Buổi tối về đến Ký túc xá, vẻ mặt Lý Viện Viện trông ngơ ngẩn. Châu Tình vừa gặm bánh vừa hỏi cô bị làm sao.
Lý Viện Viện đáp: “Mình gặp cô gái cậu kể với mình hôm nay rồi.”
Châu Tình giật mình, bánh trong tay rơi bộp xuống bàn: “Sao? Oan gia ngõ hẹp à? Cô ta nói gì với cậu? Yến Tư Thành có đó không, có tỏ rõ thái độ không?” Giọng Châu Tình kích động khiến Trương Tĩnh Ninh bên cạnh cũng buông sách quay sang nhìn Lý Viện Viện.
Nghe thấy tên Yến Tư Thành, Lý Viện Viện càng ngơ ngẩn hơn, mãi đến khi Châu Tình kéo tay cô lắc lắc, Lý Viện Viện mới sực tỉnh, nghĩ tới vấn đề Châu Tình hỏi: “À, ờ, gặp rồi. Cô ta tới khiêu khích mình, còn cười mình mập nữa, Tư Thành…” Lý Viện Viện khựng lại, “Thái độ của Tư Thành rất tốt.”
Châu Tình và Trương Tĩnh Ninh thoáng im lặng, Châu Tình vỗ đùi đứng dậy: “Mọe, còn dám tới khiêu khích nữa, bà nó chứ. Làm kẻ thứ ba tự hào lắm à, vui sướng lắm à! Con bitch này!”
Trương Tĩnh Ninh cũng rất phẫn nộ: “Cô ta dám cười cậu mà Yến Tư Thành chỉ tỏ thái độ chứ không xử cô ta à?”
Nhìn hai cô bạn cùng phòng còn kích động hơn mình, Lý Viện Viện thoáng ngây người, tiếp đó cười nói: “Thật ra không tệ đến mức như các cậu nghĩ đâu, một mình mình là đủ xử cô ta rồi.”
Cho dù Lý Viện Viện nói vậy, nhưng Trương Tĩnh Ninh và Châu Tình vẫn rất phẫn nộ, họ cảm thấy trong lúc Lý Viện Viện bị “ăn hiếp”, bạn trai như Yến Tư Thành lại không đứng ra, thật sự chẳng đáng mặt con trai.
Lý Viện Viện thật sự không giải thích rõ, đành để Yến Tư Thành bị oan, mặc cho bọn họ nói.
Tối đó nằm trên giường, Lý Viện Viện ôm ngực mình, nhớ lại lúc Yến Tư Thành nói anh là của mình, cảm giác kích động như hạt giống nảy mầm không thể phớt lờ trong lòng kia thật sự giống như “rung động” trong truyền thuyết.
Nảy sinh cảm giác rung động với một người con trai mà mình vẫn luôn coi như huynh trưởng và người nhà khiến Lý Viện Viện hoảng hốt.
Cô lý trí phân tích tình huống hiện tại, cảm thấy hiện giờ mình giống như một người đang bị ngâm trong lu dưa muối, dưa muối trong lu đang nói với cô, “Cô thích Yến Tư Thành” “Yến Tư Thành thích cô” “Yến Tư Thành là tình lang của cô đó”. Lời nói dối này lặp đi lặp lại một vạn lần nên đã gạt được cô. Cô giống như bị thôi miên, bất giác tin chuyện “mình và Yến Tư Thành là một đôi” từ lúc nào chẳng hề hay biết.
Bởi vậy hôm nay cô mới rung động trước lời nói giống như đang tỏ tình kia, bởi vậy lúc đối diện với khiêu khích của cô gái kia, cô mới…
Ghen.
Ghen? Nhớ lại mấy lời lạnh lùng hù dọa của mình hôm nay, Lý Viện Viện lắc đầu trong chăn, cô nghĩ, chắc chỉ vì đối phương cười thân hình của mình, nên trong lúc tức giận cô mới… phản kháng thôi.
Nghĩ đến đây, lòng Lý Viện Viện lại thêm ấm ức.
