Dịch giả: Tang Diệp
Diệp Thiếu Dương trừng mắt "Ngô Ngạn Tổ tôi không biết, nhưng Ngô Mạnh Đạt thì giống."
"Tôi biết cậu ghen ăn tức ở nên sẽ chẳng nói được lời thật lòng đâu." Tiểu Mã hừ một tiếng, ngồi lên giường mở ti vi.
Diệp Thiếu Dương nói: "Cậu không phải có hẹn sao, còn không đi mau?"
"Còn một tiếng nữa mới tới giờ hẹn, tôi ở đây một chút."
"Vậy thì tốt, giúp tôi phân chia mấy thứ đồ."
Diệp Thiếu Dương lấy linh phù tối qua lão Quách đưa, đem Vong Xuyên Thủy cùng Sinh Tử Thảo lấy ra, đặt riêng ra trong bát sứ. Tiểu Mã sau khi biết tên hai thứ này lập tức hiếu kỳ bắt đầu xem. Vừa tò mò nhìn bát Vong Xuyên Thủy óng ánh, lại đưa ánh mắt chuyển qua một thứ khác trong chén.
"Đây không phải là tóc à, sao cậu nói là Sinh Tử Thảo?" Tiểu Mã cầm lên một đám “Tóc” đen thật dài, buồn bực nói.
Diệp Thiếu Dương đành phải giải thích: "Cậu nói đúng, phàm là sinh linh chịu ảnh hưởng của thiên đạo, trước khi tiến vào luân hồi đều muốn phải xóa bỏ quỷ khí trong Vong Xuyên Hà, có một chút tóc sẽ sót lại trong nước. Qua nhiều năm tháng hấp thu linh khí, trở thành sinh linh, dạt đến bên bờ sông mà sinh trưởng như rong rêu. Vì Vong Xuyên Hà quan hệ tới sinh tử cho nên được gọi là Sinh Tử Thảo."
Tiểu Mã không nghĩ tới là chỉ hỏi một câu lại biết thêm được một điển cố thần kỳ như vậy, nghe xong có chút thất thần.
"Vậy cậu muốn lấy Sinh Tử Thảo, còn có Vong Xuyên Thủy để làm gì?"
"Vong Xuyên Thủy có hiệu quả hóa giải oán khí trong cơ thể quỷ yêu, Sinh Tử Thảo có thể hấp thu linh lực, hóa giải tu vi quỷ yêu."
Diệp Thiếu Dương nói xong, lấy ra toàn bộ Sinh Tử Thảo cùng cả Thiên Hỏa Phù rồi niệm chú đốt. Sau khi đốt thành tro, lấy tất cả bột và pháp dược đổ vào bát Vong Xuyên Thủy quấy đều. Sau đó lấy ra một khối Hồng Lăng, trải trên mặt đất, lại để cho Tiểu Mã dùng chổi lông quết lên khối Hồng Lăng, còn mình đi vẽ phù.
“Làm xong rồi thì sử dụng như thế nào?" Tiểu Mã ở bên cạnh vừa bôi vừa nói.
"Đến lúc đó cậu sẽ biết."
Tiểu Mã ngồi xổm trên mặt đất, chỉ khoảng 30 phút là kêu mệt rồi lấy cớ chuồn.
Diệp Thiếu Dương đành phải động thủ, âm thầm hạ quyết tâm trừ tiền công của Tiểu Mã đến thấp nhất.
Đến khi tất cả hoàn thành cũng đến giữa trưa, Diệp Thiếu Dương một mình đi ăn cơm, lo rằng cơm ở khách sạn quá đắt nên cũng chẳng thèm nhìn, trực tiếp đi ra quán cơm bụi ven đường. Ăn hết tám phần thức ăn nhanh, thỏa mãn trở lại khách sạn.
Trở về phòng, Diệp Thiếu Dương gọi điện cho lão Quách, bảo y lái xe chở mình tới nghĩa trang Mã gia. Thu xếp xong thì lão Quách cũng tới, hai người mang tất cả đồ đạc chuyển vào xe, sau đó lái tới nghĩa trang Mã gia. Lần này hai người bảo vệ tại cổng cũng không ngăn cản, còn giúp bọn hắn khuân đồ, đưa đến hoa viên anh đào.
Dựa vào kinh nghiệm đã trải qua, lão Quách giờ nhìn hoa viên anh đào có chút sợ hãi, nhìn về phía rừng cây, nói: "Quỷ hồn của Đàm Tiểu Tuệ bị đệ tru sát rồi đúng không?"
