Dịch giả: Tang Diệp
Một người bảo vệ khoảng ngoài 50 tuổi đi tới, thấy bộ dạng chật vật của Trang Vũ Ninh, nàng sợ hãi kêu lên một tiếng.
"Tôi xin ông, mau giúp tôi báo động, nhanh đưa tôi đi!"
Bảo vệ đã lấy điện thoại di động ra, lại nghe thấy nàng nói một tiếng: "Có quỷ truy sát tôi." Lâp tức sửng sốt, nhìn Trang Vũ Ninh với ánh mắt giống nhìn bệnh tâm thần. Đúng lúc này, từ hướng nàng đi tới, truyền tới âm thanh của một người đi bộ, lúc này đã quá nửa đêm, mà trời lại mưa to, quả là chẳng bình thường chút nào.
Lão bảo vệ lấy đèn pin, chiếu tới, dưới ánh đèn xuất hiện một đứa trẻ trắng nõn, đi chân trần trong nước.
Trang Vũ Ninh lập tức hét lên, "Quỷ, nó chính là quỷ đó."
"Quỷ?" Lão bảo vệ cười, thầm nghĩ cô nương này chắc tinh thần có vấn đề, một đứa bé như vậy sao có thể là quỷ, nhưng ông ta vẫn băn khoăn tại sao một đứa bé đã quá nửa đêm vẫn ở bên ngoài, hơn nữa không mặc quần áo, cũng không có ô dù gì cả. Vì vậy bước tới, lầm bầm trong miệng: "Đứa nhỏ này, sao đi một mình lúc nửa đêm..."
Đột nhiên ông ta đứng khựng lại, bởi vì lão phát hiện đứa bé này có điểm kỳ quái: Hai con mắt của nó rất lớn, nhưng lại vừa mảnh vừa dài, cách nhau rất xa, hơn nữa dưới ánh đèn, hai con mắt nó chiếu lại hai tia sáng màu đỏ rực, quan trọng nhất là...nó không có miệng?
“Ôi mẹ ơi, cái quái gì đây?”
Lão bảo vệ lùi về phía sau, rút bộ đàm, muốn gọi cho mấy người đồng nghiệp khác tới trợ giúp, mọi người cùng nhau tìm cách. Đúng lúc này, miệng đứa bé kia đột nhiên mở ra, hướng về phía lão, phát ra một tiếng kêu kinh hồn đáng tởm.
"Miệng" nó rất to, hoàn toàn không phải miệng của người.
"Mẹ kiếp!" Lão bảo vệ kinh hồn, không khỏi mắng một tiếng, quay người chạy ra xa. Trang Vũ Ninh vốn đứng dưới cửa hiên phòng an ninh, nhìn thấy vậy, cũng chạy theo con đường nhỏ phía trước ra ngoài, nàng cùng lão bảo vệ một trước một sau chạy trốn.
Ngày thường đầu con đường này rất tấp nập, cũng chỉ vì mất điện, đêm khuya, trời mưa nên trên đường chẳng có ai. Hai người vừa chạy vừa ngoái đầu lại, vẫn thấy quỷ đồng kia bò sát theo phía sau, càng ngày càng gần.
~~~
Lúc này, Diệp Thiếu Dương cùng Tiểu Mã đuổi theo khí tức của Trang Vũ Ninh, tới bờ sông. Vì mưa to nên nước sông chảy xiết, nước sông cuồn cuộn đục ngầu khiến ai nhìn cũng sợ hãi.
Tiểu Mã nhìn nước sông cuồn cuộn, kinh ngạc nói: "Chúng ta không phải đi qua chứ?"
"Chúng ta không qua được, cô ấy cũng không qua được." Diệp Thiếu Dương chạy dọc theo bờ sông về hướng hạ du, chạy không tới một trăm mét, bị một nhánh sông cắt qua cản lại. Nhưng Diệp Thiếu Dương đã cảm thấy Thái Nhất Sinh Thủy phù ở ngay gần, mặc kệ màn mưa chui vào một bụi cỏ ở gần đó, tìm thấy linh phù ướt thẫm.
