Anh mất trí nhớ.
Đây là phản ứng đầu tiên của cô sau khi anh mở mắt ra, chỉ vì trong ánh mắt anh nhìn cô đã không còn tình yêu say đắm nóng bỏng nữa.
Anh đề phòng nhìn xung quanh, kể cả cô.
Đào Tử tiến lên phía trước: “Em là Đào Tử.”
“Tôi là ai?” Người đàn ông quả nhiên mất trí nhớ.
Đào Tử cười: “Anh là Đinh Bành, bạn trai của em.”
Người đàn ông lại chỉ lầm bầm lầu bầu: Đinh Bành, Đinh Bành…
Phòng bệnh mà Đinh Bành ở là dành cho hai người, còn kèm theo toilet, rất thuận tiện.
Bởi vì anh nằm viện, Đào Tử bán đi tất cả trang sức của mình đổi lấy tiền mặt.
Có người nói, thượng đế lấy đi thứ này của bạn, tất nhiên sẽ trả lại cho bạn cái khác.
Đào Tử chua xót, không có, đều không có gì cả, cô chỉ vô cùng khủng hoảng khi anh phát cáu với cô.
“Cô gái này, cô đi theo tôi làm gì?”
“Phiền quá, sao cô vẫn chưa đi.”
“Tôi không ăn, cầm đi.”
“Cút ngay.”
Anh vung bàn tay to lên, gạt cô ngã vào hành lang màu trắng, anh cũng không quay đầu lại mà đi từng bước vào phòng bệnh.
Bệnh viện, nhất là khoa thần kinh, từ lâu đã quen với các loại suy diễn tuyệt vọng.
Cốt truyện thay đổi rất nhanh, Đào Tử và Đinh Bành đôi này cũng không đặc biệt.
Đào Tử lúc nào cũng tức giận ở phía sau anh, một mình cô ngồi xổm trên cầu thang của tầng lầu cao nhất tại bệnh viện mà khóc lóc.
Cô khóc, không phải bởi vì cô không có kiên nhẫn, không phải vì sợ anh.
Cô chỉ sợ anh sẽ vĩnh viễn quên cô, cô sẽ mất đi anh.
Cô cắn môi, không phải như thế, trước kia anh không phải như thế. Từ trước đến nay anh chỉ nuông chiều cô.
Sự nuông chiều này đều hoá thành bọt biển, đọng lại trong nơi sâu nhất của nội tâm cô.
Nước mắt không bờ bến.
Cô được anh nuông chiều. Với sự đả kích gần đây, cô giống như con ốc sên không có nhà, chẳng biết làm sao bây giờ.
Cô lau nước mắt, cô không thể ngã xuống, cô ngã xuống, anh làm sao bây giờ.
Anh đang kiềm nén nỗi sợ hãi trong lòng.
*= =*
Cô gái này lại tới nữa.
Ngay từ đầu, anh không rõ cô gái này mỗi ngày đi theo anh làm gì. Nghe nói là bạn gái của anh.
Anh cười lạnh, ngay cả người thân của anh cũng không đến thăm anh, cô gái này lại chẳng có quan hệ huyết thống hay bất cứ quan hệ nào với anh.
Anh chờ đợi sau khi anh đối xử quá đáng với cô thì cô cũng vứt bỏ anh như vậy.
“Cút ngay.”
“Đinh Đinh, anh không có ý nghĩ mới à, cứ lặp đi lặp lại những lời này.” Cô vểnh môi, “Đây là nhà anh sao, cũng không phải nhà anh, em ở đây anh không được xen vào.”
Lắng nghe cô nói, anh vô cùng tức giận, cô gái này có bản lĩnh chọc giận anh.
Anh cũng không hiểu được, mỗi lần nhìn thấy cô sau khi bị tổn thương lại nhanh chóng điều chỉnh nụ cười tươi, vì sao anh lại đau lòng.
Hôm nay cô vừa khóc.
Có đôi khi cô thật sự rất cố chấp.
