May mắn là Lý Viện Viện và Yến Tư Thành đều học đại học ở vùng này, họ đều là người của thành phố X, nhưng không may là Yến Tư Thành ở tiểu khu cao cấp phía Nam thành phố, còn Lý Viện Viện ở khu đô thị cũ phía Bắc, cách nhau rất xa, ngồi xe bus tới lui phải mất ba tiếng đồng hồ, lại còn không có tuyến tốc hành.
Hơn nữa nhà Lý Viện Viện là của bà nội cô để lại, một tòa nhà tám tầng, tường bên ngoài không biết bị thấm nước mưa bao nhiêu năm, dưới lầu đừng nói là bảo vệ, ngay cả một cánh cửa chống trộm ra hồn cũng không có.
Trong tòa nhà không có thang máy, Lý Viện Viện ở lầu bảy, bố cục trong nhà gồm có hai phòng ngủ một phòng khách một bếp một nhà vệ sinh, đồ đạc cũng là kiểu rất cũ xưa.
Hôm Yến Tư Thành giúp Lý Viện Viện dọn hành lý về nhà, anh nhíu mày trước căn nhà này.
Đã lâu không có người ở nên trong nhà đóng một lớp bụi, Lý Viện Viện đi quanh các phòng, cô nghĩ chắc mình phải dành ra một ngày để dọn dẹp. Trước tiên cô lau chùi tủ sạch sẽ, đặt hành lý vào trong, tiếp đó còn định dọn dẹp bếp, lau bàn lau nhà…
“Viện Viện.”
Yến Tư Thành lại xách hành lý của Lý Viện Viện lên: “Thuê một căn phòng ở đi.”
Lý Viện Viện nhớ tới ví tiền của mình, cô lắc đầu: “Ở đây đi, em quét dọn một chút là được.”
Yến Tư Thành càng nhíu chặt mày hơn: “Anh sợ ở đây… không an toàn.”
Lý Viện Viện cười, cô kéo hành lý mình lại, vừa đẩy vào tủ vừa nói: “Trước đây Lý Viện Viện ở được, đương nhiên em cũng ở được, có gì đâu mà không an toàn. Tư Thành giúp em dọn nhà đi.”
Chuyện này không cần Lý Viện Viện ra lệnh, Yến Tư Thành đâu để cô làm. Anh giành lau nhà, lau sàn, dọn dẹp nhà bếp, ngay cả tủ quần áo cũng dọn dẹp rồi mới đặt hành lý vào, áo khoác áo lót quần lót của Lý Viện Viện cũng được phân loại đâu vào đó, động tác thành thạo gọn gàng, dáng vẻ hệt như một người giúp việc cừ khôi.
Đến khi giành làm xong những việc này, Yến Tư Thành mới sực nhớ ra, anh đang khuyên Lý Viện Viện dọn đi mà…
Sao lại dọn dẹp nhà cửa ổn thỏa hết rồi…
Lý Viện Viện đặt những món đồ nhỏ của mình lên bàn trang điểm trong tủ, vừa ý đảo một vòng: “Tư Thành, đi ăn tối thôi.”
“…Ừ”
Dưới lầu nhà Lý Viện Viện có một quán ăn nhỏ, lúc chờ thức ăn Lý Viện Viện đảo mắt nói: “Tư Thành, cuối kỳ anh rớt môn tiếng Anh, kỳ sau phải thi lại đó.” Yến Tư Thành gật đầu, Lý Viện Viện cho ý kiến: “Tuy tiếng Anh của em không giỏi, nhưng trải qua thời gian học tập vừa rồi cũng lờ mờ tìm được cách học, thời gian nghỉ Đông này nếu Tư Thành rảnh, chi bằng tìm một chỗ, em sẽ giúp anh ôn tập.
Đây là lý do tự nhiên chính đáng nhất để Yến Tư Thành đến gặp mình mà Lý Viện Viện có thể nghĩ ra được.
