*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chẳng biết qua bao nhiêu lâu, toàn bộ đầu của đại tá đã biến thành một đống xương trắng, Phùng Tâm Vũ vươn mười ngón tay, cố ngắt đầu của gã ra khỏi cổ, đầu lưỡi chọc vào trong bộ não liếm láp dịch não ngọt ngào, đến lúc này, đại tá mới chết hẳn.
Bạch y nhân quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương: "Có muốn xem Đông Dã chết như thế nào không?"
"Thôi khỏi, khỏi cần nhìn quá trình!". Diệp Thiếu Dương cảm thấy da đầu tê dại, vội từ chối: "Ta biết hắn chết còn thê thảm hơn lão quỷ kia, trực tiếp cho ta xem kết quả đi!"
Bạch y nhân phất tay một cái, cục diện biến thành một gian phòng lớn chất đầy hàng hóa, dường như là một kho hàng.
Một nam một nữ ngồi tựa vào đống hàng hóa, cả người đầy máu, từ cổ trở xuống chỉ còn là một đống xương khô, bên trong lủng lẳng nội tạng, bên ngoài các khớp xương lộ ra một ít thịt nát rơi rớt.
Hai người tất nhiên còn chưa chết hẳn, ánh mắt mờ dại, trong miệng phát sinh vài tiếng rên rỉ.
"Một nghìn lẻ tám lần!". Bạch y nhân nói rằng: "Người nữ kia là cháu gái của đại tá, cũng chính là cô bạn gái người Nhật của Đông Dã. Tên Đông Dã kia bị Phùng Tâm Vũ bám vào trên người, gửi thư dụ cô bạn gái đến, dùng thủ đoạn kinh khủng nhất dọa hai người kinh sợ, sau đó từ từ thưởng thức máu thịt bọn họ. Mà Phùng Tâm Vũ cũng không để cho bọn họ chết ngay, trong vòng hai ngày cứ quanh quẩn bên cạnh bọn họ liếm một nghìn lẻ tám lần, cho đến khi chỉ còn lại hai bộ xương trắng, cực kỳ thống khổ mà chết..."
Tiểu Mã rùng mình một cái, lẩm bẩm nói: "Không thể nào, chả phải máu chảy quá nhiều là chết sao?"
Bạch y nhân cười nói: "Đây là thuật lăng trì của cổ nhân, đao phủ kỹ thuật có thể cắt hơn ba ngàn đao, khiến nạn nhân ba ngày sau mới chết. Huống hồ nàng là quỷ thi, có khả năng giam giữ hồn phách của người, muốn chết cũng không chết được."
"Phùng Tâm Vũ giết hai nam nhân kia có vẻ rất hả lòng hả dạ, thế nhưng cô gái Nhật Bản tựa hồ không hề đắc tội với nàng…" Tiểu Mã chần chừ: "Vì sao cũng bị giết?"
Diệp Thiếu Dương lạnh lùng cười, than thở: "Từ lúc nàng bị Đông Dã đẩy ra, trong lòng nàng đã không còn thiện niệm, nàng tồn tại chỉ vì mục đích muốn trả thù mọi người, trả thù xã hội.".
Bạch y nhân gật đầu: "Trong vòng mười ngày, Phùng Tâm Vũ giết sạch mọi người trong viện quân y, giam giữ hồn phách của họ dưới âm sào, biến họ thành tay sai của nàng. Đây là tiến trình Phùng Tâm Vũ biến đổi, xem xong rồi, chúng ta trở về thôi!".
Bạch y nhân lập tức vung tay áo, phảng phất như có địa chấn, tất cả khung cảnh bắt đầu sụp đổ, dưới chân Diệp Thiếu Dương đột nhiên trống rỗng, giật mình tỉnh dậy, phát hiện mình vẫn còn đang nằm trên giường, vội vàng đưa tay sờ dưới gối, Thất Tinh Long Tuyền Kiếm vẫn ở đây, lúc này mới yên tâm thở dài một cái.
