Lý Viện Viện ngủ say ở trên giường. Buổi tối cô ngủ rất yên tĩnh, không đá mền, không ngáy, vùi vào trong ổ chăn và rất ít khi trở mình.
Yến Tư Thành thu dọn bàn trà một hồi, sau đó tìm thấy vài thứ gần giống giấy sách trên bàn viết. Hắn cầm chúng tới bàn trà, ngồi ngay ngắn rồi giảm âm thanh ti-vi tới mức nhỏ nhất.
Công chúa đang ngủ, đúng ra hắn ngồi một bên như vậy là không hợp lẽ thường, nhưng hắn phải nhanh chóng tìm hiểu quy tắc của thế giới này nên cần tận dụng từng giây từng phút. Yến Tư Thành nghiêm túc chăm chú xem ti-vi, cho dù tiết mục khôi hài cỡ nào hắn vẫn chau mày từ đầu đến cuối, tỉ mỉ chú ý mọi chi tiết nhỏ, hệt như đang thám thính tình hình quân sự trọng yếu; nếu có chỗ nào không hiểu rõ, hắn đều đàng hoàng trịnh trọng(1) ghi chép lại.
Đồng hồ treo trên tường không ngừng chuyển động tích tắc, cùng với tiếng hô hấp của Lý Viện Viện, hắn ngồi ngay thẳng trước ti-vi cả một đêm. Mãi đến khi bầu trời bên ngoài bắt đầu sáng mờ, hắn mới đặt bút xuống. Một buổi tối, hắn dựa vào ánh sáng từ ti-vi, ghi chép trọn năm trang giấy.
Xoa bóp đôi mắt nặng nề sưng húp có chút đau xót, Yến Tư Thành nhìn qua bên cạnh, tư thế của Lý Viện Viện vẫn như cũ, ngủ say sưa, cánh môi nhẹ nhàng động đậy, không biết trong mơ ăn được món gì ngon, nét mặt giãn ra trông thật cao hứng.
Yến Tư Thành còn nhớ lúc nhỏ, lần thứ nhất hắn nhìn thấy công chúa là ở ven hồ trong phủ, cô khóc vô cùng thảm thương. Khi đó Yến Tư Thành không biết cô là ai, trời tối nên cũng không thấy rõ xiêm y, hắn nhất thời hiếu kỳ liền đi tới hỏi vài câu. Lý Viện Viện chỉ khóc lóc thê thảm, lầm bầm một cách không rõ ràng:
“Không có phù dung cao(2), không được ăn phù dung cao…”
Là vì một khối phù dung cao…
Yến Tư Thành nhất thời trầm mặc, lập tức mò mẫm lấy ra hai viên kẹo gừng cho cô: “Ta không có phù dung cao,” hắn nói, “Có điều kẹo gừng cũng rất ngọt. Muội có muốn không?”
Bé gái nhìn kẹo gừng trong tay hắn bằng một đôi mắt to lấp lánh như phát ra ánh sáng. Cô ngẩng đầu, hết nhìn Yến Tư Thành một chút lại nhìn kẹo gừng, cuối cùng chỉ lấy một viên bỏ vào miệng. Cô mở to mắt, chớp mấy cái, vài giọt nước như hạt châu còn lưu lại trong mắt cũng biến mất. Vị ngọt như gió xuân thổi đi nỗi buồn trong lòng.
“Ăn ngon.” Cô ngậm kẹo gừng trong miệng, ngọng nghịu nói: “Ăn ngon.”
Yến Tư Thành đưa viên kẹo còn lại ra trước mặt cô, nhưng Lý Viện Viện đẩy tay hắn lại:
“Cái này ăn ngon. Đại ca ca ăn.”
Kẹo gừng nào có ngon như vậy…Trong lòng Yến Tư Thành biết rõ, nhưng cũng ăn viên kẹo theo ý cô. Nhìn cặp mắt to tròn của bé gái, bỗng nhiên Yến Tư Thành có cảm giác ngon thật sự.
“So với ngày thường thì ngon hơn.” Hắn nói, đổi lại là khuôn mặt tươi cười của Lý Viện Viện.
