Là ảo giác của cô sao?
Trình Ý Ý nhíu mày, cô không muốn lấy bụng ta so bụng người. Nhưng từ lần đầu tiên nhìn thấy Tống An An, cô liền thấy toàn thân không được thoải mái. Bây giờ nghĩ lại một chút, cái cảm giác này hoàn toàn giống như đang soi gương.
Tống An An nghiêng đầu, đưa tay, mỉm cười thậm chí ngữ điệu nói đều mang dáng dấp của cô.
Đó hiển nhiên không phải ảo giác.
Trên thế giới này hai con người không máu mủ ruột rà, dù tướng mạo giống như mỗi cái giơ tay nhấc chân đều giống được sao?
Cô lắc đầu, lần nữa nhớ lại hôm Tống An An đến bệnh viện, thậm chí còn lên mạng tìm hình ảnh mới nhất của Tống An An, trong lòng càng thêm phần khẳng định.
Tống An An có tướng mạo giống cô đến ba bốn phần. Sự điều chỉnh trên gương mặt hầu như không thể tìm ra. Thế nhưng theo ngày tháng, hiệu quả thay đổi một cách vô tri vô giác, từng chút một sẽ làm khán giả nghĩ rằng là do cô ta thay đổi cách trang điểm mà không hề hoài nghi.
Đoàn đội của ta thậm chí còn dùng mánh lới để tuyên trên trên ti vi vì cô ta là một người đẹp tự nhiên. Có thể thấy vị bác sĩ mà Tống An An mới y thuật rất tinh xảo.
Nếu không phải Trình Ý Ý có khả năng quan sát và trí nhớ kinh người chỉ sợ rằng cô cũng giống như những người khác, cho rằng Tống An An vốn là như vậy.
Nhưng Tống An An điên rồi sao?
Trình Ý Ý cảm thấy hành vi này quả thật điên cuồng lại buồn cười.
Cô thật sự không hiểu tại sao lại có người không ngừng giày vò gương mặt mình, thậm chí còn bắt chước dáng điệu của người ta, cố biến mình thành người ấy. Chẳng lẽ cô ta cho rằng làm như vậy có thể thay đổi được điều gì?
Trình Ý Ý tắt TV, có chút khó chịu.
Có lẽ Tống An An không thay đổi được gì, nhưng xác thật nàng ta thành công trở nên giống cô.
Vừa hay lúc này điện thoại trên bàn trà lại rung lên. Là dãy số của Côn Nam, Trình Ý Ý nhớ rõ đêm giao thừa cậu ta có gọi điện thoại cho mình.
Sau khi bắt máy, phía đầu dây bên kia hoàn toàn yên tĩnh.
Trình Ý Ý gọi vài tiếng cũng không ai trả lời. Lúc này mới hơn bảy giờ, đang lúc cô cho rằng là trong lúc mơ mơ màng màng Côn nam đã vô tình nhấn nhầm nút, thì rốt cuộc trong điện thoại cũng vang lên tiếng tở dốc khe khẽ.
- Ý Ý - Giọng Côn Nam có chút ách, nhẹ nhàng gọi tên cô.
- Sao vậy? - Trình Ý Ý trả lời.
Cô cảm thấy giọng của Côn Nam có chút bất thường. Tính tình cậu ta như một tiểu bá vương, thường ngày nói chuyện luôn là làm bộ làm tịch, kích thích người khác mười phân. Bây giờ lại dùng giọng điệu nhẹ nhàng như vậy nói chuyện có chút không quen.
Bên kia lại trầm mặc hồi lâu.
Trình Ý Ý sợ cậu ta có chuyện gì nên không dám tắt máy, ấm giọng dò hỏi:
- Sao cậu gọi điện cho tôi, có gì muốn nói sao? Nhưng sao không nói?
Côn Nam nhắm mắt lại, tựa hồ hạ quyết tâm:
- Tôi muốn gặp cậu. Sẽ không mất quá nhiều thời gian của cậu đâu, chỉ một lát thôi... - Cậu ta dừng lại một chút, hơi nóng nảy - Ở quán cà phê gần trường trung học.
Đó là nơi Trình Ý Ý thường đến làm bài tập thời trung học.
Cô đồng ý sau đó tắt máy.
Sau khi chấm dứt cuộc trò chuyện, giao diện di động lại tự động khóa, ánh sáng duy nhất trong căn phòng cũng nhạt dần.
