*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Đậu xanh, kiếm tao nữa!". Tiểu Mã lách mình né tránh, thế nhưng tay nó quá dài, đã bám vào cổ của cậu.
Cổ bị bám chặt, Tiểu Mã cảm thấy như muốn đứt lìa, mắt hoa lên, muốn kêu cứu lại không nói ra tiếng, không thể làm gì khác hơn là vỗ tay, thu hút sự chú ý của Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương cũng không rảnh rỗi, hắn nhân cơ hội Kappa tấn công Tiểu Mã mà khom lưng, nhanh chóng rút ra Đinh Diệt Linh, bước lên trước, phi thân leo lên lưng kappa, cắm Đinh Diệt Linh vào đỉnh đầu nó.
Lớp da trên đỉnh đầu kappa trong nháy mắt bị nghiền nát, một mùi tanh hôi phun vào mặt Diệp Thiếu Dương, vô cùng khó ngửi. Kappa quát to một tiếng, buông Tiểu Mã ra, vòng tay lại sau lưng, tám ngón tay hung hăng cắm vào da thịt của Diệp Thiếu Dương.
Một hồi đau đớn truyền khắp thân thể, Diệp Thiếu Dương cắn răng chịu đựng, đọc một lần Phá Hồn Chú, xuất hết khí lực từ khi bú sữa mẹ cho đến nay, cắm mạnh Đinh Diệt Linh xuống đầu kappa.
Hai tiếng thét chói tai vang lên, một tiếng đến từ kappa, một tiếng khác đến từ yêu quái trên đỉnh đầu nó. Yêu quái giương toàn bộ móng vuốt ra đỡ Đinh Diệt Linh, thế nhưng vẫn không cách nào thoát khỏi số phận bị đâm thủng.
Một đống máu đen từ vũng nước bắn tung tóe, không biết là của kappa hay là của yêu quái kia.
"Aaa!". Diệp Thiếu Dương quát to, cố sức cắm Đinh Diệt Linh xuống sâu trong vũng nước, kappa như bị điện giật, toàn thân run rẩy, mấy giây sau phun ra một ngụm yêu khí, thân thể cấp tốc mềm nhũn, ngã xuống đất.
Tiểu Mã đang nằm trên đất há mồm thở dốc, kết quả bị kappa và Diệp Thiếu Dương đè muốn ná thở, cả hai đều nằm trên người cậu, kappa kêu Ngao một tiếng, sau đó bất động.
Diệp Thiếu Dương đẩy hai cánh tay của nó đang ghim trong thịt mình ra, thở hổn hển, bảo mọi người khiêng thi thể của kappa đến chỗ khác, vỗ vỗ gương mặt của Tiểu Mã: "Bị bóp cổ chết rồi hả?"
"Bị cậu đè chết thì có!". Tiểu Mã đảo mắt, uể oải nói.
Diệp Thiếu Dương cười cười: "Cậu cũng làm cháy đồ của tôi, hòa nhé!".
"Đây là kappa trong truyền thuyết?". Đám người Tạ Vũ Tình vây quanh kappa, hiếu kỳ đánh giá. Lưu Minh muốn chụp ảnh nhưng Tạ Vũ Tình không cho, còn mắng: "Không ai được chụp ảnh, cũng không được tuyên truyền chuyện này, tránh tạo thành ảnh hưởng.".
Lưu Minh thu hồi điện thoại, ngượng ngùng cười nói: "Vì sao nơi này lại có kappa?"
"Đại khái năm xưa người Nhật Bản sống ở đây đã để lại". Diệp Thiếu Dương suy đoán nói: "Kho khí giới nhất định có rất nhiều vũ khí đạn dược, bọn họ còn phải chiến đấu, cho nên dùng kappa để bảo vệ mật đạo, cung cấp máu người nuôi dưỡng nó. Tu vi kappa càng mạnh thì pháp sư càng không phải là đối thủ của nó, hữu dụng hơn vô số cơ quan ám khí.”.