Đinh Bành thờ ơ, cô vẫn cứ cố chấp, anh bị bệnh lâu như vậy, cô vẫn còn chưa bỏ cuộc.
Lắng nghe một chút, cô gái này lại chít chít oai oai rồi.
“Chỉ là mất trí nhớ, cũng không phải chứng ung thư HIV, anh tiêu cực gì hả, coi như chúng ta bắt đầu một lần nữa. Nếu anh thật sự mắc bệnh HIV, em… em đánh chết anh.”
“Hôm nay anh ngoan lắm, không có gào thét với em, em gọt táo cho anh ăn, thưởng cho anh. Trước kia, anh thích ăn táo nhất, mỗi lần đều cắn một miếng táo cho em nữa. Trước kia em không biết rõ vì sao táo của em ngọt như vậy, nhưng sau khi anh bị bệnh em mới phát hiện, táo không ngọt như thế, thì ra mỗi lần anh đều đem miếng ngọt nhất cho em.”
“Ăn táo rất tốt, quả táo chứa nhiều loại vitamin. À, nghe nói cà rốt dồi dào vitamin C, nếu không em mua một ít cà rốt về nấu.”
Đinh Bành khinh thường: nấu cà rốt thì sẽ không còn vitamin, hơn nữa tôi cũng không phải con thỏ.
*= =*
Đào Tử mang theo một khuôn mặt tươi cười vào phòng bệnh: “Đinh Đinh, chúng ta đọc nhật ký của anh nhé.”
“Tôi không thích nghe.” Đinh Bành nằm trên giường, che lỗ tai lại.
“Cái đồ bốc đồng, có lẽ đọc nó anh sẽ nhớ ra em.” Đào Tử mặc kệ, nhẹ giọng đọc nhật ký do anh viết: “Quả đào nói: Đinh Đinh, anh thật đẹp trai…”
Đinh Bành xoay người lại, muốn xé bỏ cuốn nhật ký, nhưng anh phát hiện Đào Tử đã sớm thoát khỏi phạm vi nguy hiểm, cô vẫn tiếp tục đọc: “Trong lòng tôi rất đắc ý, nhưng trên mặt không thể biểu lộ chút nào, tôi trả lời em: quả đào ngốc, lần sau bị người khác bắt nạt phải nhớ đánh trả. Em rưng rưng nước mắt nhìn tôi, giống như tôi là một anh hùng cái thế. Tôi nghĩ, thật sự là quả đào ngốc, về sau ở trong cái lồng của tôi…”
“Đừng đọc,” Đinh Bành tức giận, đứng dậy muốn cướp nhật ký trong tay Đào Tử.
Đào Tử vừa trốn vừa dỗi: “Đinh Đinh, anh nói ai là quả đào ngốc, anh mới ngốc.”
Cô còn nhớ khi đó vừa mới đến cô nhi viện, có rất nhiều bạn nhỏ bắt nạt cô, chỉ có anh che chở cho cô, luôn luôn là vậy.
“Đưa cho tôi.”
“Không đưa.” Hai người giống như hai con bướm tung tăng rượt đuổi.
Đinh Bành lại nổi giận, anh chiếm một nửa cái giường, chỉ chừa khe hở rộng bằng một bàn tay.
Đào Tử nghiêng người nằm lên, một nửa thân thể treo ở ngoài giường.
Cô ôm lấy Đinh Bành, lấy tay nhẹ nhàng vỗ bụng anh.
Cô khẽ nói: “Sẽ có bánh mì, sẽ có sữa, tất cả mọi thứ sẽ ổn thôi.”
Dựa sát vào anh liền có được toàn bộ thế giới.
Giường bên cạnh là một chàng trai trẻ tuổi, mười bảy mười tám tuổi.
Bà lão ở cùng với cậu ta nói với Đinh Bành: “Chàng trai đừng nổi giận, coi bạn gái cậu đối với cậu thật tốt.”
Đinh Bành phiền chán, lấy tay Đào Tử ra: “Tôi không biết cô ấy.”
Đào Tử chênh vênh mà rơi xuống giường: “Đinh Bành, xin lỗi.”
