Dịch giả: Tang Diệp
"... Thánh tổ khai thiên, nhất niệm hóa hải, vô tướng trường hành, hồi cố linh đài..."
Chuỗi Phật châu trên hai tay Đằng Vĩnh Thanh bay lên quá đầu Thất Bà Bà rồi biến thành một chữ "Vạn" lớn. Khi rơi xuống hóa thành một đạo kim quang, khóa chặt lấy cổ Thất Bà Bà.
"A!" Thất Bà Bà kêu rên một tiếng, hai tay nắm lấy chuỗi hạt, cố sức bứt đứt. Đằng Vĩnh Thanh phi thân về phía trước, tập trung sức mạnh vào tay phải, trong lòng bàn tay xuất hiện kim quang, cố gắng đánh về phía ấn đường của Thất Bà Bà.
Tới khi sắp đánh trúng thì Thất Bà Bà đột nhiên hé miệng, vươn đầu lưỡi dài ngoằng đầy gai nhọn hoắt, càng gặp gió càng lớn. Ả thổi phù một tiếng, đầu lưỡi đâm thủng mu bàn tay Đằng Vĩnh Thanh, hướng thẳng đến mặt.
"Nguy rồi!" Diệp Thiếu Dương thầm kêu một tiếng, nhưng biến cố phát sinh nhanh như vậy muốn cứu cũng không kịp, chỉ có thể mong Đằng Vĩnh Thanh có thể tự ứng phó, bằng không nếu bị cái lưỡi đầy gai nhọn kia đâm tới thì dù có 10 mạng cũng xong
Đằng Vĩnh Thanh lúc ấy hoàn toàn bối rối, thân thể cũng chỉ hành động theo bản năng ngửa đầu ra. Nhưng một luồng yêu lực lập tức hút hắn lại gần, gai nhọn đã đâm tới gần. Đằng Vĩnh Thanh tuyệt vọng nhắm mắt, nhưng cuối cùng cũng không thấy gai nhọn đâm vào. Ngược lại Đằng Vĩnh Thanh thấy ngực tê rần, hắn bị một cỗ yêu lực hùng hậu đánh văng ra khỏi trận pháp.
"Tổ nãi nãi, người..."
Đằng Vĩnh Thanh đứng lên, giật mình nhìn về phía Thất bà bà, thấy ả đã gỡ xuống chuỗi Phật châu. Một thân yêu lực hoàn toàn kích phát, phá tới tinh điểm thứ 8. Ả chậm rãi đi tới phía Diệp Thiếu Dương.
Lão Quách đã bị thương, Đằng Vĩnh Thanh cũng không khá hơn là mấy. Diệp Thiếu Dương biết rõ đối thủ còn lại của Thất Bà Bà chỉ còn mình mình.
Thừa lúc chiến đấu còn chưa bắt đầu, Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn Tiểu Mã, hỏi một câu mà nội tâm vẫn băn khoăn: "Tiểu Tuệ đâu?"
Tiểu Mã phẩy tay: "Không biết nữa, từ lúc bắt đầu đến giờ cũng không thấy cô ấy đâu."
Diệp Thiếu Dương trong lòng cũng thoải mái hơn, Tiểu Mã không thấy tiếng đánh nhau nên chắc Tiểu Tuệ không sao. Thực lực của Thất Bà Bà tuyệt đối không thể diệt sát nàng nhanh như vậy.
Nhưng chiến đấu quan trọng như này mà cô ấy lại vắng mặt, đến tột cùng cô ấy đi đâu rồi?
Thất Bà Bà không lập tức vào trận, đứng trước tinh điểm cuối cùng, dùng ánh mắt tràn ngập cừu hận nhìn Diệp Thiếu Dương, lạnh lùng nói: "Ta nói rồi, ta tất phải giết ngươi. Ngày này cuối cùng cũng đến."
Diệp Thiếu Dương thổi tóc, nói: "Vẫn là câu nói đó, đừng nói nhiều vô dụng. Muốn đánh thì cứ tới".
Thất Bà Bà tiến về phía trước một bước, bước vào tinh điểm cuối cùng...
Rốt cục cũng tới! Diệp Thiếu Dương khoát tay, ném ra một lá linh phù vào trong trận nhãn. Linh phù lập tức bốc cháy, một luồng niệm cũng theo đó mà tràn ra theo “thảm đỏ”.
Tổng cộng hai trăm bốn mươi tám lá linh phù, trong thời khắc này dần bị đốt cháy. Cửu Tinh Củng Nguyệt trở thành phản trận, tất cả linh lực và pháp khí được tập trung lại tinh điểm thứ 9 này, triển khai phản kích lại Thất Bà Bà.
