Edit: Witch _ Fair Play Team
Trình Ý Ý còn chưa bao giờ trải nghiệm qua đêm 30 như vậy. Cả gia đình quây quần ăn cơm, thoải mái trò chuyện. Trong phòng khách vang lên âm thanh khách chúc tết cuối năm. Từ phía xa xa bên cửa khổ, một giây sau cùng pháo hoa rộn ràng nở rộ.
Cô cảm thấy có chút hoảng hốt, không chân thực.
Hết thảy tựa như mộng tưởng mà năm nào cô cũng tưởng tượng ra.
Ăn cơm xong, Trình Ý Ý chủ động vào phòng bếp rửa chén.
Tuy cô không thể nấu ăn nhưng một mình sống nhiều năm những kỹ năng sinh hoạt khác tự nhiên phải biết. Ví dụ như rửa chén, lúc cô du học đã từng xin làm rửa chén cho một nhà hàng. Chủ nhật thường làm từ tám tiếng đồng hổ trở lên, lương cao hơn các công việc khác nhiều. Chỉ là lúc tan làm cởi bao tay ra trên tay đều là mồ hôi, lòng bàn tay nổi lên bong bóng, trong trời mùa đông càng thêm đau nhức. Thắt lưng thì cứng đờ không đứng thẳng nổi.
Nhưng cô không còn cách nào khác.
Nhà nước cử học sinh đi du học chỉ miễn học phí và nhà ở, còn có thể được trợ cấp sinh hoạt, nhưng vẫn không đủ. Dụng cụ nghiên cứu, sách, tư liệu... Tất cẩ đều cần dùng đến tiền.
Trí nhớ của Trình Ý Ý tốt, cũng không muốn quay về đoạn thời gian gian nan này, như vậy sẽ làm cô thấy tâm tình sa sút.
Rửa chén bằng nước ấm, Trình Ý Ý vừa chuẩn bị đeo bao tay lên thì Cố Tây Trạch đã bước vào phòng bếp.
- Để anh.
Anh tự nhiên cứ vậy cởi bao tay trong tay Trình Ý Ý ra.
Nước ấm rửa chén thổi lên một tầng sương mù mờ mịt, bọt nước tinh khiết theo mực nước chậm rãi dâng lên.
Trình Ý Ý đi rồi, trong một thời gian dài phòng bếp còn chưa nổi lửa, nếu không phải Trương Nghi đến quét dọn chỉ sợ rằng nơi này đã đầy bịu.
Mà giờ, rốt cuộc nó lại lần nữa tràn đầy hơi ấm.
Trình Ý Ý đứng nhìn anh từ phía sau, nói nhỏ:
- Không phải anh nói chuyện với bố mẹ sao?
- Cũng không có nhiều chuyện để nói như vậy - Cố Tây Trạch lưu loát kéo ống tay áo, bắt đầu rửa chén.
Trình Ý Ý vẫn không yên lòng, nhẹ đẩy đẩy anh:
- Để em rửa đi, anh nấu cơm rồi còn để anh rửa chén trong lòng hai bác sẽ lưu lại ấn tượng xấu về em.
Cố Tây Trạch đột nhiên cười rộ lên, giọng nói cũng mang theo mấy phần tươi tỉnh:
- Đừng lo, ở nhà mẹ anh cũng không rửa chén.
...
Cố Tây Trạch bước vào phòng bếp, mẹ Cố cũng không xem TV nữa, dò xét nhìn xung quanh, quay đầu nói khẽ:
- Tôi nói con tôi sao đêm nay vừa ngồi hai phút đã không yên rồi, hóa ra là đi giúp người ta rửa chén.
Nói qua, giọng nói của bà lại không khỏi sầu lo:
- Cảm giác như con trai chúng ta giúp nuôi lớn con gái nhà người ta vậy.
Cha Cố vỗ nhẹ lên cánh tay bà:
- Sớm muộn gì cũng có ngày này.