Cô chưa từng giận dữ như vậy, Đinh Bành khó hiểu. Bà lão cũng nghi ngờ, cô gái này sao lại bực tức quá vậy.
“Phiền chán em, em không so đo với anh. Nhưng không thể nói chuyện với trưởng bối như vậy.”
“Cô bé, không sao đâu.” Bà lão hoà nhã, gương mặt tươi cười, xua tay.
Đào Tử kiên trì: “Nói… xin lỗi.”
“Cháu xin lỗi.”
Đào Tử nở nụ cười, giống như con gấu không đuôi ôm lấy Đinh Bành: “Đinh Đinh, ngoan lắm.”
*= =*
Mỗi lần tâm trạng tốt, cô sẽ gọt táo cho anh.
Anh cũng vui vẻ, vừa nhai vừa cười.
“Ai da,” một tiếng thét kinh hãi, âm thanh tiếp theo biến mất.
Đinh Bành xoay người, tay cô bị con dao cắt trúng, dính đầy máu đỏ.
Cô còn làm như không có việc gì mà cười tiếp tục gọt táo.
Anh xoay người, nhắm mắt lại không nhìn bàn tay nhuộm máu của cô đang gọt táo, anh muốn làm chính mình lạnh lùng để khiến cô gái này giận dỗi.
Nhưng trong đầu anh vẫn quanh quẩn bộ dáng tay cô nhuộm máu.
Đinh Bành tức giận, cô gái ngốc nghếch này cũng không biết băng bó một cái.
Anh đứng dậy, lấy băng vải quấn trên đầu xé xuống một miếng: “Cho cô.”
Đào Tử hai mắt đẫm lệ nhận lấy, cũng may anh để ý tới cô đấy.
Đinh Bành thờ ơ: “Đừng hiểu lầm, tôi sợ cô chảy máu mà chết.”
“Hừ, em còn sợ da đầu anh nổ tung đấy.”
Nụ cười của cô càng ngày càng nhiều.
Anh không biết trong lòng mình tại sao lại ngọt ngào. Nhưng loại cảm giác này rất tốt.
Cô lại chít chít oai oai đọc nhật ký của anh, mỗi trang nhật ký đều có cô.
“Quả đào nhớ ba mẹ mà khóc, đã mười tuổi còn khóc, em giống như là con quỷ thích khóc. Tôi cào tóc, ôm chầm lấy em: quả đào, ba mẹ là sao trên trời, nếu em khóc, bọn họ cũng sẽ rơi nước mắt, ba mẹ của anh cũng ở trên bầu trời nhìn anh đấy. Trong mắt em có thật nhiều sao, em nức nở: em không khóc, không khóc. Bộ dáng dường như khóc lại không khóc thật sự rất đáng yêu, tôi xoa xoa mặt em.”
Đinh Bành mất tiếng nói, biểu tình trên mặt có chút vặn vẹo.
Anh cho rằng, anh bị ba mẹ vứt bỏ. Hoá ra, ba mẹ anh đã lên trời từ lâu.
Anh nhìn mắt Đào Tử. Cô nhất định muốn nói với anh, ba mẹ chưa bao giờ vứt bỏ anh, tựa như cô cũng không vứt bỏ anh.
“Đinh Đinh, vì sao anh gọi em là quả đào, em rõ ràng là Đào Tử, họ hàng gần là Đào Uyên Minh.” Cô nổi giận.
Thanh âm của cô mang theo nụ cười nhẹ, rất êm tai; khuôn mặt cô đỏ đỏ, nhìn xinh lắm.
Xem ra, anh thực sự rất thích cô.
Anh nhịn không được véo mặt của cô.
Thật sự rất giống quả đào.
*= =*
Đào Tử đã rất lâu không lên tầng cao nhất.
Người yêu ảnh hưởng tâm tình của bạn, lời này thật sự rất đúng. Hiện tại mỗi ngày tâm tình của cô dần tốt hơn.
Vào phòng bệnh, cô liền nhìn thấy Đinh Bành và hai bà cháu ở giường bên cạnh đang nói chuyện gì đó.
