Diệp Thiếu Dương quan sát, lần này Tiểu Mã trầm mê còn sâu hơn, nếu chỉ dùng phương pháp thông thường thì rất khó gọi hồn về. Hắn bèn cắt ngón giữa, điểm một giọt máu lên huyệt Nhân Trung, vỗ hai bên vai trái một cái, sau đó châm thiên đèn, đọc một lần dẫn hồn chú, giơ ngón giữa, dụng lực ấn vào đan điền của cậu ta.
Tiểu Mã bỗng nhiên mở mắt, bắt lấy tay của Diệp Thiếu Dương, la lớn: "Tiểu Diệp tử cứu mạng a!".
"Đừng hét, cậu đã tỉnh!".
Tiểu Mã nhìn trái nhìn phải, thở phào, lau mồ hôi, lẩm bẩm nói: "Làm tôi sợ muốn chết, suýt chút nữa ngã từ trên vách đá xuống.".
Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn bức họa, nó đã khôi phục nguyên trạng, vách đá trên sườn, cô đình đứng vững, vô cùng nghệ thuật.
Tiểu Mã cũng trở lại bình thường, nói mình đã đi vào giấc mộng không khác gì lần trước, chẳng biết thế nào tự dưng lại xuất hiện trên ngọn núi kia. Lần này không có Diệp Thiếu Dương nhắc nhở, cậu không biết mình đang lạc trong mộng, mơ mơ hồ hồ leo lên đỉnh núi, đi vào tiểu đình, bên người có gió nhẹ ấm áp thoảng qua, mây xanh hờ hững trôi hư ảo, vốn cảm thấy cũng không tệ lắm, ai ngờ mặt đất bỗng nhiên nghiêng hẳn sang một phúa, vách núi nứt toác.
"Mặc dù tôi đang ở trong mộng thế nhưng vẫn có bản năng sinh tồn, chỉ là cái đình kia hình như bị một thứ gì đó chặn lại bốn phía, không chạy ra được, vách núi thì sắp sập đến nơi, may mà lúc mấu chốt cậu đánh thức tôi dậy! Tiểu Diệp tử, đại ân này không lời nào cảm tạ hết được, hay là kiếp sau cậu biến thành một mỹ nữ, tôi sẽ hết lòng hầu hạ cậu!".
Diệp Thiếu Dương liếc mắt: "Bớt đi ông nội, mới từ Quỷ Môn Quan trở về, còn có tâm tình nói giỡn.".
Tiểu Mã cười khì khì: "Có cậu ở đây, tôi việc gì phải sợ, dù thế nào cậu nhất định cũng sẽ cứu tôi.".
Diệp Thiếu Dương trong lòng rất đau xót, ông trời ơi, người bạn đầu tiên của tôi sau khi xuống núi, chính là loại mặt dày vô lại thế này sao?
Lão Quách đi qua nghe bọn họ nói chuyện cũng hiểu đôi chút, nhíu mày nói: "Tiểu sư đệ, chuyện này rất phiền phức."
Diệp Thiếu Dương gật đầu: "Ừ! Thật rất phiền phức, người này có thể đem hồn phách người sống vào trong bức tranh, còn có thể cải biến cảnh tượng trong tranh dùng để giết người, chứng tỏ tu vi của hắn không thấp, mấu chốt nhất là, lúc Tiểu Mã đi vào giấc mộng, đệ lại ở ngay bên cạnh cậu ta, căn bản cũng không nhận thấy một điểm bất thường... Người này, chắc chắn không phải quỷ yêu.".
Hắn đảo mắt nhìn khuôn mặt của Tiểu Mã, nói rằng: "Lần đầu tiên có thể là ngoài ý muốn, thế nhưng bây giờ chuyện lại phát sinh giống như vậy, người ta nhất định là đang nhắm vào cậu. Cậu ráng nhớ lại đi, gần đây nhất cậu có làm chuyện gì bất bình thường không?"
Tiểu Mã nhíu mày suy nghĩ một chút, ngập ngừng nói: "Dùng kính viễn vọng nhìn lén ký túc xá nữ sinh, có tính là... chuyện bất bình thường không?"
"Cậu đàng hoàng chút coi, người ta bây giờ căn bản không sợ tôi, chỉ cần cậu ngủ, người ta liền có thể lấy mạng cậu. Nếu cậu không sợ chết, vậy thì tôi mặc kệ cậu!".