Yến Tư Thành cũng tỏ vẻ vô cùng tán đồng với đề nghị này, tâm tư anh không vòng vèo như Lý Viện Viện. Anh chỉ cảm thấy Lý Viện Viện một mình ở nơi lạ lẫm này thật sự khiến anh không yên tâm, nếu suốt ngày suốt đêm anh chạy tới đây không có lý do, chắc Lý Viện Viện cũng không thoải mái, hiện giờ có lý do này đương nhiên tốt vô cùng.
Vậy là Yến Tư Thành gật đầu không suy nghĩ: “Cũng không cần tìm chỗ khác đâu.” Yến Tư Thành nói, “Mỗi ngày anh tới đây là được rồi.”
Vậy là kể từ khi kỳ nghỉ Đông bắt đầu, mỗi sáng bảy giờ Yến Tư Thành đều ra ngoài giống như đi làm, tay xách bữa sáng tới chỗ Lý Viện Viện. Buổi tối ăn cùng Lý Viện Viện xong, tám giờ mới thu dọn về nhà.
Trước đây Yến Tư Thành cũng suốt ngày không ở nhà nên người thân cũng không lo lắng mấy, nhưng Lý Viện Viện lại hối hận với đề nghị của mình.
Tuy hiện giờ mỗi ngày đều gặp Yến Tư Thành, nhưng cách tiếp xúc chẳng khác gì so với lúc trước ở trường, thỉnh thoảng Lý Viện Viện giở trò chạm vào tay Yến Tư Thành, sờ lên mặt Yến Tư Thành, nhưng những chiêu này sử dụng nhiều khiến Yến Tư Thành cũng lấy làm quen luôn.
Đối với những cử chi thân mật của Lý Viện Viện, anh đã miễn dịch đến mức mặt không đổi sắc tim không đập nhanh.
Những lúc đó, nếu chuyển tiếp từ tiếp xúc cơ thể đột phá tới mức nắm tay hình như cũng không thích hợp lắm, về mặt ngôn ngữ Lý Viện Viện cũng không nghĩ ra lời nào mà vừa mờ ám và vừa khiêu khích, bởi vậy quan hệ giữa cô và Yến Tư Thành như đến thời kỳ cổ chai, mãi không cách nào đột phá được.
Nhưng mỗi ngày Yến Tư Thành vẫn không biết mệt mỏi chạy tới chỗ cô, ngày nào cũng phải đi xe bus rất lâu, Lý Viện Viện cũng thấy mệt cho anh.
Cô thấy không thể để mình trở thành gánh nặng của Yến Tư Thành nữa. Vậy là cô tìm thời gian nói với Yến Tư Thành: “Tư Thành, ngày nào anh cũng đi về như vậy không được đâu, dù sao em cũng quen dần rồi, ba bốn ngày anh tới một lần cũng được, hoặc chúng ta tìm một chỗ nào ở giữa để gặp nhau đi, anh không cần bôn ba suốt ngày như vậy nữa.” Vừa khéo để cô có thời gian lên kế hoạch cho hành động tiếp theo.
Yến Tư Thành từ chối ngay không cần suy nghĩ, theo anh thấy, anh bôn ba suốt ngày còn hơn để Lý Viện Viện bôn ba.
Nhưng cho dù có vất vả đến đâu, trong kỳ nghỉ Đông vẫn có một chuyện Yến Tư Thành chạy không thoát.
Tết đến.
Người trong gia đình phải cùng ăn bữa cơm đêm Giao thừa, Yến Thành Quốc và Văn Lệ mẹ Yến Tư Thành đều ăn mặc chỉnh tề xuất hiện, Yến Tư Thành là “con” họ, có lý do gì cũng không thể trốn được ngày này.
Vậy là từ sáng ba mươi, Yến Tư Thành đã bắt đầu sốt ruột.
Hôm nay là đêm Giao thừa, phải ở bên người thân. Lúc ở Đại Đường, Giao thừa hàng năm trong cung đều mở hội, nhưng Lý Viện Viện rất ít dự, cô gầy yếu bị cho là có hơi bệnh, Hoàng đế cũng không thích cô.