"Nguyên lai ngươi tập trung tất cả tại đây!" Thất Bà Bà nhìn hắn và trận pháp với vẻ khó tin, ả không ngừng phóng thích yêu lực chống lại linh lực của trận pháp.
"Ngươi vẫn nghĩ ta ở đây chỉ để xem náo nhiệt?"
Mặc dù trước đó hắn vì điều khiển nên không thể rời khỏi trận pháp, nhưng Diệp Thiếu Dương cũng không kích hoạt hoàn toàn trận pháp nên khi Thất Bà Bà mang theo đám quỷ hồn xuất hiện, lại dễ dàng xông qua tinh điểm thứ 6 là hắn biết lão yêu này hoàn toàn có thể đánh tới tinh điểm thứ 9. Nên một số pháp khí vẫn được hắn lưu lại, không kích hoạt hết.
Thất Bà Bà khua hai ống tay áo, mang tất cả quỷ hồn xuất ra nhằm đối kháng với pháp khí, sau đó rống to một tiếng. Lập tức một luồng yêu lực cuồng mạnh như gió thổi làm mấy cây anh đào xung quanh lay động rồi dần tạo thành hư ảnh từng người, từ trong thân cây bay ra, tiến vào trận pháp ngăn cản sự tiến công của pháp khí.
"Anh đào thụ yêu?"
Chiêu thức này của Thất Bà Bà Diệp Thiếu Dương cũng không đoán trước được, nhưng hắn cũng có bài tẩy chưa dùng. Thừa dịp Thất Bà Bà bị pháp khí tiến công, hắn phi thân ra xung quanh cắm cờ tạo thành Ngũ Hành Kỳ Trận lấy ả làm trung tâm, rồi lại tiến vào trong Ngũ Hành Kỳ Trận, rút Thất Tinh Long Tuyền Kiếm triển khai tiến công ả.
Sau khi Ngũ Hành Kỳ Trận được kích hoạt, tạo thành trận trong trận. Ngăn cách tất cả anh đào thụ yêu ở ngoài nhưng cũng không thoát khỏi đại trận, cuối cùng lại bị Tiểu Mã và Tạ Vũ Tình dùng súng chu sa bắn chết.
Dù chịu vô số công kích của dây hồng tiêu và linh phù nhưng Thất Bà Bà hoàn toàn không có chút nao núng. Hắc khí lượn lờ quanh ả, bức hết linh lực của trận pháp ra ngoài ba thước, cùng Diệp Thiếu Dương triền khai chiến đấu.
Nhưng do chịu quá nhiều phía tấn công nên tốc độ phản ứng của ả cũng chậm bớt, Diệp Thiếu Dương bèn lợi dụng thế công ác liệt cùng Thất Tinh Long Tuyền Kiếm sắc bén, sau một hồi chiến đấu cũng dán được ba lá Phần Thiên Thần Phù trên người Thất Bà Bà. Hắn vội thối lui, miệng niệm chú ngữ:
"Thái Thượng Tam Thanh, Tứ Phương Đại Đế, thần uy thông thiên, phần thiên diệt địa, cấp cấp như luật lệnh"!
Chữ ám kim trên Phần Thiên Phù sáng lên rồi trong nháy mắt oanh một tiếng, một luồng hỏa diễm xanh lam bốc lên quanh người Thất Bà Bà, yêu khí quanh thân ả cũng lập tức bốc cháy.
"A..."
Thất Bà Bà quay cuồng, giãy dụa trong biển lửa quanh thân. Quần áo ả bị thiêu rụi, sau đó làn da ả nứt toác, cơ thịt toàn thân rung động. Yêu khí màu đen càng chảy ra quanh thân nhiều hơn, nhưng một khi chảy ra lại càng cung cấp “nhiên liệu” cho hỏa diễm của Phần Thiên Phù.
Mọi người thấy một màn như vậy cũng có chút sửng sốt. Chỉ khoảng chừng nửa phút trước, Thất Bà Bà vẫn có bộ dạng không ai bì nổi. Vậy mà hiện tại cũng chỉ biết kêu rên. Thay đổi chóng mặt như vậy nên mọi người có chút khó có thể tiếp nhận.
Chỉ có Diệp Thiếu Dương biết rõ, đây là kết quả tất nhiên. Hắn đã khổ công tính toán như vậy, lại cố hết sức chuẩn bị vật dụng, bày trận, che giấu, tụ lực. Một kích này chính là thứ hắn muốn, cũng nhất định phải là kết quả như vậy.