Tạ Vũ Tình chợt hiểu ra, nói rằng: "Có lẽ vậy, những năm đó, nước Hoa phát hiện không ít người Nhật Bản đến đây xây dựng kho khí giới, dùng đủ mọi loại cơ quan để bảo vệ, thế nhưng dùng yêu quái trấn giữ thì mới nghe nói tới lần đầu!”.
Diệp Thiếu Dương nghe Xoạt một tiếng, quay đầu nhìn, lão Quách đang ngồi dưới đất xé áo, lộ ra một lớp da bị thương, máu chảy ròng ròng.
"Sao vậy?". Diệp Thiếu Dương hỏi.
"Bị thương thôi, có điều độc yêu vào cơ thể, phải nhanh chóng xử lý.". Độc yêu cùng loại với độc thi, dù không làm cho người biến thành cương thi, nhưng một khi tiến vào da thịt, xâm nhập tâm mạch, sẽ làm cho người biến thành yêu quái.
Lão Quách mò trong đống vật dụng lấy ra một bình rượu hùng hoàng, đổ lên vết thương, đau đến mức muốn toét miệng. Rượu hùng hoàng có khả năng trừ tà khí, thế nhưng tác dụng cũng có giới hạn.
Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một chút, chen vào đám người, đi tới bên cạnh kappa, khom lưng, dùng Đinh Diệt Linh gõ vào hai hàm răng nanh của nó. Sau đó hắn đem răng nanh đến chỗ lão Quách, đặt lên vết thương của y, vết thương chợt sôi sùng sục, độc yêu màu đen nhanh chóng bị hút vào trong răng nanh.
Trong vòng mười bước tất có giải dược, răng yêu vật chính là giải dược tốt nhất để khắc chế độc yêu.
Mấy phút sau, hai cái răng nanh đã hoàn toàn nhuộm một màu đen, độc yêu cũng bị thanh trừ, lão Quách tìm một bao gạo nếp thoa lên miệng vết thương, rút ra độc yêu còn thừa, đau đến mức hít vào một ngụm lãnh khí: "Con mẹ nó, lão tử trúng độc yêu hơn mười năm nay, còn chưa thốn đến thế!".
"Tên vô lại, ngươi cũng bị thương kìa, có nặng lắm không?". Tạ Vũ Tình nhìn vết thương sau lưng Diệp Thiếu Dương, ân cần hỏi.
Diệp Thiếu Dương vốn định nói máu tôi là máu Thiên sư, có khả năng kháng độc yêu, bất quá xử lý vết thương một chút cũng dễ khôi phục nguyên khí, quay đầu lại nói với Tiểu Mã: "Cậu đi lấy thêm mấy cái răng nanh để cho tôi hút độc yêu!".
"Tôi bị gãy xương rồi, yếu lắm!". Tiểu Mã nằm trên mặt đất, giả bệnh đáp.
"Để ta hút cho ngươi!". Tạ Vũ Tình lập tức đi tới bên người kappa, dùng báng súng đập vỡ mấy cái răng của nó, sau đó cởi trường sam của Diệp Thiếu Dương ra, bắt chước hắn dùng răng nanh đặt lên vết thương hút độc.
Diệp Thiếu Dương nhắm mắt lại, tùy ý để cho Tạ Vũ Tình xoa bóp, hài lòng hưởng thụ.
Mấy phút sau, Tạ Vũ Tình mỏi tay, vẫy vẫy vài cái, nói: "Thế nào?"
"Chưa khỏe chưa khỏe, tiếp tục đi!"
"Ta thấy hết độc rồi mà!". Tạ Vũ Tình bỏ lại răng nanh, phủi tay một cái, đứng lên, nhìn thoáng qua thi thể kappa, nói: "Thứ này xử lý như thế nào?"
"Tìm chỗ đốt nó đi, càng nhanh càng tốt, trong cơ thể nó có độc yêu, tránh khuếch tán vào không khí.". Diệp Thiếu Dương chỉ chỉ túi vôi: "Dùng cái này, bên trong có vôi, có thể áp chế độc yêu."
Tạ Vũ Tình chỉ huy hai cảnh sát đổ vôi lên thi thể kappa, quan sát mực nước trong huyết trì chỉ còn lại phân nửa, lo lắng nói: "Phía dưới không còn vật gì chứ?"
