Hôm sau tỉnh dậy, đầu Lý Viện Viện đau như muốn nổ tung, ký ức của cô dừng lại ở cảnh tượng tối qua mình gục mặt xuống bàn lúc uống ly rượu mơ cuối cùng. Lúc đó cô lờ mờ biết rằng mình đã say, cũng lờ mờ hiểu được dáng vẻ mình cũng mất mặt lắm, nhưng cô đã hoàn toàn không còn hơi sức và lý trí để điều khiển tư duy và chống đỡ cơ thể mình.
Làm sao rời khỏi quán ăn, làm sao về nhà, cô thật sự chẳng nhớ chút gì cả.
Cô xoa xoa đầu, xuống giường rửa mặt, ngang qua nhà bếp, cô chào Yến Tư Thành đang nấu bữa sáng. Lần đầu tiên Yến Tư Thành không hề quay lại gật đầu nghiêm túc chào, chỉ vừa nấu cháo vừa đáp lại.
Lý Viện Viện không nghĩ nhiều, đầu óc lúc mới thức dậy còn chưa tỉnh táo lắm, cô lảo đảo đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Nhưng lúc đánh răng, Lý Viện Viện kinh ngạc phát hiện trên môi mình có thêm một vết đỏ sẫm. Cô lại gần chiếc gương nhìn thử, vết rách khá to, máu đã đông lại, thiết nghĩ chắc lúc đó va đập không nhẹ. Nhưng rốt cuộc làm sao lại bị thương, cô nghĩ mãi chẳng nhớ nổi...
Mang theo nghi hoặc rửa mặt xong, lúc ăn sáng cô đang định hỏi Yến Tư Thành, nhưng ngồi xuống bàn trà, thấy Yến Tư Thành bưng cháo lên, cô ngẩng đầu mới phát hiện Yến Tư Thành đang đeo một chiếc khẩu trang màu xanh nhạt.
Lý Viện Viện sửng sốt: “Tư Thành, anh bị làm sao vậy?”
Yến Tư Thành hắng giọng: “Bị nhiễm thương hàn, nghe nói đeo khẩu trang như vậy sẽ tránh được thương hàn truyền nhiễm. Khụ, Viện Viện, mấy ngày tới em đừng lại gần anh quá.”
“Sao lại bệnh vậy?” Lý Viện Viện nhíu mày, rõ ràng rất lo lắng: “Có nặng lắm không? Có cần đi bác sĩ không?”
Ánh mắt Yến Tư Thành thoáng dịu dàng, nhưng cũng chỉ nhẹ lắc đầu, rõ ràng anh không muốn nói về chuyện này nữa, anh vội múc cháo cho Lý Viện Viện: “Hôm qua Viện Viện uống rượu, sáng nay nên ăn thanh đạm một chút, anh chỉ nấu cháo trắng thôi, em ăn nóng cho ấm bụng.”
Thấy anh tỉnh táo, động tác gọn gàng, không có vẻ bệnh nghiêm trọng, lúc này Lý Viện Viện mới yên tâm, gật đầu đón lấy cháo, vừa lấy muỗng múc chờ cháo nguội, vừa hỏi: “Tối qua hình như em uống say, là Tư Thành đưa em về nhà à?”
Yến Tư Thành gật đầu.
“Đúng là thất thố.” Lý Viện Viện than, “Rượu quả nhiên hại người, sau này em không đụng tới nó nữa.”
Yến Tư Thành gật đầu thật mạnh, bày vẻ rất tán đồng.
“Tối qua chắc Tư Thành mệt lắm.” Nghĩ tới hình dáng hiện giờ của mình, Lý Viện Viện hơi áy náy, cô vội múc thêm một chén cháo cho Yến Tư Thành , “Nè, Tư Thành cũng ăn cháo đi.”
Yến Tư Thành sờ khẩu trang trên miệng mình: “Anh... chút nữa ăn sau.”
Yến Tư Thành bị cảm hơn một tuần, trước mặt Lý Viện Viện anh luôn đeo khẩu trang. Lý Viện Viện cũng không nghĩ nhiều, mãi đến một hôm...
Hôm đó Lý Viện Viện tới nhà ăn ăn cơm xong, nghĩ rằng buổi chiều còn có lớp nên cô và Châu Tình tới giảng đường học chiều nay để ngủ trưa, đi tới dưới cầu thang giảng đường, Lý Viện Viện nhìn thấy Yến Tư Thành từ xa.