"Chỉ tới đây thôi"
Đối với Thất Bà Bà đang giãy dụa trong liệt hỏa, Diệp Thiếu Dương hai tay giơ Thất Tinh Long Tuyền Kiếm lên, miệng nhẩm một lần chú ngữ, đang định ra một kiếm không chút khách khí.
Đúng lúc này có một người từ phía sau ôm lấy hắn, Diệp Thiếu Dương cả kinh, quay đầu nhìn lại mới biết là Đằng Vĩnh Thanh.
"Diệp Thiên Sư, cậu đã đáp ứng với tôi để người quay lại Lạc Già Sơn rồi mà" Diệp Thiếu Dương lập tức phẫn nộ: "Tôi đáp ứng anh lúc nào, tôi nói nếu đến lúc đó tôi có khả năng vượt trội hơn so với ả thì có thể xem xét. Nhưng với tình hình hiện tại thì anh cũng không có khả năng siêu độ ả được. Một khi thiên hỏa tắt ả sẽ lại phục hồi rồi đánh lại chúng ta, anh có tin hay không?"
"Cái này... không có khả năng." Đằng Vĩnh Thanh nói thầm.
"Nhưng vừa rồi người cũng không giết tôi, chứng tỏ người vẫn còn chút nhân tính..."
"Đó là bởi vì anh là cháu trai của ả, chúng tôi cũng không phải thân thích với ả như anh. Một khi để ả thoát ra, anh có gánh nổi hậu quả? Mau buông tôi ra!"
Như lúc bình thường Diệp Thiếu Dương dù hai tay bị trói muốn thoát ra cũng không phải việc khó, xảo hợp ở chỗ hai tay hắn lại đang cầm Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, muốn thoát ra khỏi Đằng Vĩnh Thanh chỉ có thể buông bảo kiếm.
Nhưng chú ngữ đã niệm xong, cương khí trong cơ thể đã đưa vào thân kiếm, dù là buông một tay thì cương khí cũng sẽ quay trở về nhưng muốn dùng lại thì phải tốn thêm chút thời gian tụ cương khí lại từ đầu.
(*) Ngũ Hành Kỳ Trận: Trận pháp được tạo thành bởi 5 lá cờ có màu tương ứng với Ngũ Hành: Thổ - Vàng, Kim - Trắng, Thủy - Xanh lam, Mộc - Xanh lục, Hỏa - Đỏ.
"... Thánh tổ khai thiên, nhất niệm hóa hải, vô tướng trường hành, hồi cố linh đài..."
Chuỗi Phật châu trên hai tay Đằng Vĩnh Thanh bay lên quá đầu Thất Bà Bà rồi biến thành một chữ "Vạn" lớn. Khi rơi xuống hóa thành một đạo kim quang, khóa chặt lấy cổ Thất Bà Bà.
"A!" Thất Bà Bà kêu rên một tiếng, hai tay nắm lấy chuỗi hạt, cố sức bứt đứt. Đằng Vĩnh Thanh phi thân về phía trước, tập trung sức mạnh vào tay phải, trong lòng bàn tay xuất hiện kim quang, cố gắng đánh về phía ấn đường của Thất Bà Bà.
Tới khi sắp đánh trúng thì Thất Bà Bà đột nhiên hé miệng, vươn đầu lưỡi dài ngoằng đầy gai nhọn hoắt, càng gặp gió càng lớn. Ả thổi phù một tiếng, đầu lưỡi đâm thủng mu bàn tay Đằng Vĩnh Thanh, hướng thẳng đến mặt.
"Nguy rồi!" Diệp Thiếu Dương thầm kêu một tiếng, nhưng biến cố phát sinh nhanh như vậy muốn cứu cũng không kịp, chỉ có thể mong Đằng Vĩnh Thanh có thể tự ứng phó, bằng không nếu bị cái lưỡi đầy gai nhọn kia đâm tới thì dù có 10 mạng cũng xong
Đằng Vĩnh Thanh lúc ấy hoàn toàn bối rối, thân thể cũng chỉ hành động theo bản năng ngửa đầu ra. Nhưng một luồng yêu lực lập tức hút hắn lại gần, gai nhọn đã đâm tới gần. Đằng Vĩnh Thanh tuyệt vọng nhắm mắt, nhưng cuối cùng cũng không thấy gai nhọn đâm vào. Ngược lại Đằng Vĩnh Thanh thấy ngực tê rần, hắn bị một cỗ yêu lực hùng hậu đánh văng ra khỏi trận pháp.
"Tổ nãi nãi, người..."