Tiểu Mã vừa nghe những lời ấy liền luống cuống, suy nghĩ hồi lâu, vẻ mặt ủy khuất ngẩng đầu nói: "Tôi đâu có làm gì, có thể... đã làm gì rồi, nhưng mà không nhớ nổi! Cậu nhắc một chút cho tôi nhớ đi!".
Diệp Thiếu Dương trợn mắt: "Nếu tôi biết nguyên nhân thì còn hỏi cậu làm cái quái gì?". Sau đó hắn nghĩ lại cũng phải, nhiều người chọc trúng ma quỷ toàn là ngẫu nhiên hoặc vô ý hành động, nếu như một chút cũng không nhớ thì thật khó tìm được manh mối.
Suy nghĩ một chút, Diệp Thiếu Dương liền xoay người hỏi lão Quách: "Thạch Thành có quỷ ký không?"
"Đương nhiên là có, đệ muốn thỉnh, ta sẽ tìm một người đáng tin cậy cho đệ.".
Trả tiền, ba người cùng nhau quay về phòng của Diệp Thiếu Dương. Đứng trong thang máy Tiểu Mã mập mờ hỏi: "Quỷ kỹ (1) là cái gì?"
(1) Quỷ kỹ: Quỷ kỹ nữ =))
"Địa phủ sắp xếp quỷ sai trên nhân gian thường cho cố định tại một khu du đãng, phụ trách tiếp dẫn tân hồn, bởi vì trường kỳ chỉ sống ở một chỗ cho nên chúng biết rất nhiều tin tức kỳ dị nơi ấy, tựa như phóng viên, ký giả hay đưa tin tức, thông tin giải trí, vì vậy giới pháp thuật chúng tôi gọi đùa chúng là quỷ ký.".
Tiểu Mã lau mồ hôi: "Thì ra là quỷ ký giả, làm tôi sợ hết hồn, tôi còn tưởng cậu muốn tìm một nữ quỷ để ‘phục vụ’ tôi chứ…"
Diệp Thiếu Dương đá vào mông cậu ta một cái.
Về đến phòng, Diệp Thiếu Dương dọn dẹp mấy vật dụng trên tủ đầu giường xong thì lấy từ trong túi đeo lưng ra một cái Gương Bát Quái, đặt ở phía trên, dùng bút chu sa vẽ lên mặt gương ba đường thẳng, sau đó lại châm hai cây nến bằng sáp ong đặt hai bên gương đồng. Cuối cùng hắn lấy ra một lá bùa trắng, bảo lão Quách dùng bút chu sa viết lên tên của quỷ ký, đốt trên ngọn nến, toàn bộ khói bay vào gương đồng, một bóng người màu đen từ mặt gương hiện ra, là người đàn ông trung niên thân mặc Âu phục, chân mang giày da bóng loáng!
"Còn ăn mặc thời thượng nữa mới ghê!". Diệp Thiếu Dương lảm nhảm.
"Quỷ cũng phải lịch sự thì mới tăng thu nhập chứ!". Quỷ ký cười cười, quan sát từ trên xuống dưới Diệp Thiếu Dương: "Pháp sư mới tới à, phái nào?"
Lão Quách đến bắt chuyện, cung kính nói: "Đây là tiểu sư đệ của ta, đệ tử nội môn Mao Sơn, bài vị Thiên Sư, mới vừa xuống núi, đang tìm Trương tiên sinh hỏi chút chuyện.".
Trương tiên sinh làm ra vẻ kinh ngạc, chắp tay nói: "Còn trẻ như vậy đã là bài vị Thiên Sư, thất kính thất kính. Cậu so với Đạo Phong năm đó hạ sơn thì còn trẻ hơn vài tuổi.".
"Ông biết đại sư huynh của ta?".
Trương tiên sinh móc ra từ trong túi một cuốn sổ nhỏ, lật tới một trang, nói: " Ngày 2 tháng 10 năm 1996, hắn có đến tìm ta hỏi thăm tin tức Lục Mao Cương Thi ở Nam Thành, thiếu ta hai mươi cây hương nến, mười xấp tiền giấy, vẫn chưa trả. Nếu như cậu nhìn thấy hắn, nhớ nhắc hắn trả nợ cho ta.".
