*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dịch giả:Rjnpenho
Đối với chuyện Thiên Sư Bài, mặc dù Diệp Thiếu Dương thấy nó rất thần kỳ và dường như đằng sau nó có một nguyên nhân thần bí nào đó, nhưng do không có chút đầu mối nào có thể điều tra được, thế nên hắn đành phải tạm gác lại không nghĩ đến nữa.
Ra khỏi cửa, Tiểu Mã đề nghị bắt taxi đến thẳng bệnh viện nơi Đằng Vĩnh Thanh nằm nhưng liền bị Diệp Thiếu Dương gạt bỏ, trước tiên hắn phải đến ngân hàng để kiểm tra lại số tiền trong tài khoản cái đã.
“Chẳng may dịch vụ chuyển tiền bị lỗi, tiền không được chuyển đến tài khoản của tôi thì làm sao?” Diệp Thiếu Dương không yên lòng nói, kể từ khi biết Trang Vũ Ninh đã chuyển khoản cho mình, trong lòng hắn luôn canh cánh việc này.
Tiểu Mã nghe xong muốn xỉu tại chỗ: “Hệ thống ngân hàng nhà người ta không phải nói có lỗi thì sẽ có lỗi, mà nếu thật sự có lỗi rồi thì tiền sẽ được gửi trở về tài khoản chủ, cô ấy chắc chắn đã sớm phát hiện ra.”
“Cũng không hẳn là như vậy, dù sao tôi phải tận mắt kiểm tra thì mới yên tâm!”
Tiểu Mã không còn cách nào với cái tên ham tiền này, đành phải cùng với Diệp Thiếu Dương bắt xe tới ngân hàng gần nhất. Diệp Thiếu Dương kiểm tra tài khoản kỹ lưỡng, tổng cộng có ba mươi tư vạn rưỡi, nhẩm đi nhẩm lại cả chục lần, đến khi chắc chắn là không có sai sót thì trong lòng mới cảm thấy thoải mái, hỏi Tiểu Mã: “Tiền để trong ngân hàng chắc chắn sẽ không thất lạc, có đúng không?”
“Đậu xanh, nếu không yên tâm thì cậu mang hết về nhà mà để.”. Tiểu Mã không chịu nổi phát cáu.
“Vậy không được, để ở nhà thì lấy đâu ra tiền lãi?”
“Được rồi... cậu thắng!”. Tiểu Mã hoàn toàn cạn lời.
Rời ngân hàng, hai người lúc này mới đón xe chạy đến bệnh viện. Dọc đường đi, Tiểu Mã hăng hái ba hoa giới thiệu cho Diệp Thiếu Dương biết các thứ linh tinh liên quan đến Trang Vũ Ninh. Diệp Thiếu Dương căn bản không có tâm tư nghe, hắn chỉ chú tâm đến con ác quỷ theo ám trên người Trang Vũ Ninh, không có chút hứng thú với cô nàng.
Đến bệnh viện, dưới sự hướng dẫn của Tiểu Mã, hai người đi thẳng tới phòng của Đằng Vĩnh Thanh, mấy ngày không gặp, hắn đã gầy đi rất nhiều, chẳng qua tinh thần cũng không đến nỗi tệ, trên cổ quấn một lớp băng gạc, hắn đang thu dọn đồ đạc.
Thấy Diệp Thiếu Dương xuất hiện, Đằng Vĩnh Thanh hơi sửng sốt một chút, trong mắt xuất hiện tia xấu hổ.
Diệp Thiếu Dương thấy thế liền mỉm cười với hắn, chủ động lên tiếng: “Cảm thấy thế nào rồi?”.
“Không sao rồi, giờ đang định làm thủ tục xuất viện.”. Đằng Vĩnh Thanh để xấp y phục xuống, đi tới máy nước uống rót hai ly nước mời Tiểu Mã và Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương nhận lấy ly nước, nói: “Huynh chỉ ở đây một mình?”