Lúc nhỏ cô thường ở trong cung với Mẫu phi, đến tuổi cập kê, Mẫu phi bị hại, mỗi năm cô đều cáo bệnh không vào cung. Mỗi đêm Giao thừa cô đều đốt lửa trong sân viện của mình, đón Giao thừa với người trong phủ Công chúa đến khi trời sáng.
Năm nào Yến Tư Thành cũng ở bên cô.
Nhưng năm nay…
Anh không nhịn được mà gọi cho Lý Viện Viện, nhưng sau khi nối máy. Yến Tư Thành lại không biết nói gì, một lúc lâu sau mới nói: “Viện Viện, hôm nay anh không đón Giao thừa cùng em được.”
“Đương nhiên rồi.” giọng Lý Viện Viện bên kia nghe vẫn nhẹ nhàng, “Hiện giờ anh là Yến Tư Thành mà, đương nhiên phải đón Giao thừa với cha mẹ.”
Nhưng Lý Viện Viện… lại không thể đón Giao thừa cùng cha mẹ. Cho dù là ở Đại Đường hay ở đây.
Yến Tư Thành không biết nên nói gì, chỉ đành cúp máy.
Bên này Lý Viện Viện đang tìm chỗ bán củi. Giao thừa phải đốt lửa đến khi trời sáng, không có củi làm sao được. Nhưng hiện giờ là ba mươi, khắp nơi đều đóng cửa, đâu có chỗ nào để cô mua củi. Cuối cùng cô nhìn thấy một chiếc ghế hư bị vứt trong thùng rác, cô mang ghế về dùng dao chẻ ra.
Buổi tối cô ngồi trong phòng khách mở ti vi, vừa xem tiết mục Giao thừa vừa nhóm lửa trong chậu đốt mớ củi chẻ cả buổi chiều. Cô đã mua rượu trắng và hoa tiêu, làm thành rượu hoa tiêu nhắm nháp từng ngụm. Vị cay xè cháy vào đến tận tim.
“Rượu mạnh quá!” Lý Viện Viện không khỏi cảm thán, mạnh hơn rượu mơ cô uống lần trước nhiều. Nhưng cảm giác này rất mới mẻ. Cô không nhịn được lại nhấp thêm một ngụm. Rượu có thêm hoa tiêu mùi vị hơi kỳ lạ, nhưng hoa tiêu khử hàn, là rượu mừng năm mới chính thống nhất, trước đây năm nào cô cũng mong được uống rượu, nhưng chưa năm nào được uống.
Sau cơn say lần trước, Lý Viện Viện thề sau này không uống rượu nữa. Nhưng hôm nay là Tết mà, thỉnh thoảng phá giới chắc cũng không có gì to tát lắm. Hơn nữa tối nay không có Yến Tư Thành, cô cũng không sợ làm ra chuyện gì khác thường.
Lý Viện Viện nhìn bầu trời đêm rực sáng pháo hoa bên ngoài, lại nhấp thêm một ngụm rượu nữa. Trong căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng ti vi, Lý Viện Viện bỗng cảm thấy may mắn vì hiện giờ người ở đây là cô chứ không phải Lý Viện Viện trước kia.
Nghĩ tới cô gái đó, nếu hôm nay cô ấy ở nơi này, chắc đây là đêm Giao thừa đầu tiên không có người thân bên cạnh. Nếu là cô gái đó, nhìn thấy căn nhà lạnh lẽo này, nghe tiếng pháo náo nhiệt bên ngoài, không biết trong lòng thê lương đến dường nào.
Cũng may không phải là cô gái đó…
Lý Viện Viện thêm một thanh củi vào đống lửa.
Xem ti vi thêm một lát, Lý Viện Viện thật sự cảm thấy rất vô vị, cô lấy di động ra, ngón tay dừng trên tên Yến Tư Thành hồi lâu, cuối cùng vẫn không ấn xuống mà lướt tới Menu mở Wechat.