Tiếng phì cười của cô gái kia lúc cô xoay eo như vẫn còn bên tai, Lý Viện Viện bóp chăn. Nhớ đến thân hình thon thả tựa như chỉ cần gió thổi sẽ bay của cô gái khoa Nghệ thuật, Lý Viện Viện lại bóp chăn.
Ốm thôi mà.
Trước đây cô ốm lắm, hiện giờ nhất định cũng có thể ốm được.
Sáng hôm sau, Lý Viện Viện thức dậy sớm hơn thường ngày, một mình mua thức ăn sáng ngồi ăn ở nhà ăn, lúc Yến Tư Thành tới, Lý Viện Viện đã ăn được một nửa. Nhìn vẻ mặt sửng sốt thấy rõ của Yến Tư Thành, Lý Viện Viện tiếp tục gặm bánh bao. Yến Tư Thành hơi áy náy: “Anh tới trễ.”
Không, là cô tới sớm.
Cô gặm bánh bao, không nói một lời.
Hôm nay mãi đến khi kết thúc buổi học bên bờ hồ, Lý Viện Viện cũng không nói với Yến Tư Thành mấy câu. Lý Viện Viện cảm thấy thời gian này cô phải giữ khoảng cách với Yến Tư Thành, có khoảng cách thì cảm giác rung động kỳ quặc vừa chớm kia sẽ tự biết điều mà biến mất. Cô cũng có thể tự do thoải mái tiếp xúc với Yến Tư Thành như trước đây.
Đồng thời với lịch trình “giữ khoảng cách với Yến Tư Thành”, cô còn “tăng tốc kế hoạch giảm cân”.
Kể từ khi Lý Viện Viện bắt đầu giảm cân đến giờ, thể trọng của cô đã sụt giảm trông thấy, có điều gần đây hình như đã bước vào thời kỳ cổ chai, “ăn ít vận động nhiều” đã không còn tác dụng. Hơn nữa dưới góc độ tâm lý, lời từ chối của Tiểu Bàn đã bay đi, hiểu lầm của ba Yến cũng biến mất, những điều này khiến Lý Viện Viện lơ là, có lúc buổi tối cô còn lén buông thả cho mình ăn chút đồ ăn vặt.
Tuy thỉnh thoảng vẫn nghe được những lời trêu chọc thân hình mình từ những người xung quanh, nhưng Lý Viện Viện cơ bản vẫn giữ thái độ cười cười cho qua. Nhưng tiếng phì cười của cô gái khoa Nghệ thuật hôm qua lại khiến Lý Viện Viện không nén được cơn giận.
Không giống như nhằm vào tiếng cười này mà giống như nhằm vào người phát ra tiếng cười này thì đúng hơn.
Cô gái Lý Viện Viện không thích này đã mỉa mai điều cô không thể phản kháng.
Trên kế hoạch giảm cân Lý Viện Viện viết cho mình trước đó, cô xóa đi một phần những thứ mình có thể ăn, giảm một nửa lượng thức ăn, lượng vận động buổi tối cũng tăng thêm một nửa.
Lập xong kế hoạch, Lý Viện Viện bắt đầu nghiêm túc chấp hành.
Buổi tối đầu tiên, Lý Viện Viện liều mình chạy trong sân vận động, chạy đủ số vòng thường ngày, Yến Tư Thành vô thức dừng lại, nhưng Lý Viện Viện lại không hề giảm tốc độ, tiếp tục dũng cảm chạy về phía trước.
Yến Tư Thành thoáng ngẩn ra, tiếp đó lại đuổi theo.
Hôm nay chạy nhiều hơn bình thường nửa giờ.
Lý Viện Viện dừng lại, không ngừng thở dốc. Yến Tư Thành nhíu mày: “Viện Viện, hôm nay vận động quá mức rồi.”
Hai tay Lý Viện Viện chống lên gối, lắc đầu: “Không quá đâu.”
Vừa nói xong, di động của Yến Tư Thành đổ chuông, anh nhìn màn hình, bất giác nhíu mày rồi dập máy cất vào lại. Lý Viện Viện liếc thấy động tác của anh, vừa thở vừa hỏi: “Phù phù, là cô gái… phù… hôm qua à?”
Yến Tư Thành gật đầu.
