*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dịch giả: Bất Lưu Danh
Dưới ánh trăng, có thể nhìn thấy một đàn chuột đang tập trung ở dưới sườn núi. Một số trong đó đang không ngừng nghỉ dùng hai chi trước đào hang. Chúng đã đào ra được một hang động rộng vừa một người quỳ, kéo dài xuống phía dưới.
Còn một đám chuột khác thì liên tục chạy qua chạy lại dưới đống đất. Trong miệng chúng ngậm một loại trái cây màu đỏ, vận chuyển từ nơi xa về sau đó thả vào trong hang động. Một lần chuyển được mấy quả, một lúc sau cũng đã chất thành đống nhỏ.
Tạ Vũ Tình nhìn thấy cứ tấm tắc khen kỳ diệu, nàng ghé miệng vào tai Diệp Thiếu Dương rồi hỏi: “Bọn chúng đang làm gì vậy?”
“Giết cương thi để uống thi du!”. Diệp Thiếu Dương nhìn chằm chằm vào đống trái cây ngày một nhiều rồi nói tiếp: “Nếu tôi đoán không lầm, đây chính là trái cây Hồng Tương Thử Vĩ Thảo (1). Có thể xem như là một loại pháp dược, nó sinh trưởng trong hang chuột, loại trái cây này có thể thiêu đốt thi khí trên người cương thi. Bọn chúng muốn dùng thứ này để đối phó với cương thi bên trong cổ mộ.”
(1) Hồng Tương Thử Vĩ Thảo: Cỏ đuôi chuột, cỏ đuôi chồn-thuộc họ Tếch-Verbenaceae. Hoa màu tím, hoa tự đuôi sóc, hoa màu tím và nằm ở phần dưới của hoa tự. Là loại cây thân thảo, có tác dụng thanh nhiệt, giải độc, tiêu viêm, chống phù nề.
Tạ Vũ Tình nghe xong liền sợ ngây người, nàng hỏi: “Yêu tinh và cương thi không phải là cùng một phe sao, tại sao bọn chúng lại chém giết lẫn nhau?”
“Ai nói với cô bọn chúng cùng một phe!”. Diệp Thiếu Dương trợn mắt nhìn nàng rồi nói tiếp: “Yêu là yêu, cương thi là cương thi. Con chuột tinh này muốn giết chết cương thi rồi uống thi du để tu luyện. Cho nên nó ra lệnh cho con cháu chuẩn bị mọi thứ, đợi lát nữa sẽ có một hồi đại chiến đấy, cứ chờ xem. ”
Diệp Thiếu Dương vừa dứt lời, một con chuột rất to bò ra từ trong rừng cây. Nó giống y như lời của Lưu kế toán đã nói, cái đầu rất to, thân thể mập mạp, toàn thân mọc lưa thưa vài sợi lông xanh. Hai chiếc răng nanh dài như dao găm thò ra bên khóe miệng. Cặp mắt đỏ như máu bắt đầu cảnh giác dò xét bốn phía.
Hai người Diệp Thiếu Dương vội vàng giấu mình vào trong bụi cỏ. Tạ Vũ Tình có chút run rẩy thầm nói: “Thực sự có con chuột to như vậy à, cỡ này thì cắn chết một con mèo cũng không có gì khó nhỉ?”
“Đâu chỉ có mèo, con chuột này trên người có lông xanh, chứng tỏ tu vi của nó đã đạt tới đẳng cấp yêu thú rồi. Pháp sư bình thường mà gặp phải nó cũng chưa chắc đã đối phó nổi đâu.”
Tạ Vũ Tình nhìn hắn rồi nói: “Ngươi có chắc chắn đánh thắng nó không?”
“Lời thừa. Nhưng mà đặc điểm của chuột chính là tốc độ rất nhanh. Hơn nữa, còn có đám lít nhít này yểm trợ, có chút khó khăn đây!”. Diệp Thiếu Dương nghĩ một lát rồi lại nói: “Chúng ta vừa đến kịp lúc, chúng nó sắp hành động rồi. Hôm nay tôi dẫn cô tới xem một vở kịch hay, xem xong chúng ta mới động thủ.”
