quỷ thi, vậy còn quỷ yêu là cái gì, rốt cuộc là quỷ hay là yêu?"
Diệp Thiếu Dương giải thích: "Có một số quỷ hồn có khả năng bám vào vật thể khác, mượn đặc tính của vật thể ký sinh mà tu luyện, thu được đồng thời cả hai tu vi, vật thể kia cũng từ từ có linh tính, nếu như là phi sinh vật thì sẽ trở thành tà linh; là thi thể thì sẽ trở thành cương thi; là sinh vật thì sẽ trở thành yêu quái, thế nhưng ý thức vẫn là do quỷ hồn kiểm soát, trở thành quỷ linh, quỷ thi, quỷ yêu.".
Tiểu Mã lẩm bẩm nói: "Vậy con nào lợi hại nhất?"
"Phải xem phương pháp tu luyện đã, có rất nhiều nhân tố chi phối, sao có thể giống nhau được?". Diệp Thiếu Dương không muốn bàn luận vấn đề này, chỉ nhìn xung quanh, bắt chuyện với lão Quách: "Lái xe đến trấn nhỏ."
Lão Quách do dự: "Đi nữa hả?"
"Vì sao lại không?". Diệp Thiếu Dương giật mình hỏi.
Lão Quách khởi động ô tô, lắc đầu, than thở: "Vừa trải qua cửu tử nhất sinh, xe cũng đã hỏng, tiểu sư đệ, lần này ai trả tiền?"
Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một chút rồi nói: "Chúng ta bây giờ chẳng khác nào đang làm việc cho tập đoàn Tinh Thành, cứ tìm Chu Tĩnh Như thôi, cô ấy dư dả lắm!".
Lão Quách sáng ngời hai mắt, nói: "Ối chà, thì ra là có tình cảm với tập đoàn Tinh Thành đại gia, nhìn dáng vẻ keo kiệt của Lưu Minh, hồi trước còn muốn ta bớt 8%, lần này có tiểu sư đệ hỗ trợ, nhớ bảo lão cho ta ít tiền nhé!”.
Tiểu Mã lập tức nhảy vào: "Đâu cần huynh phải nói, huynh biết Chu Tĩnh Như với tiểu Diệp tử có quan hệ thế nào không, chẳng bao lâu nữa là họ kết hôn rồi, toàn bộ tập đoàn Tinh Thành sẽ thuộc về tiểu Diệp tử, huynh đừng có đào mỏ tiểu Diệp tử nhá. Cơ mà bây giờ huynh cũng đang xin tiền của tiểu Diệp tử!".
Diệp Thiếu Dương sút Tiểu Mã một cước: "Nói bậy nói bạ!"
Lão Quách lại tưởng thật, mở cờ trong bụng: "Được đó tiểu sư đệ, nha đầu kia cũng có vẻ thích đệ, chỉ cần đệ chủ động... Ta thấy cũng có khả năng lắm!"
"Nhảm nhí!". Diệp Thiếu Dương đảo mắt: "Lái xe của huynh đi, đệ điều tức đây!".
Hắn nói xong nhắm mắt lại điều tức một vòng chu thiên, không bao lâu sau, mở mắt ra, xe đã chạy đến một vùng đất bằng phẳng, phóng tầm mắt quan sát, khắp nơi đều là nhà dân, ánh đèn lấp lánh sáng cả vùng.
"Đây là khu trấn trên núi?". Diệp Thiếu Dương hỏi.
Lão Quách gật đầu.
Diệp Thiếu Dương không khách khí với bọn họ, nói rằng: "Các người xuống phía dưới hỏi thăm nơi ở của cổ sư, tôi phải tiếp tục điều tức, đợi tìm được y, chưa biết chừng còn phải đấu pháp."
Diệp Thiếu Dương nghĩ đến mình chưa gặp y bao giờ, trong tay y lại có Lục Nhãn Quỷ Đồng, lòng không khỏi có chút căng thẳng.
Lão Quách và Tiểu Mã xuống xe đi về phía trấn nhỏ, Diệp Thiếu Dương đóng cửa xe, tiếp tục điều tức hai vòng chu thiên nữa rồi mới khôi phục lại hoàn toàn pháp lực.