"Đàm Tiểu Tuệ?"
"Đàm Tiểu Tuệ thật kia cơ, hôm trước công kích chúng ta đó."
"Đó không phải là Đàm Tiểu Tuệ "
Diệp Thiếu Dương thở dài: "Đại khái quỷ hồn của Đàm Tiểu Tuệ đã bị Thất Bà Bà luyện hóa mấy năm trước rồi, hôm trước tới tấn công đệ là một phần hồn phách của nàng còn sót lại, bị Thất lão yêu sử dụng thần niệm khống chế. Đệ từ đầu cũng tưởng rằng là Quỷ Thi, về sau ngẫm lại thấy không phải, Thất lão yêu hoàn toàn không thoát khỏi phong ấn, chỉ có thể lợi dụng một thi thể như con rối để điều khiển. Nếu quỷ hồn Đàm Tiểu Tuệ vẫn còn tồn tại thì Tiểu Tuệ đã sớm tới cứu nàng, đâu có thể bình tĩnh như vậy."
Lão Quách giật mình, khẽ lắc đầu nói: "Một khối thi thể chỉ được thần niệm điều khiển mà mạnh như vậy, tu vi của chân thân nó chắc chắn sẽ cực cao. Tiểu sư đệ…một mình đệ, huynh e không phải là đối thủ."
"Đệ thật ra đâu sợ đánh không lại." Diệp Thiếu Dương trầm ngâm nói, "Đệ chỉ sợ khi phá phong ấn để giao đấu lại để cho ả trốn thoát thì với tu vi của ả có thể gây ra bao nhiêu tai họa? Chúng ta nhất định phải đem ả diệt đi. Nên huynh cũng phải biết rằng chúng ta chỉ được phép thành công."
Lão Quách cau mày: "Không phải nói gở chỉ là huynh cảm thấy rất nguy hiểm. Bởi vì đệ đến lúc đó còn phải điều khiển trận pháp, vạn nhất ả phá trận chạy trốn, chỉ bằng ta cùng với tên hòa thượng cũng không thể ngăn lại."
Mắt y đột nhiên sáng lên, nói: "Bằng không thì cứ để ả bị nhốt trong ngũ hành trận đi, dù sao ả cũng không ra được, tương lai chúng ta lại nghĩ biện pháp đối phó."
"Ả hiện tại không thoát được khỏi phong ấn, không có nghĩa là vĩnh viễn không thoát được. Một khi để ả phá được phong ấn thì chẳng ai có thể ngăn cản ả, cho nên càng xử lý sớm càng tốt. Đừng có nói nữa, bắt đầu đi."
Nói xong, Diệp Thiếu Dương lấy ra Âm Dương Bàn đi tới phía rừng cây, lão Quách lưng mang hai bao lớn đi theo phía sau.
Một đường đi vào tới giếng nước trên khoảng đất trống, Diệp Thiếu Dương đi vòng quanh một vòng, căn cứ vào các giá trị khác biệt của kim Âm Dương Bàn tính toán ra các vị trí của cửu hào. Sau đó lấy ra một khối Hồng Lăng đã được bôi pháp dược. Bảo lão Quách đem tới 7 cây đinh bạc, cắm vào các lỗ tiền đồng đã định, rồi lấy Hồng Lăng định trên mặt đất.
Một dải Hồng Lăng từ giếng nước kéo vào, dựa theo cửu hào phân bố trên mặt đất, dùng đinh xuyên qua tiền đồng, trải dài liên tục trên mặt đất tới tận rừng cây, từ xa nhìn lại như một tấm thảm đỏ.
Sau đó Diệp Thiếu Dương cùng lão Quách lấy vải đay thô, dựa theo trận thế Cửu Tinh Củng Nguyệt đi qua rừng cây.
Cửu Tinh Củng Nguyệt, tổng cộng có chín vị trí, vải đay thô bố trí mỗi điểm. Diệp Thiếu Dương dùng vải Hồng Lăng cuốn lấy mấy cái cây ở phụ cận, rồi chuyển tới các điểm tiếp...
Đang khi bề bộn thì Tiểu Mã cùng Đằng Vĩnh Thanh cũng tới, mỗi người một tay, đem vải bố một hơi kéo đến cửa rừng cây. Sau đó xé một dải Hồng Lăng dài nhất, kéo qua phía phụ cận, đính trên một cây khô, tạo thành một "Ngõ cụt", chính giữa có 23 m2 đất trống.