Diệp Thiếu Dương ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào bạch y nhân đang đứng phía trước cửa sổ, y đứng thẳng chắp tay tiêu sái, gió đêm thổi mái tóc dài và vạt áo tung bay như múa, bộ dáng trông rất lãnh lệ, có cảm giác tựa như một vị đại hiệp độc hành thời cổ.
Nghĩ đến những chuyện vừa trông thấy, hắn xác thực, đó chính là những chuyện Phùng Tâm Vũ đã trải qua, trong lòng dường như ngổn ngang trăm mối tơ vò, cảm xúc lúc này thật khó diễn tả, khiến hắn thập phần rầu rĩ.
"Ngươi có điều gì muốn hỏi không?". Bạch y nhân xoay người lại nhìn Diệp Thiếu Dương.
Nhiều vấn đề lắm, Diệp Thiếu Dương sắp xếp lại câu chữ của mình, hỏi một vấn đề muốn biết nhất: "Vì sao ngươi muốn dẫn chúng ta quay về xem cố sự của Phùng Tâm Vũ?"
"Là để ngươi biết lịch sử hình thành của âm sào, hơn hết là quá trình thành ma của Phùng Tâm Vũ!". Bạch y nhân nói: "Tuy rằng nàng và ta có thâm thù đại hận, thế nhưng ta vẫn cảm thấy, nàng trở thành kẻ cầm đầu nhiều tội lỗi như bây giờ không phải là do tự nàng gây nên, vì vậy ta rất mong muốn ngươi có thể đánh bại nàng, siêu độ cho vong hồn của nàng.".
Diệp Thiếu Dương nghi hoặc nhìn y: "Ngươi là tà linh mà lại thiện lương như thế?"
Bạch y nhân nói: "Ai bảo là tà linh thì không thiện lương, cho tới bây giờ ta chưa hề giết một người nào, nếu không cũng không sống tới ngày hôm nay. Ngươi còn gì muốn hỏi nữa không?"
Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một chút, nói: "Quỷ ảnh tà linh kia có lai lịch như thế nào?"
"Không biết, khi cổ mộ mở thì nó đã ở bên trong.".
"Cổ mộ?". Diệp Thiếu Dương ngơ ngẩn: "Cổ mộ ở đâu ra?"
"Chuyện này phải nói từ đầu!". Bạch y nhân hít vào một hơi: "Đừng chê ta nói nhiều, có một số việc, nhất định phải bắt đầu lại từ đầu, nếu không ngươi sẽ không hiểu."
"Năm xưa, khi người Nhật Bản xây chỗ này làm viện quân y, họ đã cố ý muốn dùng nó làm hai việc: kho khí giới và chỗ tránh nạn, cũng là nơi để cho bọn họ làm cảng xuất nhập bí mật. Trong thời gian thi công dưới lòng đất, đội công binh đào được một tòa cổ mộ nghìn năm, người Nhật Bản khai quan tìm bảo vật, không nghĩ tới trong mộ lại có một con thi vương..."
Diệp Thiếu Dương hết sức kinh ngạc, đào được thi vương, đám tiểu quỷ này thật “may mắn”.
Bạch y nhân nói: "Thi vương giết sạch tất cả công binh, dưới đất lại không thể dùng vũ khí hạng nặng, nếu không sẽ phá hủy toàn bộ công trình, cho nên chỉ có thể dựa vào sức người để đi đối phó. Kết quả, bao nhiêu binh sĩ đi vào đều bị thi vương giết chết. Người Nhật Bản không còn biện pháp nào khác, đi lùng bắt pháp sư khắp nơi, dẫn đến hầm mộ để đối phó thi vương. Họ bắt được bảy pháp sư, liên tiếp bảy pháp sư tiến vào đều bị thi vương thắt cổ, cho đến khi ông nội của Nhuế Lãnh Ngọc đi vào thì..."
Diệp Thiếu Dương vừa nghe vừa ngơ ngẩn, không ngờ thông linh thuật của Nhuế Lãnh Ngọc lại là gia truyền.