Hạnh phúc của cô càng lớn hơn.
“Đinh Đinh, em làm thịt bò salad mà anh thích nhất, bà và em trai cũng nếm thử một chút nhé. Lần đầu tiên xuống bếp, ăn không ngon, mọi người cũng không thể nói khó ăn nha.”
“Ăn ngon không?” Đào Tử hỏi, mang theo chờ mong.
“Thịt khét.”
Vẻ mặt Đào Tử mang theo vẻ ấm ức: “Anh không thể gạt em sao? Trước kia đều là anh xuống bếp, đồ ăn anh nấu đều ăn ngon lắm, dạ dày của em đều do anh dưỡng thành ăn sang rồi.”
Nói xong, cô lấy ra nhật ký ở trong túi xách mang bên mình: “Anh xem, trên đây anh viết, lần đầu tiên em nướng khoai cho tôi ăn. Khụ khụ, gương mặt quả đào đỏ như khoai lang, thật đáng yêu. Quả đào luôn đi theo phía sau tôi, giống như tôi là anh hùng của em, em luôn sùng bái nhìn tôi. Tôi… khụ khụ… hình như tôi thích em rồi.”
“Đừng đọc.” Trong tiếng cười của bà lão và chàng trai, Đinh Bành bối rối.
“Đây là lúc anh mười hai tuổi thì phải, khi đó anh đã thích em à.” Đào Tử vừa say sưa vừa nghi ngờ, “Chẳng lẽ anh thích cảm giác là anh hùng của em?”
“Đưa cho tôi.”
Đào Tử chạy đến toilet, cười đến mức không còn hơi sức, “Ai da, còn thẹn thùng, bé à, lúc anh thẹn thùng nhìn rất đẹp trai.”
Cười cười rồi khóc.
Cô không quên mỗi một ngày của bọn họ, như vậy tình yêu của anh dành cho cô, làm sao cứ thế mà quên mất.
Đinh Bành ở ngoài toilet nắm chặt nắm tay.
Cô vừa khóc.
Đây là phản ứng đầu tiên của cô sau khi anh mở mắt ra, chỉ vì trong ánh mắt anh nhìn cô đã không còn tình yêu say đắm nóng bỏng nữa.
Anh đề phòng nhìn xung quanh, kể cả cô.
Đào Tử tiến lên phía trước: “Em là Đào Tử.”
“Tôi là ai?” Người đàn ông quả nhiên mất trí nhớ.
Đào Tử cười: “Anh là Đinh Bành, bạn trai của em.”
Người đàn ông lại chỉ lầm bầm lầu bầu: Đinh Bành, Đinh Bành…
Phòng bệnh mà Đinh Bành ở là dành cho hai người, còn kèm theo toilet, rất thuận tiện.
Bởi vì anh nằm viện, Đào Tử bán đi tất cả trang sức của mình đổi lấy tiền mặt.
Có người nói, thượng đế lấy đi thứ này của bạn, tất nhiên sẽ trả lại cho bạn cái khác.
Đào Tử chua xót, không có, đều không có gì cả, cô chỉ vô cùng khủng hoảng khi anh phát cáu với cô.
“Cô gái này, cô đi theo tôi làm gì?”
“Phiền quá, sao cô vẫn chưa đi.”
“Tôi không ăn, cầm đi.”
“Cút ngay.”
Anh vung bàn tay to lên, gạt cô ngã vào hành lang màu trắng, anh cũng không quay đầu lại mà đi từng bước vào phòng bệnh.
Bệnh viện, nhất là khoa thần kinh, từ lâu đã quen với các loại suy diễn tuyệt vọng.
Cốt truyện thay đổi rất nhanh, Đào Tử và Đinh Bành đôi này cũng không đặc biệt.
Đào Tử lúc nào cũng tức giận ở phía sau anh, một mình cô ngồi xổm trên cầu thang của tầng lầu cao nhất tại bệnh viện mà khóc lóc.
Cô khóc, không phải bởi vì cô không có kiên nhẫn, không phải vì sợ anh.
