Ngày hôm sau Lý Viện Viện tỉnh dậy, đầu đau như muốn nổ tung, trí nhớ của cô dừng lại ở cảnh tượng chính mình đập mặt lên bàn sau khi uống hết một ly rượu mơ cuối cùng, lúc đó cô lờ mờ biết cô say rồi, cũng mơ hồ hiểu được bộ dạng của bản thân trông rất mất mặt, nhưng cô đã hoàn toàn không còn sức lực và lý trí để chống đỡ tư duy và cơ thể của mình nữa.
Rời khỏi nhà hàng như thế nào, về nhà như thế nào, cô thực sự không có một chút ký ức nào cả.
Cô xoa xoa đầu, xuống giường rửa mặt chải tóc, khi đi ngang qua nhà bếp, cô chào hỏi Yến Tư Thành đang làm bữa sáng một tiếng, nhưng Yến Tư Thành lần đầu tiên không quay lại nghiêm chỉnh gật đầu chào cô, chỉ vừa nấu cháo vừa đáp gọn lỏn.
Lý Viện Viện cũng không nghĩ nhiều, đầu óc mới thức dậy còn chưa tỉnh táo hẳn, lảo đảo bước vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Song khi đánh răng, Lý Viện Viện kinh ngạc phát hiện môi dưới của cô có thêm một vết sứt màu đỏ sậm, cô ghé sát vào gương xem thử, chỗ rách vẫn còn rất lớn, máu khô kết thành vảy đen, cô nghĩ rằng cú đập đó hẳn là không nhẹ(1). Nhưng từ đầu tới cuối cô đều không nhớ ra tại sao lại bị thương như thế…
Mang theo nghi hoặc làm vệ sinh cá nhân xong xuôi, đến lúc ăn sáng cô định sẽ hỏi Yến Tư Thành, nhưng vừa ngồi xuống bên cạnh bàn trà, nhìn thấy Yến Tư Thành bưng cháo tới, cô ngẩng đầu lên mới giật mình phát hiện Yến Tư Thành đang đeo một chiếc khẩu trang màu xanh nhạt.
Lý Viện Viện ngơ ngác:
“Tư Thành, anh bị gì vậy?”
Yến Tư Thành hắng giọng:
“Cảm lạnh chút thôi, anh nghe người ta nói nếu đeo khẩu trang thế này, có thể ngăn ngừa lây truyền bệnh cảm rất hữu hiệu. Khụ, Viện Viện, mấy ngày này nhớ đừng đến gần anh quá.”
“Làm sao mà sinh bệnh rồi?” Lý Viện Viện nhíu mày, lộ vẻ cực kì lo lắng. “Có nặng lắm không? Có cần đến gặp bác sĩ không?”
Ánh mắt Yến Tư Thành lập tức trở nên nhu hòa, nhưng cũng chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, hắn rõ ràng không muốn tiếp tục đề tài này nữa, vội vàng múc cháo cho Viện Viện:
“Hôm qua Viện Viện uống rượu, sáng nay ăn chút đồ loãng sẽ tốt hơn. Anh chỉ nấu cháo trắng thôi, nhân lúc còn nóng em ăn đi cho ấm bụng.”
Thấy hắn tinh thần minh mẫn động tác nhanh nhẹn tới mức trông không hề có bệnh gì nghiêm trọng cả, Lý Viện Viện mới yên tâm một chút, gật gật đầu đỡ lấy cháo, vừa cầm cái thìa đảo nhẹ chờ cháo nguội vừa mở miệng hỏi:
“Tối hôm qua hình như em uống say, là Tư Thành mang em về sao?”
Yến Tư Thành gật đầu.
“Thật sự thất thố quá.” Lý Viện Viện thở dài, “Rượu quả nhiên là thứ hại người, sau này em sẽ không đụng tới nó nữa.”
Yến Tư Thành mạnh mẽ gật đầu tỏ vẻ hết sức tán thành.
“Tối qua nhất định là mệt chết Tư Thành rồi.” Ngẫm lại thể hình hiện tại của bản thân, Lý Viện Viện hơi áy náy, vội vàng múc thêm bát cháo cho Yến Tư Thành, “Nào, Tư Thành cũng ăn cháo đi.”
Yến Tư Thành sờ sờ khẩu trang trên miệng:
“Anh…đợi lát nữa ăn.”