"Lúc đó, thi vương tuy đã giết chết mấy pháp sư nhưng cũng bị đánh trọng thương, Nhuế tiên sinh may mắn phong ấn được thi vương, với khí phách của người Vu tộc, mượn cớ siêu độ vong hồn, dựa theo địa hình phía dưới bố trí Bách Quỷ Triêu Âm Trận, đem tất cả hồn phách người chết dẫn vào trong trận, nơi đó chính là mặt trên của kho khí giới, hay còn gọi là viện quân y. Ngươi thân là pháp sư, có thể hiểu mục đích của ông ấy khi làm như vậy”.
"Chuyện này..." Diệp Thiếu Dương hít vào một hơi thật sâu, Bách Quỷ Triêu Âm Trận, chính là trận pháp đem âm khí quy nạp một chỗ, dùng hai huyệt Tham Lang, Phá Quân làm trận nhãn, Cửu Âm Tuần Hoàn, Âm Cực Phản Dương, có thể siêu độ vong hồn, đây là âm trạch phong thuỷ, nếu như dùng ở dương trạch... Quả thực hung sát cực điểm, Cửu Âm Tuần Hoàn hướng về phía trước, tiến vào dương trạch, quỷ hồn không thể chạy ra ngoài, những quỷ hồn nằm trong phạm vi tòa nhà, có bao nhiêu con là có thể chết bấy nhiêu con.
"Ước nguyện ban đầu của Nhuế tiên sinh là muốn lợi dụng những vong linh chết trong kho khí giới để di chuyển chúng vào trận pháp, tiến đến viện quân y để giết sạch tất cả quỷ trong viện. Quỷ ảnh tà linh kia xuất hiện lúc trận pháp vừa mới hình thành, ta không biết lai lịch của nó, chỉ biết rằng nó rất mạnh, chỉ một mình mà đã ngăn chặn toàn bộ vong linh, giúp cho những kẻ chết trong viện quân y tạm thời được an toàn, mãi cho đến khi Phùng Tâm Vũ xuất hiện, nó mới phóng thích toàn bộ quỷ khí đã bị nó đè nén, dẫn đến chỗ của Phùng Tâm Vũ để tế nàng lúc chết, tiến nhập vào trong cơ thể nàng, thúc đẩy nàng trở thành quỷ thủ lĩnh trong nháy mắt.".
"Tại sao nó không làm lúc nàng mới chết?". Phía sau truyền đến thanh âm của Tiểu Mã, cậu cũng đã tỉnh nãy giờ, im lặng nghe bạch y nhân giảng giải, lúc này mới không nhịn được chen vào một câu.
Diệp Thiếu Dương trả lời thay: "Nàng vốn đột tử, oán khí rất nặng, nếu thừa hưởng âm khí cường đại trùng kích ngay thì cũng giống như quỷ hồn, trong nháy mắt sẽ hồn phi phách tán.". Suy nghĩ một chút, hắn nói với bạch y nhân: "Nói như thế, quỷ ảnh tà linh kia đã có mưu tính từ trước?"
Bạch y nhân trả lời: "Không có, sự tình này không thể nào đoán trước, ta cho rằng, nó vẫn luôn một mực chờ đợi cơ hội, chờ một người nào đó đột tử, trợ giúp nó hoàn thành kế hoạch. Phùng Tâm Vũ trở thành quỷ thủ lĩnh, dưới sự dẫn dắt của nó, song tu trở thành quỷ thi, thi thể nằm ở trong viện quân y hấp thu thi khí, hồn phách nằm trong âm sào tiếp tục tu luyện."
"Sau đó, viện quân y được Nhà nước tịch thu, đem tất cả thi thể chôn ở Tề Vân Sơn, quỷ ảnh tiếp tục đào các thi thể, chuyển đến trong sơn cốc, bố trí thành thế Cửu Âm Liên Hoàn, tiếp tục để thi thể Phùng Tâm Vũ tu luyện thi khí, quan tài Âm Trầm Mộc cũng là do nó mang từ quỷ vực tới. Nó vốn đã lên kế hoạch hết thảy, chỉ chờ hồn phách và thi thể Phùng Tâm Vũ tu luyện tới đỉnh cao, lúc hợp thể, sẽ trở thành Quỷ Mẫu La Sát..."
