*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dịch giả: Rjnpenho
Tạ Vũ Tình chậm rãi gật đầu, lấy điện thoại di động ra gọi một thủ hạ thuật lại câu chuyện một lần, bảo hắn nhanh chóng đi làm.
Sau khi lên xe, Tạ Vũ Tình vừa lái xe vừa cảm khái nói rằng: "Thật không ngờ ban đầu vốn chỉ là một con cương thi, sau lại dính dáng đến nhiều thứ phức tạp như vậy, vừa Lưu lão thái, vừa chuột tinh, sau đó là cổ mộ... Cũng may hết thảy đều đã làm xong, nhờ có ngươi đó, tên vô lại."
"Mọi việc xong hết rồi, sao còn bảo tôi là tên vô lại?". Diệp Thiếu Dương liếc nhìn nàng một cái: "Mời ăn bánh bao thịt heo đi chứ?"
"Ta còn phải trở về viết báo cáo... Tuy rằng cấp trên biết là chuyện linh dị nhưng vẫn phải viết báo cáo, còn nữa, cửa hàng bánh bao buổi tối không mở cửa, ha ha."
"Biết rồi!". Diệp Thiếu Dương mệt mỏi tựa đầu vào trên ghế, hơn nửa ngày không ngừng làm phép, còn chạy đua với chuột tinh, mình cũng không phải là người sắt, làm phép mãi mà không biết mệt, bây giờ làm xong mới cảm giác cả người uể oải, đầu cũng không ngẩng lên được.
Vừa nhắm mắt dưỡng thần, Diệp Thiếu Dương vừa nghĩ đến những chuyện quỷ dị mà Tứ Bảo pháp sư đã kể, người sống hóa sát... Chuyện này không phải là chuyện đùa, tương lai có thời gian mình sẽ đi Ngũ Đài Sơn một chuyến, xem cái người đã biến thành Huyết Lân Sát kia rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì...
Tạ Vũ Tình lái xe đưa hắn trở về nhà, Diệp Thiếu Dương vừa đuối vừa mệt, bò lên trên lầu, trong lòng suy nghĩ phải tắm rửa ngủ một giấc cho thật đã mới được. Vừa cầm chìa khóa mở cửa xong, đột nhiên hắn ngửi thấy một mùi quỷ khí nhè nhẹ từ trong khe cửa nhà mình bay ra, trong lòng sợ hãi cả kinh, không thể nào, nhà mình cư nhiên có quỷ?
Đẩy cửa phòng, trong phòng khách đèn sáng, Tiểu Mã mặc một cái quần cộc ngồi trên ghế sa lon uống bia xem ti vi, nhìn thấy hắn vào nhà, mừng rỡ chào hỏi: "Mấy ngày nay thế nào rồi?"
"Cũng vậy!”. Diệp Thiếu Dương trả lời một câu có lệ, ngửi ngửi, đích xác có một tia quỷ khí quanh quẩn ở trong phòng, bất quá tìm một vòng cũng không thấy căn nguyên của quỷ khí, cũng không phải trên người Tiểu Mã phát ra, suy nghĩ một chút, hắn mới hỏi Tiểu Mã: "Tối hôm nay có người đến đây có đúng không?"
"Ách... Cũng thường xuyên tới."
"Thường xuyên?". Diệp Thiếu Dương sửng sốt một chút mới phản ứng được cậu ta đang nói tới Vương Bình, trong lòng cả kinh, hỏi tiếp: "Chỉ một mình cô ấy đến?"
"A, không phải, còn có cô gái tên là Tiểu Tạ gì đó và một người hầu rất trâu bò đến, nói muốn tìm cậu, đợi một hồi không thấy cậu về, hai người đó bảo có việc phải đi rồi!".
Diệp Thiếu Dương vỗ ót một cái, sao hắn lại quên việc này nhỉ! Cô gái mang khẩu trang bảo bị lệ quỷ quấn lấy, sau đó mình còn đưa cho cô ấy một chuỗi bùa hộ mệnh để cô ấy đeo tạm, chờ mình rảnh rỗi rồi liên hệ với cô ấy... Cho nên, tia quỷ khí này nhất định là trên người cô ấy, không có liên quan tới Vương Bình.
Diệp Thiếu Dương nhớ lúc đó hắn lo lắng bị nàng điện thoại quấy rầy cho nên khi đưa số điện thoại cho nàng, hắn không lưu dãy số của nàng trong điện thoại. Hắn lập tức mở điện thoại di động lên tìm lại một lần số điện thoại của Tiểu Tạ nhưng không tìm được, không khỏi hoài nghi có phải là mình căn bản không để tâm hay không, vội chất vấn Tiểu Mã: "Cô ấy tới sao cậu không gọi điện thoại báo cho tôi biết?"