Tuy sau đó vì viên kẹo gừng này mà hắn phải chịu quở mắng không ít, do cơ thể yếu ớt nên công chúa không thể tùy tiện ăn uống lung tung, nhưng Yến Tư Thành cũng không cảm thấy oan ức cho lắm. Hắn vĩnh viễn nhớ rõ gương mặt nhỏ nhắn của bé gái khi đó vui vẻ cỡ nào, giống như vẻ mặt đang ngủ hiện giờ của cô.
An bình và hạnh phúc.
Hắn hy vọng cả đời Lý Viện Viện đều có thể an bình hạnh phúc như thế. Thậm chí nếu hắn phải dùng đến tính mạng của mình cũng không sao, hắn nguyện ý bất chấp tất cả để bảo hộ cô.
Lý Viện Viện bị mùi thơm của cháo đánh thức.
Yến Tư Thành bày biện thức ăn lên bàn trà xong, cung kính nói:
“Điện hạ, bữa sáng đã chuẩn bị tốt. Điện hạ rửa mặt xong là có thể dùng.”
Lý Viện Viện ngẩn người, nhìn bữa sáng gồm một bát cháo bốc hơi nghi ngút và mấy đĩa thức ăn tinh xảo.
“Đây là do Tư Thành dậy sớm làm sao?”
“Vâng.”
Lý Viện Viện không nói gì nữa, đóng cửa phòng tắm rồi rửa mặt.
Lý Viện Viện nhìn chính mình trong gương, nghĩ thầm, hiện tại tuy cô đã trở nên xinh đẹp, nhưng vẻ ngoài Yến Tư Thành dường như không nhận được sự cải thiện về chất lượng, hơn nữa trang phục trên người hắn khiến người khác không nhìn ra một chút sâu sắc nào cả. Từ điểm đó mà nói, Lý Viện Viện đột nhiên có cảm giác Yến Tư Thành đang chịu thiệt thòi.
Mặt khác, ở bên này, Yến Tư Thành không chỉ đảm nhận việc bảo hộ cô, mà ngay cả việc ăn uống quét dọn cũng phải phụ trách. Cô không trả tiền công cho hắn, tính ra thì hiện tại cô đang xài tiền của Yến Tư Thành!
Thiệt thòi mà Yến Tư Thành phải chịu lại càng lớn.
Công chúa có chút sầu lo, nhưng trong chốc lát cũng không thể nghĩ ra biện pháp để bù đắp cho Yến Tư Thành.
Lý Viện Viện ngồi xuống, nhìn cơm nước trên bàn, lại quay đầu nhìn Yến Tư Thành đang đứng bên cạnh. Yến Tư Thành lập tức chuyển ánh mắt về phía cô:
“Điện hạ?”
“Tư Thành không ăn sao?”
“Thuộc hạ sẽ dùng sau.”
“Cùng ăn đi.” Lý Viện Viện thốt lên. “Ngươi xem, người ở nơi này đều ăn cơm cùng nhau.”
Cô chỉ vào cái ti-vi để mở suốt đêm, bên trong đang chiếu quảng cáo công ích(3), người một nhà ngồi chung một chỗ, vui vẻ hòa thuận ăn cơm.
Yến Tư Thành không quay lại, quỳ một chân xuống, lẳng lặng cúi đầu:
“Thuộc hạ không dám quá phận.”
Lý Viện Viện nhẹ nhàng thở dài một tiếng:
“Đứng lên đi.”
Cô cũng không biết nên khuyên như thế nào. Nhìn Yến Tư Thành chờ mình ăn điểm tâm xong, bận trước bận sau dọn dẹp bàn, Lý Viện Viện phát hiện Yến Tư Thành chịu thiệt càng nhiều.
Cô ngồi trên đệm, nhìn Yến Tư Thành rửa chén bát trong bếp. Lý Viện Viện nghiêm túc suy nghĩ xem mình cần phải làm gì để bù đắp cho Yến Tư Thành, chợt thấy dưới đệm rung rung, phát ra âm thanh rất nhỏ, cô lần mò vào trong, lôi ra chiếc điện thoại di động của mình, tiếng chuông lập tức to lên.
Màn hình nháy lên hai chữ “Trương Nam”. Nhớ tới hôm qua người này thật không lễ phép, Lý Viện Viện hơi nhíu mày, nhưng vẫn nhận điện thoại.
“Xin chào?”