Do ảnh hưởng của Châu Tình và Trương Tĩnh Ninh, cô cũng đăng ký nick Wechat của mình, có điều cô vẫn chưa quen với cách gõ chữ của di động, bình thường cũng không chơi Wechat, lúc này cô mở nhóm chat kéo xuống dưới. Những người cô theo dõi rất ít. Châu Tình, Trương Tĩnh Ninh, Lục Thành Vũ, còn có thêm Trương Nam, họ hầu như đồng loạt ném đá tiết mục Giao thừa. Ngay cả Trương Nam thường ngày nghiêm túc cũng bắt đầu độc mồm độc miệng, gởi hết tin này tới tin khác xỉa xói tiết mục này.
Nào là sến, nào là vô vị, nào là không đặc sắc bằng đọc comment.
Lý Viện Viện đọc một lúc rồi cũng cười theo mấy tin nhắn, nhưng cô không thể lĩnh hội được nhiều hơn, vì cô cảm thấy những điều này đều rất mới lạ, tiết mục cũng không vô vị lắm, nhưng đọc những lời mọi người nói, Lý Viện Viện ý thức được rõ ràng hơn bao giờ hết rằng mình và người ở đây cách xa nhau đến dường nào.
Cô vẫn luôn cảm thấy mình đã hòa nhập vào cuộc sống ở đây.
Nhưng hôm nay lướt ngón tay cô mới nhìn thấy, cho dù là những người bình thường dễ dàng tiếp xúc, nhưng giữa cô và họ vẫn cách nhau rất xa.
Khách tha hương là gì, người viễn xứ là gì, vào thời khắc toàn dân ném đá, toàn dân vui vẻ bên nhau, tâm trạng hụt hẫng của Lý Viện Viện ập đến không hề báo trước.
Cô vốn tưởng…. mình có thể một mình trải qua đêm Giao thừa này, nhưng không ngờ lúc trải nghiệm mới phát hiện rằng muốn một mình gắng gượng qua đêm nay thật có chút gian nan.
Cô đặt điện thoại xuống, ôm ly rượu coi ti vi, tư duy bay theo tiết mục nên cũng bớt phiền muộn. Bất tri bất giác đã sắp tới mười hai giờ, người trong ti vi đứng thành một cụm bắt đầu đếm ngược chờ thời khắc tiếng chuông năm mới vang lên, Lý Viện Viện khí phách hào hùng uống hết rượu trong tay.
Rượu mạnh xé tim xé phổi chui vào bụng, Lý Viện Viện bỗng lại có cảm giác sảng khoái.
Đặt ly rượu xuống, tiếng pháo hoa bên ngoài nổ vang đì đùng rất to, người dân chương trình trên ti vi cười đến tận mang tai, mỗi người đều hạnh phúc hơn cả thần tiên. Trong đầu Lý Viện Viện bỗng xuất hiện một câu thơ không biết nghe từ đâu trong lớp Văn học, cô cười hì hì ngâm lên: “Chốn này tiệc vui trọn, cạn bầu chờ bình minh.”
Cô lại uống thêm một ly rượu, nâng ly lên nói: “Cạn bầu chờ bình minh.”
Rượu còn chưa vào miệng, ly đã bị giật đi. Bóng Yến Tư Thành trước mặt che mất ti vi, anh cúi người nhìn cô, lay vai cô nói: “Viện Viện, Viện Viện. Sao em lại uống rượu nữa?” Yến Tư Thành cầm bình rượu bên cạnh, vừa thấy chữa “Lão Bạch Can” anh liền thấy nhức đầu. Đang định trách Lý Viện Viện mấy câu, bỗng nghe Lý Viện Viện gọi: “Tư Thành à…”
Yến Tư Thành quay đầu nhìn cô, Lý Viện Viện bỗng nhiên vươn cổ cắn lên môi Yến Tư Thành.
Tiếng pháo hoa ầm trời bên ngoài tựa như nổ trong tim Yến Tư Thành. Lão Bạch Can trong tay rơi xuống đất đánh “keng” một tiếng, bình rượu không vỡ nhưng rượu chảy đầy mặt đất, hệt như tâm trạng hiện giờ của Yến Tư Thành.