“Lúc trước Chu tiểu thư có mời một người hộ tá đến giúp ta, hai ngày nay ta thấy mình có thể đi lại được nên cho hắn đi rồi, tránh lãng phí tiền của người ta, trong lòng ta cũng thấy không thoải mái.”.
Diệp Thiếu Dương nhìn một vòng quanh căn phòng, trong phòng bệnh đầy đủ hết các đồ đạc dụng cụ, trông rất sang trọng, so với một khách sạn hạng sang cũng không khác biệt, hắn liền nghĩ thầm đây nhất định cũng là do Chu Tĩnh Như đã bỏ tiền ra sắp xếp. Hắn ngồi xuống ghế salon bọc da, cả người liền lún thật sâu vào trong ghế, cảm giác thật sự rất thoải mái, ngẩng đầu nhìn Đằng Vĩnh Thanh, nói rằng: “Sau khi ra viện, huynh định làm gì?”
“Trở về Lạc Già sơn, chính thức xuất gia.”
Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã liếc mắt nhìn nhau, nói với Đằng Vĩnh Thanh: “Xuất gia không phải là chuyện nhỏ, huynh nên suy nghĩ cho thật kỹ.”
“Ta vốn muốn xuất gia, chỉ là còn một chút chuyện ràng buộc với Thất Bà Bà, đạo tâm bất ổn. Bây giờ mọi chuyện đều đã kết thúc, ta cũng có thể an tâm mà tu hành.”. Đằng Vĩnh Thanh cười cười, cúi người xuống bái lễ với Diệp Thiếu Dương: “Đa tạ ân cứu mạng của Diệp Thiên sư, việc ta bị thương là tự ta chuốc lấy, thế nhưng mấy ngày nay cẩn thận suy nghĩ lại, không cảm thấy là mình đã làm sai.”.
Diệp Thiếu Dương cười, nghe Đằng Vĩnh Thanh nói tiếp.
“Nhưng nếu ta đứng ở lập trường của huynh suy nghĩ thì lại cảm thấy huynh mới làm đúng, chuyện này rất mông lung, sau khi về núi, ta nhất định sẽ phải suy nghĩ thật kỹ. Ta tin rằng một khi thông suốt, đạo tâm của ta nhất định sẽ có một bước tiến lớn.”
Diệp Thiếu Dương gật đầu, đồng ý với câu nói cuối cùng của hắn.
Đằng Vĩnh Thanh lại tiếp: “Sư phụ ta bản lĩnh hơn ta rất nhiều, sau này nếu Diệp Thiên sư có việc gì khó khăn, có thể đi Lạc Già Sơn gặp sư phụ ta, đảm bảo nhất định sẽ có thu hoạch.”
Diệp Thiếu Dương cười cười: “Khó khăn của ta, chỉ có tự ta giải quyết được!”.
Đằng Vĩnh Thanh gật đầu, không nói gì nữa.
Dọn dẹp xong căn phòng, Đằng Vĩnh Thanh quyết định rời đi ngay. Trước khi đi, hắn muốn mời mọi người ăn một bữa cơm chia tay, vì vậy Diệp Thiếu Dương giúp hắn gọi mấy cuộc điện thoại hẹn mấy người bạn gặp nhau tại quán ăn gần bệnh viện.
Đây là lần đầu tiên mọi người lại tụ họp sau khi phá Ngũ Quỷ Bàn Sơn trận, mọi người vẫn vậy, chỉ có thiếu đi Đàm Tiểu Tuệ. Ai cũng tự hiểu trong lòng, không nói ra, thế nhưng trong lòng vẫn có chút buồn thương tiếc.
Đằng Vĩnh Thanh rót rượu cho mọi người, sau đó không đợi ai mời, tự rót cho mình một chén.
