Dịch giả: Tang Diệp
Diệp Thiếu Dương chợt nghĩ ra, vội vàng mở ba lô, lấy ra một bình sứ nhỏ, đây là ba viên hồng tinh bách hoa hoàn Tiểu Tuệ đưa khi trước. Hắn lấy ra một viên, đút vào miệng Đằng Vĩnh Thanh, Tạ Vũ Tình lập tức đưa tới một chai nước lọc, cho Đằng Vĩnh Thah uống viên thuốc.
Từ vẻ ngoài nhìn thì Đằng Vĩnh Thanh không có có bất kỳ biến hóa nào, nhưng Diệp Thiếu Dương kích động phát hiện tốc độ tiêu tán của dương khí trong cơ thể hắn đang ở chậm lại, dược lực phát tán ra khắp thân thì dương khí cũng ngừng tiêu tán. Diệp Thiếu Dương lập tức vẽ một lá Định Hồn Phù, dán lên trán Đằng Vĩnh Thanh. Tránh cho thân thể hắn vì quá suy yếu mà hồn phách bị ngoại lực làm cho tiêu tán.
"Được rồi, hắn không chết được." Diệp Thiếu Dương thở phào một hơi, phân phó với mọi người: "Mau đưa anh ta đến bệnh viện truyền máu. Dù chữa trị ra sao cũng không nên gỡ phù xuống."
Tiểu Mã cùng lão Quách lập tức cẩn thận nâng Đằng Vĩnh Thanh lên, đưa ra ngoài. Mã Thừa cuối cùng cũng tìm được đất dụng võ, gấp gáp nói: "Nhanh đi theo ta. Xe của ta nhanh lắm, đang ở bên ngoài......"
Đã có Tiểu Mã cùng lão Quách đi cùng Đằng Vĩnh Thanh. Chu Tĩnh Như cùng Tạ Vũ Tình cũng không muốn đi cùng, mà lại lặng lẽ đi tới bụi hoa anh đào. Hai nàng nhìn cánh hoa rải đầy mặt đất, lòng không nói lên nổi nỗi bi thương.
Sau xuất ra chiêu kiếm, Diệp Thiếu Dương pháp lực cạn kiệt, lúc này đang vô lực ngồi dưới đất, đờ đẫn nhìn theo phương hướng Tiểu Tuệ biến mất.
"Cô ấy là vì Tiểu Tuệ…chân chính Tiểu Tuệ báo thù, cũng chỉ có thể làm vậy thôi!" Tạ Vũ Tình thì thào nói.
Diệp Thiếu Dương cũng chỉ biết ngồi im, một lát sau mới đáp lại: "Đây là điểm thứ nhất. Tiếp nữa là cô ấy cũng không muốn đi quỷ vực, muốn lưu lại ở nhân gian, cho nên..."
Nhớ lại biểu hiện mấy ngày nay của Tiểu Tuệ, Diệp Thiếu Dương chợt hiểu ra rằng cô đã sớm có quyết định là hy sinh chính mình, trước đây cô ấy ung dung nói chuyện phiếm với hắn, đó là một loại buông bỏ khiến cô được thoải mái.
Nhưng thật sự buông bỏ được sao?
Đột nhiên, Diệp Thiếu Dương phát hiện ra thứ gì đó. Hắn nhanh chóng đi tới, nhặt lên từ dưới đất một vật trắng. Đó là một con tằm toàn thân trắng nõn không tì vết, chỉ là nó… đã chết.
"Đây là...... di thể của Tiểu Tuệ?" Chu Tĩnh Như thì thào hỏi.
Diệp Thiếu Dương gật đầu, hướng về phía xác tằm, cười nhạt: "Tuy là cô đã chết, nhưng tôi cũng chúc mừng cô, cuối cùng cô cũng có thể lưu lại nhân gian."
Tạ Vũ Tình nghe hắn nói có vẻ kỳ quặc, vội vàng hỏi"Ngươi nói lời này có ý tứ gì?"