Diệp Thiếu Dương cười cười: "Đợi ta hỏi xong sự tình sẽ thanh toán luôn một thể!".
Trương tiên sinh cười nói: "Một con ngựa là một con ngựa, đây là quy củ, bất quá cậu là sư đệ của hắn, giúp hắn trả nợ, ta có thể châm chước. Cậu muốn hỏi chuyện gì?"
Diệp Thiếu Dương hệ thống lại ngôn ngữ của mình rồi nói: "Có một kẻ ta cũng không biết là thứ gì, chỉ hoài nghi là tà linh, có thể đem hồn phách của người sống vào trong tranh vẽ, cải biến cảnh tượng trong tranh, tiêu diệt hồn phách con người. Xin hỏi, Trương tiên sinh có biết lai lịch của kẻ này hay không?"
Trương tiên sinh lấy ra một bộ bàn tính toán, đẩy đẩy kéo kéo một lúc rồi ngẩng đầu lên, nói: "Ba mươi cây hương nến, mười lăm xấp tiền giấy."
"Được!". Diệp Thiếu Dương đồng ý, tâm tình rất tốt, vốn chỉ định dò thái độ quỷ ký này một chút thôi, không ngờ ông ta thật sự biết.
Trương tiên sinh hài lòng cười cười, đáp: "Đây là một con tà linh, chẳng rõ ngày sinh, chẳng rõ lai lịch, mục đích đến Thạch Thành... cũng không rõ.".
Diệp Thiếu Dương thiếu chút nữa thổ huyết: "Ặc! Đây đâu thể xem là câu trả lời, lừa gạt à?"
Trương tiên sinh cũng không tức giận, cười nói: "Ta làm quỷ sai dưới thời Đồng Trị (2) ba năm, khi đó nó đã có ở Thạch Thành, luôn luôn độc lai độc vãng, không hề đến báo cáo cho ta, cũng không giao tiếp với bất kỳ ma quỷ nào. Chẳng ai biết nó đã hình thành bao lâu, cho tới bây giờ cũng chưa từng hại người, ta không thể tùy tiện bắt nó.".
(2) Đồng Trị (1856-1875): niên hiệu của vua Mục Tông, tức Ái Tân Giác La Tải Thuần, con trai duy nhất của vua Hàm Phong và Từ Hi thái hậu, thời Thanh, Trung Quốc.
Diệp Thiếu Dương nhíu mày: "Nó chưa từng hại người?"
"Chưa từng, sư huynh Đạo Phong của cậu năm đó từng quen biết nó, cũng không diệt nó. Ta chỉ có thể nói cho cậu biết một điều, nó là người trong bức họa.".
"Người trong bức họa...". Diệp Thiếu Dương chợt bừng tỉnh, chả trách nó có thể tự do đi vào các bức họa, nguyên lai là thuộc tính trời sinh. Người trong bức họa thông linh, loại chuyện này từ xưa đến giờ vốn không hiếm, bởi vì có chút cơ duyên hoặc là được cao nhân chỉ điểm, người trong bức họa từ từ thông linh, có khả năng bước ra khỏi tranh. Tỷ như Nhan Như Ngọc trong Liêu Trai, cũng chính là người trong bức họa. (3)
(3) Đây là một truyện trong tuyển tập “Liêu Trai Chí Dị” của Bồ Tùng Linh, tựa “Mê sách” (Thư Si), kể về chàng Lang nhà nghèo nhưng vô cùng mê sách, mê tới nỗi quên ăn quên ngủ, không trò chuyện với ai, không muốn lấy vợ con. Thế nhưng đọc sách nhiều mà vẫn thi hoài không đỗ công trạng. Một tối, đọc sách Hán thư đến quyển thứ 8, bỗng thấy hình một mỹ nhân cắt bằng lụa mỏng ép giữa hai trang giấy, Lang kinh ngạc tự nhủ: "Thư trung hữu nữ nhan như ngọc?" (Trong sách có người con gái dung nhan đẹp như ngọc chăng?). Mỹ nhân ngồi nhỏm dậy khỏi sách, bảo tên là Nhan Như Ngọc, kết làm phu thê với Lang. Sau nàng giúp Lang dần thoát khỏi việc mê sách quá đà, học tập bằng nhiều cách khác, cuối cùng phù trợ chàng thi đỗ Tiến sĩ, làm quan đất Mân.