Dường như vì Lý Viện Viện nói năng lễ phép, người bên kia mới đầu hơi ngẩn ra, qua một lúc mới mở miệng:
“Sáng hôm nay chín giờ tại phòng tập số năm trong trường, đừng quên.”
Lý Viện Viện suy nghĩ trong chốc lát, tuy rằng cô đến cùng vẫn không hiểu cần luyện tập cái gì, nhưng đây hình như là việc “Lý Viện Viện” đang làm. Hôm trước nghe Chu Tình giải thích, có vẻ “Lý Viện Viện” rất cố chấp đối với chuyện này.
Nếu cô muốn hòa nhập vào thế giới này, dựa vào thân thể của “Lý Viện Viện”, cô nhất định phải hoàn thành việc này cho “Lý Viện Viện”. Cô gật gật đầu:
“Tôi sẽ đến đúng giờ.”
Cúp điện thoại, Lý Viện Viện mới nhớ, cô vậy mà lại quên hỏi chín giờ sáng rốt cuộc là canh giờ nào.
Vì không được đến muộn, Lý Viện Viện thay quần áo xong liền đi ra ngoài, dọc đường hỏi thăm để tìm phòng tập số năm. Yến Tư Thành vẫn luôn cách sau cô ba bước như bình thường.
Thời gian xem ra còn sớm, trong trường thỉnh thoảng chỉ có vài người đi ngang qua, đường đến phòng tập vô cùng yên tĩnh, trong hành lang chỉ vang vọng tiếng bước chân của Lý Viện Viện và Yến Tư Thành. Nhưng vừa rẽ qua một góc, cô liền nghe thấy vài âm thanh leng keng thùng thùng, lanh lảnh uyển chuyển. Trong chốc lát, những âm tiết đơn điệu cứ vậy nối tiếp nhau, sau đó càng lúc càng lớn, hợp thành một bài hát tao nhã mà Lý Viện Viện chưa từng nghe.
Lý Viện Viện cảm thấy ca khúc này thật sự rất êm tai, bước chân cô nhanh thêm mấy phần, đi về phía cánh cửa đang mở. Cô không tiến vào mà chỉ đứng bên ngoài, ánh mắt nhanh chóng bắt lấy hình ảnh của một cậu trai trên sân khấu.
Cậu ta mặc một cái áo ngắn tay màu xám và quần jeans, tóc ngắn, đôi tay thon dài, ngón tay lướt qua trên phím đàn đen trắng một cách phong nhã như bầy cá nhảy nhót trong nước, tấu lên khúc nhạc làm Lý Viện Viện gần như say mê. Đường nét khuôn mặt cậu dịu dàng mà sạch sẽ, vai dày và rộng, phần bụng hơi nhô ra.
Lý Viện Viện nhất thời cảm thấy mặt nóng lên.
Thật…thật là một nam tử xinh đẹp.
Lý Viện Viện bước vào phòng tập, chăm chú nhìn cậu trai kia, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của Yến Tư Thành.
Cô càng lại gần thì càng thấy rõ nét mặt của cậu ta, mắt phượng, môi mỏng. Lý Viện Viện gần như nghe được tim mình nổi trống.
Đột nhiên có người xuất hiện, nam sinh bị dọa giật mình. Tiếng đàn dừng lại, Lý Viện Viện hơi hoảng hốt, vội vàng giải thích:
“Không…Thật ngại quá, tôi không cố ý cắt ngang, chỉ là nghe thấy ca khúc rất êm tai…”
Nam sinh bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm:
“Là Lý Viện Viện à.”
Nghe cậu gọi tên mình, trong đầu Lý Viện Viện bất chợt hiện ra một cái tên cực kì tương phản với hắn—Tiểu Bàn(4).
Đợi đã…Cái này không đúng, tên của cậu ta…là Tiểu Bàn?
Hơn nữa Lý Viện Viện không hề nghĩ rằng cậu ấy mập. Đối với Lý Viện Viện, vóc người của nam sinh này được xem như ở mức độ “vừa phải”, có thể gọi là…vừa vặn.
Vừa vặn với ý thích của cô.
“Mình còn tưởng là người nào thích giờ tự học tới đây gây phiền toái cho mình chứ.” Tiểu Bàn nhảy từ trên sân khấu xuống đất, thịt dư trên bụng và trên cánh tay ngắn ngủn của cậu run lên mấy lần. “Sao hôm nay cậu lại tới sớm như vậy? Ngày hôm qua không phải bị ngã sao, không nghỉ ngơi nhiều một chút? Hôm nay thứ bảy nhưng phải luyện tập cả ngày đấy.”