"Rốt cục cũng xong rồi." Tiểu Mã nhẹ nhàng thở ra, lấy ra một cái khăn tay, điệu bộ rất giống thái giám lau mồ hôi trên trán.
Diệp Thiếu Dương lúc này mới chú ý tới hắn vẫn mặc âu phục, tỏ vẻ buồn nôn: "Đây mới chỉ là bước đầu tiên, tiếp theo còn phiền nữa. Quách sư huynh dẫn hai tên này lên xe chuyển [huyết tứ hắc thú] xuống”. Lòng thầm nghĩ mấy tên này tới đúng lúc lắm, đỡ phải động tay.
Lão Quách lập tức dẫn bọn hắn đi ra ngoài, mấy phút đồng hồ sau quay lại, lão Quách mang theo một cái bình không, thảnh thơi đi ở phía trước. Tiểu Mã cùng Đằng Vĩnh Thanh hai người ôm hai cái bình đỏ, cố gắng hết sức đi tới.
Diệp Thiếu Dương bảo bọn hắn đặt cái bình trên đất trống, mở nắp ra, lập tức một mùi hôi phả thẳng vào mặt.
"Vãi, mùi kinh quá!" Tiểu Mã muốn nôn ra tại chỗ, lùi về phía sau mấy bước.
Diệp Thiếu Dương cũng bị hun không chịu được nhưng cố kìm, nhìn ghé qua miệng bình hỏi: "Máu không có vấn đề gì chứ?"
Lão Quách trả lời "Không có vấn đề. Máu mắt chó đen, máu mũi lợn đen, máu vó lừa, máu mào gà đen. Tỉ lệ ba năm bảy hai, bỏ thêm tám lượng thi du, hai lượng phèn chua, ba tiền Cửu Hương Thảo, một cân nước tiểu đồng tử. Huynh tự mình kiểm tra đó, sai số không quá một tiền."
(*) Chương này để nguyên từ Hồng Lăng vì nó là lụa đỏ nhưng có điểm khác biệt. Cụ thể cũng không rõ tại sao.
Diệp Thiếu Dương trừng mắt "Ngô Ngạn Tổ tôi không biết, nhưng Ngô Mạnh Đạt thì giống."
"Tôi biết cậu ghen ăn tức ở nên sẽ chẳng nói được lời thật lòng đâu." Tiểu Mã hừ một tiếng, ngồi lên giường mở ti vi.
Diệp Thiếu Dương nói: "Cậu không phải có hẹn sao, còn không đi mau?"
"Còn một tiếng nữa mới tới giờ hẹn, tôi ở đây một chút."
"Vậy thì tốt, giúp tôi phân chia mấy thứ đồ."
Diệp Thiếu Dương lấy linh phù tối qua lão Quách đưa, đem Vong Xuyên Thủy cùng Sinh Tử Thảo lấy ra, đặt riêng ra trong bát sứ. Tiểu Mã sau khi biết tên hai thứ này lập tức hiếu kỳ bắt đầu xem. Vừa tò mò nhìn bát Vong Xuyên Thủy óng ánh, lại đưa ánh mắt chuyển qua một thứ khác trong chén.
"Đây không phải là tóc à, sao cậu nói là Sinh Tử Thảo?" Tiểu Mã cầm lên một đám “Tóc” đen thật dài, buồn bực nói.
Diệp Thiếu Dương đành phải giải thích: "Cậu nói đúng, phàm là sinh linh chịu ảnh hưởng của thiên đạo, trước khi tiến vào luân hồi đều muốn phải xóa bỏ quỷ khí trong Vong Xuyên Hà, có một chút tóc sẽ sót lại trong nước. Qua nhiều năm tháng hấp thu linh khí, trở thành sinh linh, dạt đến bên bờ sông mà sinh trưởng như rong rêu. Vì Vong Xuyên Hà quan hệ tới sinh tử cho nên được gọi là Sinh Tử Thảo."
Tiểu Mã không nghĩ tới là chỉ hỏi một câu lại biết thêm được một điển cố thần kỳ như vậy, nghe xong có chút thất thần.
"Vậy cậu muốn lấy Sinh Tử Thảo, còn có Vong Xuyên Thủy để làm gì?"