Mẹ Cố liếc mắt với anh, nghĩ đi tính lại một chút, cuối cùng thở dài một hơi:
- Tôi nhớ lúc con trai còn bé, một nhóm cô nhóc xinh đẹp luôn đi theo sau nó, một chút nó cũng không chịu để ý đến. Có lần còn dọa các bé kia khóc, còn không cho người ta làm phiền nó.
- Khi đó thật sự tôi không tưởng tượng nổi sẽ có một ngày con trai biết yêu đương.
- Bây giờ tôi đã biết.
- Lúc nó biết thích một người, sẽ biết làm cơm, sẽ rửa chén, lại thích cười...
Đột nhiên hốc mắt mẹ Cố có chút chua xót.
- Nó rất ít khi tỏ ra yêu thích như vậy, dù có buồn chán thế nhưng sau cùng vẫn thích như vậy... Làm cho người ta muốn mắng nó hai câu cũng không đành lòng.
Bà quay người lặng lẽ lau nước mắt, hạ quyết tâm, dặn dò cha Cố:
- Bằng không chúng ta cứ tùy ý chúng nó đi. Tôi thấy cô gái kia cũng rất nghe lời, thông minh lại xinh đẹp...
Cha Cố cũng khẽ thở dài một hơi, trầm mặc vài giây.
Cố gia cường thịnh không cần dùng hôn nhân của Cố Tây Trạch mượn thế lực bên ngoài để củng cố. Xem như Trình Ý Ý xuất thân nghèo rớt mùng tơi thì bọn hắn cũng không do dự như thế. Nhưng Trình Ý Ý không phải.
Tây Trạch là người thừa kế ưu tú nhất Cố gia. Nếu như anh cưới con gái của một tù nhân, một người vợ không phải con trong giá thú thì hiển nhiên sẽ bị gia tộc chỉ trích. Có lẽ về sau còn rất nhiều người sẽ chế nhạo và lên án.
Ông hiểu con mình, những điều này Tây Trạch đều khôn quan tâm. Nhưng ông lại không dám khẳng định, Trình Ý Ý có thể tiếp nhận để ở chung một chỗ với con trai ông hay không.
Vợ nắm lấy tấy ông, lần nữa lên tiếng, nhẹ giọng khuyên:
- Để chúng nó thử xem đi, nhé?
Bà chuyên chú nhìn ông, giọng nói mang theo sự van nài:
- Tương lai là chúng nó chọn, tôi không muốn cả đời này con trai phải mang theo tiếc nuối và buồn bực...
Giống như ít năm trước đây.
Cuối cùng cha Cố cũng chịu thỏa hiệp.
Tây Trạch đã là một người đàn ông. Đã có phong cách làm việc và mánh khóe riêng của mình. So với bạn bè cùng trang lứa anh ưu tú hơn nhiều, cũng vô cùng độc lậ. Anh quyết định cần phải làm gì, ngay cả cha mẹ hay gia tộc cũng không ai có thể xen vào. Đây cũng là điều khiến ông yên tâm giao quyền khống chế Cố gia vào tay anh.
Bọn họ không cách nào làm trái quyết định của anh, cũng không cần phải tạo chướng ngại ngăn trở.
...
Đêm đã khuya, Trình Ý Ý và Cố Tây Trạch cùng một chỗ tiễn cha Cố mẹ Cố đến ga ra tầng ngầm.
Lái xe Cố gia sớm đã ngồi trên xe đợi.
Hơi ấm trong phòng biến mất, ở ga ra tầng hầm hơi lạnh, nên dù cho trên thân đã khoác một chiếc áo lông dày Trình Ý Ý vẫn thấy lạnh đến run rẩy.
Cô chịu lạnh, nghiêm túc hành lễ đứng phía sau thùng xe nói lời tạm biệt cha mẹ Cố.
Cửa sổ xe chậm rãi dừng lại, mẹ Cố đột nhiên vẫy tay với cô, cười nhẹ nhàng:
- Ý Ý đến đây chút.