Lý Viện Viện nghiến răng, không biết suy nghĩ điều gì, cô lại cong chân chạy tiếp.
Yến Tư Thành ngây người, rồi cất bước chạy theo, với tốc độ hiện giờ của Lý Viện Viện, anh chỉ cần đi mấy bước dài là có thể đuổi kịp: “Viện Viện, hôm nay nên nghỉ đi thôi.”
“Vòng cuối cùng.”
Yến Tư Thành nghe lời cô đã quen, bây giờ cũng bất lực vừa im lặng đi theo, vừa lo lắng nhìn cô.
Tối nay Lý Viện Viện thật sự mệt quá mức, trên đường quay về, cô không cố ý im lặng mà thật sự không nói nổi nữa. Im lặng suốt dọc đường, bỗng nhiên sau lưng Lý Viện Viện lóe sáng, một chiếc xe điện chạy nhanh tới.
Yến Tư Thành vô thức ôm vai Lý Viện Viện, giữ cô trong lòng, nhưng chỉ hai ba giây lại buông ra ngay.
Xe điện phía trước lướt qua để lại một tràng chửi mắng, Yến Tư Thành cúi đầu nhìn Lý Viện Viện: “Viện Viện có ổn không?”
Lý Viện Viện gật đầu, cô cúi thật thấp, phủi phủi chiếc áo vốn chẳng hề dính bụi, rầu rĩ nói hai chữ “Vẫn ổn.”
Mãi đến lúc về tới Ký túc xá, Lý Viện Viện cũng không chủ động ngẩng đầu nhìn Yến Tư Thành, đừng nói gì đến chuyện cười vui vẻ chúc anh ngủ ngon như thường ngày. Anh không kìm được cao giọng gọi: “Viện Viện.”
Lý Viện Viện quay đầu như thức tỉnh, cuối cùng cũng tiếp xúc với ánh mắt Yến Tư Thành.
Ngoài vẻ mặt hơi ngơ ngác hình như không còn điểm nào không ổn, hay là do.. tối nay mệt quá nhỉ? Yến Tư Thành khẽ yên lòng. “Ngủ ngon.”
“Ngủ… ngủ ngon.”
Nhìn bóng dáng Lý Viện Viện như hoảng hốt chạy trốn, Yến Tư Thành lại bắt đầu lo lắng…
Quả nhiên không ổn.
Mấy ngày tiếp đó, lo lắng của Yến Tư Thành càng thêm trầm trọng.
Đối với việc giảm cân, hình như Lý Viện Viện có một cảm xúc như cố chấp, thời gian tập luyện mỗi tối của cô ngày càng dài, lượng vận động ngày càng nhiều, có một lần chạy đến mức mặt không còn giọt máu cô cũng không ngừng. Hơn nữa Yến Tư Thành phát hiện, ngoài thời gian vận động mỗi ngày, anh hầu như không gặp được Lý Viện Viện trong trường.
Trước đây lúc không có lớp họ còn có thể cùng nhau tới Thư viện, hiện giờ đừng nói Thư viện, ngay cả thời gian ăn trưa ăn tối Lý Viện Viện cũng không ăn cùng anh nữa, chuyện tình cờ gặp nhau trong sân trường càng không hề xảy ra.
Tựa như chỉ trong một đêm mà anh và Lý Viện Viện đã hết duyên phận.
Mãi đến một ngày, Yến Tư Thành đang nói chuyện với bạn học dưới tòa nhà giảng đường, bạn kia chỉ sau lưng anh: “Ê, đó không phải là Lý Viện Viện sao, hi! Lý… Cô ấy chạy làm gì vậy?” Yến Tư Thành quay đầu nhìn, Lý Viện Viện kéo Châu Tình còn đang ngơ ngác rẽ vào một phía khác của tòa nhà giảng đường.
Lúc này Yến Tư Thành mới hiểu, Lý Viện Viện đang trốn tránh anh.
Lý Viện Viện đang…
Trốn tránh anh…
Ngực anh tựa như bị giáng một đòn thật mạnh, xương sườn vỡ nát.