"Vong Xuyên Thủy có hiệu quả hóa giải oán khí trong cơ thể quỷ yêu, Sinh Tử Thảo có thể hấp thu linh lực, hóa giải tu vi quỷ yêu."
Diệp Thiếu Dương nói xong, lấy ra toàn bộ Sinh Tử Thảo cùng cả Thiên Hỏa Phù rồi niệm chú đốt. Sau khi đốt thành tro, lấy tất cả bột và pháp dược đổ vào bát Vong Xuyên Thủy quấy đều. Sau đó lấy ra một khối Hồng Lăng, trải trên mặt đất, lại để cho Tiểu Mã dùng chổi lông quết lên khối Hồng Lăng, còn mình đi vẽ phù.
“Làm xong rồi thì sử dụng như thế nào?" Tiểu Mã ở bên cạnh vừa bôi vừa nói.
"Đến lúc đó cậu sẽ biết."
Tiểu Mã ngồi xổm trên mặt đất, chỉ khoảng 30 phút là kêu mệt rồi lấy cớ chuồn.
Diệp Thiếu Dương đành phải động thủ, âm thầm hạ quyết tâm trừ tiền công của Tiểu Mã đến thấp nhất.
Đến khi tất cả hoàn thành cũng đến giữa trưa, Diệp Thiếu Dương một mình đi ăn cơm, lo rằng cơm ở khách sạn quá đắt nên cũng chẳng thèm nhìn, trực tiếp đi ra quán cơm bụi ven đường. Ăn hết tám phần thức ăn nhanh, thỏa mãn trở lại khách sạn.
Trở về phòng, Diệp Thiếu Dương gọi điện cho lão Quách, bảo y lái xe chở mình tới nghĩa trang Mã gia. Thu xếp xong thì lão Quách cũng tới, hai người mang tất cả đồ đạc chuyển vào xe, sau đó lái tới nghĩa trang Mã gia. Lần này hai người bảo vệ tại cổng cũng không ngăn cản, còn giúp bọn hắn khuân đồ, đưa đến hoa viên anh đào.
Dựa vào kinh nghiệm đã trải qua, lão Quách giờ nhìn hoa viên anh đào có chút sợ hãi, nhìn về phía rừng cây, nói: "Quỷ hồn của Đàm Tiểu Tuệ bị đệ tru sát rồi đúng không?"
"Đàm Tiểu Tuệ?"
"Đàm Tiểu Tuệ thật kia cơ, hôm trước công kích chúng ta đó."
"Đó không phải là Đàm Tiểu Tuệ "
Diệp Thiếu Dương thở dài: "Đại khái quỷ hồn của Đàm Tiểu Tuệ đã bị Thất Bà Bà luyện hóa mấy năm trước rồi, hôm trước tới tấn công đệ là một phần hồn phách của nàng còn sót lại, bị Thất lão yêu sử dụng thần niệm khống chế. Đệ từ đầu cũng tưởng rằng là Quỷ Thi, về sau ngẫm lại thấy không phải, Thất lão yêu hoàn toàn không thoát khỏi phong ấn, chỉ có thể lợi dụng một thi thể như con rối để điều khiển. Nếu quỷ hồn Đàm Tiểu Tuệ vẫn còn tồn tại thì Tiểu Tuệ đã sớm tới cứu nàng, đâu có thể bình tĩnh như vậy."
Lão Quách giật mình, khẽ lắc đầu nói: "Một khối thi thể chỉ được thần niệm điều khiển mà mạnh như vậy, tu vi của chân thân nó chắc chắn sẽ cực cao. Tiểu sư đệ…một mình đệ, huynh e không phải là đối thủ."
"Đệ thật ra đâu sợ đánh không lại." Diệp Thiếu Dương trầm ngâm nói, "Đệ chỉ sợ khi phá phong ấn để giao đấu lại để cho ả trốn thoát thì với tu vi của ả có thể gây ra bao nhiêu tai họa? Chúng ta nhất định phải đem ả diệt đi. Nên huynh cũng phải biết rằng chúng ta chỉ được phép thành công."
Lão Quách cau mày: "Không phải nói gở chỉ là huynh cảm thấy rất nguy hiểm. Bởi vì đệ đến lúc đó còn phải điều khiển trận pháp, vạn nhất ả phá trận chạy trốn, chỉ bằng ta cùng với tên hòa thượng cũng không thể ngăn lại."