Tạ Vũ Tình đáp lời: “Ngươi đợi tới lúc bọn chúng lưỡng bại câu thương ư?”
“Coi như là thế đi, nếu như chuột tinh thắng thì chúng ta sẽ đợi bọn nó uống xong thi du. Khi chúng nó tu luyện, ta sẽ động thủ, lúc ấy chúng nó có chạy đằng trời. Còn nếu như cương thi thắng thì càng đơn giản hơn, giết cương thi là dễ dàng nhất.”
Chuyện đã đến nước này, Tạ Vũ Tình tất nhiên đều nghe theo sự sắp đặt của hắn, sau đó hai người liền ngồi xuống đất. Diệp Thiếu Dương lấy ra một miếng Long Đản Hương rồi đặt xuống mặt đất để cho muỗi không dám tới gần.
Phía bên kia cổ mộ, đàn chuột đã hoàn tất xong công việc đào hang và vận chuyển trái cây màu đỏ. Dưới sự điều khiển của chuột tinh lông xanh, đàn chuột xếp hàng chỉnh tề dựa theo hình thể từ bé đến lớn. Sau đó hai chân sau của chúng chống đất, hai chân trước giơ lên trời, ngẩng đầu nhìn mặt trăng treo trên cao.
“Bọn chúng làm gì vậy?” Tạ Vụ Tình giật mình hỏi.
“Linh thử bái nguyệt, chúng hấp thu ánh trăng và tiến hành tu luyện như ngày thường. Cũng chính là khôi phục thể lực, giống như thổ nạp của Đạo gia chúng tôi hay đả tọa (ngồi thiền) của nhà Phật vậy.”
Tạ Vũ Tình lập tức nói: “Chuyện này thì ta biết rõ! Lúc bé, mẹ ta đi làm ở nông trường gỗ, kho hàng nằm ở vùng ngoại ô. Trong kho hàng chất đống những thanh tà vẹt dùng cho đường sắt. Ta thường ngủ lại ở chỗ làm của bà ấy, khi ánh trăng sáng đẹp, có thể nhìn thấy ở bên ngoài, trên những đống gỗ đều là chồn. Bọn chúng cũng giống như những con chuột ở đây, người lớn đều nói đây là Linh Thử Bái Nguyệt.”
Diệp Thiếu Dương gật đầu: “Chồn cũng là một loại chuột, linh thử bái nguyệt là phương thức tu luyện mà mọi loài chuột đều có.”
Một lát sau, con chuột tinh lông xanh phát ra một tiếng chít giống như hạ lệnh. Đàn chuột lập tức tản ra xung quanh, có hai con chuột vượt qua đống Hồng Tương Thử Vĩ Thảo rồi chui vào trong hang. Chưa tới vài phút, từ phía dưới truyền đến một tiếng gầm rống trầm thấp.
Tạ Vũ Tình lập tức trở nên căng thẳng, nàng vô thức nắm chặt lấy cánh tay của Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương cúi đầu nhìn nàng, ý muốn bảo nàng bỏ tay ra. Nhưng hắn lại cảm thấy như vậy thật là không có phong độ, nên chỉ đành để nàng nắm lấy tay mình. Trong lòng hắn thầm nghĩ, mấy con chuột kia chắc chắn đã chui vào hang cắn cương thi rồi. Bọn chúng dùng phương pháp thô bạo mà đơn giản nhất để đánh thức cương thi.
Sau khi tiếng gầm rống vang lên thì không có động tĩnh gì nữa. Con chuột tinh lông xanh kêu lên một tiếng chít chít với đám chuột có thể hình tương đối lớn ở bên cạnh. Mấy con chuột đó không hề do dự, lập tức chui vào trong hang động. Qua một lát, tiếng gầm rống lại một lần nữa vang lên, tiếng kêu vang lên không ngừng rồi lan ra phía ngoài hang động.
Bên ngoài hang động, tất cả đám chuột đều đồng thanh kêu lên. Cuối cùng chưa tới nửa phút đồng hồ, có một từ trong hang động bò ra ngoài, trên đầu đội một cái nón giáp sắt loang lổ vết gỉ sét.