Trình Ý Ý do dự chớp mắt, nghiêng đầu nhìn Cố Tây Trạch ở bên cạnh gật đầu với mình, cười rộ lên bước đến bên cạnh mẹ Cố, khom người nghiêm túc đợi bà ấy nói chuyện.
Mẹ Cố nhẹ nhàng nắm tay cô.
Tay của bà rất ấm, mùa hè tay Trình Ý Ý cũng không ấm đến vậy. Mặc dù đã có tuổi thế nhưng ngũ quan bà ấy vẫn cực kỳ xinh đẹp, cái dung nhan kia trải qua lắng đọng năm tháng, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều cao quý ưu nhã.
Bà nhỏ giọng ghé vào tai Trình Ý Ý nói chuyện.
Trình Ý Ý đứng thẳng người, mẹ Cố mới cười vẫy tay với cô.
- Đừng tiễn nữa, về đi.
Xe chạy khỏi bãi đỗ, biến mất khỏi ga ra tầng ngầm.
Trên bàn tay Trình Ý Ý dường như còn lưu lại độ ấm tay mẹ Cố, từng chút từng chút lan tỏa khắp cơ thể.
Quả thật... Hoàn toàn khác với mẹ cô.
Trình Ý Ý quay người lại, thân hình Cố Tây Trạch cao ngất, anh đứng yên tại chỗ, ôn nhu nhìn cô.
Đột nhiên cô cảm thấy sóng mũi cay cay, vội bước vào bước đến trước mặt anh, vùi mặt thật sâu vào áo khoác Cố Tây Trạch.
- Sao thế?
Cố Tây Trạch vuốt tóc cô, nhẹ nhàng hỏi.
- Người nhà của anh - Trình Ý Ý dừng lại một chút, cảm thấy hốc mắt đã ẩm ướt - Bọn họ không giống trong tưởng tượng của em, rất không giống.
- Không giống ở đâu?
- Bọn họ tốt quá.
Giọng nói của Trình Ý Ý có chút nghẹn ngào, vòng tay anh càng siết chặt hơn rồi.
Tốt đến mức cô không thể tin đây không phải là giấc mộng.
Thật giống như đang bị vùi sâu trong đầm lầy đầy bùn một thời gian dài đột nhiên có một người được người khác đưa cánh tay ra kéo lên bờ vậy. Sau đó khắp cơ thể là ánh mắt trời bao bọc.
Tốt đến mức cô khong muốn tỉnh lại.
Cố Tây Trạch không rõ mẹ mình đã nói những gì, chỉ là nhìn bộ dạng của Trình Ý Ý anh có thể đoán được là một câu gì đó rất ấm lòng.
Anh không hỏi, vỗ nhẹ vào lưng cô, khuyên nhủ:
- Ở đây lạnh, lên nhà trước đi.
Trình Ý Ý gật đầu đồng ý.
Hai người dắt tay bước vào thang máy.
- Tây Trạch.
Trình Ý Ý đột nhiên ngẩng đầu gọi anh.
- Thật hâm mộ vì anh có bố mẹ như vậy.
Giọng nói Trình Ý Ý rất nhẹ, nhưng rồi lại khó nén sự hâm mộ.
- Cũng sẽ là của em.
Cố Tây Trạch cúi đầu nhìn cô, bàn tay càng siết chặt.
Sẽ chứ?
Lần đầu tiên Trình Ý Ý có dũng khí nghĩ như vậy.
Bởi vì vừa rồi mẹ Cố Tây Trạch đã nói với cô, bà anh luôn nóng nhìn một người con gái xinh đẹp.
...
Mỗi ngày dạo chơi trong căn hộ của Cố Tây Trạch, tết âm lịch của Trình Ý Ý sắp kết thúc. Tiêu Khánh đã nhiều lần gọi điện cho cô thảo luận về tiến độ thí nghiệm, sư huynh đã bắt đầu đi làm.