Cô chỉ sợ anh sẽ vĩnh viễn quên cô, cô sẽ mất đi anh.
Cô cắn môi, không phải như thế, trước kia anh không phải như thế. Từ trước đến nay anh chỉ nuông chiều cô.
Sự nuông chiều này đều hoá thành bọt biển, đọng lại trong nơi sâu nhất của nội tâm cô.
Nước mắt không bờ bến.
Cô được anh nuông chiều. Với sự đả kích gần đây, cô giống như con ốc sên không có nhà, chẳng biết làm sao bây giờ.
Cô lau nước mắt, cô không thể ngã xuống, cô ngã xuống, anh làm sao bây giờ.
Anh đang kiềm nén nỗi sợ hãi trong lòng.
*= =*
Cô gái này lại tới nữa.
Ngay từ đầu, anh không rõ cô gái này mỗi ngày đi theo anh làm gì. Nghe nói là bạn gái của anh.
Anh cười lạnh, ngay cả người thân của anh cũng không đến thăm anh, cô gái này lại chẳng có quan hệ huyết thống hay bất cứ quan hệ nào với anh.
Anh chờ đợi sau khi anh đối xử quá đáng với cô thì cô cũng vứt bỏ anh như vậy.
“Cút ngay.”
“Đinh Đinh, anh không có ý nghĩ mới à, cứ lặp đi lặp lại những lời này.” Cô vểnh môi, “Đây là nhà anh sao, cũng không phải nhà anh, em ở đây anh không được xen vào.”
Lắng nghe cô nói, anh vô cùng tức giận, cô gái này có bản lĩnh chọc giận anh.
Anh cũng không hiểu được, mỗi lần nhìn thấy cô sau khi bị tổn thương lại nhanh chóng điều chỉnh nụ cười tươi, vì sao anh lại đau lòng.
Hôm nay cô vừa khóc.
Có đôi khi cô thật sự rất cố chấp.
Đinh Bành thờ ơ, cô vẫn cứ cố chấp, anh bị bệnh lâu như vậy, cô vẫn còn chưa bỏ cuộc.
Lắng nghe một chút, cô gái này lại chít chít oai oai rồi.
“Chỉ là mất trí nhớ, cũng không phải chứng ung thư HIV, anh tiêu cực gì hả, coi như chúng ta bắt đầu một lần nữa. Nếu anh thật sự mắc bệnh HIV, em… em đánh chết anh.”
“Hôm nay anh ngoan lắm, không có gào thét với em, em gọt táo cho anh ăn, thưởng cho anh. Trước kia, anh thích ăn táo nhất, mỗi lần đều cắn một miếng táo cho em nữa. Trước kia em không biết rõ vì sao táo của em ngọt như vậy, nhưng sau khi anh bị bệnh em mới phát hiện, táo không ngọt như thế, thì ra mỗi lần anh đều đem miếng ngọt nhất cho em.”
“Ăn táo rất tốt, quả táo chứa nhiều loại vitamin. À, nghe nói cà rốt dồi dào vitamin C, nếu không em mua một ít cà rốt về nấu.”
Đinh Bành khinh thường: nấu cà rốt thì sẽ không còn vitamin, hơn nữa tôi cũng không phải con thỏ.
*= =*
Đào Tử mang theo một khuôn mặt tươi cười vào phòng bệnh: “Đinh Đinh, chúng ta đọc nhật ký của anh nhé.”
“Tôi không thích nghe.” Đinh Bành nằm trên giường, che lỗ tai lại.
“Cái đồ bốc đồng, có lẽ đọc nó anh sẽ nhớ ra em.” Đào Tử mặc kệ, nhẹ giọng đọc nhật ký do anh viết: “Quả đào nói: Đinh Đinh, anh thật đẹp trai…”
Đinh Bành xoay người lại, muốn xé bỏ cuốn nhật ký, nhưng anh phát hiện Đào Tử đã sớm thoát khỏi phạm vi nguy hiểm, cô vẫn tiếp tục đọc: “Trong lòng tôi rất đắc ý, nhưng trên mặt không thể biểu lộ chút nào, tôi trả lời em: quả đào ngốc, lần sau bị người khác bắt nạt phải nhớ đánh trả. Em rưng rưng nước mắt nhìn tôi, giống như tôi là một anh hùng cái thế. Tôi nghĩ, thật sự là quả đào ngốc, về sau ở trong cái lồng của tôi…”
“Đừng đọc,” Đinh Bành tức giận, đứng dậy muốn cướp nhật ký trong tay Đào Tử.
