"Ầm ầm...Ầm ầm". Tiếng sấm không ngừng vang lên, Lưu đạo trưởng như bị sét đánh trúng, vừa nhảy nhót vừa khóc lóc, dáng dấp hết sức buồn cười, uy phong lúc làm phép cũng biến đâu mất, trong đám người còn có kẻ không nhịn được bật cười.
"Chuyện…chuyện…chuyện gì đang xảy ra vậy? Vị cao nhân nào đang làm phép, mau mau tha mạng a!". Lưu đạo trưởng ôm đầu chạy trối chết, y như chó nhà đang có tang.
Diệp Thiếu Dương cười lạnh một tiếng, thu Dẫn lôi phù về, đuổi theo, vỗ vai Lưu đạo trưởng nói: "Pháp sư, không phải ông muốn bắt quỷ sao? Quỷ còn chưa bắt được, ai cho ông chạy?".
"Nhưng…nhưng mà… quỷ này quá lợi hại, bần đạo pháp lực có hạn, không thể bắt được!".
Diệp Thiếu Dương không nhịn được bật cười: "Vẫn còn giả bộ với ta!? Ta không biết ngươi là đệ tử ngoại môn phái nào, giả thần giả quỷ thì còn có thể xem xét, thế nhưng tự ý câu hồn thì không thể buông tha! Vi phạm thiên đạo, từ nay về sau, ngươi không cần làm nghề này nữa!".
Lưu đạo sĩ lập tức hiểu được, người trẻ tuổi này không phải là đang trêu mình, kinh ngạc hỏi: "Xin hỏi đạo hữu thuộc môn phái nào?"
"Đạo hữu cái con mẹ ngươi, ta là đệ tử nội môn Mao Sơn chính tông.".
Lưu đạo sĩ khiếp sợ, cả đời gã giả thần giả quỷ, hôm nay gặp phải chân thần, lập tức vừa thở dài vừa cầu xin tha thứ: "Tiểu lão vô tri, mạo phạm tiên trưởng, tiểu lão có tội, sau này không dám... không dám giả thần giả quỷ nữa!..."
"Nói miệng không bằng chứng.". Diệp Thiếu Dương lấy một lá bùa tử sắc giơ lên trước mặt Lưu đạo sĩ. Lưu đạo sĩ cả kinh, chỉ có cao nhân bài vị Thiên Sư mới có thể sử dụng bùa tử sắc, thật không ngờ tiểu tử này còn trẻ như vậy đã là Thiên Sư, không hổ danh là Mao Sơn chính tông!
Diệp Thiếu Dương lấy ra bút chu sa, viết thật nhanh lên lá bùa: Nay có đạo môn liệt đồ Lưu Đại Mao câu hồn làm bậy, đệ tử Diệp Thiếu Dương thay mặt các vị trục xuất đạo môn, kính báo Tam Thanh.
Không đợi Lưu đạo sĩ hiểu chuyện gì, Diệp Thiếu Dương đã nắm lấy tay phải của gã, móng tay cắt lên ngón tay cái, bóp nhẹ một chút, một giọt máu rơi xuống bùa tử sắc.
"Tiên trưởng, ngài..."
Diệp Thiếu Dương buông lỏng bàn tay, bùa tử sắc cháy lên, bay về phía không trung.
"Đạo hạnh của ngươi đã bị phế, từ nay về sau không bao giờ có thể dùng nó để lừa gạt được nữa! Muốn đi đâu thì đi, muốn làm gì thì làm!".
Lưu đạo sĩ thất hồn lạc phách, không thể tin được, ngập ngừng nửa ngày không nói nên lời.
"Chúng ta cũng đi thôi!". Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua không gian hắc ám phía sau cánh cổng, vẻ ngưng trọng chợt hiện lên trong đáy mắt hắn, đang lúc mọi người cực kỳ sùng bái, hắn đã nhanh chóng rời khỏi.
"Tên đạo sĩ đó thật sự đã bị cậu phế đi pháp lực?".