Nửa tháng ngắn ngủi trở lại Đế Đô. Cơ hồ đây là thời gian thoải mái nhất trong suốt những năm qua của cô. Nếu như có thể, Trình Ý Ý thật muốn cứ đắm chìm trong ấm áp hiện tại, không suy nghĩ cũng không băn khoăn điều gì.
Nhưng mà không thể như vậy được.
Nếu như lúc này quay về thành phố G, học tiến sĩ không nói, về nước lâu như vậy mọi tâm huyết hoàn toàn là nước đổ lá môn. Cô thật sự có lỗi với sư huynh, cũng thật xin lỗi giáo sư, và sau cùng là tự xin lỗi bản thân mình.
Càng xin lỗi tiền lương ít ỏi của mình, trong phòng thí nghiệm cả ngày lẫn đêm cũng chỉ kiếm được hơn một nghìn đồng.
Dã tâm của cô không cho phép cô như vậy.
Lần cuối cùng Tiêu Khánh gọi điện thoại đến ngoài thảo luận anh ta còn nhắc đến hai ngày qua giáo sư Phùng luôn hỏi thăm cô.
Trình Ý Ý lần nghỉ này có vẻ hơi dài.
Tắt điện thoại, rốt cuộc Trình Ý Ý bắt đầu lén lút dọn hành lý. Nhưng lại không biết làm thế nào nhắc đến chuyện này với Cố Tây Trạch.
Anh sẽ tức giận phải không?
Vừa mới gặp nhau lại phải trải qua thời gian chia xa.
Trình Ý Ý thở dài một hơi, lại đi tưới nước cho mấy chậu bông ở ban công.
Bật TV ở phòng khách, đúng kênh giải trí, Trình Ý Ý không tập trung tưới nước, mãi đến khi TV nhắc đến Tống An An.
Trình Ý Ý nghiêng đầu nhìn ti vi, hình như đã rất lâu rồi trên TV không nhìn thấy Tống An An.
Cô ta ngồi trên thảm màu đỏ, mang một bộ váy tiên nữ màu trắng hở ngực. So với lần trước đến bệnh viện ốm hơn một chút, có chút mùi vị mảnh khảnh yếu ớt.
Cũng có thể hiểu được, theo truyền thông đưa tin thì trong thời gian này cô ta bị giới điện ảnh phong sát. Phòng bán vé bại bại, sau đó các tác phẩm đang gia đoạn chế tác cũng đình trệ tiến độ tất cả, còn có chụp hình quảng cáo... Bây giờ thu nhập Tống An An ít đến thê thảm.
Phong quang của Tống An An không còn nữa.
Một người thiếu đi ánh sáng hấp dẫn, không còn tác phẩm, lại bị mọi người bỏ đá xuống giếng, tiền đồ thảm đạm.
Trình Ý Ý không hiểu trong lòng có cảm giác gì, chỉ là cầm điều khiển muốn chuyển kênh. Chì là màn ảnh lại phóng đến gần, gương mặt Tống An An lộ rã trên màn hình TV.
Động tác Trình Ý Ý dừng lại.
Nhưng màn ảnh lướt qua rồi biến mất. Trình Ý Ý theo bản năng nhớ kỹ hình ảnh kia.
Không đúng!
Tại sao cô lại cảm thấy Tống An An không giống với lần trước đến bệnh viện? Sự thay đổi này cực kỳ nhỏ, đổi lại là người khác thì không thể phát hiện, nhưng Trình Ý Ý lại có khả năng quan sát và trí nhớ tốt hơn người thường.
Huống hồ, không biết vì sao mỗi cái giơ tay nhấc chân của Tống An An đều làm cô cảm thấy không tự nhiên.
Trên thảm đỏ, Tống An An bước rất nhanh, nhiếp ảnh gia rốt cuộc cũng chưa cho cô ta và màn ảnh. Trình Ý Ý cau mày cẩn thận nhớ lại, cảm thấy Tống An An đã thay đổi lông mày. Đuôi mắt tựa hồ đã cao hơn một chút, sóng mũi cũng cao hơn.
Hình như... Càng giống cô hơn rồi.