Diệp Thiếu Dương trợn mắt nhìn hắn, nói: “Huynh chẳng phải không thể uống rượu hay sao, tại sao bây giờ không ai ép mà cũng tự nguyện uống?”
“Chỉ lần này thôi, sau khi về núi quy y, ta sẽ trì giới, không bao giờ… uống nữa!”
“Rượu thì không được, nhưng cậu nhất định sẽ làm hòa thượng ăn mặn.”. Lão Quách nhiệt tình nói, khẽ nheo mắt rồi thì thầm vào tai Đằng Vĩnh Thanh điều gì đó, Đằng Vĩnh Thanh liền đỏ bừng mặt, liên tiếp khoát tay: “Không được không được, ta đã phá tửu giới, sao có thể...”
“Sau này cậu xuất gia rồi, cả đời này cũng không còn cơ hội nào nữa đâu, hãy coi như lần này là một trải nghiệm đi...”. Mọi người nghe lời này thì cũng hiểu được lão Quách xui Đằng Vĩnh Thanh đi làm cái chuyện gì. Tạ Vũ Tình dùng sức đá một cái vào chân lão Quách, nói: “Đúng là cái lão già không đứng đắn, muốn chết có phải không, có muốn ta cho lên đồn cảnh sát không hả?
Lão Quách lúc này mới nhớ ở đây còn có cảnh sát, liền nghiêm mặt nói rằng: “Tạ cảnh sát chớ có hiểu lầm, không phải như cô nghĩ đâu, là ta muốn dẫn hắn đi đánh bạc mấy đêm, thân là nam nhân, làm sao có thể chưa bao giờ đánh bạc?”
Tạ Vũ Tình ngẩn người, cả giận nói: “Đánh bạc cũng không được, cũng là phạm pháp”.
Sau khi cắm cúi ăn một hồi, Diệp Thiếu Dương nhớ tới chuyện cổ mộ liền hỏi Tạ Vũ Tình cùng lão Quách, hai người nói rằng đã theo lời hắn dặn dò, diệt cương thi và phong tỏa cổ mộ.
“Nói đến chuyện này, có chuyện huynh phải nói cho đệ biết.”. Lão Quách nói: “Huynh ở trên núi đã gặp gã Tứ Bảo pháp sư, hắn cùng huynh xuống núi rồi mời huynh uống rượu. Hắn nói rằng muốn ở lại Thạch Thành một thời gian, giới thiệu chỗ nào cho gã khai quang.”
Diệp Thiếu Dương liền nhớ tới chuyện “người sống hóa sát” liền nói: “Có cơ hội huynh dẫn đệ tới gặp hắn một chút, có một số chuyện đệ muốn hỏi hắn.”. Lão Quách gật đầu nói: “Huynh biết chỗ hắn ở, nếu đệ muốn đi thì cơm nước xong chúng ta sẽ đi ngay.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Bây giờ thì không được, đệ có chuyện cần phải làm!”
Nghe lời này, mọi người đều giật mình, hỏi hắn có chuyện gì phải làm. Không đợi Diệp Thiếu Dương mở miệng, Tiểu Mã đã hưng phấn tuôn ra một tràng về việc Trang Vũ Ninh mời Diệp Thiếu Dương bắt quỷ, việc thấy Diệp Thiếu Dương lợi hại như thế nào, cho nên Trang Vũ Ninh đã xin Diệp Thiếu Dương đến nhà cô ở cùng và làm cận vệ cho cô mà không chú ý tới hai vị mỹ nhân đang “dài mặt” ngồi ngay bên cạnh.
Nghe hắn nói xong, Tạ Vũ Tình ngoài cười nhưng trong không cười, đá xoáy Diệp Thiếu Dương: “Được mỹ nhân hẹn hò, lại còn là một nữ minh tinh, ngươi phải tận dụng thật tốt cơ hội này nha tên vô lại, sau khi chuyện thành công, người ta xúc động, có khi lại lấy thân mình báo đáp ấy chứ!”
