*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Khoan đã, Quỷ Mẫu La Sát là gì?". Tiểu Mã hỏi.
"Hình thái tiến hóa của quỷ thi.". Diệp Thiếu Dương giải thích: "Lợi hại hơn quỷ thi, chỉ có nữ nhân ngũ hành năm sinh thuộc hệ Mộc mới có cơ hội tu thành, mấy trăm năm mới xuất hiện một con, Phùng Tâm Vũ vừa đủ điều kiện thích hợp, lại có đại cơ duyên, vạn nhất thật sự tu thành Quỷ Mẫu La Sát, vậy thì sẽ vui lắm, đến sư phụ tôi cũng không gánh nổi!”. Nói xong hắn quay đầu lại nhìn bạch y nhân: "Nói tiếp đi!".
Bạch y nhân nói: "Ông nội Nhuế Lãnh Ngọc đến Ngũ Đài Sơn thỉnh Thành Vân pháp sư đại chiến với bọn chúng một trận, phong ấn lại âm sào, cũng phong ấn luôn tam hồn nguyên thần của Phùng Tâm Vũ bên dưới, đến nay vẫn chưa ra được!".
Diệp Thiếu Dương nghe thấy kinh hãi không thôi, hỏi: "Quỷ ảnh làm thế vì mục đích gì?"
"Khiến Phùng Tâm Vũ trở nên mạnh mẽ hơn, tùy nó sử dụng, về phần để làm gì thì ta cũng không rõ, bởi vì quỷ ảnh đã chết.".
"Đã chết?". Diệp Thiếu Dương cùng Tiểu Mã thốt lên.
"Bị Thành Vân pháp sư tiêu diệt?" Diệp Thiếu Dương hỏi.
Bạch y nhân lắc đầu: "Lại nói, Thành Vân pháp sư cũng không chống nổi, lấy một địch hai, hỏa thiêu thân thể thành Xá Lợi Tử phụ trợ Kim Cang Phục Ma Ấn, cố gắng đánh Phùng Tâm Vũ trở lại âm sào, đến quỷ ảnh cũng trọng thương. Quỷ ảnh tu dưỡng vài thập niên, sau đó khôi phục lại tu vi, phóng thích Phùng Tâm Vũ, kết quả nó cũng rất xui xẻo, vừa ra khỏi cửa gặp phải Đạo Phong hạ sơn, đại chiến một hồi, quỷ ảnh bị Đạo Phong tiêu diệt..."
Tiểu Mã nghe đến đó, vui đến mức đấm vào giường cười ha hả.
"Tà linh này thật nhọ cmn nồi, già bị người đánh, tu dưỡng vài thập niên, vừa mới ló đầu lại bị đánh chết, ha ha, đáng đời!".
"Cái này gọi là ma cao một thước, đạo cao một trượng.". Diệp Thiếu Dương nói.
Tiểu Mã cau mày: "Sao tôi nghe người ta bảo ‘đạo cao một thước, ma cao mười trượng’ mới đúng?"
"Cái gì, đứa nào nói ma cao mười trượng?". Diệp Thiếu Dương quay đầu hỏi bạch y nhân: "Đạo Phong sư huynh vì sao không tiêu diệt luôn Phùng Tâm Vũ?"
Bạch y nhân cười cười: "Người có khả năng chém giết quỷ ảnh rất hiếm, ngươi cho là Đạo Phong mạnh bao nhiêu?"
"Cũng không mạnh lắm!". Diệp Thiếu Dương nói: "Hắn lớn hơn ta vài tuổi, cho nên chỉ mạnh hơn ta một chút!".
"Vậy được rồi, trận chiến năm ấy ta cũng có tham dự, chúng ta hai đấu hai, sau đó quỷ ảnh bị tiêu diệt, ba người chúng ta đều trọng thương, Đạo Phong... lại một lần nữa phong ấn Phùng Tâm Vũ vào âm sào, sau đó đi Tứ Xuyên, không trở về nữa!".
Diệp Thiếu Dương chợt bừng tỉnh, thì ra Đạo Phong và Phùng Tâm Vũ đã từng đại chiến với nhau, chả trách lần trước nhìn thấy Phùng Tâm Vũ, câu nói đầu tiên của nàng là hỏi Đạo Phong ở đâu, 80% nàng cảm giác mình đã tu luyện được vài chục năm, đã lợi hại hơn, muốn cùng hắn đấu lại, trả thù năm đó bị hắn phong ấn.
Diệp Thiếu Dương mơ hồ nghĩ đến, dường như có gì đó sai sai, thế nhưng không còn thời gian ngẫm nghĩ nữa, bèn hỏi bạch y nhân: "Ngươi biết Đạo Phong đi Tứ Xuyên để làm gì không?"