Lúc này Yến Tư Thành đang cầm sách thảo luận gì đó với một bạn nam bên cạnh, vẻ mặt chăm chú, ngón tay còn chỉ trỏ trên sách, anh không đeo khẩu trang, mặt cách bạn đó cũng rất gần. Tình cờ gặp Yến Tư Thành, Lý Viện Viện rất vui, cô bước nhanh tới, đang định gọi anh, Yến Tư Thành hình như đột nhiên phát giác ra điều gì, anh không hề ngẩng đầu, cất lại sách quay người rẽ vào nhà vệ sinh nam bên cạnh.
Lý Viện Viện và bạn nam vừa nói chuyện với Yến Tư Thành đều đờ ra tại chỗ.
Một lúc sau Yến Tư Thành mới đeo khẩu trang màu xanh đi ra. Bạn nam kia lập tức nghẹn lời: “Mày... đột nhiên muốn làm màu à?”
Yến Tư Thành ho mấy tiếng: “Tao nhớ ra là chưa hết cảm, sợ lây cho mày.”
Bạn nam chê bai bĩu môi: “Lây cả buổi sáng rồi mà còn sợ gì nữa... Thôi đi, dù sao cũng nói sắp xong rồi, cách làm bài luận là vậy đó, mày lên mạng tải xuống một bài tương tự rồi sửa lại là được.” Bạn nam bước lên cầu thang, đẩy xe đạp nhảy lên đi mất, lúc ngang qua Lý Viện Viện làm gợn lên một cơn gió thổi tung tóc trước trán cô.
Lý Viện Viện đứng nguyên tại chỗ một lúc, mãi đến khi Yến Tư Thành nhìn sang cô, cô mới mỉm cười khoác tay Châu Tình đi tới trước mặt Yến Tư Thành, Châu Tình cười anh: “Ối chà, đẹp trai nhà giàu cũng bị cảm à?”
Yến Tư Thành không đáp, anh quan sát vẻ mặt Lý Viện Viện một lúc, không thấy có điều gì bất thường, lúc này mới ho một tiếng nói: “Viện Viện, chiều nay anh không có lớp, nhưng thầy có giao bài luận, anh phải về nghiên cứu đây.”
Lý Viện Viện gật đầu cười: “Ừ, anh về đi, em mới ăn xong nên đang buồn ngủ, định tới giảng đường ngủ một giấc, em đi đây.”
Hai người tạm biệt nhau, Châu Tình kéo tay Lý Viện Viện hỏi: “Nghe đồn cậu ta là học sinh kém nhất của khoa mà, sao, chơi với học sinh giỏi, được cậu dẫn dắt nên tích cực cầu tiến cố gắng học hành hả?”
Lý Viện Viện cười cười: “Trước nay Tư Thành không phải là người bỏ bê học hành. Anh ấy vẫn luôn tích cực cố gắng, tính tình cũng rất tỉ mỉ chu đáo.”
Nghe Lý Viện Viện khen, Châu Tình cười mờ ám: “Mọi người đều nói cậu ta là tay chơi, còn cậu lại khen là cố gắng tỉ mỉ chu đáo, Lý Viện Viện, cậu đừng hòng chối cãi nhé!”
Lý Viện Viện nhìn bóng Yến Tư Thành đã trở nên rất nhỏ ở phía xa, không đếm xỉa tới lời trêu chọc của Châu Tình. Cô vẫn luôn cảm nhận được Yến Tư Thành chu đáo tỉ mỉ, vừa nãy lại vô tình cảm nhận được thêm một lần nữa.
Lý Viện Viện nghĩ, chờ vết thương trên miệng cô lành, chắc “bệnh cảm” của Yến Tư Thành cũng sẽ nhanh chóng khỏi thôi. Lý Viện Viện không ngốc, mấy hôm trước không hiểu, nhưng hôm nay nhìn thấy phản ứng của Yến Tư Thành, nếu vẫn không hiểu thì thật uổng cho cô sống tùy mặt gởi lời bao nhiêu năm nay.