Tiểu Mã đắc ý cười cười: "Cái này gọi là lạt mềm buộc chặt, cô ấy phẩy tay một cái bỏ ra ba mươi vạn thì nhất định là một đại gia, cho nên chúng ta phải kênh kiệu, cô ấy càng tìm không được thì càng muốn gặp cậu!”.
"Nhảm nhí, cô ấy bảo ngày mai cô ấy tới?"
"Có nói như vậy, cậu có muốn lùi lại vài ngày nữa không, đến lúc đó cô ấy khẳng định sẽ đưa thêm tiền.". Tiểu Mã lộ vẻ gian thương tươi cười.
Diệp Thiếu Dương trừng cậu một cái, nói: "Bùa hộ mệnh của tôi chỉ có thể dùng được trong nửa tháng, vài ngày sau, người ta chết hết, lúc đó tới tìm tôi đưa tiền âm phủ à?"
Diệp Thiếu Dương lắc đầu, tìm một bộ quần áo sạch chui vào buồng vệ sinh tắm, dùng nửa bình sữa tắm tắm rửa mới rửa trôi hết mùi máu tươi trên người, sau đó từ phòng vệ sinh đi ra. Tiểu Mã vẫn đang xem ti vi, Diệp Thiếu Dương đứng nhìn một hồi thì thấy đài Giang Nam đang chiếu một tiết mục ca hát, Tiểu Mã chỉ vào một cô gái vừa đánh đàn dương cầm vừa hát trên tivi, mê say nói: "Nhìn kìa, đa tài đa nghệ, hát hay như thế, năm nay quán quân nhất định là cô này!"
Diệp Thiếu Dương hoàn toàn mù tịt về âm nhạc, nghe xong một hồi cũng không có gì đặc biệt, vì vậy liền cất bước vào phòng ngủ. Vừa lúc ánh mắt hắn thoáng lướt qua màn hình tivi thì màn ảnh chiếu cận cảnh khuôn mặt cô gái, Diệp Thiếu Dương đột nhiên phát hiện ra em gái này có gì đó quen quen, vừa định nhìn tỉ mỉ một chút thì màn ảnh đã dời ra xa, vì vậy lười chờ đợi, đi thẳng vào phòng ngủ.
Sau khi lên giường, Diệp Thiếu Dương theo thói quen liếc nhìn điện thoại di động xem Nhuế Lãnh Ngọc có gửi tin nhắn tới hay không, kết quả là có thật. Hắn vừa trở về không được bao lâu, Nhuế Lãnh Ngọc đã gửi tin nhắn tới, Diệp Thiếu Dương tuy rằng mở mắt không nổi nhưng luyến tiếc nàng nhiều như vậy, cho nên trùm chăn kiên trì gửi tin lại trò chuyện với nàng.
Cứ như thế cho tới hơn mười hai giờ, đợi Nhuế Lãnh Ngọc không còn hồi âm, Diệp Thiếu Dương suy đoán nàng chắc chắn là đã ngủ, lúc này mới chịu đi ngủ.
Ngủ một giấc đến hơn mười giờ, Diệp Thiếu Dương mới tỉnh dậy, đi tới phòng khách, Tiểu Mã nằm trên ghế sa lon nghịch điện thoại di động, chỉ chỉ bánh tiêu và sữa đậu nành trên bàn, nói rằng: "Cho cậu đó!"
Diệp Thiếu Dương đánh răng rửa mặt xong ra bàn ngồi ăn, vừa ăn sáng, hắn vừa hỏi thăm Tiểu Mã tình hình của Đằng Vĩnh Thanh.
"Không sao rồi, bác sĩ nói là hai ngày nữa sẽ xuất viện, nếu như cậu không có việc gì thì có thể đến bệnh viện thăm hắn, tôi đi cùng cậu." Tiểu Mã nói.
"Được, ăn xong chúng ta đi."
Kết quả điểm tâm còn chưa ăn xong, một vị khách không mời mà đến từ đâu chạy tới, làm rối loạn kế hoạch của bọn họ:
"Tiểu Tạ" nữ sinh mặc một bộ đồ màu đen khiêm tốn vải, mang khẩu trang như cũ, lần này nàng chỉ tới một mình, vừa nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, trong ánh mắt rõ ràng hiện lên vẻ vui mừng, có chút khổ sở nói rằng: "Diệp tiên sinh, cuối cùng cũng nhìn thấy anh."