Nhất thời Yến Tư Thành không rõ trong lòng mình là chua xót, đau lòng hay uất ức. Chỉ cảm thấy mỗi một bước chạy của Lý Viện Viện như đang khoét một lỗ trong tim anh. Máu tươi phun đầy mặt đất.
Anh không gọi điện truy hỏi, chỉ im lặng một mình ăn cơm, rồi lên lớp, tối đó vẫn tới sân vận động như thường ngày, nhưng hôm nay chờ rất lâu, ngay cả sân vận động Lý Viện Viện cũng không tới.
Yến Tư Thành cầm điện thoại đứng ở sân vận động nửa tiếng, cuối cùng cũng gọi cho cô.
“Viện Viện.” Anh gọi tên cô, che giấu tất cả cảm xúc, “Hôm nay không tới tập luyện sao?”
“Ờ… ừm, không tới.” Cô nói, “Châu Tình hẹn em dạo phố.”
Nghe thấy bên cô truyền tới tiếng “Một hai một, một hai một”, Yến Tư Thành biết cô đang ở một sân vận động khác của trường.
Môi anh mấp máy, đè nén tất cả cảm xúc và nghi vấn, một lúc sau chỉ có một chữ “Ừ” thốt ra khỏi miệng.
Công chúa muốn làm gì không phải do anh quyết định. Nhưng sau khi cúp máy, lòng bàn tay lại bất giác siết chặt.
Anh đã làm điều gì không đúng sao? Vậy chỉ cần cô nói là được rồi, anh sẽ sửa. Hay cô gặp phải chuyện gì? Vậy cũng chỉ cần nói với anh là được rồi, cho dù là chuyện gì anh cũng sẽ chặn trước mặt cô, lo liệu ổn thỏa cho cô.
Tại sao lại cứ phải…. trốn tránh anh chứ?
Hôm sau tập luyện ở câu lạc bộ, lúc nghỉ ngơi, Lục Thành Vũ trêu anh: “Tao nói này Yến Tư Thành, sao mặt mày cứ như bị người ta bỏ rơi vậy?”
Yến Tư Thành ngửa đầu uống nước, không đếm xỉa tới cậu ta.
Lục Thành Vũ biết tính xấu của anh nên cũng không so đo, ngược lại còn huých khuỷu tay anh: “Ê, thấy gì không, Kiều Tiểu Lộ của khoa Nghệ thuật lại tới nữa kìa.” Yến Tư Thành đảo mắt ra cửa rồi tiếp tục im lặng uống nước.
Lục Thành Vũ bĩu môi: “Nói chứ có phải mày cãi nhau với Lý Viện Viện không, mấy ngày rồi không thấy bọn mày đi với nhau.”
Lời này chọc đến chỗ đau của Yến Tư Thành, anh vặn nắp bình nước, không định ngồi chung với Lục Thành Vũ nữa. Lục Thành Vũ kéo anh lại: “Cãi nhau thật à, không phải tao nói gì mày, nhưng tao thấy nhất định là lỗi của mày.”
Cho dù Yến Tư Thành dễ dãi với Lý Viện Viện đến đâu, nghe thấy một câu oan uổng như vậy cũng không khỏi liếc nhìn Lục Thành Vũ. Anh vốn dĩ… chẳng hề biết mình đã làm sai điều gì.
“Mày vẫn thấy oan ức à. Để ông đây phân tích cho mà nghe.” Lục Thành Vũ bá cổ Yến Tư Thành chậm rãi nói, “Mày nhìn thấy Kiều Tiểu Lộ ở cửa rồi chứ gì, mày biết người ta thích mày, theo đuổi mày rồi chứ gì, Lý Viện Viện cũng biết rồi phải không?”
Yến Tư Thành ngước mắt, hình như… đúng là… trước khi Lý Viện Viện trở nên kỳ quặc, cô đã gặp Kiều Tiểu Lộ ở sân vận động.
“Nhìn mặt mày là biết Lý Viện Viện đã biết rồi.” Lục Thành Vũ vỗ vỗ cánh tay Yến Tư Thành, “Vậy có cần tao phân tích cho mày nữa không, người sáng mắt vừa nhìn là biết ngay mà, Lý Viện Viện đang ghen với Kiều Tiểu Lộ đó.”
Gh…en?