Trận cảm lạnh này của Yến Tư Thành cứ thế kéo dài suốt một tuần, hắn luôn mang khẩu trang trước mặt Lý Viện Viện. Lý Viện Viện cũng không nghĩ nhiều, cho đến một ngày…
Ngày hôm ấy Lý Viện Viện ở căn-tin ăn cơm xong, nghĩ rằng buổi chiều còn có lớp, cô và Chu Tình bèn định lên phòng học của lớp đó trước giờ vào tiết để nằm nghỉ trưa một lát, đi tới tầng trệt của tòa nhà, cô liền trông thấy Yến Tư Thành từ đằng xa.
Đúng lúc Yến Tư Thành đang cầm sách thảo luận vài thứ với cậu bạn học bên cạnh, nét mặt chuyên chú, đầu ngón tay còn loáy hoáy chỉ trỏ trong sách, hắn không đeo khẩu trang, mặt cũng cách người bạn kia rất gần. Lý Viện Viện ngẫu nhiên gặp được Yến Tư Thành nên rất vui vẻ, cô bước nhanh đến, đang muốn gọi hắn, Yến Tư Thành giống như đột nhiên nhận ra cái gì đó, không hề ngẩng đầu, cất sách, lập tức xoay người tiến vào nhà vệ sinh nam gần đấy.
Lý Viện Viện và cậu bạn vừa nói chuyện với Yến Tư Thành đều cứng đơ tại chỗ.
Lát sau Yến Tư Thành mới đeo chiếc khẩu trang màu xanh nhạt bước ra. Cậu bạn học liền hết nói nổi:
“Cậu…đang khi không lại muốn giả vờ cái khỉ gì(2) vậy?”
Yến Tư Thành khụ hai tiếng:
“Mình nhớ ra mình bị cảm còn chưa khỏi, sợ lây cho cậu.”
Cậu bạn ghét bỏ lườm lườm, nói:
“Lây từ sáng sớm rồi giờ còn để ý chút xíu thời gian này…Thôi thôi, dù sao cũng bàn được kha khá rồi, luận văn thì cứ theo cách thức kia, cậu lên mạng tải một tấm hình đối chiếu rồi đánh dấu chỉnh sửa một chút là được.”
Cậu ta xuống cầu thang, đẩy xe đạp, lấy đà một cái liền chạy đi, vụt qua bên cạnh Lý Viện Viện, tạo thành trận gió thổi tung tóc mái của cô.
Lý Viện Viện đứng yên tại chỗ một hồi, mãi đến khi Yến Tư Thành nhìn về phía cô, cô mới cười cười, dắt tay Chu Tình tiến đến trước mặt Yến Tư Thành. Chu Tình cười hắn:
“Ôi quý ông hoàn hảo cũng sẽ bị cảm lạnh nha.”
Yến Tư Thành không tiếp lời, quan sát vẻ mặt của Lý Viện Viện trong giây lát, thấy không có gì khác thường, hắn mới khụ một tiếng nói:
“Viện Viện, buổi chiều anh không có lớp, nhưng giáo sư đã giao luận án, bây giờ anh phải về nghiên cứu một chút.”
Lý Viện Viện cười gật đầu:
“Ừm, trở về đi, em vừa ăn cơm xong nên bây giờ thấy hơi buồn ngủ, muốn vào phòng học ngủ một chút, em đi nhé.”
Hai người chào tạm biệt nhau, Chu Tình lôi kéo cánh tay của Lý Viện Viện:
“Không phải nói cậu ta là đệ nhất cặn bã học tập(3) trong khoa của bọn họ sao, thế nào, trộn lẫn với trùm học tập như cậu, bị sự tích cực của cậu chiếu tới nên bắt đầu ra sức học rồi hả?”
Lý Viện Viện cười cười:
“Xưa nay Tư Thành chưa bao giờ là người làm việc không thỏa đáng. Anh ấy luôn nỗ lực hết mình, con người cũng rất ân cần chu đáo.”
Nghe Lý Viện Viện khen người ta như vậy, Chu Tình cười cực kì mờ ám:
“Anh chàng mà mọi người đều bảo là tay ăn chơi lại được cậu khen ân cần chu đáo, Lý Viện Viện, cậu ngã tới mức hết đơn thuần luôn rồi!”