Diệp Thiếu Dương mời nàng ngồi xuống, quan sát trên dưới, thấy cô thần tình tiều tụy, có một tia quỷ khí từ cổ của cô phát ra, nhất thời giật mình không thôi. Không đợi hắn mở miệng, Tiểu Tạ đã nói trước: "Diệp tiên sinh, mười lăm vạn anh đã nhận được chưa?"
Mười lăm vạn? Diệp Thiếu Dương sửng sốt, chợt nhớ ra lúc đó cô hứa hẹn gửi mười lăm vạn trước cho mình, nói xong chuyện này ngày mai mình phải đi Tứ Xuyên. Lúc đó mình chỉ một lòng nghĩ đến việc giết Huyết Cổ Thi Vương, đâu còn nhớ rõ việc này, trở về mấy ngày nay cũng không đến ngân hàng rút tiền, cho nên vừa nghe nói đến mười lăm vạn, trong lòng hắn đã nở hoa mùa xuân, giơ ngón tay ra đếm đếm:
Mười chín vạn rưỡi, thêm mười lăm vạn nữa... Ừm, bao nhiêu nhỉ?
"Diệp tiên sinh, anh đang… làm gì thế?"
"Tôi... khụ khụ, tôi đang bấm ngón tay xem tình hình hiện tại của cô như thế nào!". Diệp Thiếu Dương lúng túng ho khan hai tiếng, vội vàng đổi chủ đề câu chuyện: "Gần đây cô thế nào rồi, con lệ quỷ kia còn quấn thân cô không?"
Tiểu Tạ gật đầu: "Diệp tiên sinh, bùa hộ mệnh anh cho tôi rất hữu dụng, vài ngày nay lệ quỷ kia quả thực không có tới quấy rầy tôi. Tôi sống yên ổn qua vài ngày, thế nhưng đại khái một tuần trước nó có tới trong mộng tôi, nói...*đổi giọng hung ác*, đừng có tưởng rằng tìm được pháp sư thì có thể thoát khỏi ta nhé, ta sẽ nhanh chóng phá giải bùa hộ mệnh của ngươi, đến lúc đó sẽ tới lấy mạng của ngươi..."
Dịch giả: Rjnpenho
Tạ Vũ Tình chậm rãi gật đầu, lấy điện thoại di động ra gọi một thủ hạ thuật lại câu chuyện một lần, bảo hắn nhanh chóng đi làm.
Sau khi lên xe, Tạ Vũ Tình vừa lái xe vừa cảm khái nói rằng: "Thật không ngờ ban đầu vốn chỉ là một con cương thi, sau lại dính dáng đến nhiều thứ phức tạp như vậy, vừa Lưu lão thái, vừa chuột tinh, sau đó là cổ mộ... Cũng may hết thảy đều đã làm xong, nhờ có ngươi đó, tên vô lại."
"Mọi việc xong hết rồi, sao còn bảo tôi là tên vô lại?". Diệp Thiếu Dương liếc nhìn nàng một cái: "Mời ăn bánh bao thịt heo đi chứ?"
"Ta còn phải trở về viết báo cáo... Tuy rằng cấp trên biết là chuyện linh dị nhưng vẫn phải viết báo cáo, còn nữa, cửa hàng bánh bao buổi tối không mở cửa, ha ha."
"Biết rồi!". Diệp Thiếu Dương mệt mỏi tựa đầu vào trên ghế, hơn nửa ngày không ngừng làm phép, còn chạy đua với chuột tinh, mình cũng không phải là người sắt, làm phép mãi mà không biết mệt, bây giờ làm xong mới cảm giác cả người uể oải, đầu cũng không ngẩng lên được.
Vừa nhắm mắt dưỡng thần, Diệp Thiếu Dương vừa nghĩ đến những chuyện quỷ dị mà Tứ Bảo pháp sư đã kể, người sống hóa sát... Chuyện này không phải là chuyện đùa, tương lai có thời gian mình sẽ đi Ngũ Đài Sơn một chuyến, xem cái người đã biến thành Huyết Lân Sát kia rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì...
Tạ Vũ Tình lái xe đưa hắn trở về nhà, Diệp Thiếu Dương vừa đuối vừa mệt, bò lên trên lầu, trong lòng suy nghĩ phải tắm rửa ngủ một giấc cho thật đã mới được. Vừa cầm chìa khóa mở cửa xong, đột nhiên hắn ngửi thấy một mùi quỷ khí nhè nhẹ từ trong khe cửa nhà mình bay ra, trong lòng sợ hãi cả kinh, không thể nào, nhà mình cư nhiên có quỷ?