Tối đó uống rượu tuy cô không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng theo suy đoán, chắc là cô và Yến Tư Thành vô tình va vào nhau, để cô khỏi ngượng Yến Tư Thành mới nghĩ ra trò đeo khẩu trang, che miệng không ăn cơm chung với cô hơn một tuần...
Lý Viện Viện vừa buồn cười vừa muốn thở dài, vô tình va vào miệng thôi mà, nếp sống của Đại Đường vốn cũng đã cởi mở. Lý Viện Viện ở nhà cũng coi nhiều phim truyền hình hiện đại, càng cảm thấy chuyện chạm vào miệng nhau này đâu mang thai nổi, vốn chẳng là gì cả, nhưng nếu Yến Tư Thành thấy ngượng muốn giấu đi, vậy cô cũng cũng giấu theo.
Đời người có mấy khi được giả hồ đồ.
Hai người ngày càng thích ứng với thế giới này, thời gian cũng dần dần trôi nhanh hơn, cuộc sống bận rộn khiến họ không ngừng học tập tri thức mới. Kế hoạch tập luyện của Lý Viện Viện không được tiến hành suôn sẻ như cô tưởng tượng, không phải cô lười mà vì bận học và chuyện của đội kịch. Kể từ khi Lý Viện Viện quyết định giảm cân đến giờ đã là hai tuần, Lý Viện Viện cũng ốm đi được mấy cân.
Được Lý Viện Viện nhờ, lần đầu tiên trong đời Yến Tư Thành biết mua hàng trên mạng, anh mua cho cô một chiếc cân điện tử.
Lý Viện Viện rảnh rỗi thường đứng lên cân thử, nhìn thể trọng mình nhẹ đi từng chút từng chút, trong lòng cô có cảm giác thỏa mãn không nói nên lời, còn vui hơn có được bất kỳ y phục trang sức quý giá nào trước đây.
Cuộc sống của hai người ổn định tiến về phía trước với những chuyện vụn vặt. Sau khi Yến Tư Thành bối rối luống cuống nộp bài luận đầu tiên trong đời, vở kịch Khổng Tước bay về miền Đông Nam của Lý Viện Viện cũng dần dần bước vào giai đoạn tốt đẹp, trận đấu giao hữu Taekwondo giữa sinh viên mới của Đại học X và trường khác cũng đến.
Không hề nghi ngờ, Yến Tư Thành trở thành thành viên chủ chốt của đội sinh viên mới Đại học X.
Trận đấu đầu tiên diễn ra ở Cung thể thao của Đại học X.
Trước đó Yến Tư Thành không biết quy tắc của Taekwondo, nhưng trải qua mấy tuần huấn luyện và học tập, anh cũng đã khống chế được cơ thể mình, chỉ dùng động tác của Taekwondo để thi đấu.
Thời gian thi đấu là chiều thứ bảy, hôm đó Lý Viện Viện vốn phải tập kịch, nhưng cô đã xin thầy giáo cho nghỉ từ trước, hẹn Châu Tình và Trương Tĩnh Ninh cùng tới Cung thể thao xem Yến Tư Thành thi đấu. Đến Cung thể thao vừa khéo gặp Lâm Hiểu Mộng và Lưu Thư Dương cũng tới xem thi đấu.
Thấy Lý Viện Viện, Lâm Hiểu Mộng bĩu môi: “Cậu đừng hiểu lầm, hôm nay không phải tôi tới xem Yến Tư Thành đâu, một người bạn của tôi cũng thi đấu, tôi tới xem cậu ấy thôi.”
Lý Viện Viện gật đầu, Trương Tĩnh Ninh bên cạnh cười ha ha, không nói gì nhưng cũng đủ mỉa mai. Lâm Hiểu Mộng thấy cô nàng, sắc mặt lập tức sa sầm, mắng: “Ha *** cậu ấy, tôi nói phần tôi, liên quan quái gì tới cậu.”
Lý Viện Viện kinh ngạc, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy con gái nói tục trong trường, không ngờ lại đột ngột trắng trợn không hề báo trước, mở miệng nói ngay, mới mẻ sảng khoái giòn giã đã miệng như vậy...
“Thì tôi ha *** cậu đó, ai chả biết cậu suốt ngày suốt đêm có tật giật mình chứ, tôi nói cậu biết, hiện giờ Yến Tư Thành là bạn trai của Lý Viện Viện nhà chúng tôi, cậu dám đem thói nhỏ nhen của cậu ra đào tường khoét vách thì tôi là người đầu tiên xử cậu!”