Bị một mũi tên cắm vào, tim không đau, nhưng máu khắp người…
Sục sôi như sắp… bùng cháy lên…
May mắn là Lý Viện Viện và Yến Tư Thành đều học đại học ở vùng này, họ đều là người của thành phố X, nhưng không may là Yến Tư Thành ở tiểu khu cao cấp phía Nam thành phố, còn Lý Viện Viện ở khu đô thị cũ phía Bắc, cách nhau rất xa, ngồi xe bus tới lui phải mất ba tiếng đồng hồ, lại còn không có tuyến tốc hành.
Hơn nữa nhà Lý Viện Viện là của bà nội cô để lại, một tòa nhà tám tầng, tường bên ngoài không biết bị thấm nước mưa bao nhiêu năm, dưới lầu đừng nói là bảo vệ, ngay cả một cánh cửa chống trộm ra hồn cũng không có.
Trong tòa nhà không có thang máy, Lý Viện Viện ở lầu bảy, bố cục trong nhà gồm có hai phòng ngủ một phòng khách một bếp một nhà vệ sinh, đồ đạc cũng là kiểu rất cũ xưa.
Hôm Yến Tư Thành giúp Lý Viện Viện dọn hành lý về nhà, anh nhíu mày trước căn nhà này.
Đã lâu không có người ở nên trong nhà đóng một lớp bụi, Lý Viện Viện đi quanh các phòng, cô nghĩ chắc mình phải dành ra một ngày để dọn dẹp. Trước tiên cô lau chùi tủ sạch sẽ, đặt hành lý vào trong, tiếp đó còn định dọn dẹp bếp, lau bàn lau nhà…
“Viện Viện.”
Yến Tư Thành lại xách hành lý của Lý Viện Viện lên: “Thuê một căn phòng ở đi.”
Lý Viện Viện nhớ tới ví tiền của mình, cô lắc đầu: “Ở đây đi, em quét dọn một chút là được.”
Yến Tư Thành càng nhíu chặt mày hơn: “Anh sợ ở đây… không an toàn.”
Lý Viện Viện cười, cô kéo hành lý mình lại, vừa đẩy vào tủ vừa nói: “Trước đây Lý Viện Viện ở được, đương nhiên em cũng ở được, có gì đâu mà không an toàn. Tư Thành giúp em dọn nhà đi.”
Chuyện này không cần Lý Viện Viện ra lệnh, Yến Tư Thành đâu để cô làm. Anh giành lau nhà, lau sàn, dọn dẹp nhà bếp, ngay cả tủ quần áo cũng dọn dẹp rồi mới đặt hành lý vào, áo khoác áo lót quần lót của Lý Viện Viện cũng được phân loại đâu vào đó, động tác thành thạo gọn gàng, dáng vẻ hệt như một người giúp việc cừ khôi.
Đến khi giành làm xong những việc này, Yến Tư Thành mới sực nhớ ra, anh đang khuyên Lý Viện Viện dọn đi mà…
Sao lại dọn dẹp nhà cửa ổn thỏa hết rồi…
Lý Viện Viện đặt những món đồ nhỏ của mình lên bàn trang điểm trong tủ, vừa ý đảo một vòng: “Tư Thành, đi ăn tối thôi.”
“…Ừ”
Dưới lầu nhà Lý Viện Viện có một quán ăn nhỏ, lúc chờ thức ăn Lý Viện Viện đảo mắt nói: “Tư Thành, cuối kỳ anh rớt môn tiếng Anh, kỳ sau phải thi lại đó.” Yến Tư Thành gật đầu, Lý Viện Viện cho ý kiến: “Tuy tiếng Anh của em không giỏi, nhưng trải qua thời gian học tập vừa rồi cũng lờ mờ tìm được cách học, thời gian nghỉ Đông này nếu Tư Thành rảnh, chi bằng tìm một chỗ, em sẽ giúp anh ôn tập.
Đây là lý do tự nhiên chính đáng nhất để Yến Tư Thành đến gặp mình mà Lý Viện Viện có thể nghĩ ra được.