Đẩy cửa phòng, trong phòng khách đèn sáng, Tiểu Mã mặc một cái quần cộc ngồi trên ghế sa lon uống bia xem ti vi, nhìn thấy hắn vào nhà, mừng rỡ chào hỏi: "Mấy ngày nay thế nào rồi?"
"Cũng vậy!”. Diệp Thiếu Dương trả lời một câu có lệ, ngửi ngửi, đích xác có một tia quỷ khí quanh quẩn ở trong phòng, bất quá tìm một vòng cũng không thấy căn nguyên của quỷ khí, cũng không phải trên người Tiểu Mã phát ra, suy nghĩ một chút, hắn mới hỏi Tiểu Mã: "Tối hôm nay có người đến đây có đúng không?"
"Ách... Cũng thường xuyên tới."
"Thường xuyên?". Diệp Thiếu Dương sửng sốt một chút mới phản ứng được cậu ta đang nói tới Vương Bình, trong lòng cả kinh, hỏi tiếp: "Chỉ một mình cô ấy đến?"
"A, không phải, còn có cô gái tên là Tiểu Tạ gì đó và một người hầu rất trâu bò đến, nói muốn tìm cậu, đợi một hồi không thấy cậu về, hai người đó bảo có việc phải đi rồi!".
Diệp Thiếu Dương vỗ ót một cái, sao hắn lại quên việc này nhỉ! Cô gái mang khẩu trang bảo bị lệ quỷ quấn lấy, sau đó mình còn đưa cho cô ấy một chuỗi bùa hộ mệnh để cô ấy đeo tạm, chờ mình rảnh rỗi rồi liên hệ với cô ấy... Cho nên, tia quỷ khí này nhất định là trên người cô ấy, không có liên quan tới Vương Bình.
Diệp Thiếu Dương nhớ lúc đó hắn lo lắng bị nàng điện thoại quấy rầy cho nên khi đưa số điện thoại cho nàng, hắn không lưu dãy số của nàng trong điện thoại. Hắn lập tức mở điện thoại di động lên tìm lại một lần số điện thoại của Tiểu Tạ nhưng không tìm được, không khỏi hoài nghi có phải là mình căn bản không để tâm hay không, vội chất vấn Tiểu Mã: "Cô ấy tới sao cậu không gọi điện thoại báo cho tôi biết?"
Tiểu Mã đắc ý cười cười: "Cái này gọi là lạt mềm buộc chặt, cô ấy phẩy tay một cái bỏ ra ba mươi vạn thì nhất định là một đại gia, cho nên chúng ta phải kênh kiệu, cô ấy càng tìm không được thì càng muốn gặp cậu!”.
"Nhảm nhí, cô ấy bảo ngày mai cô ấy tới?"
"Có nói như vậy, cậu có muốn lùi lại vài ngày nữa không, đến lúc đó cô ấy khẳng định sẽ đưa thêm tiền.". Tiểu Mã lộ vẻ gian thương tươi cười.
Diệp Thiếu Dương trừng cậu một cái, nói: "Bùa hộ mệnh của tôi chỉ có thể dùng được trong nửa tháng, vài ngày sau, người ta chết hết, lúc đó tới tìm tôi đưa tiền âm phủ à?"
Diệp Thiếu Dương lắc đầu, tìm một bộ quần áo sạch chui vào buồng vệ sinh tắm, dùng nửa bình sữa tắm tắm rửa mới rửa trôi hết mùi máu tươi trên người, sau đó từ phòng vệ sinh đi ra. Tiểu Mã vẫn đang xem ti vi, Diệp Thiếu Dương đứng nhìn một hồi thì thấy đài Giang Nam đang chiếu một tiết mục ca hát, Tiểu Mã chỉ vào một cô gái vừa đánh đàn dương cầm vừa hát trên tivi, mê say nói: "Nhìn kìa, đa tài đa nghệ, hát hay như thế, năm nay quán quân nhất định là cô này!"
Diệp Thiếu Dương hoàn toàn mù tịt về âm nhạc, nghe xong một hồi cũng không có gì đặc biệt, vì vậy liền cất bước vào phòng ngủ. Vừa lúc ánh mắt hắn thoáng lướt qua màn hình tivi thì màn ảnh chiếu cận cảnh khuôn mặt cô gái, Diệp Thiếu Dương đột nhiên phát hiện ra em gái này có gì đó quen quen, vừa định nhìn tỉ mỉ một chút thì màn ảnh đã dời ra xa, vì vậy lười chờ đợi, đi thẳng vào phòng ngủ.