"Chắc vậy!". Diệp Thiếu Dương trả lời: "Tiếp tục bơm nước.".
Máy bơm được mở lên lần nữa để hút nước, lúc này đã không còn gặp quấy nhiễu nào nữa, mười phút sau, nước trong huyết trì đã bị rút hết, chỉ còn lại một lớp nước cạn, không thể dùng máy bơm hút khô.
Lưu Minh dẫn theo mấy tên cảnh sát đi lấy thêm vôi sống, đổ vào ao hút khô, dùng xẻng xúc vào túi, Diệp Thiếu Dương dùng vải rách lau qua một lần, sàn nhà gạch đỏ bên dưới lập tức xuất hiện.
"Tại sao lại là sàn gạch nữa?". Tạ Vũ Tình buồn bực hỏi, nhảy xuống nhìn trái nhìn phải, không thấy cái gì hết, căn bản không có thông đạo ở đây, há hốc mồm: "Chúng ta mất công như thế mà không tìm thấy thông đạo?"
Diệp Thiếu Dương cũng nhảy xuống, nói rằng: "Thông đạo nhất định ở đây!".
Tạ Vũ Tình nghi ngờ: "Làm sao ngươi biết?"
"Kappa được nuôi với mục đích bảo vệ mật đạo, nó không ở đây thì ở đâu, hơn nữa…". Diệp Thiếu Dương dậm chân xuống sàn nhà: "Bảy mươi năm trước, gạch đỏ là thứ rất khan hiếm, kể cả ở Nhật Bản, vì sao họ lại dùng thứ mà căn bản không cần thiết phải dùng này?”.
Tạ Vũ Tình hiểu ra, nghĩ tới điều gì đó.
Diệp Thiếu Dương chậm rãi đi lại trên sàn nhà, mỗi một bước chân dùng lực giẫm một cái, đột nhiên, có một cục gạch phát ra âm thanh không bình thường, mọi người chợt sáng mắt, bên dưới trống không!
"Đậu xanh, kiếm tao nữa!". Tiểu Mã lách mình né tránh, thế nhưng tay nó quá dài, đã bám vào cổ của cậu.
Cổ bị bám chặt, Tiểu Mã cảm thấy như muốn đứt lìa, mắt hoa lên, muốn kêu cứu lại không nói ra tiếng, không thể làm gì khác hơn là vỗ tay, thu hút sự chú ý của Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương cũng không rảnh rỗi, hắn nhân cơ hội Kappa tấn công Tiểu Mã mà khom lưng, nhanh chóng rút ra Đinh Diệt Linh, bước lên trước, phi thân leo lên lưng kappa, cắm Đinh Diệt Linh vào đỉnh đầu nó.
Lớp da trên đỉnh đầu kappa trong nháy mắt bị nghiền nát, một mùi tanh hôi phun vào mặt Diệp Thiếu Dương, vô cùng khó ngửi. Kappa quát to một tiếng, buông Tiểu Mã ra, vòng tay lại sau lưng, tám ngón tay hung hăng cắm vào da thịt của Diệp Thiếu Dương.
Một hồi đau đớn truyền khắp thân thể, Diệp Thiếu Dương cắn răng chịu đựng, đọc một lần Phá Hồn Chú, xuất hết khí lực từ khi bú sữa mẹ cho đến nay, cắm mạnh Đinh Diệt Linh xuống đầu kappa.
Hai tiếng thét chói tai vang lên, một tiếng đến từ kappa, một tiếng khác đến từ yêu quái trên đỉnh đầu nó. Yêu quái giương toàn bộ móng vuốt ra đỡ Đinh Diệt Linh, thế nhưng vẫn không cách nào thoát khỏi số phận bị đâm thủng.
Một đống máu đen từ vũng nước bắn tung tóe, không biết là của kappa hay là của yêu quái kia.
"Aaa!". Diệp Thiếu Dương quát to, cố sức cắm Đinh Diệt Linh xuống sâu trong vũng nước, kappa như bị điện giật, toàn thân run rẩy, mấy giây sau phun ra một ngụm yêu khí, thân thể cấp tốc mềm nhũn, ngã xuống đất.