Đào Tử vừa trốn vừa dỗi: “Đinh Đinh, anh nói ai là quả đào ngốc, anh mới ngốc.”
Cô còn nhớ khi đó vừa mới đến cô nhi viện, có rất nhiều bạn nhỏ bắt nạt cô, chỉ có anh che chở cho cô, luôn luôn là vậy.
“Đưa cho tôi.”
“Không đưa.” Hai người giống như hai con bướm tung tăng rượt đuổi.
Đinh Bành lại nổi giận, anh chiếm một nửa cái giường, chỉ chừa khe hở rộng bằng một bàn tay.
Đào Tử nghiêng người nằm lên, một nửa thân thể treo ở ngoài giường.
Cô ôm lấy Đinh Bành, lấy tay nhẹ nhàng vỗ bụng anh.
Cô khẽ nói: “Sẽ có bánh mì, sẽ có sữa, tất cả mọi thứ sẽ ổn thôi.”
Dựa sát vào anh liền có được toàn bộ thế giới.
Giường bên cạnh là một chàng trai trẻ tuổi, mười bảy mười tám tuổi.
Bà lão ở cùng với cậu ta nói với Đinh Bành: “Chàng trai đừng nổi giận, coi bạn gái cậu đối với cậu thật tốt.”
Đinh Bành phiền chán, lấy tay Đào Tử ra: “Tôi không biết cô ấy.”
Đào Tử chênh vênh mà rơi xuống giường: “Đinh Bành, xin lỗi.”
Cô chưa từng giận dữ như vậy, Đinh Bành khó hiểu. Bà lão cũng nghi ngờ, cô gái này sao lại bực tức quá vậy.
“Phiền chán em, em không so đo với anh. Nhưng không thể nói chuyện với trưởng bối như vậy.”
“Cô bé, không sao đâu.” Bà lão hoà nhã, gương mặt tươi cười, xua tay.
Đào Tử kiên trì: “Nói… xin lỗi.”
“Cháu xin lỗi.”
Đào Tử nở nụ cười, giống như con gấu không đuôi ôm lấy Đinh Bành: “Đinh Đinh, ngoan lắm.”
*= =*
Mỗi lần tâm trạng tốt, cô sẽ gọt táo cho anh.
Anh cũng vui vẻ, vừa nhai vừa cười.
“Ai da,” một tiếng thét kinh hãi, âm thanh tiếp theo biến mất.
Đinh Bành xoay người, tay cô bị con dao cắt trúng, dính đầy máu đỏ.
Cô còn làm như không có việc gì mà cười tiếp tục gọt táo.
Anh xoay người, nhắm mắt lại không nhìn bàn tay nhuộm máu của cô đang gọt táo, anh muốn làm chính mình lạnh lùng để khiến cô gái này giận dỗi.
Nhưng trong đầu anh vẫn quanh quẩn bộ dáng tay cô nhuộm máu.
Đinh Bành tức giận, cô gái ngốc nghếch này cũng không biết băng bó một cái.
Anh đứng dậy, lấy băng vải quấn trên đầu xé xuống một miếng: “Cho cô.”
Đào Tử hai mắt đẫm lệ nhận lấy, cũng may anh để ý tới cô đấy.
Đinh Bành thờ ơ: “Đừng hiểu lầm, tôi sợ cô chảy máu mà chết.”
“Hừ, em còn sợ da đầu anh nổ tung đấy.”
Nụ cười của cô càng ngày càng nhiều.
Anh không biết trong lòng mình tại sao lại ngọt ngào. Nhưng loại cảm giác này rất tốt.