Chẳng biết qua bao nhiêu lâu, toàn bộ đầu của đại tá đã biến thành một đống xương trắng, Phùng Tâm Vũ vươn mười ngón tay, cố ngắt đầu của gã ra khỏi cổ, đầu lưỡi chọc vào trong bộ não liếm láp dịch não ngọt ngào, đến lúc này, đại tá mới chết hẳn.
Bạch y nhân quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương: "Có muốn xem Đông Dã chết như thế nào không?"
"Thôi khỏi, khỏi cần nhìn quá trình!". Diệp Thiếu Dương cảm thấy da đầu tê dại, vội từ chối: "Ta biết hắn chết còn thê thảm hơn lão quỷ kia, trực tiếp cho ta xem kết quả đi!"
Bạch y nhân phất tay một cái, cục diện biến thành một gian phòng lớn chất đầy hàng hóa, dường như là một kho hàng.
Một nam một nữ ngồi tựa vào đống hàng hóa, cả người đầy máu, từ cổ trở xuống chỉ còn là một đống xương khô, bên trong lủng lẳng nội tạng, bên ngoài các khớp xương lộ ra một ít thịt nát rơi rớt.
Hai người tất nhiên còn chưa chết hẳn, ánh mắt mờ dại, trong miệng phát sinh vài tiếng rên rỉ.
"Một nghìn lẻ tám lần!". Bạch y nhân nói rằng: "Người nữ kia là cháu gái của đại tá, cũng chính là cô bạn gái người Nhật của Đông Dã. Tên Đông Dã kia bị Phùng Tâm Vũ bám vào trên người, gửi thư dụ cô bạn gái đến, dùng thủ đoạn kinh khủng nhất dọa hai người kinh sợ, sau đó từ từ thưởng thức máu thịt bọn họ. Mà Phùng Tâm Vũ cũng không để cho bọn họ chết ngay, trong vòng hai ngày cứ quanh quẩn bên cạnh bọn họ liếm một nghìn lẻ tám lần, cho đến khi chỉ còn lại hai bộ xương trắng, cực kỳ thống khổ mà chết..."
Tiểu Mã rùng mình một cái, lẩm bẩm nói: "Không thể nào, chả phải máu chảy quá nhiều là chết sao?"
Bạch y nhân cười nói: "Đây là thuật lăng trì của cổ nhân, đao phủ kỹ thuật có thể cắt hơn ba ngàn đao, khiến nạn nhân ba ngày sau mới chết. Huống hồ nàng là quỷ thi, có khả năng giam giữ hồn phách của người, muốn chết cũng không chết được."
"Phùng Tâm Vũ giết hai nam nhân kia có vẻ rất hả lòng hả dạ, thế nhưng cô gái Nhật Bản tựa hồ không hề đắc tội với nàng…" Tiểu Mã chần chừ: "Vì sao cũng bị giết?"
Diệp Thiếu Dương lạnh lùng cười, than thở: "Từ lúc nàng bị Đông Dã đẩy ra, trong lòng nàng đã không còn thiện niệm, nàng tồn tại chỉ vì mục đích muốn trả thù mọi người, trả thù xã hội.".
Bạch y nhân gật đầu: "Trong vòng mười ngày, Phùng Tâm Vũ giết sạch mọi người trong viện quân y, giam giữ hồn phách của họ dưới âm sào, biến họ thành tay sai của nàng. Đây là tiến trình Phùng Tâm Vũ biến đổi, xem xong rồi, chúng ta trở về thôi!".
Bạch y nhân lập tức vung tay áo, phảng phất như có địa chấn, tất cả khung cảnh bắt đầu sụp đổ, dưới chân Diệp Thiếu Dương đột nhiên trống rỗng, giật mình tỉnh dậy, phát hiện mình vẫn còn đang nằm trên giường, vội vàng đưa tay sờ dưới gối, Thất Tinh Long Tuyền Kiếm vẫn ở đây, lúc này mới yên tâm thở dài một cái.