Côn Nam trầm mặc một hồi đột nhiên tức giận ném mạnh điện thoại lên mặt tường.
Trong nhay mắt điện thoại kia chia năm xẻ bay bật khắp mỗi ngóc nghếch trong gian phòng.
Từ lúc tỉnh lại đến bây giờ lửa giận hầu như muốn thiêu cháy hết toàn bộ thế giới của câu tạ.
Giọng nói nhẹ nhàng ấm áp của Trình Ý Ý càng đẩy sự chán ghét với bản thân lên đến cực hạn. Phẫn nộ như thạch nham ngọn núi lửa phun trào, trong mắt cậu ta không cách nào ngăn cản được sự căm hận và chán ghét.
Anh ta nhìn chăm chú vào góc tối trên giường kia, gân xanh nổi đày trán.
- Cô muốn gì?
Giọng nói của cậu khàn khàn, phun ra từng chữ, hai hàm rằng gần như nghiến ken két.
Rèm che ánh sáng trong khách sạn rất tốt, mặc dù cô gái không thấy rõ sự tức giận trên gương mặt câu ta cũng có thể cảm nhận được sự chán ghét đến mức muốn xé xác từ người đối diện.
Cô cảm nhận được chất lỏng lạnh buốt mặt chát chảy đến bên khóa môi. Là linh kiện điện thoại vừa rồi làm rách da đấy. Cô không kìm được mà lùi vào sát trong giường, xiết chặt tấm chăn, làm như vậy mới có được dũng khí nói chuyện.
- Anh biết rõ tôi muốn gì mà, cả hai cùng có lợi. Chỉ cần anh chịu giúp tôi anh cũng có được thứ anh muốn.
Cô ta cố hết sức đè xuống sự run rẩy trong giọng nói, theo kế hoạch nói hết những lời này ra.
Côn Nam không phải là một thiếu gia bá đạo ăn chơi ngang ngược không lòng không dạ như trong truyền thuyết, cũng không dễ dàng khống chế như trong tưởng tượng của cô ta, là cô đã đánh giá thấp cậu.
Ở thời điểm này, thậm chí cậu ta còn tỉnh táo gọi điện cho Trình Ý Ý.
Nghe xong câu này, đột nhiên Côn Nam cười lạnh hai tiếng, cậu ta bước hai bước, kéo lên bức màn trong khách sạn.
Ánh sáng chói chang từ bên ngoài len lỏi vào từng chỗ hẻo lánh trong gian phòng. Thân thể Tống An An trong nháy mắt bại lộ trong không khí.
- Là điều gì làm cô cho rằng có thể chi phối ảo giác của tôi?
Côn Nam nhẹ giọng hỏi cô ta, ánh mắt cậu tràn đầy sự cao ngạo, dường như đang đánh giá một thứ vô cùng ti tiện dơ bẩn trên thế giới này vậy.
- Phòng trọ ô uế, cô cảm thấy lúc này tôi cho nhân viên phục vụ đến quét dọn thì sẽ thế nào đây?
Đuôi lông mày nhếch lên, giọng nói cậu mang bao nhiêu đùa cợt, giọng nói kia nhẹ nhàng cực kỳ, lại làm cho người nghe dựng đứng lông tơ.
Giờ phút này trong mắt cậu hoàn toàn không nhìn ra sự tức giận.
Xấu hổ, quẫn bách.
Lần đầu tiên trong đời Tống An An sâu sắc cảm nhận được hai từ này, cô ta cố nén sự xúc động muốn kéo chăn che lại thân thể, cố giả vờ bình tĩnh phun ra ba chữ:
- Anh sẽ không.
Kỳ thật trong lòng cô không chắc chắn.
Côn Nam là phú nhị đại gia quần gấm áo lụa chơi nữ minh tinh, xem như bị truyền thông đưa ra ánh sáng thì cũng chỉ như chọc cậu ta thêm ngứa, căn bản không có tổn hại gì.
Ngược lại, là cô đỡ Côn Nam vào khách sạn, là cô ở lại không xấu hổ mà muốn ngã vào vòng tay phú hào, truyền thông sẽ nói cô như thế. Tiền đồ và sự nghiệp của cô trong khoảnh khắc này sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.
Điều duy nhất cô có thể đặt được đó là Côn Nam yêu Trình Ý Ý, cậu không muốn để người kia biết được.