Lý Viện Viện vén tóc ra sau tai, mặt hơi đỏ:
“Mình không có việc gì, không ngã ở đâu cả. Cám ơn cậu quan tâm.”
“Cậu không cần khách sáo như thế. Kỳ thực trong chuyện hôm qua tụi mình cũng thấy lời nói của Trương Nam thật sự quá đáng, nhưng cậu ta chính là một người cầu toàn như vậy, cậu cũng biết mà. Làm sao có thể nhảy xuống như vậy chứ, người ngã trước sau đều là cậu đấy.”
Thật là một nam tử tốt biết quan tâm săn sóc.
Lý Viện Viện không tự chủ được mà đỏ mặt, cậu một câu mình một câu tán gẫu với nam sinh đó. Thời gian bất tri bất giác trôi qua như nước chảy, số người trong phòng tập bắt đầu tăng lên, có người gọi Tiểu Bàn qua, cậu ta liền chạy đi cùng với vài người khác hợp sức khuân đàn dương cầm trên sân khấu dời sang chỗ khác.
Ánh mắt Lý Viện Viện vẫn ở trên người Tiểu Bàn, cảm thấy bản thân không thể rời khỏi.
“Lý Viện Viện,” đột nhiên một giọng nam kì lạ xen vào, “Lại đây.”
Lý Viện Viện quay đầu lại nhìn, một nam sinh cao ráo gầy gò bước vào, tay hắn còn đang cầm mấy quyển vở màu trắng.
Trương Nam.
Lý Viện Viện dùng ánh mắt kì quái đánh giá hắn từ trên xuống, chỉ cảm thấy sở thích của “Lý Viện Viện” trước đây thật lạ lùng. Loại nam sinh gầy giơ xương như thế này thì rốt cuộc đẹp chỗ nào, tại sao lại yêu thích hắn chứ, còn hung dữ với cô, đâu có ôn hòa thân thiện như Tiểu Bàn.
Đàn ông hung dữ với người ngoài thì được, nhưng trước mặt phụ nữ như mình thì phải giống một con mèo kia.
(Tiểu Lam: Mèo!=]]]] Oimeoi, phải như mèo mới chịu! =]]]]]])
Cô vừa nghĩ ngợi trong lòng vừa đi về phía Trương Nam.
“Kịch bản mới của cô.” Trương Nam nhét một quyển vào tay Lý Viện Viện. “Mấy chỗ cô không diễn được, có thể sửa thì tôi đã tận lực sửa cho cô rồi.”
Hắn không phí lời, cũng không hề nhắc lại chuyện hôm qua, cứng nhắc đi thẳng vào vấn đề chính. Nhưng hắn vẫn cau mày, xem ra việc nói chuyện với Lý Viện Viện luôn làm hắn không nhịn được mà đau đầu.
“Cô xem trước một chút, chú ý cân nhắc tính cách nhân vật, suy nghĩ một chút về thân phận của nàng, nàng là công chúa Đại Đường, thiên chi kiêu nữ, lúc bắt nạt người khác thì nên hung hăng càn quấy…”
Lý Viện Viện hơi hoảng hốt, không nghe lọt mấy câu sau, chỉ chú ý tới lời nói ở giữa:
“Tôi diễn cái gì?”
Khóe miệng Trương Nam giật giật:
“Cô đừng nói với tôi tới bây giờ cô còn chưa biết mình diễn ai? Luyện tập nhiều ngày như vậy, đầu óc cô đều đi chơi bắt bướm hết rồi sao?”
Lý Viện Viện lật qua lật lại kịch bản trong tay, bỗng chốc nở nụ cười:
“Tôi biết rồi.” Cô cười đến híp mắt. “Tôi diễn công chúa Đại Đường.”
Công chúa Đại Đường đấy…
(1) Nguyên văn: Nhất bản chính kinh
(2) Phù dung cao:
(3) Ta thật sự không biết quảng cáo công ích này ở Trung Quốc là cái gì cả, nên ta để nguyên văn. (=.=)
(4) Bàn còn được phát âm là Bạng (tiêu đề“mập”.