Bạch y nhân lắc đầu: "Không biết, ta đã đến Tứ Xuyên rất nhiều lần để tìm hắn nhưng đến giờ vẫn chưa tìm được, hắn mất tích luôn rồi!".
Diệp Thiếu Dương nhún vai, không hỏi nữa.
"Còn lão Nhuế kia, sau đó thế nào?".
"Lão Nhuế?". Bạch y nhân nhíu mày: "Ngươi nói Nhuế tiên sinh? Nhuế tiên sinh bị người Nhật Bản dùng xong giết chết, về chuyện của ông ấy, ngày mai các ngươi tự đi hỏi Nhuế tiểu thư đi!".
Diệp Thiếu Dương nói: "Vậy ngươi thử kể chuyện của mình một chút, vì sao những việc phát sinh năm đó ngươi lại biết rõ ràng như vậy?"
Bạch y nhân nói: "Gọi ta là Tần Phong, ta là người triều Tống, à không, phải nói là ta sống ở triều Tống, đến từ bức họa của Chu Duệ đại sư, ngươi cũng biết, ta là người trong tranh.".
Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã mở to hai mắt nhìn đối phương, mẹ nó, người triều Tống, cứ coi như là người triều đại cuối cùng Nam Tống đi, sống đến ngày hôm nay cũng phải hơn một nghìn tuổi! Diệp Thiếu Dương chợt hiểu ra, chả trách y không làm kinh động Chuông Kinh Hồn, tùy ý tiến nhập vào trong mộng.
"Ngươi vừa bảo... Chu Duệ? Chu Duệ là ai?". Diệp Thiếu Dương gãi đầu, triều Tống hắn chỉ biết mỗi Tô Đông Pha.
Tần Phong không giải thích, nói tiếp: "Ta được đại sư dùng máu của mình trộn lẫn với mực tranh để vẽ nên, như vậy nhân vật vẽ ra chân thật hơn, cũng có linh tính. Bức họa của ta được đại sư tặng cho một hòa thượng bằng hữu treo ở thiện phòng, mỗi ngày đều nghe tụng kinh gõ mõ, hai mươi năm sau, ta thông linh.".
"Lúc ta du đãng mấy trăm năm, cũng đã tu luyện mấy trăm năm, gặp được một cô gái khiến ta động tâm, nàng là một tiểu thư khuê các, con gái của quan lại, tướng mạo xuất chúng, tài hoa có một không hai..."
"Dừng, tình tiết không liên quan gì hết, nói ngắn gọn đi!”. Những cố sự tài tử giai nhân đại khái cũng na ná nhau, Diệp Thiếu Dương chỉ có hứng thú nghe những điều mới lạ.
Tần Phong giận dữ nhìn hắn, kể tiếp: "Nàng vì ta, cả đời không lấy chồng, sau khi mất cũng không đến âm ty báo cáo, chúng ta ở bên cạnh nhau suốt hai trăm năm, sau đó gặp một hòa thượng của Kim Sơn Tự, chúng ta không phải là đối thủ, nàng bị thu phục, áp giải đến âm ty, ta chỉ còn lại một hơi thở liều mạng trốn thoát. Nàng ở âm ty thụ lục đạo luân hồi, trải qua hai trăm năm, rốt cuộc cũng đầu thai, ta dựa vào ấn ký năm đó tìm được nàng, tên gọi Trần Lâm.".
Tiểu Mã theo bản năng lấy ra bóp tiền, lẩm bẩm nói: "Là cô ấy..."
Trong lòng Diệp Thiếu Dương đột nhiên sinh ra một ý niệm tà ác, may mà Trần Lâm đầu thai thành nữ, nếu không...
"Vốn dĩ chúng ta có thể nối lại tiền duyên, chỉ là không ngờ, nàng bị Phùng Tâm Vũ làm hại.".
"Cái gì, Trần Lâm bị nàng ta hại chết?". Tiểu Mã lập tức hét lên, Diệp Thiếu Dương trừng mắt liếc cậu, bảo cậu đừng chen lời, im lặng nghe Tần Phong nói tiếp.
"Trước ta cho các ngươi vào mộng đều là những thứ ta tận mắt nhìn thấy, làm một tà linh, ta còn có tinh thần trọng nghĩa, ta đã thử ngăn cản quỷ ảnh, thế nhưng không phải là đối thủ của nó, không có biện pháp nào khác. Mãi về sau ta quen biết Đạo Phong, liên thủ với hắn, mới có một chút khẩu khí!”.