Người trong bức họa bản chất là tà linh thế nhưng không có oán khí, bởi vì họ rất ít gây chuyện thị phi. Họ tồn tại vì mục đích nào đó hoặc để tu luyện, hướng về tiên vị. Cho nên, Diệp Thiếu Dương rất không hiểu nổi, một tà linh vốn không hại người, vì sao cứ đến quấy rầy Tiểu Mã, lại còn muốn giết chết cậu ta? Hay là... mục tiêu của nó chính là mình?
Diệp Thiếu Dương trầm ngâm chốc lát, hỏi: "Làm thế nào mới có thể tìm được nó?"
Trương tiên sinh nói: "Nó ở tại động phủ Đông Hoa Sơn, nhưng lâu rồi không thấy quay về. Theo ta được biết, mỗi ngày nó lưu lạc khắp nơi, thấy bức họa nào phong cảnh đẹp thì liền chui vào bức họa đó!".
Diệp Thiếu Dương không nói gì, tà linh này còn tiêu sái hơn cả một pháp sư như hắn.
"Ta sẽ cung cấp miễn phí cho cậu một manh mối, ba năm trước, nó hay qua lại với một nữ sinh đại học trong thành, sau này người nữ sinh chết, nó cũng biến mất lâu thật lâu, gần đây mới xuất hiện trở lại.".
Diệp Thiếu Dương ngẩn ra: "Đại học trong thành? Chết trong lúc học đại học?"
"Đại học Công Lý, Thạch Thành".
Tiểu Mã ngẩn ra, cả kinh nói: "Người nữ sinh chết, có phải tên là Trần Lâm hay không?"
Trương tiên sinh lại gảy gảy bàn tính: "Đây là chuyện không liên quan, muốn biết, xin mời đưa thêm mười xấp tiền giấy.".
Diệp Thiếu Dương cười khổ: "Không thành vấn đề."
Trương tiên sinh cười thoả mãn: "Gọi là Trần Lâm."
Tiểu Mã từ từ há to mồm, thọc tay vào túi lấy bóp tiền, rút ra một tấm ảnh đưa cho Diệp Thiếu Dương, lẩm bẩm nói: "Chính là cô ấy...".
Tiểu Mã bỗng nhiên mở mắt, bắt lấy tay của Diệp Thiếu Dương, la lớn: "Tiểu Diệp tử cứu mạng a!".
"Đừng hét, cậu đã tỉnh!".
Tiểu Mã nhìn trái nhìn phải, thở phào, lau mồ hôi, lẩm bẩm nói: "Làm tôi sợ muốn chết, suýt chút nữa ngã từ trên vách đá xuống.".
Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn bức họa, nó đã khôi phục nguyên trạng, vách đá trên sườn, cô đình đứng vững, vô cùng nghệ thuật.
Tiểu Mã cũng trở lại bình thường, nói mình đã đi vào giấc mộng không khác gì lần trước, chẳng biết thế nào tự dưng lại xuất hiện trên ngọn núi kia. Lần này không có Diệp Thiếu Dương nhắc nhở, cậu không biết mình đang lạc trong mộng, mơ mơ hồ hồ leo lên đỉnh núi, đi vào tiểu đình, bên người có gió nhẹ ấm áp thoảng qua, mây xanh hờ hững trôi hư ảo, vốn cảm thấy cũng không tệ lắm, ai ngờ mặt đất bỗng nhiên nghiêng hẳn sang một phúa, vách núi nứt toác.
"Mặc dù tôi đang ở trong mộng thế nhưng vẫn có bản năng sinh tồn, chỉ là cái đình kia hình như bị một thứ gì đó chặn lại bốn phía, không chạy ra được, vách núi thì sắp sập đến nơi, may mà lúc mấu chốt cậu đánh thức tôi dậy! Tiểu Diệp tử, đại ân này không lời nào cảm tạ hết được, hay là kiếp sau cậu biến thành một mỹ nữ, tôi sẽ hết lòng hầu hạ cậu!".
Diệp Thiếu Dương liếc mắt: "Bớt đi ông nội, mới từ Quỷ Môn Quan trở về, còn có tâm tình nói giỡn.".