Ra đến phố ăn uống, Tiểu Mã vừa gặm một cục thịt vừa hỏi. Bữa tiệc này là do Diệp Thiếu Dương mời, cậu cũng không bỏ qua cơ hội, kêu một đống món ăn ngon, ăn nhiều đến nỗi miệng dính đầy dầu mỡ. Tạ Vũ Tình cũng không đi cùng bọn họ, chỉ ở lại trường thảo luận với các vị lãnh đạo.
"Dĩ nhiên, Mao Sơn là một trong tam đại tông phái đứng đầu của Đạo giáo, từ xưa đến nay luôn có quyền thanh lý đạo môn liệt đồ, đây vốn là quyền lực thiên bẩm! Ơ mà… Này này, tiểu tử cậu là heo à, không để dành cho tôi được một miếng!"
Diệp Thiếu Dương nhấc mạnh đôi đũa, cuối cùng cũng giành được một miếng thịt to, mau chóng cắn lấy.
Tiểu Mã không hiểu lại hỏi: "Cậu chỉ tùy tiện viết một lá bùa, cũng không có chứng cứ, Ngọc Hoàng Đại Đế sẽ tin sao?"
"Thứ nhất, ba vị thần tiên tối thượng trong Đạo giáo là Tam Thanh, không phải là Ngọc Hoàng Đại Đế. Thứ hai, không cần chứng cứ, Mao Sơn Tông có quyền thay mặt Tam Thanh tại nhân gian, đệ tử nội môn là nghìn chọn vạn tuyển, những chuyện này tuyệt đối không thể sai lầm!".
"Thế vẫn là tùy hứng!”. Tiểu Mã bĩu môi: "Vạn nhất đối phương khai tên giả, Tam Thanh làm sao biết được?"
"Cậu là heo hả? Không thấy tôi cắt rách tay gã, lưu máu lên lá bùa sao? Pháp lực của đạo sĩ đều là do Tam Thanh ban cho, mặc kệ gã là Lưu Đại Mao hay là Lưu Nhị Mao, chỉ cần là máu của gã, chẳng khác nào đã bị đưa vào sổ đen, tương lai bất luận có thi triển pháp thuật gì thì Tam Thanh cũng sẽ không hỗ trợ gã!".
"Oa, thật giống như để lại dấu vân tay, có phạm tội gì cũng sẽ bị bắt.". Tiểu Mã gật đầu, đột nhiên có chút ngượng ngùng cười cười: "Tiểu Diệp tử, tôi muốn thương lượng với cậu một chút, cậu thấy Lưu lừa đảo cũng có đồng tử hay không, chi bằng cậu cho tôi làm đồng tử của cậu đi, tôi sẽ giúp cậu làm việc, bao giờ cậu kiếm được tiền thì chia cho tôi một phần…À không, ba phần, bốn phần cũng được.".
Diệp Thiếu Dương suýt chút nữa phun hết cơm ra: "Đồng tử? Cậu muốn làm đồng tử?"
"Cái này...". Tiểu Mã đột nhiên thẹn thùng: "Tiểu đệ mặc dù đã kinh qua không ít nữ nhân, thế nhưng... vẫn còn là đồng tử."
"Phụt!". Diệp Thiếu Dương không nhịn được phun cơm ra ngoài, mấy hạt cơm bay thẳng vào mặt Tiểu Mã: "Ai hỏi cậu cái đó, tôi là đang hỏi, tiểu tử cậu nhìn còn già hơn tôi, thế quái nào lại đòi làm đồng tử của tôi? Người ta không biết còn tưởng rằng tôi là Thỏ gia (1). Mà cậu cũng đừng có ý đồ với tôi đó!".
(1) Thỏ gia: ý chỉ tiểu công, đoạn tụ, đồng tính luyến ái nam các loại. Truyền thuyết Trung Quốc kể rằng, Thỏ thần chính là một vị thần chuyên điều khiển tình yêu nam- nam của nhân gian, xuất hiện trong một ít tác phẩm văn học, nổi tiếng nhất là Viên Mai.