Đằng Vĩnh Thanh đứng lên, giật mình nhìn về phía Thất bà bà, thấy ả đã gỡ xuống chuỗi Phật châu. Một thân yêu lực hoàn toàn kích phát, phá tới tinh điểm thứ 8. Ả chậm rãi đi tới phía Diệp Thiếu Dương.
Lão Quách đã bị thương, Đằng Vĩnh Thanh cũng không khá hơn là mấy. Diệp Thiếu Dương biết rõ đối thủ còn lại của Thất Bà Bà chỉ còn mình mình.
Thừa lúc chiến đấu còn chưa bắt đầu, Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn Tiểu Mã, hỏi một câu mà nội tâm vẫn băn khoăn: "Tiểu Tuệ đâu?"
Tiểu Mã phẩy tay: "Không biết nữa, từ lúc bắt đầu đến giờ cũng không thấy cô ấy đâu."
Diệp Thiếu Dương trong lòng cũng thoải mái hơn, Tiểu Mã không thấy tiếng đánh nhau nên chắc Tiểu Tuệ không sao. Thực lực của Thất Bà Bà tuyệt đối không thể diệt sát nàng nhanh như vậy.
Nhưng chiến đấu quan trọng như này mà cô ấy lại vắng mặt, đến tột cùng cô ấy đi đâu rồi?
Thất Bà Bà không lập tức vào trận, đứng trước tinh điểm cuối cùng, dùng ánh mắt tràn ngập cừu hận nhìn Diệp Thiếu Dương, lạnh lùng nói: "Ta nói rồi, ta tất phải giết ngươi. Ngày này cuối cùng cũng đến."
Diệp Thiếu Dương thổi tóc, nói: "Vẫn là câu nói đó, đừng nói nhiều vô dụng. Muốn đánh thì cứ tới".
Thất Bà Bà tiến về phía trước một bước, bước vào tinh điểm cuối cùng...
Rốt cục cũng tới! Diệp Thiếu Dương khoát tay, ném ra một lá linh phù vào trong trận nhãn. Linh phù lập tức bốc cháy, một luồng niệm cũng theo đó mà tràn ra theo “thảm đỏ”.
Tổng cộng hai trăm bốn mươi tám lá linh phù, trong thời khắc này dần bị đốt cháy. Cửu Tinh Củng Nguyệt trở thành phản trận, tất cả linh lực và pháp khí được tập trung lại tinh điểm thứ 9 này, triển khai phản kích lại Thất Bà Bà.
"Nguyên lai ngươi tập trung tất cả tại đây!" Thất Bà Bà nhìn hắn và trận pháp với vẻ khó tin, ả không ngừng phóng thích yêu lực chống lại linh lực của trận pháp.
"Ngươi vẫn nghĩ ta ở đây chỉ để xem náo nhiệt?"
Mặc dù trước đó hắn vì điều khiển nên không thể rời khỏi trận pháp, nhưng Diệp Thiếu Dương cũng không kích hoạt hoàn toàn trận pháp nên khi Thất Bà Bà mang theo đám quỷ hồn xuất hiện, lại dễ dàng xông qua tinh điểm thứ 6 là hắn biết lão yêu này hoàn toàn có thể đánh tới tinh điểm thứ 9. Nên một số pháp khí vẫn được hắn lưu lại, không kích hoạt hết.
Thất Bà Bà khua hai ống tay áo, mang tất cả quỷ hồn xuất ra nhằm đối kháng với pháp khí, sau đó rống to một tiếng. Lập tức một luồng yêu lực cuồng mạnh như gió thổi làm mấy cây anh đào xung quanh lay động rồi dần tạo thành hư ảnh từng người, từ trong thân cây bay ra, tiến vào trận pháp ngăn cản sự tiến công của pháp khí.
"Anh đào thụ yêu?"
Chiêu thức này của Thất Bà Bà Diệp Thiếu Dương cũng không đoán trước được, nhưng hắn cũng có bài tẩy chưa dùng. Thừa dịp Thất Bà Bà bị pháp khí tiến công, hắn phi thân ra xung quanh cắm cờ tạo thành Ngũ Hành Kỳ Trận lấy ả làm trung tâm, rồi lại tiến vào trong Ngũ Hành Kỳ Trận, rút Thất Tinh Long Tuyền Kiếm triển khai tiến công ả.
Sau khi Ngũ Hành Kỳ Trận được kích hoạt, tạo thành trận trong trận. Ngăn cách tất cả anh đào thụ yêu ở ngoài nhưng cũng không thoát khỏi đại trận, cuối cùng lại bị Tiểu Mã và Tạ Vũ Tình dùng súng chu sa bắn chết.