"Cô ấy sinh ra ở quỷ vực, nhưng chết ở dương gian, một thân quỷ khí của quỷ vực đã được tẩy sạch. Chỉ cần tinh phách của cô ấy tụ sinh thành hồn, có thể tiến nhập âm ty, bắt đầu lục đạo luân hồi, cũng giống như âm hồn tại dương gian vậy." Diệp Thiếu Dương nhìn băng tằm trong tay, nói.
Chu Tĩnh Như ngẩn ra, giật mình: "Em nhớ được anh đã nói, tinh phách sau khi tụ sinh thành hồn, còn phải trải qua súc sinh đạo gì đó…"
"Không trải qua nỗi khổ luân hồi, đâu thể làm người. Nhưng đối với cô ấy thì lựa chọn như vậy cũng đáng lắm!"
Chu Tĩnh Như cùng Tạ Vũ Tình đều trầm mặc không nói. Kết quả này tuy có chút thương cảm, nhưng đối với người sống mà nói cũng coi như là một loại an ủi. Dù sao đây là lựa chọn của Tiểu Tuệ, hơn nữa lựa chọn này cũng không phải là cuối cùng, mà chỉ là sự bắt đầu. Dù thời gian chờ đợi này dài đằng đẵng, dù là mọi thứ về sau tất cả mọi người đều không thấy được.
Lại là một trận gió thổi tới, vài cánh hoa bay theo gió. Diệp Thiếu Dương đứng dậy thở dài nói: "Chúng ta cũng nên đi thôi."
Ba người ở giữa vườn hoa anh đào đứng một hồi, sau đó yên lặng rời khỏi nơi này.
~~~
Sáng sớm ngày thứ hai, Đằng Vĩnh Thanh đã được xác nhận vượt qua giai đoạn nguy hiểm, nhưng vẫn còn đang hôn mê.
Chu Tĩnh Như mời tới hai hộ lý chuyên phục vụ hắn. Sau khi đám Diệp Thiếu Dương thăm hỏi hắn, đón xe đi tới mộ phần của Đàm Tiểu Tuệ, địa điểm cũng là Chu Tĩnh Như chọn giúp, là một nơi trong nghĩa trang nhân dân có phong cảnh rất tốt.
Diệp Thiếu Dương dùng khăn tay mà Tiểu Tuệ đưa, gói di thể của cô rồi hợp táng cùng Đàm Tiểu Tuệ. Cứ như vậy, Đàm Tiểu Tuệ thật cùng Đàm Tiểu Tuệ giả đều tập trung ở đây.
Trên đường xuống núi, tất cả mọi người trầm mặc, cuối cùng Tạ Vũ Tình mở miệng, hỏi lai lịch cái khăn tay lúc trước Diệp Thiếu Dương cầm. Diệp Thiếu Dương thành thật trả lời, Tạ Vũ Tình nói: "Ngươi cũng biết tục lệ của Miêu Tộc chứ? Nữ nhân tặng khăn tay cho nam nhân, ngươi rõ tâm tư cô ấy không?"
Diệp Thiếu Dương lắc đầu, lại rơi vào trầm tư.
Tạ Vũ Tình cười khổ, nói: "Huống chi cái khăn tay kia, vẫn là do chính cô ấy nhả ra mà bện thành…"
Diệp Thiếu Dương không nói gì.
~~~~
Trưa hôm đó, tất cả mọi người tập trung liên hoan. Tuy đều không có tâm trạng mà ăn uống, nhưng bất kể nói thế nào thì bận rộn lâu như vậy, cuối cùng cũng đại công cáo thành, phá Ngũ Quỷ Bàn Sơn Trận, diệt Thất Bà Bà. Nhất là đối với Diệp Thiếu Dương thì như bỏ được tảng đá trong lòng.