Dịch giả:Rjnpenho
Đối với chuyện Thiên Sư Bài, mặc dù Diệp Thiếu Dương thấy nó rất thần kỳ và dường như đằng sau nó có một nguyên nhân thần bí nào đó, nhưng do không có chút đầu mối nào có thể điều tra được, thế nên hắn đành phải tạm gác lại không nghĩ đến nữa.
Ra khỏi cửa, Tiểu Mã đề nghị bắt taxi đến thẳng bệnh viện nơi Đằng Vĩnh Thanh nằm nhưng liền bị Diệp Thiếu Dương gạt bỏ, trước tiên hắn phải đến ngân hàng để kiểm tra lại số tiền trong tài khoản cái đã.
“Chẳng may dịch vụ chuyển tiền bị lỗi, tiền không được chuyển đến tài khoản của tôi thì làm sao?” Diệp Thiếu Dương không yên lòng nói, kể từ khi biết Trang Vũ Ninh đã chuyển khoản cho mình, trong lòng hắn luôn canh cánh việc này.
Tiểu Mã nghe xong muốn xỉu tại chỗ: “Hệ thống ngân hàng nhà người ta không phải nói có lỗi thì sẽ có lỗi, mà nếu thật sự có lỗi rồi thì tiền sẽ được gửi trở về tài khoản chủ, cô ấy chắc chắn đã sớm phát hiện ra.”
“Cũng không hẳn là như vậy, dù sao tôi phải tận mắt kiểm tra thì mới yên tâm!”
Tiểu Mã không còn cách nào với cái tên ham tiền này, đành phải cùng với Diệp Thiếu Dương bắt xe tới ngân hàng gần nhất. Diệp Thiếu Dương kiểm tra tài khoản kỹ lưỡng, tổng cộng có ba mươi tư vạn rưỡi, nhẩm đi nhẩm lại cả chục lần, đến khi chắc chắn là không có sai sót thì trong lòng mới cảm thấy thoải mái, hỏi Tiểu Mã: “Tiền để trong ngân hàng chắc chắn sẽ không thất lạc, có đúng không?”
“Đậu xanh, nếu không yên tâm thì cậu mang hết về nhà mà để.”. Tiểu Mã không chịu nổi phát cáu.
“Vậy không được, để ở nhà thì lấy đâu ra tiền lãi?”
“Được rồi... cậu thắng!”. Tiểu Mã hoàn toàn cạn lời.
Rời ngân hàng, hai người lúc này mới đón xe chạy đến bệnh viện. Dọc đường đi, Tiểu Mã hăng hái ba hoa giới thiệu cho Diệp Thiếu Dương biết các thứ linh tinh liên quan đến Trang Vũ Ninh. Diệp Thiếu Dương căn bản không có tâm tư nghe, hắn chỉ chú tâm đến con ác quỷ theo ám trên người Trang Vũ Ninh, không có chút hứng thú với cô nàng.
Đến bệnh viện, dưới sự hướng dẫn của Tiểu Mã, hai người đi thẳng tới phòng của Đằng Vĩnh Thanh, mấy ngày không gặp, hắn đã gầy đi rất nhiều, chẳng qua tinh thần cũng không đến nỗi tệ, trên cổ quấn một lớp băng gạc, hắn đang thu dọn đồ đạc.
Thấy Diệp Thiếu Dương xuất hiện, Đằng Vĩnh Thanh hơi sửng sốt một chút, trong mắt xuất hiện tia xấu hổ.
Diệp Thiếu Dương thấy thế liền mỉm cười với hắn, chủ động lên tiếng: “Cảm thấy thế nào rồi?”.
“Không sao rồi, giờ đang định làm thủ tục xuất viện.”. Đằng Vĩnh Thanh để xấp y phục xuống, đi tới máy nước uống rót hai ly nước mời Tiểu Mã và Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương nhận lấy ly nước, nói: “Huynh chỉ ở đây một mình?”
