Dịch giả: Tang Diệp
Đàm Tiểu Tuệ vẫn ngồi im không nói gì. Ngược lại, mấy người Chu Tĩnh Như cảm thấy tò mò lên bước tới nhìn. Vừa nhìn thấy khuôn mặt thi thế, tất cả đều ngây ngốc. Tạ Vũ Tình nhìn thi thể rồi lại nhìn Đàm Tiểu Tuệ, nàng sợ tới mức thiếu chút nữa không đứng vững: “Trời ạ, sao lại giống như đúc vậy trời….”
Đàm Tiểu Tuệ nói với giọng yếu ớt: “Mọi người không cần phải so sánh nữa, cô ấy…. mới thực sự là Đàm Tiểu Tuệ.”
Nàng vừa dứt lời, mấy người Chu Tĩnh Như lập tức ngẩn ra.
Diệp Thiếu Dương cười rồi hỏi nàng: “Vậy cô là ai?”
Đàm Tiểu Tuệ bước đến rồi ôm lấy thi thể dựa vào người mình, rồi nàng khóc như mưa rơi, sau đó khẽ nói: “Để chị phải chịu khổ rồi.”
Một lúc lâu sau, nàng nhẹ nhàng đặt thi thể xuống rồi ở bên cạnh, sao đó ngẩng đầu lên. Nàng dùng ánh mắt trầm tĩnh nhìn Diệp Thiếu Dương rồi cười thản nhiên: “Với sự thông minh của anh, thực ra đã đoán ra thân phận của tôi rồi đúng không?”
Diệp Thiếu Dương hít vào một hơi rồi nói: “Tôi biết, cô chính là con quỷ thứ năm của Ngũ Hành Ban Sơn Trận.”
“Cái gì!” Chu Tĩnh Như và Tạ Vũ Tình đồng thanh kêu lên. Đằng Vĩnh Thanh cũng chấn kinh, trừng mắt lên nhìn Đàm Tiểu Tuệ.
“Điều này không thể nào!” Tạ Vũ Tình đứng dậy, nàng nhìn Diệp Thiếu Dương rồi nói: “Ngươi không phải đã từng nói rằng, ngũ quỷ nhất định phải là năm tên Âm Sinh Chi Quỷ hay sao, cô ấy…. cứ coi như cô ấy là hồn phách của Đàm Tiểu Tuệ, thì cũng không đạt yêu cầu.”
“Tôi không phải là hồn phách của Tiểu Tuệ” ‘Đàm Tiểu Tuệ’ nói tiếp: “Tôi là… băng tằm.”
Hai chữ “băng tằm” vừa thoát ra khỏi miệng nàng, ngoại trừ Diệp Thiếu Dương, tất cả mọi người dường như đều bị hóa đá.
Băng tằm! Cổ trùng chí cường của thế gian được Đàm Tiểu Tuệ nuôi dưỡng chính là: Băng Tằm Cực Bắc! Vậy mà nàng lại có thể… là yêu!
‘Đàm Tiểu Tuệ’ quay đầu nhìn lại thi thể đang nằm trên ghế sô pha. Khóe mắt nàng nhỏ lệ, rồi nói: “Cô ấy mới là chủ nhân của tôi, Đàm Tiểu Tuệ.”
Diệp Thiếu Dương lặng lẽ nhìn nàng, tất cả mọi người cũng đều không nói gì mà chỉ lặng lẽ nhìn nàng. Mọi người đều biết nàng sắp nói ra tất cả, nên đều yên lặng chờ đợi.
‘Đàm Tiểu Tuệ’ yếu ớt thở dài một hơi. Sau đó nàng cúi đầu xuống, rồi xòe hai bàn tay ra, nhìn mười ngón tay của mình: “Tôi thực sự rất thích cảm giác có được đôi tay này.”
Mọi người đều sửng sốt, nhưng lập tức hiểu được ý nàng: Nàng chỉ là một con băng tằm, mà tằm thì không có tay.