Vừa ăn xong, Tạ Vũ Tình đã gọi điện thoại tới, hỏi vị trí Diệp Thiếu Dương, sau mười phút thì dẫn theo một người đàn ông trung niên mặc đồ Tây, mang giày da, đeo một cặp kính cận rất nho nhã đến gặp hắn.
"Vị này chính là Phó hiệu trưởng thường vụ của Học Viện Ngoại Ngữ, Lưu Minh.". Tạ Vũ Tình giới thiệu.
Diệp Thiếu Dương lúc này mới nhớ, hồi nãy có thấy ông ta đứng bên cạnh Lưu đạo trưởng.
"Diệp tiên sinh, vừa nãy tôi đã thấy được thần thông của ngài, nghe Tạ cảnh sát giới thiệu ngài rất rất giỏi.". Lưu Minh nho nhã lễ độ nắm tay Diệp Thiếu Dương.
Ngồi xuống hàn huyên một lúc, Diệp Thiếu Dương hỏi: "Tên đạo sĩ đó như thế nào?"
"Chạy rồi, chỉ lừa được mấy nghìn đồng phí dịch vụ mà thôi!". Lưu Minh tự rót một ly bia, kính Diệp Thiếu Dương một ly, bắt đầu nói chuyện chính: "Diệp tiên sinh, trước khi tôi tới cũng đã nói chuyện với ban giám đốc, muốn mời ngài đến giúp chúng tôi xử lý chuyện của ký túc xá SỐ 4, yêu cầu là phải hoàn toàn giải quyết triệt để, không để bất kỳ người nào gặp chuyện nữa! Vì thế, chúng tôi bằng lòng trả cho ngài hai mươi vạn thù lao.".
"Hai mươi vạn!". Tiểu Mã quát to một tiếng, dọa ông ta giật mình.
Diệp Thiếu Dương trừng mắt liếc cậu: "Kích động cái gì!"
Lưu Minh nhìn Tiểu Mã hỏi: "Vị này chính là..."
"Tôi là trợ lý, là trợ lý đắc lực của Diệp đạo trưởng.". Tiểu Mã vội vàng tự giới thiệu: "Mỗi lần ngài xử lý chuyện linh dị thì đều không thể thiếu tôi theo hỗ trợ.".
Nếu như không có người ngoài, Diệp Thiếu Dương đã sút cậu ta một cái.
"Diệp tiên sinh, trong hai mươi vạn thù lao này, mười lăm vạn sẽ trả sau khi chuyện thành công, chúng tôi trả trước cho ngài năm vạn, xem như phí dịch vụ và kinh phí mua sắm, có được không?"
Diệp Thiếu Dương không vội vã trả lời, chỉ nói: "Tôi nhớ lúc các người xây trường cũng đã từng xảy ra chuyện tương tự, lúc đó có thỉnh pháp sư hay không?"
"Có mời ba người.". Lưu Minh bất đắc dĩ cười cười: "Nếu đã hợp tác, tôi cũng không gạt ngài, đại khái mười năm trước, ở ký túc xá có xảy ra sự việc tự tử liên hoàn, may mà chỉ vào những ngày nghỉ. Chúng tôi cũng đã xử lý cũng tốt, không tạo nên ảnh hưởng gì, rất nhiều người bên ngoài chỉ biết là họ gặp chuyện không may, nhưng không biết rõ chi tiết cụ thể, kỳ thực, lần đó tổng cộng đã chết bảy người, bao gồm cả ba pháp sư kia.".
Cả đám người Diệp Thiếu Dương ngơ ngẩn nhìn nhau.
"Đã chết ba pháp sư...". Tiểu Mã nhìn Diệp Thiếu Dương, thần sắc lộ vẻ lo âu.
Lưu Minh cười cười, mở túi công văn lấy ra một văn kiện, đặt lên bàn nói: "Đây là một phần thỏa thuận bảo hiểm, tôi không có ý gì khác, chỉ nói thật, chuyện ba pháp sư kia là ngoài ý muốn, lúc chúng tôi sắp xếp hậu sự cho ba người cũng đã tranh cãi rất lớn với thân nhân họ, bồi thường không ít tiền, cho nên lần này chúng tôi muốn ký trước một bản hợp đồng bảo hiểm, đề phòng sự cố ngoài ý muốn..."