Tiểu Mã cười khì khì: "Có cậu ở đây, tôi việc gì phải sợ, dù thế nào cậu nhất định cũng sẽ cứu tôi.".
Diệp Thiếu Dương trong lòng rất đau xót, ông trời ơi, người bạn đầu tiên của tôi sau khi xuống núi, chính là loại mặt dày vô lại thế này sao?
Lão Quách đi qua nghe bọn họ nói chuyện cũng hiểu đôi chút, nhíu mày nói: "Tiểu sư đệ, chuyện này rất phiền phức."
Diệp Thiếu Dương gật đầu: "Ừ! Thật rất phiền phức, người này có thể đem hồn phách người sống vào trong bức tranh, còn có thể cải biến cảnh tượng trong tranh dùng để giết người, chứng tỏ tu vi của hắn không thấp, mấu chốt nhất là, lúc Tiểu Mã đi vào giấc mộng, đệ lại ở ngay bên cạnh cậu ta, căn bản cũng không nhận thấy một điểm bất thường... Người này, chắc chắn không phải quỷ yêu.".
Hắn đảo mắt nhìn khuôn mặt của Tiểu Mã, nói rằng: "Lần đầu tiên có thể là ngoài ý muốn, thế nhưng bây giờ chuyện lại phát sinh giống như vậy, người ta nhất định là đang nhắm vào cậu. Cậu ráng nhớ lại đi, gần đây nhất cậu có làm chuyện gì bất bình thường không?"
Tiểu Mã nhíu mày suy nghĩ một chút, ngập ngừng nói: "Dùng kính viễn vọng nhìn lén ký túc xá nữ sinh, có tính là... chuyện bất bình thường không?"
"Cậu đàng hoàng chút coi, người ta bây giờ căn bản không sợ tôi, chỉ cần cậu ngủ, người ta liền có thể lấy mạng cậu. Nếu cậu không sợ chết, vậy thì tôi mặc kệ cậu!".
Tiểu Mã vừa nghe những lời ấy liền luống cuống, suy nghĩ hồi lâu, vẻ mặt ủy khuất ngẩng đầu nói: "Tôi đâu có làm gì, có thể... đã làm gì rồi, nhưng mà không nhớ nổi! Cậu nhắc một chút cho tôi nhớ đi!".
Diệp Thiếu Dương trợn mắt: "Nếu tôi biết nguyên nhân thì còn hỏi cậu làm cái quái gì?". Sau đó hắn nghĩ lại cũng phải, nhiều người chọc trúng ma quỷ toàn là ngẫu nhiên hoặc vô ý hành động, nếu như một chút cũng không nhớ thì thật khó tìm được manh mối.
Suy nghĩ một chút, Diệp Thiếu Dương liền xoay người hỏi lão Quách: "Thạch Thành có quỷ ký không?"
"Đương nhiên là có, đệ muốn thỉnh, ta sẽ tìm một người đáng tin cậy cho đệ.".
Trả tiền, ba người cùng nhau quay về phòng của Diệp Thiếu Dương. Đứng trong thang máy Tiểu Mã mập mờ hỏi: "Quỷ kỹ (1) là cái gì?"
(1) Quỷ kỹ: Quỷ kỹ nữ =))
"Địa phủ sắp xếp quỷ sai trên nhân gian thường cho cố định tại một khu du đãng, phụ trách tiếp dẫn tân hồn, bởi vì trường kỳ chỉ sống ở một chỗ cho nên chúng biết rất nhiều tin tức kỳ dị nơi ấy, tựa như phóng viên, ký giả hay đưa tin tức, thông tin giải trí, vì vậy giới pháp thuật chúng tôi gọi đùa chúng là quỷ ký.".
Tiểu Mã lau mồ hôi: "Thì ra là quỷ ký giả, làm tôi sợ hết hồn, tôi còn tưởng cậu muốn tìm một nữ quỷ để ‘phục vụ’ tôi chứ…"
Diệp Thiếu Dương đá vào mông cậu ta một cái.