Cô ta khẽ liếm dòng máu chảy đến bên khóe miệng:
- Có một đồng minh không tốt sao? Mục đích của chúng ta giống nhau, chẳng lẽ không thể hợp tác?
- Xem ra cô còn chưa rõ tôi là hạng người gì.
Côn Nam lạnh lùng cười, giọng nói âm lãnh lại trào phúng:
- Cô không có tư cách làm đồng mình của tôi, cũng gây nhầm người rồi. Ở Đế Đô, bóp chết cô cũng dễ dàng như tôi giết một con kiến vậy.
Ánh mắt cậu hung ác nham hiểm, làm người đối diện sợ hãi đến run rẩy.
Mang theo áo khoắc bước ra ngoài, hâu như chưa từng do dự về lời nói của cô ta.
Đầu óc Tống An An trống rỗng, tình huống trước mắt này hoàn toàn thoát xa với tưởng tượng của cô.
Không, không nên như vậy.
Sợ hãi lan khắp cả cơ thể, trong đầu cô giờ chỉ còn một suy nghĩ đó là không thể để Côn Nam rời đi như vậy được. Cuộc sống của cô xem như đã xong rồi.
Cô bối rối đứng dậy nắm lấy góc áo cậu:
- Tôi giúp anh! Tôi không cần gì cả! Tôi giúp anh có được Trình Ý Ý.
Côn Nam dừng chân quay đầu lại.
Ánh mắt cậu rơi trên mặt Tống An An, đây là lần đầu tiên cậu nghiêm túc nhìn ngắm gương mặt này.
Hơi cúi người từng chữ phả vào bên tai cô ta, thân mật như đang thì thầm với tình nhân vậy:
- Nói cho cô biết, sống đến giờ ngủ với cô là chuyện làm tôi chán ghét nhất.
- Gương mặt giả tạo đến buồn nôn.
Cậu vỗ nhẹ hai cái lên mặt Tống An An:
- Đừng cố ý giở chiêu trò gì, chọc giận đến cực hạn của tôi cô không chịu nổi đâu.
Dứt lời, cậu ta hất tay Tống An An ra, phủi phủi góc áo, dường như nơi đó bị vấy bẩn vậy. Cuối cùn cũng không quay đầu mà biến mất khỏi tầm mắt của Tống An An.
Cửa phòng trọ vang lên tiếng khó giòn vang.
Tống An An thất hồn lạc phách ngã quỵ trên mặt đất.
Cô không biết một bước này mình có đi nhầm hay không, nhưng cô biết rõ cho đến bây giờ đã không thể nào quay đầu được nữa.
Cô không muốn làm một người thất bại.
...
Tết âm lịch ở Đế Đô, lượng xe giảm mạnh, đường phố bình thường chật ních nay rộng rãi hơn nhiều.
Côn Nam đạ chân ga, dường như làm như vậy mới có thể giải phóng được áp lực và buồn bực trong đáy lòng. Cậu cảm thấy buồn nôn lại hối hận, thậm chí còn muốn tắm sạch sẽ mới đi gặp Ý Ý.
Có lẽ lúc ở trong quán bar, khi người bạn kia dẫn Tống An An đến cậu nên lập tức rời đi. Có lẽ khi đó cậu nên đưa lại ly rượu kia cho người bạn kia, không để người ta hoàn thành tính toán.
Trình Ý Ý nói đúng, bên cạnh cậu ta đều là một đám bạn bè còn không bằng chó.
Thế nhưng, sau khi say ý thức hỗn loạn, trong nháy mắt hoa mắt chóng mặt, cậu thật sự cho rằng là cô đang nằm trong ngực mình.
Cuối cùng tay cậu cũng đã chạm đến người mà chưa bao giờ có được.
Từ lúc mười mấy tuổi đến hiện tại cô luôn cách cậu rất gần.
Gần đến mức cậu có thể nhìn rõ từng sợi lông tơ thật nhỏ trên gương mặt trắng nõn mềm mại của cô. Chỉ cần cậu nghiêng đầu là có thể hôn lên mi mắt ngủ say của cô.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ phủ lên gò má cô, hương thơm của người thiếu nữ theo gió thổi vào tận xoang mũi cậu.
Tính tình cậu không tốt, bá dạo. Duy chỉ có Trình Ý Ý là cậu tự nguyên dâng hết những thứ tốt đẹp nhất. Chưa bao giờ cam lòng nổi giận với cô, cũng chưa từng nói một câu nặng lời.