“Tôi là băng tằm, tôi là thủ hộ linh có trách nhiệm bảo vệ gia tộc Đại Vu Tiên, đồng thời tôi cũng là yêu…. Đàm Tiểu Tuệ là chủ nhân của tôi. Những chuyện tôi nói với mọi người trước đó đều là sự thật. Chỉ có điều nhân vật chính không phải là tôi, mà là tiểu Tuệ thực sự. Cô ấy đến Thạch Thành, vừa học vừa tìm kiếm Kim Soái, nhưng cuối cùng lại mắc phải âm mưu của y, trong khi đấu pháp đã bị y giết chết….”
Nói đến đây nàng cười thản nhiên: “Trước đó tôi có nói ‘chị họ’, thực ra chính là tiểu Tuệ. Lúc gần bị giết, cô ấy đã dùng chút sức lực cuối cuối cùng để cuốn lấy quỷ bộc, cho tôi cơ hội chạy trốn…. Cô ấy không hề muốn tôi báo thù cho cô ấy, lời cuối cùng cô ấy nói với tôi là: Thay cô ấy sống tiếp.”
Nói xong, nước mắt nàng không ngừng tuôn rơi. Chu Tĩnh Như mở một gói khăn giấy ra rồi ngồi xuống cạnh nàng, sau đó lặng lẽ lau nước mắt cho nàng.
‘Đàm Tiểu Tuệ’ có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Chu Tĩnh Như: “Tôi là yêu, cô không sợ sao?”
Chu Tĩnh Như đưa tay ra gạt mái tóc dài bị nước mắt làm dính lên mặt nàng ra, rồi cười nói: “Trong mắt tôi, cô chính là Đàm Tiểu Tuệ.”
‘Đàm Tiểu Tuệ’ chăm chú nhìn nàng, trong ánh mắt toát lên niềm cảm kích, sau đó cô gật đầu rồi nói tiếp: “Đáng tiếc, tôi không thoát khỏi sự truy sát của quỷ bộc, tôi đã bị nó và Kim Soái hợp lực bắt được. Nhưng bọn chúng không giết tôi, Kim Soái đề xuất dùng thân thể tôi làm quỷ định trận. Cho nên bọn chúng nhốt tôi trong cơ thể thụ yêu, chúng nó biết tôi không thể trốn ra ngoài. Nhưng chúng không ngờ rằng, tôi sẽ dùng tơ tằm để liên kết với tinh hồn của thụ yêu. Tạo thành một kết giới mà ngay cả bọn chúng cũng không thể nào phá được, khiến cho kế hoạch của bọn chúng không có cách nào thực hiện. Tướng tinh của phụ trận coi như đã bị phế rồi.
Ban đầu, bọn chúng chôn hài cốt của tổ tiên Mã Thừa trong trận pháp. Chẳng qua đó chỉ là làm ra cho Mã Thừa xem mà thôi. Cuối cùng, bởi vì em khiến cho phụ trận bị hủy đi, bọn chúng mới nghĩ ra một biện pháp. Bọn chúng chuyển hài cốt tới khôn vị của trận nhãn, dẫn khí tà linh vào quỷ trận để luyện chế nhục thi. Một khi nhục thi thành hình, âm khí tụ lại, Thất cô cũng không cần để ý tới Ngũ Hành Trận nữa mà sẽ đem yêu hồn của bản thân độ hóa lên trên người….”
Nói đến đây, nàng ngẩng đầu lên nhìn Diệp Thiếu Dương: “Anh là pháp sư, đạo lý vận hành âm khí trong đó, hẳn là anh còn biết rõ hơn so với tôi, tôi cũng không giải thích nữa.”
Diệp Thiếu Dương gật đầu, hắn sớm đoán được tác dụng của nhục thi chính là như thế. Trước đó hắn không giải thích cho mấy người Tiểu Mã, bởi vì hắn còn phải suy nghĩ về sự tồn tại của phụ trận. Hắn cảm thấy sự tồn tại của nhục thi chính là một sợi gân gà, lúc này mới chợt bừng tỉnh. Hóa ra là do phụ trận bị phá, Kim Soái mới nghĩ ra kế hoạch B này. Nghĩ đến đây, hắn thậm chí có chút bái phục Kim Soái. Tên này không chỉ riêng Cổ thuật, không ngờ tới y còn tinh thông trận pháp âm dương đến như vậy.