“Không ngờ là một võ tướng.”. Diệp Thiếu Dương cười nói.
“Có thể nào đó là một danh tướng nào đó hay không?”. Tạ Vũ Tình hít vào một hơi.
“Không thể nào, nơi này là vùng đất phong thủy nhưng cũng không đến mức mai táng cả vương hầu tướng quân. Hơn nữa tướng quân bình thường sau khi chết đều mặc kim giáp, ngân giáp rồi hạ táng. Chiếc mũ giáp này đã gỉ sét rồi, chắc chắn không phải là kim loại quý hiếm gì cả, tên này lúc còn sống có lẽ cũng không phải dạng danh tướng hiển hách!”.”
Tạ Vũ Tình vô cùng kinh ngạc, nhìn hắn rồi nói: “Thì ra ngoài bắt quỷ ngươi còn biết được nhiều điều như vậy!”
Cương thi từ trong hầm mộ bò ra ngoài, khôi giáp trên người đã bị nát thành nhiều mảnh. Chỗ nào không có khôi giáp thì đều mọc đầy lông xanh. Tạ Vũ Tình ngẩng đầu hìn lên mặt nó, vừa mới nhìn, nàng lập tức hít vào một ngụm khí lạnh: Trên mặt cương thi có vài con chuột đang bám chặt vào, chúng dùng lực cắn xé khuôn mặt cương thi. Máu đen không ngừng rơi xuống mặt đất.
“Trời ạ...”. Cảnh tượng máu tanh quỷ dị trước mặt khiến cho Tạ Vũ Tình không nỡ nhìn thẳng.
Sau khi cương thi ra khỏi hang động, nó lập tức đứng dậy rồi đưa tay ra túm chặt hai con chuột, sau đó dùng sức kéo mạnh ra. Hai con chuột kia cũng thật hung hãn, chúng cắn chặt da thịt cương thi không thả ra, cuối cùng cũng xé được một miếng thịt lớn trên khuôn mặt cương thi.
Cương thi rống lên một tiếng rồi ném luôn hai con chuột vào trong mồm, khép mồm lại nhai nát chúng, máu tươi chảy ra ròng ròng.
Vừa rồi là chuột cắn cương thi, còn bây giờ lại là cương thi xơi chuột. Tạ Vũ Tình nhìn mà muốn nôn mửa. Con cương thi kia vừa nhai nhồm nhoàm vừa giơ tay túm lấy hai con chuột khác ném vào trong mồm, cả khuôn mặt nó đã bị bốn con chuột cắn cho không ra hình dáng gì nữa. Tròng mắt bị hỏng mất một bên, cái mũi đã bị cắn rớt xuống từ lúc nào, môi cũng bị xé rách để lộ ra hai hàm răng dính đầy máu tươi. Nhìn vào thực sự có chút ghê tởm.
Tạ Vũ Tình hít sâu một hơi rồi nói: “Lần sau ra ngoài với ngươi, ta nhất định sẽ mang theo thuốc say xe.”
Cương thi mồm thì nhai chuột, chân thì bước về phía trước. Một chân nó giẫm lên phía trên đống trái cây màu đỏ, lập tức vang lên tiếng xèo xèo. Chỗ không có khôi giáp bảo vệ, một miếng thịt lớn lập tức bị nướng cháy sém rồi rớt xuống.
“Chít chít!”
Chuột tinh lông xanh kêu lên một tiếng, đàn chuột lập tức nhào lên, chúng không trực tiếp công kích cương thi mà chạy tới bên cạnh đống trái cây màu đỏ, sau đó ngậm mấy quả màu đỏ rồi phun vào mặt cương thi và những chỗ không có khôi giáp. Trái cây màu đó đánh vào trên người cương thi liền vỡ ra, khói đen lập túc toát ra, da thịt cương thi liền bị nứt toác.
Rất nhiều trái cây màu đỏ giống như những giọt mưa nện lên người cương thi. Da thịt cương thi bị thiêu đốt đến mức không chịu nổi nữa, từng miếng thịt bắt đầu rớt xuống mặt đất.