Diệp Thiếu Dương ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào bạch y nhân đang đứng phía trước cửa sổ, y đứng thẳng chắp tay tiêu sái, gió đêm thổi mái tóc dài và vạt áo tung bay như múa, bộ dáng trông rất lãnh lệ, có cảm giác tựa như một vị đại hiệp độc hành thời cổ.
Nghĩ đến những chuyện vừa trông thấy, hắn xác thực, đó chính là những chuyện Phùng Tâm Vũ đã trải qua, trong lòng dường như ngổn ngang trăm mối tơ vò, cảm xúc lúc này thật khó diễn tả, khiến hắn thập phần rầu rĩ.
"Ngươi có điều gì muốn hỏi không?". Bạch y nhân xoay người lại nhìn Diệp Thiếu Dương.
Nhiều vấn đề lắm, Diệp Thiếu Dương sắp xếp lại câu chữ của mình, hỏi một vấn đề muốn biết nhất: "Vì sao ngươi muốn dẫn chúng ta quay về xem cố sự của Phùng Tâm Vũ?"
"Là để ngươi biết lịch sử hình thành của âm sào, hơn hết là quá trình thành ma của Phùng Tâm Vũ!". Bạch y nhân nói: "Tuy rằng nàng và ta có thâm thù đại hận, thế nhưng ta vẫn cảm thấy, nàng trở thành kẻ cầm đầu nhiều tội lỗi như bây giờ không phải là do tự nàng gây nên, vì vậy ta rất mong muốn ngươi có thể đánh bại nàng, siêu độ cho vong hồn của nàng.".
Diệp Thiếu Dương nghi hoặc nhìn y: "Ngươi là tà linh mà lại thiện lương như thế?"
Bạch y nhân nói: "Ai bảo là tà linh thì không thiện lương, cho tới bây giờ ta chưa hề giết một người nào, nếu không cũng không sống tới ngày hôm nay. Ngươi còn gì muốn hỏi nữa không?"
Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một chút, nói: "Quỷ ảnh tà linh kia có lai lịch như thế nào?"
"Không biết, khi cổ mộ mở thì nó đã ở bên trong.".
"Cổ mộ?". Diệp Thiếu Dương ngơ ngẩn: "Cổ mộ ở đâu ra?"
"Chuyện này phải nói từ đầu!". Bạch y nhân hít vào một hơi: "Đừng chê ta nói nhiều, có một số việc, nhất định phải bắt đầu lại từ đầu, nếu không ngươi sẽ không hiểu."
"Năm xưa, khi người Nhật Bản xây chỗ này làm viện quân y, họ đã cố ý muốn dùng nó làm hai việc: kho khí giới và chỗ tránh nạn, cũng là nơi để cho bọn họ làm cảng xuất nhập bí mật. Trong thời gian thi công dưới lòng đất, đội công binh đào được một tòa cổ mộ nghìn năm, người Nhật Bản khai quan tìm bảo vật, không nghĩ tới trong mộ lại có một con thi vương..."
Diệp Thiếu Dương hết sức kinh ngạc, đào được thi vương, đám tiểu quỷ này thật “may mắn”.
Bạch y nhân nói: "Thi vương giết sạch tất cả công binh, dưới đất lại không thể dùng vũ khí hạng nặng, nếu không sẽ phá hủy toàn bộ công trình, cho nên chỉ có thể dựa vào sức người để đi đối phó. Kết quả, bao nhiêu binh sĩ đi vào đều bị thi vương giết chết. Người Nhật Bản không còn biện pháp nào khác, đi lùng bắt pháp sư khắp nơi, dẫn đến hầm mộ để đối phó thi vương. Họ bắt được bảy pháp sư, liên tiếp bảy pháp sư tiến vào đều bị thi vương thắt cổ, cho đến khi ông nội của Nhuế Lãnh Ngọc đi vào thì..."
Diệp Thiếu Dương vừa nghe vừa ngơ ngẩn, không ngờ thông linh thuật của Nhuế Lãnh Ngọc lại là gia truyền.