Đột nhiên, hắn nghĩ tới một điểm đáng ngờ liền quay sang hỏi ‘Đàm Tiểu Tuệ’: “Lúc đó cô đã bị phong ấn rồi, không thể nghe được, vậy những chuyện sau đó làm sao mà cô biết được?”
“Gần đây tôi mới điều tra và phát hiện được. Tôi có thân thể của yêu, quỷ bộc và Kim Soái đã chết, Thất cô vẫn ở bên trong phong ấn, không có điều gì có thể ngăn cản được tôi.” ‘Đàm Tiểu Tuệ’ có chút buồn bã nhìn hắn rồi nói tiếp: “Tôi biết được đại khái là như vậy, anh có điều gì không hiểu thì cứ hỏi, tôi sẽ không chè giấu nữa.”
Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, tuy rằng lúc trên đường trở về hắn đã đoán ra chân thân của nàng chính là băng tằm cực Bắc. Nhưng khi thực sự nghe được nàng kể lại câu chuyện về bản thân, trong lòng hắn lại ngổn ngang trăm bề cảm xúc. Không thể nói rõ đó là cảm giác gì, nhiều hơn chính là sự thương cảm dành cho nàng.
Xâu chuỗi lại những gì nàng đã nói, Diệp Thiếu Dương suy nghĩ lại toàn bộ sự việc một lượt. Không những không còn nghi ngờ gì nữa, rất nhiều chuyển trước đó hắn cảm thấy không thể giải thích, cũng đã có đáp án. Ví dụ như lúc đó mình vẫn nghi ngờ, tại sao Đàm Tiểu Tuệ từ Tứ Xuyên trở về chưa được mấy ngày, liền điều tra rõ ràng tất cả những chuyện có liên quan đến Kim Soái. Thì ra nàng đã sớm biết được một vài manh mối, dựa vào đó nàng tiếp tục điều tra, tất nhiên sẽ càng dễ dàng tiếp cận với chân tướng hơn.
“Tôi có một thắc mắc, lúc tôi vừa mới phát hiện ra cô, cô đã có bộ dạng giống như bây giờ. Đây là do cô tạm thời biến hóa thành hay sao?”
‘Đàm Tiểu Tuệ’ lắc đầu rồi trả lời: “Thân yêu của tôi chính là bộ dạng của tiểu Tuệ. Chỉ cần không ở trên người cô ấy, tôi vẫn luôn dùng bộ dạng của cô ấy để xuất hiện. Bởi vì chân thân của tôi là một con tằm, không có thủ đoạn công kích nào cả.”
Nói xong, nàng cười với Diệp Thiếu Dương: “Có phải là rất ngạc nhiên hay không? Một con yêu tinh lại có thể ẩn núp ngay dưới mí mắt của một Thiên sư như anh lâu như vậy?”
“Tôi đã sớm nhận thấy trên người cô có yêu khí. Nhưng tôi vẫn luôn cho rằng đó là yêu khí phát ra từ băng tằm trên người cô, không ngờ tới…. bản thân cô lại chính là băng tằm.” Diệp Thiếu Dương cười khổ rồi lại nói: “Tuy nhiên, tôi vẫn không hiểu, lúc tôi vừa mới cứu cô, tại sao cô không nói cho tôi biết sự thật?”
“Lúc đó tôi chưa xác định được anh là người tốt hay người xấu, cho nên liền giả mạo tiểu Tuệ để lặng lẽ quan sát anh.”
“Vậy sau đó…. cô hẳn là đã xác định được tôi là người tốt rồi chứ? Vậy tại sao vẫn chưa nói thật với tôi, ngược lại còn tìm cách che giấu?”
‘Đàm Tiểu Tuệ’ nhìn hắn chằm chằm một lúc, giọng nàng có chút cô đơn: “Anh thực sự không biết sao?”