Ánh mắt người xung quanh đều đổ dồn lại, khiến sắc mặt Lâm Hiểu Mộng tái xanh, Châu Tình đã lấy làm quen, nghe những lời này cũng chẳng hề phản ứng, còn Lưu Thư Dương bên kia lại bước tới chắn trước mặt Lâm Hiểu Mộng, ánh mắt không vui nhìn Trương Tĩnh Ninh.
Lý Viện Viện nghe Trương Tĩnh Ninh đột nhiên nói vậy, lòng cũng cảm thấy rất ngượng ngùng, cô vội kéo Trương Tĩnh Ninh vẫn còn muốn mắng tiếp đi.
Vòng qua góc tường, Lý Viện Viện vô tình quay đầu nhìn lại, Lâm Hiểu Mộng chùi khóe mắt, tức tối đẩy Lưu Thư Dương đang an ủi bên cạnh ra, theo một con đường khác đi lên khán đài.
Quay đầu lại, Trương Tĩnh Ninh vẫn đang lạnh lùng hậm hực: “Gì chứ, vừa gặp nhau đã ra vẻ lạnh lùng thanh cao, ai chịu nổi cô ta!”
Lý Viện Viện thở dài, khuyên Trương Tĩnh Ninh lên khán đài.
Ân oán giữa con gái thời đại học đều như vậy, vốn chẳng thể nói ai đúng ai sai, chỉ là đứng ở góc độ khác nhau mà thôi.
Hàng đầu tiên của khán đài, Lục Thành Vũ đã ngồi đó từ sớm, mấy hàng ghế trước đều kín người, chỉ có bên cạnh Lục Thành Vũ vẫn còn trống ba chỗ. Thấy Lý Viện Viện, Lục Thành Vũ vẫy tay với họ.
Gọi ba người tới, Lục Thành Vũ cười, “He he, Yến Tư Thành đoán chính xác thật, quả nhiên cậu dẫn theo hai người tới. Ngồi đi ngồi đi.”
Châu Tình nghe vậy chớp mắt nhìn Lý Viện Viện: “Nghe ra... hình như cậu ta cũng tỉ mỉ quá nhỉ.”
“Trước đây không có vậy đâu.” Lục Thành Vũ chen vào một câu, Châu Tình và cậu ta bắt đầu thảo luận chi tiết về Yến Tư Thành trong lời đồn và Yến Tư Thành hiện giờ. Thật ra trước đó hai người từng cãi nhau trong bệnh viện trường, hôm đó là ngày đầu tiên Lý Viện Viện và Yến Tư Thành đến thế giới này, nhưng tính cách hai người đều thoải mái, cãi nhau một trận cũng chẳng là gì, lúc này trò chuyện cũng khá hợp.
Trương Tĩnh Ninh bên cạnh vừa ngồi xuống là bắt đầu chat nhóm, chẳng có gì khác ngoài việc lại mắng Lâm Hiểu Mộng thêm lần nữa.
Lý Viện Viện đặt túi lên ghế ngồi, người thì nằm bò trên lan can khán đài tìm Yến Tư Thành. Thật ra cũng không cần tìm, Lý Viện Viện vừa nhìn đã thấy anh ngay, anh đang đứng dưới khán đài không xa buộc thắt lưng, huấn luyện viên đang đứng bên cạnh nói gì đó với anh.
Xem ra anh là người đầu tiên thi đấu.
Bỗng nhiên trong Cung thể thao vang lên tiếng còi, trận đấu sắp mở màn.
Yến Tư Thành bỗng ngẩng đầu nhìn lên, tiếp xúc với ánh mắt Lý Viện Viện.
Lý Viện Viện mỉm cười vẫy tay với anh. Ánh mắt Yến Tư Thành ấm lên, anh khẽ cong khóe môi, nhẹ gật đầu với Lý Viện Viện, bỗng nhiên tất cả mọi ồn ào huyên náo trong Cung thể thao dường như đều trở thành phông nền. Lý Viện Viện thậm chí có một cảm giác kỳ diệu, cô thấy hình như mình đã trở thành một phụ nữ có chồng, chồng cô đang ra trận, cô đang ở đây chờ chồng chiến thắng trở về.