Yến Tư Thành cũng tỏ vẻ vô cùng tán đồng với đề nghị này, tâm tư anh không vòng vèo như Lý Viện Viện. Anh chỉ cảm thấy Lý Viện Viện một mình ở nơi lạ lẫm này thật sự khiến anh không yên tâm, nếu suốt ngày suốt đêm anh chạy tới đây không có lý do, chắc Lý Viện Viện cũng không thoải mái, hiện giờ có lý do này đương nhiên tốt vô cùng.
Vậy là Yến Tư Thành gật đầu không suy nghĩ: “Cũng không cần tìm chỗ khác đâu.” Yến Tư Thành nói, “Mỗi ngày anh tới đây là được rồi.”
Vậy là kể từ khi kỳ nghỉ Đông bắt đầu, mỗi sáng bảy giờ Yến Tư Thành đều ra ngoài giống như đi làm, tay xách bữa sáng tới chỗ Lý Viện Viện. Buổi tối ăn cùng Lý Viện Viện xong, tám giờ mới thu dọn về nhà.
Trước đây Yến Tư Thành cũng suốt ngày không ở nhà nên người thân cũng không lo lắng mấy, nhưng Lý Viện Viện lại hối hận với đề nghị của mình.
Tuy hiện giờ mỗi ngày đều gặp Yến Tư Thành, nhưng cách tiếp xúc chẳng khác gì so với lúc trước ở trường, thỉnh thoảng Lý Viện Viện giở trò chạm vào tay Yến Tư Thành, sờ lên mặt Yến Tư Thành, nhưng những chiêu này sử dụng nhiều khiến Yến Tư Thành cũng lấy làm quen luôn.
Đối với những cử chi thân mật của Lý Viện Viện, anh đã miễn dịch đến mức mặt không đổi sắc tim không đập nhanh.
Những lúc đó, nếu chuyển tiếp từ tiếp xúc cơ thể đột phá tới mức nắm tay hình như cũng không thích hợp lắm, về mặt ngôn ngữ Lý Viện Viện cũng không nghĩ ra lời nào mà vừa mờ ám và vừa khiêu khích, bởi vậy quan hệ giữa cô và Yến Tư Thành như đến thời kỳ cổ chai, mãi không cách nào đột phá được.
Nhưng mỗi ngày Yến Tư Thành vẫn không biết mệt mỏi chạy tới chỗ cô, ngày nào cũng phải đi xe bus rất lâu, Lý Viện Viện cũng thấy mệt cho anh.
Cô thấy không thể để mình trở thành gánh nặng của Yến Tư Thành nữa. Vậy là cô tìm thời gian nói với Yến Tư Thành: “Tư Thành, ngày nào anh cũng đi về như vậy không được đâu, dù sao em cũng quen dần rồi, ba bốn ngày anh tới một lần cũng được, hoặc chúng ta tìm một chỗ nào ở giữa để gặp nhau đi, anh không cần bôn ba suốt ngày như vậy nữa.” Vừa khéo để cô có thời gian lên kế hoạch cho hành động tiếp theo.
Yến Tư Thành từ chối ngay không cần suy nghĩ, theo anh thấy, anh bôn ba suốt ngày còn hơn để Lý Viện Viện bôn ba.
Nhưng cho dù có vất vả đến đâu, trong kỳ nghỉ Đông vẫn có một chuyện Yến Tư Thành chạy không thoát.
Tết đến.
Người trong gia đình phải cùng ăn bữa cơm đêm Giao thừa, Yến Thành Quốc và Văn Lệ mẹ Yến Tư Thành đều ăn mặc chỉnh tề xuất hiện, Yến Tư Thành là “con” họ, có lý do gì cũng không thể trốn được ngày này.
Vậy là từ sáng ba mươi, Yến Tư Thành đã bắt đầu sốt ruột.
Hôm nay là đêm Giao thừa, phải ở bên người thân. Lúc ở Đại Đường, Giao thừa hàng năm trong cung đều mở hội, nhưng Lý Viện Viện rất ít dự, cô gầy yếu bị cho là có hơi bệnh, Hoàng đế cũng không thích cô.