Dù chịu vô số công kích của dây hồng tiêu và linh phù nhưng Thất Bà Bà hoàn toàn không có chút nao núng. Hắc khí lượn lờ quanh ả, bức hết linh lực của trận pháp ra ngoài ba thước, cùng Diệp Thiếu Dương triền khai chiến đấu.
Nhưng do chịu quá nhiều phía tấn công nên tốc độ phản ứng của ả cũng chậm bớt, Diệp Thiếu Dương bèn lợi dụng thế công ác liệt cùng Thất Tinh Long Tuyền Kiếm sắc bén, sau một hồi chiến đấu cũng dán được ba lá Phần Thiên Thần Phù trên người Thất Bà Bà. Hắn vội thối lui, miệng niệm chú ngữ:
"Thái Thượng Tam Thanh, Tứ Phương Đại Đế, thần uy thông thiên, phần thiên diệt địa, cấp cấp như luật lệnh"!
Chữ ám kim trên Phần Thiên Phù sáng lên rồi trong nháy mắt oanh một tiếng, một luồng hỏa diễm xanh lam bốc lên quanh người Thất Bà Bà, yêu khí quanh thân ả cũng lập tức bốc cháy.
"A..."
Thất Bà Bà quay cuồng, giãy dụa trong biển lửa quanh thân. Quần áo ả bị thiêu rụi, sau đó làn da ả nứt toác, cơ thịt toàn thân rung động. Yêu khí màu đen càng chảy ra quanh thân nhiều hơn, nhưng một khi chảy ra lại càng cung cấp “nhiên liệu” cho hỏa diễm của Phần Thiên Phù.
Mọi người thấy một màn như vậy cũng có chút sửng sốt. Chỉ khoảng chừng nửa phút trước, Thất Bà Bà vẫn có bộ dạng không ai bì nổi. Vậy mà hiện tại cũng chỉ biết kêu rên. Thay đổi chóng mặt như vậy nên mọi người có chút khó có thể tiếp nhận.
Chỉ có Diệp Thiếu Dương biết rõ, đây là kết quả tất nhiên. Hắn đã khổ công tính toán như vậy, lại cố hết sức chuẩn bị vật dụng, bày trận, che giấu, tụ lực. Một kích này chính là thứ hắn muốn, cũng nhất định phải là kết quả như vậy.
"Chỉ tới đây thôi"
Đối với Thất Bà Bà đang giãy dụa trong liệt hỏa, Diệp Thiếu Dương hai tay giơ Thất Tinh Long Tuyền Kiếm lên, miệng nhẩm một lần chú ngữ, đang định ra một kiếm không chút khách khí.
Đúng lúc này có một người từ phía sau ôm lấy hắn, Diệp Thiếu Dương cả kinh, quay đầu nhìn lại mới biết là Đằng Vĩnh Thanh.
"Diệp Thiên Sư, cậu đã đáp ứng với tôi để người quay lại Lạc Già Sơn rồi mà" Diệp Thiếu Dương lập tức phẫn nộ: "Tôi đáp ứng anh lúc nào, tôi nói nếu đến lúc đó tôi có khả năng vượt trội hơn so với ả thì có thể xem xét. Nhưng với tình hình hiện tại thì anh cũng không có khả năng siêu độ ả được. Một khi thiên hỏa tắt ả sẽ lại phục hồi rồi đánh lại chúng ta, anh có tin hay không?"
"Cái này... không có khả năng." Đằng Vĩnh Thanh nói thầm.
"Nhưng vừa rồi người cũng không giết tôi, chứng tỏ người vẫn còn chút nhân tính..."
"Đó là bởi vì anh là cháu trai của ả, chúng tôi cũng không phải thân thích với ả như anh. Một khi để ả thoát ra, anh có gánh nổi hậu quả? Mau buông tôi ra!"
Như lúc bình thường Diệp Thiếu Dương dù hai tay bị trói muốn thoát ra cũng không phải việc khó, xảo hợp ở chỗ hai tay hắn lại đang cầm Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, muốn thoát ra khỏi Đằng Vĩnh Thanh chỉ có thể buông bảo kiếm.
Nhưng chú ngữ đã niệm xong, cương khí trong cơ thể đã đưa vào thân kiếm, dù là buông một tay thì cương khí cũng sẽ quay trở về nhưng muốn dùng lại thì phải tốn thêm chút thời gian tụ cương khí lại từ đầu.
(*) Ngũ Hành Kỳ Trận: Trận pháp được tạo thành bởi 5 lá cờ có màu tương ứng với Ngũ Hành: Thổ - Vàng, Kim - Trắng, Thủy - Xanh lam, Mộc - Xanh lục, Hỏa - Đỏ.