Dịch giả: Bất Lưu Danh
Dưới ánh trăng, có thể nhìn thấy một đàn chuột đang tập trung ở dưới sườn núi. Một số trong đó đang không ngừng nghỉ dùng hai chi trước đào hang. Chúng đã đào ra được một hang động rộng vừa một người quỳ, kéo dài xuống phía dưới.
Còn một đám chuột khác thì liên tục chạy qua chạy lại dưới đống đất. Trong miệng chúng ngậm một loại trái cây màu đỏ, vận chuyển từ nơi xa về sau đó thả vào trong hang động. Một lần chuyển được mấy quả, một lúc sau cũng đã chất thành đống nhỏ.
Tạ Vũ Tình nhìn thấy cứ tấm tắc khen kỳ diệu, nàng ghé miệng vào tai Diệp Thiếu Dương rồi hỏi: “Bọn chúng đang làm gì vậy?”
“Giết cương thi để uống thi du!”. Diệp Thiếu Dương nhìn chằm chằm vào đống trái cây ngày một nhiều rồi nói tiếp: “Nếu tôi đoán không lầm, đây chính là trái cây Hồng Tương Thử Vĩ Thảo (1). Có thể xem như là một loại pháp dược, nó sinh trưởng trong hang chuột, loại trái cây này có thể thiêu đốt thi khí trên người cương thi. Bọn chúng muốn dùng thứ này để đối phó với cương thi bên trong cổ mộ.”
(1) Hồng Tương Thử Vĩ Thảo: Cỏ đuôi chuột, cỏ đuôi chồn-thuộc họ Tếch-Verbenaceae. Hoa màu tím, hoa tự đuôi sóc, hoa màu tím và nằm ở phần dưới của hoa tự. Là loại cây thân thảo, có tác dụng thanh nhiệt, giải độc, tiêu viêm, chống phù nề.
Tạ Vũ Tình nghe xong liền sợ ngây người, nàng hỏi: “Yêu tinh và cương thi không phải là cùng một phe sao, tại sao bọn chúng lại chém giết lẫn nhau?”
“Ai nói với cô bọn chúng cùng một phe!”. Diệp Thiếu Dương trợn mắt nhìn nàng rồi nói tiếp: “Yêu là yêu, cương thi là cương thi. Con chuột tinh này muốn giết chết cương thi rồi uống thi du để tu luyện. Cho nên nó ra lệnh cho con cháu chuẩn bị mọi thứ, đợi lát nữa sẽ có một hồi đại chiến đấy, cứ chờ xem. ”
Diệp Thiếu Dương vừa dứt lời, một con chuột rất to bò ra từ trong rừng cây. Nó giống y như lời của Lưu kế toán đã nói, cái đầu rất to, thân thể mập mạp, toàn thân mọc lưa thưa vài sợi lông xanh. Hai chiếc răng nanh dài như dao găm thò ra bên khóe miệng. Cặp mắt đỏ như máu bắt đầu cảnh giác dò xét bốn phía.
Hai người Diệp Thiếu Dương vội vàng giấu mình vào trong bụi cỏ. Tạ Vũ Tình có chút run rẩy thầm nói: “Thực sự có con chuột to như vậy à, cỡ này thì cắn chết một con mèo cũng không có gì khó nhỉ?”
“Đâu chỉ có mèo, con chuột này trên người có lông xanh, chứng tỏ tu vi của nó đã đạt tới đẳng cấp yêu thú rồi. Pháp sư bình thường mà gặp phải nó cũng chưa chắc đã đối phó nổi đâu.”
Tạ Vũ Tình nhìn hắn rồi nói: “Ngươi có chắc chắn đánh thắng nó không?”
“Lời thừa. Nhưng mà đặc điểm của chuột chính là tốc độ rất nhanh. Hơn nữa, còn có đám lít nhít này yểm trợ, có chút khó khăn đây!”. Diệp Thiếu Dương nghĩ một lát rồi lại nói: “Chúng ta vừa đến kịp lúc, chúng nó sắp hành động rồi. Hôm nay tôi dẫn cô tới xem một vở kịch hay, xem xong chúng ta mới động thủ.”