Diệp Thiếu Dương nhặt linh phù lên, bấm ngón tay, quay đầu về bên phải nhìn, vừa may có một tia chớp đánh xuống. Hắn nhìn thầy ở phía xa có một thân ảnh đang đứng, hắn chạy tới, vịn vai Trang Vũ Ninh, hỏi: "Cô sao lại chạy tới đây?”
Vừa quay người nàng lại, Diệp Thiếu Dương lập tức sợ hãi: Nữ nhân này mặc đồ ngủ, tóc xõa ngang vai, không phải Trang Vũ Ninh, mà là một cái tử thi sắc mặt tái xanh. Nhìn qua tướng mạo khoảng hơn ba mươi tuổi, nó đang quyệt miệng, bộ dạng rất quái dị.
Diệp Thiếu Dương sợ run tới vài giây, tay trái bóp chặt cổ nữ thi, tay phải vòng ra sau gáy, ngón giữa ấn mạnh từ phía sau, nữ thi hé miệng.
Diệp Thiếu Dương lập tức buông tay trái, ngón trỏ và ngón giữa nhanh chóng đưa vào trong miệng nữ thi, kẹp lấy đầu lưỡi, xiết chặt sau đó kéo mạnh ra phía ngoài, đầu lưỡi bị kéo đến cực hạn nên rụt lại. Trong tay Diệp Thiếu Dương nhiều hơn ba dị vật, mở bàn tay xem xét, đó là ba cái đinh màu đen!
"Móa nó, bị gạt rồi! Đó là một con rối!" Diệp Thiếu Dương giẫm chân thở dài.
"Cậu có ý gì?" Tiểu Mã kinh ngạc nhìn hắn.
"Con rối này bị người khác đưa khí tức của sinh hồn Trang Vũ Ninh vào, cố ý dẫn chúng ta tới đây, Trang Vũ Ninh chắc chắn vẫn còn ở trong nhà, đi mau!"
Hai người lại bước thấp bước cao trở về.
~~~
Thời điểm này, Trang Vũ Ninh cùng lão bảo vệ bị Quỷ Đồng bám sát, đi khu nhà gần một khoảng công trường. Lão bảo vệ mấy lần thử gọi di động, đều không được, bộ đàm khi chạy cũng rơi mất.
Hai người tới gần một tòa nhà cao tầng vừa mới xây xong, cũng không có cửa chống trộm, chỉ có một cái cửa xoay không khóa.
Lão bảo vệ không kịp thở hô Trang Vũ Ninh: "Cứ chạy như vậy không thể được, tới khi chúng ta mệt mỏi, nó sẽ đuổi kịp. Chúng ta cứ tìm một chỗ trốn đi!"
Nói xong, chạy đến dưới lầu tòa nhà, quay đầu lại đã thấy quỷ đồng cũng sắp đuổi tới chỗ Trang Vũ Ninh, cúi đầu muốn tìm cái ném nó. Nhìn quanh thấy dưới bậc thang mấy túi vật tư đã mở, bị mưa làm vỡ tung tóe. Trong đó có nửa túi bột đá vôi trắng, đột nhiên lão nghĩ đến mấy chuyện dân gian đồn rằng quỷ sợ vôi. Lão bèn quay người lấy một vốc lớn, ném qua chỗ quỷ đồng.
Quỷ đồng quả nhiên lui lại. Lão bảo vệ thấy hữu hiệu, lại lấy một vốc lớn ném tiếp, chạy về phía Trang Vũ Ninh hô lớn: "Cô nương nhanh chạy, tìm một chỗ trốn đi."
Trang Vũ Ninh lảo đảo bò lên trên bậc thang, đẩy cửa xoay, quay lại nói: "Ông cũng tới đây nhanh!"