Hôm sau tỉnh dậy, đầu Lý Viện Viện đau như muốn nổ tung, ký ức của cô dừng lại ở cảnh tượng tối qua mình gục mặt xuống bàn lúc uống ly rượu mơ cuối cùng. Lúc đó cô lờ mờ biết rằng mình đã say, cũng lờ mờ hiểu được dáng vẻ mình cũng mất mặt lắm, nhưng cô đã hoàn toàn không còn hơi sức và lý trí để điều khiển tư duy và chống đỡ cơ thể mình.
Làm sao rời khỏi quán ăn, làm sao về nhà, cô thật sự chẳng nhớ chút gì cả.
Cô xoa xoa đầu, xuống giường rửa mặt, ngang qua nhà bếp, cô chào Yến Tư Thành đang nấu bữa sáng. Lần đầu tiên Yến Tư Thành không hề quay lại gật đầu nghiêm túc chào, chỉ vừa nấu cháo vừa đáp lại.
Lý Viện Viện không nghĩ nhiều, đầu óc lúc mới thức dậy còn chưa tỉnh táo lắm, cô lảo đảo đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Nhưng lúc đánh răng, Lý Viện Viện kinh ngạc phát hiện trên môi mình có thêm một vết đỏ sẫm. Cô lại gần chiếc gương nhìn thử, vết rách khá to, máu đã đông lại, thiết nghĩ chắc lúc đó va đập không nhẹ. Nhưng rốt cuộc làm sao lại bị thương, cô nghĩ mãi chẳng nhớ nổi...
Mang theo nghi hoặc rửa mặt xong, lúc ăn sáng cô đang định hỏi Yến Tư Thành, nhưng ngồi xuống bàn trà, thấy Yến Tư Thành bưng cháo lên, cô ngẩng đầu mới phát hiện Yến Tư Thành đang đeo một chiếc khẩu trang màu xanh nhạt.
Lý Viện Viện sửng sốt: “Tư Thành, anh bị làm sao vậy?”
Yến Tư Thành hắng giọng: “Bị nhiễm thương hàn, nghe nói đeo khẩu trang như vậy sẽ tránh được thương hàn truyền nhiễm. Khụ, Viện Viện, mấy ngày tới em đừng lại gần anh quá.”
“Sao lại bệnh vậy?” Lý Viện Viện nhíu mày, rõ ràng rất lo lắng: “Có nặng lắm không? Có cần đi bác sĩ không?”
Ánh mắt Yến Tư Thành thoáng dịu dàng, nhưng cũng chỉ nhẹ lắc đầu, rõ ràng anh không muốn nói về chuyện này nữa, anh vội múc cháo cho Lý Viện Viện: “Hôm qua Viện Viện uống rượu, sáng nay nên ăn thanh đạm một chút, anh chỉ nấu cháo trắng thôi, em ăn nóng cho ấm bụng.”
Thấy anh tỉnh táo, động tác gọn gàng, không có vẻ bệnh nghiêm trọng, lúc này Lý Viện Viện mới yên tâm, gật đầu đón lấy cháo, vừa lấy muỗng múc chờ cháo nguội, vừa hỏi: “Tối qua hình như em uống say, là Tư Thành đưa em về nhà à?”
Yến Tư Thành gật đầu.
“Đúng là thất thố.” Lý Viện Viện than, “Rượu quả nhiên hại người, sau này em không đụng tới nó nữa.”
Yến Tư Thành gật đầu thật mạnh, bày vẻ rất tán đồng.
“Tối qua chắc Tư Thành mệt lắm.” Nghĩ tới hình dáng hiện giờ của mình, Lý Viện Viện hơi áy náy, cô vội múc thêm một chén cháo cho Yến Tư Thành , “Nè, Tư Thành cũng ăn cháo đi.”
Yến Tư Thành sờ khẩu trang trên miệng mình: “Anh... chút nữa ăn sau.”
Yến Tư Thành bị cảm hơn một tuần, trước mặt Lý Viện Viện anh luôn đeo khẩu trang. Lý Viện Viện cũng không nghĩ nhiều, mãi đến một hôm...
Hôm đó Lý Viện Viện tới nhà ăn ăn cơm xong, nghĩ rằng buổi chiều còn có lớp nên cô và Châu Tình tới giảng đường học chiều nay để ngủ trưa, đi tới dưới cầu thang giảng đường, Lý Viện Viện nhìn thấy Yến Tư Thành từ xa.