Hắn vừa quay đầu, lão Quách và Tiểu Mã đều đã trở về, cả hai đang đứng ở ngoài cửa nhìn mình, vội vàng mở cửa xuống xe, hỏi: "Làm sao vậy?"
"Sao trăng gì, thấy cậu điều tức, không dám quấy rối!".
Lão Quách chỉ chỉ ngọn núi phía bắc: "Chúng ta nghe được tin tức, gần đây không có người nào bên ngoài vào, duy chỉ có một người bên ngoài đang ở tại sườn núi đối diện, mấy năm trước có tới xây một đại viện, nói là để nuôi trồng, thế nhưng vô cùng thần bí, chưa ai biết hắn nuôi cái gì, cũng không thấy buôn bán thứ chi, thôn dân chạy tới trong sân nhà hắn, chỉ thấy vài cái ao nuôi cóc và các loại độc trùng."
Diệp Thiếu Dương hết sức khiếp sợ: Quả thật trong dân gian có vài nơi nuôi cóc để lấy độc, càng không nói đến côn trùng rắn rết, cửu hương trùng vốn chính là thuốc Đông y, bất quá con này chỉ nuôi không bán thì đúng là có gì đó không ổn. Lập tức hỏi: "Có biết đặc điểm của người này không?"
"Là một hán tử hơn bốn mươi tuổi!". Tiểu Mã trả lời: "Độc thân, chưa có ai thấy người lạ vào nhà y, ngay cả bản thân y cũng rất thần bí! Hơn nữa xung quanh nhà y có rất nhiều độc trùng, không một ai dám đến gần."
Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu: "Cổ sư Miêu Cương suốt ngày giao tiếp với cả đống độc trùng, thật rất phù hợp với miêu tả, chỉ là nơi này đã tồn tại được ba năm, lẽ nào ba năm trước y đã tới đây? Y tới để làm gì?"
Diệp Thiếu Dương lắc đầu: "Đúng là như vậy nhưng cô gái kia chưa chắc bị nó giết chết, tuy nhiên do vùng này thuộc phạm vi thế lực của nó, nó biết được chúng ta tới đây, cố ý cản đội đưa ma, làm xì lốp xe, sau đó tiến vào thân thể thiếu nữ, dẫn dụ chúng ta chú ý. Thừa lúc chúng ta chú ý đến thiếu nữ, nhân cơ hội giết chết cha thiếu nữ, sau đó biến thành bộ dáng ông ấy.”.
“Cho dù nó là yêu linh, muốn che giấu được chúng ta cũng không dễ dàng gì, bởi vì trên người nó không có thứ che giấu yêu khí, bất quá kế hoạch của nó lại rất hoàn mỹ, giả vờ như yêu khí là từ nữ thi phát ra, sau đó nó làm bộ đem chôn nữ nhi, lên xe chúng ta, mục đích là để chế tạo ảo cảnh tường quỷ, khiến chúng ta rơi xuống sườn núi."
"Ơ đệt, con này thông minh thế?". Tiểu Mã thở dài nói: "Nếu nó đã lợi hại như vậy, sao không trực tiếp đấu võ với chúng ta luôn đi, lao lực như thế làm gì không biết?”.
Diệp Thiếu Dương cười lạnh một tiếng: "Đối phó với cậu thì đương nhiên không cần mưu mẹo nham hiểm, chỉ cần liếc mắt thôi cậu cũng chết. Chỉ có tôi là có Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, nó đâu dám tự tin đánh thắng tôi! Đương nhiên là phải bày trò cho bớt việc rồi!”.
Tiểu Mã đá đá cái thi thể trên đất, hỏi: "Súc sinh này có mạnh bằng Phùng Tâm Vũ không?"
"Chẳng kém Phùng Tâm Vũ là bao!"
"Không thể nào?". Tiểu Mã trợn to hai mắt: "Sao tôi thấy cậu giết nó dễ dàng quá vậy?"
"Dễ dàng?". Diệp Thiếu Dương thật muốn phun vào mặt cậu: "Tôi nói nó chưa chắc đánh thắng được tôi, chứ có nói tôi dễ dàng thắng nó không? Lúc đó nó đã vào xe, lại có hai người vô dụng các cậu ở bên cạnh, nếu tôi không sớm phát giác, giành lấy tiên cơ, nhét Thiên Địa Sinh Tử Khấu vào miệng nó, phế đi phân nửa tu vi của nó, cậu có biết hậu quả là gì không?”.