Diệp Thiếu Dương đặt tay lên trên hợp đồng, lắc đầu. -...
"Chuyện…chuyện…chuyện gì đang xảy ra vậy? Vị cao nhân nào đang làm phép, mau mau tha mạng a!". Lưu đạo trưởng ôm đầu chạy trối chết, y như chó nhà đang có tang.
Diệp Thiếu Dương cười lạnh một tiếng, thu Dẫn lôi phù về, đuổi theo, vỗ vai Lưu đạo trưởng nói: "Pháp sư, không phải ông muốn bắt quỷ sao? Quỷ còn chưa bắt được, ai cho ông chạy?".
"Nhưng…nhưng mà… quỷ này quá lợi hại, bần đạo pháp lực có hạn, không thể bắt được!".
Diệp Thiếu Dương không nhịn được bật cười: "Vẫn còn giả bộ với ta!? Ta không biết ngươi là đệ tử ngoại môn phái nào, giả thần giả quỷ thì còn có thể xem xét, thế nhưng tự ý câu hồn thì không thể buông tha! Vi phạm thiên đạo, từ nay về sau, ngươi không cần làm nghề này nữa!".
Lưu đạo sĩ lập tức hiểu được, người trẻ tuổi này không phải là đang trêu mình, kinh ngạc hỏi: "Xin hỏi đạo hữu thuộc môn phái nào?"
"Đạo hữu cái con mẹ ngươi, ta là đệ tử nội môn Mao Sơn chính tông.".
Lưu đạo sĩ khiếp sợ, cả đời gã giả thần giả quỷ, hôm nay gặp phải chân thần, lập tức vừa thở dài vừa cầu xin tha thứ: "Tiểu lão vô tri, mạo phạm tiên trưởng, tiểu lão có tội, sau này không dám... không dám giả thần giả quỷ nữa!..."
"Nói miệng không bằng chứng.". Diệp Thiếu Dương lấy một lá bùa tử sắc giơ lên trước mặt Lưu đạo sĩ. Lưu đạo sĩ cả kinh, chỉ có cao nhân bài vị Thiên Sư mới có thể sử dụng bùa tử sắc, thật không ngờ tiểu tử này còn trẻ như vậy đã là Thiên Sư, không hổ danh là Mao Sơn chính tông!
Diệp Thiếu Dương lấy ra bút chu sa, viết thật nhanh lên lá bùa: Nay có đạo môn liệt đồ Lưu Đại Mao câu hồn làm bậy, đệ tử Diệp Thiếu Dương thay mặt các vị trục xuất đạo môn, kính báo Tam Thanh.
Không đợi Lưu đạo sĩ hiểu chuyện gì, Diệp Thiếu Dương đã nắm lấy tay phải của gã, móng tay cắt lên ngón tay cái, bóp nhẹ một chút, một giọt máu rơi xuống bùa tử sắc.
"Tiên trưởng, ngài..."
Diệp Thiếu Dương buông lỏng bàn tay, bùa tử sắc cháy lên, bay về phía không trung.
"Đạo hạnh của ngươi đã bị phế, từ nay về sau không bao giờ có thể dùng nó để lừa gạt được nữa! Muốn đi đâu thì đi, muốn làm gì thì làm!".
Lưu đạo sĩ thất hồn lạc phách, không thể tin được, ngập ngừng nửa ngày không nói nên lời.
"Chúng ta cũng đi thôi!". Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua không gian hắc ám phía sau cánh cổng, vẻ ngưng trọng chợt hiện lên trong đáy mắt hắn, đang lúc mọi người cực kỳ sùng bái, hắn đã nhanh chóng rời khỏi.
"Tên đạo sĩ đó thật sự đã bị cậu phế đi pháp lực?".
Ra đến phố ăn uống, Tiểu Mã vừa gặm một cục thịt vừa hỏi. Bữa tiệc này là do Diệp Thiếu Dương mời, cậu cũng không bỏ qua cơ hội, kêu một đống món ăn ngon, ăn nhiều đến nỗi miệng dính đầy dầu mỡ. Tạ Vũ Tình cũng không đi cùng bọn họ, chỉ ở lại trường thảo luận với các vị lãnh đạo.