Lúc này Yến Tư Thành đang cầm sách thảo luận gì đó với một bạn nam bên cạnh, vẻ mặt chăm chú, ngón tay còn chỉ trỏ trên sách, anh không đeo khẩu trang, mặt cách bạn đó cũng rất gần. Tình cờ gặp Yến Tư Thành, Lý Viện Viện rất vui, cô bước nhanh tới, đang định gọi anh, Yến Tư Thành hình như đột nhiên phát giác ra điều gì, anh không hề ngẩng đầu, cất lại sách quay người rẽ vào nhà vệ sinh nam bên cạnh.
Lý Viện Viện và bạn nam vừa nói chuyện với Yến Tư Thành đều đờ ra tại chỗ.
Một lúc sau Yến Tư Thành mới đeo khẩu trang màu xanh đi ra. Bạn nam kia lập tức nghẹn lời: “Mày... đột nhiên muốn làm màu à?”
Yến Tư Thành ho mấy tiếng: “Tao nhớ ra là chưa hết cảm, sợ lây cho mày.”
Bạn nam chê bai bĩu môi: “Lây cả buổi sáng rồi mà còn sợ gì nữa... Thôi đi, dù sao cũng nói sắp xong rồi, cách làm bài luận là vậy đó, mày lên mạng tải xuống một bài tương tự rồi sửa lại là được.” Bạn nam bước lên cầu thang, đẩy xe đạp nhảy lên đi mất, lúc ngang qua Lý Viện Viện làm gợn lên một cơn gió thổi tung tóc trước trán cô.
Lý Viện Viện đứng nguyên tại chỗ một lúc, mãi đến khi Yến Tư Thành nhìn sang cô, cô mới mỉm cười khoác tay Châu Tình đi tới trước mặt Yến Tư Thành, Châu Tình cười anh: “Ối chà, đẹp trai nhà giàu cũng bị cảm à?”
Yến Tư Thành không đáp, anh quan sát vẻ mặt Lý Viện Viện một lúc, không thấy có điều gì bất thường, lúc này mới ho một tiếng nói: “Viện Viện, chiều nay anh không có lớp, nhưng thầy có giao bài luận, anh phải về nghiên cứu đây.”
Lý Viện Viện gật đầu cười: “Ừ, anh về đi, em mới ăn xong nên đang buồn ngủ, định tới giảng đường ngủ một giấc, em đi đây.”
Hai người tạm biệt nhau, Châu Tình kéo tay Lý Viện Viện hỏi: “Nghe đồn cậu ta là học sinh kém nhất của khoa mà, sao, chơi với học sinh giỏi, được cậu dẫn dắt nên tích cực cầu tiến cố gắng học hành hả?”
Lý Viện Viện cười cười: “Trước nay Tư Thành không phải là người bỏ bê học hành. Anh ấy vẫn luôn tích cực cố gắng, tính tình cũng rất tỉ mỉ chu đáo.”
Nghe Lý Viện Viện khen, Châu Tình cười mờ ám: “Mọi người đều nói cậu ta là tay chơi, còn cậu lại khen là cố gắng tỉ mỉ chu đáo, Lý Viện Viện, cậu đừng hòng chối cãi nhé!”
Lý Viện Viện nhìn bóng Yến Tư Thành đã trở nên rất nhỏ ở phía xa, không đếm xỉa tới lời trêu chọc của Châu Tình. Cô vẫn luôn cảm nhận được Yến Tư Thành chu đáo tỉ mỉ, vừa nãy lại vô tình cảm nhận được thêm một lần nữa.
Lý Viện Viện nghĩ, chờ vết thương trên miệng cô lành, chắc “bệnh cảm” của Yến Tư Thành cũng sẽ nhanh chóng khỏi thôi. Lý Viện Viện không ngốc, mấy hôm trước không hiểu, nhưng hôm nay nhìn thấy phản ứng của Yến Tư Thành, nếu vẫn không hiểu thì thật uổng cho cô sống tùy mặt gởi lời bao nhiêu năm nay.