Đơn giản vì anh họ ưu tú hơn, vậy nên lúc anh ấy cướp Trình Ý Ý đi mất, cậu đã ẩn nhẫn nuốt hết toàn bộ đau đớn và khó chịu vào bụng.
Cậu yêu ghét rõ ràng. Lúc thích một người liền hận không thể cho người ấy hết tất cả, chỉ cảm thấy cô ấy xứng đáng với những thứ tốt hơn thế.
Vậy nên khi Trình Ý Ý rời đi, cậu ta mới oán hận người anh họ mình đã từng tôn sùng tuyệt đối.
Dựa vào cái gì chứ?
Đó là thích sao, Trình Ý Ý mà cậu bảo vệ vì Cố Tây Trạch mà rời khỏi thành phố này, anh ta dựa vào cái gì mà cướp cô đi sau đó lại vứt bỏ như một đôi giày cũ?
Cũng mặc kệ cậu nói những lời khó nghe thế nào, thì khi Trình Ý Ý lần nữa quay về thành phố này, người cô chọn vẫn là Cố Tây Trạch.
Giống như lúc trước, rõ ràng chỉ trong nháy mắt, cô ấy ở gần cậu như vậy mà một giây sau cô ấy đã ngàng càng xa.
Côn Nam chậm rãi đỗ xe, nhưng không hề bước xuống.
Cách một tấm cửa sổ, Trình Ý Ý ngồi đó sát cửa sổ quán cà phê.
Đó là vị trí cô thích nhất lúc còn đi học.
Cô chóng cằm đọc một cuốn tạp chí do quán cà phê chuẩn bị. Mái tóc uốn sóng mềm mại thả sau vai, gương mặt một bên lặng yên lại bình tĩnh, ly cà phê trong tay tỏa hơi trắng mịt mờ.
Đó có lẽ là một quyển tạp chí thời trang, trong ly cà phê kia thực chất là sữa bò nóng.
Cô thích phối hợp như thế.
Đột nhiên Côn Nam cảm thấy tự ti.
Nội tâm lại càng thêm tự chán ghét, gần như muốn cắn nuốt hết cả thân thể cậu.
Trình Ý Ý nhíu mày, cô không muốn lấy bụng ta so bụng người. Nhưng từ lần đầu tiên nhìn thấy Tống An An, cô liền thấy toàn thân không được thoải mái. Bây giờ nghĩ lại một chút, cái cảm giác này hoàn toàn giống như đang soi gương.
Tống An An nghiêng đầu, đưa tay, mỉm cười thậm chí ngữ điệu nói đều mang dáng dấp của cô.
Đó hiển nhiên không phải ảo giác.
Trên thế giới này hai con người không máu mủ ruột rà, dù tướng mạo giống như mỗi cái giơ tay nhấc chân đều giống được sao?
Cô lắc đầu, lần nữa nhớ lại hôm Tống An An đến bệnh viện, thậm chí còn lên mạng tìm hình ảnh mới nhất của Tống An An, trong lòng càng thêm phần khẳng định.
Tống An An có tướng mạo giống cô đến ba bốn phần. Sự điều chỉnh trên gương mặt hầu như không thể tìm ra. Thế nhưng theo ngày tháng, hiệu quả thay đổi một cách vô tri vô giác, từng chút một sẽ làm khán giả nghĩ rằng là do cô ta thay đổi cách trang điểm mà không hề hoài nghi.
Đoàn đội của ta thậm chí còn dùng mánh lới để tuyên trên trên ti vi vì cô ta là một người đẹp tự nhiên. Có thể thấy vị bác sĩ mà Tống An An mới y thuật rất tinh xảo.
Nếu không phải Trình Ý Ý có khả năng quan sát và trí nhớ kinh người chỉ sợ rằng cô cũng giống như những người khác, cho rằng Tống An An vốn là như vậy.
Nhưng Tống An An điên rồi sao?
Trình Ý Ý cảm thấy hành vi này quả thật điên cuồng lại buồn cười.
Cô thật sự không hiểu tại sao lại có người không ngừng giày vò gương mặt mình, thậm chí còn bắt chước dáng điệu của người ta, cố biến mình thành người ấy. Chẳng lẽ cô ta cho rằng làm như vậy có thể thay đổi được điều gì?
Trình Ý Ý tắt TV, có chút khó chịu.