Buổi tối về đến Ký túc xá, vẻ mặt Lý Viện Viện trông ngơ ngẩn. Châu Tình vừa gặm bánh vừa hỏi cô bị làm sao.
Lý Viện Viện đáp: “Mình gặp cô gái cậu kể với mình hôm nay rồi.”
Châu Tình giật mình, bánh trong tay rơi bộp xuống bàn: “Sao? Oan gia ngõ hẹp à? Cô ta nói gì với cậu? Yến Tư Thành có đó không, có tỏ rõ thái độ không?” Giọng Châu Tình kích động khiến Trương Tĩnh Ninh bên cạnh cũng buông sách quay sang nhìn Lý Viện Viện.
Nghe thấy tên Yến Tư Thành, Lý Viện Viện càng ngơ ngẩn hơn, mãi đến khi Châu Tình kéo tay cô lắc lắc, Lý Viện Viện mới sực tỉnh, nghĩ tới vấn đề Châu Tình hỏi: “À, ờ, gặp rồi. Cô ta tới khiêu khích mình, còn cười mình mập nữa, Tư Thành…” Lý Viện Viện khựng lại, “Thái độ của Tư Thành rất tốt.”
Châu Tình và Trương Tĩnh Ninh thoáng im lặng, Châu Tình vỗ đùi đứng dậy: “Mọe, còn dám tới khiêu khích nữa, bà nó chứ. Làm kẻ thứ ba tự hào lắm à, vui sướng lắm à! Con bitch này!”
Trương Tĩnh Ninh cũng rất phẫn nộ: “Cô ta dám cười cậu mà Yến Tư Thành chỉ tỏ thái độ chứ không xử cô ta à?”
Nhìn hai cô bạn cùng phòng còn kích động hơn mình, Lý Viện Viện thoáng ngây người, tiếp đó cười nói: “Thật ra không tệ đến mức như các cậu nghĩ đâu, một mình mình là đủ xử cô ta rồi.”
Cho dù Lý Viện Viện nói vậy, nhưng Trương Tĩnh Ninh và Châu Tình vẫn rất phẫn nộ, họ cảm thấy trong lúc Lý Viện Viện bị “ăn hiếp”, bạn trai như Yến Tư Thành lại không đứng ra, thật sự chẳng đáng mặt con trai.
Lý Viện Viện thật sự không giải thích rõ, đành để Yến Tư Thành bị oan, mặc cho bọn họ nói.
Tối đó nằm trên giường, Lý Viện Viện ôm ngực mình, nhớ lại lúc Yến Tư Thành nói anh là của mình, cảm giác kích động như hạt giống nảy mầm không thể phớt lờ trong lòng kia thật sự giống như “rung động” trong truyền thuyết.
Nảy sinh cảm giác rung động với một người con trai mà mình vẫn luôn coi như huynh trưởng và người nhà khiến Lý Viện Viện hoảng hốt.
Cô lý trí phân tích tình huống hiện tại, cảm thấy hiện giờ mình giống như một người đang bị ngâm trong lu dưa muối, dưa muối trong lu đang nói với cô, “Cô thích Yến Tư Thành” “Yến Tư Thành thích cô” “Yến Tư Thành là tình lang của cô đó”. Lời nói dối này lặp đi lặp lại một vạn lần nên đã gạt được cô. Cô giống như bị thôi miên, bất giác tin chuyện “mình và Yến Tư Thành là một đôi” từ lúc nào chẳng hề hay biết.
Bởi vậy hôm nay cô mới rung động trước lời nói giống như đang tỏ tình kia, bởi vậy lúc đối diện với khiêu khích của cô gái kia, cô mới…
Ghen.
Ghen? Nhớ lại mấy lời lạnh lùng hù dọa của mình hôm nay, Lý Viện Viện lắc đầu trong chăn, cô nghĩ, chắc chỉ vì đối phương cười thân hình của mình, nên trong lúc tức giận cô mới… phản kháng thôi.
Nghĩ đến đây, lòng Lý Viện Viện lại thêm ấm ức.