Đàm Tiểu Tuệ vẫn ngồi im không nói gì. Ngược lại, mấy người Chu Tĩnh Như cảm thấy tò mò lên bước tới nhìn. Vừa nhìn thấy khuôn mặt thi thế, tất cả đều ngây ngốc. Tạ Vũ Tình nhìn thi thể rồi lại nhìn Đàm Tiểu Tuệ, nàng sợ tới mức thiếu chút nữa không đứng vững: “Trời ạ, sao lại giống như đúc vậy trời….”
Đàm Tiểu Tuệ nói với giọng yếu ớt: “Mọi người không cần phải so sánh nữa, cô ấy…. mới thực sự là Đàm Tiểu Tuệ.”
Nàng vừa dứt lời, mấy người Chu Tĩnh Như lập tức ngẩn ra.
Diệp Thiếu Dương cười rồi hỏi nàng: “Vậy cô là ai?”
Đàm Tiểu Tuệ bước đến rồi ôm lấy thi thể dựa vào người mình, rồi nàng khóc như mưa rơi, sau đó khẽ nói: “Để chị phải chịu khổ rồi.”
Một lúc lâu sau, nàng nhẹ nhàng đặt thi thể xuống rồi ở bên cạnh, sao đó ngẩng đầu lên. Nàng dùng ánh mắt trầm tĩnh nhìn Diệp Thiếu Dương rồi cười thản nhiên: “Với sự thông minh của anh, thực ra đã đoán ra thân phận của tôi rồi đúng không?”
Diệp Thiếu Dương hít vào một hơi rồi nói: “Tôi biết, cô chính là con quỷ thứ năm của Ngũ Hành Ban Sơn Trận.”
“Cái gì!” Chu Tĩnh Như và Tạ Vũ Tình đồng thanh kêu lên. Đằng Vĩnh Thanh cũng chấn kinh, trừng mắt lên nhìn Đàm Tiểu Tuệ.
“Điều này không thể nào!” Tạ Vũ Tình đứng dậy, nàng nhìn Diệp Thiếu Dương rồi nói: “Ngươi không phải đã từng nói rằng, ngũ quỷ nhất định phải là năm tên Âm Sinh Chi Quỷ hay sao, cô ấy…. cứ coi như cô ấy là hồn phách của Đàm Tiểu Tuệ, thì cũng không đạt yêu cầu.”
“Tôi không phải là hồn phách của Tiểu Tuệ” ‘Đàm Tiểu Tuệ’ nói tiếp: “Tôi là… băng tằm.”
Hai chữ “băng tằm” vừa thoát ra khỏi miệng nàng, ngoại trừ Diệp Thiếu Dương, tất cả mọi người dường như đều bị hóa đá.
Băng tằm! Cổ trùng chí cường của thế gian được Đàm Tiểu Tuệ nuôi dưỡng chính là: Băng Tằm Cực Bắc! Vậy mà nàng lại có thể… là yêu!
‘Đàm Tiểu Tuệ’ quay đầu nhìn lại thi thể đang nằm trên ghế sô pha. Khóe mắt nàng nhỏ lệ, rồi nói: “Cô ấy mới là chủ nhân của tôi, Đàm Tiểu Tuệ.”
Diệp Thiếu Dương lặng lẽ nhìn nàng, tất cả mọi người cũng đều không nói gì mà chỉ lặng lẽ nhìn nàng. Mọi người đều biết nàng sắp nói ra tất cả, nên đều yên lặng chờ đợi.
‘Đàm Tiểu Tuệ’ yếu ớt thở dài một hơi. Sau đó nàng cúi đầu xuống, rồi xòe hai bàn tay ra, nhìn mười ngón tay của mình: “Tôi thực sự rất thích cảm giác có được đôi tay này.”
Mọi người đều sửng sốt, nhưng lập tức hiểu được ý nàng: Nàng chỉ là một con băng tằm, mà tằm thì không có tay.