Lý Viện Viện dõi theo Yến Tư Thành biến thành bóng lưng rất nhỏ ở đằng xa, không để tâm đến câu trêu đùa của Chu Tình. Lý Viện Viện vẫn luôn có thể cảm nhận được sự ân cần chu đáo của Yến Tư Thành, ban nãy lại vô tình cảm nhận nó thêm lần nữa.
Lý Viện Viện nghĩ, đợi vết sẹo trên môi cô lành hẳn, đoán chừng “bệnh cảm lạnh” của Yến Tư Thành cũng sẽ nhanh khỏi thôi. Lý Viện Viện không ngốc, mấy ngày trước không biết rõ, nhưng nếu hôm nay nhìn thấy phản ứng của Yến Tư Thành mà vẫn không hiểu thì thật sự uổng phí cuộc sống tùy mặt lựa lời(4) của cô trong nhiều năm như vậy rồi.
Buổi tối hôm ấy say rượu, tuy cô không nhớ nổi đã xảy ra việc gì, nhưng suy đoán một chút, đại khái là cô và Yến Tư Thành không cẩn thận va vào nhau, Yến Tư Thành tránh cho cô khỏi khó xử mới nghĩ ra cái chiêu đeo khẩu trang ấy, bịt mặt hơn một tuần lễ không chịu ăn cơm chung với cô…
Lý Viện Viện vừa thở dài vừa buồn cười, vô ý chạm môi mà thôi, dân phong của Đại Đường vốn cởi mở, Lý Viện Viện ở nhà còn xem rất nhiều phim truyền hình dài tập hiện đại, càng cảm thấy kiểu hơi chạm môi chẳng sinh nổi một đứa nhóc này căn bản là chuyện không đáng kể, nhưng nếu Yến Tư Thành thấy lúng túng, muốn che giấu, thế thì cô cũng che giấu luôn đi.
Người sống cả một đời, hiếm khi có được lúc giả hồ đồ.
Hai người càng ngày càng thích nghi với thế giới này, thời gian dần dần trở nên càng lúc càng nhanh, bọn họ luôn bận rộn không ngừng để học tập kiến thức mới, kế hoạch tập thể dục của Lý Viện Viện cũng không có khả năng tiến hành như cô tưởng tượng, song không phải vì cô lười nhác, mà vì quả thực bị việc học và việc trong đoàn kịch trì hoãn. Hai tuần trôi qua từ khi Lý Viện Viện quyết định giảm cân tới bây giờ, Lý Viện Viện không ngờ lại gầy đi mấy cân.
Yến Tư Thành được Lý Viện Viện nhờ vả, lần đầu tiên trong đời học được cách mua sắm qua mạng, mua cho cô một cái cân điện tử.
Lý Viện Viện không có chuyện gì làm thì đều đến đứng trên bàn cân, nhìn thể trọng của bản thân đi xuống từng chút từng chút một, trong lòng cô luôn có loại cảm giác thỏa mãn không thể nói thành lời, vui mừng hơn so với ngày xưa nhận được bất cứ phục sức xa hoa quý báu nào.
Cuộc sống của hai người vững vàng tiến tới trong những điều vụn vặt như thế, nhưng ngay sau khi Yến Tư Thành luống cuống tay chân nộp bài luận văn đầu tiên của cuộc đời hắn và đợt diễn tập vở kịch ‹‹Khổng Tước Đông Nam Phi›› của Lý Viện Viện dần bước vào giai đoạn hoàn thiện, cuộc thi đấu Taekwondo giao lưu tân sinh giữa Đại Học X và các trường bên ngoài cũng đã tới.
Yến Tư Thành dĩ nhiên trở thành đội viên át chủ bài của đội ngũ tân sinh trường bọn họ.
Trận so tài thứ nhất, địa điểm ở phòng thể dục lớn Đại Học X.(5)
Lúc trước Yến Tư Thành hoàn toàn không biết quy định của Taekwondo, song trải qua mấy tuần huấn luyện và học hỏi, hắn đã có thể khống chế cơ thể của chính mình, chỉ dùng động tác đánh Taekwondo để tiến hành thi đấu.