Trình Ý Ý còn chưa bao giờ trải nghiệm qua đêm 30 như vậy. Cả gia đình quây quần ăn cơm, thoải mái trò chuyện. Trong phòng khách vang lên âm thanh khách chúc tết cuối năm. Từ phía xa xa bên cửa khổ, một giây sau cùng pháo hoa rộn ràng nở rộ.
Cô cảm thấy có chút hoảng hốt, không chân thực.
Hết thảy tựa như mộng tưởng mà năm nào cô cũng tưởng tượng ra.
Ăn cơm xong, Trình Ý Ý chủ động vào phòng bếp rửa chén.
Tuy cô không thể nấu ăn nhưng một mình sống nhiều năm những kỹ năng sinh hoạt khác tự nhiên phải biết. Ví dụ như rửa chén, lúc cô du học đã từng xin làm rửa chén cho một nhà hàng. Chủ nhật thường làm từ tám tiếng đồng hổ trở lên, lương cao hơn các công việc khác nhiều. Chỉ là lúc tan làm cởi bao tay ra trên tay đều là mồ hôi, lòng bàn tay nổi lên bong bóng, trong trời mùa đông càng thêm đau nhức. Thắt lưng thì cứng đờ không đứng thẳng nổi.
Nhưng cô không còn cách nào khác.
Nhà nước cử học sinh đi du học chỉ miễn học phí và nhà ở, còn có thể được trợ cấp sinh hoạt, nhưng vẫn không đủ. Dụng cụ nghiên cứu, sách, tư liệu... Tất cẩ đều cần dùng đến tiền.
Trí nhớ của Trình Ý Ý tốt, cũng không muốn quay về đoạn thời gian gian nan này, như vậy sẽ làm cô thấy tâm tình sa sút.
Rửa chén bằng nước ấm, Trình Ý Ý vừa chuẩn bị đeo bao tay lên thì Cố Tây Trạch đã bước vào phòng bếp.
- Để anh.
Anh tự nhiên cứ vậy cởi bao tay trong tay Trình Ý Ý ra.
Nước ấm rửa chén thổi lên một tầng sương mù mờ mịt, bọt nước tinh khiết theo mực nước chậm rãi dâng lên.
Trình Ý Ý đi rồi, trong một thời gian dài phòng bếp còn chưa nổi lửa, nếu không phải Trương Nghi đến quét dọn chỉ sợ rằng nơi này đã đầy bịu.
Mà giờ, rốt cuộc nó lại lần nữa tràn đầy hơi ấm.
Trình Ý Ý đứng nhìn anh từ phía sau, nói nhỏ:
- Không phải anh nói chuyện với bố mẹ sao?
- Cũng không có nhiều chuyện để nói như vậy - Cố Tây Trạch lưu loát kéo ống tay áo, bắt đầu rửa chén.
Trình Ý Ý vẫn không yên lòng, nhẹ đẩy đẩy anh:
- Để em rửa đi, anh nấu cơm rồi còn để anh rửa chén trong lòng hai bác sẽ lưu lại ấn tượng xấu về em.
Cố Tây Trạch đột nhiên cười rộ lên, giọng nói cũng mang theo mấy phần tươi tỉnh:
- Đừng lo, ở nhà mẹ anh cũng không rửa chén.
...
Cố Tây Trạch bước vào phòng bếp, mẹ Cố cũng không xem TV nữa, dò xét nhìn xung quanh, quay đầu nói khẽ:
- Tôi nói con tôi sao đêm nay vừa ngồi hai phút đã không yên rồi, hóa ra là đi giúp người ta rửa chén.
Nói qua, giọng nói của bà lại không khỏi sầu lo:
- Cảm giác như con trai chúng ta giúp nuôi lớn con gái nhà người ta vậy.
Cha Cố vỗ nhẹ lên cánh tay bà:
- Sớm muộn gì cũng có ngày này.