Tiểu Mã đang nằm trên đất há mồm thở dốc, kết quả bị kappa và Diệp Thiếu Dương đè muốn ná thở, cả hai đều nằm trên người cậu, kappa kêu Ngao một tiếng, sau đó bất động.
Diệp Thiếu Dương đẩy hai cánh tay của nó đang ghim trong thịt mình ra, thở hổn hển, bảo mọi người khiêng thi thể của kappa đến chỗ khác, vỗ vỗ gương mặt của Tiểu Mã: "Bị bóp cổ chết rồi hả?"
"Bị cậu đè chết thì có!". Tiểu Mã đảo mắt, uể oải nói.
Diệp Thiếu Dương cười cười: "Cậu cũng làm cháy đồ của tôi, hòa nhé!".
"Đây là kappa trong truyền thuyết?". Đám người Tạ Vũ Tình vây quanh kappa, hiếu kỳ đánh giá. Lưu Minh muốn chụp ảnh nhưng Tạ Vũ Tình không cho, còn mắng: "Không ai được chụp ảnh, cũng không được tuyên truyền chuyện này, tránh tạo thành ảnh hưởng.".
Lưu Minh thu hồi điện thoại, ngượng ngùng cười nói: "Vì sao nơi này lại có kappa?"
"Đại khái năm xưa người Nhật Bản sống ở đây đã để lại". Diệp Thiếu Dương suy đoán nói: "Kho khí giới nhất định có rất nhiều vũ khí đạn dược, bọn họ còn phải chiến đấu, cho nên dùng kappa để bảo vệ mật đạo, cung cấp máu người nuôi dưỡng nó. Tu vi kappa càng mạnh thì pháp sư càng không phải là đối thủ của nó, hữu dụng hơn vô số cơ quan ám khí.”.
Tạ Vũ Tình chợt hiểu ra, nói rằng: "Có lẽ vậy, những năm đó, nước Hoa phát hiện không ít người Nhật Bản đến đây xây dựng kho khí giới, dùng đủ mọi loại cơ quan để bảo vệ, thế nhưng dùng yêu quái trấn giữ thì mới nghe nói tới lần đầu!”.
Diệp Thiếu Dương nghe Xoạt một tiếng, quay đầu nhìn, lão Quách đang ngồi dưới đất xé áo, lộ ra một lớp da bị thương, máu chảy ròng ròng.
"Sao vậy?". Diệp Thiếu Dương hỏi.
"Bị thương thôi, có điều độc yêu vào cơ thể, phải nhanh chóng xử lý.". Độc yêu cùng loại với độc thi, dù không làm cho người biến thành cương thi, nhưng một khi tiến vào da thịt, xâm nhập tâm mạch, sẽ làm cho người biến thành yêu quái.
Lão Quách mò trong đống vật dụng lấy ra một bình rượu hùng hoàng, đổ lên vết thương, đau đến mức muốn toét miệng. Rượu hùng hoàng có khả năng trừ tà khí, thế nhưng tác dụng cũng có giới hạn.
Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một chút, chen vào đám người, đi tới bên cạnh kappa, khom lưng, dùng Đinh Diệt Linh gõ vào hai hàm răng nanh của nó. Sau đó hắn đem răng nanh đến chỗ lão Quách, đặt lên vết thương của y, vết thương chợt sôi sùng sục, độc yêu màu đen nhanh chóng bị hút vào trong răng nanh.
Trong vòng mười bước tất có giải dược, răng yêu vật chính là giải dược tốt nhất để khắc chế độc yêu.
Mấy phút sau, hai cái răng nanh đã hoàn toàn nhuộm một màu đen, độc yêu cũng bị thanh trừ, lão Quách tìm một bao gạo nếp thoa lên miệng vết thương, rút ra độc yêu còn thừa, đau đến mức hít vào một ngụm lãnh khí: "Con mẹ nó, lão tử trúng độc yêu hơn mười năm nay, còn chưa thốn đến thế!".