“Lúc trước Chu tiểu thư có mời một người hộ tá đến giúp ta, hai ngày nay ta thấy mình có thể đi lại được nên cho hắn đi rồi, tránh lãng phí tiền của người ta, trong lòng ta cũng thấy không thoải mái.”.
Diệp Thiếu Dương nhìn một vòng quanh căn phòng, trong phòng bệnh đầy đủ hết các đồ đạc dụng cụ, trông rất sang trọng, so với một khách sạn hạng sang cũng không khác biệt, hắn liền nghĩ thầm đây nhất định cũng là do Chu Tĩnh Như đã bỏ tiền ra sắp xếp. Hắn ngồi xuống ghế salon bọc da, cả người liền lún thật sâu vào trong ghế, cảm giác thật sự rất thoải mái, ngẩng đầu nhìn Đằng Vĩnh Thanh, nói rằng: “Sau khi ra viện, huynh định làm gì?”
“Trở về Lạc Già sơn, chính thức xuất gia.”
Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã liếc mắt nhìn nhau, nói với Đằng Vĩnh Thanh: “Xuất gia không phải là chuyện nhỏ, huynh nên suy nghĩ cho thật kỹ.”
“Ta vốn muốn xuất gia, chỉ là còn một chút chuyện ràng buộc với Thất Bà Bà, đạo tâm bất ổn. Bây giờ mọi chuyện đều đã kết thúc, ta cũng có thể an tâm mà tu hành.”. Đằng Vĩnh Thanh cười cười, cúi người xuống bái lễ với Diệp Thiếu Dương: “Đa tạ ân cứu mạng của Diệp Thiên sư, việc ta bị thương là tự ta chuốc lấy, thế nhưng mấy ngày nay cẩn thận suy nghĩ lại, không cảm thấy là mình đã làm sai.”.
Diệp Thiếu Dương cười, nghe Đằng Vĩnh Thanh nói tiếp.
“Nhưng nếu ta đứng ở lập trường của huynh suy nghĩ thì lại cảm thấy huynh mới làm đúng, chuyện này rất mông lung, sau khi về núi, ta nhất định sẽ phải suy nghĩ thật kỹ. Ta tin rằng một khi thông suốt, đạo tâm của ta nhất định sẽ có một bước tiến lớn.”
Diệp Thiếu Dương gật đầu, đồng ý với câu nói cuối cùng của hắn.
Đằng Vĩnh Thanh lại tiếp: “Sư phụ ta bản lĩnh hơn ta rất nhiều, sau này nếu Diệp Thiên sư có việc gì khó khăn, có thể đi Lạc Già Sơn gặp sư phụ ta, đảm bảo nhất định sẽ có thu hoạch.”
Diệp Thiếu Dương cười cười: “Khó khăn của ta, chỉ có tự ta giải quyết được!”.
Đằng Vĩnh Thanh gật đầu, không nói gì nữa.
Dọn dẹp xong căn phòng, Đằng Vĩnh Thanh quyết định rời đi ngay. Trước khi đi, hắn muốn mời mọi người ăn một bữa cơm chia tay, vì vậy Diệp Thiếu Dương giúp hắn gọi mấy cuộc điện thoại hẹn mấy người bạn gặp nhau tại quán ăn gần bệnh viện.
Đây là lần đầu tiên mọi người lại tụ họp sau khi phá Ngũ Quỷ Bàn Sơn trận, mọi người vẫn vậy, chỉ có thiếu đi Đàm Tiểu Tuệ. Ai cũng tự hiểu trong lòng, không nói ra, thế nhưng trong lòng vẫn có chút buồn thương tiếc.
Đằng Vĩnh Thanh rót rượu cho mọi người, sau đó không đợi ai mời, tự rót cho mình một chén.