Mẹ Cố liếc mắt với anh, nghĩ đi tính lại một chút, cuối cùng thở dài một hơi:
- Tôi nhớ lúc con trai còn bé, một nhóm cô nhóc xinh đẹp luôn đi theo sau nó, một chút nó cũng không chịu để ý đến. Có lần còn dọa các bé kia khóc, còn không cho người ta làm phiền nó.
- Khi đó thật sự tôi không tưởng tượng nổi sẽ có một ngày con trai biết yêu đương.
- Bây giờ tôi đã biết.
- Lúc nó biết thích một người, sẽ biết làm cơm, sẽ rửa chén, lại thích cười...
Đột nhiên hốc mắt mẹ Cố có chút chua xót.
- Nó rất ít khi tỏ ra yêu thích như vậy, dù có buồn chán thế nhưng sau cùng vẫn thích như vậy... Làm cho người ta muốn mắng nó hai câu cũng không đành lòng.
Bà quay người lặng lẽ lau nước mắt, hạ quyết tâm, dặn dò cha Cố:
- Bằng không chúng ta cứ tùy ý chúng nó đi. Tôi thấy cô gái kia cũng rất nghe lời, thông minh lại xinh đẹp...
Cha Cố cũng khẽ thở dài một hơi, trầm mặc vài giây.
Cố gia cường thịnh không cần dùng hôn nhân của Cố Tây Trạch mượn thế lực bên ngoài để củng cố. Xem như Trình Ý Ý xuất thân nghèo rớt mùng tơi thì bọn hắn cũng không do dự như thế. Nhưng Trình Ý Ý không phải.
Tây Trạch là người thừa kế ưu tú nhất Cố gia. Nếu như anh cưới con gái của một tù nhân, một người vợ không phải con trong giá thú thì hiển nhiên sẽ bị gia tộc chỉ trích. Có lẽ về sau còn rất nhiều người sẽ chế nhạo và lên án.
Ông hiểu con mình, những điều này Tây Trạch đều khôn quan tâm. Nhưng ông lại không dám khẳng định, Trình Ý Ý có thể tiếp nhận để ở chung một chỗ với con trai ông hay không.
Vợ nắm lấy tấy ông, lần nữa lên tiếng, nhẹ giọng khuyên:
- Để chúng nó thử xem đi, nhé?
Bà chuyên chú nhìn ông, giọng nói mang theo sự van nài:
- Tương lai là chúng nó chọn, tôi không muốn cả đời này con trai phải mang theo tiếc nuối và buồn bực...
Giống như ít năm trước đây.
Cuối cùng cha Cố cũng chịu thỏa hiệp.
Tây Trạch đã là một người đàn ông. Đã có phong cách làm việc và mánh khóe riêng của mình. So với bạn bè cùng trang lứa anh ưu tú hơn nhiều, cũng vô cùng độc lậ. Anh quyết định cần phải làm gì, ngay cả cha mẹ hay gia tộc cũng không ai có thể xen vào. Đây cũng là điều khiến ông yên tâm giao quyền khống chế Cố gia vào tay anh.
Bọn họ không cách nào làm trái quyết định của anh, cũng không cần phải tạo chướng ngại ngăn trở.
...
Đêm đã khuya, Trình Ý Ý và Cố Tây Trạch cùng một chỗ tiễn cha Cố mẹ Cố đến ga ra tầng ngầm.
Lái xe Cố gia sớm đã ngồi trên xe đợi.
Hơi ấm trong phòng biến mất, ở ga ra tầng hầm hơi lạnh, nên dù cho trên thân đã khoác một chiếc áo lông dày Trình Ý Ý vẫn thấy lạnh đến run rẩy.
Cô chịu lạnh, nghiêm túc hành lễ đứng phía sau thùng xe nói lời tạm biệt cha mẹ Cố.
Cửa sổ xe chậm rãi dừng lại, mẹ Cố đột nhiên vẫy tay với cô, cười nhẹ nhàng:
- Ý Ý đến đây chút.