Về đến phòng, Diệp Thiếu Dương dọn dẹp mấy vật dụng trên tủ đầu giường xong thì lấy từ trong túi đeo lưng ra một cái Gương Bát Quái, đặt ở phía trên, dùng bút chu sa vẽ lên mặt gương ba đường thẳng, sau đó lại châm hai cây nến bằng sáp ong đặt hai bên gương đồng. Cuối cùng hắn lấy ra một lá bùa trắng, bảo lão Quách dùng bút chu sa viết lên tên của quỷ ký, đốt trên ngọn nến, toàn bộ khói bay vào gương đồng, một bóng người màu đen từ mặt gương hiện ra, là người đàn ông trung niên thân mặc Âu phục, chân mang giày da bóng loáng!
"Còn ăn mặc thời thượng nữa mới ghê!". Diệp Thiếu Dương lảm nhảm.
"Quỷ cũng phải lịch sự thì mới tăng thu nhập chứ!". Quỷ ký cười cười, quan sát từ trên xuống dưới Diệp Thiếu Dương: "Pháp sư mới tới à, phái nào?"
Lão Quách đến bắt chuyện, cung kính nói: "Đây là tiểu sư đệ của ta, đệ tử nội môn Mao Sơn, bài vị Thiên Sư, mới vừa xuống núi, đang tìm Trương tiên sinh hỏi chút chuyện.".
Trương tiên sinh làm ra vẻ kinh ngạc, chắp tay nói: "Còn trẻ như vậy đã là bài vị Thiên Sư, thất kính thất kính. Cậu so với Đạo Phong năm đó hạ sơn thì còn trẻ hơn vài tuổi.".
"Ông biết đại sư huynh của ta?".
Trương tiên sinh móc ra từ trong túi một cuốn sổ nhỏ, lật tới một trang, nói: " Ngày 2 tháng 10 năm 1996, hắn có đến tìm ta hỏi thăm tin tức Lục Mao Cương Thi ở Nam Thành, thiếu ta hai mươi cây hương nến, mười xấp tiền giấy, vẫn chưa trả. Nếu như cậu nhìn thấy hắn, nhớ nhắc hắn trả nợ cho ta.".
Diệp Thiếu Dương cười cười: "Đợi ta hỏi xong sự tình sẽ thanh toán luôn một thể!".
Trương tiên sinh cười nói: "Một con ngựa là một con ngựa, đây là quy củ, bất quá cậu là sư đệ của hắn, giúp hắn trả nợ, ta có thể châm chước. Cậu muốn hỏi chuyện gì?"
Diệp Thiếu Dương hệ thống lại ngôn ngữ của mình rồi nói: "Có một kẻ ta cũng không biết là thứ gì, chỉ hoài nghi là tà linh, có thể đem hồn phách của người sống vào trong tranh vẽ, cải biến cảnh tượng trong tranh, tiêu diệt hồn phách con người. Xin hỏi, Trương tiên sinh có biết lai lịch của kẻ này hay không?"
Trương tiên sinh lấy ra một bộ bàn tính toán, đẩy đẩy kéo kéo một lúc rồi ngẩng đầu lên, nói: "Ba mươi cây hương nến, mười lăm xấp tiền giấy."
"Được!". Diệp Thiếu Dương đồng ý, tâm tình rất tốt, vốn chỉ định dò thái độ quỷ ký này một chút thôi, không ngờ ông ta thật sự biết.
Trương tiên sinh hài lòng cười cười, đáp: "Đây là một con tà linh, chẳng rõ ngày sinh, chẳng rõ lai lịch, mục đích đến Thạch Thành... cũng không rõ.".
Diệp Thiếu Dương thiếu chút nữa thổ huyết: "Ặc! Đây đâu thể xem là câu trả lời, lừa gạt à?"
Trương tiên sinh cũng không tức giận, cười nói: "Ta làm quỷ sai dưới thời Đồng Trị (2) ba năm, khi đó nó đã có ở Thạch Thành, luôn luôn độc lai độc vãng, không hề đến báo cáo cho ta, cũng không giao tiếp với bất kỳ ma quỷ nào. Chẳng ai biết nó đã hình thành bao lâu, cho tới bây giờ cũng chưa từng hại người, ta không thể tùy tiện bắt nó.".
(2) Đồng Trị (1856-1875): niên hiệu của vua Mục Tông, tức Ái Tân Giác La Tải Thuần, con trai duy nhất của vua Hàm Phong và Từ Hi thái hậu, thời Thanh, Trung Quốc.