Lúc nhỏ cô thường ở trong cung với Mẫu phi, đến tuổi cập kê, Mẫu phi bị hại, mỗi năm cô đều cáo bệnh không vào cung. Mỗi đêm Giao thừa cô đều đốt lửa trong sân viện của mình, đón Giao thừa với người trong phủ Công chúa đến khi trời sáng.
Năm nào Yến Tư Thành cũng ở bên cô.
Nhưng năm nay…
Anh không nhịn được mà gọi cho Lý Viện Viện, nhưng sau khi nối máy. Yến Tư Thành lại không biết nói gì, một lúc lâu sau mới nói: “Viện Viện, hôm nay anh không đón Giao thừa cùng em được.”
“Đương nhiên rồi.” giọng Lý Viện Viện bên kia nghe vẫn nhẹ nhàng, “Hiện giờ anh là Yến Tư Thành mà, đương nhiên phải đón Giao thừa với cha mẹ.”
Nhưng Lý Viện Viện… lại không thể đón Giao thừa cùng cha mẹ. Cho dù là ở Đại Đường hay ở đây.
Yến Tư Thành không biết nên nói gì, chỉ đành cúp máy.
Bên này Lý Viện Viện đang tìm chỗ bán củi. Giao thừa phải đốt lửa đến khi trời sáng, không có củi làm sao được. Nhưng hiện giờ là ba mươi, khắp nơi đều đóng cửa, đâu có chỗ nào để cô mua củi. Cuối cùng cô nhìn thấy một chiếc ghế hư bị vứt trong thùng rác, cô mang ghế về dùng dao chẻ ra.
Buổi tối cô ngồi trong phòng khách mở ti vi, vừa xem tiết mục Giao thừa vừa nhóm lửa trong chậu đốt mớ củi chẻ cả buổi chiều. Cô đã mua rượu trắng và hoa tiêu, làm thành rượu hoa tiêu nhắm nháp từng ngụm. Vị cay xè cháy vào đến tận tim.
“Rượu mạnh quá!” Lý Viện Viện không khỏi cảm thán, mạnh hơn rượu mơ cô uống lần trước nhiều. Nhưng cảm giác này rất mới mẻ. Cô không nhịn được lại nhấp thêm một ngụm. Rượu có thêm hoa tiêu mùi vị hơi kỳ lạ, nhưng hoa tiêu khử hàn, là rượu mừng năm mới chính thống nhất, trước đây năm nào cô cũng mong được uống rượu, nhưng chưa năm nào được uống.
Sau cơn say lần trước, Lý Viện Viện thề sau này không uống rượu nữa. Nhưng hôm nay là Tết mà, thỉnh thoảng phá giới chắc cũng không có gì to tát lắm. Hơn nữa tối nay không có Yến Tư Thành, cô cũng không sợ làm ra chuyện gì khác thường.
Lý Viện Viện nhìn bầu trời đêm rực sáng pháo hoa bên ngoài, lại nhấp thêm một ngụm rượu nữa. Trong căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng ti vi, Lý Viện Viện bỗng cảm thấy may mắn vì hiện giờ người ở đây là cô chứ không phải Lý Viện Viện trước kia.
Nghĩ tới cô gái đó, nếu hôm nay cô ấy ở nơi này, chắc đây là đêm Giao thừa đầu tiên không có người thân bên cạnh. Nếu là cô gái đó, nhìn thấy căn nhà lạnh lẽo này, nghe tiếng pháo náo nhiệt bên ngoài, không biết trong lòng thê lương đến dường nào.
Cũng may không phải là cô gái đó…
Lý Viện Viện thêm một thanh củi vào đống lửa.
Xem ti vi thêm một lát, Lý Viện Viện thật sự cảm thấy rất vô vị, cô lấy di động ra, ngón tay dừng trên tên Yến Tư Thành hồi lâu, cuối cùng vẫn không ấn xuống mà lướt tới Menu mở Wechat.