Cô lại chít chít oai oai đọc nhật ký của anh, mỗi trang nhật ký đều có cô.
“Quả đào nhớ ba mẹ mà khóc, đã mười tuổi còn khóc, em giống như là con quỷ thích khóc. Tôi cào tóc, ôm chầm lấy em: quả đào, ba mẹ là sao trên trời, nếu em khóc, bọn họ cũng sẽ rơi nước mắt, ba mẹ của anh cũng ở trên bầu trời nhìn anh đấy. Trong mắt em có thật nhiều sao, em nức nở: em không khóc, không khóc. Bộ dáng dường như khóc lại không khóc thật sự rất đáng yêu, tôi xoa xoa mặt em.”
Đinh Bành mất tiếng nói, biểu tình trên mặt có chút vặn vẹo.
Anh cho rằng, anh bị ba mẹ vứt bỏ. Hoá ra, ba mẹ anh đã lên trời từ lâu.
Anh nhìn mắt Đào Tử. Cô nhất định muốn nói với anh, ba mẹ chưa bao giờ vứt bỏ anh, tựa như cô cũng không vứt bỏ anh.
“Đinh Đinh, vì sao anh gọi em là quả đào, em rõ ràng là Đào Tử, họ hàng gần là Đào Uyên Minh.” Cô nổi giận.
Thanh âm của cô mang theo nụ cười nhẹ, rất êm tai; khuôn mặt cô đỏ đỏ, nhìn xinh lắm.
Xem ra, anh thực sự rất thích cô.
Anh nhịn không được véo mặt của cô.
Thật sự rất giống quả đào.
*= =*
Đào Tử đã rất lâu không lên tầng cao nhất.
Người yêu ảnh hưởng tâm tình của bạn, lời này thật sự rất đúng. Hiện tại mỗi ngày tâm tình của cô dần tốt hơn.
Vào phòng bệnh, cô liền nhìn thấy Đinh Bành và hai bà cháu ở giường bên cạnh đang nói chuyện gì đó.
Hạnh phúc của cô càng lớn hơn.
“Đinh Đinh, em làm thịt bò salad mà anh thích nhất, bà và em trai cũng nếm thử một chút nhé. Lần đầu tiên xuống bếp, ăn không ngon, mọi người cũng không thể nói khó ăn nha.”
“Ăn ngon không?” Đào Tử hỏi, mang theo chờ mong.
“Thịt khét.”
Vẻ mặt Đào Tử mang theo vẻ ấm ức: “Anh không thể gạt em sao? Trước kia đều là anh xuống bếp, đồ ăn anh nấu đều ăn ngon lắm, dạ dày của em đều do anh dưỡng thành ăn sang rồi.”
Nói xong, cô lấy ra nhật ký ở trong túi xách mang bên mình: “Anh xem, trên đây anh viết, lần đầu tiên em nướng khoai cho tôi ăn. Khụ khụ, gương mặt quả đào đỏ như khoai lang, thật đáng yêu. Quả đào luôn đi theo phía sau tôi, giống như tôi là anh hùng của em, em luôn sùng bái nhìn tôi. Tôi… khụ khụ… hình như tôi thích em rồi.”
“Đừng đọc.” Trong tiếng cười của bà lão và chàng trai, Đinh Bành bối rối.
“Đây là lúc anh mười hai tuổi thì phải, khi đó anh đã thích em à.” Đào Tử vừa say sưa vừa nghi ngờ, “Chẳng lẽ anh thích cảm giác là anh hùng của em?”
“Đưa cho tôi.”
Đào Tử chạy đến toilet, cười đến mức không còn hơi sức, “Ai da, còn thẹn thùng, bé à, lúc anh thẹn thùng nhìn rất đẹp trai.”
Cười cười rồi khóc.
Cô không quên mỗi một ngày của bọn họ, như vậy tình yêu của anh dành cho cô, làm sao cứ thế mà quên mất.
Đinh Bành ở ngoài toilet nắm chặt nắm tay.
Cô vừa khóc.