Mã Thừa cũng tham dự liên hoan, hơn nữa tuyên bố nhất định phải do hắn khoản đãi, mở một chai rượu ngon hơn 1 ngàn mà cũng chẳng ai có hứng thú uống.
Ăn được một nửa, Mã Thừa băn khoăn hỏi Diệp Thiếu Dương: "Được rồi Diệp tiên sinh, vườn hoa anh đào còn lại kia thì xử lý thế nào?"
"Đốt tất đi! Tất cả các cây anh đào này đã thành thụ yêu, giữ lại là tai họa." Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một chút, quay đầu bảo lão Quách: "Vẫn phải làm phiền sư huynh đi một chuyến, tránh xảy ra bất trắc. Huynh tiện xuống phía dưới giếng xem âm hòe còn ở đó hay không."
Lão Quách vừa nghe vậy, có chút khẩn trương đứng lên hỏi: "Vạn nhất gặp phải lệ quỷ thì sao?"
"Những quỷ kia đều được Thất Bà Bà mang ra ngoài, chết ở trong trận pháp rồi, chắc cũng không còn quỷ xót lại đâu, cho dù có thì huynh cũng có thể ứng phó. Huynh cẩn thận một chút thì không sao cả."
Lão Quách nhớ tới việc có thể kiếm được phí dịch vụ thêm từ Mã Thừa, vì vậy đáp ứng. Y dặn Mã Thừa chuẩn bị xong dụng cụ lặn thì liên hệ lại.
Mã Thừa nâng một chén rượu lên, kính Diệp Thiếu Dương: "Diệp thiên sư, tối hôm qua tôi thực sự được mở mang tầm mắt, nếu không phải là tận mắt thấy, thực sự không thể tin được. Nhất là viên thuốc kia, thì ra trên đời thật sự có thần dược cải tử hoàn sinh."
Diệp Thiếu Dương đáp: "Trên đời không có thần dược, nguyên lý của viên thuốc kia là dùng dược lực phong bế dương khí trong cơ thể, không cho dương khí thoát ra ngoài, làm tăng khả năng cùng thời gian khôi phục. Chính là đơn giản vậy thôi."
Mã Thừa càng nghe càng khó hiểu: "Cuối cùng dương khí là cái gì?"
Diệp Thiếu Dương làm sao có thời gian phổ cập cho hắn, chỉ nâng chén rượu, yên lặng uống.
Xế chiều hôm đó, Diệp Thiếu Dương cùng Tiểu Mã ra khỏi khách sạn, trở lại căn nhà cũ gần chỗ Tạ Vũ Tình. Hai người ngủ trọn một ngày, sau khi thức dậy, Tiểu Mã mua đồ ăn cùng bia mang về, hai người vừa ăn vừa uống.
"Sự tình cuối cùng cũng kết thúc, Cậu có tính toán gì không?" Tiểu Mã hỏi.
"Tôi muốn nghỉ ngơi vài ngày, sau đó kiếm việc gì đó làm. Còn cậu?"
"Tôi đi hẹn hò." Tiểu Mã nhe răng cười.
Mấy lời này lại làm Diệp Thiếu Dương xúc động, cơm nước xong hắn về phòng gọi điện cho Nhuế Lãnh Ngọc, hàn huyên thật lâu. Hắn kể lại tất cả từ đầu cho nàng. Nhuế Lãnh Ngọc cũng chỉ nghe, không bình luận gì thêm, cũng không an ủi hắn. Thế nhưng sau khi nói xong, Diệp Thiếu Dương cảm thấy cả người thư thái hơn nhiều.
Sau đó vài ngày, Diệp Thiếu Dương đi dạo khắp nơi một mình. Cũng không thể nói là đi du ngoạn, nhưng tâm tình rất thanh thản. Trong mấy ngày này, hắn liên hệ qua điện thoại với mấy người quen, biết được mấy chuyện. Đầu tiên là lão Quách đi xuống dưới giếng nước không tìm được cây âm hòe.