Tối đó uống rượu tuy cô không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng theo suy đoán, chắc là cô và Yến Tư Thành vô tình va vào nhau, để cô khỏi ngượng Yến Tư Thành mới nghĩ ra trò đeo khẩu trang, che miệng không ăn cơm chung với cô hơn một tuần...
Lý Viện Viện vừa buồn cười vừa muốn thở dài, vô tình va vào miệng thôi mà, nếp sống của Đại Đường vốn cũng đã cởi mở. Lý Viện Viện ở nhà cũng coi nhiều phim truyền hình hiện đại, càng cảm thấy chuyện chạm vào miệng nhau này đâu mang thai nổi, vốn chẳng là gì cả, nhưng nếu Yến Tư Thành thấy ngượng muốn giấu đi, vậy cô cũng cũng giấu theo.
Đời người có mấy khi được giả hồ đồ.
Hai người ngày càng thích ứng với thế giới này, thời gian cũng dần dần trôi nhanh hơn, cuộc sống bận rộn khiến họ không ngừng học tập tri thức mới. Kế hoạch tập luyện của Lý Viện Viện không được tiến hành suôn sẻ như cô tưởng tượng, không phải cô lười mà vì bận học và chuyện của đội kịch. Kể từ khi Lý Viện Viện quyết định giảm cân đến giờ đã là hai tuần, Lý Viện Viện cũng ốm đi được mấy cân.
Được Lý Viện Viện nhờ, lần đầu tiên trong đời Yến Tư Thành biết mua hàng trên mạng, anh mua cho cô một chiếc cân điện tử.
Lý Viện Viện rảnh rỗi thường đứng lên cân thử, nhìn thể trọng mình nhẹ đi từng chút từng chút, trong lòng cô có cảm giác thỏa mãn không nói nên lời, còn vui hơn có được bất kỳ y phục trang sức quý giá nào trước đây.
Cuộc sống của hai người ổn định tiến về phía trước với những chuyện vụn vặt. Sau khi Yến Tư Thành bối rối luống cuống nộp bài luận đầu tiên trong đời, vở kịch Khổng Tước bay về miền Đông Nam của Lý Viện Viện cũng dần dần bước vào giai đoạn tốt đẹp, trận đấu giao hữu Taekwondo giữa sinh viên mới của Đại học X và trường khác cũng đến.
Không hề nghi ngờ, Yến Tư Thành trở thành thành viên chủ chốt của đội sinh viên mới Đại học X.
Trận đấu đầu tiên diễn ra ở Cung thể thao của Đại học X.
Trước đó Yến Tư Thành không biết quy tắc của Taekwondo, nhưng trải qua mấy tuần huấn luyện và học tập, anh cũng đã khống chế được cơ thể mình, chỉ dùng động tác của Taekwondo để thi đấu.
Thời gian thi đấu là chiều thứ bảy, hôm đó Lý Viện Viện vốn phải tập kịch, nhưng cô đã xin thầy giáo cho nghỉ từ trước, hẹn Châu Tình và Trương Tĩnh Ninh cùng tới Cung thể thao xem Yến Tư Thành thi đấu. Đến Cung thể thao vừa khéo gặp Lâm Hiểu Mộng và Lưu Thư Dương cũng tới xem thi đấu.
Thấy Lý Viện Viện, Lâm Hiểu Mộng bĩu môi: “Cậu đừng hiểu lầm, hôm nay không phải tôi tới xem Yến Tư Thành đâu, một người bạn của tôi cũng thi đấu, tôi tới xem cậu ấy thôi.”
Lý Viện Viện gật đầu, Trương Tĩnh Ninh bên cạnh cười ha ha, không nói gì nhưng cũng đủ mỉa mai. Lâm Hiểu Mộng thấy cô nàng, sắc mặt lập tức sa sầm, mắng: “Ha cậu ấy, tôi nói phần tôi, liên quan quái gì tới cậu.”
Lý Viện Viện kinh ngạc, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy con gái nói tục trong trường, không ngờ lại đột ngột trắng trợn không hề báo trước, mở miệng nói ngay, mới mẻ sảng khoái giòn giã đã miệng như vậy...
“Thì tôi ha cậu đó, ai chả biết cậu suốt ngày suốt đêm có tật giật mình chứ, tôi nói cậu biết, hiện giờ Yến Tư Thành là bạn trai của Lý Viện Viện nhà chúng tôi, cậu dám đem thói nhỏ nhen của cậu ra đào tường khoét vách thì tôi là người đầu tiên xử cậu!”