Thời gian cuộc so tài được sắp xếp vào chiều thứ bảy, ngày đó Lý Viện Viện vốn có buổi diễn tập cho vở kịch, nhưng cô đã xin nghỉ với giáo sư từ rất sớm, hẹn Chu Tình và Trương Tĩnh Ninh cùng đến phòng thể dục theo dõi Yến Tư Thành thi đấu, đến nơi còn vừa vặn tình cờ gặp Lâm Hiểu Mộng và Lưu Thư Dương cũng đi xem trận đấu.
Trông thấy Lý Viện Viện, Lâm Hiểu Mộng liếc mắt nhếch môi:
“Cậu đừng hiểu lầm, hôm nay mình không phải tới xem Yến Tư Thành, một người bạn của mình cũng phải vào sân đấy, mình chỉ tới xem cậu ấy thôi.”
Lý Viện Viện vừa mới gật đầu, Trương Tĩnh Ninh đứng bên cạnh chợt cười ha ha, chẳng nói điều gì khác nhưng cũng đã đủ trào phúng. Lâm Hiểu Mộng nhận ra là cô, sắc mặt lập tức sa sầm, mở miệng liền mắng:
“Ha cái em gái cô(6) á, tôi nói chuyện của tôi mắc mớ gì tới cô.”
Lý Viện Viện cả kinh, đây thực sự là lần đầu tiên cô nghe được nữ sinh đại học mắng người, không ngờ lại nói một cách thẳng thừng và đột ngột không hề có cảnh báo như thế, mới mẻ ác liệt sảng khoái lanh lảnh đã miệng… (Tiểu Lam: Cửu chơi nguyên 1 tràng tính từ…-.-)
“Tôi cứ thế đấy em gái cô, ai chẳng biết cô suốt ngày suốt đêm ôm tâm địa xấu xa nhớ nhung mù quáng hả, tôi báo cho cô biết, Yến Tư Thành là người đàn ông của Lý Viện Viện nhà chúng tôi, nếu cô dám dùng mấy cái tư tưởng đê tiện kia của cô để nạy góc tường(7), tôi sẽ là kẻ đầu tiên gọt chết cô!”
Người xung quanh liếc mắt nhìn sang, nhìn tới mức sắc mặt Lâm Hiểu Mộng tái mét, Chu Tình đã tập mãi thành quen, không hề có phản ứng khi nghe những lời này, ngược lại Lưu Thư Dương bước lên một bước che chắn trước người Lâm Hiểu Mộng, ánh mắt khó chịu nhìn Trương Tĩnh Ninh.
Lý Viện Viện nghe cô nói một câu như thế, trong lòng cũng cảm thấy lúng túng vô cùng, lập tức lôi kéo Trương Tĩnh Ninh còn muốn mắng người dắt đi.
Vòng qua góc tường, Lý Viện Viện lơ đãng quay đầu lại liền trông thấy Lâm Hiểu Mộng chùi chùi khóe mắt, tức giận đẩy Lưu Thư Dương đang ở bên cạnh an ủi cô ta ra, theo một đường khác đi lên khán đài.
Xoay đầu về, Trương Tĩnh Ninh vẫn tiếp tục lạnh giọng lầm bầm:
“Cái thứ gì đâu không, mới vừa thấy người ta liền bày ra bộ mặt kiêu căng lạnh lùng kiểu đó, ai chịu nổi cô ta chứ!”
Lý Viện Viện thở dài một tiếng, thúc giục Trương Tĩnh Ninh lên khán đài.
Ân oán giữa nữ sinh đại học đại khái chính là như vậy, căn bản không thể chỉ ra ai đúng ai sai, chẳng qua là đứng ở khía cạnh không giống nhau thôi.
Trên hàng đầu của khán đài, Lục Thành Vũ đã ngồi ở đó từ rất sớm, mấy hàng ghế phía trước đều đã đầy người ngồi, chỉ có bên cạnh Lục Thành Vũ còn ba chỗ trống. Trông thấy Lý Viện Viện, Lục Thành Vũ vẫy tay với bọn họ từ xa.
Gọi ba người đến xong, Lục Thành Vũ cười:
“Hì, Yến Tư Thành đoán đúng ghê, cô quả nhiên dẫn theo hai người tới đây. Ngồi đi ngồi đi.”
Chu Tình nghe thế, chớp chớp mắt nhìn Lý Viện Viện:
“Cảm giác…hình như hắn xác thực rất chu đáo.”