Lão Quách nhớ tới trận chiến lúc nãy, cũng rất kinh sợ, nói rằng: "Tiểu sư đệ, nó là quỷ phó của Thất bà bà?"
"Tám phần mười là thế, Thất bà bà là một yêu linh, con quỷ này làm đầy tớ cho nó quả là có chút lỗ vốn, chưa biết chừng nó còn không kém Thất bà bà."
Tiểu Mã nói: "Tôi cứ thắc mắc vì sao nó biết chúng ta đến đây?"
"Vùng này là lãnh địa của nó, đương nhiên nó phải biết. Tri giác của quỷ yêu mạnh gấp trăm lần loài người, có thể chúng ta vừa mới vào vùng núi đã bị nó phát hiện, sau đó âm mưu đối phó với chúng ta."
Tiểu Mã cười hề hề, nói rằng: "Cánh tay đắc lực nhất của nó đã bị chúng ta tiêu diệt, nếu nó đã sớm biết kết quả thì sao không ra đấu tay đôi với chúng ta luôn đi, đánh không thắng vẫn còn có cơ may đào tẩu, bày trò làm gì. Phải rồi tiểu Diệp tử, hồn phách trốn thoát kia sẽ như thế nào?"
"Tu vi của nó cũng đã đạt tới đẳng cấp quỷ thủ lĩnh, thực lực không phải thuộc dạng vừa, bất quá nó đã mất đi yêu thân, coi như cũng mất đi phân nửa sức mạnh, lần sau gặp lại, chắc chắn sẽ dễ đối phó, chúng ta cửu tử nhất sinh cũng coi như không uổng phí. Đi thôi, lên xe trước!".
Lão Quách lái xe trở về đường chính, ba người lên xe thì nhìn thấy ghế sau chỉ còn lại một bãi máu đen và một chút dịch màu xanh biếc, thi thể nam tử đã biến mất, phía trên đống máu còn có một đồng tiền Điêu mẫu sáng lấp lánh.
Diệp Thiếu Dương rút ra mấy tờ giấy nhặt lấy đồng tiền, lau lau, nhét xuống đai lưng, nói rằng: "Thấy rõ chưa, thân thể này là giả, yêu linh vừa chết, thân giả cũng tan chảy!”.
Tiểu Mã tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống, khó hiểu hỏi: "Tiểu Diệp tử, trước chỉ nghe cậu nói có quỷ thi, vậy còn quỷ yêu là cái gì, rốt cuộc là quỷ hay là yêu?"
Diệp Thiếu Dương giải thích: "Có một số quỷ hồn có khả năng bám vào vật thể khác, mượn đặc tính của vật thể ký sinh mà tu luyện, thu được đồng thời cả hai tu vi, vật thể kia cũng từ từ có linh tính, nếu như là phi sinh vật thì sẽ trở thành tà linh; là thi thể thì sẽ trở thành cương thi; là sinh vật thì sẽ trở thành yêu quái, thế nhưng ý thức vẫn là do quỷ hồn kiểm soát, trở thành quỷ linh, quỷ thi, quỷ yêu.".
Tiểu Mã lẩm bẩm nói: "Vậy con nào lợi hại nhất?"
"Phải xem phương pháp tu luyện đã, có rất nhiều nhân tố chi phối, sao có thể giống nhau được?". Diệp Thiếu Dương không muốn bàn luận vấn đề này, chỉ nhìn xung quanh, bắt chuyện với lão Quách: "Lái xe đến trấn nhỏ."
Lão Quách do dự: "Đi nữa hả?"
"Vì sao lại không?". Diệp Thiếu Dương giật mình hỏi.
Lão Quách khởi động ô tô, lắc đầu, than thở: "Vừa trải qua cửu tử nhất sinh, xe cũng đã hỏng, tiểu sư đệ, lần này ai trả tiền?"
Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một chút rồi nói: "Chúng ta bây giờ chẳng khác nào đang làm việc cho tập đoàn Tinh Thành, cứ tìm Chu Tĩnh Như thôi, cô ấy dư dả lắm!".