Tiếng phì cười của cô gái kia lúc cô xoay eo như vẫn còn bên tai, Lý Viện Viện bóp chăn. Nhớ đến thân hình thon thả tựa như chỉ cần gió thổi sẽ bay của cô gái khoa Nghệ thuật, Lý Viện Viện lại bóp chăn.
Ốm thôi mà.
Trước đây cô ốm lắm, hiện giờ nhất định cũng có thể ốm được.
Sáng hôm sau, Lý Viện Viện thức dậy sớm hơn thường ngày, một mình mua thức ăn sáng ngồi ăn ở nhà ăn, lúc Yến Tư Thành tới, Lý Viện Viện đã ăn được một nửa. Nhìn vẻ mặt sửng sốt thấy rõ của Yến Tư Thành, Lý Viện Viện tiếp tục gặm bánh bao. Yến Tư Thành hơi áy náy: “Anh tới trễ.”
Không, là cô tới sớm.
Cô gặm bánh bao, không nói một lời.
Hôm nay mãi đến khi kết thúc buổi học bên bờ hồ, Lý Viện Viện cũng không nói với Yến Tư Thành mấy câu. Lý Viện Viện cảm thấy thời gian này cô phải giữ khoảng cách với Yến Tư Thành, có khoảng cách thì cảm giác rung động kỳ quặc vừa chớm kia sẽ tự biết điều mà biến mất. Cô cũng có thể tự do thoải mái tiếp xúc với Yến Tư Thành như trước đây.
Đồng thời với lịch trình “giữ khoảng cách với Yến Tư Thành”, cô còn “tăng tốc kế hoạch giảm cân”.
Kể từ khi Lý Viện Viện bắt đầu giảm cân đến giờ, thể trọng của cô đã sụt giảm trông thấy, có điều gần đây hình như đã bước vào thời kỳ cổ chai, “ăn ít vận động nhiều” đã không còn tác dụng. Hơn nữa dưới góc độ tâm lý, lời từ chối của Tiểu Bàn đã bay đi, hiểu lầm của ba Yến cũng biến mất, những điều này khiến Lý Viện Viện lơ là, có lúc buổi tối cô còn lén buông thả cho mình ăn chút đồ ăn vặt.
Tuy thỉnh thoảng vẫn nghe được những lời trêu chọc thân hình mình từ những người xung quanh, nhưng Lý Viện Viện cơ bản vẫn giữ thái độ cười cười cho qua. Nhưng tiếng phì cười của cô gái khoa Nghệ thuật hôm qua lại khiến Lý Viện Viện không nén được cơn giận.
Không giống như nhằm vào tiếng cười này mà giống như nhằm vào người phát ra tiếng cười này thì đúng hơn.
Cô gái Lý Viện Viện không thích này đã mỉa mai điều cô không thể phản kháng.
Trên kế hoạch giảm cân Lý Viện Viện viết cho mình trước đó, cô xóa đi một phần những thứ mình có thể ăn, giảm một nửa lượng thức ăn, lượng vận động buổi tối cũng tăng thêm một nửa.
Lập xong kế hoạch, Lý Viện Viện bắt đầu nghiêm túc chấp hành.
Buổi tối đầu tiên, Lý Viện Viện liều mình chạy trong sân vận động, chạy đủ số vòng thường ngày, Yến Tư Thành vô thức dừng lại, nhưng Lý Viện Viện lại không hề giảm tốc độ, tiếp tục dũng cảm chạy về phía trước.
Yến Tư Thành thoáng ngẩn ra, tiếp đó lại đuổi theo.
Hôm nay chạy nhiều hơn bình thường nửa giờ.
Lý Viện Viện dừng lại, không ngừng thở dốc. Yến Tư Thành nhíu mày: “Viện Viện, hôm nay vận động quá mức rồi.”
Hai tay Lý Viện Viện chống lên gối, lắc đầu: “Không quá đâu.”
Vừa nói xong, di động của Yến Tư Thành đổ chuông, anh nhìn màn hình, bất giác nhíu mày rồi dập máy cất vào lại. Lý Viện Viện liếc thấy động tác của anh, vừa thở vừa hỏi: “Phù phù, là cô gái… phù… hôm qua à?”
Yến Tư Thành gật đầu.