Có lẽ Tống An An không thay đổi được gì, nhưng xác thật nàng ta thành công trở nên giống cô.
Vừa hay lúc này điện thoại trên bàn trà lại rung lên. Là dãy số của Côn Nam, Trình Ý Ý nhớ rõ đêm giao thừa cậu ta có gọi điện thoại cho mình.
Sau khi bắt máy, phía đầu dây bên kia hoàn toàn yên tĩnh.
Trình Ý Ý gọi vài tiếng cũng không ai trả lời. Lúc này mới hơn bảy giờ, đang lúc cô cho rằng là trong lúc mơ mơ màng màng Côn nam đã vô tình nhấn nhầm nút, thì rốt cuộc trong điện thoại cũng vang lên tiếng tở dốc khe khẽ.
- Ý Ý - Giọng Côn Nam có chút ách, nhẹ nhàng gọi tên cô.
- Sao vậy? - Trình Ý Ý trả lời.
Cô cảm thấy giọng của Côn Nam có chút bất thường. Tính tình cậu ta như một tiểu bá vương, thường ngày nói chuyện luôn là làm bộ làm tịch, kích thích người khác mười phân. Bây giờ lại dùng giọng điệu nhẹ nhàng như vậy nói chuyện có chút không quen.
Bên kia lại trầm mặc hồi lâu.
Trình Ý Ý sợ cậu ta có chuyện gì nên không dám tắt máy, ấm giọng dò hỏi:
- Sao cậu gọi điện cho tôi, có gì muốn nói sao? Nhưng sao không nói?
Côn Nam nhắm mắt lại, tựa hồ hạ quyết tâm:
- Tôi muốn gặp cậu. Sẽ không mất quá nhiều thời gian của cậu đâu, chỉ một lát thôi... - Cậu ta dừng lại một chút, hơi nóng nảy - Ở quán cà phê gần trường trung học.
Đó là nơi Trình Ý Ý thường đến làm bài tập thời trung học.
Cô đồng ý sau đó tắt máy.
Sau khi chấm dứt cuộc trò chuyện, giao diện di động lại tự động khóa, ánh sáng duy nhất trong căn phòng cũng nhạt dần.
Côn Nam trầm mặc một hồi đột nhiên tức giận ném mạnh điện thoại lên mặt tường.
Trong nhay mắt điện thoại kia chia năm xẻ bay bật khắp mỗi ngóc nghếch trong gian phòng.
Từ lúc tỉnh lại đến bây giờ lửa giận hầu như muốn thiêu cháy hết toàn bộ thế giới của câu tạ.
Giọng nói nhẹ nhàng ấm áp của Trình Ý Ý càng đẩy sự chán ghét với bản thân lên đến cực hạn. Phẫn nộ như thạch nham ngọn núi lửa phun trào, trong mắt cậu ta không cách nào ngăn cản được sự căm hận và chán ghét.
Anh ta nhìn chăm chú vào góc tối trên giường kia, gân xanh nổi đày trán.
- Cô muốn gì?
Giọng nói của cậu khàn khàn, phun ra từng chữ, hai hàm rằng gần như nghiến ken két.
Rèm che ánh sáng trong khách sạn rất tốt, mặc dù cô gái không thấy rõ sự tức giận trên gương mặt câu ta cũng có thể cảm nhận được sự chán ghét đến mức muốn xé xác từ người đối diện.
Cô cảm nhận được chất lỏng lạnh buốt mặt chát chảy đến bên khóa môi. Là linh kiện điện thoại vừa rồi làm rách da đấy. Cô không kìm được mà lùi vào sát trong giường, xiết chặt tấm chăn, làm như vậy mới có được dũng khí nói chuyện.
- Anh biết rõ tôi muốn gì mà, cả hai cùng có lợi. Chỉ cần anh chịu giúp tôi anh cũng có được thứ anh muốn.
Cô ta cố hết sức đè xuống sự run rẩy trong giọng nói, theo kế hoạch nói hết những lời này ra.
Côn Nam không phải là một thiếu gia bá đạo ăn chơi ngang ngược không lòng không dạ như trong truyền thuyết, cũng không dễ dàng khống chế như trong tưởng tượng của cô ta, là cô đã đánh giá thấp cậu.
Ở thời điểm này, thậm chí cậu ta còn tỉnh táo gọi điện cho Trình Ý Ý.