Mắt y đột nhiên sáng lên, nói: "Bằng không thì cứ để ả bị nhốt trong ngũ hành trận đi, dù sao ả cũng không ra được, tương lai chúng ta lại nghĩ biện pháp đối phó."
"Ả hiện tại không thoát được khỏi phong ấn, không có nghĩa là vĩnh viễn không thoát được. Một khi để ả phá được phong ấn thì chẳng ai có thể ngăn cản ả, cho nên càng xử lý sớm càng tốt. Đừng có nói nữa, bắt đầu đi."
Nói xong, Diệp Thiếu Dương lấy ra Âm Dương Bàn đi tới phía rừng cây, lão Quách lưng mang hai bao lớn đi theo phía sau.
Một đường đi vào tới giếng nước trên khoảng đất trống, Diệp Thiếu Dương đi vòng quanh một vòng, căn cứ vào các giá trị khác biệt của kim Âm Dương Bàn tính toán ra các vị trí của cửu hào. Sau đó lấy ra một khối Hồng Lăng đã được bôi pháp dược. Bảo lão Quách đem tới 7 cây đinh bạc, cắm vào các lỗ tiền đồng đã định, rồi lấy Hồng Lăng định trên mặt đất.
Một dải Hồng Lăng từ giếng nước kéo vào, dựa theo cửu hào phân bố trên mặt đất, dùng đinh xuyên qua tiền đồng, trải dài liên tục trên mặt đất tới tận rừng cây, từ xa nhìn lại như một tấm thảm đỏ.
Sau đó Diệp Thiếu Dương cùng lão Quách lấy vải đay thô, dựa theo trận thế Cửu Tinh Củng Nguyệt đi qua rừng cây.
Cửu Tinh Củng Nguyệt, tổng cộng có chín vị trí, vải đay thô bố trí mỗi điểm. Diệp Thiếu Dương dùng vải Hồng Lăng cuốn lấy mấy cái cây ở phụ cận, rồi chuyển tới các điểm tiếp...
Đang khi bề bộn thì Tiểu Mã cùng Đằng Vĩnh Thanh cũng tới, mỗi người một tay, đem vải bố một hơi kéo đến cửa rừng cây. Sau đó xé một dải Hồng Lăng dài nhất, kéo qua phía phụ cận, đính trên một cây khô, tạo thành một "Ngõ cụt", chính giữa có 23 m2 đất trống.
"Rốt cục cũng xong rồi." Tiểu Mã nhẹ nhàng thở ra, lấy ra một cái khăn tay, điệu bộ rất giống thái giám lau mồ hôi trên trán.
Diệp Thiếu Dương lúc này mới chú ý tới hắn vẫn mặc âu phục, tỏ vẻ buồn nôn: "Đây mới chỉ là bước đầu tiên, tiếp theo còn phiền nữa. Quách sư huynh dẫn hai tên này lên xe chuyển [huyết tứ hắc thú] xuống”. Lòng thầm nghĩ mấy tên này tới đúng lúc lắm, đỡ phải động tay.
Lão Quách lập tức dẫn bọn hắn đi ra ngoài, mấy phút đồng hồ sau quay lại, lão Quách mang theo một cái bình không, thảnh thơi đi ở phía trước. Tiểu Mã cùng Đằng Vĩnh Thanh hai người ôm hai cái bình đỏ, cố gắng hết sức đi tới.
Diệp Thiếu Dương bảo bọn hắn đặt cái bình trên đất trống, mở nắp ra, lập tức một mùi hôi phả thẳng vào mặt.
"Vãi, mùi kinh quá!" Tiểu Mã muốn nôn ra tại chỗ, lùi về phía sau mấy bước.
Diệp Thiếu Dương cũng bị hun không chịu được nhưng cố kìm, nhìn ghé qua miệng bình hỏi: "Máu không có vấn đề gì chứ?"
Lão Quách trả lời "Không có vấn đề. Máu mắt chó đen, máu mũi lợn đen, máu vó lừa, máu mào gà đen. Tỉ lệ ba năm bảy hai, bỏ thêm tám lượng thi du, hai lượng phèn chua, ba tiền Cửu Hương Thảo, một cân nước tiểu đồng tử. Huynh tự mình kiểm tra đó, sai số không quá một tiền."
(*) Chương này để nguyên từ Hồng Lăng vì nó là lụa đỏ nhưng có điểm khác biệt. Cụ thể cũng không rõ tại sao.