Lý Viện Viện nghiến răng, không biết suy nghĩ điều gì, cô lại cong chân chạy tiếp.
Yến Tư Thành ngây người, rồi cất bước chạy theo, với tốc độ hiện giờ của Lý Viện Viện, anh chỉ cần đi mấy bước dài là có thể đuổi kịp: “Viện Viện, hôm nay nên nghỉ đi thôi.”
“Vòng cuối cùng.”
Yến Tư Thành nghe lời cô đã quen, bây giờ cũng bất lực vừa im lặng đi theo, vừa lo lắng nhìn cô.
Tối nay Lý Viện Viện thật sự mệt quá mức, trên đường quay về, cô không cố ý im lặng mà thật sự không nói nổi nữa. Im lặng suốt dọc đường, bỗng nhiên sau lưng Lý Viện Viện lóe sáng, một chiếc xe điện chạy nhanh tới.
Yến Tư Thành vô thức ôm vai Lý Viện Viện, giữ cô trong lòng, nhưng chỉ hai ba giây lại buông ra ngay.
Xe điện phía trước lướt qua để lại một tràng chửi mắng, Yến Tư Thành cúi đầu nhìn Lý Viện Viện: “Viện Viện có ổn không?”
Lý Viện Viện gật đầu, cô cúi thật thấp, phủi phủi chiếc áo vốn chẳng hề dính bụi, rầu rĩ nói hai chữ “Vẫn ổn.”
Mãi đến lúc về tới Ký túc xá, Lý Viện Viện cũng không chủ động ngẩng đầu nhìn Yến Tư Thành, đừng nói gì đến chuyện cười vui vẻ chúc anh ngủ ngon như thường ngày. Anh không kìm được cao giọng gọi: “Viện Viện.”
Lý Viện Viện quay đầu như thức tỉnh, cuối cùng cũng tiếp xúc với ánh mắt Yến Tư Thành.
Ngoài vẻ mặt hơi ngơ ngác hình như không còn điểm nào không ổn, hay là do.. tối nay mệt quá nhỉ? Yến Tư Thành khẽ yên lòng. “Ngủ ngon.”
“Ngủ… ngủ ngon.”
Nhìn bóng dáng Lý Viện Viện như hoảng hốt chạy trốn, Yến Tư Thành lại bắt đầu lo lắng…
Quả nhiên không ổn.
Mấy ngày tiếp đó, lo lắng của Yến Tư Thành càng thêm trầm trọng.
Đối với việc giảm cân, hình như Lý Viện Viện có một cảm xúc như cố chấp, thời gian tập luyện mỗi tối của cô ngày càng dài, lượng vận động ngày càng nhiều, có một lần chạy đến mức mặt không còn giọt máu cô cũng không ngừng. Hơn nữa Yến Tư Thành phát hiện, ngoài thời gian vận động mỗi ngày, anh hầu như không gặp được Lý Viện Viện trong trường.
Trước đây lúc không có lớp họ còn có thể cùng nhau tới Thư viện, hiện giờ đừng nói Thư viện, ngay cả thời gian ăn trưa ăn tối Lý Viện Viện cũng không ăn cùng anh nữa, chuyện tình cờ gặp nhau trong sân trường càng không hề xảy ra.
Tựa như chỉ trong một đêm mà anh và Lý Viện Viện đã hết duyên phận.
Mãi đến một ngày, Yến Tư Thành đang nói chuyện với bạn học dưới tòa nhà giảng đường, bạn kia chỉ sau lưng anh: “Ê, đó không phải là Lý Viện Viện sao, hi! Lý… Cô ấy chạy làm gì vậy?” Yến Tư Thành quay đầu nhìn, Lý Viện Viện kéo Châu Tình còn đang ngơ ngác rẽ vào một phía khác của tòa nhà giảng đường.
Lúc này Yến Tư Thành mới hiểu, Lý Viện Viện đang trốn tránh anh.
Lý Viện Viện đang…
Trốn tránh anh…
Ngực anh tựa như bị giáng một đòn thật mạnh, xương sườn vỡ nát.