Nghe xong câu này, đột nhiên Côn Nam cười lạnh hai tiếng, cậu ta bước hai bước, kéo lên bức màn trong khách sạn.
Ánh sáng chói chang từ bên ngoài len lỏi vào từng chỗ hẻo lánh trong gian phòng. Thân thể Tống An An trong nháy mắt bại lộ trong không khí.
- Là điều gì làm cô cho rằng có thể chi phối ảo giác của tôi?
Côn Nam nhẹ giọng hỏi cô ta, ánh mắt cậu tràn đầy sự cao ngạo, dường như đang đánh giá một thứ vô cùng ti tiện dơ bẩn trên thế giới này vậy.
- Phòng trọ ô uế, cô cảm thấy lúc này tôi cho nhân viên phục vụ đến quét dọn thì sẽ thế nào đây?
Đuôi lông mày nhếch lên, giọng nói cậu mang bao nhiêu đùa cợt, giọng nói kia nhẹ nhàng cực kỳ, lại làm cho người nghe dựng đứng lông tơ.
Giờ phút này trong mắt cậu hoàn toàn không nhìn ra sự tức giận.
Xấu hổ, quẫn bách.
Lần đầu tiên trong đời Tống An An sâu sắc cảm nhận được hai từ này, cô ta cố nén sự xúc động muốn kéo chăn che lại thân thể, cố giả vờ bình tĩnh phun ra ba chữ:
- Anh sẽ không.
Kỳ thật trong lòng cô không chắc chắn.
Côn Nam là phú nhị đại gia quần gấm áo lụa chơi nữ minh tinh, xem như bị truyền thông đưa ra ánh sáng thì cũng chỉ như chọc cậu ta thêm ngứa, căn bản không có tổn hại gì.
Ngược lại, là cô đỡ Côn Nam vào khách sạn, là cô ở lại không xấu hổ mà muốn ngã vào vòng tay phú hào, truyền thông sẽ nói cô như thế. Tiền đồ và sự nghiệp của cô trong khoảnh khắc này sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.
Điều duy nhất cô có thể đặt được đó là Côn Nam yêu Trình Ý Ý, cậu không muốn để người kia biết được.
Cô ta khẽ liếm dòng máu chảy đến bên khóe miệng:
- Có một đồng minh không tốt sao? Mục đích của chúng ta giống nhau, chẳng lẽ không thể hợp tác?
- Xem ra cô còn chưa rõ tôi là hạng người gì.
Côn Nam lạnh lùng cười, giọng nói âm lãnh lại trào phúng:
- Cô không có tư cách làm đồng mình của tôi, cũng gây nhầm người rồi. Ở Đế Đô, bóp chết cô cũng dễ dàng như tôi giết một con kiến vậy.
Ánh mắt cậu hung ác nham hiểm, làm người đối diện sợ hãi đến run rẩy.
Mang theo áo khoắc bước ra ngoài, hâu như chưa từng do dự về lời nói của cô ta.
Đầu óc Tống An An trống rỗng, tình huống trước mắt này hoàn toàn thoát xa với tưởng tượng của cô.
Không, không nên như vậy.
Sợ hãi lan khắp cả cơ thể, trong đầu cô giờ chỉ còn một suy nghĩ đó là không thể để Côn Nam rời đi như vậy được. Cuộc sống của cô xem như đã xong rồi.
Cô bối rối đứng dậy nắm lấy góc áo cậu:
- Tôi giúp anh! Tôi không cần gì cả! Tôi giúp anh có được Trình Ý Ý.
Côn Nam dừng chân quay đầu lại.
Ánh mắt cậu rơi trên mặt Tống An An, đây là lần đầu tiên cậu nghiêm túc nhìn ngắm gương mặt này.
Hơi cúi người từng chữ phả vào bên tai cô ta, thân mật như đang thì thầm với tình nhân vậy:
- Nói cho cô biết, sống đến giờ ngủ với cô là chuyện làm tôi chán ghét nhất.
- Gương mặt giả tạo đến buồn nôn.
Cậu vỗ nhẹ hai cái lên mặt Tống An An:
- Đừng cố ý giở chiêu trò gì, chọc giận đến cực hạn của tôi cô không chịu nổi đâu.
Dứt lời, cậu ta hất tay Tống An An ra, phủi phủi góc áo, dường như nơi đó bị vấy bẩn vậy. Cuối cùn cũng không quay đầu mà biến mất khỏi tầm mắt của Tống An An.