Tạ Vũ Tình đáp lời: “Ngươi đợi tới lúc bọn chúng lưỡng bại câu thương ư?”
“Coi như là thế đi, nếu như chuột tinh thắng thì chúng ta sẽ đợi bọn nó uống xong thi du. Khi chúng nó tu luyện, ta sẽ động thủ, lúc ấy chúng nó có chạy đằng trời. Còn nếu như cương thi thắng thì càng đơn giản hơn, giết cương thi là dễ dàng nhất.”
Chuyện đã đến nước này, Tạ Vũ Tình tất nhiên đều nghe theo sự sắp đặt của hắn, sau đó hai người liền ngồi xuống đất. Diệp Thiếu Dương lấy ra một miếng Long Đản Hương rồi đặt xuống mặt đất để cho muỗi không dám tới gần.
Phía bên kia cổ mộ, đàn chuột đã hoàn tất xong công việc đào hang và vận chuyển trái cây màu đỏ. Dưới sự điều khiển của chuột tinh lông xanh, đàn chuột xếp hàng chỉnh tề dựa theo hình thể từ bé đến lớn. Sau đó hai chân sau của chúng chống đất, hai chân trước giơ lên trời, ngẩng đầu nhìn mặt trăng treo trên cao.
“Bọn chúng làm gì vậy?” Tạ Vụ Tình giật mình hỏi.
“Linh thử bái nguyệt, chúng hấp thu ánh trăng và tiến hành tu luyện như ngày thường. Cũng chính là khôi phục thể lực, giống như thổ nạp của Đạo gia chúng tôi hay đả tọa (ngồi thiền) của nhà Phật vậy.”
Tạ Vũ Tình lập tức nói: “Chuyện này thì ta biết rõ! Lúc bé, mẹ ta đi làm ở nông trường gỗ, kho hàng nằm ở vùng ngoại ô. Trong kho hàng chất đống những thanh tà vẹt dùng cho đường sắt. Ta thường ngủ lại ở chỗ làm của bà ấy, khi ánh trăng sáng đẹp, có thể nhìn thấy ở bên ngoài, trên những đống gỗ đều là chồn. Bọn chúng cũng giống như những con chuột ở đây, người lớn đều nói đây là Linh Thử Bái Nguyệt.”
Diệp Thiếu Dương gật đầu: “Chồn cũng là một loại chuột, linh thử bái nguyệt là phương thức tu luyện mà mọi loài chuột đều có.”
Một lát sau, con chuột tinh lông xanh phát ra một tiếng chít giống như hạ lệnh. Đàn chuột lập tức tản ra xung quanh, có hai con chuột vượt qua đống Hồng Tương Thử Vĩ Thảo rồi chui vào trong hang. Chưa tới vài phút, từ phía dưới truyền đến một tiếng gầm rống trầm thấp.
Tạ Vũ Tình lập tức trở nên căng thẳng, nàng vô thức nắm chặt lấy cánh tay của Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương cúi đầu nhìn nàng, ý muốn bảo nàng bỏ tay ra. Nhưng hắn lại cảm thấy như vậy thật là không có phong độ, nên chỉ đành để nàng nắm lấy tay mình. Trong lòng hắn thầm nghĩ, mấy con chuột kia chắc chắn đã chui vào hang cắn cương thi rồi. Bọn chúng dùng phương pháp thô bạo mà đơn giản nhất để đánh thức cương thi.
Sau khi tiếng gầm rống vang lên thì không có động tĩnh gì nữa. Con chuột tinh lông xanh kêu lên một tiếng chít chít với đám chuột có thể hình tương đối lớn ở bên cạnh. Mấy con chuột đó không hề do dự, lập tức chui vào trong hang động. Qua một lát, tiếng gầm rống lại một lần nữa vang lên, tiếng kêu vang lên không ngừng rồi lan ra phía ngoài hang động.
Bên ngoài hang động, tất cả đám chuột đều đồng thanh kêu lên. Cuối cùng chưa tới nửa phút đồng hồ, có một từ trong hang động bò ra ngoài, trên đầu đội một cái nón giáp sắt loang lổ vết gỉ sét.