Nhất thời Yến Tư Thành không rõ trong lòng mình là chua xót, đau lòng hay uất ức. Chỉ cảm thấy mỗi một bước chạy của Lý Viện Viện như đang khoét một lỗ trong tim anh. Máu tươi phun đầy mặt đất.
Anh không gọi điện truy hỏi, chỉ im lặng một mình ăn cơm, rồi lên lớp, tối đó vẫn tới sân vận động như thường ngày, nhưng hôm nay chờ rất lâu, ngay cả sân vận động Lý Viện Viện cũng không tới.
Yến Tư Thành cầm điện thoại đứng ở sân vận động nửa tiếng, cuối cùng cũng gọi cho cô.
“Viện Viện.” Anh gọi tên cô, che giấu tất cả cảm xúc, “Hôm nay không tới tập luyện sao?”
“Ờ… ừm, không tới.” Cô nói, “Châu Tình hẹn em dạo phố.”
Nghe thấy bên cô truyền tới tiếng “Một hai một, một hai một”, Yến Tư Thành biết cô đang ở một sân vận động khác của trường.
Môi anh mấp máy, đè nén tất cả cảm xúc và nghi vấn, một lúc sau chỉ có một chữ “Ừ” thốt ra khỏi miệng.
Công chúa muốn làm gì không phải do anh quyết định. Nhưng sau khi cúp máy, lòng bàn tay lại bất giác siết chặt.
Anh đã làm điều gì không đúng sao? Vậy chỉ cần cô nói là được rồi, anh sẽ sửa. Hay cô gặp phải chuyện gì? Vậy cũng chỉ cần nói với anh là được rồi, cho dù là chuyện gì anh cũng sẽ chặn trước mặt cô, lo liệu ổn thỏa cho cô.
Tại sao lại cứ phải…. trốn tránh anh chứ?
Hôm sau tập luyện ở câu lạc bộ, lúc nghỉ ngơi, Lục Thành Vũ trêu anh: “Tao nói này Yến Tư Thành, sao mặt mày cứ như bị người ta bỏ rơi vậy?”
Yến Tư Thành ngửa đầu uống nước, không đếm xỉa tới cậu ta.
Lục Thành Vũ biết tính xấu của anh nên cũng không so đo, ngược lại còn huých khuỷu tay anh: “Ê, thấy gì không, Kiều Tiểu Lộ của khoa Nghệ thuật lại tới nữa kìa.” Yến Tư Thành đảo mắt ra cửa rồi tiếp tục im lặng uống nước.
Lục Thành Vũ bĩu môi: “Nói chứ có phải mày cãi nhau với Lý Viện Viện không, mấy ngày rồi không thấy bọn mày đi với nhau.”
Lời này chọc đến chỗ đau của Yến Tư Thành, anh vặn nắp bình nước, không định ngồi chung với Lục Thành Vũ nữa. Lục Thành Vũ kéo anh lại: “Cãi nhau thật à, không phải tao nói gì mày, nhưng tao thấy nhất định là lỗi của mày.”
Cho dù Yến Tư Thành dễ dãi với Lý Viện Viện đến đâu, nghe thấy một câu oan uổng như vậy cũng không khỏi liếc nhìn Lục Thành Vũ. Anh vốn dĩ… chẳng hề biết mình đã làm sai điều gì.
“Mày vẫn thấy oan ức à. Để ông đây phân tích cho mà nghe.” Lục Thành Vũ bá cổ Yến Tư Thành chậm rãi nói, “Mày nhìn thấy Kiều Tiểu Lộ ở cửa rồi chứ gì, mày biết người ta thích mày, theo đuổi mày rồi chứ gì, Lý Viện Viện cũng biết rồi phải không?”
Yến Tư Thành ngước mắt, hình như… đúng là… trước khi Lý Viện Viện trở nên kỳ quặc, cô đã gặp Kiều Tiểu Lộ ở sân vận động.
“Nhìn mặt mày là biết Lý Viện Viện đã biết rồi.” Lục Thành Vũ vỗ vỗ cánh tay Yến Tư Thành, “Vậy có cần tao phân tích cho mày nữa không, người sáng mắt vừa nhìn là biết ngay mà, Lý Viện Viện đang ghen với Kiều Tiểu Lộ đó.”
Gh…en?