Trình Ý Ý do dự chớp mắt, nghiêng đầu nhìn Cố Tây Trạch ở bên cạnh gật đầu với mình, cười rộ lên bước đến bên cạnh mẹ Cố, khom người nghiêm túc đợi bà ấy nói chuyện.
Mẹ Cố nhẹ nhàng nắm tay cô.
Tay của bà rất ấm, mùa hè tay Trình Ý Ý cũng không ấm đến vậy. Mặc dù đã có tuổi thế nhưng ngũ quan bà ấy vẫn cực kỳ xinh đẹp, cái dung nhan kia trải qua lắng đọng năm tháng, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều cao quý ưu nhã.
Bà nhỏ giọng ghé vào tai Trình Ý Ý nói chuyện.
Trình Ý Ý đứng thẳng người, mẹ Cố mới cười vẫy tay với cô.
- Đừng tiễn nữa, về đi.
Xe chạy khỏi bãi đỗ, biến mất khỏi ga ra tầng ngầm.
Trên bàn tay Trình Ý Ý dường như còn lưu lại độ ấm tay mẹ Cố, từng chút từng chút lan tỏa khắp cơ thể.
Quả thật... Hoàn toàn khác với mẹ cô.
Trình Ý Ý quay người lại, thân hình Cố Tây Trạch cao ngất, anh đứng yên tại chỗ, ôn nhu nhìn cô.
Đột nhiên cô cảm thấy sóng mũi cay cay, vội bước vào bước đến trước mặt anh, vùi mặt thật sâu vào áo khoác Cố Tây Trạch.
- Sao thế?
Cố Tây Trạch vuốt tóc cô, nhẹ nhàng hỏi.
- Người nhà của anh - Trình Ý Ý dừng lại một chút, cảm thấy hốc mắt đã ẩm ướt - Bọn họ không giống trong tưởng tượng của em, rất không giống.
- Không giống ở đâu?
- Bọn họ tốt quá.
Giọng nói của Trình Ý Ý có chút nghẹn ngào, vòng tay anh càng siết chặt hơn rồi.
Tốt đến mức cô không thể tin đây không phải là giấc mộng.
Thật giống như đang bị vùi sâu trong đầm lầy đầy bùn một thời gian dài đột nhiên có một người được người khác đưa cánh tay ra kéo lên bờ vậy. Sau đó khắp cơ thể là ánh mắt trời bao bọc.
Tốt đến mức cô khong muốn tỉnh lại.
Cố Tây Trạch không rõ mẹ mình đã nói những gì, chỉ là nhìn bộ dạng của Trình Ý Ý anh có thể đoán được là một câu gì đó rất ấm lòng.
Anh không hỏi, vỗ nhẹ vào lưng cô, khuyên nhủ:
- Ở đây lạnh, lên nhà trước đi.
Trình Ý Ý gật đầu đồng ý.
Hai người dắt tay bước vào thang máy.
- Tây Trạch.
Trình Ý Ý đột nhiên ngẩng đầu gọi anh.
- Thật hâm mộ vì anh có bố mẹ như vậy.
Giọng nói Trình Ý Ý rất nhẹ, nhưng rồi lại khó nén sự hâm mộ.
- Cũng sẽ là của em.
Cố Tây Trạch cúi đầu nhìn cô, bàn tay càng siết chặt.
Sẽ chứ?
Lần đầu tiên Trình Ý Ý có dũng khí nghĩ như vậy.
Bởi vì vừa rồi mẹ Cố Tây Trạch đã nói với cô, bà anh luôn nóng nhìn một người con gái xinh đẹp.
...
Mỗi ngày dạo chơi trong căn hộ của Cố Tây Trạch, tết âm lịch của Trình Ý Ý sắp kết thúc. Tiêu Khánh đã nhiều lần gọi điện cho cô thảo luận về tiến độ thí nghiệm, sư huynh đã bắt đầu đi làm.