Diệp Thiếu Dương chợt nghĩ ra, vội vàng mở ba lô, lấy ra một bình sứ nhỏ, đây là ba viên hồng tinh bách hoa hoàn Tiểu Tuệ đưa khi trước. Hắn lấy ra một viên, đút vào miệng Đằng Vĩnh Thanh, Tạ Vũ Tình lập tức đưa tới một chai nước lọc, cho Đằng Vĩnh Thah uống viên thuốc.
Từ vẻ ngoài nhìn thì Đằng Vĩnh Thanh không có có bất kỳ biến hóa nào, nhưng Diệp Thiếu Dương kích động phát hiện tốc độ tiêu tán của dương khí trong cơ thể hắn đang ở chậm lại, dược lực phát tán ra khắp thân thì dương khí cũng ngừng tiêu tán. Diệp Thiếu Dương lập tức vẽ một lá Định Hồn Phù, dán lên trán Đằng Vĩnh Thanh. Tránh cho thân thể hắn vì quá suy yếu mà hồn phách bị ngoại lực làm cho tiêu tán.
"Được rồi, hắn không chết được." Diệp Thiếu Dương thở phào một hơi, phân phó với mọi người: "Mau đưa anh ta đến bệnh viện truyền máu. Dù chữa trị ra sao cũng không nên gỡ phù xuống."
Tiểu Mã cùng lão Quách lập tức cẩn thận nâng Đằng Vĩnh Thanh lên, đưa ra ngoài. Mã Thừa cuối cùng cũng tìm được đất dụng võ, gấp gáp nói: "Nhanh đi theo ta. Xe của ta nhanh lắm, đang ở bên ngoài......"
Đã có Tiểu Mã cùng lão Quách đi cùng Đằng Vĩnh Thanh. Chu Tĩnh Như cùng Tạ Vũ Tình cũng không muốn đi cùng, mà lại lặng lẽ đi tới bụi hoa anh đào. Hai nàng nhìn cánh hoa rải đầy mặt đất, lòng không nói lên nổi nỗi bi thương.
Sau xuất ra chiêu kiếm, Diệp Thiếu Dương pháp lực cạn kiệt, lúc này đang vô lực ngồi dưới đất, đờ đẫn nhìn theo phương hướng Tiểu Tuệ biến mất.
"Cô ấy là vì Tiểu Tuệ…chân chính Tiểu Tuệ báo thù, cũng chỉ có thể làm vậy thôi!" Tạ Vũ Tình thì thào nói.
Diệp Thiếu Dương cũng chỉ biết ngồi im, một lát sau mới đáp lại: "Đây là điểm thứ nhất. Tiếp nữa là cô ấy cũng không muốn đi quỷ vực, muốn lưu lại ở nhân gian, cho nên..."
Nhớ lại biểu hiện mấy ngày nay của Tiểu Tuệ, Diệp Thiếu Dương chợt hiểu ra rằng cô đã sớm có quyết định là hy sinh chính mình, trước đây cô ấy ung dung nói chuyện phiếm với hắn, đó là một loại buông bỏ khiến cô được thoải mái.
Nhưng thật sự buông bỏ được sao?
Đột nhiên, Diệp Thiếu Dương phát hiện ra thứ gì đó. Hắn nhanh chóng đi tới, nhặt lên từ dưới đất một vật trắng. Đó là một con tằm toàn thân trắng nõn không tì vết, chỉ là nó… đã chết.
"Đây là...... di thể của Tiểu Tuệ?" Chu Tĩnh Như thì thào hỏi.
Diệp Thiếu Dương gật đầu, hướng về phía xác tằm, cười nhạt: "Tuy là cô đã chết, nhưng tôi cũng chúc mừng cô, cuối cùng cô cũng có thể lưu lại nhân gian."
Tạ Vũ Tình nghe hắn nói có vẻ kỳ quặc, vội vàng hỏi"Ngươi nói lời này có ý tứ gì?"