"Lúc đó, thi vương tuy đã giết chết mấy pháp sư nhưng cũng bị đánh trọng thương, Nhuế tiên sinh may mắn phong ấn được thi vương, với khí phách của người Vu tộc, mượn cớ siêu độ vong hồn, dựa theo địa hình phía dưới bố trí Bách Quỷ Triêu Âm Trận, đem tất cả hồn phách người chết dẫn vào trong trận, nơi đó chính là mặt trên của kho khí giới, hay còn gọi là viện quân y. Ngươi thân là pháp sư, có thể hiểu mục đích của ông ấy khi làm như vậy”.
"Chuyện này..." Diệp Thiếu Dương hít vào một hơi thật sâu, Bách Quỷ Triêu Âm Trận, chính là trận pháp đem âm khí quy nạp một chỗ, dùng hai huyệt Tham Lang, Phá Quân làm trận nhãn, Cửu Âm Tuần Hoàn, Âm Cực Phản Dương, có thể siêu độ vong hồn, đây là âm trạch phong thuỷ, nếu như dùng ở dương trạch... Quả thực hung sát cực điểm, Cửu Âm Tuần Hoàn hướng về phía trước, tiến vào dương trạch, quỷ hồn không thể chạy ra ngoài, những quỷ hồn nằm trong phạm vi tòa nhà, có bao nhiêu con là có thể chết bấy nhiêu con.
"Ước nguyện ban đầu của Nhuế tiên sinh là muốn lợi dụng những vong linh chết trong kho khí giới để di chuyển chúng vào trận pháp, tiến đến viện quân y để giết sạch tất cả quỷ trong viện. Quỷ ảnh tà linh kia xuất hiện lúc trận pháp vừa mới hình thành, ta không biết lai lịch của nó, chỉ biết rằng nó rất mạnh, chỉ một mình mà đã ngăn chặn toàn bộ vong linh, giúp cho những kẻ chết trong viện quân y tạm thời được an toàn, mãi cho đến khi Phùng Tâm Vũ xuất hiện, nó mới phóng thích toàn bộ quỷ khí đã bị nó đè nén, dẫn đến chỗ của Phùng Tâm Vũ để tế nàng lúc chết, tiến nhập vào trong cơ thể nàng, thúc đẩy nàng trở thành quỷ thủ lĩnh trong nháy mắt.".
"Tại sao nó không làm lúc nàng mới chết?". Phía sau truyền đến thanh âm của Tiểu Mã, cậu cũng đã tỉnh nãy giờ, im lặng nghe bạch y nhân giảng giải, lúc này mới không nhịn được chen vào một câu.
Diệp Thiếu Dương trả lời thay: "Nàng vốn đột tử, oán khí rất nặng, nếu thừa hưởng âm khí cường đại trùng kích ngay thì cũng giống như quỷ hồn, trong nháy mắt sẽ hồn phi phách tán.". Suy nghĩ một chút, hắn nói với bạch y nhân: "Nói như thế, quỷ ảnh tà linh kia đã có mưu tính từ trước?"
Bạch y nhân trả lời: "Không có, sự tình này không thể nào đoán trước, ta cho rằng, nó vẫn luôn một mực chờ đợi cơ hội, chờ một người nào đó đột tử, trợ giúp nó hoàn thành kế hoạch. Phùng Tâm Vũ trở thành quỷ thủ lĩnh, dưới sự dẫn dắt của nó, song tu trở thành quỷ thi, thi thể nằm ở trong viện quân y hấp thu thi khí, hồn phách nằm trong âm sào tiếp tục tu luyện."
"Sau đó, viện quân y được Nhà nước tịch thu, đem tất cả thi thể chôn ở Tề Vân Sơn, quỷ ảnh tiếp tục đào các thi thể, chuyển đến trong sơn cốc, bố trí thành thế Cửu Âm Liên Hoàn, tiếp tục để thi thể Phùng Tâm Vũ tu luyện thi khí, quan tài Âm Trầm Mộc cũng là do nó mang từ quỷ vực tới. Nó vốn đã lên kế hoạch hết thảy, chỉ chờ hồn phách và thi thể Phùng Tâm Vũ tu luyện tới đỉnh cao, lúc hợp thể, sẽ trở thành Quỷ Mẫu La Sát..."