"Cô đi vào trước, cứ tìm một chỗ trốn thật tốt!"
Trang Vũ Ninh đành phải vào trước. Lão bảo vệ lại nắm hai vốc vôi, đứng lên định ném, đột nhiên phát hiện không thấy quỷ đồng đâu. Đang do dự thì bên người lão truyền tới một tiếng cười quái dị, lão quay đầu thấy gương mặt trắng bệch của quỷ đồng trên vai, đang cười toe toét “Miệng”.
"Đi chết đi!" Lão bảo vệ từ sợ hãi chuyển thành tức giận, nhét một nắm vôi vào miệng quỷ đồng.
"NGAO!" Quỷ Đồng kêu lên một tiếng phẫn nộ, rơi trên mặt đất.
Lão bảo vệ quay người đẩy cửa xoay, đưa một nửa người vào, chân sau vừa mới giơ lên đã bị cái gì đó níu chặt không thể động đậy. Quay lại đã thấy quỷ đồng đang ngồi dưới đất, hai tay ôm chân lão, cười quái dị.
Một loại dự cảm không tốt dâng lên trong lòng lão, chỉ sau một giây cửa xoay đã xoay tròn, cửa thủy tinh kẹp chặt thân lão. Lão bảo vệ dốc sức liều mạng giãy dụa, nhưng cũng không thể thoát ra, cửa thủy tinh càng ngày càng khép chặt. Sau đó da thịt lão bị kẹp nát, máu tươi phun ra, rồi tiếng xương cốt vỡ vụn dần vang lên.
Trang Vũ Ninh nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, quay lại nhìn, trước mắt là một cảnh tượng đáng sợ: Lão bảo vệ bị kẹp chính giữa cửa, toàn thân máu chảy như rót, thân thể từng chút một đứt rời...
Trang Vũ Ninh do dự định quay lại cứu người, đúng lúc này, nàng thấy quỷ đồng toàn thân màu trắng, đang đứng ngoài cửa xoay, lẳng lặng nhìn nàng.
Một người bảo vệ khoảng ngoài 50 tuổi đi tới, thấy bộ dạng chật vật của Trang Vũ Ninh, nàng sợ hãi kêu lên một tiếng.
"Tôi xin ông, mau giúp tôi báo động, nhanh đưa tôi đi!"
Bảo vệ đã lấy điện thoại di động ra, lại nghe thấy nàng nói một tiếng: "Có quỷ truy sát tôi." Lâp tức sửng sốt, nhìn Trang Vũ Ninh với ánh mắt giống nhìn bệnh tâm thần. Đúng lúc này, từ hướng nàng đi tới, truyền tới âm thanh của một người đi bộ, lúc này đã quá nửa đêm, mà trời lại mưa to, quả là chẳng bình thường chút nào.
Lão bảo vệ lấy đèn pin, chiếu tới, dưới ánh đèn xuất hiện một đứa trẻ trắng nõn, đi chân trần trong nước.
Trang Vũ Ninh lập tức hét lên, "Quỷ, nó chính là quỷ đó."
"Quỷ?" Lão bảo vệ cười, thầm nghĩ cô nương này chắc tinh thần có vấn đề, một đứa bé như vậy sao có thể là quỷ, nhưng ông ta vẫn băn khoăn tại sao một đứa bé đã quá nửa đêm vẫn ở bên ngoài, hơn nữa không mặc quần áo, cũng không có ô dù gì cả. Vì vậy bước tới, lầm bầm trong miệng: "Đứa nhỏ này, sao đi một mình lúc nửa đêm..."
Đột nhiên ông ta đứng khựng lại, bởi vì lão phát hiện đứa bé này có điểm kỳ quái: Hai con mắt của nó rất lớn, nhưng lại vừa mảnh vừa dài, cách nhau rất xa, hơn nữa dưới ánh đèn, hai con mắt nó chiếu lại hai tia sáng màu đỏ rực, quan trọng nhất là...nó không có miệng?