"Cô ấy sinh ra ở quỷ vực, nhưng chết ở dương gian, một thân quỷ khí của quỷ vực đã được tẩy sạch. Chỉ cần tinh phách của cô ấy tụ sinh thành hồn, có thể tiến nhập âm ty, bắt đầu lục đạo luân hồi, cũng giống như âm hồn tại dương gian vậy." Diệp Thiếu Dương nhìn băng tằm trong tay, nói.
Chu Tĩnh Như ngẩn ra, giật mình: "Em nhớ được anh đã nói, tinh phách sau khi tụ sinh thành hồn, còn phải trải qua súc sinh đạo gì đó…"
"Không trải qua nỗi khổ luân hồi, đâu thể làm người. Nhưng đối với cô ấy thì lựa chọn như vậy cũng đáng lắm!"
Chu Tĩnh Như cùng Tạ Vũ Tình đều trầm mặc không nói. Kết quả này tuy có chút thương cảm, nhưng đối với người sống mà nói cũng coi như là một loại an ủi. Dù sao đây là lựa chọn của Tiểu Tuệ, hơn nữa lựa chọn này cũng không phải là cuối cùng, mà chỉ là sự bắt đầu. Dù thời gian chờ đợi này dài đằng đẵng, dù là mọi thứ về sau tất cả mọi người đều không thấy được.
Lại là một trận gió thổi tới, vài cánh hoa bay theo gió. Diệp Thiếu Dương đứng dậy thở dài nói: "Chúng ta cũng nên đi thôi."
Ba người ở giữa vườn hoa anh đào đứng một hồi, sau đó yên lặng rời khỏi nơi này.
~~~
Sáng sớm ngày thứ hai, Đằng Vĩnh Thanh đã được xác nhận vượt qua giai đoạn nguy hiểm, nhưng vẫn còn đang hôn mê.
Chu Tĩnh Như mời tới hai hộ lý chuyên phục vụ hắn. Sau khi đám Diệp Thiếu Dương thăm hỏi hắn, đón xe đi tới mộ phần của Đàm Tiểu Tuệ, địa điểm cũng là Chu Tĩnh Như chọn giúp, là một nơi trong nghĩa trang nhân dân có phong cảnh rất tốt.
Diệp Thiếu Dương dùng khăn tay mà Tiểu Tuệ đưa, gói di thể của cô rồi hợp táng cùng Đàm Tiểu Tuệ. Cứ như vậy, Đàm Tiểu Tuệ thật cùng Đàm Tiểu Tuệ giả đều tập trung ở đây.
Trên đường xuống núi, tất cả mọi người trầm mặc, cuối cùng Tạ Vũ Tình mở miệng, hỏi lai lịch cái khăn tay lúc trước Diệp Thiếu Dương cầm. Diệp Thiếu Dương thành thật trả lời, Tạ Vũ Tình nói: "Ngươi cũng biết tục lệ của Miêu Tộc chứ? Nữ nhân tặng khăn tay cho nam nhân, ngươi rõ tâm tư cô ấy không?"
Diệp Thiếu Dương lắc đầu, lại rơi vào trầm tư.
Tạ Vũ Tình cười khổ, nói: "Huống chi cái khăn tay kia, vẫn là do chính cô ấy nhả ra mà bện thành…"
Diệp Thiếu Dương không nói gì.
~~~~
Trưa hôm đó, tất cả mọi người tập trung liên hoan. Tuy đều không có tâm trạng mà ăn uống, nhưng bất kể nói thế nào thì bận rộn lâu như vậy, cuối cùng cũng đại công cáo thành, phá Ngũ Quỷ Bàn Sơn Trận, diệt Thất Bà Bà. Nhất là đối với Diệp Thiếu Dương thì như bỏ được tảng đá trong lòng.