“Không ngờ là một võ tướng.”. Diệp Thiếu Dương cười nói.
“Có thể nào đó là một danh tướng nào đó hay không?”. Tạ Vũ Tình hít vào một hơi.
“Không thể nào, nơi này là vùng đất phong thủy nhưng cũng không đến mức mai táng cả vương hầu tướng quân. Hơn nữa tướng quân bình thường sau khi chết đều mặc kim giáp, ngân giáp rồi hạ táng. Chiếc mũ giáp này đã gỉ sét rồi, chắc chắn không phải là kim loại quý hiếm gì cả, tên này lúc còn sống có lẽ cũng không phải dạng danh tướng hiển hách!”.”
Tạ Vũ Tình vô cùng kinh ngạc, nhìn hắn rồi nói: “Thì ra ngoài bắt quỷ ngươi còn biết được nhiều điều như vậy!”
Cương thi từ trong hầm mộ bò ra ngoài, khôi giáp trên người đã bị nát thành nhiều mảnh. Chỗ nào không có khôi giáp thì đều mọc đầy lông xanh. Tạ Vũ Tình ngẩng đầu hìn lên mặt nó, vừa mới nhìn, nàng lập tức hít vào một ngụm khí lạnh: Trên mặt cương thi có vài con chuột đang bám chặt vào, chúng dùng lực cắn xé khuôn mặt cương thi. Máu đen không ngừng rơi xuống mặt đất.
“Trời ạ...”. Cảnh tượng máu tanh quỷ dị trước mặt khiến cho Tạ Vũ Tình không nỡ nhìn thẳng.
Sau khi cương thi ra khỏi hang động, nó lập tức đứng dậy rồi đưa tay ra túm chặt hai con chuột, sau đó dùng sức kéo mạnh ra. Hai con chuột kia cũng thật hung hãn, chúng cắn chặt da thịt cương thi không thả ra, cuối cùng cũng xé được một miếng thịt lớn trên khuôn mặt cương thi.
Cương thi rống lên một tiếng rồi ném luôn hai con chuột vào trong mồm, khép mồm lại nhai nát chúng, máu tươi chảy ra ròng ròng.
Vừa rồi là chuột cắn cương thi, còn bây giờ lại là cương thi xơi chuột. Tạ Vũ Tình nhìn mà muốn nôn mửa. Con cương thi kia vừa nhai nhồm nhoàm vừa giơ tay túm lấy hai con chuột khác ném vào trong mồm, cả khuôn mặt nó đã bị bốn con chuột cắn cho không ra hình dáng gì nữa. Tròng mắt bị hỏng mất một bên, cái mũi đã bị cắn rớt xuống từ lúc nào, môi cũng bị xé rách để lộ ra hai hàm răng dính đầy máu tươi. Nhìn vào thực sự có chút ghê tởm.
Tạ Vũ Tình hít sâu một hơi rồi nói: “Lần sau ra ngoài với ngươi, ta nhất định sẽ mang theo thuốc say xe.”
Cương thi mồm thì nhai chuột, chân thì bước về phía trước. Một chân nó giẫm lên phía trên đống trái cây màu đỏ, lập tức vang lên tiếng xèo xèo. Chỗ không có khôi giáp bảo vệ, một miếng thịt lớn lập tức bị nướng cháy sém rồi rớt xuống.
“Chít chít!”
Chuột tinh lông xanh kêu lên một tiếng, đàn chuột lập tức nhào lên, chúng không trực tiếp công kích cương thi mà chạy tới bên cạnh đống trái cây màu đỏ, sau đó ngậm mấy quả màu đỏ rồi phun vào mặt cương thi và những chỗ không có khôi giáp. Trái cây màu đó đánh vào trên người cương thi liền vỡ ra, khói đen lập túc toát ra, da thịt cương thi liền bị nứt toác.
Rất nhiều trái cây màu đỏ giống như những giọt mưa nện lên người cương thi. Da thịt cương thi bị thiêu đốt đến mức không chịu nổi nữa, từng miếng thịt bắt đầu rớt xuống mặt đất.