Do ảnh hưởng của Châu Tình và Trương Tĩnh Ninh, cô cũng đăng ký nick Wechat của mình, có điều cô vẫn chưa quen với cách gõ chữ của di động, bình thường cũng không chơi Wechat, lúc này cô mở nhóm chat kéo xuống dưới. Những người cô theo dõi rất ít. Châu Tình, Trương Tĩnh Ninh, Lục Thành Vũ, còn có thêm Trương Nam, họ hầu như đồng loạt ném đá tiết mục Giao thừa. Ngay cả Trương Nam thường ngày nghiêm túc cũng bắt đầu độc mồm độc miệng, gởi hết tin này tới tin khác xỉa xói tiết mục này.
Nào là sến, nào là vô vị, nào là không đặc sắc bằng đọc comment.
Lý Viện Viện đọc một lúc rồi cũng cười theo mấy tin nhắn, nhưng cô không thể lĩnh hội được nhiều hơn, vì cô cảm thấy những điều này đều rất mới lạ, tiết mục cũng không vô vị lắm, nhưng đọc những lời mọi người nói, Lý Viện Viện ý thức được rõ ràng hơn bao giờ hết rằng mình và người ở đây cách xa nhau đến dường nào.
Cô vẫn luôn cảm thấy mình đã hòa nhập vào cuộc sống ở đây.
Nhưng hôm nay lướt ngón tay cô mới nhìn thấy, cho dù là những người bình thường dễ dàng tiếp xúc, nhưng giữa cô và họ vẫn cách nhau rất xa.
Khách tha hương là gì, người viễn xứ là gì, vào thời khắc toàn dân ném đá, toàn dân vui vẻ bên nhau, tâm trạng hụt hẫng của Lý Viện Viện ập đến không hề báo trước.
Cô vốn tưởng…. mình có thể một mình trải qua đêm Giao thừa này, nhưng không ngờ lúc trải nghiệm mới phát hiện rằng muốn một mình gắng gượng qua đêm nay thật có chút gian nan.
Cô đặt điện thoại xuống, ôm ly rượu coi ti vi, tư duy bay theo tiết mục nên cũng bớt phiền muộn. Bất tri bất giác đã sắp tới mười hai giờ, người trong ti vi đứng thành một cụm bắt đầu đếm ngược chờ thời khắc tiếng chuông năm mới vang lên, Lý Viện Viện khí phách hào hùng uống hết rượu trong tay.
Rượu mạnh xé tim xé phổi chui vào bụng, Lý Viện Viện bỗng lại có cảm giác sảng khoái.
Đặt ly rượu xuống, tiếng pháo hoa bên ngoài nổ vang đì đùng rất to, người dân chương trình trên ti vi cười đến tận mang tai, mỗi người đều hạnh phúc hơn cả thần tiên. Trong đầu Lý Viện Viện bỗng xuất hiện một câu thơ không biết nghe từ đâu trong lớp Văn học, cô cười hì hì ngâm lên: “Chốn này tiệc vui trọn, cạn bầu chờ bình minh.”
Cô lại uống thêm một ly rượu, nâng ly lên nói: “Cạn bầu chờ bình minh.”
Rượu còn chưa vào miệng, ly đã bị giật đi. Bóng Yến Tư Thành trước mặt che mất ti vi, anh cúi người nhìn cô, lay vai cô nói: “Viện Viện, Viện Viện. Sao em lại uống rượu nữa?” Yến Tư Thành cầm bình rượu bên cạnh, vừa thấy chữa “Lão Bạch Can” anh liền thấy nhức đầu. Đang định trách Lý Viện Viện mấy câu, bỗng nghe Lý Viện Viện gọi: “Tư Thành à…”
Yến Tư Thành quay đầu nhìn cô, Lý Viện Viện bỗng nhiên vươn cổ cắn lên môi Yến Tư Thành.
Tiếng pháo hoa ầm trời bên ngoài tựa như nổ trong tim Yến Tư Thành. Lão Bạch Can trong tay rơi xuống đất đánh “keng” một tiếng, bình rượu không vỡ nhưng rượu chảy đầy mặt đất, hệt như tâm trạng hiện giờ của Yến Tư Thành.
Bị một mũi tên cắm vào, tim không đau, nhưng máu khắp người…
Sục sôi như sắp… bùng cháy lên…