“Tôi là băng tằm, tôi là thủ hộ linh có trách nhiệm bảo vệ gia tộc Đại Vu Tiên, đồng thời tôi cũng là yêu…. Đàm Tiểu Tuệ là chủ nhân của tôi. Những chuyện tôi nói với mọi người trước đó đều là sự thật. Chỉ có điều nhân vật chính không phải là tôi, mà là tiểu Tuệ thực sự. Cô ấy đến Thạch Thành, vừa học vừa tìm kiếm Kim Soái, nhưng cuối cùng lại mắc phải âm mưu của y, trong khi đấu pháp đã bị y giết chết….”
Nói đến đây nàng cười thản nhiên: “Trước đó tôi có nói ‘chị họ’, thực ra chính là tiểu Tuệ. Lúc gần bị giết, cô ấy đã dùng chút sức lực cuối cuối cùng để cuốn lấy quỷ bộc, cho tôi cơ hội chạy trốn…. Cô ấy không hề muốn tôi báo thù cho cô ấy, lời cuối cùng cô ấy nói với tôi là: Thay cô ấy sống tiếp.”
Nói xong, nước mắt nàng không ngừng tuôn rơi. Chu Tĩnh Như mở một gói khăn giấy ra rồi ngồi xuống cạnh nàng, sau đó lặng lẽ lau nước mắt cho nàng.
‘Đàm Tiểu Tuệ’ có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Chu Tĩnh Như: “Tôi là yêu, cô không sợ sao?”
Chu Tĩnh Như đưa tay ra gạt mái tóc dài bị nước mắt làm dính lên mặt nàng ra, rồi cười nói: “Trong mắt tôi, cô chính là Đàm Tiểu Tuệ.”
‘Đàm Tiểu Tuệ’ chăm chú nhìn nàng, trong ánh mắt toát lên niềm cảm kích, sau đó cô gật đầu rồi nói tiếp: “Đáng tiếc, tôi không thoát khỏi sự truy sát của quỷ bộc, tôi đã bị nó và Kim Soái hợp lực bắt được. Nhưng bọn chúng không giết tôi, Kim Soái đề xuất dùng thân thể tôi làm quỷ định trận. Cho nên bọn chúng nhốt tôi trong cơ thể thụ yêu, chúng nó biết tôi không thể trốn ra ngoài. Nhưng chúng không ngờ rằng, tôi sẽ dùng tơ tằm để liên kết với tinh hồn của thụ yêu. Tạo thành một kết giới mà ngay cả bọn chúng cũng không thể nào phá được, khiến cho kế hoạch của bọn chúng không có cách nào thực hiện. Tướng tinh của phụ trận coi như đã bị phế rồi.
Ban đầu, bọn chúng chôn hài cốt của tổ tiên Mã Thừa trong trận pháp. Chẳng qua đó chỉ là làm ra cho Mã Thừa xem mà thôi. Cuối cùng, bởi vì em khiến cho phụ trận bị hủy đi, bọn chúng mới nghĩ ra một biện pháp. Bọn chúng chuyển hài cốt tới khôn vị của trận nhãn, dẫn khí tà linh vào quỷ trận để luyện chế nhục thi. Một khi nhục thi thành hình, âm khí tụ lại, Thất cô cũng không cần để ý tới Ngũ Hành Trận nữa mà sẽ đem yêu hồn của bản thân độ hóa lên trên người….”
Nói đến đây, nàng ngẩng đầu lên nhìn Diệp Thiếu Dương: “Anh là pháp sư, đạo lý vận hành âm khí trong đó, hẳn là anh còn biết rõ hơn so với tôi, tôi cũng không giải thích nữa.”
Diệp Thiếu Dương gật đầu, hắn sớm đoán được tác dụng của nhục thi chính là như thế. Trước đó hắn không giải thích cho mấy người Tiểu Mã, bởi vì hắn còn phải suy nghĩ về sự tồn tại của phụ trận. Hắn cảm thấy sự tồn tại của nhục thi chính là một sợi gân gà, lúc này mới chợt bừng tỉnh. Hóa ra là do phụ trận bị phá, Kim Soái mới nghĩ ra kế hoạch B này. Nghĩ đến đây, hắn thậm chí có chút bái phục Kim Soái. Tên này không chỉ riêng Cổ thuật, không ngờ tới y còn tinh thông trận pháp âm dương đến như vậy.