"Ta đợi đến khi Tiểu Vân, cũng chính là Trần Lâm đầu thai, nhìn nàng lớn lên, bước vào Học Viện Ngoại Ngữ, hao tâm tổn sức, trải qua bao nhiêu trắc trở mới khiến nàng nhớ lại chuyện tình kiếp trước, kết quả... Phùng Tâm Vũ thấy ta và Đạo Phong ngày xưa đối phó với nàng, ghi hận trong lòng, lợi dụng lúc ta không chú ý, sử dụng một luồng hồn phách giết chết nàng ấy!".
Nói đến đây, ánh mắt của y trở nên bi thương không gì sánh được: "Hồn phách Trần Lâm bị nàng ta giam giữ trong âm sào, không biết tại sao vẫn không diệt hồn, ta có thể cảm nhận được sự tồn tại của nàng ấy, vài lần đến cứu nàng đều thất bại."
Diệp Thiếu Dương thất kinh, nói: "Với tu vi của ngươi vẫn không cứu được nàng?"
Tần Phong nói: "Lệ quỷ và tà linh trong âm sào rất nhiều, hơn nữa phía dưới âm khí quá nặng, thực lực Phùng Tâm Vũ lại hồi phục không ít, ta không phải là đối thủ, ta nghĩ người duy nhất có thể giúp ta là Đạo Phong, vì thế ta đi Tứ Xuyên tìm hắn rất nhiều lần, đến bây giờ vẫn chưa tìm được, đành phải quay về Thạch Thành đợi, gần đây nhất ta gặp Nhuế tiểu thư, biết được gia thế của nàng, quyết định hợp tác với nàng.".
Nói đến đây y nhìn thoáng qua Tiểu Mã: "Ta biết trên người cậu ấy có ảnh của Trần Lâm, ngày đó vốn định tiến vào ảnh chụp để gặp ảo giác của nàng một chút, xoa dịu nhớ nhung trong lòng, kết quả, ta gặp phải ngươi.".
Diệp Thiếu Dương không lên tiếng, chờ y nói hết.
Tần Phong nói: "Trên người ngươi có khí tức giống hệt Đạo Phong, lúc đó ta liền đoán được, ngươi là người của Mao Sơn, cho nên ta để cho hai ngươi đi vào giấc mộng, khảo nghiệm xem ngươi có cách nào phá giải hay không."…
"Khoan đã, Quỷ Mẫu La Sát là gì?". Tiểu Mã hỏi.
"Hình thái tiến hóa của quỷ thi.". Diệp Thiếu Dương giải thích: "Lợi hại hơn quỷ thi, chỉ có nữ nhân ngũ hành năm sinh thuộc hệ Mộc mới có cơ hội tu thành, mấy trăm năm mới xuất hiện một con, Phùng Tâm Vũ vừa đủ điều kiện thích hợp, lại có đại cơ duyên, vạn nhất thật sự tu thành Quỷ Mẫu La Sát, vậy thì sẽ vui lắm, đến sư phụ tôi cũng không gánh nổi!”. Nói xong hắn quay đầu lại nhìn bạch y nhân: "Nói tiếp đi!".
Bạch y nhân nói: "Ông nội Nhuế Lãnh Ngọc đến Ngũ Đài Sơn thỉnh Thành Vân pháp sư đại chiến với bọn chúng một trận, phong ấn lại âm sào, cũng phong ấn luôn tam hồn nguyên thần của Phùng Tâm Vũ bên dưới, đến nay vẫn chưa ra được!".
Diệp Thiếu Dương nghe thấy kinh hãi không thôi, hỏi: "Quỷ ảnh làm thế vì mục đích gì?"
"Khiến Phùng Tâm Vũ trở nên mạnh mẽ hơn, tùy nó sử dụng, về phần để làm gì thì ta cũng không rõ, bởi vì quỷ ảnh đã chết.".
"Đã chết?". Diệp Thiếu Dương cùng Tiểu Mã thốt lên.
"Bị Thành Vân pháp sư tiêu diệt?" Diệp Thiếu Dương hỏi.
Bạch y nhân lắc đầu: "Lại nói, Thành Vân pháp sư cũng không chống nổi, lấy một địch hai, hỏa thiêu thân thể thành Xá Lợi Tử phụ trợ Kim Cang Phục Ma Ấn, cố gắng đánh Phùng Tâm Vũ trở lại âm sào, đến quỷ ảnh cũng trọng thương. Quỷ ảnh tu dưỡng vài thập niên, sau đó khôi phục lại tu vi, phóng thích Phùng Tâm Vũ, kết quả nó cũng rất xui xẻo, vừa ra khỏi cửa gặp phải Đạo Phong hạ sơn, đại chiến một hồi, quỷ ảnh bị Đạo Phong tiêu diệt..."