Diệp Thiếu Dương nhíu mày: "Nó chưa từng hại người?"
"Chưa từng, sư huynh Đạo Phong của cậu năm đó từng quen biết nó, cũng không diệt nó. Ta chỉ có thể nói cho cậu biết một điều, nó là người trong bức họa.".
"Người trong bức họa...". Diệp Thiếu Dương chợt bừng tỉnh, chả trách nó có thể tự do đi vào các bức họa, nguyên lai là thuộc tính trời sinh. Người trong bức họa thông linh, loại chuyện này từ xưa đến giờ vốn không hiếm, bởi vì có chút cơ duyên hoặc là được cao nhân chỉ điểm, người trong bức họa từ từ thông linh, có khả năng bước ra khỏi tranh. Tỷ như Nhan Như Ngọc trong Liêu Trai, cũng chính là người trong bức họa. (3)
(3) Đây là một truyện trong tuyển tập “Liêu Trai Chí Dị” của Bồ Tùng Linh, tựa “Mê sách” (Thư Si), kể về chàng Lang nhà nghèo nhưng vô cùng mê sách, mê tới nỗi quên ăn quên ngủ, không trò chuyện với ai, không muốn lấy vợ con. Thế nhưng đọc sách nhiều mà vẫn thi hoài không đỗ công trạng. Một tối, đọc sách Hán thư đến quyển thứ 8, bỗng thấy hình một mỹ nhân cắt bằng lụa mỏng ép giữa hai trang giấy, Lang kinh ngạc tự nhủ: "Thư trung hữu nữ nhan như ngọc?" (Trong sách có người con gái dung nhan đẹp như ngọc chăng?). Mỹ nhân ngồi nhỏm dậy khỏi sách, bảo tên là Nhan Như Ngọc, kết làm phu thê với Lang. Sau nàng giúp Lang dần thoát khỏi việc mê sách quá đà, học tập bằng nhiều cách khác, cuối cùng phù trợ chàng thi đỗ Tiến sĩ, làm quan đất Mân.
Người trong bức họa bản chất là tà linh thế nhưng không có oán khí, bởi vì họ rất ít gây chuyện thị phi. Họ tồn tại vì mục đích nào đó hoặc để tu luyện, hướng về tiên vị. Cho nên, Diệp Thiếu Dương rất không hiểu nổi, một tà linh vốn không hại người, vì sao cứ đến quấy rầy Tiểu Mã, lại còn muốn giết chết cậu ta? Hay là... mục tiêu của nó chính là mình?
Diệp Thiếu Dương trầm ngâm chốc lát, hỏi: "Làm thế nào mới có thể tìm được nó?"
Trương tiên sinh nói: "Nó ở tại động phủ Đông Hoa Sơn, nhưng lâu rồi không thấy quay về. Theo ta được biết, mỗi ngày nó lưu lạc khắp nơi, thấy bức họa nào phong cảnh đẹp thì liền chui vào bức họa đó!".
Diệp Thiếu Dương không nói gì, tà linh này còn tiêu sái hơn cả một pháp sư như hắn.
"Ta sẽ cung cấp miễn phí cho cậu một manh mối, ba năm trước, nó hay qua lại với một nữ sinh đại học trong thành, sau này người nữ sinh chết, nó cũng biến mất lâu thật lâu, gần đây mới xuất hiện trở lại.".
Diệp Thiếu Dương ngẩn ra: "Đại học trong thành? Chết trong lúc học đại học?"
"Đại học Công Lý, Thạch Thành".
Tiểu Mã ngẩn ra, cả kinh nói: "Người nữ sinh chết, có phải tên là Trần Lâm hay không?"
Trương tiên sinh lại gảy gảy bàn tính: "Đây là chuyện không liên quan, muốn biết, xin mời đưa thêm mười xấp tiền giấy.".
Diệp Thiếu Dương cười khổ: "Không thành vấn đề."
Trương tiên sinh cười thoả mãn: "Gọi là Trần Lâm."
Tiểu Mã từ từ há to mồm, thọc tay vào túi lấy bóp tiền, rút ra một tấm ảnh đưa cho Diệp Thiếu Dương, lẩm bẩm nói: "Chính là cô ấy...".