“Ôi mẹ ơi, cái quái gì đây?”
Lão bảo vệ lùi về phía sau, rút bộ đàm, muốn gọi cho mấy người đồng nghiệp khác tới trợ giúp, mọi người cùng nhau tìm cách. Đúng lúc này, miệng đứa bé kia đột nhiên mở ra, hướng về phía lão, phát ra một tiếng kêu kinh hồn đáng tởm.
"Miệng" nó rất to, hoàn toàn không phải miệng của người.
"Mẹ kiếp!" Lão bảo vệ kinh hồn, không khỏi mắng một tiếng, quay người chạy ra xa. Trang Vũ Ninh vốn đứng dưới cửa hiên phòng an ninh, nhìn thấy vậy, cũng chạy theo con đường nhỏ phía trước ra ngoài, nàng cùng lão bảo vệ một trước một sau chạy trốn.
Ngày thường đầu con đường này rất tấp nập, cũng chỉ vì mất điện, đêm khuya, trời mưa nên trên đường chẳng có ai. Hai người vừa chạy vừa ngoái đầu lại, vẫn thấy quỷ đồng kia bò sát theo phía sau, càng ngày càng gần.
~~~
Lúc này, Diệp Thiếu Dương cùng Tiểu Mã đuổi theo khí tức của Trang Vũ Ninh, tới bờ sông. Vì mưa to nên nước sông chảy xiết, nước sông cuồn cuộn đục ngầu khiến ai nhìn cũng sợ hãi.
Tiểu Mã nhìn nước sông cuồn cuộn, kinh ngạc nói: "Chúng ta không phải đi qua chứ?"
"Chúng ta không qua được, cô ấy cũng không qua được." Diệp Thiếu Dương chạy dọc theo bờ sông về hướng hạ du, chạy không tới một trăm mét, bị một nhánh sông cắt qua cản lại. Nhưng Diệp Thiếu Dương đã cảm thấy Thái Nhất Sinh Thủy phù ở ngay gần, mặc kệ màn mưa chui vào một bụi cỏ ở gần đó, tìm thấy linh phù ướt thẫm.
Diệp Thiếu Dương nhặt linh phù lên, bấm ngón tay, quay đầu về bên phải nhìn, vừa may có một tia chớp đánh xuống. Hắn nhìn thầy ở phía xa có một thân ảnh đang đứng, hắn chạy tới, vịn vai Trang Vũ Ninh, hỏi: "Cô sao lại chạy tới đây?”
Vừa quay người nàng lại, Diệp Thiếu Dương lập tức sợ hãi: Nữ nhân này mặc đồ ngủ, tóc xõa ngang vai, không phải Trang Vũ Ninh, mà là một cái tử thi sắc mặt tái xanh. Nhìn qua tướng mạo khoảng hơn ba mươi tuổi, nó đang quyệt miệng, bộ dạng rất quái dị.
Diệp Thiếu Dương sợ run tới vài giây, tay trái bóp chặt cổ nữ thi, tay phải vòng ra sau gáy, ngón giữa ấn mạnh từ phía sau, nữ thi hé miệng.
Diệp Thiếu Dương lập tức buông tay trái, ngón trỏ và ngón giữa nhanh chóng đưa vào trong miệng nữ thi, kẹp lấy đầu lưỡi, xiết chặt sau đó kéo mạnh ra phía ngoài, đầu lưỡi bị kéo đến cực hạn nên rụt lại. Trong tay Diệp Thiếu Dương nhiều hơn ba dị vật, mở bàn tay xem xét, đó là ba cái đinh màu đen!
"Móa nó, bị gạt rồi! Đó là một con rối!" Diệp Thiếu Dương giẫm chân thở dài.
"Cậu có ý gì?" Tiểu Mã kinh ngạc nhìn hắn.
"Con rối này bị người khác đưa khí tức của sinh hồn Trang Vũ Ninh vào, cố ý dẫn chúng ta tới đây, Trang Vũ Ninh chắc chắn vẫn còn ở trong nhà, đi mau!"