Nửa tháng ngắn ngủi trở lại Đế Đô. Cơ hồ đây là thời gian thoải mái nhất trong suốt những năm qua của cô. Nếu như có thể, Trình Ý Ý thật muốn cứ đắm chìm trong ấm áp hiện tại, không suy nghĩ cũng không băn khoăn điều gì.
Nhưng mà không thể như vậy được.
Nếu như lúc này quay về thành phố G, học tiến sĩ không nói, về nước lâu như vậy mọi tâm huyết hoàn toàn là nước đổ lá môn. Cô thật sự có lỗi với sư huynh, cũng thật xin lỗi giáo sư, và sau cùng là tự xin lỗi bản thân mình.
Càng xin lỗi tiền lương ít ỏi của mình, trong phòng thí nghiệm cả ngày lẫn đêm cũng chỉ kiếm được hơn một nghìn đồng.
Dã tâm của cô không cho phép cô như vậy.
Lần cuối cùng Tiêu Khánh gọi điện thoại đến ngoài thảo luận anh ta còn nhắc đến hai ngày qua giáo sư Phùng luôn hỏi thăm cô.
Trình Ý Ý lần nghỉ này có vẻ hơi dài.
Tắt điện thoại, rốt cuộc Trình Ý Ý bắt đầu lén lút dọn hành lý. Nhưng lại không biết làm thế nào nhắc đến chuyện này với Cố Tây Trạch.
Anh sẽ tức giận phải không?
Vừa mới gặp nhau lại phải trải qua thời gian chia xa.
Trình Ý Ý thở dài một hơi, lại đi tưới nước cho mấy chậu bông ở ban công.
Bật TV ở phòng khách, đúng kênh giải trí, Trình Ý Ý không tập trung tưới nước, mãi đến khi TV nhắc đến Tống An An.
Trình Ý Ý nghiêng đầu nhìn ti vi, hình như đã rất lâu rồi trên TV không nhìn thấy Tống An An.
Cô ta ngồi trên thảm màu đỏ, mang một bộ váy tiên nữ màu trắng hở ngực. So với lần trước đến bệnh viện ốm hơn một chút, có chút mùi vị mảnh khảnh yếu ớt.
Cũng có thể hiểu được, theo truyền thông đưa tin thì trong thời gian này cô ta bị giới điện ảnh phong sát. Phòng bán vé bại bại, sau đó các tác phẩm đang gia đoạn chế tác cũng đình trệ tiến độ tất cả, còn có chụp hình quảng cáo... Bây giờ thu nhập Tống An An ít đến thê thảm.
Phong quang của Tống An An không còn nữa.
Một người thiếu đi ánh sáng hấp dẫn, không còn tác phẩm, lại bị mọi người bỏ đá xuống giếng, tiền đồ thảm đạm.
Trình Ý Ý không hiểu trong lòng có cảm giác gì, chỉ là cầm điều khiển muốn chuyển kênh. Chì là màn ảnh lại phóng đến gần, gương mặt Tống An An lộ rã trên màn hình TV.
Động tác Trình Ý Ý dừng lại.
Nhưng màn ảnh lướt qua rồi biến mất. Trình Ý Ý theo bản năng nhớ kỹ hình ảnh kia.
Không đúng!
Tại sao cô lại cảm thấy Tống An An không giống với lần trước đến bệnh viện? Sự thay đổi này cực kỳ nhỏ, đổi lại là người khác thì không thể phát hiện, nhưng Trình Ý Ý lại có khả năng quan sát và trí nhớ tốt hơn người thường.
Huống hồ, không biết vì sao mỗi cái giơ tay nhấc chân của Tống An An đều làm cô cảm thấy không tự nhiên.
Trên thảm đỏ, Tống An An bước rất nhanh, nhiếp ảnh gia rốt cuộc cũng chưa cho cô ta và màn ảnh. Trình Ý Ý cau mày cẩn thận nhớ lại, cảm thấy Tống An An đã thay đổi lông mày. Đuôi mắt tựa hồ đã cao hơn một chút, sóng mũi cũng cao hơn.
Hình như... Càng giống cô hơn rồi.