Ánh mắt người xung quanh đều đổ dồn lại, khiến sắc mặt Lâm Hiểu Mộng tái xanh, Châu Tình đã lấy làm quen, nghe những lời này cũng chẳng hề phản ứng, còn Lưu Thư Dương bên kia lại bước tới chắn trước mặt Lâm Hiểu Mộng, ánh mắt không vui nhìn Trương Tĩnh Ninh.
Lý Viện Viện nghe Trương Tĩnh Ninh đột nhiên nói vậy, lòng cũng cảm thấy rất ngượng ngùng, cô vội kéo Trương Tĩnh Ninh vẫn còn muốn mắng tiếp đi.
Vòng qua góc tường, Lý Viện Viện vô tình quay đầu nhìn lại, Lâm Hiểu Mộng chùi khóe mắt, tức tối đẩy Lưu Thư Dương đang an ủi bên cạnh ra, theo một con đường khác đi lên khán đài.
Quay đầu lại, Trương Tĩnh Ninh vẫn đang lạnh lùng hậm hực: “Gì chứ, vừa gặp nhau đã ra vẻ lạnh lùng thanh cao, ai chịu nổi cô ta!”
Lý Viện Viện thở dài, khuyên Trương Tĩnh Ninh lên khán đài.
Ân oán giữa con gái thời đại học đều như vậy, vốn chẳng thể nói ai đúng ai sai, chỉ là đứng ở góc độ khác nhau mà thôi.
Hàng đầu tiên của khán đài, Lục Thành Vũ đã ngồi đó từ sớm, mấy hàng ghế trước đều kín người, chỉ có bên cạnh Lục Thành Vũ vẫn còn trống ba chỗ. Thấy Lý Viện Viện, Lục Thành Vũ vẫy tay với họ.
Gọi ba người tới, Lục Thành Vũ cười, “He he, Yến Tư Thành đoán chính xác thật, quả nhiên cậu dẫn theo hai người tới. Ngồi đi ngồi đi.”
Châu Tình nghe vậy chớp mắt nhìn Lý Viện Viện: “Nghe ra... hình như cậu ta cũng tỉ mỉ quá nhỉ.”
“Trước đây không có vậy đâu.” Lục Thành Vũ chen vào một câu, Châu Tình và cậu ta bắt đầu thảo luận chi tiết về Yến Tư Thành trong lời đồn và Yến Tư Thành hiện giờ. Thật ra trước đó hai người từng cãi nhau trong bệnh viện trường, hôm đó là ngày đầu tiên Lý Viện Viện và Yến Tư Thành đến thế giới này, nhưng tính cách hai người đều thoải mái, cãi nhau một trận cũng chẳng là gì, lúc này trò chuyện cũng khá hợp.
Trương Tĩnh Ninh bên cạnh vừa ngồi xuống là bắt đầu chat nhóm, chẳng có gì khác ngoài việc lại mắng Lâm Hiểu Mộng thêm lần nữa.
Lý Viện Viện đặt túi lên ghế ngồi, người thì nằm bò trên lan can khán đài tìm Yến Tư Thành. Thật ra cũng không cần tìm, Lý Viện Viện vừa nhìn đã thấy anh ngay, anh đang đứng dưới khán đài không xa buộc thắt lưng, huấn luyện viên đang đứng bên cạnh nói gì đó với anh.
Xem ra anh là người đầu tiên thi đấu.
Bỗng nhiên trong Cung thể thao vang lên tiếng còi, trận đấu sắp mở màn.
Yến Tư Thành bỗng ngẩng đầu nhìn lên, tiếp xúc với ánh mắt Lý Viện Viện.
Lý Viện Viện mỉm cười vẫy tay với anh. Ánh mắt Yến Tư Thành ấm lên, anh khẽ cong khóe môi, nhẹ gật đầu với Lý Viện Viện, bỗng nhiên tất cả mọi ồn ào huyên náo trong Cung thể thao dường như đều trở thành phông nền. Lý Viện Viện thậm chí có một cảm giác kỳ diệu, cô thấy hình như mình đã trở thành một phụ nữ có chồng, chồng cô đang ra trận, cô đang ở đây chờ chồng chiến thắng trở về.