"Dĩ nhiên, Mao Sơn là một trong tam đại tông phái đứng đầu của Đạo giáo, từ xưa đến nay luôn có quyền thanh lý đạo môn liệt đồ, đây vốn là quyền lực thiên bẩm! Ơ mà… Này này, tiểu tử cậu là heo à, không để dành cho tôi được một miếng!"
Diệp Thiếu Dương nhấc mạnh đôi đũa, cuối cùng cũng giành được một miếng thịt to, mau chóng cắn lấy.
Tiểu Mã không hiểu lại hỏi: "Cậu chỉ tùy tiện viết một lá bùa, cũng không có chứng cứ, Ngọc Hoàng Đại Đế sẽ tin sao?"
"Thứ nhất, ba vị thần tiên tối thượng trong Đạo giáo là Tam Thanh, không phải là Ngọc Hoàng Đại Đế. Thứ hai, không cần chứng cứ, Mao Sơn Tông có quyền thay mặt Tam Thanh tại nhân gian, đệ tử nội môn là nghìn chọn vạn tuyển, những chuyện này tuyệt đối không thể sai lầm!".
"Thế vẫn là tùy hứng!”. Tiểu Mã bĩu môi: "Vạn nhất đối phương khai tên giả, Tam Thanh làm sao biết được?"
"Cậu là heo hả? Không thấy tôi cắt rách tay gã, lưu máu lên lá bùa sao? Pháp lực của đạo sĩ đều là do Tam Thanh ban cho, mặc kệ gã là Lưu Đại Mao hay là Lưu Nhị Mao, chỉ cần là máu của gã, chẳng khác nào đã bị đưa vào sổ đen, tương lai bất luận có thi triển pháp thuật gì thì Tam Thanh cũng sẽ không hỗ trợ gã!".
"Oa, thật giống như để lại dấu vân tay, có phạm tội gì cũng sẽ bị bắt.". Tiểu Mã gật đầu, đột nhiên có chút ngượng ngùng cười cười: "Tiểu Diệp tử, tôi muốn thương lượng với cậu một chút, cậu thấy Lưu lừa đảo cũng có đồng tử hay không, chi bằng cậu cho tôi làm đồng tử của cậu đi, tôi sẽ giúp cậu làm việc, bao giờ cậu kiếm được tiền thì chia cho tôi một phần…À không, ba phần, bốn phần cũng được.".
Diệp Thiếu Dương suýt chút nữa phun hết cơm ra: "Đồng tử? Cậu muốn làm đồng tử?"
"Cái này...". Tiểu Mã đột nhiên thẹn thùng: "Tiểu đệ mặc dù đã kinh qua không ít nữ nhân, thế nhưng... vẫn còn là đồng tử."
"Phụt!". Diệp Thiếu Dương không nhịn được phun cơm ra ngoài, mấy hạt cơm bay thẳng vào mặt Tiểu Mã: "Ai hỏi cậu cái đó, tôi là đang hỏi, tiểu tử cậu nhìn còn già hơn tôi, thế quái nào lại đòi làm đồng tử của tôi? Người ta không biết còn tưởng rằng tôi là Thỏ gia (1). Mà cậu cũng đừng có ý đồ với tôi đó!".
(1) Thỏ gia: ý chỉ tiểu công, đoạn tụ, đồng tính luyến ái nam các loại. Truyền thuyết Trung Quốc kể rằng, Thỏ thần chính là một vị thần chuyên điều khiển tình yêu nam- nam của nhân gian, xuất hiện trong một ít tác phẩm văn học, nổi tiếng nhất là Viên Mai.
Vừa ăn xong, Tạ Vũ Tình đã gọi điện thoại tới, hỏi vị trí Diệp Thiếu Dương, sau mười phút thì dẫn theo một người đàn ông trung niên mặc đồ Tây, mang giày da, đeo một cặp kính cận rất nho nhã đến gặp hắn.