Đột nhiên, hắn nghĩ tới một điểm đáng ngờ liền quay sang hỏi ‘Đàm Tiểu Tuệ’: “Lúc đó cô đã bị phong ấn rồi, không thể nghe được, vậy những chuyện sau đó làm sao mà cô biết được?”
“Gần đây tôi mới điều tra và phát hiện được. Tôi có thân thể của yêu, quỷ bộc và Kim Soái đã chết, Thất cô vẫn ở bên trong phong ấn, không có điều gì có thể ngăn cản được tôi.” ‘Đàm Tiểu Tuệ’ có chút buồn bã nhìn hắn rồi nói tiếp: “Tôi biết được đại khái là như vậy, anh có điều gì không hiểu thì cứ hỏi, tôi sẽ không chè giấu nữa.”
Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, tuy rằng lúc trên đường trở về hắn đã đoán ra chân thân của nàng chính là băng tằm cực Bắc. Nhưng khi thực sự nghe được nàng kể lại câu chuyện về bản thân, trong lòng hắn lại ngổn ngang trăm bề cảm xúc. Không thể nói rõ đó là cảm giác gì, nhiều hơn chính là sự thương cảm dành cho nàng.
Xâu chuỗi lại những gì nàng đã nói, Diệp Thiếu Dương suy nghĩ lại toàn bộ sự việc một lượt. Không những không còn nghi ngờ gì nữa, rất nhiều chuyển trước đó hắn cảm thấy không thể giải thích, cũng đã có đáp án. Ví dụ như lúc đó mình vẫn nghi ngờ, tại sao Đàm Tiểu Tuệ từ Tứ Xuyên trở về chưa được mấy ngày, liền điều tra rõ ràng tất cả những chuyện có liên quan đến Kim Soái. Thì ra nàng đã sớm biết được một vài manh mối, dựa vào đó nàng tiếp tục điều tra, tất nhiên sẽ càng dễ dàng tiếp cận với chân tướng hơn.
“Tôi có một thắc mắc, lúc tôi vừa mới phát hiện ra cô, cô đã có bộ dạng giống như bây giờ. Đây là do cô tạm thời biến hóa thành hay sao?”
‘Đàm Tiểu Tuệ’ lắc đầu rồi trả lời: “Thân yêu của tôi chính là bộ dạng của tiểu Tuệ. Chỉ cần không ở trên người cô ấy, tôi vẫn luôn dùng bộ dạng của cô ấy để xuất hiện. Bởi vì chân thân của tôi là một con tằm, không có thủ đoạn công kích nào cả.”
Nói xong, nàng cười với Diệp Thiếu Dương: “Có phải là rất ngạc nhiên hay không? Một con yêu tinh lại có thể ẩn núp ngay dưới mí mắt của một Thiên sư như anh lâu như vậy?”
“Tôi đã sớm nhận thấy trên người cô có yêu khí. Nhưng tôi vẫn luôn cho rằng đó là yêu khí phát ra từ băng tằm trên người cô, không ngờ tới…. bản thân cô lại chính là băng tằm.” Diệp Thiếu Dương cười khổ rồi lại nói: “Tuy nhiên, tôi vẫn không hiểu, lúc tôi vừa mới cứu cô, tại sao cô không nói cho tôi biết sự thật?”
“Lúc đó tôi chưa xác định được anh là người tốt hay người xấu, cho nên liền giả mạo tiểu Tuệ để lặng lẽ quan sát anh.”
“Vậy sau đó…. cô hẳn là đã xác định được tôi là người tốt rồi chứ? Vậy tại sao vẫn chưa nói thật với tôi, ngược lại còn tìm cách che giấu?”
‘Đàm Tiểu Tuệ’ nhìn hắn chằm chằm một lúc, giọng nàng có chút cô đơn: “Anh thực sự không biết sao?”