Hai người lại bước thấp bước cao trở về.
~~~
Thời điểm này, Trang Vũ Ninh cùng lão bảo vệ bị Quỷ Đồng bám sát, đi khu nhà gần một khoảng công trường. Lão bảo vệ mấy lần thử gọi di động, đều không được, bộ đàm khi chạy cũng rơi mất.
Hai người tới gần một tòa nhà cao tầng vừa mới xây xong, cũng không có cửa chống trộm, chỉ có một cái cửa xoay không khóa.
Lão bảo vệ không kịp thở hô Trang Vũ Ninh: "Cứ chạy như vậy không thể được, tới khi chúng ta mệt mỏi, nó sẽ đuổi kịp. Chúng ta cứ tìm một chỗ trốn đi!"
Nói xong, chạy đến dưới lầu tòa nhà, quay đầu lại đã thấy quỷ đồng cũng sắp đuổi tới chỗ Trang Vũ Ninh, cúi đầu muốn tìm cái ném nó. Nhìn quanh thấy dưới bậc thang mấy túi vật tư đã mở, bị mưa làm vỡ tung tóe. Trong đó có nửa túi bột đá vôi trắng, đột nhiên lão nghĩ đến mấy chuyện dân gian đồn rằng quỷ sợ vôi. Lão bèn quay người lấy một vốc lớn, ném qua chỗ quỷ đồng.
Quỷ đồng quả nhiên lui lại. Lão bảo vệ thấy hữu hiệu, lại lấy một vốc lớn ném tiếp, chạy về phía Trang Vũ Ninh hô lớn: "Cô nương nhanh chạy, tìm một chỗ trốn đi."
Trang Vũ Ninh lảo đảo bò lên trên bậc thang, đẩy cửa xoay, quay lại nói: "Ông cũng tới đây nhanh!"
"Cô đi vào trước, cứ tìm một chỗ trốn thật tốt!"
Trang Vũ Ninh đành phải vào trước. Lão bảo vệ lại nắm hai vốc vôi, đứng lên định ném, đột nhiên phát hiện không thấy quỷ đồng đâu. Đang do dự thì bên người lão truyền tới một tiếng cười quái dị, lão quay đầu thấy gương mặt trắng bệch của quỷ đồng trên vai, đang cười toe toét “Miệng”.
"Đi chết đi!" Lão bảo vệ từ sợ hãi chuyển thành tức giận, nhét một nắm vôi vào miệng quỷ đồng.
"NGAO!" Quỷ Đồng kêu lên một tiếng phẫn nộ, rơi trên mặt đất.
Lão bảo vệ quay người đẩy cửa xoay, đưa một nửa người vào, chân sau vừa mới giơ lên đã bị cái gì đó níu chặt không thể động đậy. Quay lại đã thấy quỷ đồng đang ngồi dưới đất, hai tay ôm chân lão, cười quái dị.
Một loại dự cảm không tốt dâng lên trong lòng lão, chỉ sau một giây cửa xoay đã xoay tròn, cửa thủy tinh kẹp chặt thân lão. Lão bảo vệ dốc sức liều mạng giãy dụa, nhưng cũng không thể thoát ra, cửa thủy tinh càng ngày càng khép chặt. Sau đó da thịt lão bị kẹp nát, máu tươi phun ra, rồi tiếng xương cốt vỡ vụn dần vang lên.
Trang Vũ Ninh nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, quay lại nhìn, trước mắt là một cảnh tượng đáng sợ: Lão bảo vệ bị kẹp chính giữa cửa, toàn thân máu chảy như rót, thân thể từng chút một đứt rời...
Trang Vũ Ninh do dự định quay lại cứu người, đúng lúc này, nàng thấy quỷ đồng toàn thân màu trắng, đang đứng ngoài cửa xoay, lẳng lặng nhìn nàng.