Sau khi lên giường, Diệp Thiếu Dương theo thói quen liếc nhìn điện thoại di động xem Nhuế Lãnh Ngọc có gửi tin nhắn tới hay không, kết quả là có thật. Hắn vừa trở về không được bao lâu, Nhuế Lãnh Ngọc đã gửi tin nhắn tới, Diệp Thiếu Dương tuy rằng mở mắt không nổi nhưng luyến tiếc nàng nhiều như vậy, cho nên trùm chăn kiên trì gửi tin lại trò chuyện với nàng.
Cứ như thế cho tới hơn mười hai giờ, đợi Nhuế Lãnh Ngọc không còn hồi âm, Diệp Thiếu Dương suy đoán nàng chắc chắn là đã ngủ, lúc này mới chịu đi ngủ.
Ngủ một giấc đến hơn mười giờ, Diệp Thiếu Dương mới tỉnh dậy, đi tới phòng khách, Tiểu Mã nằm trên ghế sa lon nghịch điện thoại di động, chỉ chỉ bánh tiêu và sữa đậu nành trên bàn, nói rằng: "Cho cậu đó!"
Diệp Thiếu Dương đánh răng rửa mặt xong ra bàn ngồi ăn, vừa ăn sáng, hắn vừa hỏi thăm Tiểu Mã tình hình của Đằng Vĩnh Thanh.
"Không sao rồi, bác sĩ nói là hai ngày nữa sẽ xuất viện, nếu như cậu không có việc gì thì có thể đến bệnh viện thăm hắn, tôi đi cùng cậu." Tiểu Mã nói.
"Được, ăn xong chúng ta đi."
Kết quả điểm tâm còn chưa ăn xong, một vị khách không mời mà đến từ đâu chạy tới, làm rối loạn kế hoạch của bọn họ:
"Tiểu Tạ" nữ sinh mặc một bộ đồ màu đen khiêm tốn vải, mang khẩu trang như cũ, lần này nàng chỉ tới một mình, vừa nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, trong ánh mắt rõ ràng hiện lên vẻ vui mừng, có chút khổ sở nói rằng: "Diệp tiên sinh, cuối cùng cũng nhìn thấy anh."
Diệp Thiếu Dương mời nàng ngồi xuống, quan sát trên dưới, thấy cô thần tình tiều tụy, có một tia quỷ khí từ cổ của cô phát ra, nhất thời giật mình không thôi. Không đợi hắn mở miệng, Tiểu Tạ đã nói trước: "Diệp tiên sinh, mười lăm vạn anh đã nhận được chưa?"
Mười lăm vạn? Diệp Thiếu Dương sửng sốt, chợt nhớ ra lúc đó cô hứa hẹn gửi mười lăm vạn trước cho mình, nói xong chuyện này ngày mai mình phải đi Tứ Xuyên. Lúc đó mình chỉ một lòng nghĩ đến việc giết Huyết Cổ Thi Vương, đâu còn nhớ rõ việc này, trở về mấy ngày nay cũng không đến ngân hàng rút tiền, cho nên vừa nghe nói đến mười lăm vạn, trong lòng hắn đã nở hoa mùa xuân, giơ ngón tay ra đếm đếm:
Mười chín vạn rưỡi, thêm mười lăm vạn nữa... Ừm, bao nhiêu nhỉ?
"Diệp tiên sinh, anh đang… làm gì thế?"
"Tôi... khụ khụ, tôi đang bấm ngón tay xem tình hình hiện tại của cô như thế nào!". Diệp Thiếu Dương lúng túng ho khan hai tiếng, vội vàng đổi chủ đề câu chuyện: "Gần đây cô thế nào rồi, con lệ quỷ kia còn quấn thân cô không?"
Tiểu Tạ gật đầu: "Diệp tiên sinh, bùa hộ mệnh anh cho tôi rất hữu dụng, vài ngày nay lệ quỷ kia quả thực không có tới quấy rầy tôi. Tôi sống yên ổn qua vài ngày, thế nhưng đại khái một tuần trước nó có tới trong mộng tôi, nói...*đổi giọng hung ác*, đừng có tưởng rằng tìm được pháp sư thì có thể thoát khỏi ta nhé, ta sẽ nhanh chóng phá giải bùa hộ mệnh của ngươi, đến lúc đó sẽ tới lấy mạng của ngươi..."