“Nhưng hồi trước không có cẩn thận như vậy đâu.” Lục Thành Vũ đáp một câu bằng giọng mũi, Chu Tình và cậu ta bèn bắt đầu thảo luận kỹ càng tỉ mỉ về Yến Tư Thành trong lời đồn và Yến Tư Thành của hiện tại. Kỳ thực lúc trước hai người này từng gây gổ ầm ĩ trong bệnh viện trường, ngày hôm ấy là ngày đầu tiên cô và Yến Tư Thành đến nơi đây, nhưng tính cách của cả hai đều cực kì vô tư, cãi nhau một lần chẳng tính là gì, bây giờ tán gẫu cũng rất ăn ý.
Trương Tĩnh Ninh đến bên cạnh ngồi xuống rồi bắt đầu mở rộng phạm vi bạn bè, không gì khác hơn là để thông báo chuyện Lâm Hiểu Mộng ban nãy và mắng thêm lần nữa.
Lý Viện Viện thả cặp sách xuống ghế ngồi, tự mình nhoài người lên lan can khán đài tìm Yến Tư Thành. Thật ra cũng khỏi phải tìm, Lý Viện Viện vừa liếc mắt thì đã thấy hắn rồi, hắn đứng thắt đai lưng ở chỗ cách dưới khán đài không xa, huấn luyện viên bên cạnh còn đang nói với hắn điều gì đó.
Xem ra hắn là người đầu tiên phải vào sân đấu.
Đột nhiên, tiếng còi thể dục vang lên, cuộc thi sắp mở màn.
Yến Tư Thành chợt ngẩng đầu nhìn một cái, cùng Lý Viện Viện bốn mắt giao nhau.
Lý Viện Viện mỉm cười, vẫy vẫy tay với hắn. Ánh mắt Yến Tư Thành ấm áp, khóe môi hơi cong lên, nhẹ gật đầu với Lý Viện Viện. Bỗng nhiên ngay lúc ấy, toàn bộ sự náo nhiệt trong phòng phảng phất như đều biến thành phông nền. Lý Viện Viện thậm chí có một loại cảm giác kỳ diệu, cô cảm thấy như chính mình đã gả đi làm vợ người ta, chồng của cô chuẩn bị xuất chinh, cô lưu lại nơi này chờ chồng thắng lợi trở về.
(1) Viện tỷ đang nghĩ tới cú dập mặt lên bàn lúc say rượu ấy.
(2) Nguyên văn: 装B, hay còn được viết là 装13. Cả hai đều là cách viết khác nhau của 装屄 “zhuāng bī”. 装: trang – trang phục, hành trang, bao, gói. Nó có nghĩa là “pretend” (giả vờ), “show off” (khoe khoang), “poser”, hoặc có những hành động “self-righteous” (tạm dịch là: ta đây là đúng), “self-important” (ta đây là quan trọng), tự cao tự đại. Là một cái “pretentious c*nt”. Một phiên bản phổ biến khác từ trên diễn đàn thảo luận BBS KDS Thượng Hải là “IB” hoặc “install B” (cài đặt B) bởi vì “zhuang” có nghĩa là “cài đặt” cũng như “giả vờ”. “B” cũng có thể là bất kỳ ký tự Trung Quốc với những âm thanh “bi” như 逼 (Bức: uy hiếp, cưỡng bách, ép buộc ) hoặc 比 (Bỉ: so sánh, tụ tập, cấu kết vì lợi riêng…). 13 được dùng vì nó giống chữ “B” viết hoa. Thật ra thì, 屄 mới thật sự là từ đúng, nhưng hầu như không bao giờ được sử dụng.
(3) Nguyên văn: ‘học tra’
(4) Nguyên văn: ‘sát ngôn quan sắc’ – thăm dò, đoán ý qua lời nói và sắc mặt.
(5) Phòng thể dục lớn ở đại học nó trông thế này này: (chú thích luôn chỗ ngồi của Viện tỷ a~)
(6) Nguyên văn: ‘nhĩ muội’ – câu chửi của TQ, fan ngôn tình rành cái này quá rồi XD
(7) ‘Nạy góc tường': cố ý giựt người yêu/chồng/vợ của người ta, nói chung là muốn làm tiểu tam ấy. Chủ động ngoại tình là ‘vượt tường’, tiểu tam nhào vô khuyến khích ‘vượt tường’ là ‘nạy góc tường’.