Lão Quách sáng ngời hai mắt, nói: "Ối chà, thì ra là có tình cảm với tập đoàn Tinh Thành đại gia, nhìn dáng vẻ keo kiệt của Lưu Minh, hồi trước còn muốn ta bớt 8%, lần này có tiểu sư đệ hỗ trợ, nhớ bảo lão cho ta ít tiền nhé!”.
Tiểu Mã lập tức nhảy vào: "Đâu cần huynh phải nói, huynh biết Chu Tĩnh Như với tiểu Diệp tử có quan hệ thế nào không, chẳng bao lâu nữa là họ kết hôn rồi, toàn bộ tập đoàn Tinh Thành sẽ thuộc về tiểu Diệp tử, huynh đừng có đào mỏ tiểu Diệp tử nhá. Cơ mà bây giờ huynh cũng đang xin tiền của tiểu Diệp tử!".
Diệp Thiếu Dương sút Tiểu Mã một cước: "Nói bậy nói bạ!"
Lão Quách lại tưởng thật, mở cờ trong bụng: "Được đó tiểu sư đệ, nha đầu kia cũng có vẻ thích đệ, chỉ cần đệ chủ động... Ta thấy cũng có khả năng lắm!"
"Nhảm nhí!". Diệp Thiếu Dương đảo mắt: "Lái xe của huynh đi, đệ điều tức đây!".
Hắn nói xong nhắm mắt lại điều tức một vòng chu thiên, không bao lâu sau, mở mắt ra, xe đã chạy đến một vùng đất bằng phẳng, phóng tầm mắt quan sát, khắp nơi đều là nhà dân, ánh đèn lấp lánh sáng cả vùng.
"Đây là khu trấn trên núi?". Diệp Thiếu Dương hỏi.
Lão Quách gật đầu.
Diệp Thiếu Dương không khách khí với bọn họ, nói rằng: "Các người xuống phía dưới hỏi thăm nơi ở của cổ sư, tôi phải tiếp tục điều tức, đợi tìm được y, chưa biết chừng còn phải đấu pháp."
Diệp Thiếu Dương nghĩ đến mình chưa gặp y bao giờ, trong tay y lại có Lục Nhãn Quỷ Đồng, lòng không khỏi có chút căng thẳng.
Lão Quách và Tiểu Mã xuống xe đi về phía trấn nhỏ, Diệp Thiếu Dương đóng cửa xe, tiếp tục điều tức hai vòng chu thiên nữa rồi mới khôi phục lại hoàn toàn pháp lực.
Hắn vừa quay đầu, lão Quách và Tiểu Mã đều đã trở về, cả hai đang đứng ở ngoài cửa nhìn mình, vội vàng mở cửa xuống xe, hỏi: "Làm sao vậy?"
"Sao trăng gì, thấy cậu điều tức, không dám quấy rối!".
Lão Quách chỉ chỉ ngọn núi phía bắc: "Chúng ta nghe được tin tức, gần đây không có người nào bên ngoài vào, duy chỉ có một người bên ngoài đang ở tại sườn núi đối diện, mấy năm trước có tới xây một đại viện, nói là để nuôi trồng, thế nhưng vô cùng thần bí, chưa ai biết hắn nuôi cái gì, cũng không thấy buôn bán thứ chi, thôn dân chạy tới trong sân nhà hắn, chỉ thấy vài cái ao nuôi cóc và các loại độc trùng."
Diệp Thiếu Dương hết sức khiếp sợ: Quả thật trong dân gian có vài nơi nuôi cóc để lấy độc, càng không nói đến côn trùng rắn rết, cửu hương trùng vốn chính là thuốc Đông y, bất quá con này chỉ nuôi không bán thì đúng là có gì đó không ổn. Lập tức hỏi: "Có biết đặc điểm của người này không?"
"Là một hán tử hơn bốn mươi tuổi!". Tiểu Mã trả lời: "Độc thân, chưa có ai thấy người lạ vào nhà y, ngay cả bản thân y cũng rất thần bí! Hơn nữa xung quanh nhà y có rất nhiều độc trùng, không một ai dám đến gần."
Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu: "Cổ sư Miêu Cương suốt ngày giao tiếp với cả đống độc trùng, thật rất phù hợp với miêu tả, chỉ là nơi này đã tồn tại được ba năm, lẽ nào ba năm trước y đã tới đây? Y tới để làm gì?"