Lý Viện Viện chạy như điên, hơi thở vừa biến thành luồng khói trắng như màn sương lượn lờ dưới ánh trăng thì bị một giọng nói đầy hoảng loạn đánh tan:
“Công chúa mau chút.”
Đường đi cực kì gập ghềnh, xiêm y trên người thật sự phiền phức quá mức, kim quan trên đầu nàng xiêu vẹo, giày thêu trên chân không biết đã sớm rơi mất ở nơi nào, nhưng tốc độ chạy trốn của nàng vẫn quá chậm so với người khác. Đội hộ vệ của nàng vì phải bảo vệ nàng nên cũng không thể không thả chậm tốc độ.
Mắt thấy ánh sáng chói lọi của ngọn đuốc trong rừng càng lúc càng gần, Lý Viện Viện dứt khoát cầm kim quan trên đầu ném sang một bên, giật mạnh đai lưng, vừa chạy vừa cởi bỏ ngoại bào rườm rà.
Trên người đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều, ngay lúc Lý Viện Viện cho rằng bản thân nhất định có thể dùng tốc độ như bay bắt đầu chạy, dưới chân lại bị xiêm y mà nàng trút bỏ quấn lấy, vấp một cái, nàng ngã sóng soài vô cùng thảm hại. Nàng tức giận quay đầu định xé vạt áo trên chân, nhưng cánh tay gầy yếu lại không thể xé rách loại vải dệt bền chắc đó được nửa phần. Nếu nàng không gầy yếu thế này thì tốt rồi, Lý Viện Viện nghĩ thầm, nếu nàng có thể khỏe mạnh hơn một chút…… khỏe mạnh hơn một chút thì tốt rồi……
Trong lúc hoảng loạn, chợt thấy một tia sáng lạnh lẽo lóe lên, phượng bào cũng thuận theo đó mà rách, Lý Viện Viện vừa ngẩng đầu, liền thấy Yến Tư Thành đứng thẳng trước mặt nàng, bắt lấy tay nàng kéo lên.
“Điện hạ, tình thế gấp gáp, xin thứ cho thuộc hạ……”
“Cõng ta!” Lý Viện Viện không đợi hắn nói xong, dựa vào sức lực của hắn, không có nửa phần do dự trèo lên lưng hắn, “Đi!”
Áo giáp cứng rắn làm cho Lý Viện Viện cực kì không thoải mái, nhưng tốc độ đi đường lại rõ ràng nhanh hơn nhiều so với vừa rồi. Bỗng nhiên, phía trước đột ngột lóe lên vài ánh lửa, so với số người đuổi theo phía sau thì nhiều hơn không ít. Chân mày Yến Tư Thành nhíu chặt, thay đổi phương hướng lần nữa, nhưng nối tiếp với phương hướng đào thoát trước mắt lại là một vách núi đá cheo leo.
Không thể trốn thoát, chỉ có liều chết.
Dưới ánh trăng đơn bạc trên vách núi, Lý Viện Viện trông thấy vô số đao quang kiếm ảnh* loạn xạ lướt qua trước mắt, nàng không nhớ rõ nàng bị xô xuống vách núi như thế nào, nàng chỉ nhớ rõ Yến Tư Thành liều mạng dùng cánh tay bị thương bắt lấy nàng, máu tươi sền sệt theo bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người chảy xuống quanh cánh tay nàng, vẽ nên từng vệt từng vệt máu uốn lượn đáng sợ.
Ánh trăng lạnh lẽo như vậy, khiến cho gương mặt Yến Tư Thành trắng bệch như đã chết. Thế mà hắn vẫn bảo hộ nàng, hệt như lúc trước, khi nàng phải đối diện với đủ loại hiểm nguy.
“Điện hạ đừng sợ.”
Hắn thì thào, nhưng Lý Viện Viện lại thấy người trên vách núi nở nụ cười độc ác, tàn nhẫn giẫm lên bả vai bị thương của Yến Tư Thành.
Võ công Yến Tư Thành vô cùng tốt, nếu chỉ có một mình hắn, đúng ra có thể đào thoát rất dễ dàng. Lý Viện Viện đang suy nghĩ, song không đợi nàng tự mình buông ra, bàn tay ướt đầy máu bỗng chốc trượt đi. Đồng tử Yến Tư Thành tức thì co rút. Vào khoảnh khắc đó, nét thống khổ trong mắt hắn dường như vượt qua cả việc bị kẻ thù giẫm đạp dưới chân.
Lý Viện Viện xưa nay chưa từng cảm thấy thân thể nhẹ nhàng như thế.
Rơi xuống vách núi đen, mọi cảnh tượng đều trở nên thật xa xôi, vậy mà vẫn có một bóng người từ trên vách núi đen ngòm nhảy xuống, chẳng màng sinh tử mà bay về phía nàng, che đi ánh trăng ảm đạm, ngăn cản gió lạnh thấu xương.
Ôm nàng trong lồng ngực ấm áp, dùng cả sinh mệnh để bảo hộ……
“Ngu trung Tư Thành**……” Nàng nghe thấy chính mình nói như vậy.
“Nếu điện hạ không còn, Tư Thành sinh vô khả luyến.”***
Sinh vô…… khả luyến sao……
“Oành” một tiếng thật lớn, Lý Viện Viện chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn, đầu hơi choáng. Trong lúc mơ mơ màng màng, nàng chỉ cảm thấy phía sau lạnh lẽo, trước mắt là một mảng ánh sáng vàng rực chói mắt, còn có vài người đang ồn ào nói chuyện bằng những lời nàng không hiểu……
“Mẹ kiếp****, Lý Viện Viện, cô bị ngớ ngẩn à, diễn cảnh nhảy vực thì đúng ra phải nhảy lên trên tấm đệm đạo cụ chứ!”
“Mẹ kiếp! Còn ngây ra đó làm gì, cái người này ngã xong bất động luôn rồi! Gọi cho giáo sư đi!”
“Mẹ kiếp! Giáo sư có thể nâng cô ấy nổi à! Trực tiếp gọi xe cấp cứu đến đi!”
Trước lúc ngất xỉu, Lý Viện Viện đờ đẫn nghĩ
"Mẹ kiếp" này, rốt cuộc là cái thứ gì vậy……
Tác giả có lời muốn nói:
Định là hố mới cũng không tính hố mới đâu nhỉ ~~~~
Phỏng chừng câu chuyện này cũng không dài lắm, cả nhà trong lúc rảnh rỗi từ từ xem ~ tần suất chương mới đại khái sẽ không rất nhanh ╮(╯▽╰)╭
*Đao quang kiếm ảnh: ánh sáng của đao, bóng dáng của kiếm
**Ngu trung: hầu như ai cũng hiểu mà đúng không? ^^
***Sinh vô khả luyến: sống mà không có tình yêu hoặc không thể/không có khả năng yêu - không còn ý nghĩa gì để sống (đại loại vậy đó ^^)
****Vâng, mình đã sửa cho đúng nội dung. "Ngọa tào" là từ lóng tiếng Trung, có nghĩa là "What the F**k". Cửu lần này viết mạnh tay quá =.=
►►►Vì phần này có bối cảnh chủ yếu ở cổ đại nên ta không dịch thuần Việt vài chỗ (ví dụ: 3 câu chú thích trên). Ta đang phân vân về cách gọi Viện Viện khi ở hiện đại: “nàng” hay “cô”. Ta thấy bản thân thiên về bên “cô” hơn 1 chút (1 chút xíu xiu thôi). Mọi người cho ta biết ý kiến nhé! ☜(*▽*)☞