Cửa phòng trọ vang lên tiếng khó giòn vang.
Tống An An thất hồn lạc phách ngã quỵ trên mặt đất.
Cô không biết một bước này mình có đi nhầm hay không, nhưng cô biết rõ cho đến bây giờ đã không thể nào quay đầu được nữa.
Cô không muốn làm một người thất bại.
...
Tết âm lịch ở Đế Đô, lượng xe giảm mạnh, đường phố bình thường chật ních nay rộng rãi hơn nhiều.
Côn Nam đạ chân ga, dường như làm như vậy mới có thể giải phóng được áp lực và buồn bực trong đáy lòng. Cậu cảm thấy buồn nôn lại hối hận, thậm chí còn muốn tắm sạch sẽ mới đi gặp Ý Ý.
Có lẽ lúc ở trong quán bar, khi người bạn kia dẫn Tống An An đến cậu nên lập tức rời đi. Có lẽ khi đó cậu nên đưa lại ly rượu kia cho người bạn kia, không để người ta hoàn thành tính toán.
Trình Ý Ý nói đúng, bên cạnh cậu ta đều là một đám bạn bè còn không bằng chó.
Thế nhưng, sau khi say ý thức hỗn loạn, trong nháy mắt hoa mắt chóng mặt, cậu thật sự cho rằng là cô đang nằm trong ngực mình.
Cuối cùng tay cậu cũng đã chạm đến người mà chưa bao giờ có được.
Từ lúc mười mấy tuổi đến hiện tại cô luôn cách cậu rất gần.
Gần đến mức cậu có thể nhìn rõ từng sợi lông tơ thật nhỏ trên gương mặt trắng nõn mềm mại của cô. Chỉ cần cậu nghiêng đầu là có thể hôn lên mi mắt ngủ say của cô.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ phủ lên gò má cô, hương thơm của người thiếu nữ theo gió thổi vào tận xoang mũi cậu.
Tính tình cậu không tốt, bá dạo. Duy chỉ có Trình Ý Ý là cậu tự nguyên dâng hết những thứ tốt đẹp nhất. Chưa bao giờ cam lòng nổi giận với cô, cũng chưa từng nói một câu nặng lời.
Đơn giản vì anh họ ưu tú hơn, vậy nên lúc anh ấy cướp Trình Ý Ý đi mất, cậu đã ẩn nhẫn nuốt hết toàn bộ đau đớn và khó chịu vào bụng.
Cậu yêu ghét rõ ràng. Lúc thích một người liền hận không thể cho người ấy hết tất cả, chỉ cảm thấy cô ấy xứng đáng với những thứ tốt hơn thế.
Vậy nên khi Trình Ý Ý rời đi, cậu ta mới oán hận người anh họ mình đã từng tôn sùng tuyệt đối.
Dựa vào cái gì chứ?
Đó là thích sao, Trình Ý Ý mà cậu bảo vệ vì Cố Tây Trạch mà rời khỏi thành phố này, anh ta dựa vào cái gì mà cướp cô đi sau đó lại vứt bỏ như một đôi giày cũ?
Cũng mặc kệ cậu nói những lời khó nghe thế nào, thì khi Trình Ý Ý lần nữa quay về thành phố này, người cô chọn vẫn là Cố Tây Trạch.
Giống như lúc trước, rõ ràng chỉ trong nháy mắt, cô ấy ở gần cậu như vậy mà một giây sau cô ấy đã ngàng càng xa.
Côn Nam chậm rãi đỗ xe, nhưng không hề bước xuống.
Cách một tấm cửa sổ, Trình Ý Ý ngồi đó sát cửa sổ quán cà phê.
Đó là vị trí cô thích nhất lúc còn đi học.
Cô chóng cằm đọc một cuốn tạp chí do quán cà phê chuẩn bị. Mái tóc uốn sóng mềm mại thả sau vai, gương mặt một bên lặng yên lại bình tĩnh, ly cà phê trong tay tỏa hơi trắng mịt mờ.
Đó có lẽ là một quyển tạp chí thời trang, trong ly cà phê kia thực chất là sữa bò nóng.
Cô thích phối hợp như thế.
Đột nhiên Côn Nam cảm thấy tự ti.
Nội tâm lại càng thêm tự chán ghét, gần như muốn cắn nuốt hết cả thân thể cậu.