Tiểu Mã nghe đến đó, vui đến mức đấm vào giường cười ha hả.
"Tà linh này thật nhọ cmn nồi, già bị người đánh, tu dưỡng vài thập niên, vừa mới ló đầu lại bị đánh chết, ha ha, đáng đời!".
"Cái này gọi là ma cao một thước, đạo cao một trượng.". Diệp Thiếu Dương nói.
Tiểu Mã cau mày: "Sao tôi nghe người ta bảo ‘đạo cao một thước, ma cao mười trượng’ mới đúng?"
"Cái gì, đứa nào nói ma cao mười trượng?". Diệp Thiếu Dương quay đầu hỏi bạch y nhân: "Đạo Phong sư huynh vì sao không tiêu diệt luôn Phùng Tâm Vũ?"
Bạch y nhân cười cười: "Người có khả năng chém giết quỷ ảnh rất hiếm, ngươi cho là Đạo Phong mạnh bao nhiêu?"
"Cũng không mạnh lắm!". Diệp Thiếu Dương nói: "Hắn lớn hơn ta vài tuổi, cho nên chỉ mạnh hơn ta một chút!".
"Vậy được rồi, trận chiến năm ấy ta cũng có tham dự, chúng ta hai đấu hai, sau đó quỷ ảnh bị tiêu diệt, ba người chúng ta đều trọng thương, Đạo Phong... lại một lần nữa phong ấn Phùng Tâm Vũ vào âm sào, sau đó đi Tứ Xuyên, không trở về nữa!".
Diệp Thiếu Dương chợt bừng tỉnh, thì ra Đạo Phong và Phùng Tâm Vũ đã từng đại chiến với nhau, chả trách lần trước nhìn thấy Phùng Tâm Vũ, câu nói đầu tiên của nàng là hỏi Đạo Phong ở đâu, 80% nàng cảm giác mình đã tu luyện được vài chục năm, đã lợi hại hơn, muốn cùng hắn đấu lại, trả thù năm đó bị hắn phong ấn.
Diệp Thiếu Dương mơ hồ nghĩ đến, dường như có gì đó sai sai, thế nhưng không còn thời gian ngẫm nghĩ nữa, bèn hỏi bạch y nhân: "Ngươi biết Đạo Phong đi Tứ Xuyên để làm gì không?"
Bạch y nhân lắc đầu: "Không biết, ta đã đến Tứ Xuyên rất nhiều lần để tìm hắn nhưng đến giờ vẫn chưa tìm được, hắn mất tích luôn rồi!".
Diệp Thiếu Dương nhún vai, không hỏi nữa.
"Còn lão Nhuế kia, sau đó thế nào?".
"Lão Nhuế?". Bạch y nhân nhíu mày: "Ngươi nói Nhuế tiên sinh? Nhuế tiên sinh bị người Nhật Bản dùng xong giết chết, về chuyện của ông ấy, ngày mai các ngươi tự đi hỏi Nhuế tiểu thư đi!".
Diệp Thiếu Dương nói: "Vậy ngươi thử kể chuyện của mình một chút, vì sao những việc phát sinh năm đó ngươi lại biết rõ ràng như vậy?"
Bạch y nhân nói: "Gọi ta là Tần Phong, ta là người triều Tống, à không, phải nói là ta sống ở triều Tống, đến từ bức họa của Chu Duệ đại sư, ngươi cũng biết, ta là người trong tranh.".
Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã mở to hai mắt nhìn đối phương, mẹ nó, người triều Tống, cứ coi như là người triều đại cuối cùng Nam Tống đi, sống đến ngày hôm nay cũng phải hơn một nghìn tuổi! Diệp Thiếu Dương chợt hiểu ra, chả trách y không làm kinh động Chuông Kinh Hồn, tùy ý tiến nhập vào trong mộng.
"Ngươi vừa bảo... Chu Duệ? Chu Duệ là ai?". Diệp Thiếu Dương gãi đầu, triều Tống hắn chỉ biết mỗi Tô Đông Pha.
Tần Phong không giải thích, nói tiếp: "Ta được đại sư dùng máu của mình trộn lẫn với mực tranh để vẽ nên, như vậy nhân vật vẽ ra chân thật hơn, cũng có linh tính. Bức họa của ta được đại sư tặng cho một hòa thượng bằng hữu treo ở thiện phòng, mỗi ngày đều nghe tụng kinh gõ mõ, hai mươi năm sau, ta thông linh.".