Diệp Thiếu Dương trợn mắt nhìn hắn, nói: “Huynh chẳng phải không thể uống rượu hay sao, tại sao bây giờ không ai ép mà cũng tự nguyện uống?”
“Chỉ lần này thôi, sau khi về núi quy y, ta sẽ trì giới, không bao giờ… uống nữa!”
“Rượu thì không được, nhưng cậu nhất định sẽ làm hòa thượng ăn mặn.”. Lão Quách nhiệt tình nói, khẽ nheo mắt rồi thì thầm vào tai Đằng Vĩnh Thanh điều gì đó, Đằng Vĩnh Thanh liền đỏ bừng mặt, liên tiếp khoát tay: “Không được không được, ta đã phá tửu giới, sao có thể...”
“Sau này cậu xuất gia rồi, cả đời này cũng không còn cơ hội nào nữa đâu, hãy coi như lần này là một trải nghiệm đi...”. Mọi người nghe lời này thì cũng hiểu được lão Quách xui Đằng Vĩnh Thanh đi làm cái chuyện gì. Tạ Vũ Tình dùng sức đá một cái vào chân lão Quách, nói: “Đúng là cái lão già không đứng đắn, muốn chết có phải không, có muốn ta cho lên đồn cảnh sát không hả?
Lão Quách lúc này mới nhớ ở đây còn có cảnh sát, liền nghiêm mặt nói rằng: “Tạ cảnh sát chớ có hiểu lầm, không phải như cô nghĩ đâu, là ta muốn dẫn hắn đi đánh bạc mấy đêm, thân là nam nhân, làm sao có thể chưa bao giờ đánh bạc?”
Tạ Vũ Tình ngẩn người, cả giận nói: “Đánh bạc cũng không được, cũng là phạm pháp”.
Sau khi cắm cúi ăn một hồi, Diệp Thiếu Dương nhớ tới chuyện cổ mộ liền hỏi Tạ Vũ Tình cùng lão Quách, hai người nói rằng đã theo lời hắn dặn dò, diệt cương thi và phong tỏa cổ mộ.
“Nói đến chuyện này, có chuyện huynh phải nói cho đệ biết.”. Lão Quách nói: “Huynh ở trên núi đã gặp gã Tứ Bảo pháp sư, hắn cùng huynh xuống núi rồi mời huynh uống rượu. Hắn nói rằng muốn ở lại Thạch Thành một thời gian, giới thiệu chỗ nào cho gã khai quang.”
Diệp Thiếu Dương liền nhớ tới chuyện “người sống hóa sát” liền nói: “Có cơ hội huynh dẫn đệ tới gặp hắn một chút, có một số chuyện đệ muốn hỏi hắn.”. Lão Quách gật đầu nói: “Huynh biết chỗ hắn ở, nếu đệ muốn đi thì cơm nước xong chúng ta sẽ đi ngay.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Bây giờ thì không được, đệ có chuyện cần phải làm!”
Nghe lời này, mọi người đều giật mình, hỏi hắn có chuyện gì phải làm. Không đợi Diệp Thiếu Dương mở miệng, Tiểu Mã đã hưng phấn tuôn ra một tràng về việc Trang Vũ Ninh mời Diệp Thiếu Dương bắt quỷ, việc thấy Diệp Thiếu Dương lợi hại như thế nào, cho nên Trang Vũ Ninh đã xin Diệp Thiếu Dương đến nhà cô ở cùng và làm cận vệ cho cô mà không chú ý tới hai vị mỹ nhân đang “dài mặt” ngồi ngay bên cạnh.
Nghe hắn nói xong, Tạ Vũ Tình ngoài cười nhưng trong không cười, đá xoáy Diệp Thiếu Dương: “Được mỹ nhân hẹn hò, lại còn là một nữ minh tinh, ngươi phải tận dụng thật tốt cơ hội này nha tên vô lại, sau khi chuyện thành công, người ta xúc động, có khi lại lấy thân mình báo đáp ấy chứ!”