"Tên vô lại, ngươi cũng bị thương kìa, có nặng lắm không?". Tạ Vũ Tình nhìn vết thương sau lưng Diệp Thiếu Dương, ân cần hỏi.
Diệp Thiếu Dương vốn định nói máu tôi là máu Thiên sư, có khả năng kháng độc yêu, bất quá xử lý vết thương một chút cũng dễ khôi phục nguyên khí, quay đầu lại nói với Tiểu Mã: "Cậu đi lấy thêm mấy cái răng nanh để cho tôi hút độc yêu!".
"Tôi bị gãy xương rồi, yếu lắm!". Tiểu Mã nằm trên mặt đất, giả bệnh đáp.
"Để ta hút cho ngươi!". Tạ Vũ Tình lập tức đi tới bên người kappa, dùng báng súng đập vỡ mấy cái răng của nó, sau đó cởi trường sam của Diệp Thiếu Dương ra, bắt chước hắn dùng răng nanh đặt lên vết thương hút độc.
Diệp Thiếu Dương nhắm mắt lại, tùy ý để cho Tạ Vũ Tình xoa bóp, hài lòng hưởng thụ.
Mấy phút sau, Tạ Vũ Tình mỏi tay, vẫy vẫy vài cái, nói: "Thế nào?"
"Chưa khỏe chưa khỏe, tiếp tục đi!"
"Ta thấy hết độc rồi mà!". Tạ Vũ Tình bỏ lại răng nanh, phủi tay một cái, đứng lên, nhìn thoáng qua thi thể kappa, nói: "Thứ này xử lý như thế nào?"
"Tìm chỗ đốt nó đi, càng nhanh càng tốt, trong cơ thể nó có độc yêu, tránh khuếch tán vào không khí.". Diệp Thiếu Dương chỉ chỉ túi vôi: "Dùng cái này, bên trong có vôi, có thể áp chế độc yêu."
Tạ Vũ Tình chỉ huy hai cảnh sát đổ vôi lên thi thể kappa, quan sát mực nước trong huyết trì chỉ còn lại phân nửa, lo lắng nói: "Phía dưới không còn vật gì chứ?"
"Chắc vậy!". Diệp Thiếu Dương trả lời: "Tiếp tục bơm nước.".
Máy bơm được mở lên lần nữa để hút nước, lúc này đã không còn gặp quấy nhiễu nào nữa, mười phút sau, nước trong huyết trì đã bị rút hết, chỉ còn lại một lớp nước cạn, không thể dùng máy bơm hút khô.
Lưu Minh dẫn theo mấy tên cảnh sát đi lấy thêm vôi sống, đổ vào ao hút khô, dùng xẻng xúc vào túi, Diệp Thiếu Dương dùng vải rách lau qua một lần, sàn nhà gạch đỏ bên dưới lập tức xuất hiện.
"Tại sao lại là sàn gạch nữa?". Tạ Vũ Tình buồn bực hỏi, nhảy xuống nhìn trái nhìn phải, không thấy cái gì hết, căn bản không có thông đạo ở đây, há hốc mồm: "Chúng ta mất công như thế mà không tìm thấy thông đạo?"
Diệp Thiếu Dương cũng nhảy xuống, nói rằng: "Thông đạo nhất định ở đây!".
Tạ Vũ Tình nghi ngờ: "Làm sao ngươi biết?"
"Kappa được nuôi với mục đích bảo vệ mật đạo, nó không ở đây thì ở đâu, hơn nữa…". Diệp Thiếu Dương dậm chân xuống sàn nhà: "Bảy mươi năm trước, gạch đỏ là thứ rất khan hiếm, kể cả ở Nhật Bản, vì sao họ lại dùng thứ mà căn bản không cần thiết phải dùng này?”.
Tạ Vũ Tình hiểu ra, nghĩ tới điều gì đó.
Diệp Thiếu Dương chậm rãi đi lại trên sàn nhà, mỗi một bước chân dùng lực giẫm một cái, đột nhiên, có một cục gạch phát ra âm thanh không bình thường, mọi người chợt sáng mắt, bên dưới trống không!