"Lúc ta du đãng mấy trăm năm, cũng đã tu luyện mấy trăm năm, gặp được một cô gái khiến ta động tâm, nàng là một tiểu thư khuê các, con gái của quan lại, tướng mạo xuất chúng, tài hoa có một không hai..."
"Dừng, tình tiết không liên quan gì hết, nói ngắn gọn đi!”. Những cố sự tài tử giai nhân đại khái cũng na ná nhau, Diệp Thiếu Dương chỉ có hứng thú nghe những điều mới lạ.
Tần Phong giận dữ nhìn hắn, kể tiếp: "Nàng vì ta, cả đời không lấy chồng, sau khi mất cũng không đến âm ty báo cáo, chúng ta ở bên cạnh nhau suốt hai trăm năm, sau đó gặp một hòa thượng của Kim Sơn Tự, chúng ta không phải là đối thủ, nàng bị thu phục, áp giải đến âm ty, ta chỉ còn lại một hơi thở liều mạng trốn thoát. Nàng ở âm ty thụ lục đạo luân hồi, trải qua hai trăm năm, rốt cuộc cũng đầu thai, ta dựa vào ấn ký năm đó tìm được nàng, tên gọi Trần Lâm.".
Tiểu Mã theo bản năng lấy ra bóp tiền, lẩm bẩm nói: "Là cô ấy..."
Trong lòng Diệp Thiếu Dương đột nhiên sinh ra một ý niệm tà ác, may mà Trần Lâm đầu thai thành nữ, nếu không...
"Vốn dĩ chúng ta có thể nối lại tiền duyên, chỉ là không ngờ, nàng bị Phùng Tâm Vũ làm hại.".
"Cái gì, Trần Lâm bị nàng ta hại chết?". Tiểu Mã lập tức hét lên, Diệp Thiếu Dương trừng mắt liếc cậu, bảo cậu đừng chen lời, im lặng nghe Tần Phong nói tiếp.
"Trước ta cho các ngươi vào mộng đều là những thứ ta tận mắt nhìn thấy, làm một tà linh, ta còn có tinh thần trọng nghĩa, ta đã thử ngăn cản quỷ ảnh, thế nhưng không phải là đối thủ của nó, không có biện pháp nào khác. Mãi về sau ta quen biết Đạo Phong, liên thủ với hắn, mới có một chút khẩu khí!”.
"Ta đợi đến khi Tiểu Vân, cũng chính là Trần Lâm đầu thai, nhìn nàng lớn lên, bước vào Học Viện Ngoại Ngữ, hao tâm tổn sức, trải qua bao nhiêu trắc trở mới khiến nàng nhớ lại chuyện tình kiếp trước, kết quả... Phùng Tâm Vũ thấy ta và Đạo Phong ngày xưa đối phó với nàng, ghi hận trong lòng, lợi dụng lúc ta không chú ý, sử dụng một luồng hồn phách giết chết nàng ấy!".
Nói đến đây, ánh mắt của y trở nên bi thương không gì sánh được: "Hồn phách Trần Lâm bị nàng ta giam giữ trong âm sào, không biết tại sao vẫn không diệt hồn, ta có thể cảm nhận được sự tồn tại của nàng ấy, vài lần đến cứu nàng đều thất bại."
Diệp Thiếu Dương thất kinh, nói: "Với tu vi của ngươi vẫn không cứu được nàng?"
Tần Phong nói: "Lệ quỷ và tà linh trong âm sào rất nhiều, hơn nữa phía dưới âm khí quá nặng, thực lực Phùng Tâm Vũ lại hồi phục không ít, ta không phải là đối thủ, ta nghĩ người duy nhất có thể giúp ta là Đạo Phong, vì thế ta đi Tứ Xuyên tìm hắn rất nhiều lần, đến bây giờ vẫn chưa tìm được, đành phải quay về Thạch Thành đợi, gần đây nhất ta gặp Nhuế tiểu thư, biết được gia thế của nàng, quyết định hợp tác với nàng.".
Nói đến đây y nhìn thoáng qua Tiểu Mã: "Ta biết trên người cậu ấy có ảnh của Trần Lâm, ngày đó vốn định tiến vào ảnh chụp để gặp ảo giác của nàng một chút, xoa dịu nhớ nhung trong lòng, kết quả, ta gặp phải ngươi.".
Diệp Thiếu Dương không lên tiếng, chờ y nói hết.
Tần Phong nói: "Trên người ngươi có khí tức giống hệt Đạo Phong, lúc đó ta liền đoán được, ngươi là người của Mao Sơn, cho nên ta để cho hai ngươi đi vào giấc mộng, khảo nghiệm xem ngươi có cách nào phá giải hay không."…