Mã Thừa cũng tham dự liên hoan, hơn nữa tuyên bố nhất định phải do hắn khoản đãi, mở một chai rượu ngon hơn 1 ngàn mà cũng chẳng ai có hứng thú uống.
Ăn được một nửa, Mã Thừa băn khoăn hỏi Diệp Thiếu Dương: "Được rồi Diệp tiên sinh, vườn hoa anh đào còn lại kia thì xử lý thế nào?"
"Đốt tất đi! Tất cả các cây anh đào này đã thành thụ yêu, giữ lại là tai họa." Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một chút, quay đầu bảo lão Quách: "Vẫn phải làm phiền sư huynh đi một chuyến, tránh xảy ra bất trắc. Huynh tiện xuống phía dưới giếng xem âm hòe còn ở đó hay không."
Lão Quách vừa nghe vậy, có chút khẩn trương đứng lên hỏi: "Vạn nhất gặp phải lệ quỷ thì sao?"
"Những quỷ kia đều được Thất Bà Bà mang ra ngoài, chết ở trong trận pháp rồi, chắc cũng không còn quỷ xót lại đâu, cho dù có thì huynh cũng có thể ứng phó. Huynh cẩn thận một chút thì không sao cả."
Lão Quách nhớ tới việc có thể kiếm được phí dịch vụ thêm từ Mã Thừa, vì vậy đáp ứng. Y dặn Mã Thừa chuẩn bị xong dụng cụ lặn thì liên hệ lại.
Mã Thừa nâng một chén rượu lên, kính Diệp Thiếu Dương: "Diệp thiên sư, tối hôm qua tôi thực sự được mở mang tầm mắt, nếu không phải là tận mắt thấy, thực sự không thể tin được. Nhất là viên thuốc kia, thì ra trên đời thật sự có thần dược cải tử hoàn sinh."
Diệp Thiếu Dương đáp: "Trên đời không có thần dược, nguyên lý của viên thuốc kia là dùng dược lực phong bế dương khí trong cơ thể, không cho dương khí thoát ra ngoài, làm tăng khả năng cùng thời gian khôi phục. Chính là đơn giản vậy thôi."
Mã Thừa càng nghe càng khó hiểu: "Cuối cùng dương khí là cái gì?"
Diệp Thiếu Dương làm sao có thời gian phổ cập cho hắn, chỉ nâng chén rượu, yên lặng uống.
Xế chiều hôm đó, Diệp Thiếu Dương cùng Tiểu Mã ra khỏi khách sạn, trở lại căn nhà cũ gần chỗ Tạ Vũ Tình. Hai người ngủ trọn một ngày, sau khi thức dậy, Tiểu Mã mua đồ ăn cùng bia mang về, hai người vừa ăn vừa uống.
"Sự tình cuối cùng cũng kết thúc, Cậu có tính toán gì không?" Tiểu Mã hỏi.
"Tôi muốn nghỉ ngơi vài ngày, sau đó kiếm việc gì đó làm. Còn cậu?"
"Tôi đi hẹn hò." Tiểu Mã nhe răng cười.
Mấy lời này lại làm Diệp Thiếu Dương xúc động, cơm nước xong hắn về phòng gọi điện cho Nhuế Lãnh Ngọc, hàn huyên thật lâu. Hắn kể lại tất cả từ đầu cho nàng. Nhuế Lãnh Ngọc cũng chỉ nghe, không bình luận gì thêm, cũng không an ủi hắn. Thế nhưng sau khi nói xong, Diệp Thiếu Dương cảm thấy cả người thư thái hơn nhiều.
Sau đó vài ngày, Diệp Thiếu Dương đi dạo khắp nơi một mình. Cũng không thể nói là đi du ngoạn, nhưng tâm tình rất thanh thản. Trong mấy ngày này, hắn liên hệ qua điện thoại với mấy người quen, biết được mấy chuyện. Đầu tiên là lão Quách đi xuống dưới giếng nước không tìm được cây âm hòe.