"Vị này chính là Phó hiệu trưởng thường vụ của Học Viện Ngoại Ngữ, Lưu Minh.". Tạ Vũ Tình giới thiệu.
Diệp Thiếu Dương lúc này mới nhớ, hồi nãy có thấy ông ta đứng bên cạnh Lưu đạo trưởng.
"Diệp tiên sinh, vừa nãy tôi đã thấy được thần thông của ngài, nghe Tạ cảnh sát giới thiệu ngài rất rất giỏi.". Lưu Minh nho nhã lễ độ nắm tay Diệp Thiếu Dương.
Ngồi xuống hàn huyên một lúc, Diệp Thiếu Dương hỏi: "Tên đạo sĩ đó như thế nào?"
"Chạy rồi, chỉ lừa được mấy nghìn đồng phí dịch vụ mà thôi!". Lưu Minh tự rót một ly bia, kính Diệp Thiếu Dương một ly, bắt đầu nói chuyện chính: "Diệp tiên sinh, trước khi tôi tới cũng đã nói chuyện với ban giám đốc, muốn mời ngài đến giúp chúng tôi xử lý chuyện của ký túc xá SỐ 4, yêu cầu là phải hoàn toàn giải quyết triệt để, không để bất kỳ người nào gặp chuyện nữa! Vì thế, chúng tôi bằng lòng trả cho ngài hai mươi vạn thù lao.".
"Hai mươi vạn!". Tiểu Mã quát to một tiếng, dọa ông ta giật mình.
Diệp Thiếu Dương trừng mắt liếc cậu: "Kích động cái gì!"
Lưu Minh nhìn Tiểu Mã hỏi: "Vị này chính là..."
"Tôi là trợ lý, là trợ lý đắc lực của Diệp đạo trưởng.". Tiểu Mã vội vàng tự giới thiệu: "Mỗi lần ngài xử lý chuyện linh dị thì đều không thể thiếu tôi theo hỗ trợ.".
Nếu như không có người ngoài, Diệp Thiếu Dương đã sút cậu ta một cái.
"Diệp tiên sinh, trong hai mươi vạn thù lao này, mười lăm vạn sẽ trả sau khi chuyện thành công, chúng tôi trả trước cho ngài năm vạn, xem như phí dịch vụ và kinh phí mua sắm, có được không?"
Diệp Thiếu Dương không vội vã trả lời, chỉ nói: "Tôi nhớ lúc các người xây trường cũng đã từng xảy ra chuyện tương tự, lúc đó có thỉnh pháp sư hay không?"
"Có mời ba người.". Lưu Minh bất đắc dĩ cười cười: "Nếu đã hợp tác, tôi cũng không gạt ngài, đại khái mười năm trước, ở ký túc xá có xảy ra sự việc tự tử liên hoàn, may mà chỉ vào những ngày nghỉ. Chúng tôi cũng đã xử lý cũng tốt, không tạo nên ảnh hưởng gì, rất nhiều người bên ngoài chỉ biết là họ gặp chuyện không may, nhưng không biết rõ chi tiết cụ thể, kỳ thực, lần đó tổng cộng đã chết bảy người, bao gồm cả ba pháp sư kia.".
Cả đám người Diệp Thiếu Dương ngơ ngẩn nhìn nhau.
"Đã chết ba pháp sư...". Tiểu Mã nhìn Diệp Thiếu Dương, thần sắc lộ vẻ lo âu.
Lưu Minh cười cười, mở túi công văn lấy ra một văn kiện, đặt lên bàn nói: "Đây là một phần thỏa thuận bảo hiểm, tôi không có ý gì khác, chỉ nói thật, chuyện ba pháp sư kia là ngoài ý muốn, lúc chúng tôi sắp xếp hậu sự cho ba người cũng đã tranh cãi rất lớn với thân nhân họ, bồi thường không ít tiền, cho nên lần này chúng tôi muốn ký trước một bản hợp đồng bảo hiểm, đề phòng sự cố ngoài ý muốn..."
Diệp Thiếu Dương đặt tay lên trên hợp đồng, lắc đầu. -...